Toaru Majutsu no Index

chương 19: v.s "vị thần toàn năng cầm búa" — round_11.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1

Lâu Đài Egeskov được làm từ gạch và được xây dựng trên nền móng là vô số cây sồi.

Rất nhiều công sức đã được đổ vào việc xây dựng tòa pháo đài đó và, thậm chí năm trăm năm sau đó, nó đã trở thành một điểm thu hút khách du lịch mang lại lợi ích lớn cho Odense và những thành phố khác gần đó.

Nhưng tòa lâu đài không phải là thứ quan trọng với những người tập trung ở đây.

Họ đều quan tâm đến cái hồ nước.

Rất lâu trước khi tòa lâu đài khổng lồ được xây dựng lên, Othinus đã sử dụng hồ nước ấy cho “việc gì đó”. Tòa lâu đài đã được xây dựng mà không biết gì về điều đó, vậy nên ngay cả những pháp sư tiền tuyến cũng không nhận ra những dấu vết của đại nghi lễ đã diễn ra ở đây.

Tuy nhiên…

“Ừm, chắc là tôi không nên ngạc nhiên quá nhỉ.” người phụ nữ được gọi là Hel nói từ khu đất trống màu trắng bên cạnh hồ nước.

“Cho dù liên quân không thành công, chúng ta cũng là toàn bộ Gremlin mà.” thiếu niên tên Jörmungandr nói. “Chúng ta tuy không thể chạm đến cấp độ Ma Thần, thế nhưng chúng ta có thể dự đoán cô ta đang nghĩ gì.”

“Mừng là tôi không để lộ thông tin cho vui.” người thanh niên mang tên Fenrir nói. “Có vẻ như bọn chúng vẫn chưa nhận ra, vậy nên chúng ta là những người đầu tiên đến đây.”

Họ là những thành viên chiến đấu trực tiếp của Gremlin và mỗi người đều có thể đơn thương độc mã chiến đấu với cả một đội quân, nhưng họ lại không chỉ có một mình. Ta có thể nhìn thoáng thấy hàng chục nếu không phải là hàng trăm nhân vật trong cái bức màn tuyết trắng được thổi vào không khí ấy.

“Loki có ở đây không?”

“Dù có thì chắc hắn cũng trốn sau lưng ai đó thôi. Hắn là kiểu người như vậy mà.”

“Buồn cười là đám bọc hậu như Iðunn và Sif cũng tới đây luôn. Có vẻ tất cả chúng ta đều bị chọc điên nhỉ.”

Những thành viên của Gremlin không hiểu mục đích của hồ nước ấy.

Họ không biết là cô đang cố vứt bỏ sức mạnh của mình. Họ nghĩ nó chứa đựng chìa khóa dẫn đến “kế hoạch thực sự” nào đó mà cô đã giấu bọn họ.

Nhiêu đó là đủ để gọi là phản bội rồi.

Họ đều đã giúp Othinus trở thành Ma Thần và đã chiến đấu để cô thực hiện điều ước cho họ. Cho dù nhiệm vụ có tàn ác thế nào, họ cũng đã vấy bẩn đôi tay mình. Họ sẽ khiến cô trả giá vì treo lủng lắng giấc mơ ấy trước mặt họ rồi giật nó chạy đi. Và sự trả giá đó có thể bao gồm cả việc xé nát cô thành từng mảnh.

Đột nhiên, một nhân vật mới bước tới qua vùng tuyết.

Nhiều nhân vật đằng sau bức màn tuyết thổi tách ra thành một con đường. Người dạn dĩ đi thẳng đến vùng trung tâm không phải là người mà Fenrir, Jörmungandr, và Hel có thể phớt lờ.

“Thor.”

“Ừ, lần này là người thật đấy.” Cậu ta vừa giơ tay chào vừa cười toe toét. “Chuyện này đúng là khá tuyệt đấy. Mọi người đều đang đợi ở đây để giết Othinus à? Buồn là chẳng ai chịu ở cùng với cô ta cả.”

“Cậu cũng đến đây để giết cô ta, đúng không?”

“Ừm, ừ. Nhưng mà tôi không có làm thế vì thù ghét gì đâu. Trông nó có vẻ là một trận chiến thú vị, và chỉ có vậy thôi. Sẽ là nói dối nếu tôi nói mình chưa bao giờ hứng thú với những điểm kinh nghiệm mà tôi nhận được nếu đánh bại cô ta.” Cậu ta dang tay và đưa ra một lời đề nghị. “Nhưng nếu chúng ta định bày tỏ phàn nàn của mình với cô ta, vậy sao không đi đến một thỏa thuận trước nhỉ? Quyết định người đại diện đi. Nếu tất cả chúng ta cùng bắt đầu hét lời phàn nàn từ mọi phía, nó sẽ chỉ là đống tiếng ồn dồn dập thôi. Mọi người đều muốn lời phàn nàn của mình thực sự chạm đến cô ta, đúng không?”

Tất cả bọn họ đều bừng tỉnh trước từ “kẻ đại diện”.

Dù tốt xấu gì, Gremlin cũng đã luôn tập hợp dưới uy quyền tuyệt đối của Othinus. Bây giờ họ đã mất cô, vậy thì ai sẽ lãnh đạo tổ chức? Họ sẽ xét theo vị trí tiêu chuẩn và chọn vị thần sấm kia sao? Hay là họ sẽ chuẩn bị một vị trí mới?

“Chính xác thì chúng ta sẽ quyết định điều đó như thế nào?” Hel hỏi.

“Mọi người nghĩ tôi sẽ dùng thứ nhàm chán như truyền thống, ảnh hưởng, quan hệ, hay tài sản à?” vị thần kia hỏi trong khi nhắm một mắt. “Quyết định kẻ mạnh nhất bằng trận đại chiến tự do đi. Như thế là thú vị nhất đấy.”

Phần 2

Kamijou Touma và Othinus đều dính đầy máu.

Họ không thể quá giang xe trong tình trạng ấy và vậy nên họ đi bộ qua trận bão tuyết trắng xóa.

“Cô đã quyết định chưa, Othinus?”

“Quyết định gì?”

“Con đường mà cô sẽ đi khi tất cả chuyện này kết thúc.”

Kamijou nói lặng lẽ khi họ tựa vai hỗ trợ nhau.

“Tôi đã nói nó có thể là tiệm bánh hay tiệm hoa hay đại loại thế đấy, có nhớ không? Vậy cô đã tìm ra điều mình muốn làm chưa?”

“Ha ha. Ta sẽ không làm ba cái thứ dễ thương ấy đâu.”

“Tôi không biết cô sẽ phải chờ đợi bao lâu, vậy nên nó có thể là bất kì điều gì. Nó không hợp hay không giống cách làm của cô đều không quan trọng gì đâu. Cứ tìm thứ mà cô muốn làm nhất ấy. Như thế thì đáng làm hơn nhiều.”

“Điều ta muốn làm, à?”

Cô rơi vào im lặng một lúc.

“Nó thực sự có thể là bất kì điều gì à?”

“Sao cô lại hỏi tôi chứ?”

“Bởi vì ta muốn hỏi ngươi. Ta thực sự có thể theo đuổi bất kì ước mơ nào mà ta muốn à?”

Cô nhìn chằm chằm vào bên mặt của cậu ở khoảng cách gần.

