Phần 1
Họ băng qua cây cầu và đến được đảo Funen, nhưng Kamijou không chắc chính xác thì nó khác gì so với phần bán đảo. Họ vẫn được bao quanh bởi tuyết và nó thậm chí còn chẳng có cảm giác giống như một hòn đảo.
“Có thể nó được gọi là một hòn đảo, nhưng lại rộng đến 50 kilomet lận.” Othinus giải thích. “Nó sẽ không khác nhiều so với lúc trước trừ khi chúng ta đi men theo bờ biển.”
“Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu đây?”
“Chúng ta gần đến đó rồi. Đây là hòn đảo mà Lâu Đài Egeskov tọa lạc. Con mắt của ta được ngâm ở chỗ đó. Chúng ta sẽ đến nơi sau khi đi qua thành phố Odense.”
Funen không phải là nơi diễn ra những trận chiến thường xuyên, vậy nên hỗn loạn vẫn chưa lan đến đây. Một vài chiếc xe thậm chí còn đang chạy băng qua những con đường tuyết.
Họ thử bắt xe quá giang lần đầu tiên sau một khoảng thời gian và dễ dàng được cho đi nhờ. Những du khách trên đường đến bảo tàng ray xe lửa chở hai người họ đến Odense trong chiếc xe thuê của mình.
Đứa nhóc ngồi hàng ghế sau liên tục quấy rầy Othinus, vậy nên cuối cùng Kamijou hỏi cô về điều đó.
“Nó đang hỏi ta là phù thủy trong cuốn sách tranh nào. Nó dường như nghĩ đây là bộ đồ trong một câu chuyện của Andersen.”
Không cho thằng nhóc biết sự thật có thể sẽ tốt hơn.
Odense lại là một thành phố đá lát và gạch khác, nhưng nó lớn hơn và sống động hơn rất nhiều so với những thành phố trước đó. Nó có rất nhiều tháp chuông đồng hồ và những cấu trúc tương tự, vậy nên nó trông như bóng của khu rừng lá kim làm từ đá vậy.
Kamijou nhanh chóng rời khỏi chiếc xe thuê.
“Đ-đi mua chút áo khoác đi. Tôi không muốn chết cóng ngay phút cuối đâu.”
“Đã đi xa đến mức này rồi mà ngươi không nghĩ chúng ta sẽ ổn nếu vẫn như thế này à?”
“Cô sẽ thuyết phục hơn nếu môi cô không tái mét đấy.”
Họ đi quanh khu phố mua sắm nhưng lại chẳng tìm thấy cái gì đáng mua. Họ đã tìm thấy áo khoác, thế nhưng chúng đều quá mắc.
“Odense là một trong những khu du lịch hàng đầu Đan Mạch và người ta biết khách hàng của mình sẽ tìm cái gì. Chúng ta sẽ không tìm được thứ gì có giá cả hợp lí ở đây đâu.”
“Cô đùa đấy hả. Tôi có cảm giác tuyết sắp chất đống lên đến đầu tôi rồi đây này.”
Điều đó có nghĩa họ cần phải nhanh chóng tìm phương tiện tiếp theo để đi quá giang.
“Chỉ còn hai mươi kilomet nữa thôi. Nếu chúng ta buộc phải đi bộ thì nó cũng không xa lắm đâu.”
“Ngay cả khi không biết ai đang đợi chúng ta sao? Tôi không muốn mình bị đau cơ rồi bị đánh gục ngay phút cuối đâu.”
Họ sẽ tìm thấy nhiều xe nhất trước ga xe lửa, vậy nên họ băng qua thành phố để đi đến nhà ga ở phía bắc rạp hát.
Một công viên lớn tọa lạc ở giữa rạp hát và nhà ga.
Theo Othinus, nó được gọi là Khu Vườn của Nhà Vua, nhưng Kamijou lại nhíu mày khi đặt chân vào nơi đó.
Dù cho trời tuyết rơi nhiều đến cỡ nào và tuyết phủ trên mặt đất nhiều đến bao nhiêu, đúng thật là kì lạ khi khu du lịch này chẳng hề có lấy một bóng người. Tuyết có vẻ khá hiếm ở Đan Mạch, nhưng chẳng phải điều đó có nghĩa là trẻ con sẽ tận dụng sự kiện lớn này để chơi trong tuyết sao? Có rất nhiều điều thú vị chỉ có thể làm với tuyết, vậy mà chẳng có lấy một ai trong khu đất trắng đó.
