Phần 1
Kamijou Touma và Othinus đang trên đường đến thành phố Fredericia.
Tuy nhiên, đó là chuyến đi năm mươi kilomet về phía đông từ chỗ trận chiến với Mikoto và họ không thể đi bộ xa đến thế dưới cái thời tiết -12 độ sau quá nhiều trận chiến như vậy. Họ cũng không thể trông chờ để đi quá giang, vì thế họ sẽ làm gì?
Những tiếng ồn kim loại liên tục đã đưa ra câu trả lời.
Phần thân trên của Othinus đang thò ra phía trên tháp pháo.
“Ta chưa bao giờ nghĩ chúng ta sẽ lái xe tăng Mĩ đâu.”
“Chuyện này làm tôi sợ lắm đấy!! Thứ này thực sự đang đi thẳng đấy chứ? Tôi chưa bao giờ lái thứ gì khác ngoài xe đạp đâu! Cô không thể bắt một nam sinh trung học lo lắng khi ngồi trên xe đạp một bánh lái thứ như thế này được đâu!!”
Nói đơn giản, họ đã mượn một trong những chiếc xe tăng dùng để đánh lạc hướng.
“Trong thứ này, nếu ngươi bị trượt trên đường tuyết hay tông vào một cái cây thì cũng chẳng hề gì.” Othinus nói với một tay đặt lên bộ tai nghe của mình. “Trừ khi chúng ta đi đến khu vực đông dân, ngươi đi chệch bao nhiêu cũng chả sao đâu.”
“Biết là thế, nhưng mà thế này vẫn không ổn đâu!!”
Những chiếc xe tăng đời mới nhất đều sử dụng vô lăng, nhưng có lẽ thứ này là một phiên bản xuống cấp bởi vì nó sử dụng những cần đẩy cũ kĩ. Giống như máy xúc, máy ủi, và những thiết bị xây dựng khác, dây xích trái phải được vận hành bằng những cần đẩy riêng biệt xử lí việc tiến, lùi, hoặc rẽ. Dừng dây xích bên phải và di chuyển bên trái thì xe sẽ rẽ phải, ngược lại sẽ là rẽ trái, và di chuyển cả hai sẽ đưa chúng đi về phía trước.
“Ngươi phải thừa nhận là, có điều hòa đúng là tuyệt thật đấy.” Othinus bình luận. “Cảm giác nhiệt độ của ta gần như đã mất rồi, nhưng mà ta có thể cảm thấy da mình đang mềm mại hơn đấy.”
“Ể? Cô có chắc đây không phải là do ống xả khí chứ?”
“Và món thịt hộp này khá là ngon đấy. Nó có vị như hỗn hợp giữa bít tết Salisbury và thịt viên vậy.”
“Dù tôi ăn cái gì thì nó cũng toàn có mùi như khói thôi!”
Kamijou cho rằng việc lái xe tăng sẽ nhanh chóng khiến cho một toán cảnh sát được gửi đến, nhưng ngoài những bức ảnh được chụp bởi những chiếc xe chạy ngang, mọi việc đều diễn biến rất bình yên. Mọi loại vũ khí đều được tập trung ở Đan Mạch và có thể xe tăng là một cảnh tượng hiếm thấy trong thời hiện đại. Điều này cho Kamijou và Othinus một cơ hội, nhưng nó cũng khiến cậu phải hoảng sợ.
Và không lâu sau, cậu không còn có thể lo lắng về những vấn đề lớn hơn ấy nữa.
Vấn đề chính hiện diện ở nơi gần hơn rất nhiều.
“Này, có lẽ dừng ở chỗ này được rồi.” Othinus nói. “Biển ở ngay đằng kia thôi. Đi tiếp là chúng ta sẽ rơi xuống đấy.”
“Hả? Bao xa nữa? Ở đây sao?”
Toàn bộ chiếc xe tăng lắc lư, thế nhưng khối kim loại không dừng lại.
Othinus chụp lấy bộ tai nghe và hét lên trong khó chịu.
“Đó là cần di chuyển đấy!! Nhanh đưa cần đẩy xích về vị trí cân bằng đi! Cả hai cái luôn!!”
“Là cái nào!? Là cái cần đẩy nào chứ!?”
“Được rồi, cứ đưa cái cần chuyển đó về vị trí cân bằng đi! Làm thế cũng sẽ khiến nó dừng lại đấy!!”
“Aa, tôi nghĩ đã quá trễ rồi. Thứ này sẽ rơi xuống biển thôi!!”
