Toaru Majutsu no Index: Genesis Testament

cuộc chiến thực sự là đây -- bệnh_viện_sân_nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

(1) Cả chương này có vẻ hầu hết là fanservice, tấu hài, giải trí,... v.v

(2) Phần 1 dành cho nhân vật "bị lãng quên".

(3) Bản dịch này upload hỏng mấy hồi, lạy chúa.

__

Tỉnh dậy, Kamijou Touma đã nằm trên giường.

Trời đã sáng.

Cậu ta cũng phát hiện mùi thuốc sát khuẩn nồng nặc. Tiếc thay, với cậu, mùi này vô cùng thân thuộc. Cậu đã quen với việc thức giấc theo kiểu này.

Cậu đang ở bệnh viện.

Thực tế, đây chính là cái bệnh viện quen thuộc nơi mà bác sĩ mặt ếch làm việc.

Cậu kiểm tra điện thoại vô số lần rồi mà thời gian vẫn không chịu tua ngược lại.

Thế tức là…

“Ngày 25… tháng 12. Mình vô viện đúng cái ngày Giáng sinh.”

Phàn nàn không thay đổi được gì.

Bình minh đã tới và sự hiện diện của cậu ở bệnh viện tức là cậu vẫn còn sống.

Địa điểm này sở hữu tính cam đoan không thể xoá nhoà về sự an toàn.

Cậu hiểu nó không chỉ đơn thuần nhờ suy thức – cậu biết nó nhờ kinh nghiệm.

Nghĩ lại thì đêm vọng lễ Giáng sinh khá tồi tệ. Dưới tấm chăn, cơ thể cậu bị băng bó kín mịt đến độ nhất cử nhất động đều khó nhọc, gượng gạo như thể là một con người máy đất sét của một nền văn minh cổ. Cậu không muốn biết mình nhận phải bao vết thương trên người, và chắc chắn là cậu không muốn nhìn xem chúng ra sao. Chỉ đếm những chỗ nhận thức được thì một nhát dao hông, các vết cắt do vụn kim loại và thuỷ tinh, bị ném văng đi với vài vụ nổ ma pháp thế hệ tiếp theo, gò má lãnh trọn cú đấm của một cựu chuyên viên cứu hộ giàu có, quyến rũ, và lực lưỡng.

Và trên hết là…

Cậu lặng lẽ đưa tay lên môi. Cảm giác vương vấn vẫn còn đó, nên ắt hẳn nó không thể nào là ảo giác, do mất máu mà dẫn đến hoa mắt chóng mặt. Tuy nhiên, cậu chưa chắc chắn lắm về cảm nghĩ của mình. Cậu có linh cảm mình sẽ bị Index, Orsola, và một số người nữa đánh tơi tả nếu phán quyết dựa theo thành kiến cổ lỗ sĩ rằng người phương Tây hôn hít thoải mái hơn.

(St. Germain.)

Cậu không biết chút tẹo gì, thế nhưng cậu nhớ cái tên đấy.

Giờ nó giống viên thuốc màu đen nhưng vốn đấy là một ma thuật sư.

(Vậy là nụ hôn đầu đời của mình có vị của St. Germain? Khoan, thế là thế nào? Thế tức là nó có vị ông lão khú khớ thời xưa sao? Chúa ơi, tại sao chứ!? Mình phải phân loại nó vào mục nào đây? Hạnh phúc? Trầm cảm? Rốt cuộc là thế nào!!)

Hỏi: Một người phụ nữ bí ẩn đẹp tuyệt trần yêu cầu chú em hôn nàng trong lúc nàng ngậm trong mồm cái vớ cũ rách của lão già quái đản nào đó. Chú em sẽ làm gì? Nên nhớ, đây là nụ hôn đầu đời của chú em , nên dù tình cảnh có ra sao, ký ức này sẽ còn lưu lại mãi trong cuộc đời của chú em.

Kamijou Touma đầm đìa mồ hôi tức tối.

“Đậu mùa. Sao mình không xoá được cái vị này khỏi mồm chứ!! Má, sao cái vớ của lão già lại có vị mạnh thế này!?” Biết sao được.