“Không ổn rồi.”
“Kết giới xua đuổi người. Đây tuy là việc làm tiêu chuẩn, nhưng bọn chúng lại đặt một cái tại trung tâm thành phố và ngay giữa thanh thiên bạch nhật.”
Ngay khi họ nói xong, hai hình bóng mới xuất hiện chắn đường họ trong công viên màu trắng.
Kamijou không biết họ đã tiếp cận như thế nào. Không hề có dấu chân nào khác; dấu chân của Kamijou và Othinus là những dấu chân duy nhất.
“Còn nhớ bọn này không? Chúng ta đã gặp nhau ở Thành Phố Học Viện lúc trước rồi.”
Một người là một phụ nữ với mái tóc ngắn màu vàng và mặc một chiếc quần dày, một chiếc áo len thun, tạp dề làm việc, và cặp kính tạo nên vẻ ngoài tổng thể của một cô hầu.
Người còn lại là một phụ nữ mặc váy ngắn, quần dài, áo chống đạn, và mang đồ bảo vệ khuỷu tay cùng đầu gối tạo nên vẻ ngoài của một nữ chiến binh trong trò chơi điện tử.
Kamijou tuy không biết chi tiết, nhưng cậu nhận ra hai người này thuộc về phe của Ollerus.
“Ta là Silvia còn đây là Brunhild. Bọn này đều là Thánh, nhưng mà chắc điều đó cũng không bất thường lắm đâu nhỉ. Dù sao thì ngươi đã từng đụng độ một Thánh đến từ Anh rồi mà, đúng không?”
Cậu rùng mình trước giọng điệu vô tư của cô ta.
Hai vị Thánh. Những con quái vật đó có thể di chuyển ở vận tốc siêu thanh và tấn công từ hai hướng cùng một lúc. Và lần này sẽ không có “những điểm mù vô hình” mà cậu có thể khai thác giống như cậu đã làm với Kanzaki Kaori. Chiến đấu bình thường là lựa chọn duy nhất của cậu và chiến đấu bình thường chắc chắn sẽ dẫn cậu đến cái chết.
Và trên hết là…
“Điều này có nghĩa là anh ta cũng ở đây luôn sao?” cậu hỏi trong khi đảo mắt để kiểm tra xung quanh. “Ollerus không ở đây luôn đấy chứ?”
Lông mày của Silvia co giật trước câu hỏi đó.
Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với Ollerus. Othinus đã nói với cậu rằng người đàn ông đó đã sử dụng phép yêu tinh hóa, thế nhưng cậu lại không biết rằng người đàn ông đó đã bị yếu đi bởi chính ma thuật đó hay anh ta đã bị đánh bại bởi những cuộc tấn công dữ dội của một Ma Thần hoàn thiện.
Và do đó cậu đã gãi vào nhầm chỗ.
“Anh ấy cũng có mặt ở đây.” Silvia đáp. "Nhưng có một lí do mà anh ấy không ra ngoài đây. Othinus, chắc ngươi hiểu tại sao nhỉ. Và ngươi nên hiểu ta đang muốn làm gì sau khi nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp đó.”
“…”
Othinus chỉ đơn thuần là nheo một con mắt.
Cô sẽ không nói nhiều.
Khi Kamijou ngoái nhìn qua vai, người phụ nữ mang tên Brunhild nhún vai.
“Nói trước cho rõ, tôi không có liên quan gì đến mối hận thù cá nhân của cô ta đâu.”
Một âm thanh nặng nề tràn ngập bầu không khí khi Brunhild đá thanh kiếm khổng lồ dưới chân lên và chụp lấy chuôi kiếm bằng một tay.
“Nhưng nếu ả Ma Thần này sẽ gây hại cho cậu bé ấy thì tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi chắc chắn sẽ mang lại sự bình yên cho cậu ấy cho dù điều đó đồng nghĩa với việc biến cô ta thành một vết bẩn trên đường.”
(Tệ rồi.)
Cậu không hề có cơ may chiến thắng. Cậu thậm chí còn không thể hình dung ra bước đầu tiên trong đầu mình. Dù cho cậu di chuyển hướng nào, cậu cũng chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh cậu bị giết ngay tức khắc.
Và chuỗi suy nghĩ đó không hề sai.
