__
Giờ thăm bệnh là từ 10 AM đến 4 PM.
Khách tới thăm phải điền đủ các mục cần thiết trên đơn rồi nộp nó tại quầy tiếp tân ở tầng một của khu hành chính. (TL: hoặc khu đa khoa.)
Misaka Mikoto thở dài một hơi khẽ khàng, tay trả cái bút được đưa về chỗ đặt. Đây không phải lần đầu tiên cô ấy tới bệnh viện thăm người bị thương, cơ mà cô vẫn chẳng thể quen được với việc làm thủ tục. Chẳng lẽ họ không thể cho cô đi qua sau khi tự động nhập thông tin cá nhân cần thiết từ điện thoại như cổng soát vé dưới ga tàu sao?
(Không. Làm thế thì những người như mình có thể thản nhiên băng qua.)
Thời giờ, mọi thứ đều được tự động hoá và số hoá, nhưng bằng cách thêm thắt một số thủ tục giấy tờ lỗi thời vào giữa bộ bánh răng khổng lồ của máy móc thì có thể tăng cường cấp độ an ninh tổng quan. Và với một cơ sở liên quan tới tính mạng con người, bất tiện hơn chút cũng đáng.
Mặt khác…
“Mối quan hệ kiểu này phải giải thích cũng mệt.”
Học sinh chiếm tới 80% dân số Thành phố Học viện, thế nên phần lớn cư dân chắc là khoanh các lựa chọn liên quan tới trường lớp như “bạn bè”, “lớp trên”, “lớp dưới”. Một số lựa chọn nhỏ hơn như “thành viên câu lạc bộ, bạn học, vân vân,” chắc là chỉ thành phố này mới có. Cơ mà vẫn còn khả năng rằng ai đó sẽ chất vấn họ có học cùng trường với nhau hay không. Nhất là khi cô học cấp hai mà lại đi thăm người học cấp ba. Nhưng cô không thể chọn bất cứ mục nào trong số trên để tránh sự hồ nghi đó. Misaka Mikoto hiển nhiên chẳng phải là chị, em gái, hay con gái của cậu thiếu niên đầu nhím kia rồi. Thế nên phải suy tính cách trả lời cũng điên đầu.
Còn một lựa chọn cho phép bỏ qua mọi chướng ngại về tuổi tác và trường học: bạn trai/bạn gái.
Cô ấy đông cứng lại, tâm trí chợt nhói lên khoảnh khắc không thể xoá nhoà đã hằn ghi vào mắt cô – khoảnh khắc đôi bờ môi đó chạm nhau.
(Chẳng phải chuyện gì to tát.)
Mà, liệu cô ấy có nhận ra rằng mặt mình đang nhăn nhó lại ngay lúc này?
(Hôn hiếc không phải là tất cả! Mình từng cho cậu ta gối đầu lên đùi rồi mà!!)
(TL: Nhưng “lần đầu” thì không thuộc về cô em đâu.)
Thế là cô ấy há hốc.
Tâm trí cô ấy đang lạc trôi về phương trời quái đản, khiến cô ấy phải đạp thắng và bình tĩnh lại.
(Khoan, khoan, khoan.)
Dù nữ tiếp tân trong bộ Santa màu đỏ nhìn cô với vẻ mặt bối rối, Misaka Mikoto vẫn không chịu chấp nhận thất bại.
(Khoan, khoan, khoan, khoan cái đã!! Sao mình lại phải biến nó thành một cuộc thi hả!? Còn chẳng có mục tiêu ấn định gì ở đây, thế này không khác gì lao đầu xuống nước trong trò Hai con dê qua cầu. Sao mình lại phải coi trọng chuyện này quá chứ!? Tất cả những gì mình cần làm là khoanh một mục trên đơn thôi mà.)
“B-bạn bè!?”
Cô ấy ấn tay hơi mạnh khi khoanh vòng, khiến cho cái bút trượt đi. Có thể nghe tiếng nó nguệch đi trên giấy, tạo thành hình trái xoăn phần lớn khoanh “bạn bè” nhưng cũng chớm lên cả phần “bạn trai/bạn gái”.
Thật không tin nổi đây Giáng sinh của cô ấy lại thế này đây.
Liệu đó có phải cách của cô để nói mình thân hơn là bạn nhưng chưa tới mức người yêu?
Trong lúc đó, nữ sơ với tu trang màu trắng, người đi cùng cô ấy tới đây thì nhảy tới nhảy lui phía trước cái cây thông Noel to lớn dưới sảnh tiếp tân.