Othinus nhảy từ mái vòm trên đỉnh tháp pháo còn Kamijou thì mở cửa sập hình tròn đằng trước và lăn ra ngoài tuyết.
Một giây sau, cỗ máy 70 tấn rơi xuống vùng biển lạnh lẽo giống như người quá hăng tiết trong trò kẻ can đảm[1].
Othinus bóp nghẹt cổ Kamijou bằng cả hai tay và lắc cậu tới lui.
“Tại sao! Ngươi! Lại! Vô dụng! Thế hả!!?”
“Tôi đã bảo xe tăng là quá nhiều đối với người thậm chí còn không thể đi giày trượt rồi mà! Mà khoan. Một chiếc xe tăng đáng giá bao nhiêu vậy? Còn có vụ nổ trạm xăng và pháo đài di động của Anh Quốc nữa. Vậy là tôi sẽ mắc nợ bao nhiêu sau khi chuyện này kết thúc kia chứ?”
Vô tình, khi được bán cho nước ngoài, một chiếc xe tăng thế hệ 3.5 sẽ có giá khoảng một tỉ yên.
Phương tiện xa xỉ nhất thế giới không phải là một chiếc xe hơi Đức màu đen hay xe hơi Ý màu đỏ.
“Dù sao thì, thành phố ở đằng kia kìa.” Othinus nói trong khi chỉ bằng ngón cái của mình. “Đi qua cây cầu đằng kia và băng qua Funen thôi.”
Thành phố Fredericia rất rộng lớn.
Họ thận trọng nhìn quanh trong khi đi qua những con đường chính, nhưng họ lại không nhìn thấy bất kì phương tiện quân sự nào dựng ở những điểm kiểm tra.
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Ta không biết. Có thể bọn chúng đang tránh xung đột ở khu vực đông dân, có thể vài tên lính đã rời đi từ lúc ngươi giải quyết mọi chuyện với phía Mĩ, và có thể bọn chúng đã dự doán ra chúng ta đang đi đến đâu và đã tập trung toàn bộ lực lượng ở đó. Dù là trường hợp nào, chúng ta cũng cần phải đi qua khi không có sự can thiệp nào.”
Kiếm chút quần áo ấm áp hơn thì sẽ rất tuyệt, nhưng họ không thể mạo hiểm để cho cây cầu bị phong tỏa lúc họ dừng lại. Họ muốn tránh việc bơi qua vùng biển lạnh giá, vậy nên họ gắng chịu đựng và đi về phía cây cầu.
Cây cầu bê tông cốt thép trông có vẻ lạc lõng trong cái thành phố làm từ đá lát và gạch ấy.
Cây cầu khổng lồ có cả đường bộ lẫn đường ray.
Nó thẳng tắp giống như đường băng, tiếp tục kéo dài đến hơn một kilomet, và có hai người đang đứng giữa nó.
Ngay khi Kamijou nhìn thấy hai người đó, cậu cảm thấy cổ họng mình khô đi.
“Đùa…hả trời.”
Một người là một nữ tu mặc trang phục trắng với viền thêu vàng.
Người kia là một cô nhóc mặc áo khoác bên ngoài bộ trang phục đồng bộ trông rất hợp thời trang.
Nếu là đồng minh thì họ vô cùng đáng tin cậy.
Vậy nếu họ là kẻ thù thì mối đe dọa sẽ lớn cỡ nào?
“Index và Birdway.”
Cậu liền giơ một tay ra theo chiều ngang như thể để bảo vệ Othinus ở đằng sau.
Cậu biết sự kết hợp này rất nguy hiểm.
Là cá nhân thôi thì họ cũng đủ tệ lắm rồi, thế nhưng họ chắc chắn sẽ rất nguy hiểm khi hợp tác với nhau.
Một người là thư viện ma đạo thư đã chính xác lưu trữ mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư và người kia thì là một pháp sư cấp độ cực cao có thể vận dụng chỗ kiến thức ấy làm sức mạnh thực sự.
Họ ghê gớm hơn cả việc cộng mỗi người lại với nhau. Trong thực tế, họ ghê gớm hơn sản phẩm mà mỗi người tạo ra. Cậu thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi sức mạnh của họ có thể gia tăng đến cỡ nào.
“Tôi sẽ không hỏi gì đâu.” Birdway nói thẳng thừng. “Tôi có thể dành thời gian làm điều đó sau khi đánh bại và trói anh lại. Tình hình này cần phải được giải quyết càng nhanh càng tốt.”
