Phó Ngọc Thanh gượng một nụ cười: “Biết thế chẳng gọi về làm chi. Tưởng có việc gì gấp, hóa ra lại phải nghe một màn tràng giang đại hải.”
Mạnh Thanh thấy anh có vẻ ảo não, chẳng biết lúc điện anh đã nói gì mà có vẻ to tiếng như vậy nữa, suy nghĩ một hồi rồi khuyên anh: “Tam gia, đừng nóng, cẩn thận kẻo dạ dày lại khó chịu.”
Cái điệu bộ dè dặt dỗ ngọt người ta này của hắn quả đúng là mới thấy lần đầu, Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười, song lại cố tình nói: “Bây giờ thì nói bùi tai thế. Thế mà lúc đi đến một lá thư còn chẳng buồn để lại, quay đi quay lại đã mất tăm hơi đâu rồi, sao mà tôi không nóng cho nổi?”
“Em sợ anh bị người ta cướp mất!” Mạnh Thanh cuống quýt phân bua.
Phó Ngọc Thanh chỉ cảm thấy trống tim mình đang nện liên hồi, sao tiếng lại lớn thế chứ, lớn đến mức anh chẳng nghe được gì, chẳng nhìn được chi. Có lẽ Mạnh Thanh cũng nghe thấy, thế nên mới ghé xuống, bạo dạn hôn lên đôi gò má đang nóng ran của anh, đè tay anh xuống không cho anh cựa quậy.
Cổ họng anh căng lên, cụp mắt, chợt nói, “Ai có thể cướp đi được chứ? Em vừa đi là hồn phách tôi cũng bay theo luôn…”
Mạnh Thanh sững người, hơi thở cũng chững lại, thậm chí còn chẳng dám nhúc nhích, khắp mình mẩy căng thẳng như cây cung sắt đã lên dây, rất sợ anh buông ra.
Phó Ngọc Thanh nói xong, mặt cũng nóng ran, tưởng chừng như sắp rỉ máu đến nơi, chẳng thể thốt đặng một câu nào nữa.
“Tam gia…” giọng Mạnh Thanh run dữ dội, nhưng Phó Ngọc Thanh không cho phép hắn gọi thế nữa: “Gọi tôi là Ngọc Thanh.”
Mạnh Thanh ngỡ ngàng nhìn anh, giọng Phó Ngọc Thanh mềm như nước, dỗ hắn, “Gọi tôi Ngọc Thanh đi.”
Mạnh Thanh khẽ khàng: “Ngọc Thanh…” Phó Ngọc Thanh ngước nhìn hắn, bỗng nhoẻn cười, ừ một tiếng lười nhác.
Mạnh Thanh trợn tròn mắt, bất thình lình chộp lấy ghế vây cả mình anh lại, thế rồi cúi xuống nhìn anh, lại gọi đi gọi lại tên anh rất nhiều lần nữa.
Hắn cứ gọi một tiếng, Phó Ngọc Thanh lại đáp một tiếng, sau vài lần, anh cố nhịn cười nghiêng mặt quay sang chỗ khác, kêu ca: “Sao gọi nhiều thế? Tôi có điếc đâu.”
Mạnh Thanh nhìn anh đắm đuối như muốn buộc anh vào bên mình vậy, cổ họng khẽ giật, lại gọi anh một tiếng nữa.
Phó Ngọc Thanh nghe hắn gọi mà cõi lòng ngứa ran, đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, dịu dàng hỏi: “Có đau không?”
Mạnh Thanh nghe anh hỏi mà mắc cỡ, chỉ bảo không đau, trông ra ngoài cửa sổ chần chừ giây lát, nói: “Cũng muộn rồi, đợi chút phải ăn cơm. Tam gia muốn ăn gì? Em đi mua cho.”
Phó Ngọc Thanh lấy chân đá hờ hắn, giọng dài thượt: “Gọi tôi Ngọc Thanh đi.”
Tuy Mạnh Thanh vẫn đứng vững, nhưng mặt lại đỏ lựng như trái cà chua, lại lặp lại lần nữa, “Ngọc Thanh, anh muốn ăn gì?” còn chưa nói hết câu, mặt đã ngượng chín.
Phó Ngọc Thanh thấy hắn như thế nên chẳng làm khó hắn nữa, chỉ mỉm cười nhìn hắn, “Bình thường em ăn gì? Tôi ăn giống em là được rồi, không cần mất công ra ngoài mua đâu.”
Mạnh Thanh giải thích cho anh: “Hai hôm nay trong nhà không có ai nấu cơm, không ra ngoài thì chết đói mất.”
Lúc bấy giờ Phó Ngọc Thanh mới nhớ ra trong nhà hắn đang không có ai, bỗng ngạc nhiên hỏi hắn: “Sao em không đón mấy đứa Đình Ngọc về?”
Mặt Mạnh Thanh đỏ lựng, ngoảnh đi không chịu nhìn thẳng vào anh, Phó Ngọc Thanh nhìn dáng vẻ e thẹn của hắn, lại ngẫm nghĩ thêm chút, sao còn không hiểu cơ chứ? Bèn bảo: “Em không đi tìm tôi, nhưng mà muốn tôi đến à?”
Mạnh Thanh bị anh nói trúng phóc tim đen, lúng túng xoắn xuýt hết cả, nói, “Em đi đun nước cái đã.” Thế rồi chạy biến.