Cậu cảm thấy khoé mắt khóc ra máu tới nơi rồi, và ký ức của cậu về khoảnh khắc cuối cùng còn mơ hồ, thế nhưng cậu biết mình đã nôn ra khá nhiều máu. Thật kinh ngạc khi cậu vẫn chưa chết vì mất máu, nó khiến cậu chất vấn không biết mình có bao lít máu chảy trong người.

Cơ mà cậu vẫn ổn. Chắc chắn là thế. Tinh thần của cậu vẫn vững vàng như mọi khi. Cậu chưa biết liệu bệnh viện định khám cậu nữa không nhưng cơ thể cậu không còn đau ở đâu, tay cậu có thể di chuyển mọi thứ bình thường. Bên cạnh đó, cậu chưa nôn ra máu nữa. Khủng hoảng đã qua. Cậu thậm chí còn có thể chọc tay vô hông mà không hề đau đớn!!

Thế nhưng thiếu hụt dinh dưỡng vả một cú thẳng thừng giữa mặt ngay khi cậu nhận ra.

Vẫn nằm dí trên giường, cậu ta bắt đầu lả người.

(A, aaaa… mình-mình cần sắt. Nếu được thì mình muốn được gặm gan hoặc rau xà lách.)

Đây không phải thỉnh cầu mà cái bụng của một cậu thiếu niên thường ước nguyện vào giáng sinh đâu, nhưng cậu biết tỉ lệ được đáp ứng cũng thấp. Trước sau, đây vẫn là một bệnh viện, họ sẽ không vì sự nghiêm trọng của vết thương trên người mà để cậu chọn món. Mà thứ mấy rồi? Ngay khi nhớ ra câu trả lời, cậu biết mình sẽ bị phục vụ món cháo nhạt thếch với vị tựa keo quay vi sóng cùng lớp cá ngừ mỏng dính đến đỗi thất vọng, khiến người ta cảm thấy nó cứ như thể miếng màng nhựa.

“Chậc, giá mà mình nhập viện vào thứ sáu. Thế đã được ăn cà ri hải sản rồi.”

Thật đáng buồn khi nhận ra mình đã dành quá nhiều thời gian ở bệnh viện này đến nỗi nắm bắt được hôm nào thì phục vụ món gì.

Thế rồi…

“Heh heh heh. Cảm tạ lời độc thoại của mày, Kami-yan. Giờ tao biến chính xác mày đang làm gì rồi.”

“Khoan? Gi-giọng nói này!”

Nó tới từ bên kia tấm rèm. Lần này, xem ra cậu ở một căn phòng lớn với nhiều người nữa, ngăn cách bởi các tấm rèm chứ không phải phòng riêng.

Và tấm rèm cạnh cậu chợt bị hất ra bởi người bên kia.

“Mwa ha ha ha!! Cùng chung vui một Giáng sinh buồn thảm trong bệnh viện với tao nào, người anh em đơn độc!!”

“Bố mày phải kẹt lại đây làm bạn bệnh xá với mày hả!? Mà miếng lót chuột hình ngực gái mày đem quay vi sóng nó khiến mày phỏng đến mức nào vậy!?”

Đấy là thằng bạn cùng lớp Aogami Pierce.

Cậu ta hay tin cái thằng này đã bị phỏng hai tay sau khi phớt lờ hết mọi cảnh báo, ném cái miếng lót chuột hình ngực gái vô lò vi sóng vào ngày 24, nhưng cậu cũng không ngờ lại thấy cái thằng này băng gạc nguyên cả hai cánh tay. Mọi thứ từ khuỷu tay trở xuống trông kiểu làm động cơ tên lửa tới nơi rồi.

Mà, ngoài kia tuyết vẫn đang rơi.

Đúng thực là một Giáng sinh trắng. Nhưng với hai cậu thiếu niên này, nó chỉ đồng nghĩa se lạnh hơn chút khi nằm gần cửa sổ thôi.

Người máy Kamijou nhìn Tên lửa Aogami với ánh mắt thương xót.

“Trông mày đáng thương lắm luôn. Thì là, không dùng ngón tay thì mày cũng đâu thể làm gì mấy. Mày ăn uống kiểu gì?”

