Những tác phẩm của cô ấy chủ yếu xoay quanh chủ đề tình yêu, đặc trưng bởi màu đỏ rực rỡ, óng ánh. Giống như cô ấy, chúng như đầy sức sống, thu hút được sự chú ý không thể rời mắt của mọi người bằng một sự cuốn hút không thể chối cãi. Chúng còn được nói là chứa những màu đỏ rực rỡ nhất của Nhật Bản thời nay.
Cô ấy thường hay nói ở cả chỗ đông người và nơi riêng tư rằng “Những bức vẽ của tôi, màu đỏ của tôi, tất cả đều là cảm xúc mà tôi dành cho chồng mình”. Bố mẹ của tôi khá gần gũi nhưng của anh Kuuya cũng không kém cạnh gì nếu nói về tình cảm họ dành cho nhau.
Kể cả sau khi Kuuya và gia đình anh ấy rời đi, tôi vẫn bất động trước lối vào.
Nhìn vào bức tranh trên tay mình, không thể cử động.
Tôi cảm thấy như mình không nên rời mắt khỏi nó. Bởi vì bức tranh này, bức tranh này có chứa…
“Suika.”
“Ông…”
“Ông không rành về nghệ thuật cho lắm. Thực sự thì ông cũng không hiểu nhiều về mấy bức vẽ. Cơ mà, việc sống lâu nghĩa là con sẽ gặp được đủ loại người.”
Ông của tôi ngồi xổm xuống ngang tầm mắt tôi rồi ngắm nhìn bức tranh cùng tôi.
“Giữa số đó, rất hiếm thôi, con sẽ gặp một người đang chiến đấu một cuộc chiến mà họ mạo hiểm mọi thứ. Kể cả trong một thời đại không có mũi tên hay viên đạn nào bay qua. Một người mạo hiểm tính mạng của chính họ, và bằng cách nào đó đạt được một thứ gì đó bằng cách sử dụng chính sinh mạng của bản thân. Có thể nói rằng họ đánh đổi mạng sống của họ lấy một thứ gì đó khác.”
“…”
“…”
Tôi không khỏi gật đầu. Bởi vì tôi hiểu.
Với bố mẹ như vậy thì Kuuya chắc chắn cũng rất có năng khiếu rồi. Nhưng bức tranh trước mặt tôi không chỉ là tài năng.
Bức tranh tỏa ra mùi hương của sự sống. Không chỉ sơn và dầu mà có thứ gì đó khác được đổ và bôi lên nó, thứ đó chui vào sống mũi tôi với độ dày đặc mạnh.
Đó là lí do nó đẹp đẽ, chắc chắn, nguyên sơ và thân thương tới vậy với tôi.
Một thứ nhiệm màu giờ đang trong bàn tay thôi. Thức được vẽ bởi anh ấy và tặng cho tôi.
Mạo hiểm tính mạng của chính anh ấy.
Một thứ gì đó trào lên từ trong tôi.
“…Daisuke-san, Kuuya-kun…”
“Đúng như Masataka đã nói. Không nghi ngờ gì nữa, đúng là con trai của cậu ta rồi. Giống nhau, có khả năng làm được những điều tương tự nhau.”
Giọng trả lời mẹ của bố tôi có phần nào đó cứng ngắc.
Như để tiết lộ lí do cho sự cứng ngắc đó, —rồi, Kuuya đã không tỉnh dậy trong 3 ngày.
“Kuuya-kun!!”
“…Suika? …Ah.”
Vào ngày thứ ba của chuyến thăm bệnh viện hàng ngày của tôi, khi mọi người mới rời đi hết thì anh ấy tỉnh lại.
Thời tiết bên ngoài rất đẹp, phủ những bóng râm sâu thẳm vào phòng bệnh do sự tương phản.
“Đây là đâu…?”
Anh ấy ho vài lần trước khi bất chợt nói, và khi tôi đưa anh ấy một cốc nước thì anh ấy đã uống một chút.
“Cảm ơn… bệnh viện à. Sao anh lại ở đây…?”
“Vì em! Anh đã vẽ…! Sau đó…!”
“…Ah~! ...Phải rồi, xin lỗi, anh chỉ mệt chút thôi. Đó là lí do!”
Anh ấy cười nhẹ.
“Chỉ mệt thôi… Kuuya-kun, anh đã bất tỉnh được ba ngày rồi…”
“Anh đã ngủ lâu tới vậy sao? Nghiêm túc đấy à? …Này.”