“Touma.”
Cô nữ tu tóc bạch kim, mắt màu lục luôn luôn ở cạnh cậu giờ đang lên tiếng gọi tên cậu.
Nhưng cô bé lại đang làm vậy từ khoảng cách xa chứ không phải bên cạnh cậu.
“Em không nghĩ áp dụng lí do của thế giới lên người như anh là việc làm đúng đắn, nhưng em không thể nhượng bộ ở đây được. Người đằng sau anh là mối đe dọa dưới luật lệ của bọn em.”
Lập trường của Index và Birdway rất rõ ràng.
Hai người họ sẽ đánh bại Kamijou cùng Othinus và kết thúc hỗn loạn. Không quan trọng chuyện này đã xảy ra như thế nào hay đám Kamijou sẽ đi đến đâu. Kamijou có thể nói hoặc không. Dù cho cậu chọn gì, những cô gái đó cũng sẽ đánh bại cậu.
Nhận ra điều đó, cậu siết chặt nắm tay phải của mình và mở miệng nói.
“Ểể? Tôi vừa mới giải quyết tất cả chuyện này với Misaka, vậy mà tôi thực sự phải trải qua chuyện tương tự một lần nữa sao?”
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Index và Birdway chững lại.
Othinus nổi tiếng là nữ hoàng không ý tứ, nhưng ngay cả cô cũng bắt đầu cựa quậy lúng túng sau lưng cậu.
Rồi cậu ra đòn cuối cùng.
“Ồ, tôi biết rồi! Hai người có thể gọi cho Misaka. Để cô ấy giải thích thì sẽ nhanh hơn. Làm thế chúng ta sẽ không cần phải chiến đấu ở đây nữa.”
“Hê…hê hê.” Birdway khẽ run lên khi cúi gằm xuống. “Bọn tôi có mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư ở đây. Nếu được sử dụng đúng cách, chỗ kiến thức kết tinh đó có thể cung cấp khả năng đưa một người lên cấp độ Ma Thần. Trong quãng thời gian ngắn vừa qua, bọn tôi đã có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra giữa hai người lúc đó.”
“Ể? A! C-chờ chút đã nào. Tức là cô biết rằng đã có một cái địa ngục vô tận trong khoảng thời gian gian ngắn đó sao!? Vậy thì đâu có lí do gì để chúng ta-…”
“Giờ thì có rồi đó, tên đần!!!!!!”
Tiếng hét của Birdway đi kèm với sấm sét vật lí thả xuống từ trên trời.
“T-tôi đã định nhẹ nhàng hạ gục anh, nhưng giờ thì tôi không thể tha thứ cho anh được nữa. Tôi thực sự sẽ biến anh thành một con ếch bẹp dí!!”
Kamijou run rẩy trong sợ hãi và quay sang Index nhờ giúp, nhưng cô nữ tu tóc bạch kim lại lắc đầu với biểu hiện hoàn toàn trống rỗng.
“Touma, em nghĩ là anh cần nằm trên giường bệnh hai hay ba tháng để hồi phục đấy.”
Cùng với đó, những con quái vật ma thuật được tạo ra bằng cách mài dũa kĩ lưỡng những kĩ năng bất thường ấy bắt đầu hành động.
Phần 2
Đội hình của Index và Birdway rất rõ ràng.
Birdway tiến tới một bước còn Index thì lùi lại một bước. Một người là chiến binh tiền tuyến và người còn lại là đơn vị hỗ trợ. Sự phân chia vai trò như thế rất đơn giản và tối ưu.
(Họ thận trọng vì Othinus à? Họ không biết cô ta đang tan rã từ bên trong do phép yêu tinh hóa sao?)
Tuy nhiên, phương phán tấn công chính của Index là Spell Intercept và Sheol Fear chủ yếu dùng để đối phó với các pháp sư và giáo sĩ. Kamijou không nghĩ những kĩ thuật đó có thể làm được gì nhiều khi cậu đang dựa vào Imagine Breaker.
Ma thuật tấn công trực tiếp của Birdway là một mối đe dọa và nó càng khiến cậu sợ hơn khi cô đang được hỗ trợ bởi mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư, nhưng nếu có một khoảng trễ trao đổi thông tin giữa mỗi cuộc tấn công, cậu sẽ có cơ hội tốt nhất nếu cậu di chuyển đến phạm vi gần để đánh xáp lá cà. Cậu tuy sẽ không bình an vô sự, nhưng cậu vẫn có thể thắng nếu hạ gục Birdway trước khi cậu gục ngã.