“Khỏi lo. Cái mánh lâu đời này người ta gọi là ‘cạ’. Mày nằm xuống thế này, rồi bắt đầu cạ cái ấy giữa giường và người mình thế này.”

“Im mồm! Đệch! Bố mày có hỏi cái của nợ đó đâu!!”

“Đồn đại rằng quen với trò này quá có thể biến đối cơ thể mày đến độ không còn hứng thú với hàng thật, nhưng đấy là mê tín dị đoan thôi, không phải lo.”

“Làm mẫu đủ rồi! Thứ duy nhất đáng lo bây giờ là não mày đó, con sâu cạ giường này!! Bảy giờ sáng rồi và giường mày nằm cạnh cửa sổ đấy! Người ngoài có thể thấy mày đó!!”

“Đừng có coi nhẹ việc này, Kami-yan!! Tước bỏ môn thể dục, thể thao cá nhân cao cấp của thằng otaku, thì còn cái gì nữa đây!!!!????”

“Đây đếch phải chủ đề đáng để la lên như một thằng đàn ông! Bố mày đếch kêu mày thôi không làm otaku, nhưng chẳng lẽ mày đếch thể nào làm dạng otaku sáng chế ra hệ điều hành mang tính đổi mới hay gì à!?”

“Chậc. Tao chưa bao giờ thích thể loại moe kiểu Mỹ đâu. Trung thực thì, mày nghĩ sao về việc bọn họ liên tục biến các siêu anh hùng Mỹ thành phụ nữ? Vì nó là ấn bản chính thức chứ không phải hàng người hâm mộ làm, nên tao cũng không chắc lắm nên nghĩ sao.”

“Bố mày là dạng otaku không bao giờ cười vào nỗ lực sáng tạo của người khác.”

“Đừng có trốn đằng sau cái lý tưởng củ loằn đó. À, tao biết rồi. Mày sợ rồi đúng không!? Tao căm thù tất cả cái lũ ích kỷ có sức ảnh hưởng, cái lũ sử dụng tiêu đề câu view để thu hút sự chú ý cốt để kiếm tiền quảng cáo, nhờ vào lời bình phẩm nửa vời và quê mùa của chúng!! Cấm hết, cấm hết, cấm chết sạch chúng nó!!”

“Để bố cho mày biết, cuộc đời mày coi như tàn nếu các otaku bị ruồng bỏ bọn tao nhận thấy rằng đếch chịu nổi sự hiện diện của mày nữa.”

“Giết mày giờ!!”

“Nhào vô. Tới lúc tiễn mày khỏi thế giới rồi, thằng biến thái!!”

Các dạng otaku khác nhau không bao giờ có thể nhìn vào mắt nhau. Lịch sử phân tranh buồn thảm đó một lần nữa tái hiện ở đây với khởi đầu của trận chiến vô nghĩa nhất trần đời. Về cơ bản, hai con mối không thể nào chung sống hoà bình với nhau bên dưới cùng một cục đá. Tuy nhiên, một con thì là cậu thiếu niên tên lửa với đôi bàn tay bọc kín, còn con còn lại thì người máy đất sét băng bó toàn thân. Không ai trong số họ có thể cử động khớp thoải mái cho lắm, thành ra mặc dù cả hai vừa tuyên bố sát khí của mình, cuộc chí choé của họ cuối cùng lại giống một cuộc chiến giữa hai quái thú trong phim siêu nhân cổ lỗ sĩ. Trông chẳng ấn tượng chút nào.

Và giữa thời thế loạn lạc, có gì đó rơi ra từ túi của Aogami Pierce: cái máy tính bảng to ngang cuốn sổ.

“Nghỉ giải lao, nghỉ giải lao!! Khoan, Kami-yan! Cái thiết bị này là mảnh đời cuối cùng của tao đấy!”

“Này, Seri!! Thu thập toàn bộ lịch sử trình duyệt, đánh dấu trang, toàn bộ phim lưu trữ trong thiết bị và trên đám mây rồi đăng lên mạng cho tôi!!”

"Dừng lại!! Đừng có ra những mệnh lệnh mơ hồ đến dở người thế chứ!!!”