Cậu đã mất rất nhiều máu và mí mắt sưng tấy chắc hẳn đã thu hẹp tầm nhìn của cậu bởi vì cậu không nhận ra biểu hiện của cô.

“Tất nhiên là cô có thể làm vậy rồi.” cậu lập tức trả lời.

“Vậy à.”

Nghe thấy điều đó, miệng cô mở ra thành một nụ cười nhỏ.

“Sao? Cô tìm thấy ước mơ của mình rồi à?”

“Chẳng có lí do gì mà ta phải nói cho ngươi biết cả.”

“…?”

Cậu quay khuôn mặt bầm dập của mình về phía cô, thế nhưng cô đã đưa biểu hiện của mình trở lại bình thường rồi.

Hỏi thêm sẽ chẳng nhận được gì, vậy nên cậu tiếp tục bước đi trong khi hi vọng rồi cô sẽ dần dần kể cho cậu.

Cậu không chắc họ đã đi bộ bao lâu.

Cậu đã mất hầu hết mọi cảm giác dưới bàn chân phủ trong tuyết của mình.

Dần dần, một cái bóng khổng lồ hiện lên trong chỗ tuyết trắng thổi bay khắp không khí.

“Lâu Đài Egeskov.” Othinus nói bằng đôi môi run rẩy.

Kamijou chậm chạp di chuyển đầu mình.

“Vậy là chúng ta đã đến nơi rồi. Tòa lâu đài ấy không có đầy cạm bẫy như trong trò phiêu lưu giải đố đấy chứ?”

“Tòa lâu đài không thực sự quan trọng. Ta đã ném con mắt vào hồ nước trước khi nó được dựng lên. Hồ nước là phần quan trọng, thế nhưng chẳng ai tìm thấy con mắt vì mọi người đều tập trung vào tòa lâu đài xuất hiện sau này.”

Trong khi hít vào những hơi thở nông, họ phần nào đến được phần rìa của hồ nước bao quanh tòa lâu đài.

Nhưng rồi họ nhận ra một chuyện.

Một chuyện mà họ thà rằng không nhận ra.

“Xin chào.” một giọng nói lên tiếng.

Một cái cầu thang khổng lồ và một chiếc ngai vàng đang nằm sau bức màn tuyết thổi màu trắng. Không, người thiếu niên kia không phải đang ngồi trên chiếc ngai vàng đặt trên một cái cầu thang.

Chúng đều là con người.

Cậu ta đang ngồi trên chồng năm mươi hay thậm chí là một trăm con người.

“Thần Sấm Thor!?”

“Ồ, còn đây là tất cả thành viên của Gremlin. Nếu cậu hỏi Othinus, có thể cô ta sẽ giải thích về từng người một. Cô ta có thể trông kiêu ngạo, nhưng cô ta lại rất thích giải thích mọi thứ trong khi xem thường cậu đấy. Họ đang định đánh hội đồng hai người, nhưng mà tôi đã đến trước và đè bẹp bọn họ vì như thế thì chán lắm. Tôi thậm chí còn chẳng nhận được mấy kinh nghiệm cho chỗ rắc rối của mình nữa.”

“Nhưng ngươi sẽ không để bọn ta đi qua, đúng không?” Othinus hỏi.

Thor vỗ tay mỉa mai vài cái.

“Tất nhiên là không rồi. Tôi có phải là đồng minh của cô đâu. Đúng ra thì, làm kẻ thù của cô thì vui hơn. Ồ, và Kamijou-chan nữa chứ. Thế này thì còn vui hơn nữa. Lúc tôi thấy ở Thành Phố Học Viện thì cậu hoàn toàn thảm hại, nhưng tôi nghĩ bây giờ tôi có thể tận hưởng kha khá rồi. Có một con quái vật như Ma Thần Othinus làm đồ tặng kèm khiến cho chuyện này thành hoàn hảo. Thiệt tình, đây là một trong những khẩu phần kinh nghiệm lớn nhất mà tôi từng thấy đấy. Tôi thực sự nghĩ bụng tôi có thể nổ tung mất.”

“Cẩn thận đấy.” Othinus thì thầm. “Chúng ta đã giải quyết xong với Mjölnir rồi, vậy nên hắn ta hiện không được hỗ trợ bởi cây búa. Điều đó có nghĩa là hắn đã mất sức mạnh thần sấm của mình rồi.”

“…? Chờ đã. Cô nói sao cứ như là chuyện đó chẳng hề làm yếu cậu ta vậy.”

“Nếu hắn đang là thần sấm, ngay cả ngươi cũng sẽ có cơ hội đánh bại hắn." cô nói. “Nhưng mọi chuyện sẽ không được như vậy nếu hắn dùng tới sức mạnh vị thần toàn năng của mình. Trận thảm sát này là do hắn làm. Nói đơn giản là, thần sấm đơn thuần không thể gây ra thiệt hại đến cỡ này được.”

“Ha ha ha. Cảm ơn vì đã giải thích. Thấy không? Đã bảo là cô ta rất thích giải thích mọi thứ rồi mà.”

Vừa thản nhiên nói, Thor vừa chậm rãi đứng dậy khỏi chồng người chất đống.

“Vậy hai người sẽ làm gì đây? Cùng tấn công tôi à? Hay là đây sẽ là trận một chọi một với Kamijou-chan. Tôi thì thế nào cũng được, nhưng mà quyết định nhanh đi.”

“Tại sao ngươi lại cho rằng ta không thể sử dụng toàn lực và sẽ không chiến đấu?”

“Dễ thôi mà. Nếu cô còn đầy đủ sức mạnh, cô sẽ chẳng dựa vào Kamijou-chan ngay từ lúc đầu rồi.”

Chỉ riêng trong câu nói ấy, giọng điệu của cậu ta rất chi là lạnh lẽo.

Thor đã phản bội Othinus để cứu Fräulein Kreutune. Có thể cậu ta có lí do của mình, nhưng Kamijou lại không thể phủ nhận việc cậu ta đã cứu một cô gái khỏi những hoàn cảnh vô lí mà chẳng cần báo đáp gì. Và từ tiêu chuẩn của mình, việc Thor khinh miệt hành động của “cựu” Othinus chỉ là chuyện tự nhiên.

Othinus cố nói gì đó, nhưng Kamijou lại giơ tay ra để ngăn cô lại.

“Là trận một chọi một.” cậu nói.

“Ha ha! Thế mới phải chứ! Tôi biết là cậu sẽ nói thế mà, Kamijou-chan!!”

Thor cười khi bước xuống ngai vàng của Gremlin và đi xuống những bậc thang làm từ cơ thể con người.

“Trong trường hợp đó, tôi sẽ không kiềm lại đâu. Nó lạnh lẽo thế đấy. Sân khấu đã được dựng lên rất hoàn hảo rồi, vậy nên tôi sẽ cho cậu thấy Thor Toàn Năng.”

Cậu ta dang tay ra để thể hiện bản thân.

Và rồi một giây sau, một tiếng ồn kinh hoàng bùng phát.

Nắm đấm của ai đó đã đập vào người Kamijou.

Cậu nhìn xuống rồi từ từ lần theo từ nắm đấm lên đến cánh tay, từ cánh tay đến phần vai, và cứ thế đi lên. Cuối cùng, cậu tìm thấy khuôn mặt của Thor.

“Để tôi tận hưởng chuyện này nào.”

Kamijou không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tác động lan khắp toàn thân cậu và cậu bay sang phía bên hông.