Nhưng kế hoạch của cậu lại không chính xác như dự tính.
“Này, Othinus,” Birdway lặng lẽ nói. “Nếu muốn thì cô cũng có thể chiến đấu luôn đấy.”
Một giây sau, một cây thương mọc ra từ bàn tay của cô gái với một âm thanh nực cười.
Kamijou nhận ra nó.
Nó được làm bằng vàng và nó có thiết kế giống như một cái cây. Thứ vũ khí của các vị thần đó đã đùa giỡn với toàn bộ thế giới và đã dồn cậu vào đường cùng trong cái địa ngục vô tận ấy.
“Gungnir!?” Othinus hét lên.
“Cô không nghe thấy à? Nếu được sử dụng đúng cách, mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư trong đầu cô ấy sẽ chứa đựng khả năng chạm đến cấp độ Ma Thần.”
Birdway chụp lấy cây thương mọc ra từ lòng bàn tay của mình, tựa nó lên vai, và mỉm cười.
“Tôi nghe nói cô đã ăn cắp kế hoạch từ đầu của Brunhild Eiktobel, nhưng mà vẫn còn những cách khác nữa. …Mặt khác, đây không phải là vũ khí của các vị thần thực sự. Dù sao thì, vũ khí của thần linh chỉ có thể được sử dụng bởi thần linh mà. Tôi đã tinh chỉnh nó để cho con người sử dụng và điều đó đã biến đổi tính chất của nó đôi chút.”
“Chờ chút đã nào.” Kamijou liếc nhìn Othinus qua vai mình. “Tôi tưởng Gungnir được dùng để kiểm soát sức mạnh của một Ma Thần. Lẽ ra nó chẳng làm được gì nếu do con người sử dụng cơ mà!!”
“Anh thực sự nghĩ nó sẽ như anh tiên liệu sao?”
Những lời của Birdway gửi một cơn ớn lạnh chạy dọc xuống sống lưng cậu.
(Không thể nào. Không thể nào!!)
“Anh gọi người nắm giữ ngọn thương của các vị thần là gì nào?”
Ma Thần Othinus không phải là Ma Thần từ lúc sinh ra. Cô đã dùng một phương pháp đặc biệt để đạt được kiến thức, tiến hành một nghi thức độc nhất dựa trên kiến thức đó, và phá bỏ lớp vỏ con người.
Trong trường hợp đó…
“Tức là…cô đã trở thành Ma Thần sao!?”
“Không.” Othinus phủ nhận. “Nếu ngươi thực sự sở hữu cây thương và ngươi đã thực sự trở thành trưởng thần Bắc Âu, ngươi sẽ cần phải hiến tế một con mắt giống như ta. Nếu muốn trở thành ta thì đó là điều không thể tránh khỏi. Cho dù ngươi bắt đầu từ 100 điểm khác nhau, ngươi cũng không thể đi đúng đường nếu không đi qua chỗ đó. Có nghĩa là ngươi không phải là Odin, ngươi không phải là Othinus, và ngươi không phải là Woden[2].”
“Chuyện đó thực sự không quan trọng.”
Birdway chậm rãi xoay bàn tay để di chuyển cây thương ra khỏi vai mình.
Cô không phải đang chuẩn bị đâm ngọn thương vào kẻ thù của mình.
Cô đang chuẩn bị ném nó.
“Tất cả những gì tôi cần làm là tạo ra hiện tượng tương tự như cây thương ném đó, cho dù chỉ là một lần. Chỉ vì đang nắm giữ sức mạnh hủy diệt mà gọi bản thân là một vị thần thì có hơi chút tự phụ, nhưng mặc dù đúng là khiếm nhã khi nói điều này, nó vẫn cho tôi quyền giết một vị thần.”
Kamijou cảm thấy như thể thế giới đang trở nên tối sầm lại trước mắt cậu.
Cậu biết rõ sự hủy diệt thực sự được tạo ra bởi đòn tấn công chắc chắn của cây thương đó. Ma thuật ấy sẽ phân tách toàn bộ thế giới, tập hợp vòng xoáy những mảnh vỡ, và tạo ra một mũi giáo khổng lồ từ chúng. Thế giới loài người sẽ bị phá hủy vì sự thuận lợi của một vị thần và cường bạo gia tăng sẽ tạo ra một cơn ác mộng cuốn phăng một cá nhân.
