Đó là sự hoan nghênh hay chỉ là sự đau khổ của người mới bắt đầu?
Ngày đầu tiên tôi đi làm, vào đêm khuya sau buổi phỏng vấn, lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi thoáng thấy cái hiện tượng ấy.
◆◆◆
“Ồ, em mới 25 thôi à, trẻ quá.”
Trong ca làm việc đầu tiên, người đầu tiên tôi được giới thiệu là anh Aoyama, thành viên giàu kinh nghiệm nhất trong nhóm làm khuya.
Vì tôi là một nhân viên mới nên anh Aoyama hướng dẫn, chỉ bảo tôi tận tình về mọi chi tiết của công việc.
Tôi là một người nhút nhát, do đó, bản tính dễ gần và thân thiện của anh ấy được tôi đánh giá khá cao.
“Nếu có điều gì không hiểu, em cứ tự nhiên hỏi anh nhé. Theo anh, thì em là một người có triển vọng đấy.”
“Triển vọng?”
“Ồ, bác quản lý nói em sẽ làm việc ở đây lâu dài!”
“À, à.”
“Không chỉ đêm khuya mà do vị trí khá ‘đặc biệt’ mà nơi đây không có nhiều người, thường thì gần sáng mới có người tớ. Vì vậy, khi hai chúng ta làm việc, em cứ thoải mái tán gẫu với anh.”
Nói tới đây, anh Aoyama vỗ vào vai tôi.
Khi nghe đến từ “đêm khuya”, tôi liền nghĩ tới quãng thời gian rãnh rỗi hơn là lịch trình bận rộn. Vì thế, có thể tán gẫu trong thời gian đó cũng khá vui. Và còn có thể giúp tôi giết thời gian.
Nghĩ như vậy như thể tôi đang gian lận tiền lương thì phải. Khi tôi nói vậy anh Aoyama chỉ cười và nói “Đúng vậy.”
Trong vòng 1 giờ kế tiếp, tôi đã dần làm quen được với anh Aoyama. Thật vui khi tôi không còn lo tới vấn đề quan hệ con người khi làm việc tại đây.
Ừm, và tình cờ người này lại là một người đàn ông.
Aoyama được mệnh danh là “người đàn ông nữ tính”.
Vóc dáng của anh rắn chắc với mái đầu trọc. Nếu chỉ nhìn hình thể, chiều cao và chiều ngang vai của anh thì có thể nhận ra anh Aoyama là một người nước ngoài nhưng anh lại nói chuyện như một người phụ nữ.
Tuy nhiên, công việc vẫn tiếp tục….
Anh ấy nói một số chuyện đáng kinh ngạc với người mà anh mới gặp lần đầu….và tôi cũng đang đổ lỗi cho trí tưởng tượng phong phú của mình vì anh Aoyama có khá nhiều hành động chạm vào cơ thể một cách vô nghĩa.
Anh ấy là người theo chủ nghĩa cá nhân [note59488] nhưng lại là một chàng trai tốt bụng.
“Dù sao em làm việc ở đây cũng vì tiền lương cao thôi, anh cũng vậy đúng chứ?”
“Em cũng thế à, Hakamada?”
“Chà….1300 yên lận đó”
“Haha, anh biết cậu sẽ như vậy mà. Bác quản lý cũng có nói về chuyện đó.”
Một nụ cười hiện lên trên mặt anh và vai của Aoyama di chuyển lên xuống.
“Nhưng mọi người đều bỏ cuộc ngay sau khi được nghe điều đó.”
Nụ cười thân thiện đó liền bị dập tắt như thể là chưa từng xuất hiện tựa như là thổi tắt ngọn nến vậy.
“Rốt cuộc thì những người đó đều nghỉ việc phải không?”
“Ừ, có hàng tá người như thế mỗi năm. Trong tất cả số đó, chỉ còn lại anh, Takenaka-kun và Hirai-san. Hai người đó cũng rất đặc biệt.”
“Hả”
“Đối với một người bình thường thì chỉ có thể chịu đựng được một tuần. Thỉnh thoảng có vài người cố chấp nhưng họ vẫn bị quá tải về mặt tinh thần. Một số còn phải vào viện.”
“Vào viện!?”
Tôi ngạc nhiên và giọng tôi bắt đầu lạc đi.
Cái quái gì đã xảy ra nhỉ?
“Khoảng vài tháng trước, có một cô gái tên Kawachi. Bác quản lý trở nên lo lắng và đã liên lạc với bố mẹ của cô khi không nhận được bất cứ tin tức nào về Kawachi-san trong gần mười ngày….và người ta đã tìm ra cô….nhưng cô đã cố gắng cắt cổ tay tự tử trong chính căn hộ của mình-”
Tự sát—
Lời nói của anh Aoyama khiến tôi rùng mình.