Rồi, Kuuya trông cực kì căng thẳng. Có lẽ nỗi sợ của việc mất ý thức lâu tới vậy đã chạm tới anh ấy—
“Bức tranh thế nào?”
Dự đoán của tôi lệch hoàn toàn.
“Anh băn khoăn không biết mình có vẽ được một bức đẹp không… Anh vẫn chưa nghe cảm nghĩ của Suika về nó.”
“…”
“Suika, lúc nào em cũng trông rất cô đơn. Anh đã nghĩ rằng liệu mình có thể làm gì không… Nó thế nào? Có giúp ích gì không? …Nó có làm em vui lên không?”
“Kuuya-kun, chẳng phải anh… đang gặp khó khăn sao?”
“Anh ư? Ừ thì, anh có… Anh biết việc cố hết sức sẽ có hậu quả xấu. Chính bố anh còn nói ‘Nếu con cứ thế này thì khó cứu lắm’. …Tỉnh dậy sau ba ngày, anh đoán là mình khá khỏe nhỉ?”
“…”
“Nhưng mà, anh muốn vẽ nó. Mà, không, đúng hơn thì.”
Anh ấy ngượng ngùng nói,
“Anh chỉ hi vọng nó sẽ làm Suika cười. Anh rất thích lúc Suika mỉm cười.”
“Chỉ… vậy thôi sao?”
“Ừ, đúng, cũng gần như thế.”
“Ah, nói ra khiến anh nghe đần quá!” Kuuya nói vậy, nở ra nụ cười to có thể nhận ra từ trăm mét của mình.
“…”
Tôi không thở được.
Sau khi vẽ một thứ như thế, bằng cách như vậy.
Tại sao, tại sao anh ấy…
Sao anh ấy, oh, lại…
“Em…”
“Ừ?”
“Em không sợ nữa. Vì Kuuya-kun đã cho em thứ tuyệt vời nhất trên thế giới rồi.”
“…Thật chứ?!”
Trước khuôn mặt vui tươi của anh ấy, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tôi đã ghen tị với anh ấy về việc vẽ tranh, đã nghĩ rằng anh ấy không phải chịu đựng đau khổ hay khó khăn gì.
Trong võ đường, cả mẹ và bà tôi đều vô cùng nghiêm khắc nhưng đó cũng chỉ là luyện tập thôi. Tôi chưa từng cảm thấy mạng sống mình bị bào mòn đi, bởi vì nó chả phải một chiến trường thực thụ.
Nhưng người trước mặt tôi thì khác.
Anh ấy đã chiến đấu, có lẽ đã tiêu tốn một chút hay toàn bộ sinh mạng của mình trong quá trình đó. Anh ấy đã chiến đấu vì tôi.
“Thế thì tuyệt quá rồi! Anh mừng lắm!”
Trên giường bệnh, nụ cười của anh ấy có vẻ nhợt nhạt. Trắng bệch.
Tôi cũng xấu hổ vì một thứ khác.
Đó là việc đã không cố hết mình trong việc luyện tập tới tận giờ. Tôi ngắm nhìn đôi tay mình.
Với những nắm đấm yếu đuối này thì tôi có thể bảo vệ được ai đó quý giá không? …Không.
“...Ư, …ư.”
“…Suika?”
“Ư, …!”
“Suika!? Có chuyện gì vậy, nó đau ở đâu sao!?”
“Uuuuu!”
Tôi lắc đầu mình thật mạnh, những giọt nước mắt trào ra từ mắt tôi. Không thể dừng được.
Xấu hổ, bực bội, thảm hại. Tôi đã làm cái quái gì suốt thời gian qua vậy?
“Ku-Kuuya-kun… Kuuya!”
Không còn chuyện trốn sau bóng hình một cô bé nữa.
“…? Suika…?”
“Em, em, em sẽ!”
“Được rồi, gì thế…? Anh đang nghe đây…!”
“Mạnh mẽ hơn! Mạnh tới mức sẽ làm Kuuya ngạc nhiên!”
Tôi bóp chặt bàn tay mình và thề hẹn.
Một thứ gì đó vững chãi, không thể lay chuyển đã được sinh ra trong tôi vào giây phút đó. Một thứ tôi đã luôn muốn, nó cho tôi một cảm giác vô cùng hạnh phúc.
“Em sẽ! Trở thành như thế!”
Khi nói trước Kuuya, tôi đã tự thề thêm một thứ trong tâm.
Ngày nào đó, trở nên một người có thể bảo vệ anh khỏi mọi thứ trên thế giới, bằng bất cứ giá nào.
—Và rồi.
Sau cùng thì, tôi đã lập lời thề đó quá muộn.