Phần 3

Kamijou lăn trên tuyết.

Thay vì thở, cậu ho ra máu màu đỏ thẫm.

“Gh…kah…!!”

Hơi thở của cậu phát ra tiếng khò khè khi cậu bị ngộp trong máu của chính mình. Cậu có thể cảm nhận thấy ý thức của mình đang dao động chập chờn, nhưng cậu cũng có một suy nghĩ khác.

Lực đấm của nắm tay không phải yếu hơn một con người bình thường. Ít nhất thì, nó không mạnh bạo như cái búa khoan. Cậu chỉ ho ra máu do tổn hại tích tụ trong chỗ xương sườn lúc trước.

Tuy nhiên, điều đó vẫn không loại bỏ mối đe dọa.

Chuyện gì vừa mới xảy ra?

Nó là loại hiện tượng gì chứ?

“Dịch chuyển tức thời sao?”

“Cố gắng tưởng tượng thêm chút đi chứ.” Thor lắc lắc bàn tay dính máu trong khi mỉm cười. “Tôi giờ được gọi là vị thần toàn năng đấy. Nếu Othinus không móc mắt ra, tôi chắc đã thống lĩnh Gremlin rồi. Cậu cần phải mở rộng quan điểm ra nếu muốn nói về tôi."

Trong khoảnh khắc đó, Thor đang đứng cách hơn năm mét.

Nhưng điều tiếp theo mà Kamijou biết, người thiếu niên đó đã túm lấy tóc cậu.

Khi cậu cố đứng dậy, cậu bị đóng sầm trở lại lớp tuyết.

Gót chân của Thor thả xuống ngực và bụng cậu liên tục. Cậu ta liên tục tạo áp lực lên nội tạng của Kamijou thản nhiên như đè bẹp một chiếc lon rỗng.

“Gah…fh!!”

Kamijou cố hết sức vươn tay lên khi toàn bộ oxi bị ép ra khỏi hai lá phổi của cậu. Cậu cố gắng túm lấy mắt cá chân của Thor.

Lại một lần nữa Thor biến mất.

Cậu ta hiện ra cách khoảng một mét phía trên và cậu ta khép chân lại để đè bẹp bụng Kamijou bằng toàn bộ trọng lượng của mình.

Một âm thanh khó chịu phát ra từ cơ thể cậu.

“Bgh…hah!!!??”

(Mình không chỉ không thể chạm vào cậu ta. Cậu ta còn trở lại với một đòn tấn công cùng lúc đó nữa. Đây là loại năng lực siêu nhiên nào đó cho phép cậu ta phản công lại đồng thời với độ chính xác 100% sao!?)

Khi đang nằm ngửa lưng, cậu giơ một bàn tay run rẩy về phía chân của Thor.

Một cơn đau âm ỉ ập vào bên hông cậu.

Thor Toàn Năng đã thúc ngón chân vào hông cậu như thể đá một trái bóng và áp lực lớn gửi cậu lăn tròn trên mặt đất.

Trong giây lát, Kamijou nghĩ bầu trời màu trắng đã trở nên méo mó.

Cậu cho rằng đó là do ý thức mập mờ của cậu.

“Hm. Nếu đang là trời tối thì điều đó có thể sẽ là một gợi ý đơn giản hơn.”

“Cái gì…? Tức là…đó không phải là ảo ảnh sao?”

“Tôi không hề di chuyển.”

Nghe thấy điều đó, Kamijou đặt một tay lên tuyết và chụp lấy vài viên đá bên dưới.

Cậu ném hết chúng cùng một lúc.

“Không cần phải đi ra ngoài chỉ để giết kẻ thù của tôi.”

“Không cần phải đi ra ngoài chỉ để giết kẻ thù của tôi.”

“Không cần phải đi ra ngoài chỉ để giết kẻ thù của tôi.”

Giọng nói của Thor nhòe đi thành vài giọng nói khác nhau.

Vài anh chàng Thor đang đứng ở những chỗ mà toàn bộ những viên đá ném kia đều trượt. Không, nói thế là không chính xác. Đó đều là những dư ảnh của người thiếu niên gọi mình là vị thần toàn năng.

“Tôi đã bảo cậu mở rộng quan điểm rồi mà nhỉ?”

Giọng nói tiếp theo phát ra từ ngay sau lưng cậu.

Nắm tay siết lại của Thor đã thúc vào sống lưng Kamijou.

Cậu chỏ khuỷu tay về phía sau.

Khuỷu tay cậu bay qua khoảng không và Thor đã đứng ngay phía trước cậu. Gối của người thiếu niên ấy thúc mạnh vào ngay chính giữa bụng cậu.

Kamijou không thể thở được.

Cậu bắt đầu chao đảo về phía sau, nhưng Thor lại túm lấy cổ áo cậu và kéo cậu về phía trước. Thor vung đầu mình xuống và Kamijou ngã xuống tuyết một lần nữa.

Bầu trời méo mó. Một phương pháp di chuyển trong tích tắc. Một phương pháp khác với dịch chuyển tức thời nhìn thấy trong Thành Phố Học Viện. Một kĩ thuật bên trong Gremlin. Thứ mà chính bản thân Kamijou đã từng nhìn thấy. Thứ mà chính bản thân cậu đã từng trải nghiệm. Othinus đã đưa cậu đến Đan Mạch như thế nào?

“Cậu không phải là thứ di chuyển…”

Trong khi hít vào những hơi thở nông, Kamijou cử động đôi môi đầy máu của mình.

Biểu hiện của cậu cho thấy rõ ràng là cậu không thể tin vào lí thuyết của chính mình.

“Thế giới mới là thứ chuyển động. Cậu chỉ cần phải đứng yên và toàn bộ thế giới bị dịch chuyển giống như băng chuyền để đưa mục tiêu mong muốn tới chỗ cậu.”

“Lâu quá đấy. Nếu tôi không đưa ra gợi ý nào thì còn được, đằng này tôi đã cho cậu mục kích nó ở bãi container trong Thành Phố Học Viện rồi và tôi nghĩ chắc Othinus đã cho cậu thấy Cốt Thuyền quý giá của cô ta khi hai người biến mất rồi mà. Có lẽ tôi nên kiềm lại một chút và làm nó giống như đòn tấn công bí ẩn nào đó. Tôi có thể nói thứ như là ‘Mwa ha ha. Tôi có thể ngưng đọng thời gian đấy nhá’.”

Quân cờ Thor Toàn Năng vẫn đứng yên tại chỗ trong khi bản đồ thế giới đặt dưới chân nó thì lại được di chuyển.

Chuyện đó đơn giản là nghe rất khó tin, nhưng Kamijou lại biết một kĩ thuật sẽ biến nó thành điều có thể.

“Những trận chiến trong Baggage City cũng là thí nghiệm để tìm xem liệu siêu năng lực gia toàn thể luận có tồn tại hay không. Hệ thống nực cười đó sẽ cùng lúc đập nát nhiều ngân hà xa xôi để bắn ra lửa từ bàn tay. Cậu đang nói là cậu đã đạt được điều đó sao?”

“Không phải là thế đâu. Cậu có hiểu tại sao không?”

Thor cười toe toét và đặt một tay lên hông mình.

Rõ ràng là cậu ta đang đợi Kamijou ổn định hơi thở lại.

