Anh cứ im lặng mãi, Mạnh Thanh chẳng biết đầu anh đang nghĩ gì nữa, hơi hốt hoảng, khẽ nói: “Tam gia, chuyến đi Tây Bắc, em chưa bao giờ hối hận! Lúc đó là em tức quá nên mới nói thế, anh tuyệt đối đừng giữ trong lòng. Em… là tại em cảm thấy có lỗi với cô ấy quá, cô ấy khổ như thế, gả cho em, cũng là tại mấy lời lảm nhảm lúc say của em. Cả đời cô ấy chẳng được mấy ngày vui vẻ, con vừa chào đời, đã…”
Phó Ngọc Thanh nghe hắn nói đến đó, cõi lòng run lên, xẵng giọng cắt phăng: “Đừng nói nữa!”
Mạnh Thanh bặm môi, cả người căng cứng đờ, nhìn anh đăm đăm.
Phó Ngọc Thanh rất khó chịu, con, lại là con, lời của Lạc Hồng Hoa luẩn quẩn bên tai anh, lòng anh như đang rừng rực lửa, không dằn được nhắm mắt.
Anh bình tĩnh lại rồi mới lên tiếng: “Chuyện này không trách em. Đều là tại thằng Từ Thế Vĩ đấy mà ra cả. Chẳng phải Lạc Hồng Hoa bắt gã rồi sao? Em thật sự không định xử lí gã hả?”
Mạnh Thanh lại nói: “Nói cho cùng nhà họ Từ cũng có ơn với Phượng Bình. Mẹ gã đối xử với Phượng Bình tốt lắm, nhà gã bây giờ chỉ còn lại mình gã thôi, thôi thì cứ tha gã một mạng vậy.”
Phó Ngọc Thanh tức nghẹn bụng mà không trút đi đâu được. Anh bảo: “Em muốn tha cho gã, tất nhiên là tùy em thôi. Có điều lí ra mà nói, gã lừa bắt con trai em hai lần, em là Hòa Khí Quyền danh chấn Thượng Hải, thực sự không nên độ lượng với gã thế, kiểu vầy người ngoài nhìn vào sẽ thấy sao, sẽ nghĩ sao đây?”
Mạnh Thanh nhất thời cứng họng, mãi lâu chẳng hé nổi một chữ.
Phó Ngọc Thanh hòa hoãn lại chút mới khuyên hắn tiếp, “Em nể tình Phượng Bình, không nỡ tự mình ra tay, vậy chi bằng đưa gã cho cảnh sát đi, thế không ổn hơn sao?”
Mạnh Thanh thở dài: “Em hiểu rồi. Vậy thì như ý tam gia vậy, cho gã vào tù.”
Dứt lời, hắn bỗng thấp giọng: “Để mà nói đúng ra thì, em với tam gia…, cũng chẳng phải chuyện gì hay ho cho người ngoài thấy được.”
Phó Ngọc Thanh chẳng ngờ hắn sẽ nói đến cái này, quả tình chẳng cáu nổi luôn, giọng lạnh tanh: “Để mà nói đúng ra, người tập võ mà vẫn còn e dè chuyện phòng the à.”
Mặt Mạnh Thanh căng lên đỏ lựng, chẳng biết là ngượng hay là bực nữa, thấp giọng, “Tam gia, đừng nói nữa! Anh thừa biết em…”
“Tôi biết cái gì?” Phó Ngọc Thanh cố tình hỏi hắn.
“Nếu em từ bỏ thì đã chẳng quay về Thượng Hải rồi! Em không bỏ được anh, lúc nào cũng không nhịn được muốn gặp anh, em…” Mạnh Thanh đau khổ biết mấy, vươn bàn tay phác bờ môi anh, vấn vương mãi chẳng nỡ rời, hơi thở cũng sà xuống đôi má anh, “em sợ anh quên em…”
Hắn thì thầm, rồi kìm lòng không đặng hôn lên môi Phó Ngọc Thanh, hôn đến tận lúc cả hai người đều không thở nổi nữa, lúc bấy giờ mới cực chẳng đã buông tay ra.
Phó Ngọc Thanh hơi chuếnh choáng, nhìn đôi môi ướt mọng của hắn, cổ họng ngưa ngứa, trái tim như có một cái móc nhỏ cứ kéo kéo giần giật giần giật, dẫu vậy vẫn nhịn được. Anh nghĩ, mình không thể rối được, bèn nói, “Tôi không biết. Chỉ biết là tôi để lại thư cho em, rõ ràng em nhận được rồi, vậy mà sao em không đến thăm tôi?”
Anh hỏi đến chuyện lá thư, Mạnh Thanh lại chau mày, ngoảnh mặt đi chẳng nhìn anh nữa. Giọng hắn tưởng như phát ra từ trong lồng ngực, rất nghẹt, “Đi làm gì? Đi để lại bị sập cửa vào mặt à? Hay là nhìn anh nồng thắm với người khác?”