Và lần này, tái tạo lại thế giới là điều không thể.
Nếu nó bị phá hủy, mọi chuyện sẽ kết thúc.
“Chờ đã, Birdway!! Đó không phải là công cụ thuận tiện như cô nghĩ đâu!!”
“Chắc anh nghĩ là mình hiểu biết nhiều hơn tôi nhỉ. Anh trở nên quan trọng như thế từ khi nào vậy hả, chàng trai?”
Khẩu pháo của những vị thần đó chỉ có thể được dùng một lần duy nhất.
Nó sẽ giết sạch mọi kẻ thù, nhưng nó sẽ phá hủy toàn bộ thế giới cùng với những kẻ đó.
Trước khi nó có thể được phóng tới và trước khi thế giới có thể bị biến thành một vùng đất toàn màu đen, Kamijou Touma xông về phía trước.
Phần 3
Leivinia Birdway đã không thực sự trở thành một Ma Thần.
Ngay cả với sự hỗ trợ của mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư, cây thương vẫn không phải là đồ thật.
Điều cô đang làm rất đơn giản.
Index và Birdway biết hai điều:
1. Othinus đã trở thành một Ma Thần hoàn thiện.
2. Kamijou Touma và Othinus đã chiến đấu ở đâu đó mà hai người họ không hay biết.
Ngay cả với kiến thức của Index Librorum Prohibitorum, họ cũng không thể biến bất cứ ai thành Ma Thần nhanh đến thế. Ma Thần là một kì công vĩ đại chỉ có thể đạt được sau khi người gặp những điều kiện đặc biệt nhất định thực hiện một lượng lớn chuẩn bị.
Mặt khác, không chạm đến cấp độ Ma Thần không đồng nghĩa với việc không thể giết một Ma Thần.
(Cũng đơn giản thôi.)
Birdway mỉm cười trong khi cầm cây thương.
Cô sử dụng bộ mặt tuyệt đối bình thản của mình để đè nén cơn đau đầu ăn vào bên trong sọ não.
Cô đang sử dụng tối đa giá trị kiến thức của mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư, vậy nên chỗ "kiến thức độc hại" chảy ra từ Index đang liên tục gây độc lên tâm trí cô.
Trong suốt cuộc đời mình, cô sẽ chỉ có duy nhất một cơ hội để làm điều này.
Nhưng pháp sư là loại ngươi cho rằng nếu điều đó cho phép họ giết một Ma Thần bằng bàn tay con người thì nó chỉ là một cái giá nhỏ.
(Othinus và tên đó biết Ma Thần có thể mạnh đến mức nào, vậy nên mình chỉ cần phải lợi dụng điều đó thôi. Mình không thể tái tạo các vị thần hay vũ khí của họ, nhưng nếu mình có thể rút hiện tượng hủy diệt từ đầu họ, mình sẽ có phương pháp để giết một vị thần.)
Nhang phản chiếu linh hồn, xuất hồn, ungaikyo[3], linh hồn báo thù người sống, doppelgangers[4], sự quấy nhiễu của Satan hay Mara[5], con mèo đánh bại thần sấm Bắc Âu trong bài kiểm tra sức mạnh, vv. Tuy không giống như con ma được nhìn thấy bởi Macbeth[6], trên khắp thế giới vẫn có những huyền thoại về dấu vết của người đã khuất, hình dạng của niềm tin sai trái, mục tiêu của nỗi sợ hãi tột cùng, và những thứ chỉ tồn tại trong đầu khác được kéo ra ngoài thực tế.
Tất nhiên, việc con người có thể tạo ra những kĩ thuật thực sự dựa trên những huyền thoại đó tốt đến cỡ nào lại là một câu chuyện khác.
Vài người tạo ra ảo ảnh trong làn khói và những người khác thì tạo ra mô phỏng bằng cách sử dụng vật chất ảo như ngoại chất[7], nhưng ma thuật được sử dụng để thể hiện lại không phải là điều quan trọng.
Nguồn gốc hình ảnh mới là quan trọng nhất.
(Mình có cảm giác cô ta đang giấu vài quân bài tẩy khác ngoài cây thương, nhưng nó lại quá mơ hồ để nắm bắt. Bọn mình chỉ có thể dựa vào cây thương mà bọn mình có thể hiểu được trong thế giới này.)
Cây thương của cô không thể kiểm soát sức mạnh của một Ma Thần.
Nó cũng không thể tái tạo thế giới.
