Nó thực sự đã xảy ra đột ngột tới mức tôi nghĩ không ai có thể chấp nhận nó ngay được.
Hai năm trôi quá kể từ khi Kuuya tặng tôi bức tranh đó. Tôi đang học lớp bốn tiểu học, còn Kuuya thì học lớp năm.
Đó là một mùa hè nóng nực tới nỗi khiến bạn nghĩ rằng đã có gì đó xấu xảy ra, kiểu mùa hè khiến bạn nghiêng đầu bối rối.
Kể từ cái ngày vào hai năm trước ấy, tôi đã dấn hoàn toàn thân mình vào việc luyện tập, cảm thấy bản thân trưởng thành hơn từng ngày. Vì thế tôi đã tin chắc rằng sẽ còn không lâu nữa đâu đến lúc tôi có thể thực sự bảo vệ được Kuuya.
“…Bố, điều đó… là thật sao?”
Dù tôi biết ông ấy không phải loại người sẽ nói dối nhưng tôi vẫn phải hỏi lại. Việc bố mẹ tôi đã gọi tôi lại để kể thật sự quá sức chịu đựng.
“Nhưng… sao có thể chứ?”
“…Suika à, thật đấy. Nó rất, rất đáng buồn.”
Mẹ tôi chính là người đã nói ra điều đó.
Trái ngược với những lời ấy, giọng của bà ấy có vẻ giận giữ hơn là buồn bã, ít nhất thì tôi thấy vậy.
“Ừ, là thật đấy Suika. Đó là lí do bố con sẽ tới thăm bố Kuuya nhiều nhất có thể trong một khoảng thời gian.”
Nỗi buồn được thể hiện bởi bố tôi rõ ràng hơn mẹ tôi.
“Bỏ mặc Mastaka… và để lạ Kuuya. Không thể tin được, một chút cũng không.”
Bố tôi âm thầm lẩm bẩm.
Mẹ của Kuuya đã biến mất, để lại chồng và con bà ấy—gia đình của bà ấy—để theo một người đàn ông khác.
Tôi không được kể chi tiết mọi chuyện trừ sự thật không thể chối cãi là bà ấy đã bỏ đi theo một người đàn ông khác.
Người đã vẽ lên tình yêu đối với chồng mình bằng niềm đam mê và sức sống mãnh liệt bỗng một ngày hành động như thể mọi thứ cho đến nay đều là giả dối.
Mối lo ngại đầu tiên mà tôi nghĩ tới tất nhiên là anh Kuuya.
Từ ngày đó, bố thôi thường xuyên đến thăm bố anh Kuuya—chú Masataka và tôi luôn đi cùng ông ấy.
“Này, Masataka! Cậu ăn gì chưa? Tôi có con cá đỉnh nè, ngon tới mức phạm luật đấy.”
“Daisuke, cậu lại tới à? …Cá, nghe ngon đấy. Cùng nhau phạm tội nào.”
“Đúng rồi, ta là đồng phạm nhỉ!”
Dù cuộc tán gẫu của họ trông khá vui vẻ, nhưng tôi không khỏi cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm. Tôi dễ dàng hiểu được sao bố mình lại đến thăm bạn ông ấy thường xuyên tới thế.
Người đàn ông đã bị phản bội theo cách tệ bạc nhất bởi người vợ yêu quý của ông ấy dường như đã trở nên yếu đuối hơn nhiều. Không chỉ về thể chất mà còn nhiều mặt khác.
Bình thường rất tinh tế và không được khỏe khoắn lắm, ông ấy thường đùa, dù chắc hẳn cũng nghiêm túc nghĩ vậy, rằng “Tôi sống nhờ vào năng lượng của người vợ trái nghịch của mình” .
“Bố à, con sẽ giúp. Con cũng sẽ tham gia vào băng tội phạm…!”
“Vậy sao? Thế thì được thôi.”
—Kuuya vẫn luôn mỉm cười rạng rỡ. Anh ấy hướng về phía trước với đầy quyết tâm, vững vàng và to lớn.
Thật khó tin là anh ấy đã mất mẹ mình như vậy.
Kuuya có ổn không? Tôi từng ngu ngốc hỏi anh ấy, và anh ấy trả lời rằng “Vì anh phải hỗ trợ bố.”
Tôi làm gì được đây? Tôi có khả năng làm gì không?
Tôi muốn trở nên có ích. Tôi đã có sức mạnh rồi. Nhưng những kĩ năng tôi mài dũa mỗi ngày khi tập luyện giờ trông hoàn toàn vô dụng.
Làm sao tôi có thể… Tôi nên làm gì…
Ngày qua ngày cứ mau chóng trôi đi vô thức.
Mùa thu rời đi, mùa đông lại tới, và rồi là đến mùa xuân.