Tốt hay xấu chưa biết, nhưng xem ra cảm ứng giọng nói tân tiến có kiểm tra mã giọng của người dùng, do đó Aogami Pierce thoát chết được pha này.

Thằng bạn tệ nạn bò xuống sàn rồi ôm ấp cái thiết bị như

đứa trẻ bảo vệ cún con khỏi bậc phụ huynh đang từ chối không cho cậu nhóc nuôi thú cưng.

“Mày có biết tao phải bỏ bao công sức để tìm thiết bị trả trước hoàn toàn không? Không có thông tin cá nhân gì lưu lại trên thiết bị này nên miễn tao không dùng mạng WLAN cá nhân thì không ai có thể truy ngược ra tao từ lịch sử tra cứu được!! Mày hiểu chưa, Kami-yan? Nghĩ thử coi với thiết bị này, mày có thể tra được gì!!!???”

“Tao khá chắc câu trả lời cho câu hỏi đó phản ánh con tim chính mình thôi.”

“Nữ bác sĩ sao? Không. Nữ y tá? Không, vẫn chưa phải là thứ tao muốn. ...Haaá!? Đúng rồi! Chuyên viên vệ sinh răng miệng!!”

Aogami Pierce lại kéo rụp cái rèm một lần nữa.

Kamijou bị bỏ mặc bên này, nhưng rồi cậu nhận ra rằng chàng thiếu niên kia đang nằm bò trên giường và điều khiển thiết bị đó. Bằng giọng nói.

“Này, Seri. Hãy cho anh tung cánh tự do đi. Đúng, đúng, đồng ý, đồng ý!! Có thứ nào giống như thế này trong mục phim hot không?”’

“Này, gượm cái! Gượm cái đã!! Mày thực sự định xài nó ở đây đấy à? Này, tao biết có một tấm rèm ngăn cách giữa chúng ta nhưng đây là phòng chung đấy nhé. Đừng có bắt tao phải sống Giáng sinh năm nay thế này chứ!”

Aogami Pierce không hề nghe thấy.

Giọng của Kamijou không lọt tai thằng kia. Trên thực tế, cái thằng khốn này có lẽ đang dùng tai nghe không dây hay gì đó.

Thế rồi, Kamijou nghe thấy tiếng chân vang cộp ngoài hành lang. Nghe chừng ai đó đang đi guốc. Giờ giấc vẫn còn sớm, coi bộ chưa bắt đầu cho khách tới thăm đâu. Thế tức đây là một nữ ý tá đi vòng quanh để kiểm tra nhiệt độ và phục vụ bữa sáng.

Đồng nghĩa việc họ sắp vào phòng này.

Nếu mà cậu nghe được tiếng chân thì chứng tỏ phải ở gần lắm rồi.

“Aogami! Aogami!!”

“Không, không phải như thế. Anh không muốn thứ gì tăm tối đâu, thế nên không có mấy khuôn mặt khóc lóc nhé em. Anh muốn kiểu mẫu phụ nữ trẻ tuổi, người sẵn sàng chăm sóc anh thật chu đáo, thế nhưng không phải nhân vật chính kiểu chó động dục chỉ biết tới khoái cảm của bản thân. Nếu em không phiền, anh muốn gì đó ấm lòng hơn.”

“Câu lệnh dài vãi loằn như thế thì Seri hiểu thế quái nào!! Sao mày lại lịch sự với Seri hơn là với tao hả? Mà chưa bàn việc đó, Aogami Pierce, mày sắp gặp rắc rối to rồi kìa!!”

Quá muộn rồi.

Tiếng chân dừng lại trước cửa phòng. Nó khẽ khàng đến độ Kamijou đoán chừng thuộc về một người phụ nữ.

Vĩnh biệt, bạn tôi. Mong đồng chí siêu thoát!! Kamijou Touma nhắm nghiền mắt lại rồi cầu nguyện.

“Chào buổi sáng, anh Kamijou. Em mong là không có vấn đề gì với thể trạng của anh đâu chứ? Tới giờ ăn sáng rồi này ☆”

Kỳ quặc vậy.

Cái cô này chắc chắn đang ăn mặc giống y tá của bệnh viện này.

Cơ mà.

