Góc nhìn của Suika
“Chị là người biết rõ về cậu ấy nhất trên thế gian này.”
“Chiếc điện thoại đã nằm bên đường được bao lâu.”
“Chị đoán là khoảng 2 tiếng rưỡi trước đó.”
“Tốc độ đi bộ của một người là khoảng 4 kilomet trên giờ; Kuuya có chậm hơn một chút. Kể cả nếu anh ấy có bắt đầu chạy trên đường đi thì nếu xét tới sức bền của anh ấy thì không kéo dài được lâu đâu. Loại trừ việc đó đi và giả sử anh ấy không dùng phương tiện nào thì Kuuya sẽ ở trong khoảng bán kính 10 kilomet từ đây.”
“Chị đồng ý. Đây, nhìn cái đi.”
Kujo-senpai lấy một chiếc máy tính bảng ra từ túi của cô ấy và cho tôi xem. Một cái bản đồ đang được hiển thị trên màn hình với một vòng tròn được vẽ quang vị trí hiện tại của chúng tôi.
Là một cái vòng tròn bán kính 10 kilomet. Người này đã đưa ra ước tính giống cái của tôi.
“Vấn đề là liệu cậu ấy có dùng phương tiện giao thông nào không… Không có cái ga nào trong khu vực này nên hẳn phải là xe buýt hay taxi. Đấy là nếu cậu ấy có dùng chúng.”
“Đi taxi là 100% bất khả thi.”
“…Tại sao?”
Khi bị hỏi ngược lại thì câu trả lời cũng đơn giản thôi.
“Vì em sẽ biết nếu anh ấy có đi.”
“Nếu Kuuya có đi taxi nhất là khi điều kiện sức khỏe của anh ấy có vẻ lạ thì sẽ không có người tài xế nào trong thị trấn này là không liên lạc với em cả.”
“…Em đang nói gì vậy?”
“Xét về xe buýt thì những trạm trong vùng này là mấy cái ở đây, đây và đây… Trong khoảng 2 tiếng rưỡi vừa qua sao?”
Do nhiệt độ và ánh nắng gay gắt của mùa này đặc biệt là giữa trưa nóng nực thì nhiều người sẽ chọn đi xe buýt để tránh việc đi bộ.
Nếu Kuuya là một trong số đó…
“Hmm…”
Chuông điện thoại tôi reo lên. Người gọi là một người phụ nữ quen thuộc mà điều hành một tiệm bánh với chồng mình trong phố mua sắm.
“Alo, Suika đây ạ!”
“Suika-chan, lâu rồi không gặp~! Cảm ơn vì đã ghé cửa hàng vào hôm bữa nhé~”
“Không, không, tuyệt tác của cô ngon lắm ạ!”
“Tất nhiên rồi~! Đấy là siêu phẩm của cô mà~! Nhưng xin lỗi nhé, bỏ chuyện đó sang một bên.”
Sự thay đổi chủ đề đột ngột khiến tôi ngay lập tức nhận ra tại sao người phụ nữ này lại liên lạc với mình. Bởi vì lí do là thứ tôi đã đoán được.
Thời điểm của cuộc gọi này là quá hoản hảo để bị nói là trùng hợp.
“Cháu thấy đấy, chỉ vào khoảng trước buổi trưa hôm nay… cô đoán là khoảng 11 giờ, cô đã lên xe buýt từ Fujimi tới Toka Mori. Rồi, cô đấy Kuuya-kun trên xe buýt. Khá là hiếm khi nhóc ấy dùng tuyến đường này nên khi cô thử nhìn mặt của thằng bé thì nó trông rất xanh xao…”
“Hảaa…!”
“Cô tự hỏi chuyện gì… Cô đã nghĩ có thể thằng bé đang tới bệnh viện nhưng nó xuống xe ở Rinkouzura và không có cái bệnh viện nào quanh đó cả… Nên cô băn khoăn có gì xảy ra không. Đó là lí do cô nghĩ ít nhất là nên báo cháu biết.”
“Cảm ơn cô nhiều ạ, cháu vẫn đang chưa thể liên lạc với Kuuya… Có vẻ Kuuya đã để quên điện thoại của mình ở nhà…”
Do mọi chuyện vẫn chưa được xác nhận nên không nên từ bé xé ra to một cách không cần thiết. Kuuya có thể sẽ gặp rắc rối.
Kể cả khi biết là nó sai nhưng tôi vẫn cố tạo ra một phỏng đoán hợp lí.
“Ah! Cháu hiểu rồi, có thể là anh ấy đang hoảng loạn do nghĩ rằng mình đã đánh rơi điện thoại ở đâu đó và giờ đang đi tìm nó.”
“Ah~, bác hiểu! Vậy ra mọi chuyện là như thế! Nhưng thế thì có thể thằng bé vẫn đang đi kiếm nó… Ngoài trời nóng lắm, cô lo quá.”
“Cháu sẽ tới trạm xe buýt mà Kuuya đã tới và đưa nó cho anh ấy! Cảm ơn cô nhiều ạ!”