Thay vào đó, nó tập trung vào đòn tấn công của vị trưởng thần. Nó lấy mảnh sức mạnh to lớn đó của những vị thần và cho phép một con người thực hiện sự tái tạo hiệu quả hiện tượng được chứa đựng trong cây thương đó.
Ngay từ đầu ma thuật là cái gì?
Một con người mỏng manh chỉ có thể chứa đựng bao nhiêu đó. Một bàn tay nhỏ bé của con người chỉ có thể múc được một lượng rất nhỏ. Điều đó có nghĩa họ không thể biến huyền thoại của những vị thần thành của riêng và họ không thể hoàn toàn hành động giống như các vị thần.
Đó là lí do họ giảm kích thước của nó xuống.
Thay vì đi chỗ rộng và nông, họ sẽ đi chỗ hẹp và sâu. Họ sẽ trích giải một điểm, liên tục mài dũa điểm đó, thỉnh thoảng lại mở rộng phân tích, và cuối cùng chạm đến một kĩ thuật độc lập và cá nhân.
(Ta có thể gọi đây là kĩ thuật mô phỏng thần.)
Đây là hình dạng nguyên bản của ma thuật.
Nó là một hệ thống mà con người tạo ra để thực hiện ước muốn của mình, cho dù nó đồng nghĩa với việc phỉ báng thần linh.
Và do đó nó bị nhiều giáo chúng và giáo sĩ ghét cay ghét đắng.
(Con người không thể giết thần linh, nhưng một hiện tượng trích xuất từ một Ma Thần sẽ có chạm đến Ma Thần đó!! Cô ta sẽ bị tiêu diệt bởi chính hệ thống mà cô ta tạo ra!!)
Ngay cả Birdway cũng không biết điều gì sẽ xảy ra một khi cô phóng cây thương đó.
Cô chỉ cho rằng nó là một cuộc tấn công mà ngay cả Ma Thần Othinus cũng sẽ tin tưởng.
Cô chuẩn bị phóng nó.
Và ngay trước khi cô làm vậy, Kamijou lao thẳng qua chỗ cô.
“…!?”
Cô sững người trong giây lát nhưng lại nhanh chóng hồi phục.
(Anh ta không nhắm vào mình ư!? Anh ta đang định loại bỏ sức mạnh của mình bằng cách đánh bại Index Librorum Prohibitorum đang hỗ trợ ma thuật của mình sao!?)
Cô điên cuồng quay lại trong khi vẫn cầm cây thương và rồi nhận ra điều cậu đang thực sự nhắm đến.
“Đồ quái vật!! Anh đang cố sử dụng Index Librorum Prohibitorum làm lá chắn, đúng không!?”
“Tôi ở đâu cũng chả quan trọng gì đâu! Nếu cô phóng cây thương đó, toàn bộ thế giới sẽ bị thổi bay đấy!”
Cô phớt lờ những lời nói nhảm nhí của cậu và cẩn thận điều chỉnh đích nhắm của mình.
Trọng lượng của cây thương dường như thay đổi trong tay cô.
Đây là món vũ khí dùng để đối phó với một Ma Thần, vậy nên nó mạnh mẽ đến mức không phù hợp để dùng với một quy mô nhỏ như vậy.
Phần 4
Kamijou quên cả thở khi cậu chạy hết tốc lực băng qua cây cầu.
Cậu đang tiến đến chỗ Index đằng sau Birdway.
Cậu cảm nhận thấy một sự rung động tinh tế trên má mình. Index thoạt nhìn thì có vẻ yên lặng, thế nhưng miệng cô bé lại mở ra rất nhẹ và cô bé đang hít vào một hơi thật dài. Đó là nguồn gốc của sự rung động.
Con bé đang hát.
Giống như sóng siêu âm tạo ra những gợn sóng trong cốc nước, bài hát của cô bé vượt ngưỡng nghe của con người nhưng cô bé lại đang cung cấp thông tin cho Birdway ở đằng trước mình. Dựa theo tình hình, cô bé rõ ràng là đang cung cấp kiến thức từ mười vạn ba ngàn cuốn ma đạo thư của mình.
(Mình phải ngăn bài hát đó bằng mọi giá!!)
Nắm tay của cậu đang được siết chặt, nhưng cậu lại mở bàn tay và trải những ngón tay ra.
Cậu không cần phải đánh cô bé bất tỉnh. Vì cậu không biết gì về ma thuật, vậy nên cô bé không phải là mối đe dọa với cậu. Birdway đúng là đủ làm một mối đe dọa, nhưng cô không phải là một hiện hữu đặc biệt một mình đối chọi với một Ma Thần. Nếu cô có sức mạnh đó, Othinus và Gremlin có thể đã chọn con đường khác rồi.