Ngay cả với đường cong tuyệt vời như thế, cái cô này rõ rành rành là một nữ sinh cấp hai, khiến trang phục trên người trông hoàn toàn sai lệch. Và tại cơ sở y tế nơi mà sạch sẽ là ưu tiên số một, thật kỳ quặc khi mái tóc dài màu vàng mật lại rủ xuống trên lưng như vậy.

Kamijou lập tức thấy nhức nhối vì khả năng phân tích của mình.

Từ khi nào khả năng cảm thụ lại siêu vậy?

(Ch-chẳng lẽ mình đã tới bệnh viện này nhiều đến độ trở thành chuyên gia về y tá sao? Trước giờ mình không nhận ra, nhưng hoá ra mình có lẽ không thể cứu vớt được rồi.)

Mà thế cái cô này là ai?

Thiếu nữ nói năng như thể họ là bạn vậy, thế mà cậu xem chừng không thể nhớ ra.

Cơ bản, cậu không hiểu làm sao mình có thể quên đi được một người với ngoại hình thế này.

Nữ ý tá tóc vàng mật(?) cười đùa.

“Vâng, em biết anh sao mà nhớ em là ai chứ. Tên em là Shokuhou Misaki. Cơ mà em có nói thì anh cũng làm sao nhớ được.”

“Shokuhou?”

Một cái tên kỳ lạ.

Cậu cho rằng một khi đã nghe thấy cái tên này thì đời nào cậu có thể quên đi được.

“Thấy không?” cô gái tóc vàng vừa nói, tay vừa chỉ thẳng vào bầu ngực đầy đặn. Trên đó có cài một tấm bảng tên nhỏ hơn thỏi kẹo cao su, thế nhưng ý nghĩa của các ký tự ghi trên đó dường như không chịu ăn vào não cậu. Giống kiểu không thể nhận diện bất cứ khuôn mặt nào cụ thể khi chằm chằm nhìn vào hư vô về phía khán giả trong một sân vận động chật kín.

“Vậy là dùng chữ cũng không được ha?”

Thiếu nữ tóc vàng thở dài một hơi.

Trên khuôn mặt đó là biểu cảm của một người cố tránh kỳ vọng quá nhiều nhưng vẫn luôn thấy đau đớn khi biết kết cục dù đã lường trước.

“Mà, vấn đề nó nằm ở não bộ, thế nên như này cũng hợp lý. Nó sẽ chỉ khó hiểu hơn nếu như có một số lỗ hổng kỳ quặc ví dụ như quay phim thì hiệu quả mà chụp ảnh lại không.”

“Tôi không biết chuyện này là sao nhưng tôi xin lỗi.”

“Lời xin lỗi của anh là thứ đau lòng nhất đó,” Thiếu nữ liến thoắng nói khe khẽ.

Trên đôi môi vẫn còn một nụ cười, nhưng xem ra thiếu nữ phải lẩm bẩm lời bình đó cho bằng được.

Kamijou chỉ càng bối rối.

“Thế cô tới đây để làm chi, thưa cô gì gì đó?”

“Em định là mình tới đây để gỡ băng cho anh. Anh đã thấy phát ngán với chúng rồi, đúng không?”

“Hả, khoan! Tôi xin không nhận bất cứ sự chăm sóc nào từ một y tá giả mạo.”

“Em đã kiểm tra tâm thức một số người và hoá ra bọn họ cố tình băng bó

anh thật thái quá là để doạ anh đó. Vì bằng không anh sẽ chạy trốn mất, khiến cho miệng vết thương chưa hồi phục hoàn toàn rách toạc ra. Thương tích của anh coi bộ thực tế không tệ đến thế đâu.”

Vậy là cái đống này giống như phễu nhựa quanh cổ chó với mèo để tránh chúng gãi tai sao? Kamijou không thể tin nổi, cơ mà thiếu nữ tóc vàng đang tháo con băng gạc khổng lồ với kĩ năng đáng kinh ngạc.

Ngay khi phong ấn được gỡ bỏ, cơ thể cậu bắt đầu run lên.

“T-tôi di chuyển được rồi. Cơ thể người máy đất sét của tôi cử động trơn tru vậy!!”

