Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

chương 5.3: ý nghĩa của màu đỏ với cậu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Góc nhìn của Suika

Lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, khoảng lớp 2 tiểu học.

“Cảm ơn rất nhiều ạ.”

Mỗi khi rời võ đường sau khi nói lời cảm ơn với mẹ mình tôi luôn cảm thấy choáng váng.

Quá trình huấn luyện của nhà Ado là vô cùng nghiêm khắc. Đánh, ném, đòn quyết định, kiếm, giáo, cung—việc thành thục được tất cả là dấu hiệu của một người phụ nữ Ado. Để mà nói thì việc luyện tập cực kì khắc nghiệt.

Tuy vậy chứ thành thật là tôi không thích việc đánh nhau hay gì cả. Không hề có niềm vui nào trong việc trở nên mạnh mẽ hơn đối với tôi.

Sao tôi lại phải làm việc này chứ?

Đó là điều tôi luôn canh cánh trong lòng vào hồi đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình có nghĩa vụ vì “tôi là đứa con của gia đình này”. Nếu tôi được sinh ra trong gia đình Ado thì đó là thứ mà tôi nên làm, tôi cũng muốn đáp lại kì vọng của mẹ và bà.

Trái tim tôi bị vướng vào một cuộc giằng xé cảm xúc và thân thể tôi thì kiệt sức do mệt mỏi.

Có một chỗ như một nơi an ủi của tôi.

Gần nhà chúng tôi, trên một ngọn đồi bé là một cái cây to lớn. Chỉ khi tới đó tôi mới có thể quên được những thứ tôi phải làm hay không muốn làm.

Cái cây đó vô cùng vững chãi. Tôi có cảm giác như nó chắc chắn sẽ luôn ở đó vậy, một cái cây tồn tại lâu trước khi tôi chào đời và sẽ tiếp tục tồn tại lâu hơn nữa sau khi tôi mất.

Một thứ gì đó chắc chắn, chưa từng dao động. Nhìn lại thì tôi hẳn đã thấy thoải mái ở đó vì tôi chẳng có thứ gì như vậy trong đời mình vào lúc đó cả.

Tôi thường dựa người vào nó và đánh giấc ngủ. Khi còn là một đứa trẻ thì đó là cách tôi chịu đựng được qua các buổi huấn luyện hàng ngày.

Một tâm hồn bấp bênh, bất ổn mà không có thứ gì để bám vào. Dễ dàng bị lay động bởi những thứ nhỏ nhặt nhất, mất phương hướng, một sự tồn tại nhút nhát và dễ vỡ. Đó chính là tôi hồi đấy.

“Suika~!”

“…Kuuya-kun.”

Anh ấy vẫn thường đến gọi tôi, một cậu bé hơn một tuổi sống gần đó.

“Đến giờ ăn tối rồi đó! Bọn họ nói là có vài miếng thịt ngon lắm!”

Anh ấy cực kì tươi tắn, không như tôi. Nụ cười to của anh ấy có thể được phát hiện từ một trăm mét và cũng là thương hiệu của anh ấy.

Bố của chúng tôi đã là bạn từ hồi xưa rồi, và gia đình chúng tôi vô cùng thân thiết cũng như thường ăn tối cùng nhau.

“Đi về thôi!”

“…Vâng.”

Anh ấy là một người mà chưa từng thất bại trong việc giúp đỡ và động viên một tôi ngại ngùng và kém khoản thể hiện suy nghĩ cũng như cảm xúc của mình.

Luôn là trung tâm của sự chú ý nhờ vào tính cách vui tươi và cũng có thể là do kĩ năng quan sát đỉnh của mình mà anh ấy luôn cảm nhận được những thứ tôi muốn nói ra và lo liệu mọi thứ.

Tôi đã vô cùng biết ơn và ngưỡng mộ cũng như nghĩ rằng anh ấy thật tuyệt vời.

Có thể đã xuất hiện vài dấu hiệu của sự cảm mến nhưng nó vẫn chưa tới mức mà tôi tự nhận thức được nó là cảm xúc lãng mạn.

“Hôm nay anh cũng vẽ sao Kuuya-kun?”

“Đúng vậy!”

“Em hiểu rồi…”

Hơn nữa, hồi đó tôi cũng mang trong mình một cảm xúc nữa đối với anh ấy.

Đó là “ghen tị”.

Dành thời gian của mình để yên bình vẽ tranh trong nhà hay trong vườn. Trong khi anh ấy đang làm vậy thì tôi lại phải chịu đựng những bài tập khắc nghiệt trong võ đường, điều này khiến tôi không khỏi nghĩ rằng “Ước gì mình cũng được làm vậy”.

Nó trông như không có chút đau đớn hay khổ cực nào vậy.

…Đó là thế giới xung quanh của tôi, và một sự kiện chấn động đã xảy ra vào mùa hè năm đó.

“Ah…”

“Xin lỗi Suika. Nhưng điều này là cần thiết.”