Khi những bông tuyết còn mỏng manh đọng lại tới mùa xuân cuối cùng cũng tuân theo quy luật tự nhiên mà tan đi, có vẻ mọi chuyện cũng chỉ đi tới một kết cục.
Trong một tòa nhà nơi mọi người đều mặc đồ đen, tôi tin rằng bố mình hẳn là người đã chuẩn bị kĩ nhất cho chuyện này.
Vậy mà, ông ấy lại khóc to hơn bất cứ ai khác. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bố mình rơi lệ.
Rất lâu sau, Kuuya đã nói rằng anh ấy “vô cùng hạnh phúc”. “Bởi vì anh không tài nào khóc được” anh ấy thêm vào.
Vào ngày đó, đúng là Kuuya đã không khóc.
Không chỉ là không khóc, anh dường như trống rỗng.
Tôi hiểu rằng một thứ vô cùng quan trọng đã biến mất khỏi tay anh Kuuya. Cuối cùng thì, tôi đã chẳng thể bảo vệ được nó.
—Chú Masataka, vào một buổi sáng, đã không thức dậy kể cả khi Kuuya cố đánh thức ông ấy. Cứ như toàn bộ hơi ấm giúp ông ấy sống đã biến mất, để lại một cái xác lạnh lẽo nhưng cùng một biểu cảm yên bình.
Kuuya đã được đưa đến sống cùng với ông bà anh ấy ở một vùng xa xôi, chỉ có thể tới bằng thuyền hay máy bay.
Tôi gọi anh ấy mỗi ngày. Tôi thực sự muốn đến thăm anh ấy hàng ngày (Tôi đã thử một lần những đi nửa đường thì bị bắt).
Tôi đã hoảng hốt, tôi sợ rằng Kuuya, cũng như chú Masataka có thể một ngày sẽ chọn không thức dậy nữa, không sống nữa.
Nỗi sợ đó mạnh mẽ tới vậy vì Kuuya sau khi đánh mất chú Masataka trông mong manh tới mức dường như sẽ biến mất nếu tôi quay mặt đi.
Ban đầu, Kuuya sẽ trả lời điện thoại nhưng thậm chí còn không thể thốt ra dù chỉ một câu càu nhàu để đáp lại. Âm thanh yêu ớt từ hơi thở của anh ấy là con đường cứu sinh duy nhất mà tôi thấy đang kết nối chúng tôi.
Tôi cứ nói chuyện mỗi ngày.
Về những thứ hài hước xảy ra hôm qua, những trải nghiệm vui vẻ hôm nay, những thứ thú vị có thể sẽ xảy ra vào ngày mai.
Tôi phải truyền đạt được rằng thế giới vẫn còn nhiều thứ tốt đẹp và rằng việc Kuuya thức dậy vào buổi sáng hàng ngày là có ý nghĩa.
Tôi không phải một người hay nói chuyện và thường xấu hổ, nhưng sao chuyện đó lại quan trọng chứ? Tôi đã đi tới vô số nơi, nói chuyện với nhiều người và tập hợp lại đủ thứ tốt đẹp trên thế giới này để kể với Kuuya.
Tôi đã học được rằng những nơi vui vẻ sẽ thu hút những câu truyện vui vẻ. Nên tôi đã trở nên tươi vui hơn.
Nếu cần thiết thì tôi sẽ làm mọi thứ. Trở thành bất cứ ai.
Và Kuuya, người hầu như chỉ lắng nghe tôi, dần dần bắt đầu có ý thức để phản hồi lại.
Anh ấy bắt đầu hỏi ngược lại, đào sâu hơn và nói nhiều lời hơn từng chút một. Anh ấy đã lại trở nên hứng thú với thế giới.
Có vẻ như tại nơi anh ấy được đưa tới, anh ấy đã gặp một người vẽ những bức tranh rất đẹp. Một phần công lao lớn trong việc hồi phục của anh Kuuya chắc hẳn đã nhờ vào những bức tranh đó. Những câu chuyện của tôi có thể chẳng có mấy tác dụng.
Nhưng điều đó ổn thôi. Nếu những nỗ lực của tôi đã có tác động dù chỉ là nhỏ nhất thì mọi thứ đều đáng cả.
Và tôi đã nghe được điều đó từ anh ấy vào cuối mùa hè.
“…Anh bắt đầu ‘thấy’ được những màu sắc. Những màu sắc của… cảm xúc con người, anh nghĩ vậy. Những xúc cảm một người trao cho ai đó trước mặt họ trở nên nhận biết được dưới dạng màu sắc… Xin lỗi, đúng là một câu chuyện kì lạ nhỉ?”
“Không kì chút nào cả. …Nó hiện ra như nào vậy?”
“Như một làn sương, anh đoán thế. Với màu sắc. Bạn bè là màu lục, người em ghét là màu lam… Và còn…”