" Chị.
Chị có nhớ Tiểu Minh không? "
Khuôn mặt non nớt của cậu bé phúng phính muốn che hết cả cái màn hình.
" Có nha.
Tiểu Minh đi về nhớ mang quà về cho chị nha "
" Thế là chị Thi Thi không nhớ Tiểu Minh rồi mà chỉ là nhớ quà thôi "
" Đúng là không ai hiểu chị bằng Tiểu Minh mà "
" Chị Thi Thi thật là xấu nha "
" Chị xấu cũng là chị của Tiểu Minh đó nha.
"
Dạ Tiểu Thi Thi cười rộ lên để lộ ra núm đồng tiền và hàm răng sáng bóng.
" Vậy mai Tiểu Minh về rồi sẽ không mang quà về cho chị Thi Thi nữa "
" Nếu mà như vậy chị sẽ không thèm để ý đến Tiểu Minh nữa "
Thấy chị gái nói vậy, khuôn mặt của Dạ Minh không giấu nổi lo lắng nha.
Sao chị Thi Thi có thể không để ý đến cậu bé được ô ô ô không thích đâu nha.
Tiểu Minh quý chị Thi Thi nhất nha.
Cậu bé nghĩ thầm trong lòng.
" Vậy Tiểu Minh có mang quà về cho chị Thi Thi không nhỉ? "
" Có.
Dĩ nhiên là có mang nha "
Mọi người thấy Dạ Minh lật mặt còn nhanh hơn lật sách thì không khỏi cười to.
Ba mẹ Dạ Tiểu Thi Thi ở bên cạnh Dạ Minh nói vọng vào
" Con bé này.
Chỉ suốt ngày muốn bắt nạt em trai thôi "
" Con làm gì có đâu "
Dạ Tiểu Thi Thi mặt oan ức mà lên tiếng.
" Được rồi.
Con đó.
Cứ cái tính làm chị là bắt nạt em đi "
Mẹ cô nhìn cô qua màn hình máy tính mà cười vui vẻ.
" Mẹ oan uổng quá nha.
Baba huhuhuhu mẹ bắt nạt con kìa "
Dạ Tiểu Thi Thi nhìn ba người, sau đó tủi thân mà nhìn baba Dạ Khâm đang ôm mami của cô.
" Ai bắt nạt con gái bảo bối của ba.
Ba sẽ phạt người đó "
Dạ Khâm ngồi bên cạnh cũng nói thêm vào.
Rồi quay sang nhìn Ngọc La Lam cười đầy ẩn ý.
" Vậy mọi người đi nghỉ sớm đi nha.
Bye bye "
Nói rồi hai bên cũng ngắt kết nối.
Dạ Tiểu Thi Thi vui vẻ, khuôn mặt như đóa hoa nở rộ dưới anh đèn vàng trong phòng ngủ.
Khiến cho Hoa Nhiên vừa mới gõ của đi vào bắt gặp một màn này.
Không hiểu sao, cậu cảm thấy trái tim mình có cái gì đó đang vuốt ve, cảm giác vừa dễ chịu vừa buồn buồn ( ngứa ).
" Em đang làm gì vậy? "
Hoa Nhiên từ từ đi đến.
Ngồi xuống ghế bên cạnh giường của Dạ Tiểu Thi Thi.
Nhìn cô như vậy, Hoa Nhiên cũng không tự chủ mà mỉm cười theo.
Cô quay sang nhìn anh rồi chỉ chỉ lên trên giường.
Hoa Nhiên hiểu ý, cũng không nói tiếng gì chỉ đứng dậy đi đến ngồi lên trên giường.
Hai chân dài thẳng tắp của cậu duỗi ra.
Dạ Tiểu Thi Thi thích chí mắt sáng như sao gối đầu lên trên chân cậu.
Cô bé không tự chủ được mỗi khi ở gần Hoa Nhiên cô đều rất thích làm nũng với cậu.
Hoa Nhiên nhẹ nhàng ngồi vuốt vuốt tóc cô, một bên nghe cô kể chuyện vừa gọi cho ba mẹ và em trai nhỏ.
Nhắc đến em trai nhỏ của Dạ Tiểu Thi Thi cũng khiến cậu đau đầu.
Thằng bé đấy nếu nó được nghỉ sẽ bám lấy Dạ Nhi của cậu / giờ mất.
May mà thằng nhóc đó còn biết tự tắm nếu không chắc cũng sẽ bám lấy Dạ Tiểu Thi Thi bảo cô giúp nó tắm mất.
" Ngày mai được nghỉ.
Có muốn đi sân bay đón ba mẹ không anh đưa em đi.
"
" Thật sao "
Gối đầu trên chân Hoa Nhiên, Dạ Tiểu Thi Thi đôi mắt hơi hơi híp lấy nhìn và khuôn mặt bị che lấp ánh sáng của cậu.
" Thật "
" Vậy thì tốt quá.
Anh là tốt nhất "
Nếu để baba Dạ Khâm nghe thấy câu này chắc baba của cô sẽ đau lòng đến chết mất thôi à.
Anh véo má cô trong mắt tràn đầy cưng chiều.
" Em đó.
"
" Thật sự em rất thích ra sân bay đón mọi người nha.
Chỉ tại trước đây vì lo nghĩ cho em mà ba mẹ không cho đi thôi à.
"
" Lần này có anh đi cùng đã được chưa ?"
" Được a.
".