“Hmm, vậy tôi hỏi cậu lần nữa, cậu có chắc không?”
“Vâng?”
Người đàn ông với khuôn mặt ướt đẫm, lấm tấm những giọt mồ hôi vừa hỏi tôi là quản lý của cửa hàng tiện lợi - một cửa hàng có tên là “Nico Nico Mart” -
đang phỏng vấn tôi.
Tôi đã đăng ký xin làm bán thời gian ở đây - một cửa hàng tiện lợi…. Và tôi được một người đàn ông trung niên có kiểu tóc barcode và khuôn mặt lấm tấm những giọt mồ hôi một cách kỳ lạ phụ trách phỏng vấn. Nhưng có vấn đề gì à? Ngay khi buổi phỏng vấn sắp hết, ông ta đã hỏi tôi với một vẻ mặt như muốn xin lỗi.
Ý của ông ta là gì khi nói “thấy ổn chứ”?
“Chà, tôi đoán cậu xin làm việc bán thời gian ở đây là vì tiền bạc.”
Oh, vị quản lý này chắc đã hiểu được nguyên do rồi. Trong tình huống này, nếu mà tôi giả tạo và chỉ gật đầu cho qua thì không đúng lẽ phải, vì vậy tôi nặn ra một nụ cười hiền lành.
“Không, không, không phải vậy đâu.”
“Không sao đâu,
đại khái lí do là vậy, đúng chứ? Nơi chúng ta ở cũng không phải là 1 thành phố lớn và với mức lương 1300 yên một giờ là một điều hấp dẫn phải chứ?”
“Haah”
“Nhưng thường thì những người như cậu chỉ có thể làm việc ở đây có một tuần thôi.”
“Ể?”
“Nếu cậu muốn bỏ cuộc, thì giờ là thời điểm thích hợp đấy.”
Người quản lý ấy lắc tay phải trước bản sơ yếu lý lịch được viết cực kì tỉ mỉ của tôi.
Nhưng mà dù cho anh ấy muốn nói gì thì nó vẫn nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi. Những suy nghĩ ấy hiện rõ trên mặt tôi, ông ta bỏ đi thái độ kiêu căng từ nãy tới giờ và bắt đầu trò chuyện thẳng thắn với tôi.
“Cậu thấy đấy, ở nơi này, nó xuất hiện khá thường xuyên.”
“Xuất hiện?”
“Là ma đấy”
Tôi định nói rằng “Phải là ‘bóng ma’ mới đúng” nhưng đã kịp dừng lại. Thay vào đó, tôi chỉ gật đầu cho qua. Ừ thì đúng là mỗi cái có hoàn cảnh riêng mà.
“Thật đáng sợ phải không?”
“Haah”
“Cậu không sợ à?”
“Tôi không tin mấy chuyện đó cho lắm”
“Yeah, vâng, đó là câu nói mà bất cứ người nào cũng thốt ra khi mới nghe điều đó”
Như thể đã nghe điều này nhiều lần, vị quản lý chỉ gật đầu.
“Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều xin nghỉ việc chỉ sau một tuần hoặc dài hơn một chút. Đó là lý do mà cửa hàng bọn ta cứ phải tìm kiếm người làm việc bán thời gian quanh năm suốt tháng. Họ có cứ xin việc, làm việc rồi lại nghỉ việc nên khá khó để ổn định công việc của cửa hàng.”
“Là vậy à?”
“Đặc biệt là vào tối muộn thường hay xảy ra các hiện tượng kì lạ. À, ban ngày thì không phải lo lắng, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có người mua dây thừng….dao làm bếp hoặc một số thứ tương tự.”
Này, đó không phải là điều có thể vừa cười vừa nói đâu.
“Đáng lẽ tôi không nên nói điều này vào ngày phỏng vấn của cậu, nhưng nếu cảm thấy khó chịu hoặc chán ghét những gì tôi vừa nói thì cậu nên làm việc ở một nơi khác.”