“Khả năng hồi sức của anh là một lời nhắc nhở bất biến rằng cơ thể con người là một thứ thật bí ẩn.” Thiếu nữ đặt cặp mông đẫy đà xuống giường ngay cạnh cậu. “Em buộc phải sử dụng tới Mental Out, năng lực tâm giao mạnh nhất, để thâm nhập vào bệnh viện này đó, nên em thực tình ước anh sẽ thể hiện sự cảm kích thích đáng. Ngoài ra, em còn tới để trả thù.”

“Trả thù?”

“Không việc gì phải sợ. Không phải trả thù anh đâu.”

Thiếu nữ lặng lẽ phịu má trong tâm thức. Có thể trông thì giống một nữ hoàng quyến rũ, thế nhưng thâm tâm thì thiếu nữ lại trẻ con đến ngỡ ngàng.

“(Thật không thể tin nổi Misaka lại quá đáng đến mức bỏ mặc mình lại rồi bắt anh ấy phải sống đêm vọng lễ Giáng sinh thê thảm đến vậy. Bộ cô ta nghĩ cái gì thế hả? Mà thế rồi cô ta lại phạm một sai sót lớn đến vậy trong việc phòng vệ, để cho một con ả bí ẩn nào đó bám theo và cưỡng hôn anh ấy nữa chứ!? Nếu không vì cô sơ sẩy hết sức thì làm sao một kẻ bám đuôi chậm rề như vậy lại có cơ hội làm thế được!!)”

“X-xin lỗi, cơ mà chính xác thì trả thù là thế nào? Thú thực là nghe ai đó nhắc tới trả thù làm tôi hãi lắm, đã thế người đó còn lập tức làu bàu độc tấu với nét mặt tăm tối nữa. Khoan, cô bảo cô là một siêu năng lực gia mạnh đúng không? Đừng bảo cô làm việc cho Neoka đấy nhé!?”

“Hả, im đi!! Rồi, quá đủ rồi. Con mụ đó có thể cướp được nụ hôn đầu đời của anh, nhưng thế nghĩa là tôi chỉ việc thân chinh cướp sạch tất cả ‘lần đầu’ khác của anh là được!!!!!”

“Nước đi tuyệt vọng gì đấy!? Chẳng lẽ thế giới biết tuốt những gì xảy ra với tôi rồi à!?”

“Mình đã miễn cưỡng để Misaka có ngày 24 rồi, thế ngày 25 phải thuộc về mình.”

Đúng lúc đó, người đang náu mình bên kia rèm bắt đầu lên tiếng.

“Khốn khiếp, không tìm được dù chỉ một phim về chuyên viên vệ sinh răng miệng à. Chúa hẳn muốn nói với mình giờ chưa phải lúc để tụt quần. Thể loại này hiện thời hẳn còn quá kén người, mình không có lựa chọn nào ngoài việc đợi chờ nó đơm hoa kết trái trong tương lai.”

“?”

“Ôi, không,” Kamijou thốt lên. “Tôi không biết chuyện này sẽ đi đến đâu nữa nhưng mà cô phải trốn ngay!!”

Thiếu nữ rít lên khe khẽ một giây trước khi tấm rèm được hất mở bung ra không chút thương xót.

“Hả? Tao thề là tao vừa nghe thấy tiếng y tá trong này mà, Kami-yan. Bữa sáng đâu rồi???”

“Tao thành khẩn mong mày thực sự đã dừng tay lại trước khi giã thịt, thế nhưng tao vẫn không chạm vào mày cho tới khi mày được khử trùng với chất sát khuẩn gay gắt nhất bệnh viện này đâu.”

Kamijou Touma nghe thì bình thản, nhưng cậu đang giữ bí mật trước người bạn của mình.

Cậu biết nữ y tá giả mạo này không thể để ai phát hiện ra mình ở đây, thế nên cậu đã kéo cô ấy lên giường rồi phủ chăn che kín.

“(Ứ, hử, ừm, khoan đã, chuyện gì đang xảy ra thế!?)”

“(Im đi. Bộ cô muốn cái vụ này rùm beng lên hả!?)”