“Không có chi, gặp cháu sau~. Lại đến cửa hàng với thằng nhóc lần nữa nhé~”
“Vâng!” Tôi đáp lại như thế khi tắt máy và chạm vào chiếc máy tính bản của Kujo-senpai.
“Khoảng một giờ trước, Kuuya đã xuống ở một trạm xe buýt tên Rinkouzura. Khu vực đó không có nhà ga hay trạm xe buýt nào cả nên em đoán vị trí hiện tại của Kuuya là ở trong vùng bán kính 4 kilomet từ đó.”
“…Này, cái tính cách của em là như lúc nãy khi trên điện thoại đúng chứ? Nhưng giờ em… Không bỏ qua cái đó đi. Ado-san, em là,”
“Trong thị trấn này, gia tộc Ado khá nổi tiếng.”
Tôi ngắt lời trước khi Kujo-senpai nói tiếp.
“Em đã luôn kết bạn với nhiều người kể từ khi còn bé, sử dụng việc đó như lợi thế của mình. Không chỉ trong thị trấn mà cả ở trường nữa. Em đảm bảo rằng mọi người đều nhớ mặt em, kết bạn với họ… và để họ biết thứ gì là quan trọng với em.”
Thuận tiện thay, dù tôi chắc chắn sẽ không bảo đấy là một thứ tốt đẹp gì nhưng việc anh ấy có thể lực yếu có tác động khá tích cực trong tình huống này.
Không, nói là trùng hợp thì sẽ là nói dối.
Tôi đã tận dụng việc có những người nghĩ rằng ‘’cậu ấy có thể lực khá yếu nên mình khá lo lắng.”
“Em sẽ không nói là nhiều như núi nhưng em nhận được một số lượng liên lạc đáng kể mỗi ngày. Xen vào đó là nhiều cuộc tán gẫu ngắn, cứ tự nhiên như vậy sẽ có mấy thông báo như ‘Mà này, tớ thấy Kuuya-kun ở nơi này vào lúc này.’”
Đây là lần đầu tôi tiết lộ chuyện này ra với người khác. Nhưng hiện tại thì điều này là cần thiết.
“Không chỉ là những lần nhìn thấy. Cả mấy lời đồn hay các câu chuyện khác nhau cũng tới tai em.”
Tôi nói điều đó một cách rõ ràng.
“Miễn là Kuuya còn ở nơi mà có người nhìn thấy thì anh ấy vẫn ở dưới sự giám sát của em.”
Bằng sức của những người dân trong thị trấn, những người mà không nghĩ rằng họ đang thực sự giám sát.
“…Em”
“Tất nhiên là em đã cố ý tạo ra việc này… Để nắm được về Kuuya nhiều nhất có thể, vì lí do đó.”
Một trận chiến giữa những kẻ lập dị, tôi tự hỏi liệu ai sẽ là người thắng.
Kujo-senpai không đáp lại lời của tôi mà thay vào đó là một câu hỏi.
“…Chị muốn hỏi. Này, em từng đưa ra một cuộc thảo luận trong cuộc hợp ủy ban hội thao về việc thay đổi từ cả nam lẫn nữ sang phân theo giới tính đúng chứ? Cái đó thì sao?”
“Bỏ qua chuyện sao chị, người đáng lẽ ra không nên ở đó biết về việc đấy… Em có nghe từ nhiều nguồn rằng có vài cô gái thích Kuuya.”
“Khi em tới thư viện lúc chị và Miyashiro-kun đang học ở đó, cái đó là sao vậy?”
“Không thể nào là trùng hợp được phải không?”
Tôi đã thường kiểm tra người này vào khoảng tháng tư. Dù bị đồn là ghét người khác nhưng cô ấy có vẻ chỉ nói chuyện với Kuuya, người ngồi ngay cạnh mình.
“Một thành viên ủy ban thư viện đã liên lạc với em nói rằng ,’Anh ấy tự nhiên ở trong thư viện… và ở cùng với một senpai xinh đẹp.’”
Người liên lạc với tôi không hẳn là nghĩ rằng tôi đang hẹn hò với Kuuya nhưng ít nhất thì họ nhận ra rằng tôi có cảm tình đặc biệt với anh ấy.
Kujo-senpai thở dài thật sâu.
“Chị hối hận quá. Vô cùng hối hận… Trực giác của phụ nữ đúng là chính xác nhỉ?”
“Về việc gì?”
“Về việc hai ta giống nhau.”
Kujo-senpai lẩm bẩm và thở dài lần nữa. Tôi nói với cô ấy rằng,
“Điều chị đang làm là vô cùng sai trái. Đó là phạm tội, và việc có người như chị ngồi cạnh Kuuya thực sự là tệ nhất.”
“Em thẳng thắn thật.”
“Đúng vậy. Nhưng em cũng tệ bằng nếu không phải là tệ hơn. Em không tốt tính, không xinh đẹp. Em là cặn bã, sử dụng lòng tốt của người khác để giám sát và thao túng mọi chuyện từ đằng sau.”
Tôi đưa bàn tay phải của mình ra cho người đang đứng trước mình.
“Giờ thì lũ cặn bã nên hợp tác với nhau. Hãy lợi dụng nhau một cách triệt để.”