Những lời nói đó như không chỉ nhắm tới mình tôi mà còn những người đã từng được phỏng vấn.
Dường như đây không phải lời đe doạ hay gì đó tương tự mà chắc chắn trong đó ẩn chứa một điều mà không thể tuỳ tiện đùa giỡn được.
Người quản lý nhìn vào mặt tôi như muốn thăm dò. Rút lui bây giờ sẽ là một bước đi khôn ngoan. Có lẽ anh ấy cho là vậy nhưng tôi không đủ thông minh để rút lui dễ dàng như vậy. Tôi là loại người càng bị ngăn cản thì càng có xu hướng tiến về phía trước.
“Không, tôi không có ý như vậy từ lúc bắt đầu tới giờ. Hơn nữa, tôi chưa từng chứng kiến ma, và dù cho có gặp thì tôi cũng không quan tâm lắm.”
Mức lương theo giờ ở khu vực này cực kì thấp, nơi mà không phải là một thành phố lớn.
Kiếm được 1300 yên mỗi giờ với rất ít khách vào đêm khuya, đồng nghĩa với việc chỉ ngồi không. Thật sự quá tốt đến mức như thể một giấc mơ vậy. Một công việc như vậy không thường xuyên xuất hiện lắm. Bóng ma sẽ xuất hiện ư? Đây không phải lúc để quan tâm điều đó, tiền lương cao là ưu tiên hàng đầu.
Một khi công việc bán thời gian này được bảo đảm, thì tôi sẽ bỏ những công việc bán thời gian lương thấp khác mà vẫn có thể có một cuộc sống đầy đủ tiện nghị. Đúng như lời quan lý nói, mức lương 1300 yên mỗi giờ thực sự quá hấp dẫn.
“Là vậy à?”
“Vâng, chắc chắn tôi sẽ không nghỉ việc trong vòng một tuần đâu.”
Bóng ma, những hiện tượng kì quái và những thứ tương tự xâm chiếm tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy thật kì nếu nói “Được rồi” và từ bỏ. Nếu là con gái thì có thể hiểu được, nhưng tôi là đàn ông.
“Chúng tôi đang thiếu người nên bạn phải làm việc khá nhiều đấy.”
“Không có vấn đề gì cả.”
Tôi rất sẵn lòng làm những việc đó, thưa ngài quản lý.
Như thể nhấn mạnh câu trả lời của mình, tôi cười toe toét và vị quản lý gõ cây bút bi vào đầu vài lần.
“Hmm, chà, vậy thì bạn được nhận.”
“....Thật chứ?!”
Sốc thật đấy.
Chắc vì họ đang thiếu nhân lực nên tôi nhanh chóng được tuyển dụng ngay trong ngày. Ông ta yêu cầu tôi bắt đầu làm việc vào ngày mai và tôi vui vẻ đồng ý.
Hãy để tôi làm rõ một chút. Nơi làm việc bán thời gian của tôi là tại một của hàng tiện lợi ở một thành phố nào đó, thuộc một tỉnh nào đó.
Đó là một cửa hàng tiện lợi hướng ra một khu rừng, nơi được mệnh danh là địa điểm nổi tiếng với các vụ tự sát.
“Cảm ơn rất nhiều.”
Tuy nhiên….vào thời điểm đó tôi chưa có manh mối nào cả.
Rằng tôi sẽ làm việc bán thời gian ở một nơi đặc biệt. Ý thức của tôi mách bảo, thứ mà tôi từng nghĩ không liên quan gì đến những điều trên, đã bị đảo lộn hoàn toàn, và trải nghiệm khủng khiếp nhất trong mùa hè năm 25 tuổi đang dần hiện ra trước mắt tôi.
Tôi chính là một kẻ ngốc bị cám dỗ bởi mức lương 1300 yên mỗi giờ.
“Rất vui được gặp cậu, Hakamada.”
Vào ngày đó, tôi đã trở thành người đầu tiên trong vô số người.