Silvia biến mất, một tác động kinh hoàng đánh vào cậu, và cậu bay đi hơn mười mét giống như một viên đạn.
Phần 2
Tâm trí cậu không thể theo kịp.
“Gbah!!!???”
Điều tiếp theo mà cậu biết, Othinus và những người khác đã bay đi cực xa. Phổi cậu rung lên nhiều đến mức không thể lấy không khí đúng cách, đôi chân thì run lẩy bẩy, và cậu nghe thấy tiếng lạo xạo khủng khiếp từ lưng mình.
Cậu không cảm nhận thấy lực hút của trọng lực.
Phải mất vài giây cậu mới nhận ra mình đang trôi nổi phía trên bề mặt.
Phải mất thêm vài giây nữa cậu mới nhận ra lưng mình đã đập vào thân cây hạt trần dày và cậu đang rơi xuống đất từ chỗ đó.
“Khụ…khụ khụ!! Gweh! Gbah!!”
Cơ thể cậu trượt xuống và lớp tuyết trắng phủ lên cỏ bị nhuốm màu sắc đỏ. Thêm nhiều ngụm máu bay ra mỗi khi cậu ho ra.
“Con người!! Khốn kiếp!”
Othinus cố hét lên gì đó, nhưng lại đột nhiên bị cắt ngang. Thay vào đó, cậu nghe thấy một tiếng tác động kinh hoàng đến mức cậu nghĩ nó đã sử dụng thuốc súng.
Tầm nhìn của cậu mờ đi và tâm trí cậu chìm vào bóng tối, nhưng âm thanh đó lại khiến máu cậu sôi lên. Cậu chỉ đủ sức để có thể di chuyển tay chân mình, nhưng cậu giương hàm răng đầy máu của mình và hét lên.
“Othinus!! Dừng lại… Không được chạm vào cô ta!!”
Nỗ lực đứng dậy trong tuyệt vọng của cậu đủ để tạo ra những tiếng răng rắc phát ra từ cơ thể. Tác động đó có thể đã làm trật vài khớp xương hay gì đó. Cậu mặc kệ những làn sóng liên tục của cơn đau dữ dội không rõ nguồn gốc và hét lên khi đứng dậy một lần nữa.
Mọi âm thanh biến mất.
Silvia đã tiếp cận ngay trước mặt cậu.
Mắt hai bên chạm nhau trong giây lát và mắt cô ta chứa đựng ánh nhìn vô cảm của côn trùng.
Một tác động khác xảy đến.
Cánh tay thanh mảnh và nắm tay nhỏ nhắn của cô ta đâm vào chính giữa ngực cậu như thể đang nhắm vào quả tim. Lưng cậu đập lên cái cây dày như thể bị đập bởi búa gỗ. Tác động và quán tính ghim cậu vào cái cây và Silvia thì thầm với cậu ở cự li gần.
“Hoàn cảnh của ngươi chẳng còn quan trọng nữa.”
Một tác động khác.
“Ta không quan tâm ngươi đã móc nối với Gremlin từ trước, Othinus đã đề nghị gì đó với ngươi, hay là ngươi đã thực sự hiểu con ả Othinus và gia nhập phe cô ta.”
Lại một tác động khác.
“Gia nhập phe cô ta là đủ rồi. Gia nhập phe của kẻ không những tước đi mọi sức mạnh của tên đại ngốc đó mà còn xé đôi cơ thể của anh ấy là đủ lắm rồi! Nhiêu đó là đủ để vào tầm ngắm giết chóc của ta rồi!!!!!!”
Lại một cú khác.
Ngực, bụng, mặt. Nắm đấm siêu trọng của cô ta đập vào cậu liên tục. Một cú là đủ khiến cho cậu bất tỉnh, thế nhưng cô ta lại không cho phép cậu gục đi và cú tiếp theo sẽ đưa ý thức của cậu trở lại. Lúc đó, cảm giác cứng chắc sau lưng cậu biến mất.
Thân cây dày đã gãy do những tác động xuyên qua cơ thể cậu.
Không có thứ gì giữ lại, cậu bay ngược về phía sau. Cậu gần như chẳng khác gì một khối thịt đầy máu và cậu nhuộm màu cả vùng tuyết khi bật qua nó.