“Chà….việc đó thì có liên quan gì tới công việc bán thời gian của chúng ta không?”
“Ồ, những người trẻ thường gặp nhiều khó khăn riêng tư mà không thể nói. Nhưng Takenaka-kun, người cũng làm ca đêm, nói rằng cô ấy—”
Ngay lúc anh Aoyama định giải thích thì cánh cửa tự động mở ra. Một người đàn ông mặc vest bước vào của hàng với một giai điệu thư giãn mà ai cũng ít nhất nghe được một lần trong đời.
“Ồ, chúng ta có khách kìa.”
Thôi nào. Đó chẳng phải là một mở đầu khá tệ khi chúng ta có khách sao?
Như để át đi tiếng của Aoyama, tôi mở lời chào hỏi tới vị khách hàng.
Chắc hẳn người đàn ông ấy đang trên đường về nhà rồi ghé vào cửa hàng mua chút đồ. Ông nhanh chóng lấy một chai trà và một hộp cơm trưa rồi đi tới tính tiền tại quầy ngay.
Đó là một việc bình thường nếu không muốn nói là quá phổ biến.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tôi làm nhân viên thu ngân nhưng đây là ngày đầu tiên của tôi tại đây và tôi muốn xem Aoyama sẽ xử lý yêu cầu của khách hàng như thế nào. Qua cách xử lý của anh, tôi thấy hoạt động của cửa hàng tiện lợi diễn ra rất giống với hoạt động của một siêu thị. Về cơ bản, tất cả những gì tôi cần làm là đến quầy thu ngân tính tiền và trả lại tiền lẻ. Việc sắp xếp, dọn dẹp, kiểm tra và nhiều việc khác cũng phải làm nhưng khi đã quen thì không hề khó khăn chút nào.
“Cảm ơn quý khách!”
Người đàn ông nhận tiền lẻ rồi rời đi bằng xe của mình. Và trong gần 1 tiếng tiếp theo thì không cố bất cửa một vị khách nào.
Tôi và Aoyama lại tiếp tục tán gẫu.
Nói thật, sau khi dọn dẹp và kiểm tra các kệ hàng thì hầu như chả còn việc gì để làm.
Ngay cả tiếng động cơ xe máy thỉnh thoảng vang lên cũng không hề phá đi bầu không khí yên tĩnh của nơi đây. Trên đường thì hầu như chả có người nào qua lại, còn trước mặt tôi thì có cả một rừng cây.
Khắp nơi đều chỉ có màu đen của màn đêm tĩnh lặng.
Vào thời điểm này, nếu có người nào đi lại thì khá kì quặc.
Quả thực, cửa hàng tiện lợi này là một nơi….không bình thường chút nào đối với các khách hàng.
“Vậy phần tiếp theo của câu chuyện mà anh kể là gì thế?”.
“Ồ, em muốn nghe tiếp à?”
“Để đề phòng thôi. Nhưng em cũng khá tò mò.”
“Ừ, nhưng anh nghĩ tốt hơn là không nên kể tiếp.”
“Này, anh Aoyama, đừng lười biếng vậy chứ. Từ hôm nay trở đi, em cũng trực ca đêm đấy.”
“Em sẽ sợ khi nghe đấy.”
“Không sao đâu, em không sợ một chút nào.”
“Hmm, nhưng tốt nhất anh cũng không nên nói. Có nhiều chuyện em không nên biết thì tốt hơn.”
Này.
Cuối cùng thì anh cũng không chịu nói.
“Này, đừng có làm cái mặt đó.”
Nói rồi, anh ấy chọc tay vào má tôi. Chỉ trong một chốc mà tôi đã nổi da gà khắp người.
Đúng vậy, có một thứ còn đáng sợ hơn cả vong linh đang đứng trước mặt tôi….
“Nếu em muốn biết, tại sao lại không hỏi Takenaka chứ?”
“Takenaka….? Cũng là một người trực ca đêm à?”
“Đúng rồi. Anh ta đẹp trai nhưng lại khó gần. Anh thì không ghét kiểu bad bod như Hakamada-kun, nhưng Takenaka-kun là một anh chàng gọn gàng và rất đẹp trai đến cả trái tim của thiếu nữ phải rung động.”
Trái tim thiếu nữ….
Hahaha, điều đó có nghĩa là anh cũng đã rung động rồi đấy, Aoyama.
“Anh ấy lớn hơn Hakamada-kun một tuổi. Anh ấy thực sự khá ít nói, nhưng anh ấy lại rất tốt.”