“Chị đã có ý định đó ngay từ đầu rồi. Sau cùng thì chị là người đã gọi em tới mà.”
“Ah, nhưng làm ơn sửa lại cho đúng một thứ.”
Khi nắm lấy bàn tay của cô ấy, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ấy, mỉm cười và nói,
“Khi nói về chuyện biết nhiều nhất về Kuuya trên thế gian này, người đó là em.”
“Ah?”“Sao vậy?”
Một ánh mắt chứa đầy sự thù địch và ác ý được phóng thẳng tới tôi và tôi cũng đáp trả hệt vậy.
Dưới ánh nắng rạng rỡ, trong một công viên yên bình, hai người phụ nữ vô dụng đang lườm nhau.
…Lũ trẻ đang chơi đùa nhìn chúng tôi với ánh mắt sợ hãi. Chị xin lỗi, bọn chị sẽ đi nghe thôi…
Bây giờ thì hai người chúng tôi hướng tới một trạm xe buýt gần đó. Chiếc xe buýt từ đây rừng ở nơi mà Kuuya đã xuống.
“Có một chuyện vô cùng quan trọng mà chị vẫn chưa hỏi em.”
Kujo-senpai hỏi tôi câu đó.
“Cuối cùng thì em có yêu Miyashiro-kun đúng không?”
Tôi suy nghĩ.
Ah, phải rồi. Ngoại trừ gia đình mình ra thì đây là lần đâu tiên tôi nói điều này thành lời một cách rõ ràng.
“Em yêu anh ấy, hơn bất kì ai khác.”
Cơn nóng của mùa hè vẫn đang từ trên cao trút xuống. Cùng với cơn đau và nhiệt độ khắc nghiệt, cảm giác nói ra những lời đó khắc sâu vào tôi.
“…Thì. Ừ thì, chị vẫn tuyệt vời hơn.”
“Gì cơ? Nếu xét về số năm và số mùa thì hai ta khác nhau rõ rệt đấy.”
“Biết bao năm thế kia vậy mà hai người vẫn chỉ là bạn thôi sao? Đấy là thứ đáng tự hào à?”
“Nếu là từ người còn chẳng thể kết bạn dù ngồi ngay cạnh anh ấy thì em cũng cạn lời.”
“…”
“…”
Khi đợi xe buýt thì cuộc trò chuyện của chúng tôi đan xen giữa việc xem xét tình huống và chọc chó nhau.
“…Mà này, Miyashiro-kun có thể đoán được người khác cảm thấy thế nào đúng chứ? Do hai người luôn ở cùng nhau nên cậu ấy hẳn phải hoàn toàn nắm được cảm xúc của em đúng không?”
“Không, điều đó là bất khả thi. Kuuya chỉ coi em là một người bạn thuở nhỏ ân cần thôi… Nếu không thì bọn em đã không thể ở cùng nhau lâu tới vậy.”
“…Ý em là sao?”
“…”
“Dù sao thì, điều em đang làm khá kì lạ đúng chứ? Mặc dù em mê đắm Miyashiro-kun tới vậy nhưng em lại chưa bao giờ thử tiến xa hơn vị trí bạn thuở nhỏ… Thực sự thì ban đầu chị đã tưởng hai người đang hẹn hò đấy.”
Không thèm nhìn tôi, Kujo-senpai tiếp tục với một tông giọng điềm tĩnh.
“Nhìn thế nào đi nữa thì hai người đều có vẻ là một cặp trời sinh. Rõ ràng là hai người thấu hiểu lẫn nhau. Đó là lí do chị không thể hiểu nổi chiến lược quản trị rủi ro của em. Nếu có một mối quan hệ như vậy thì cái rủi ro thực tế hơn không phải là bị từ chối mà là bị nẫng tay trên trước bởi một cô gái khác khi em vẫn đang lởn vởn.”
Tôi do dự liệu mình có nên giải thích mọi chuyện cho người này không. Quá khứ của Kuuya không phải thứ tôi nên tự ý bàn luận với người khác.
Nhưng tình huống hiện tại đúng là có khả năng liên quan tới câu chuyện đó… Biểu cảm hơn căng thẳng trên khuôn mặt của Kuuya vào hôm qua còn lảng vảng trong tâm trí tôi, thắp lên sự khẩn trương trong tôi.
…Người đứng cạnh tôi đã mạo hiểm việc những tội lỗi của mình bị vạch ra để có thể cư xử thế này. Xét tới chuyện đó thì tôi nghĩ cô ấy là người đáng tin và có thể tôi nên tiết lộ những thông tin cần được tiết lộ.
—Em xin lỗi vì đã tự ý làm chuyện này
Khi xin lỗi Kuuya trong tâm, tôi bắt đầu kể.
“Sẽ là một câu chuyện hơi dài chút đấy.”
“Chiếc xe buýt cũng cần một lúc mới tới nơi mà.”
“Hẳn rồi, thế thì----“
Khi kể với cô ấy, tôi lặn sâu xuống.
Nhấn chìm ý thức của tôi vào quá khứ của chính mình.