“Ặc…a…ha…”
Cậu không còn có thể nói năng đàng hoàng. Tầm nhìn của cậu gần như tối sầm lại, nhưng ngay cả trong cái lối ra của con đường hầm vừa tối vừa hẹp đó, cậu vẫn nhìn thấy con quái vật được gọi là Thánh đang tiếp cận.
Nếu chỉ có vậy không thôi, cậu chắc chẳng có sức mạnh để đứng lên rồi.
Nhưng cậu lại nhớ ra một điều: còn có một Thánh khác nữa.
Tại sao con quái vật mang tên Brunhild lại không tấn công cậu? Nếu không nhắm vào cậu, vậy thì vị Thánh ấy sẽ tấn công ai?
“…”
Sau khi nghĩ xa đến thế, sức mạnh trở lại chân cậu.
Đầu cậu lay động và cậu chỉ có thể gắng gượng dậy, thế nhưng cậu vẫn tuyệt vọng đứng trên đôi chân không vững của mình.
Nhưng điều đó càng khiến cho vị Thánh mang tên Silvia càng thêm phẫn nộ.
“Được thôi.”
Cậu nghe thấy âm thanh như những sợi chỉ mảnh bị xé đứt.
Nó là âm thanh phát ra khi khóe miệng của Silvia tách ra thành hình dạng một nụ cười.
“Ta sẽ moi bụng ngươi bằng tay không và đưa nội tạng của ngươi cho ả Ma Thần ấy xem. Ngươi là bạn đồng hành quan trọng đến mức cô ta đã bỏ rơi toàn bộ Gremlin để ở cùng ngươi. Ngay cả một Ma Thần cũng sẽ chẳng thấy dễ chịu gì khi mục kích cảnh ngươi bị phanh thây ngay trước mắt đâu.”
Mối đe dọa tiến lại gần.
Phần 3
“Anh ta” quan sát.
Brunhild Eiktobel đang nheo đôi mắt khôn ngoan của mình.
Cô ta đâm thanh kiếm lớn của mình vào lớp tuyết và lạnh lùng quan sát. Khi cô ta quan sát, một băng ghế gỗ bị đập vỡ thành từng mảnh và một cô gái đeo băng bịt mắt nằm giữa đống đổ nát ấy.
Cô ta đã không hề khoan nhượng.
Trong thực tế, cô ta còn thận trọng hơn mức cần thiết.
(Cô ta chẳng hề thể hiện chút kháng cự nào cả.)
Đó là ý kiến thật lòng của cô ta.
Là do thứ gì đó đang cản trở sức mạnh Ma Thần của Othinus hay là do Othinus đang cố khiến Brunhild mất cảnh giác? Brunhild không chắc lắm, nhưng nếu Othinus nắm giữ sức mạnh của một Ma Thần hoàn thiện, cho dù Brunhild cảnh giác thì cũng chẳng thành vấn đề.
Brunhild đã từng tạo ra một cây thương Gungnir chất lượng cao. Bản thân cô ta đã không chạm đến cấp độ Ma Thần, nhưng kĩ năng của cây thương ấy có thể đã cho cô ta một ý tưởng chung về bản chất của Ma Thần và Ma Thần có thể làm được những gì.
Trong thực tế, cô ta đã đang bị trói buộc bởi trí tưởng tượng của mình và năng lực của Ma Thần Othinus còn vượt xa hơn thế, nhưng đó không phải là điểm chính ở đây.
(Mình có nên đơn giản chấp nhận rằng cô ta không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình không?)
Cô ta sử dụng một bàn tay để rút ra thanh kiếm nặng đến mức đủ để đè bẹp một chiếc xe hơi. Cô ta tựa nó lên vai mình và tiếp cận Othinus cùng băng ghế bị nghiền nát.
(Cô ta đang mất sức mạnh tạm thời hay là vĩnh viễn chứ? Đúng là khó nói thật, nhưng mà mình nên giết cô ta khi có cơ hội.)
Cô ta vừa khẽ cau mày vừa nghĩ.
Cô ta là một pháp sư có sức mạnh tăng giảm đến cực hạn theo chu kì, giống như là sự tròn khuyết của mặt trăng vậy. Một hội pháp thuật tàn bạo đã từng lợi dụng điều đó và phá hủy mọi thứ xung quanh cô ta.
Cô ta cũng đang làm điều tương tự như vậy ở đây.
Thế nhưng để đảm bảo an toàn, cô ta sẽ đập tan sự nghi ngờ của mình và phóng ra một cuộc tấn công cực mạnh.
