Tim Phó Ngọc Thanh như bị ai đó nghiến chặt, rành rành là trong lòng có chừng ấy uất ức tủi thân đấy, vậy mà trong nháy mắt, anh chỉ còn đau lòng.
Anh nhẹ nhàng giải thích: “Tôi đã dọn về rồi, nhà không có người nào khác, cũng sẽ không có ai mặt nặng mày nhẹ với em đâu.”
Mạnh Thanh cười gượng, cổ họng bật một tiếng đáp mơ hồ, nhưng chẳng nói gì.
Phó Ngọc Thanh đưa tay nắm cằm hắn, ép hắn phải nhìn mình.
Dù Mạnh Thanh không muốn, nhưng vẫn dằn được cơn giận, quay mặt lại.
Rõ ràng mới nãy lúc nổi cáu còn đáng sợ như vậy, thế mà giờ đây chẳng cảm thấy gì nữa ráo, tâm tình xoắn bện rốt cuộc cũng đã lặng xuống.
Anh còn không biết người này lo gì ư? Nhưng nói ra lời như vậy, đến tột cùng trong lòng phải chất chứa bao nhiêu muộn phiền đây?
“Tôi nói gì em cũng không tin, tôi không trách em. Lúc em gặp tôi, chuyện giữa tôi với Lục Thiếu Kỳ lùm xùm tai tiếng ai ai cũng biết, tôi cũng đã kể chuyện giữa tôi với gã cho em rồi, khi đó nào ai ngờ được ngày hôm nay?”
Mặt Mạnh Thanh trắng như tờ giấy, mở miệng ra, nhưng rồi lại bặm chặt môi.
“Chuyện giữa tôi với người nào, chỉ sợ là em đều đã chứng kiến cả rồi. Rõ ràng tôi vừa ý gã mà lại đi dan díu với người khác. Nếu tôi là em, chắc cũng phải suy xét lại. Chuyện của Đình Ngọc lúc đó, em cũng sợ thế đúng không? Sợ một ngày nào đó tôi sẽ có con gái khác, sẽ bỏ bê nó, đúng không?”
Mạnh Thanh không nói, nhưng ánh mắt lại hơi né tránh, chỉ đơn giản thầm chứng thực suy đoán của anh.
Mạnh Thanh này, tính tình quá ngoan cố, đây vừa là ưu điểm, lại vừa là khuyết điểm của hắn.
Phó Ngọc Thanh thở dài, bỗng hỏi hắn: “Vừa nãy em bảo muốn làm hộ vệ cho tôi là nói thật à?”
Mạnh Thanh nhất thời không hiểu anh tính gì, giải thích, “Người bên cạnh anh chẳng dùng được ai, em không yên tâm. Chuyện riêng của tam gia, em sẽ không…”
Phó Ngọc Thanh cắt ngang hắn, nói: “Tôi không có ý đó.”
Mạnh Thanh cau mày, Phó Ngọc Thanh sờ lông mày hắn, ôn tồn, “Tôi vốn chỉ nghĩ, nếu có thể, mua một cái nhà gần nhà tôi một chút, lừa em dọn vào là tôi có thể gặp em rồi.”
Mạnh Thanh nhìn anh, giọng vỡ vụn, nói: “Em cũng muốn.”
Cõi lòng Phó Ngọc Thanh run rẩy, khóe mắt nóng lên, anh thì thầm, “Nhưng tôi hối hận rồi. Tôi không muốn vừa mới chia xa đã chẳng thấy em đâu như thế. Tôi muốn em lúc nào cũng ở bên tôi bầu bạn với tôi, muốn vừa tỉnh dậy mở mắt ra đã có thể nhìn thấy em, muốn…”
Mặt Mạnh Thanh ắp đầy đau đớn, bỗng thấp giọng gắt: “Đừng nói nữa!”
Phó Ngọc Thanh ngẩn ra, Mạnh Thanh cũng nhận ra mình thất lễ, chỉ lặng lẽ ôm anh thật chặt, rất sợ vừa buông lơi là anh sẽ tan biến chẳng một dấu vết.
Phó Ngọc Thanh bị hắn ôm đau cả vai, hỏi ngược lại hắn: “Em không muốn sao?”
Trông Mạnh Thanh khổ sở quá đỗi: “Tam gia, em nghe anh nói mà em buồn lắm. Anh thật sự đâu cần phải nói thế với em, em biết tam gia tốt với em mà, cái em không chịu nổi chính là tam gia cũng tốt với người khác!”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn lại bỗng cáu cẳn đến thế. Thế nhưng anh chẳng giận chút nào mà lại bật cười, “Tôi muốn mời em về làm vệ sĩ cho tôi.”
Dường như Mạnh Thanh còn chưa hoàn hồn, ngơ ngác nhìn anh.
Phó Ngọc Thanh cười nói: “Thế thì tôi sẽ luôn có thể gặp em, ban đêm em ngủ ở nhà tôi cũng sẽ chẳng có ai nghi ngờ. Cơ mà làm thế thật bất công cho em quá. Tôi không quyền không thế, em thì đường đường chính chính là Hòa Khí Quyền mà lại phải làm vệ sĩ cho tôi, nói ra người ta lại cười cho.”