Cậu ta cảm thấy trận chiến càng căng thẳng thì sẽ càng nhận được nhiều điểm kinh nghiệm hơn.

“Điều đó sẽ xóa bỏ lí do Gremlin nhắm vào Fräulein Kreutune,” Kamijou nói. “Nếu cậu đã là siêu năng lực gia toàn thể luận, cậu hẳn sẽ dùng nó trong kế hoạch của mình rồi.”

“Tôi cũng tương tự nhưng lại khác biệt. Có lẽ nó giống như mối quan hệ giữa Ollerus và Số 7 vậy. Tôi tương tự như người đến từ phe khoa học. Tôi gần như có thể tạo ra hiện tượng giống y hệt, nhưng tôi không thực sự là một trong số họ. Tôi là một pháp sư thực sự, vậy nên dù thế nào thì tôi cũng không phải là một siêu năng lực gia.”

“…”

Kamijou cảm thấy cậu đã nhìn thoáng được lí do tại sao Thor lại mạo hiểm đến thế để giải cứu Fräulein Kreutune.

Cô ấy cũng tương tự nhưng lại khác biệt.

Cô ấy ở vị trí mà cậu ta cũng có thể trở thành.

Cô ấy không trông giống một người lạ đối với cậu ta, vậy nên cậu ta đã kết thù với mọi phe liên quan để giải cứu cô ấy.

Đó có thể là lí do cậu ta đã giận dữ đến thế khi Kamijou lưỡng lự về việc cứu cô ấy.

Tuy nhiên…

“Điều cậu đang làm có quy mô quá lớn. Di chuyển toàn bộ thế giới là quá đỗi bình thường đối cái mác 'toàn năng'. Thế nhưng hiện tượng thực sự lại chẳng khác gì với dịch chuyển tức thời. Cậu không thể đạt đến độ chính xác giống như thế được.”

“Dừng lại đi mà. Tôi không thích được ca ngợi như thế đâu. Cậu đã thấy Othinus lúc sức mạnh tối đa rồi, đúng không? Nếu thông số giả định mà tôi tính ra là chính xác, sức mạnh của cô ta sẽ còn vượt xa cái sức mạnh bị giới hạn với thế giới của tôi mà chúng ta đang thấy bây giờ nữa kìa. Thế giới đã bị phá hủy bao nhiêu lần để cậu đến được đây chứ hả? Đúng ra thì, làm thế nào mà cậu đánh bại được cô ta khi cô ta có cây thương chứ? …Không, chỉ đơn thuần thắng trong trận chiến tay đôi sẽ không đưa cậu trở lại thế giới này.”

Đúng thật là Thor Toàn Năng 100% sẽ bị giết ngay tức khắc đến đối mặt với Ma Thần Othinus 100%. Thor thống trị một thế giới duy nhất trong khi Othinus thì lại tạo ra vô hạn thế giới. Đó là bức tường rõ ràng và không thể nào vượt qua được.

Nhưng đó không phải là vấn đề hiện tại.

Thor Toàn Năng đứng trước mặt Kamijou hiện đang là mối đe dọa thực sự và Othinus không còn có thể sử dụng sức mạnh của mình được nữa. Để đi tiếp, Kamijou sẽ phải đánh bại cậu ta bằng những nắm đấm của một con người yếu đuối.

“Nói cho rõ nhé, tôi không có chỉ định tọa độ đâu. Bởi vì một lẽ, tọa độ trên giấy là vô nghĩa trong cái vũ trụ luôn mở rộng.”

“…?”

“Điều kiện cũng không phải là luôn luôn di chuyển đến điểm mù. Như thế chỉ khoảng Level 3 trong Thành Phố Học Viện thôi, đúng không? Đáng xấu hổ là, tôi được gọi là vị thần toàn năng, vậy nên sử dụng trí tưởng tượng thêm chút nữa đi.”

“…………………………………………………………………………………………………………………………Không thể nào.”

Cái ý tưởng đó khiến cho Kamijou quên mất cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân.

Hiệu ứng đó sẽ là thứ tiện lợi, không công bằng, vô vọng, và chính xác như những gì mà một vị thần sẽ làm.

“Ma thuật của cậu luôn di chuyển cậu đến điểm cho phép cậu chiến thắng sao?”

“Giỏi lắm. Mà, về mặt kĩ thuật thì chính thế giới mới di chuyển.”

Thor đã biến mất.

Một chấn động âm ỉ chạy khắp chính giữa ngực Kamijou.

Phần 4

Đã bao nhiêu lần cậu ta cảm thấy những nắm đấm của mình đập vào cơ thể máu thịt?

Đã bao nhiêu lần cậu ta quan sát chàng thiếu niên lăn trên lớp tuyết sâu?

Cậu ta nghe thấy bánh xe lửa đập xình xịch trên đường ray ở phía đằng xa.

Điều tiếp theo mà Thor biết, họ đã di chuyển ra xa Lâu Đài Egeskov. Họ đã di chuyển ra xa vài chục hay vài trăm mét? Cậu ta nhìn quanh, nhưng tòa lâu đài đã biến mất trong khung cảnh trắng xóa. Những nỗ lực lùi ra xa vô ích và lặp đi lặp lại của Kamijou Touma cùng vô số đòn đánh cậu văng trên tuyết đã càng giúp tạo nên cái kết quả đơn giản ấy.

Cậu ta đã mất dấu Othinus, nhưng đó không phải là vấn đề đối với một vị thần toàn năng.

Khái niệm khoảng cách là vô nghĩa đối với cậu ta.

Nếu cần thiết, thế giới sẽ điều chỉnh cho cậu ta. Chỉ cần cô ở trên hành tinh mà cậu ta nắm trong tay, cậu ta sẽ có thể lập tức đi đến trước mặt cô ngay cả khi cô đã trốn đến phía bên kia thế giới. Mà về mặt kĩ thuật thì, cô sẽ đi đến ngay trước mặt cậu ta.

“…”

Ma thuật này tự động điều chỉnh vị trí và khoảng cách sao cho cậu ta chỉ cần phải vung tay hoặc chân để hạ một đòn gọn ghẽ. Ma thuật này tạo ra những điều kiện cần thiết khiến cho không một đòn tấn công nào của đối thủ đánh trúng cậu ta và chỉ có mình cậu ta là được tấn công.

Thắng hoặc hòa là những lựa chọn duy nhất.

Thor Toàn Năng có thể luôn luôn tránh được việc thất bại, vậy nên ngay cả Số 1 của Thành Phố Học Viện cũng không thể giết được cậu ta. Nếu không có năng lực phá hủy và tái tạo toàn bộ thế giới trong tích tắc như những gì Ma Thần Othinus đã làm, cậu ta không thể bị người khác giết được.

Khi vị thần chết, thế giới cũng sẽ chết theo.

Thor thở dài khi quan sát Kamijou gắng sức đứng dậy và run rẩy lùi tránh xa cậu ta.

Hành động đó là vô nghĩa. Khoảng cách và góc độ sẽ được tự động tái điều chỉnh.

“Đã xong chưa thế?” cậu ta thản nhiên hỏi trong khi tiến tới một bước.

Khi sức mạnh vị thần toàn năng của cậu ta được giải phóng, hành động đó dường như rất vô vị và buồn tẻ. Nó là nỗ lực phi thực tế giống như thể cậu ta đang đi bộ trên máy chạy bộ với một khung cảnh chạy ngược giả tạo hiển thị xung quanh.