Tôi vẫn còn nhớ rõ người ông của tôi, giờ đã mất, xin lỗi tôi vào lúc đó.

Do việc điều chỉnh đất đai hay gì đấy mà tôi cũng không hiểu rõ chi tiết lắm do chỉ là một đứa bé. Tất cả những gì tôi biết là cái cây cần phải bị chặt xuống dù gì đi nữa.

“…Nếu là bắt buộc thì cũng ổn thôi ạ.”

“…Vậy sao?”

“Xin lỗi, xin lỗi” ông tôi liên tục xoa đầu tôi. Tôi tin chắc rằng đó không phải lỗi của ông. Có vài thứ trên thế giới này không thể tránh được mà.

Cái cây đó ở trong khu đất của nhà Ado. Nếu nhà Ado với sức ảnh hưởng mạnh mẽ của mình cố gắng thì có thể việc cứu cái cây là hoàn toàn khả thi.

Nhưng Ado không phải là gia tộc như vậy.

Gia tộc này đã làm việc vì sự phát triển của khu vực xung quang và cả cộng đồng với tư cách là một hình mẫu. Tôi tự hào vào quyết định của ông mình tại lúc đó.

Như đã dự tính, cái cây bị chặt xuống (có vẻ là khá khó khắn để trồng nó lại ở nơi khác), và ngọn đồi bị san phẳng. Tôi chẳng chịu được việc nhìn nó xảy ra chút nào.

Tôi cần phải tiếp tục mạnh mẽ hơn mà không có cái cây đó nên tôi đã cống hiến hết mình cho việc tập luyện. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, và cả người mẹ và người bà thường nghiêm khắc của tôi đều trông lo lắng vào khoảng đó.

Rồi, khoảng một tháng sau khi cái cây bị chặt xuống.

“Suikaaa, Suikaaa!”

Tôi nghe thấy một giọng nói gọi tên mình từ phía cổng vào. Đó là giọng của một cậu bé thân quen.

Tại lối vào của nhà Ado, Kuuya và bố mẹ anh ấy đang đứng đó. Bố mẹ tôi và ông nội cũng ở đó.

Nhưng đôi mắt của tôi không hướng tới họ. Nó bị kéo về một điểm, lạ kì thay là ở đó có một cái cây đáng lẽ đã bị chặt đổ.

Tôi không biết mình đã thở vào bao nhiêu hơi hay chớp mắt bao nhiêu lần. Sau một lúc trôi qua tôi cuối cùng cũng nhận ra đó là một bức vẽ của cái cây đó.

Đó là một cảm giác kì lạ. Khác hẳn với một bức ảnh. Sự chân thật từ hiện diện của cái cây đã được cắt ra dưới dạng một khung vẽ, ngay tại đây, ngay bây giờ.

Cùng với đó là một cảm giác an toàn không gì sánh bằng.

“…Cái này?”

Kuuya-kun đã.

Khi tôi hỏi thì mới nhận ra nước da nhợt nhạt của anh ấy.

“Em sẽ nhận nó chứ?”

“V-vâng…”

Bức tranh khá nặng nề. Không chị là trọng lượng của vật mà còn có thứ gì đó hơn thế nữa.

“Kuuya-kun.”

“Anh mừng vì có thể đưa nó cho em… Xin lỗi, anh có chút… haha, buồn ngủ…”

“Kuuya-kun!?”

Sau khi đưa tôi bức tranh thì anh ấy ngã gục xuống. Vào lúc bố và mẹ anh ấy đỡ dậy thì anh ấy đã ngất đi rồi.

“Bọn tôi gây rắc rối rồi, thứ lỗi nhé Daisuke. Bọn tôi sẽ đưa Kuuya về nhà ngay.”

“Không phải rắc rối gì cả cơ mà… Kuuya-kun ổn chứ…?”

“Dù sao thì cũng là con trai tôi mà” bố của Kuuya nói điều đó với bố tôi khi nở một nụ cười. Dường như có sự chắc chắn nào đó trong vẻ mặt ấy.

Bố của Kuuya cũng là một họa sĩ. Nhưng bức vẽ của ông ấy giống như những tạo tác thủy tinh tinh xảo, sẵn sàng vỡ vụn bất cứ lúc nào nếu bị động vào một cách bất cẩn bởi những người vụng về, vô cùng mờ ảo, tinh tế và đẹp đến kinh ngạc.

Và có lẽ cũng như những bức tranh của mình, ông ấy không có thể chất được khỏe mạnh cho lắm.

“Xin lỗi Suika-chan vì sự đột ngột nhé. Nếu cháu thích nó thì đứa nhóc này cũng sẽ rất hạnh phúc đó.”

Đó là lời của mẹ Kuuya, cũng là một họa sĩ. Một người phụ nữ xinh đẹp với nhiều đặc điểm nổi bật, giọng nói và biểu cảm của cô ấy luôn mang trong mình một sự dao động kì lạ.

Truyện Chữ Hay