“Tóc ngắn, chúng ta gặp Touma được chưa? Chờ phát mệt rồi.”
“Sao mà em nằm rõ bệnh viện này như lòng bàn tay thế? Với cả cái con mèo trên đầu là thế nào!? Có thực sự được mang nó vào bệnh viện không!?”
“Em đã quyết định được mình phải nói gì với Touma: Rằng anh ấy không được để người khác hôn hít nếu nó chỉ khiến mọi chuyện rối rắm hơn nữa. Grr, grr.”
Mikoto nổi quạu và la lên với nữ sơ, nhưng một chị y tá băng qua gần đấy chỉ mỉm cười rồi vẫy tay. “Ồ, đã quay lại rồi sao?” Chị ta thân mật chào hỏi. “Bệnh viện không phải chỗ chơi đâu nhé?” Chị y tá hiền hậu trông giống cô nội trợ quyến rũ với nốt ruồi dưới môi, và vì chị ấy vừa cho nữ sơ một viên kẹo nên chắc chị ấy thuộc khoa nhi.
Việc này chỉ khiến Mikoto nảy ra thêm nhiều câu hỏi.
“Sao mà mọi người ở đây quen biết em thế???”
“Không có Touma nấu cho em ăn thì em chết đói mất. Như thế thì thực sự bi thảm lắm!!”
Bác sĩ và y tá không thể nào diện các bộ lễ phục được vì họ có một bộ đồng phục tiêu chuẩn để mặc, thế nhưng tiếp tân và ban hành chính thì đều đã thay sang bộ đồ đỏ chói. Nó dường như thể hiện phần nào bằng cấp và chuyên môn mọi khi vẫn vô hình với người thường. Tất cả đồ trang trí cũng ở trong chế độ Giáng sinh. Cây thông ở sảnh tiếp tân là ví dụ nổi bật nhất, nhưng trên tường còn có cả hình Santa và tuần lộc cắt ra từ mẩu giấy sặc sỡ, trên cửa ra vào thì là các vòng hoa, và có người tuyết nho nhỏ ngồi cạnh quầy tiếp tân.
Cái cây đủ cao để khiến người ta vươn cổ lên mới thấy đỉnh, nhưng nó được lắp ráp hoàn toàn từ các khối nhựa cho trẻ em.
Nhạc Giáng sinh với âm lượng du dương khiến khung cảnh cảm chừng như một phần của cửa hiệu mua sắm dịp Giáng sinh vậy.
Dĩ nhiên, tất cả là vì những người bệnh ở đây. Bệnh viện thấy họ có nghĩa vụ phải giúp bệnh nhân, nhất là trẻ em, không bỏ lỡ mất kỳ nghỉ lễ. Cứ tưởng tượng trường hợp của kỳ nghỉ lễ hoành tráng nhất đi: giả như mà người ta tuyên bố rằng năm sau huỷ kỳ nghỉ hè thì sao? Thế nên bệnh viện mới rất nỗ lực trong những việc thế này.
Cạnh cái bảng hiển thị số cho những người đang chờ thanh toán hay nhận đơn thuốc, còn có một màn hình phẳng to lớn bổ trợ cho bầu không khí đêm linh thiêng.
“Năm nay, chúng ta sẽ bắt Santa Claus với phép huyền bí thực sự! R&C Occultics hân hạnh đem tới cho quý vị chương trình này.”
“…”
Nó lố bịch đến mức Mikoto suýt thì phá lên cười.
Thế mà vẫn phải tốn chút nỗ lực mới có thể dời mắt khỏi màn hình.
Hai cô gái rồi băng qua sảnh chính để tới khu thang máy.
Index vừa ngậm viên kẹo dâu sữa vừa nói với điệu ngâm nga.
“Anh Touma ở phòng nào nhỉ?”
“Phòng 904. A, đấy là chỗ gần nhất với phòng y tá và phòng ICU. Trông anh ấy ổn thôi nên cũng khó mà đánh giá, nhưng có lẽ thương tích của anh ấy trầm trọng hơn chị tưởng.”
“Phòng y tá?”
Cậu ta đang bị giữ ở nơi mà bác sĩ và y tá có thể nhanh chóng có mặt ngay khi có chuyện. Nghe thì có vẻ là đối đãi như khách VIP, thế nhưng thực ra nó là “phòng tử thần” nơi người tới người lui, vì rằng thường các bệnh nhân cận kề cái chết nhất mới được đưa tới đó.