Nếu cậu ta có cảm giác như vậy khi bị giới hạn với thế giới này, cậu ta tự hỏi thế giới đã trông như thế nào đối với Othinus khi cô nhận được sức mạnh hoàn thiện.

“Đây là tất cả những gì tôi có. Từ đầu đến cuối, nó chẳng là gì ngoài cái này. Với sự hỗ trợ của Mjölnir, tôi có thể bổ sung thêm những lưỡi kiếm liên hợp và khiến chuyện này khó nhằn hơn chút, nhưng mà đây là tất cả những gì tôi có bây giờ. Nói thẳng thì, đây là cơ hội của cậu đấy. Cậu sẽ không bao giờ có cơ hội tốt hơn đâu.”

Ngay cả với sức mạnh không hoàn chỉnh đó, cậu ta vẫn đã chiến đấu với hơn một trăm thành viên Gremlin và đánh bại tất cả bọn họ mà vẫn vô sự. Cho dù cậu ta thích tấn công vào điểm yếu của kẻ thù, cậu ta vẫn hạ gục gần như toàn bộ tổ chức đã gây ra rất nhiều hỗn loạn trên thế giới.

“Nếu cậu đã có sức mạnh lớn đến thế thì cậu cần gì từ Othinus chứ?” Kamijou hỏi khi lùi thêm về phía sau. “Tôi không thể hình dung ra cậu đang dựa vào thứ gì. Nói đúng ra, cậu có đúng là cần phải gia nhập Gremlin không chứ?”

“Có nhớ những gì tôi đã nói lúc trước không? Ngoài trời có trời, núi cao còn có núi cao hơn. Theo đuổi sức mạnh không bao giờ có điểm dừng. Tôi không khác mấy với phần còn lại của Gremlin. Tôi gia nhập họ để đạt được mong ước của mình. Chẳng có gì khác ngoài chuyện đó đâu.”

Thor mỉm cười trong khi siết nhẹ nắm tay của mình.

“Có thể bọn tôi đã chính thức muốn phá hủy chiến thắng của phe khoa học trong Đệ Tam Thế Chiến, nhưng đó chỉ là một trong nhiều ước muốn của bọn tôi thôi. Gremlin là một tổ chức cho phép Ma Thần Othinus hoàn thiện sức mạnh của mình và thực hiện ước muốn của bọn tôi bằng sức mạnh đó. Đó là lí do mọi người điên tiết đến vậy đấy. Othinus đã bỏ chạy mà không trả công cho bọn tôi.”

Ma Thần Othinus mà Kamijou từng thấy trong cái địa ngục vô tận ấy có thể đã thực hiện điều đó.

Trong thực tế, rất có thể cô đã làm điều đó trong cái thế giới hoàn hảo mà mọi người đều được hạnh phúc ấy.

Kamijou đã là người phá hủy ước mơ của họ và Othinus đã là người đưa thế giới trở về bình thường.

“Họ đều có phàn nàn tương tự nhau, vậy nên nếu cùng nhau gây ra một trận ồn ào lớn thì sẽ rất nhục nhã, đúng không? Đó là lí do tôi hạ hết bọn họ. Nói cho rõ nhé, tôi sẽ giết Othinus. Tôi không thấy có vấn đề gì với việc đánh tay đôi thoải mái cùng cậu ở đây, nhưng chắc chắn bi kịch sẽ xảy đến sau đó đấy.”

Othinus không phải đã một mình kết thù với thế giới.

Mọi thành viên Gremlin đều đã chối bỏ thế giới và dựa vào khả năng độc nhất của Ma Thần. Họ đã tuân theo mệnh lệnh của cô với nguy cơ bị tẩy chay bởi những bánh răng lớn của thế giới.

Vì lí do đó, họ đã trở nên căm thù Othinus sau khi cô bước xuống khỏi vũ đài.

Nhưng sau khi suy nghĩ xa đến thế, Kamijou phun ra những lời của mình.

“Cậu đang đùa tôi đấy hả?”

“Ồ? Tôi thấy nhiệt huyết chưa rời khỏi mắt cậu đâu. Mà, như thế cũng chẳng bù đắp được những gì cô ta đã làm."

“Cậu đã ở vị trí ngăn chặn được nó. Cậu biết Othinus trước khi Gremlin làm tất cả chuyện đó và trước khi Gremlin kết thù với thế giới kia mà!!”

Ma Thần Othinus đúng thực là một con người đáng sợ.

Cô đã tự mình chế tạo ra cây thương. Để ngăn việc kế hoạch của mình bị phát hiện, cô đã chuẩn bị một kế hoạch giả, gây ra những sự cố lớn trên thế giới, rồi cuối cùng phá hủy và tái tạo thế giới hàng triệu hay thậm chí hàng tỉ lần. Không hề có chút phóng đại nào, đó là sự tà ác lớn nhất mà cậu từng thấy cho đến lúc này.

“Tôi đã ngăn Othinus lại. Tôi không thể chính xác nói rằng tôi đã ‘đánh bại’ cô ta, nhưng mà tôi vẫn đã ngăn cô ta lại. Đó không phải là chuyện chỉ mình tôi có thể làm. Nếu cậu cố gắng hiểu cô ta… Nếu cậu thực sự cố gắng thì bất cứ ai cũng có thể làm thế!! Vậy mà…!!”

Nhưng đó không phải là tất cả.

Cô đã đưa mọi thứ trở lại bình thường để bảo vệ giấc mơ của Kamijou cho dù điều đó có nghĩa là cô phải từ bỏ giấc mơ của chính mình. Cô đã cứu cậu dù biết rằng điều đó sẽ khiến cho cả thế giới tấn công cô. Ngay cả khi Index, Mikoto, và những người khác phóng những cuộc tấn công khốc liệt đó, cô đã chấp nhận đối mặt với nó mà thậm chí còn không cố gắng phòng thủ hay né tránh.

“Cậu đã từ bỏ ngay từ đầu! Cậu đã từ bỏ việc hiểu cô ta!! Cậu đã quyết định như thế thì dễ dàng hơn và cậu không muốn rước nguy cơ thành nạn nhân trong cơn giận dữ của cô ta, vậy nên cậu đã không thực sự cố gắng đối mặt với cô ta và cậu chẳng hề nỗ lực nói chuyện với cô ta!! …Và giờ cậu đang cố đổ mọi tội lỗi lên cô ta ư? Cậu đã từ bỏ việc biến giấc mơ của mình thành sự thật, cậu buộc những giấc mơ đó lên người khác, cậu nhắm mắt làm ngơ với cái áp lực đặt lên cô ta, và giờ cậu lại trách cô ta vì thất bại sao!? Khốn nạn điều đó!! Đáng lẽ tôi không phải là người đứng cạnh cô ta. Phải là tất cả các người mới đúng! Các người có đến năm mươi hay thậm chí là là cả trăm người, vậy mà chẳng một ai trong các người xoay sở để đi đến điểm ấy, vậy nên đừng có cố hành động như các người tốt đẹp hơn người khác!!!”

Họ đã tiếp xúc với Othinus từ rất lâu trước khi Kamijou đối mặt với cô, vậy tại sao họ lại không hiểu chứ?

Họ đã mãn nguyện với việc đơn giản ném cô vào cái hạng mục “Ma Thần đáng sợ” à?

Tại sao họ lại không thể tìm ra một chút cái thiện trong cô?