Anh ấy ít nói ư? Tôi hơi lo lắng không biết tôi có hợp với anh ấy khi mà ngay cả tôi cũng rất nhút nhát không.
“Không vấn đề gì, em sẽ làm quen với anh ấy nhanh thôi và có khi có thể trò chuyện với anh ấy một cách bình thường nữa chứ.”
“Hy vọng là được như anh nói.”
Khi nghe tin anh Tekenaka không thân thiện cho lắm, tôi khá sợ.
“Haha, anh ủng hộ em, chúc may mắn.”
"Đúng rồi. Hirai là người như thế nào vậy?”
Anh Aoyama đã đề cập đến điều đó trước đó. Rằng ca đêm ở đây bao gồm Aoyama, Takenaka và Hirai.
Tôi tự hỏi người cuối cùng là người như thế nào. Tôi muốn hỏi anh ấy về điều đó nhân đang có buổi trò chuyện kiểu này.
“Hirai là… à nếu tóm gọn lại thì anh sẽ nói cô ấy là một 'người bí ẩn'.”
“Người bí ẩn!?”
“Ừ, cô ấy cũng là một người tốt nhưng anh không biết cô ấy học được ngôn ngữ kỳ lạ đó ở đâu mà nói. Cô ấy dùng những từ ngữ rất kỳ lạ.”
“Hả…”
Chính xác thì đây là gì?
Ý của anh Aoyama là gì khi nói "kỳ lạ"? Cô ấy là cô gái có khả năng phát ra sóng vô tuyến và có khả năng giao tiếp với vũ trụ hay gì à…
Không đời nào.
Sẽ không tốt nếu chỉ nghe ý kiến từ một người mà lại tạo nên ấn tượng không tốt đối với người đó trong khi mình con chưa gặp mặt.
Các thành viên ca đêm ở đây dường như có cá tính hơn bất cứ nơi nào khác, vì vậy tôi lo lắng về việc liệu mình có thể tương tác đúng cách với những người này hay không trước khi tôi kịp thắc mắc về những vong linh.
◆◆◆
“Vậy em có thể đi đổ rác được không? À, bãi rác ở ngay đằng sau đây.”
Theo lời của anh Aoyama, tôi thu dọn tất cả rác bên trong và bên ngoài cửa hàng và đi về phía sau để bỏ rác. Đúng như Aoyama đã nói, bãi rác nằm ngay phía sau cửa hàng tiện lợi.
Không gian yên tĩnh, bầu không khí ngột ngạt bao phủ toàn bộ khu vực này.
Bóng tối bên trong đám cây cối rậm rạp đến mức tôi cảm thấy như thể mình sẽ bị hút vào đó nếu nhìn chằm chằm vào đó.
Có phải có người thực sự đã chết ở đây?
Phải chăng liệu có người treo cổ tự tử hoặc chết vì hút than củi trong ô tô như thường được đưa tin trên TV?
Tôi không nhìn thấy vong linh nào cả, cũng không tin vào chúng, nên tôi không nghĩ gì về nó mà nhìn chằm chằm vào bụi cây, nhưng tưởng tượng rằng đã có người treo cổ ở đó, một cơn ớn lạnh đột ngột chạy dọc sống lưng tôi.
…Tôi nên quay lại nhanh thôi.
“-Ế!”
Ugh, đây là điều tồi tệ nhất.
Hàng chục con gián tích tụ trong các túi rác khác đã phân tán hàng loạt trong chớp mắt khi tôi đến gần thùng rác.
Chúng là những con vật đen khổng lồ với phần lưng sáng bóng. Thời điểm này trong năm không phải là hiếm, nhưng chúng quá to lớn và kinh tởm.
Chắc hẳn chúng bị thu hút bởi những hộp cơm gà và hộp cơm bento còn sót lại. Vậy nơi này là thiên đường cho lũ gián à? Tôi tự hỏi liệu có một cái tổ hay cái gì đó đã hình thành ở đây không? Điều này hoàn toàn đúng nếu nhìn vào cảnh tượng trước mắt. Tôi lập tức loại bỏ suy nghĩa ấy khỏi tâm trí mình nhưng không thành.
Với suy nghĩ đó trong đầu, tôi rùng mình, quay lại con đường mình đã đi và quay trở lại cửa hàng vẫn còn sáng đèn trong bóng tối.
"Em trở lại rồi đây."
Qua cánh cửa tự động, tôi quay lại quầy. Đúng như dự đoán, có vẻ như không có khách hàng nào đến khi tôi nhìn quanh cửa hàng.
Và sau đó.
“Anh Aoyama?”
Tôi không thấy anh Aoyama ở đâu cả?---