“(À, hmm, thực ra nó cũng chẳng hẳn là vấn đề khi nào em có thể sử dụng Mental Out để- á!!! Đ-đây là - ồ, quào – ngực con trai đây hả!? Hàaa, thôi kệ đi, không việc gì phải quan tâm. Cứ thuận chiều gió mà chèo.)”

Khó mà nghe được thiếu nữ đang nói gì, nhưng nữ y tá bí ẩn bắt đầu làu bàu một mình rồi chợt ngưng cựa quậy như thể cạn ắc quỵ. Giống hệt kiểu vừa đầu hàng trước sức cám dỗ của cái chăn ấm.

Aogami Pierce nghiêng đầu tò mò.

“Mày đang làm gì thế, Kami-yan? Mà có thực mày được gỡ băng gạc ra như thế không đấy?”

“Tao-tao đang đú trò giả lập cuộc đời ấy mà. Vừa mới tóm được cái thứ dễ thương này nè, cơ mà em ấy hơi ngổ ngáo và chẳng chịu nghe lời tao. Thành ra em ấy khó nựng lắm đó.”

“Ồ, vậy ra mày cũng có hàng hả? Cơ mà có phải giờ đi ngủ đâu mà mày phải trùm chăn lên chơi vậy.”

“(Em xin lỗi vì là một đứa ngổ ngáo nha.)”

“(Oái, đừng có véo vô chỗ đó!)”

“(Chứ không phải là em chẳng chịu nghe lời à?)”

Hai tay Kamijou vung vẩy dưới chăn cũng khá mạnh, thế mà Aogami Pierce chẳng hề chất vấn.

“Nói mới nhớ, sử dụng thiết bị điện tử cầm tay thì không phải đăng ký số điện thoại, thành ra tao nghe nói mày có thể cải biến chúng thành thiết bị tra cứu hoàn toàn riêng tư giống như điện thoại trả trước. Nhưng mà mày chỉ dùng được mạng WLAN, chứ không dùng các loại G được.”

“Mày nói với tao để làm gì?”

Kamijou nghi rằng đời nào lại dễ thế.

Nếu mà ai ai cũng biết có lỗ hổng thì ắt nó sẽ bị lén lút lấp kín lại thôi. Hơn nữa, Thành phố Học viện ngập ngụa đủ thứ công nghệ quái đản và siêu năng lực gia. Phe thủ cũng dùng được mọi mánh khoé trong sách vở chứ. Đâu ra chuyện một Level 0 lại có thể thành kẻ chiến thắng trong thế giới này.

Thế mà cậu thiếu niên không biết sự thật kia nghe chừng vô cùng hãnh diện.

“Heh heh heh. Tí nữa tao sẽ chỉ cách cho mày. Tới lúc mày bước vào thế giới người lớn rồi, Kami-yan. Giờ chúng ta không còn ở kí túc xá nữa thì việc quái gì phải tuân thủ luật kí túc xá. Có thể chúng ta bị giam cầm trong phòng này, thế nhưng cả thế giới đang ở ngay đầu ngón tay mày!!”

“(Hả? Cái anh kia nói gì vậy???)”

“(Cô không biết thì tốt hơn. Và tôi thấy an tâm khi biết rằng thiếu nữ tóc vàng bí ẩn này lại trong sáng đến kinh ngạc.)”

“(Đến kinh ngạc á?)”

“(Oái!? Cái cảm giác mới mẻ kỳ quặc gì đây!? Bộ cô… cô vừa cắn vô ngực tôi đấy à!?)”

“(*khúc khích cười*

☆)

Cậu ta đã đành phải cho thiếu nữ tóc vàng mật này tá túc, thế nhưng giờ thì cô ấy sắp vượt ngoài tầm kiểm soát rồi. Cứ thế này, cậu e rằng cô ấy sẽ tiến hoá liên tục thành chủng loài bạo chúa bé nhỏ mất. Cơ mà miễn là mong rằng trường hợp này, phiên bản tiến hoá không trở nên tàn bạo thái quá.

“Mày sao vậy, Kami-yan? Mặt mày trông giống một người đàn ông vừa thức tỉnh đam mê mới rồi đấy.”

“Khng cá dì âu.”

Truyện Chữ Hay