Một cảm giác cay đắng tràn ngập lồng ngực cô ta, thế nhưng cô ta không dừng bước.
Cậu nhóc trên giường bệnh mới là điều quan trọng.
Cô ta sẽ gắng chịu đựng cái mâu thuẫn ấy vì cậu nhóc.
“Cầu nguyện đi.”
“Ta phải cầu nguyện vị thần nào chứ…?”
“Câu trả lời thích hợp vào những thời điểm như thế này là hình dung ra khuôn mặt của người mà cô yêu quý.”
Brunhild vừa nói vừa đặt bàn tay kia lên chuôi kiếm. Cô ta sẽ cầm nó trong hai tay để nghiền nát Ma Thần Othinus bằng toàn bộ sức mạnh của mình.
“Anh ta” quan sát.
Ngay trước khi Brunhild hành động, thứ gì đó bay tới như viên đạn. Một khối thịt đỏ thẫm bay đến từ phía bên hông. Cô ta xác định chính xác vật thể bay về phía mình và đánh nó rơi xuống đất bằng phần đáy của chuôi kiếm.
Một âm thanh nhớp nháp kinh tởm lấp đầy không khí.
“Vật thể” đó là thứ từng là chàng thiếu niên Châu Á lúc trước.
“Chờ đã, Brunhild,” một giọng nói hiểm độc phát ra.
Nhân vật bước tới nhuốm màu đỏ thẫm.
“Đừng giết cô ta dễ dàng đến thế. Nhiêu đó không đủ để bù đắp lại cho những gì cô ta đã làm đâu. Trước khi giết con ả Ma Thần khốn kiếp đó, tôi muốn ít nhất cũng phải tước đi một thứ quý giá của cô ta. Như thế sẽ vui hơn rất nhiều.”
Brunhild nhíu mày với tình trạng của Silvia, nhìn xuống thứ được cho là một thiếu niên, rồi nhíu mày càng sâu hơn.
“Tôi chẳng có vấn đề gì với việc giết ả Ma Thần bây giờ, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải làm theo cái thú vui tàn độc của cô.”
“Vậy thì tôi có cần phải tạo ra một khối thịt đầy máu khác giống như thế không? Nếu cô cứ khăng khăng thế thì tôi sẽ làm vậy đấy.”
“Anh ta” quan sát.
Khối thịt đỏ thẫm vẫn đang khẽ run lên.
Cậu đang thở.
Cái thực tế đơn giản ấy mang sự chuyển động đến cho băng ghế bị đập nát hoàn toàn. Cô gái đeo băng bịt mắt không thể đứng dậy được, vậy nên cô di chuyển như thể bò trên tuyết. Cô di chuyển từ từ và chậm chạp, nhưng cô vẫn tiến về phía khối thịt đầy máu nằm trên tuyết.
“Con…người…”
Cô cử động đôi môi đầy máu của mình để ép lời nói ra.
Đôi mắt cô tìm đến chỗ cậu.
Cô trông giống như Cô Bé Bán Diêm đang nhìn thấy giấc mơ của mình trong ngọn lửa cuối cùng.
“Đây là lí do…ta bảo ngươi…đi với ta…sẽ chẳng tốt đẹp gì kia mà…”
Cô sẽ không cho phép ngọn lửa ấy vụt tắt. Cô sẽ không để cho hi vọng này bị tước đi.
Cái cách cô nàng Ma Thần sử dụng đôi tay bầm dập để lết cơ thể đi tới đã làm rõ điều đó.
Nhưng Brunhild vẫn lạnh tanh.
Biểu hiện của cô ta vẫn không thay đổi và cô ta dẫm lên vai phải của Ma Thần. Nhiêu đó là đã đủ để dừng quá trình chuyển động chậm chạp của cô.
“Phải làm thế nào cô mới thỏa mãn đây?”
“Không phải đã rõ rồi sao? Tôi sẽ xé nát nội tạng của thằng oắt này để cho cô ta mục kích. Tôi sẽ đảm bảo cho hắn vẫn còn sống và vẫn cử động miệng suốt thời gian đó sống như phục vụ người ta một con cá vẫn còn sống.”
“Đừng…”
Othinus bị ghì lên tuyết bởi áp lực lớn từ bên trên, nhưng cô vẫn vươn bàn tay đầy máu của mình ra.