(TL: Thế rốt cuộc Aogami Pierce làm cái gì ở đây? Khả năng giả thuyết no.6 xuất hiện là thật. Dù có lẽ thế hơi dễ đoán quá.)
“Phòng này cũng chẳng hề gần lối thoát hiểm khẩn cấp, vậy thì chị nghĩ mình biết họ muốn gì rồi,” Mikoto bình luận.
“?”
Bọn họ bước vào thang máy rồi nhấn số 9.
Bệnh viện này ở giữa một thành phố khoa học, thế nên trong việc đánh số tầng nhà thì họ phớt lờ các điều mê tín về số 4 với số 9.
(Mê tín, ha?)
“Hử? Tóc ngắn, sao thế???”
“Kệ đi,” Mikoto vừa nói, vừa lắc đầu lia lịa giữa cái hộp chật hẹp.
Cô ấy không thể thực sự coi đấy là điềm gở khi mà trước giờ nó vẫn luôn ở trong tầm mắt cô. Cô đã chứng kiến ma thuật. Và cô từng thấy nó trước cả sự trỗi dậy của tổng công ty IT lạ hoắc tên R&C Occultics. Thế nhưng đáp án ngay trước mắt cô lại không hề được não bộ ghi nhớ. Mắt cô đọc lướt qua nó.
Thang máy đã tới tầng chỉ định, và hai bên cửa mở ra.
Nghe thấy tiếng sột soạt mà Index nghiêng người.
“Tóc ngắn này, chị mang hoa làm gì thế?”
“Đấy là phép tắc khi tới thăm ai đó trong bệnh viện.”
“Ngốc, hoa thì ăn sao được. Em mang cái này nè – bánh táo!!”
“Em muốn đánh chénnó một mình thì có.”
Rảo bước trên hành lang mà Mikoto nghe chừng có vẻ hơi cáu tiết. Cô ấy kiểm tra xem phòng cậu ta ở đâu rồi, thế nên không cần phải qua phòng y tá hỏi đường nữa.
Tuy nhiên…
“Này, khoan……. Anh nói rồi mà…….!”
“?”
Cô ấy nghe thấy một âm giọng quen thuộc từ đâu đó vọng ra dù chưa tới căn phòng kia. Bối rối, cô ấy liếc nhìn phòng tiện tích.
Bản thân từ “tiện ích” cũng đi kèm với sự “vui thú”, cơ mà nó thực ra không thể hiện toàn vẹn bản chất. Chắc nó là phòng thể dục nhẹ nhàng cho những bệnh nhân phải điều dưỡng lâu ngày?
“Anh nói rồi, thế này kỳ lắm!! Anh có thể tự làm được! Thực sự được mà!!”
Dù nó là gì thì cậu ta rõ ràng đang ở trong.
Cảm giác ngứa ngáy nhói lên giữa ngực Mikoto, cùng với đó một thứ áp lực vô hình, và một tiếng chuông báo động bất khả xác định réo lên trong đầu, ấy thế mà Index coi bộ không thấy gì cả. Với hộp bánh trong tay, cô bé kéo tung cánh cửa kim loại mà không thèm gõ.
“Anh Touma, em tới rồi!! Ăn bánh táo luôn nhé!?”
Ngay khi cánh cửa mở ra, bọn họ lọt vào tầm mắt Misaka Mikoto.
Phải, số nhiều.
Cậu thiếu niên đầu nhím đang chìm dưới bồn tắm điều dưỡng khổng lồ và bốn cô gái trông hệt như cô ấy đang tiến về phía cậu từ mọi hướng.
Tâm trí cô trống rỗng.
Khái niệm không gian và thời gian đã bị đánh văng khỏi đầu cô ngay khoảnh khắc này.
Nhưng cho dù thiếu nữ tuổi teen có một mực chối bỏ những gì đang diễn ra ở đây, sự thật cũng không thể nào xoá đi được.
Có các bậc thang xung quanh mặt sàn rộng rãi và tròn trịa, cùng với tay vịn làm từ thép không gỉ để giúp đi xuống dễ dàng hơn. Ý của cô ấy là sao? Đây chỉ là một phòng tắm bình thường, chứ không phải thể loại suối nước nóng với hơi nước bao phủ. Mọi thứ phía dưới mặt nước đều có thể thấy rõ ràng, không hề che đậy!!
Bọn họ không một ai mặc dù chỉ một miếng vải. Phơi bày ra ngoài có mỗi làn da trắng trẻo cùng chút tẹo bọt trắng để che vài chỗ. Ngay cả dùng vỏ sò hay miếng băng để che cũng còn hiệu quả hơn.Misaka Mikoto đỏ chín mặt.