Tại sao họ lại không thấy lạ là họ không tìm ra bất kì thứ gì?

“Ma Thần Othinus đúng thực là một ác nhân.” Kamijou nói. “Nhưng cậu có vài phần trách nhiệm vì đã không ngăn cô ta đấy! Đừng có chạy trốn khỏi tội lỗi của mình, Thor Toàn Năng. Đây không phải là dự kiến phi thực tế nào đó. Tôi đã làm vậy đấy! Tôi đã làm điều mà bất cứ ai cũng có thể làm nhưng chẳng ai lại cố gắng làm đấy!! Chẳng ai trong các người chịu làm, nhưng đó không phải là vì nó là điều không thể. Nó chỉ đơn giản là vì các người đã từ bỏ cô ta thôi!!”

Có lẽ, Thor nghĩ.

Không một thành viên Gremlin nào, kể cả Thor, từng nghĩ những lời của một con người sẽ chạm đến Othinus. Cho dù cô có thể hiểu được ngôn ngữ, họ vẫn đều nghĩ rằng cô sẽ không hiểu được suy nghĩ của con người chứa đựng trong những lời đó.

Vì thế, Kamijou Touma đã đạt được một thứ chưa từng có.

Cậu có thể “mạnh hơn” bất kì ai trong số họ.

Tuy nhiên…

“Đó không phải là vấn đề chính ở đây đâu, Kamijou-chan.”

Thor Toàn Năng biến mất.

Cậu ta đã nhắm đến vị trí sẽ cho phép cậu ta đánh bại chàng thiếu niên kia.

Phần 5

Dù thế nào đi nữa, Thor Toàn Năng cũng có thể né tránh mọi cuộc tấn công. Trong trận chiến của cậu ta với Kamijou, toàn bộ thế giới sẽ tự động di chuyển để đưa cậu ta đến vị trí mà cậu ta tránh được mọi cuộc tấn công và có thể tấn công hiệu quả nhất. Tất cả những gì cậu ta cần phải là vung tay hoặc chân mình. Như thể chơi trò chiến đấu được đơn giản hóa mà chỉ cần ấn một nút sẽ tạo ra một chiến thắng hoàn hảo, cậu ta có thể đạt được chiến thắng nếu cậu ta dành ra đủ thời gian cho nó. Đối thủ của cậu ta làm gì đều không quan trọng. Chỉ nhấn một nút thôi là sẽ vượt qua tất cả rồi.

Điều này khiến cậu ta trở nên bất bại không thể chối cãi nhưng nó cũng khiến cho trận chiến trống rỗng đến không tưởng.

Ngay cả sau hàng ngàn hay hàng vạn chiến thắng, cậu ta cũng sẽ chẳng nhận được gì.

Nếu cậu ta sử dụng sức mạnh toàn năng quá nhiều, thông tin về sự quay và sự tự quay của trái đất sẽ trở nên sai lệch không thể phục hồi giống như một cuốn băng được thu đi thu lại. Cậu ta đang phải chịu nguy cơ lớn đến thế, vậy mà chiến thắng này thậm chí còn chẳng cho cậu ta chút kiến thức nào.

Đây là lí do cậu ta mải mê tìm kiếm điểm kinh nghiệm chiến trận. Nếu cậu ta biết Kamijou đã đối đầu với Ma Thần Othinus trong cái địa ngục vô tận đó bằng việc liên tục chết và học hỏi, có thể cậu ta đã vỗ tay và cười phá lên.

(Tôi đã nghĩ tôi có thể thoát khỏi chuyện này với đối thủ là cậu.)

Cậu ta cảm nhận thấy một cảm giác âm ỉ chạy qua nắm tay mình.

Lúc việc xác định vị trí hoàn tất (và cậu ta dường như biến mất với những người khác), cuộc tấn công đã kết thúc rồi. Một khi cậu ta biến mất thì đã quá trễ để né tránh và di chuyển trước khi cậu ta biến mất là điều vô nghĩa.

(Tôi sẽ không thể làm được gì với Othinus lúc có sức mạnh hoàn thiện và những thành viên khác thì lại quá yếu để nhận được điều gì. Tôi cứ tưởng cậu đang ở vị trí tuyệt vời giữa hai nhóm chứ, chết tiệt!!)

Cậu ta nghe thấy tiếng xình xịch.

Cậu ta không biết mình phải ấn “nút” bao lâu nữa, nhưng không đời nào Kamijou thoát được khỏi tình huống này. Thor nhận ra mình đang ở trên con đường chiến thắng và sự nhận thức ấy làm trái tim cậu ta nguội lạnh đi. Cái thực tế cậu ta sẽ không nhận được gì cho dù có làm gì đi chăng nữa mang vẻ chết chóc đến mắt của cậu ta.

Tiếng xình xịch ngày càng lớn hơn.

“…?”

Chỉ khi đó cậu ta mới bắt kịp, nhưng mọi chuyện đã quá trễ rồi.

Cậu ta không còn đứng trên mặt đất đầy tuyết nữa. Một thanh ray cứng đặt ở dưới chân và cậu ta đang đứng trên một đường ray. Cậu ta đã đấm Kamijou từ đằng sau và khiến cơ thể cậu cong như cây cung, nhưng người thiếu niên lại ngoái qua vai và vẫn còn giữ sức sống trong đôi mắt.

“Ma thuật của cậu di chuyển thế giới để đặt cậu vào vị trí cậu sẽ chiến thắng cuộc chiến với tôi, đúng không?”

Ý chí chiến đấu vẫn còn trong mắt cậu.

“Vậy thì liệu cậu có thể xử lí những thứ không liên quan gì đến cuộc chiến của chúng ta không đây?”

“………………………………………………………………………………………………………………………………………”

Sau khi quay lại và nhìn vào khối thép tiếp cận, Thor sững người tại chỗ.

Ngay sau đó, con tàu chở hàng 12 toa cày xuyên qua.

Nó vượt qua với tốc độ kinh hoàng trong khi chỉ vừa đủ sượt qua quần áo của Kamijou.

Phần 6

Âm thanh kim loại cào xé chát chúa tràn đầy không khí. Con tàu chở hàng đang muộn màng đạp phanh sau khi đâm trúng ai đó. Tia lửa điện màu cam bay ra từ giữa những thanh ray và bánh xe kim loại.

“…”

Kamijou Touma ngồi thụp xuống đất.

Toàn thân cậu bị bầm dập và cậu không còn có thể phân biệt cơn đau của vết thương này với vết thương kia. Cậu cảm thấy như thể cơ thể mình đã sưng phồng lên và hoàn toàn bị phủ trong sức nóng của cơn đau. Cậu không biết bên trong mình đã thành thứ gì và cậu sợ thấy thứ hiện ra sau khi kiểm tra chi tiết. Cậu thậm chí còn không chắc mình có còn đủ xương và nội tạng nữa không.

Mặc dù vậy, chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Đánh bại Thor Toàn Năng không phải là mục đích của cậu. Othinus phải lấy lại con mắt từ hồ nước và từ bỏ sức mạnh của mình.

Đột nhiên, một giọng nam lên tiếng từ khoảng không gian nhỏ giữa đáy tàu và mặt đất.

“Này.”

“Thor!!!???”