Dù cô cố làm gì, cô cũng không thể chạm đến khối thịt đỏ thẫm trước mặt mình.
“Các ngươi đang nhắm vào ta. Nếu tiêu diệt ta thì các ngươi sẽ có thể kết thúc hỗn loạn tràn khắp thế giới. Hắn ta chẳng có liên quan gì đến chuyện này đâu. Giết ta là đủ để xóa bỏ hỗn loạn của các ngươi rồi, vậy nên…”
“Ta không quan tâm.” Những lời đó tuôn ra từ miệng Silvia và thêm nhiều từ khó nghe hơn tiếp tục tuôn ra. “Chỉ cần ta có thể giết ngươi, những chuyện khác đều chẳng quan trọng. Chỉ cần ta có thể báo thù cho tên khốn Ollerus đó, ta sẽ không bận tâm đến việc mình có phát điên hay không. Ngươi không hiểu gì hết. Ngươi thực sự không hiểu gì hết. Ta không muốn trở lại bình thường. Nếu ta làm vậy, mọi chuyện sẽ kết thúc tại đó. Ta có cảm giác rồi ta sẽ tha thứ cho ngươi. Nhưng ta lại không muốn thế. Ngươi có hiểu không? Không phải là ta có thể hay không. Ta không muốn làm, vậy nên ta chọn không làm.”
Brunhild lặng lẽ suy nghĩ khi nghe thấy điều đó.
(Mình cần phải giết ả Ma Thần mà không cần đợi chỉ dẫn của Silvia.)
Đến tận lúc này, Brunhild vẫn không đánh giá thấp sức mạnh của Othinus. Cô ta sẽ không thể hiện lòng khoan dung và cô ta sẽ giết khi có thể. Cô ta không muốn kiếm chút "thú vui" để rồi phải hối hận sau này.
“Vậy bắt đầu thôi.” Brunhild lạnh lùng nói trong khi bí mật cầm chuôi kiếm bằng sức mạnh kinh hồn.
Ngay lúc Silvia tập trung vào cậu trai, Brunhild sẽ nghiền nát và giết chết Othinus. Cô ta hẳn là sẽ phải đánh nhau với Silvia phẫn nộ sau đó, nhưng cô ta chắc chắn sẽ nhanh chóng giết chết Othinus bây giờ. Đó là ưu tiên hàng đầu của cô ta.
“Dừng lại…”
Giọng nói bị bóp nghẹt của Othinus tiếp tục phát ra và cô tuyệt vọng giơ một bàn tay ra như thể ai đó đã lấy đi con thú nhồi bông của cô.
“Dừng lại đi!! Hắn không có liên quan gì đến tội lỗi của ta đâu! Đừng có bắt hắn phải gánh lấy chúng! Làm ơn đi!!”
Lời cầu xin tuyệt vọng của cô không chạm đến hai người họ.
Hai vị Thánh hành động dứt khoát và một cơn gió kinh hoàng rống lên.
“Anh ta” quan sát.
Và rồi…
Một tiếng nổ khó chịu bùng phát.
Tiếng ồn lớn phát ra khi Ollerus chắn giữa hai vị Thánh.
Nhưng do phép yêu tinh hóa, anh ta không sở hữu bất kì sức mạnh đặc biệt nào gần với cảnh giới thần ma thuật. Sức mạnh cơ thể và ma thuật mà anh ta có thể sử dụng đều yếu hơn những pháp sư bình thường.
Ý chí của anh ta sẽ bù lấp cho những gì anh ta còn thiếu.
Hành động mà anh ta thực hiện rất đơn giản. Anh ta ôm ghì tay quanh thanh kiếm lớn mà Brunhild vung xuống. Tuy nhiên, anh ta không bao giờ có thể ngăn chặn một cuộc tấn công được phóng đi ở vận tốc âm thanh. Lực ma sát khủng khiếp giày xéo đôi bàn tay của anh.
Mặc dù đôi tay đang tiếp tục bị phá hủy nhằm để chuyển hướng đi của thanh kiếm lớn, anh ta vẫn di chuyển hai bàn tay đó.
Anh ta giật mạnh để kéo thanh kiếm cùng Brunhild về phía mình. Anh ta đưa thanh kiếm ấy bắt chéo qua chỗ đòn đánh tay không của Silvia.
“Cái gì!?”
“Ollerus!! Tên ngốc này!!”