“B-b-b-bọt xà phòng á!? Mấy đứa điên rồi à!?”
“Không phải lo. Bọt xà phòng tạo ra lớp phòng thủ hoàn hảo này tuân theo hệ thống Misaka gọi là ‘áo tắm ướt’, Misaka #10032 nói, vừa đảm bảo an tâm cho chị vừa đặt tay lên hông và ưỡn ngực ra.”
“Đừng có gọi nó thế!! Người khác chắc chắn sẽ hiểu nhầm đấy!!”
“?”
Dù sao chăng nữa, căn phòng này vẫn ngập trong làn da mịn và bọt xà phòng.
Tứ Đại Chiến Tướng bí ẩn (giống nhau y như đúc và đều có năng lực điện) làm vẻ mặt vô cảm, không hề có áo hay khăn tắm gì.
“Chị bị ngứa ở đâu sao? Misaka #10032 hỏi, đặt một câu hỏi nghe chuyên nghiệp để vừa chớp lấy thế chủ động, vừa khoe khang cái mặt dây chuyền hình trái tim để nhắc nhở chị về khoảng thời gian bọn em ở bên nhau.”
“Chị đã đặt chân tới đây rồi tức chị đang ở trên sân nhà của Misaka, Misaka #10039 nói, vừa thể hiện động lực của mình vừa xoa một nắm bọt xà phòng lên mũi để thể hiện phần dễ thương của mình.”
“Misaka thực ra đang che các phần quan trọng với băng keo cho phù hợp với bệnh viện, nhưng do bọt xà phòng khắp người nên không thấy được, Misaka #13570 nói, cố gắng kích thích trí tưởng tượng của chị.”
“Misaka không chắc lắm liệu tất cả việc này có dính dáng gì tới Giáng sinh không, Misaka #19095 nói, thừa nhận trung thực rằng cái trò ‘Misaka nói’ quá là phiền phức, mong chúng ta có thể chấm dứt nó.”
Một tiếng lụp bụp kỳ dị vang lên giữa trung tâm của sự việc.
Kamijou Touma, quỷ vương của ái tình và dục vọng, xem ra không ở trong thể trạng cho phép thực sự tận hưởng làn da mịn màng vây quanh hắn. Rốt cuộc thì trải khắp người hắn là vô số thương tích và nước tắm thì đang ngấm đẫm chúng đến đau xót. Mấy bản sao rõ ràng là không ý thức được việc một số người muốn tự sát bằng cách cắt cổ tay rồi nhúng nó xuống nước để tránh vết thương khép lại.
Ngoài ra, Mikoto nhận thấy mình cần làm một việc quan trọng hơn là nổi đoá.
“Kh.”
Cô ấy lập tức dùng tay che mắt Index lại. Không phải vì cô muốn chụp một tấm selfie theo phong cách gợi tình.
(Con bé sẽ phát hiện đây là do công nghệ nhân bản vô tính mất!!!! Chúng nó lại còn xưng Misaka #abcxyz! Có thể giải thích rằng một đứa là em gái, cơ mà có một đống thế này, lại còn giống hệt nhau thì giải thích sao được!!)
“Aaa!! Quên hết những gì em thấy ở đây đi!! Không có gì ở đây đâu nhé!! Nhé, nhé!?”
“Quào, đúng là không có gì luôn.”
“Phù.”
“Grr, grr!! Sao lại không có miếng bọt, cục xà phòng, chậu rửa, với cả mũ chắn nước trong này hả!? Đã thế bốn người bọn họ, không ai sử dụng dầu gội đầu là thế nào? Làm cứng hết tóc anh ấy mất. Còn nữa, cái đứa tên 10032 kia cần phải bỏ mặt dây chuyền đó khi đi tắm vì bạc dễ hoen gỉ lắm đó! Nhưng khỏi lo! Em có thể dạy chị một mánh từ kiến thức bảo quản linh trang của em! Nếu mà nó xỉn màu quá, chị chỉ cần chà nước chanh vào bóng loáng lại ngay!!”
“Chị bảo em quên đi những gì mình thấy chứ có bảo nhớ cặn kẽ chi tiết đâu!! Đây, em sẽ được viên kẹo này nếu như hứa quên sạch bẫng những gì em vừa thấy! Nó có vị xyanua glucôxít đó!!”