Và vì vậy…
(Mình chỉ cần bịt miệng con bé và ngừng bài hát ấy!! Chỉ cần cây thương ấy biến mất, mình có thể tìm ra cách đối phó với Birdway!!)
Cậu lao thẳng đến chỗ Index.
Cô bé ấy đã luôn ở bên cạnh cậu, cậu đã thề rằng sẽ bảo vệ cô bé bằng mọi giá, và cậu giờ đang giơ tay phải ra khi đối đầu trực diện với cô bé.
“…!!”
Cô nữ tu tóc bạch kim, mắt màu lục lặng lẽ lùi về sau để thoát khỏi bàn tay của cậu.
Nhưng cô bé dường như chỉ im lặng. Trong thực tế, có thể cô bé vẫn đang hát.
Tuy nhiên, mọi chuyện đã là quá trễ.
Từ quan điểm thể chất đơn thuần, thư viện ma đạo thư không phải là mối đe dọa gì lớn lắm. Khoảng cách nhỏ đó sẽ làm đích nhắm của cậu trượt đi đôi chút, nhưng lòng bàn tay của cậu vẫn có thể chạm đến cô bé.
Một khoảnh khắc sau, bàn tay phải của cậu trượt phần miệng nhưng lại chạm vào một điểm khác trên cơ thể cô bé.
Cụ thể là, bộ ngực khiêm tốn của cô bé.
“……………………………………………………………………………………………………………………………………A.”
Lúc cậu nhận ra thì mọi chuyện đã quá trễ.
Câu chú của cô bé kết thúc với một tiếng thét chói tai, cây thương trong tay Birdway trở nên bất ổn và phát nổ, và rồi bộ răng đầy đủ 32 chiếc của cô nữ tu mở ra trước mắt cậu.
Phần 5
“Touma! Anh đúng là chả tế nhị gì hết!! Giống như anh chỉ nghĩ đến việc chiến thắng hay anh nghĩ bất cứ cái gì cũng có thể chấp nhận được miễn là anh thắng vậy!! Thắng không phải là điều duy nhất quan trọng đâu! Em khuyên anh nên đọc Le Morte d'Arthur, Bài Ca Roland, và những cuốn khác để mở rộng kiến thức của mình!! Anh có nghe không đấy, Touma!?”
“……………………………………………………………………………………………………………………………”
“……………………………………………………………………………………………………………………………”
Không đời nào cậu có thể nghe thấy.
Cậu và Birdway đang nằm úp mặt trên cây cầu dài như đường băng và đang co giật. Othinus ngồi xổm bên cạnh và đang chọc chọc ngón trỏ của mình vào cái đầu nhọn của cậu.
Điều này khiến cậu nhớ lại cái lúc Othinus xoay người trước một cái gương và chạy vòng quanh trên một chiếc xe điện hai bánh trong cái địa ngục vô tận ấy.
Khi cậu và Birdway nằm bất động gần đến nỗi đầu họ gần chạm nhau, cậu hỏi Birdway một câu.
“Hai người biết bao nhiêu về chuyện đã xảy ra với bọn tôi?”
“Không cụ thể lắm. Nhưng nếu cây thương được hoàn thành và ả Ma Thần đó sử dụng toàn lực của mình, cô ta sẽ chẳng thèm bận tâm đến những cuộc tấn công vật lí đơn thuần. Có lẽ, cô ta sẽ tái tạo toàn bộ thế giới thành một nơi mà những điều không cần thiết ấy chưa từng tồn tại ngay từ đầu.”
Thay vì chỉ bị phá hủy một lần, thế giới đã được tái tạo thành hàng triệu hay thậm chí là hàng tỉ hình dạng để hủy hoại tâm trí Kamijou, nhưng có vẻ như trí tưởng tượng của họ đã không mang họ đi xa đến thế.
Pháp sư đúng là ưu tiên cá nhân hơn toàn thể, thế nhưng họ lại không nghĩ đến việc hoàn toàn tái tạo lại thế giới chỉ vì một trận chiến một chọi một.
“Anh đã thấy gì trong cái thế giới thay đổi đó?” Birdway hỏi.
