Vừa rồi anh Aoyama còn ở đây mà, anh ấy đi đâu rồi? Có phải là đang trong nhà vệ sinh không?
Ngay cả có như thế thì cũng có một chút cẩu thả….cho dù đêm khuya thanh vắng, ít khi có khách đến nhưng nếu có khách đột nhiên xuất hiện thì phải làm sao?
Tôi nghĩ rằng có thể anh ấy không dự đoán trước được chuyện đó.
Bây giờ, tôi ở một mình trong của hàng tiện lợi. Dù vậy, tôi cũng không bận hơn là bao. Kim đồng hồ vừa rồi đã điểm 2 giờ 30 phút sáng, hầu hết các công việc lặt vặt khác đều đã được hoàn thành theo những gì mà tôi được chỉ dẫn.
Liệu mọi chuyện sẽ như vậy cho đến sáng? Còn bao nhiêu khách hàng nào sẽ đến cho tới khi mặt trời mọc? Với diễn biến như vậy, tôi có thể nhớ được số lượng khách hàng ngay cả khuôn mặt của họ và những món đồ họ đã mua.
….Aoyama vẫn chưa quay lại….
Nhưng bên ngoài cánh cửa tự động vẫn là màn đêm tĩnh mịch, và đương nhiên không có linh hồn nào cả. Đột nhiên, tôi cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình từ bên ngoài. Anh Aoyama đang đứng đó…..chà tất cả chỉ là tưởng tượng của tôi.
Những chuyện như thế xảy ra khá thường xuyên nên tôi không để ý nhiều tới nó.
Vào lúc đó—
Cánh cửa tự động mở ra cùng với tiếng chuông ngân vang.
Khách tới rồi….!
“Chào mừng—”
Theo phản xạ, tôi liền chào hỏi khách hàng. Cũng khá lâu kể từ vị khách gần nhất cho tới giờ.
Tôi tưởng mình sẽ chào hỏi vị khách với nụ cười thật tươi trên mặt, nhưng ngay sau đó tôi chết lặng….
Không, không có gì!?
Không có ai ở đó.
Vị khách lẽ ra phải ở đó.
Một khách hàng đã đi qua cánh cửa tự động lại không được thấy ở đâu trong cửa hàng cả.
Cánh cửa tự động đóng lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Ngay cả tiếng chuông cũng im bặt.
….Cái quái gì vậy?....
Tôi nheo mắt và nhìn chằm chằm vào cánh cửa tự động nhưng không thấy gì khác thường cả. Đó vẫn chỉ là một cánh cửa tự động bình thường. Không, hôm nay trời không có gió thổi dữ dội đến thế và cũng không có rác ở gần cửa nữa.
Có cái gì đó không đúng. Khi tôi đang không hiểu vấn đề nằm đâu, cánh cửa lại tiếp tục mở ra.
“...”
Thật đáng sợ.
Tôi không nghĩ vậy.
Vào thời điểm đó, tôi chỉ thấy nó thật kỳ lạ.
Sau khi chắn chắc rằng cửa đã đóng lại, tôi rời khỏi quầy và đứng trước cánh cửa tự động. Khi đến cửa tự động, cảm biến được kích hoạt và cửa mở ra như bình thường. Tôi thò đầu ra khỏi cửa và nhìn quanh. Không cần phải nói, không có ai ở đó cả… Đây không phải là một trò đùa, đúng chứ?
Nếu đó không phải là là trò đùa thì chỉ có một điều có thể giải thích cho tình huống vừa rồi.
“Có phải nó đang bị trục trặc….”
Chắc chắn cảm biến của cánh cửa hỏng rồi.
Lời của bác quản lý và của anh Aoyama hiện lên trong đầu tôi, nhưng tôi vẫn hoài nghi về những hiện tượng bí ẩn là do vong linh gây ra, việc này khá vô lý vì tôi không nhìn thấy vong linh nào cả.
Chà, nếu có một người phụ nữ cụt chân bước vào thì tôi sẽ tin vào sự tồn tại của chúng.
Nhưng nếu cửa tự mở mà không có ai bước vào thì có thể có nhiều nguyên nhân khác nhau, chẳng hạn như cửa bị trục trặc hoặc nguyên nhân nào khác.
Cái quái gì đã diễn ra vậy….? Tôi thở hắt một tiếng khi nhìn ra ngoài.
Tôi nghĩ những người đã bỏ cuộc trước đó chỉ vì sợ hãi và nghỉ việc vì họ nhầm tưởng sự cố cánh cửa tự động là việc của vong linh gây ra.
Thật đáng thương. Tôi không hề sợ chút nào [note59518].