Hai người phụ nữ kinh ngạc lên tiếng, nhưng mọi chuyện đã quá trễ.
Một tiếng gầm lớn vang lên. Với người quan sát, có thể nó trông giống như hai vị Thánh đã đâm sầm vào nhau ở vận tốc kinh hoàng và đổ gục lên lớp tuyết sâu.
Hai vị Thánh đã bị đánh bại với cái giá là hai cánh tay của Ollerus.
Hai cánh tay của anh phất phơ trong gió như sợi dây nhựa và hiển nhiên là tổn hại đã vượt quá mức xương gãy.
“Ngươi…”
Othinus ho ra máu và thậm chí còn không thể đứng lên được.
“Ngươi cũng đến đây để giết ta luôn sao?”
“Ngươi có còn nhớ ta đã nói gì lúc trước không?” Ollerus trả lời với khuôn mặt điềm tĩnh và hai cánh tay đầy máu đong đưa. “Ta đã không còn gắn với cái trói buộc trở thành Ma Thần nữa rồi. Chỉ cần ta có thể đánh bại ngươi, mọi thứ khác đều chẳng quan trọng.”
“…”
“Nhưng có vẻ như ai đó đã làm thế mất rồi.” Anh ta khẽ mỉm cười. “Ta từng hi vọng cậu ta sẽ đóng vai trò làm mồi nhử để dụ ngươi ra, nhưng ta không ngờ cậu ta sẽ đi xa đến mức này.”
“Ngươi có lí do để giết ta mà, đúng không?”
“Đúng là thế.” Giọng của anh vẫn điềm đạm. “Nhưng nếu Kamijou Touma chết ở đây, ngươi sẽ phát triển thành một con quái vật kinh khủng hơn bất cứ thứ gì ngươi đã thể hiện cho đến lúc này. Tương tự, nếu ngươi chết ở đây, một sự thay đổi lớn có thể sẽ xảy đến với bản chất của Kamijou Touma. Ta thì lại chẳng thích cái nào trong số đó. Như ta đã nói, ta đã chẳng còn hứng thú nữa rồi. Nếu ngươi đang có một mối quan hệ sẽ khiến ngươi suy yếu nhiều hơn bất kì thứ gì khác thì việc cứ giữ nó như thế không phải là một lựa chọn tồi đâu.”
“‘Sự tử tế’ của ngươi đúng là lúc nào cũng ngứa mắt.”
“Thì ta là thế mà. Mà đúng là ta đã mất kha khá vì nó.”
“‘Sự tử tế’ ấy thực sự đáng để chọn cho dù nó đồng nghĩa với việc đánh bại đồng minh của ngươi à?”
“Tên đi với ngươi cũng đã làm điều tương tự mà. Silvia đặc biệt là loại người không bị lay động bởi lời nói, nhưng cô ấy sẽ trở lại bản tính thông minh thường lệ của mình nếu cô ấy có thời gian làm nguội cái đầu.”
Anh ta nhìn về phía hai người nằm gục trên tuyết.
“Ta sẽ thuyết phục bọn họ và ta sẽ làm thế đến khi họ hiểu, vậy nên ngươi không cần phải lo gì đâu.”
Trong khi ho khụ khụ, Othinus cuối cùng cũng xoay sở để đứng dậy trên đôi chân loạng choạng.
Cô vuốt nhẹ lưng của Kamijou khi cậu tiếp tục thở mặc dù đang là một khối thịt đỏ thẫm. Cô vòng tay mình qua vai cậu và phần nào xoay sở để đưa cậu đứng lên.
“Ta sẽ không…cảm ơn ngươi đâu…”
“Trong thâm tâm ta thì ngay cả điều này cũng là một đòn tấn công dành cho ngươi rồi.”
Ollerus nhún vai khi phớt lờ những cánh tay đong đưa lủng lẳng của mình.
Chỉ sau khi thận trọng lùi lại tới một khoảng cách nhất định thì Othinus mới quay lại. Cô cho Kamijou, người vẫn còn chút ý thức, mượn vai mình và Ollerus hỏi cô một câu cuối cùng.
“Ngươi đã tìm ra thứ mình đang tìm chưa?”
“Ngươi không phải là kẻ hiểu ta đâu. Hắn mạnh mẽ hơn ngươi nhiều đấy.”
Cùng với đó, khoảng cách vận mệnh của họ mở ra vô cùng rộng.