Ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy Dạ Tiểu Thi Thi thấy tinh thần mình cực kì vui vẻ.
Chắc là do tâm trạng sắp được gặp lại gia đình mình.
Mà nói sâu xa hơn cả là vui vẻ vì sắp được cầm quà từ em trai nhỏ.
Buổi sáng Dạ Tiểu Thi Thi dậy rất sớm cùng ra ngoài chạy bộ với Hoa Nhiên.
Sau khi chạy bộ về cô chạy như bay vào phòng tắm, rồi đúng h cô khoác trên người chiếc váy hoa màu trắng đi trên tay xách theo đôi giày nhỏ tung tăng đi xuống lầu ăn sáng với bác Hoa Sơn và dì Tiểu Thi Thi.
Hai người nhìn thấy cô bé thì mặt mày hớn hở.
" Tối qua ngủ ngon không con gái "
" Dạ tốt lắm ạ "
" Nay con với Hoa Nhiên sẽ đến sân bay đón ba mẹ và em trai con à "
Dạ Tiểu Thi Thi còn chưa kịp trả lời, thì từ đằng sau Hoa Nhiên đã đi đến trả lời.
" Vâng ạ "
Cả ba người quay người nhìn Hoa Nhiên đang đi đến.
Trên người cậu mặc chiếc áo phông trắng kết hợp với một chiếc quần kaki mà nâu nhạt.
Vừa gọn gàng vừa tạo sự trẻ trung năng động, hợp mắt người nhìn.
Hoa Nhiên vô cùng tự nhiên kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Dạ Tiểu Thi Thi.
Quay sang nhìn cô mà không khỏi trêu đùa cô.
" Lau nước miếng đi kìa.
Nước miếng em chảy khắp miệng rồi kìa "
Đến lúc bấy giờ Dạ Tiểu Thi Thi mới hoàn hồn, quay sang trừng mắt lớn mắt nhỏ nhìn Hoa Nhiên.
" Anh quá đánh lắm dám trêu chọc em "
" Không dám không dám.
Lần sau không dám trêu đùa Dạ đại tiểu thư Dạ Tiểu Thi Thi nữa ạ.
"
" Được rồi.
Thấy anh cũng biết nhận sai nên là em sẽ hào phóng tha thứ cho anh lần này "
" Anh nhìn xem hai cái đứa nhỏ này này, không trêu đùa nhau là không chịu được mà.
"
Mẹ của Hoa Nhiên - Tiểu Thi Thi nhìn hai đứa trẻ ở đối diện rồi lại nhìn chồng mình.
" Như vậy nhìn mới có sự vui vẻ, cảm giác tràn đầy sức sôang vậy đó, Thi Nhi "
Hoa Sơn dù đã hơn tuổi nhưng vẫn yêu quý bà xã của mình vô cùng, trong lòng ông lúc nào cũng hết mực cưng chiều bà.
Từ lúc ba của ông là Hoa Kiều giao lại công ty cho ông rồi đi nước ngoài du lịch đây đó.
Thế là chỉ còn bà xã là người gắn bó nhất với ông.
" Ăn cơm thôi nào đồ ăn sắp nguội rồi "
Hoa Sơn gắp một miếng thịt bò cắt lát vào trong bát của bà, làm cho hai cái người nào đó mới sáng ra đã bị nghẹn toàn thức ăn chó trong miệng.
Kết thúc bữa sáng no nghẹn cả bụng, Hoa Nhiên và Dạ Tiểu Thi Thi được xe nhà của cậu đưa đi đến sân bay.
Ngồi ở sảnh chờ của sân bay, nhìn dòng người qua lại tấp nập, có người vội vàng khi đến trễ, có người khóc lóc bịn rịn khi phải xa người thân, có người lại vui vẻ đón người thân về hay như những cặp tình nhân tay trong tay vui vẻ đi về phía soát vé.
Cảm xúc là dạt dào muôn màu muôn vẻ.
Cô bỗng có những suy nghĩ linh tinh rồi lại quay sang nhìn người đang nắm bàn tay mình bên cạnh.
Lúc nãy khi vào sân bây anh đã cứ cầm lấy tay cô như vậy rồi.
Dạ Tiểu Thi Thi bảo không cần thiết đâu nhưng Hoa Nhiên nhất quyết nắm lấy với một lý do hết sức chính đáng đó chính là sợ cô sẽ bị lạc hay va vào cái gì đó để bị ngã.
Cầm tay như vậy thì sẽ không sợ chuyện gì xảy ra nữa.
Dạ Tiểu Thi Thi nghe thấy Hoa Nhiên nói lí như vậy cũng không phản bác gì nữa.
Bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh cứ vậy mà bị anh nắm như bây giờ.