Việc không có nhiều người đi bộ qua lại đây cộng với việc nơi đây là khu vực được bao quanh bởi một rừng cây và là một địa điểm tự sát nổi tiếng, tất cả điều đó đã tạo nên một ấn tượng chứa đựng sự e ngại và kinh hoàng, dẫn đến ảo tưởng rằng họ đã chứng kiến điều gì đó kỳ quái diễn ra.
Thật không may, tôi không phải là một người mê tín và tin vào những chuyện đó. Những câu chuyện không có bằng chứng rõ ràng là điều tôi ghét nhất.
Bởi vì khi chúng ta nói về những việc như thế, luôn có người đứng sau với vẻ mặt thích thú và giả vờ làm nên những chuyện đó. Nếu có người nghĩ về các hiện tượng ấy theo một cách mê tín thì những người đó có nghĩ rằng sẽ cực kỳ ngu ngốc khi bị ảnh hưởng bởi người khác đang phóng đại về những điều đáng sợ? Nếu suy nghĩ sâu xa, việc bạn làm ở đây một tuần là khả thi.
Khi tôi chuẩn bị quay lại quầy, cánh cửa dường như đã đóng lại mở ra, ngay cả khi chuông cửa chưa vang lên.
“...”
Tôi nhìn cánh cửa với một ánh mắt lạnh lẽo.
Khi tôi ở cùng anh Aoyama thì chuyện này không xảy ra.
Nhìn ra ngoài, cánh cửa tự động vẫn mở thay vì đóng lại, những luồng không khí ấm áp liên tục thổi vào.
Hiện tượng này chỉ xảy ra khi có người đứng gần cánh cửa thôi….
Không, không, không thể nào….
Không đời nào có chuyện đó cả.
Tôi đúng chôn chân tại quầy và nhìn vào cánh cửa đó.
Cánh cửa tự động vẫn tiếp tục mở mà không hề đóng nhưng rồi đột nhiên chiếc cửa đóng lại một cách thô bạo. Rồi nó lại mở ra.
Cánh cửa tự động bắt đầu lặp lại việc mở và đóng một cách bất thường trước mắt tôi.
“…Này, này, đừng có làm vậy nữa.”
Ngay cả tôi cũng bị mất bình tĩnh vì hiện tượng này và đã lùi lại nửa bước.
Với mỗi lần mở và đóng, tiếng ồn từ chiếc cửa và tiếng chuông sẽ vang lên liên tục.
Có lẽ… cánh cửa không hề bị trục trặc…? Bởi vì rõ ràng có điều gì đó bất thường ở đây.
“Uii―”
Vào lúc đó, một giọng nói thật sự rất ngớ ngẩn thoát ra khỏi cổ họng tôi―
Tôi không biết diễn tả như thế nào nhưng tôi có cảm giác lạnh lẽo như có gì đó mới lướt qua chân phải của tôi.
Một cơn gió lạnh vừa lướt qua chân phải của tôi.
Cái gì vậy trời…
Tôi xoa xoa đôi chân lạnh buốt và nổi đầy da gà của mình rồi ngẩng mặt lên.
Ngay sau đó, cánh cửa tự động đang mở và đóng một cách điên cuồng từ nãy tới giờ liền lặng lẽ đóng lại, sau đó việc mở và đóng liên tục của cái cửa không còn lặp lại nữa.
Nói điều này thì thật kỳ lạ, nhưng có vẻ như nó đã lấy lại được bình tĩnh.
“—Hakamada-kun”
“A… anh Aoyama!”
Nghe được giọng nói quen thuộc ấy, tôi quay lại và thấy anh Aoyama đang bước ra từ nhà vệ sinh phía sau cửa hàng với một vẻ mặt tươi tắn hẳn.
Rõ ràng là anh chàng này đã trốn trong phòng vệ sinh suốt khoảng thời gian mà tôi cực khổ vật lộn với cánh cửa tự động bị hỏng….
“Em đang tự hỏi rốt cuộc anh đã ở đâu.”
“Xin lỗi em nha, anh đã bị táo bón suốt bốn ngày liên tiếp và cuối cùng anh cũng đã ‘giải quyết’ thành công như mình muốn…! Phù, thật là sảng khoái!”
Này… đừng để tôi nghe một câu chuyện kỳ cục như vậy.
“À đúng rồi, Hakamada, sao em lại đứng đó?”
“À, về chuyện này…”
Tôi kể cho anh Aoyama về mọi chuyện đã xảy ra khi anh ấy đang “giải quyết”.
“Cánh cửa tự động này bị hỏng à?”
Khi tôi chỉ vào cánh cửa tự động và nói điều đó, miệng anh Aoyama chợt run lên và hét lớn.
Ugh, điều đó làm tôi giật mình.