“Tôi cũng không chắc nữa… Giờ nghĩ lại, có thể chẳng có cái gì mới ở đó.” cậu nói liên hồi. “Nhưng nó lại làm tôi nhớ ra một chuyện thực sự căn bản. Chỉ có vậy thôi. …Và vì đã biết được điều đó, tôi không còn có thể ngây thơ hành động dưới danh nghĩa công lí được nữa. Tôi không thể giết Othinus được nữa. Tôi sẽ cố ngăn cái hỗn loạn toàn cầu này bằng phương pháp khác mà tôi có thể. Tôi có thể sẽ không bao giờ chọn việc giết Othinus một lần nữa. Tôi có thể sẽ không bao giờ chọn việc giết một cô gái và cười về điều đó một lần nữa.”
“Ha.” Birdway ngẩng đầu lên khỏi mặt đất. “Anh vừa gọi cô ta là một cô gái, đúng không? Đây là Ma Thần Othinus, lãnh đạo của Gremlin đấy. Cô ta đã phá hủy thế giới…có thể không phải chỉ là một lần thôi đâu.”
“Tôi biết.”
Kamijou cũng phủi tuyết ra khỏi đầu mình và nhìn vào mắt cô.
“Cô có vấn đề với điều đó à?”
“Giờ thì mọi chuyện cuối cùng cũng hợp lí rồi.”
Cô lăn ngửa người ra và đưa một tay lên trán mình.
“Lẽ ra tôi phải biết điều này mới phải. Đây chính là kiểu người của anh mà! Chết tiệt!! Tôi đã nghĩ về vận mệnh thế giới, lãnh đạo của Gremlin, khi anh có cơ hội liên lạc với bọn chúng, và thông tin mà anh có thể lén cung cấp cho bọn chúng đấy! Nhưng giờ thì tôi có cảm giác như mình là một đứa ngốc vì nghiêm túc đến thế!! Vì cô ta là một ‘cô gái’, hm? Anh đúng thực là hết thuốc chữa mà, chết tiệt!!!!”
Nghe thấy điều đó, cậu chậm rãi đứng dậy và nhìn về phía bên kia của cây cầu.
Có vẻ như nó sẽ kéo dài mãi.
“Bọn tôi sẽ đi tiếp.”
“Touma!! Em chưa nói xong với anh đâu!!”
Index cố cạp cậu vài lần nữa, nhưng Birdway lại ôm lấy chân cô bé nữ tu từ trên mặt đất.
“Anh định giải quyết chuyện này như thế nào?” Birdway hỏi.
“Vô hiệu hóa sức mạnh của Othinus và giao cô ta cho Mĩ.”
“Anh có cách làm thế à?”
“Nếu không thì tôi đã tan vỡ từ lâu rồi.”
Câu trả lời đó khiến Birdway giữ chân Index càng chặt hơn và cô nữ tu tóc bạch kim gần như vấp ngã.
“Vậy thì mang cô nàng này theo không phải là ý tưởng hay đâu. Nếu cô ấy hoàn toàn ghi nhớ con bài tẩy dùng để đối phó với một Ma Thần quái dị, mối đe dọa xung quanh cô ấy với tư cách là Index Librorum Prohibitorum sẽ tăng lên cấp độ mới. Sẽ là nói dối nếu tôi nói tôi không hứng thú, nhưng tôi lại thích cái ý tưởng bắt anh nợ tôi một lần.”
“Vậy thì trông chừng con bé giùm tôi.”
“Ừ.”
Birdway ôm lấy eo Index khi cô nhận vai trò giữ chân cô gái gần như đảm bảo sẽ đi lạc.
Kamijou cùng Othinus đi qua cây cầu và Birdway lẩm bẩm với bản thân khi quan sát những chiếc lưng rời đi của hai người họ.
“Nhìn qua thì anh ta đã mục kích sự hủy diệt của thế giới. Vậy mà ngay cả điều đó cũng chẳng đủ để thay đổi anh ta.”
Ghi chú
↑ Tiếng Anh là Game of Chicken, một trò chơi nguy hiểm khi hai bên tông vào nhau (thường là dùng xe) để tìm kẻ can đảm.
↑ một tên gọi khác của Odin
↑ Một dạng yêu quái gương
↑ Hiện tượng người giống người mặc dù không có quan hệ huyết thống
↑ Ác ma quấy nhiễu Đức Phật khi ngài thiền định dưới gốc cây Bồ Đề
↑ Nhân vật trong vở kịch cùng tên của nhà văn William Shakespeare
↑ Năng lượng tinh thần chảy ra từ con người, thường mang biểu tượng tâm linh