Toàn bộ lông tóc của Kamijou dựng đứng. Cậu tuy không phải là đã cố giết Thor, song cậu sẽ chẳng thể làm được gì nếu người thiếu niên ấy có thể đứng dậy sau chuyện đó. Cuộc tấn công bất ngờ đó sẽ không có tác dụng ở lần thứ hai.

Người Thor phủ đầy máu, nhưng có vẻ cậu ta vẫn còn nguyên vẹn.

Cậu ta không có kĩ năng đặc biệt nào ngoài tự do xoay và di chuyển thế giới, vậy nên cơ thể cậu ta không hề cứng cáp hơn người bình thường. Điều đó có nghĩa là con tàu chở hàng đã không đụng trúng cậu ta trực tiếp.

Cậu ta có thể đã chuyển “mục tiêu” của mình vào giây cuối cùng, tránh cú tông trực tiếp, và “chạy trốn” xuống dưới con tàu.

“Ồ, đừng lo. Tôi sẽ không yêu cầu tiếp tục cuộc chiến đâu. Như thế là đã được chút kinh nghiệm kha khá rồi. Bao gồm cả những lời trao đổi nữa chứ. Lâu rồi tôi mới thấy tuyệt đến vậy đấy.” Thor chầm chậm vẫy bàn tay dính đầy máu. “Mà ngay từ đầu hai người đang định làm gì ở đây thế? Tôi có thể đoán Othinus đang giấu gì đó ở đây, nhưng tôi chẳng có manh mối về thứ đó.”

“Có vẻ cô ta đã nhận được sức mạnh Ma Thần đặc biệt bằng cách ném con mắt của mình vào giếng nước ở đây. Nếu lấy lại nó thì cô ta sẽ có thể từ bỏ sức mạnh của mình. Mục đích của bọn tôi là để cô ta đầu hàng sau đó.”

“Vậy à. Ừ, thế thì đúng thực là giống kiểu của cậu đấy, Kamijou-chan. Nhưng trong trường hợp đó, không phải cậu nên nhanh chóng đến đó đi à?”

“Vẫn còn có ai ở đó sao?” Kamijou hỏi trong sự khó chịu.

Tuy nhiên, câu trả lời của Thor chắc chắn không phải là điều cậu đã dự kiến.

“Cậu vẫn chưa nhận ra à?”

“?”

“Kẻ địch cuối cùng của cậu không phải là tôi. Bất kì ai cũng có thể đoán ra nó nếu họ suy nghĩ đôi chút.”

Phần 7

Vào thời điểm đó, Ma Thần Othinus đang quỳ gối bên cạnh hồ nước. Cả hai gối của cô đều chìm vào tuyết và đôi bàn tay của cô được đặt lên hồ nước lạnh giá.

Cô lẩm bẩm điều gì đó dưới hơi thở của mình.

Toàn bộ hồ nước phát ra thứ ánh sáng xanh chói mắt và nó nhanh chóng tụ lại thành một điểm duy nhất trong chỗ nước lạnh lẽo mà cô đã múc lên bằng đôi tay mình. Một khối cầu kích thước trái bóng bàn xuất hiện trong tay cô, nhưng nó rất khác với mắt người. Khối cầu màu xanh ấy cứng như viên ngọc quý. Dù cho nội tạng con người được bảo quản thế nào, nó cũng sẽ không có được màu sắc đó. Cấu trúc vô hình của con người và Ma Thần có vẻ về cơ bản là khác nhau.

Đó là con mắt của cô.

Bằng cách hiến tế bộ phận cơ thể của mình cho giếng nước ấy, cô đã nhận được cơ thể đặc biệt của một Ma Thần. Nếu đặt nó vào trong hốc mắt được che bởi miếng bịt mắt, cô sẽ đưa cơ thể mình trở lại như lúc trước khi trở thành Ma Thần.

Điều đó sẽ cứu thế giới khỏi hỗn loạn gây ra bởi nỗi sợ hãi sức mạnh to lớn ấy.

Nếu cô đầu hàng, rối loạn bắt nguồn từ cô và Gremlin sẽ đi đến hồi kết.

Tuy nhiên, cô lại có một suy nghĩ nọ.

Những lời lẽ phủ nhận lấp đầy tâm trí cô.

(Như thế thực sự sẽ ổn chứ?)

Chìa khóa dẫn đến tất cả mọi thứ đang nằm trong tay cô và nó có cảm giác vô cùng nặng nề đối với cô.

(Mình thực sự nên được cứu sao?)

Cô đã quan sát chàng thiếu niên thân đầy máu.

Cô đã quan sát người thiếu niên khi cậu trở thành lá chắn cản lại những gì cô đã gây ra và khi cậu liên tục chiến đấu mặc dù đang ho ra máu.

Cậu đã chiến đấu với những người đáng lẽ là đồng minh của cậu, vết thương của cậu ngày càng nhiều lên, và bây giờ rất khó để tìm ra một bộ phận của cậu không bị thương.

Khi cô quan sát cậu, suy nghĩ đó đã đến với cô.

(Mình thực sự nên được cứu sao?)

Dù sao thì, cô đã làm ra rất nhiều chuyện và đã gây ra rất nhiều rắc rối cho rất nhiều người.

Dù sao thì, cô đã không bù đắp lại bất kì điều gì và cô đã không yêu cầu ai đó tha thứ.

Dù sao thì, thành công của cô đã được dựng lên từ sự hi sinh của chàng thiếu niên đó và cô đã chẳng làm gì cho bản thân cả.

Vậy mà…

Nếu cô hỏi cậu, cô biết câu trả lời của cậu sẽ là gì. Kamijou Touma, người thấu hiểu cô, chắc chắn sẽ nói cô nên được cứu. Nhưng chẳng lẽ cô thực sự có thể bám víu vào những lời ấy à? Chẳng lẽ cô có thể phụ thuộc vào cậu, tựa vào cậu, đặt gánh nặng lên cậu, kéo những lời đó ra từ cậu như thể đó là điều bình thường, và cuối cùng nói cô đã được cứu sao?

Chẳng lẽ cô thực sự có thể giao phó bản thân cho chàng thiếu niên sẽ cứu cô vô điều kiện đó ư?

Không phải điều đó sẽ tương tự như việc nói rằng cậu sẽ là người có lỗi về cái thực tế rằng cô đã được cứu, rằng cô đã để bản thân bị cuốn đi bởi những sự kiện, và rằng cô không thể ngăn bản thân quá dựa dẫm vào cậu sao?

Sẽ là nói dối nếu cô nói cô không muốn được cứu.

Sau khi đến tận đây, cô muốn đạt được gì đó thay vì để mọi chuyện kết thúc trong khi chẳng để lại gì đằng sau. Đó là những gì cô thực sự nghĩ.

Nhưng…

Chẳng lẽ cô thực sự có thể bỏ chàng thiếu niên ấy vào vòng xoáy thù hận à?

Chẳng lẽ cô thực sự có thể để cho bản thân mình được cứu trong khi biết rằng cậu cũng sẽ phải gánh chịu tội lỗi của cô từ đó trở đi ư?

Chẳng lẽ cô thực sự có thể sử dụng mánh khóe để thoát khỏi chuyến hành trình thực sự đau đớn ấy và bỏ lại lời trách cứ từ sự bất công đó lên cậu trai ấy sao?

Vậy nên cô đưa ra quyết định.

“Không…”

Cô nghe thấy một âm thanh nhẹ khi viên ngọc màu xanh ấy rớt xuống chân mình.