“Nhoàm. Chị cho cái gì em cũng xin, nhưng mà em không thể nào quên được một khi đã thấy nó rồi. Nhoàm, nhoàm.”
Cái thứ kẹo cao su vị độc này từng là trào lưu sau khi công nghệ nước ép giả trái cây được sử dụng để tạo ra hương vị độc tố lẫy lừng 100% an toàn. Dù cũng chẳng có ai (còn sống) để thực sự chứng minh rằng vị chúng giống xyanua, độc phụ tử hay độc cá nóc.
Đồ ăn đã tạm thời xoa dịu quái thú áo trắng, thế nhưng mọi chuyện ở đây vẫn chưa xong.
“Chị không muốn tụi em làm mấy trò này khi mà tụi em nhìn giống hệt chị!!”
“Chị thích chỗ nào hơn: phần mềm mại ướt át, phần căng bóng mịn màng, hay là phần phúng phính nảy bật? Misaka #10032 hỏi, đạp ga tăng tốc dẫn đầu và tạo ra một khoảng cách lớn giữa cô ấy và các đối thủ. Đồng thời khoe mẽ cơ thể.”
“Dừng! Là! Dừng!”
Thế rồi Mikoto phát hiện hai gam màu không thấy được trên người Tứ Đại Chiến Tướng.
Đó là màu vàng mật của mái tóc và màu hồng của đồng phục y tá trong góc căn phòng rộng lớn.
“Ái chà chà, mấy đứa không kiềm chế nổi việc trêu đùa anh ấy nhỉ, các cô nhóc hư đốn này?”
“Cả cô cũng ở đây hả, Shokuhou!? Đừng có đứng đó thế! Dùng Mental Out và kêu bốn đứa này dừng lại đi!!”
“Ồ, thôi nào. Đúng là chúng ích kỷ cơ mà giờ chúng tìm được điều mình muốn làm rồi thì ai lại nỡ dừng chúng lại chứ. Dù quả là tôi cũng không được thoải mái cho lắm khi bọn chúng cướp mất anh ấy ngay khi tôi nghĩ mình có thể độc chiếm ảnh ☆”
“Con mụ già kia, đừng có làm vẻ mặt say đắm! Và sao cô lại đang hành xử kiểu bà mẹ nuông chiều tận tình thế hả???”
“Cô dám gọi tôi là mụ già ư, cái thứ khỉ đột não cơ bắp không có chút tẹo phẩm chất của người mẹ!!”
Shokuhou Misaki ném cái chậu nhựa, nhưng nó lại bay hơn 90 độ lệch hướng, thẳng vào đầu của Kamijou Touma. Làm sao lại như thế được? Misaka Mikoto có một lời giải ngắn gọn cho hiện tượng kỳ bí này.
“Coi bộ chân tay cô vẫn tệ như thuở nào.”
“Đâu có!! Tôi, ừ, tôi hoàn toàn cố tình đó!!”
Như thế tức là sâu trong tiềm thức, Shokuhou Misaki thực sự muốn táng cho thằng ngáo kia một đòn. Misaka Mikoto hiểu được cảm giác đó, thế nên một số tia điện đã toé ra quanh người cô ấy.
“Mà đừng tưởng là anh sẽ thoát được vụ này chỉ vì sự việc rối rắm nhé. Tôi vẫn ghi nhớ được hết đấy.”
“Gượm đã, đâu phải lỗi của tôi!” cậu thiếu niên phản kháng. “Cái đội quân vô cảm này lôi tôi khỏi giường, vác tôi dọc hành lang rồi tống tôi vô đây đấy chứ! Với cả, bồn tắm và điện không hợp với nhau đâu, nếu cô chưa nhận ra!! Tiện tay thì cô ném luôn cái máy sấy xuống bồn tắm chỗ tôi cũng không khác gì đâu!!”
Shokuhou Misaki ra hiệu cho bốn cô gái, và họ răm rắp rời khỏi bồn tắm điều dưỡng.
Sâu trong thâm tâm, chắc chắn thiếu nữ tóc vàng mật phải có sự cay cú nhất định, vì rằng cô ta không có chút tẹo ý định bảo vệ cậu thiếu niên đầu nhím.
“Misaka, tôi tin bạo lực thì là sở trường của cô rồi.”
“Khoan, tôi không muốn nổi tiếng vì chuyện đó đâu!!!!!!”
Với phản ứng thái quá của cô ấy trước lời bình phẩm, bồn tắm biến thành phông nền của một bộ phim kịch tính giật gân.
__