Anh Aoyama đang run rẩy và rõ ràng đang có dấu hiệu lo lắng khi nghe hiện tượng hồi nãy, khiến tôi thấy thậm chí còn thấy sợ hơn cả cánh cửa tự động đã hoành hành dữ dội vừa nãy.
“Nó lại tới đây nữa à…!?”
"Cái gì…?"
Lông mày của anh nhíu lại và giọng anh run run, khi anh Aoyama nhìn thấy tôi đang nhìn mình. Anh ấy vỗ mạnh vào vai tôi
“Đôi lúc, cứ khoảng hai giờ, cánh cửa đó lại đột nhiên mở ra rồi đóng….! Anh cũng đã chứng kiến…! Em nghĩ đó là một trục trặc, ư!? Không, hoàn toàn không phải vậy…”
Anh Aoyama ghé sát mặt vào tai tôi và thì thầm một cách nhẹ nhàng với tôi.
“Thật ra… có một cậu bé đang chơi đùa ngoài cửa…”
“Huh… Một cậu bé… Ý anh là sao?”
Rùng mình trước hơi thở đang phả vào người, tôi nhăn mặt và tôi bịt tai lại và hỏi.
“Đó là một vong linh của một cậu bé.”
“V-Vong linh?!”
“Đúng rồi, Takenaka đã kể với anh rằng có một cậu bé đang chơi trước cửa.”
Tôi đoán một người bình thường sẽ sợ hãi khi nghe điều này….ở đây.
Tôi không thể không nghĩ rằng tất cả chỉ là một lời nói giả tạo ngay khi tôi nghe được câu chuyện.
“Anh có chắc là nó có thật không?”
“Ôi trời ơi [note59517], em không tin à?!”
“Hmm… em khó có thể tin được những câu chuyện tâm linh như thế.”
Rốt cuộc, tôi chỉ có thể cho rằng đó là một trục trặc.
Tuy nhiên, nếu tôi có thể nhìn thấy cậu bé, tôi sẽ chắc chắn không nghĩ như vậy.
“Lạ thật, tất cả những người nghe về điều này thường cảm thấy lo sợ và nghỉ việc vào ngày hôm sau.”
Huh?
“Anh nói điều này chỉ để dọa em thôi à?”
“Không, mọi điều anh nói đều là thật. Em sẽ hiểu ngay khi gặp Takenaka.”
“…”
Lại là anh chàng Takenaka này…
Mặc dù chưa gặp anh ta nhưng có vẻ như Takenaka là một kẻ đáng nghi.
Từ những gì anh Aoyama nói, có lẽ anh ta là người đã tuyên bố có thể nhìn thấy vong linh.
Ngay từ đầu, có vẻ như đây là một lời nói dối khi ai đó đề cập rằng họ có thể nhìn thấy ma và nói rằng có một cậu bé đang chơi đùa ở cửa mà đa số thì lại không nhìn thấy.
Hơn nữa, mọi người đều là người không quen biết gì với anh Takenaka. Tại sao họ lại tin vào một lời tuyên bố vô căn cứ như vậy chứ?
Vong linh, bạn biết đấy, chúng không hề tồn tại.
“Chà, em có thể làm việc lâu hơn nếu giữ suy nghĩ của mình theo hướng đó.”
Trước vẻ mặt hoài nghi của tôi, anh Aoyama nói với một nụ cười cay đắng.
Từ đó trở đi, cho đến khi mặt trời mọc, không có chuyện gì đáng chú ý xảy ra, và công việc bán thời gian đầu tiên của tôi ở cửa hàng tiện lợi cũng kết thúc.
Tôi có thể nói gì về suy nghĩ hiện tại của tôi? Thành thật mà nói, bí ẩn vẫn còn đó, nhưng tôi cảm thấy không cần thiết phải gọi hiện tượng mà tôi gặp là tác phẩm của một vong linh.
Tôi chỉ tin vào những gì mình có thể thấy.
Tôi không hề tin vào sự tồn tại của một vong linh.
Tôi không muốn sợ hãi hay kinh hoàng trước những gì người khác đã nói cho tôi nghe.
“Không hiểu sao… làm việc vào ban đêm cũng không phải là điều dễ dàng gì.”
Không có khách hàng nào đến cả. Chưa kể, tôi còn có khá nhiều thời gian rảnh. Với đôi mắt ngái ngủ, tôi đạp xe và phóng đi trên đường dưới ánh nắng ban mai để trở về căn hộ của mình.
◆◆◆
Một vài ngày sau đó.
Trong giờ giải lao, camera an ninh đã ghi lại được một bóng đen kì lạ khiến tôi vô tình phun hết đồ uống của mình…
Sự việc đó chỉ là khởi đầu của một chuỗi những hiện tượng như vậy, và phải một thời gian sau tôi mới biết được rằng có điều này tồi tệ hơn tôi tưởng.