“Mình không thể làm thế được.”

Cô che mặt mình bằng đôi tay lạnh đi do nước hồ âm độ và cô ra một lời tuyên bố rõ ràng như thể đang rên rỉ.

“Mình không thể cứu bản thân mình được.”

Phần 8

Một chấn động kinh hoàng tấn công toàn bộ khu vực đồng đều nhau.

“…”

Kamijou Touma ngập ngừng quay về phía trung tâm vụ nổ.

Tại đó, cậu nhìn thấy một nỗi tuyệt vọng quen thuộc.

Mười chiếc cánh dường như lấp đầy toàn bộ thế giới. Chúng trông như cánh, nhưng lại không phải là cánh. Những mô hình phức tạp kéo dài mãi đó là những cái nỏ dùng làm quân bài tẩy cuối cùng của Ma Thần Othinus. Đây là vũ khí tối thượng mà ngay cả Kamijou cũng không biết cách đối phó sau khi xoay sở vượt qua cây thương trong cái địa ngục vô tận đó.

Nhưng Othinus không thể sử dụng tốt ma thuật ngay lúc này.

Cô đang mạo hiểm mạng sống của mình bằng việc ép bản thân sử dụng nó.

“Chuyện gì đang diễn ra vậy chứ? Tôi tưởng chúng ta đến đây để loại bỏ sức mạnh đó kia mà! Tôi tưởng cô sẽ từ bỏ sức mạnh Ma Thần của mình kia mà!! Thế thì tại sao cô lại làm chuyện này vậy hả?”

“Cậu vẫn chưa hiểu à?”

Thứ gì đó bò ra từ bên dưới con tàu.

Đó là Thor, người cũng đầy máu như Kamijou.

“Cậu chắc hiểu cô ta, đúng không? Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra đến đường hai người đến đây, nhưng cậu chắc hẳn đã nhìn thấy nó cùng với cô ta rồi nhỉ. Cô ta không chỉ có một mình và cô ta có người để dựa vào, nhưng càng dựa dẫm vào người đó, cô ta càng làm tổn thương người mà cô ta quan tâm.”

“…”

“Khi cô ta cầm cây thương, cô ta có thể vui vẻ sống một mình mà không hề chớp mắt. Nhưng còn bây giờ thì sao? Cậu biết một bộ mặt của cô ta mà Gremlin không biết, vậy nên chắc cậu hiểu mà nhỉ.”

Cậu không thể tin những gì mình đang nghe và lời tuyên bố thẳng thừng sớm đâm vào tai cậu.

“Othinus không muốn được cứu. Cô ta đang chọn việc từ chối sự cứu rỗi của cậu. Cô ta đã nhìn thấy ý nghĩa của việc cứu cô ta, vậy nên cô ta đang ngăn chặn việc cậu gánh chịu tội lỗi đó trong tương lai. Nếu cô ta chết trong lúc chiến đấu với cậu, cô ta cho rằng nó sẽ xóa bỏ những gì cậu đã làm.”

Othinus biết cơ thể mình sẽ bị phá hủy nếu cô sử dụng thêm bất kì loại ma thuật nào nữa.

Tuy nhiên, cô đã quyết định sử dụng ma thuật.

Cô đang trừng phạt bản thân.

Cô biết Kamijou Touma sẽ cố ngăn cô nếu cậu biết cô làm thế, vậy nên cô đang cố ngăn cậu biết điều đó.

Cô đang thầm nói rằng một con quái vật như cô không nên tìm kiếm sự cứu rỗi.

“Đừng…”

Kamijou hiểu điều Othinus đang làm.

Cậu đối mặt với kẻ địch cuối cùng của mình và siết nắm tay của mình bằng một lực khổng lồ.

“Đừng có chạy trốn, Othinus!!!!!”

Cậu hét lên bằng mọi sức lực còn lại trong bụng mình. Cậu đứng dậy khỏi tuyết, siết tay lại, đối mặt với mười chiếc nỏ khủng khiếp đó, và tuôn ra thêm tiếng la hét.

“Cô là một ác nhân khủng khiếp!! Cả thế giới đều căm ghét cô!! Cô có sức mạnh đặc biệt và việc làm chệch hướng toàn bộ sự thù ghét đó thì dễ như ăn bánh!! Cô được sinh ra đặc biệt và cô đã vượt qua điểm không thể quay đầu lại khi cô ném con mắt của mình vào hồ nước ấy!! Từ thời điểm đó, chẳng có gì là ‘bình thường’ hay ‘trung bình’ về cô nữa!! Cô không phù hợp với thế giới này và ở đây chẳng hề có chỗ nào cho cô hết!! Nhưng!!”

Cậu vừa băng qua cánh đồng tuyết vừa hét.

Cậu tiếp cận từng chút một.

Cô gái ở tại đáy của mười chiếc nỏ có một vết thương phát sáng ở chính giữa ngực và thứ gì đó như cây cọc đâm xuyên qua nó. Đó có thể là phép yêu tinh hóa và những vết nứt đang lan ra mọi bộ phận cơ thể của cô từ chỗ đó. Một tiếng rắc đáng ngại phát ra từ người cô và cô trông như đã bị nhúng vào ni tơ lỏng và sắp vỡ vụn.

“Bất chấp tất cả điều đó, cô vẫn đã chọn đối mặt với thế giới đấy, Othinus! Cô đã chọn trở thành ‘bình thường’ và ‘trung bình’ đấy!! Vậy nên đừng có chạy. Đừng có chạy trốn khỏi việc bù đắp cho tội lỗi của mình, Othinus!! Đừng có quay lưng với hạnh phúc!! Như thế…Như thế là không khiếm tốn và nó cũng không phải là công lí. Cô sẽ không cứu được ai như thế này đây. Cô chỉ đang chạy trốn khỏi một chuyến hành trình đau khổ thôi!!”

Cậu đã không thể đánh bại cuộc tấn công chắc chắn đó cho đến tận phút cuối cùng.

Cuộc tấn công này đã lấy đi mạng sống của cậu.

Cậu một lần nữa đối mặt với nỗi tuyệt vọng thực sự đó và cậu chuẩn bị nắm đấm để đối đầu trực diện.

“Cậu sẽ làm gì đây?” Thor hỏi.

Rất có thể, ngay cả vị thần toàn năng đó cũng không thể thoát khỏi cuộc tấn công kinh hoàng được bắn đi bằng cách đổi lấy sinh mạng của cô này. Thor sẽ không giúp được gì ở đây. Không một ai trên thế giới sẽ giúp được gì cả.

“Không phải rõ rồi sao?”

Trận chiến này là trận giữa Kamijou Touma và Ma Thần Othinus.

Đây là công việc của Kamijou và lúc trước cậu đã không thể hoàn thành công việc này đúng theo ý muốn của mình.

“Nếu cô ta nghĩ để cô ta chết thì sẽ tốt hơn, và nếu cái ý tưởng lố bịch đó đang cho cô ta ấn tượng sai lầm rằng cô ta đang cứu được tôi bằng cách chạy trốn khỏi con đường đau khổ ấy…”

Cậu tung nắm đấm về phía trước như thể một lần nữa đưa ra lời thách thức với vị thần thật sự này và cậu trai loài người yếu đuối đó tuyên bố.

“Vậy thì trước tiên tôi sẽ đập nát cái ảo tưởng đó!!!!”

Truyện Chữ Hay