Lúc bấy giờ Mạnh Thanh mới hiểu ý anh, mừng rỡ, nhưng lại không dám tin, xoắn xuýt hỏi anh: “Tam gia, anh muốn cho em đến ở chỗ anh sao?”
Phó Ngọc Thanh nhìn dáng vẻ kích động hào hứng của hắn mà cõi lòng ngọt ngào như sắp tan chảy đến nơi, giọng dịu dàng như mật: “Ừ, em không yên tâm còn gì? Làm vệ sĩ cho tôi, lúc nào cũng có thể thấy tôi, có được không?”
Đôi mắt Mạnh Thanh thoáng cái sáng rỡ, lồng ngực phập phồng, đến cả bờ môi còn run run, nhìn anh đắm đuối, chẳng biết phải phản ứng thế nào nữa. Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười, vừa mới định nói mấy câu ngọt ngào với hắn đã bị hắn hôn ngấu nghiến, mãi lâu thật lâu mới tách ra.
Trong mắt Mạnh Thanh tràn trề dục vọng, thở dốc van nài anh: “Mình lên lầu được không?”
Đứng trước ánh mắt trần trụi ấy của hắn, Phó Ngọc Thanh sao có thể từ chối được chứ? Môi cong lên thành nụ cười tươi rói, ừ một tiếng rất nhẹ.
Mạnh Thanh kéo tay anh hối hả lên lầu. Phó Ngọc Thanh bị hắn kéo phát đau, vừa buồn cười vừa bực: “Nóng vội cái gì? Lát tôi ra tìm ai báo tin về, tối ở lại đây là được mà.”
Mạnh Thanh nghe anh nhắc mà mặt đỏ lựng, muốn buông tay mà lại không nỡ, vẫn cứ siết chặt tay anh như cũ, nói: “Khỏi cần ra ngoài đi. Nhà em lắp điện thoại rồi, tam gia dùng là được.”
Phó Ngọc Thanh ngạc nhiên: “Lắp hồi nào thế?”
Lúc bấy giờ Mạnh Thanh mới nhận ra mình lỡ miệng, hơi trốn tránh dời mắt đi, “Trước khi đi…, em sợ tam gia gọi nên mới bảo tổng đài đừng ghi tên vội.”
Phó Ngọc Thanh nhất thời á khẩu, lòng giận lắm. Anh rất muốn nặng lời mấy câu, chỉ là ngẩng lên thấy đôi môi ướt át cùng cổ áo mở phanh của hắn rồi lại chẳng nỡ, cuối cùng cáu quá chốt một câu: “Sau này không được thế nữa!”
Phó Ngọc Thanh gọi cho Hà Ưng Mẫn trước, bảo hắn mai phải đến ngân hàng vay tiền. Xong mới gọi điện về nhà, nhưng người nhấc máy lại là Diệp Thúy Văn, Phó Ngọc Thanh không khỏi thấy lạ, dạo này mợ chẳng bao giờ ra ngoài đánh bài. Anh tán gẫu mấy câu với mợ, đá qua qua về chuyện xảy ra lúc đi đường, bảo tối nay không về ăn cơm được rồi định cúp máy luôn.
“Ngọc Thanh,” Diệp Thúy Văn bỗng gọi anh, “còn có chuyện mợ muốn bảo cậu.”
Phó Ngọc Thanh đành phải nghe tiếp, nào ngờ mợ nói: “Ngọc Thanh, mợ biết cậu còn trẻ, còn ham vui ham mới, cho nên cha cậu mắng cậu mợ cũng hay can. Nếu cậu yêu đương với mấy cô cậu xinh giai đẹp gái thì người ta cũng chỉ thấy cậu phong lưu đa tình thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến danh tiếng của cậu cả. Nhưng cậu tuyệt đối chớ có đâm đầu vào những thứ mới mẻ, có một số chuyện không thể thử, để người ta biết chỉ tổ bị cười vào mặt cho thôi.”
Phó Ngọc Thanh giật thót, sợ mợ đã nhìn ra gì rồi, bèn rặn ra một tiếng cười: “Mợ nói gì thế?”
Diệp Thúy Văn im lặng một hồi, mới tiếp: “Ngọc Thanh, cậu giấu người ngoài còn được, tưởng người nhà không biết ư? Nghe nói cậu còn đi đến tận quê cậu ta, trước giờ mợ chưa từng thấy cậu đối xử với ai như thế cả. Cậu chơi đùa với người khác thì còn được, nhưng với một người như thế, chẳng phải là nực cười lắm sao?”
Con tim Phó Ngọc Thanh chùng tận đáy, chẳng biết rốt cuộc mợ đã tường tỏ được bao nhiêu nữa, hiểu rằng giờ có chối cũng vô dụng, rất sợ mợ lại đi mách cho cha anh, bèn cười giả lả: “Mợ nói chí phải, mợ còn không hiểu con ư? Con rất biết chừng mực phải trái mà, mợ giấu nhà hộ con nhé.”
Đã nói đến nước đó, Phó Ngọc Thanh coi như ngả bài rồi, Diệp Thúy Văn còn có thể nói gì được nữa đây? Vốn là chuyện chắc như đinh đóng cột mà giờ cũng thấy hơi bấp bênh, chỉ là sau rốt vẫn không yên tâm, bèn lại dặn anh thêm mấy câu nữa, bảo anh chớ có dại dột gì.
Cúp máy rồi, con tim anh đập như trống dồn. Mạnh Thanh không biết nãy anh nói chuyện gì trên điện thoại, thấy sắc mặt anh u ám, bèn kê ghế sau lưng anh ấn vai anh, cho anh ngồi xuống trước.