Chap : Điểm Thi Được Đổi Bằng Một Buổi Hẹn Hò
Thời gian không bao giờ ngừng lại nên sau cùng cũng đến ngày thi...
Ách Hân đưa Trần Thanh đến trường thi, tay cầm tay lái mà không khỏi run run
Trần Thanh nhìn rồi bật cười.
'haha, em đi thi mà sao chị lại run như vậy chứ?'
'là không phải tôi lo cho mấy người sao?'
'Không cần phải lo, cứ tin tưởng vào em, em sẽ cho chị nở mặt nở mày...' Trần Thanh nắm lấy một tay của Ách Hân mà xoa nắn.
'mắc mớ gì?'
'haha, mắc quá thì thi lại lần hai, lần ba thôi...'
'lúc đó em chưa kịp thi lại thì chết với tôi rồi! Em làm sao thì làm. Trong thời gian qua tôi đã luyện em kỹ càng rồi! Đừng làm tôi thất vọng...'
'ha, được rồi! Sau ngày thi đó thì chúng ta hẹn hò nhé!'
'hẹn hò?' Ách Hân quay sang nhìn cô rồi lại tiếp tục lái xe, đó có phải là điều kiện hay không? Sao mà... đều có lợi cho người kia hết vậy?
'đúng vậy, từ khi chúng ta nhận lời nhau thì vẫn chưa đi chơi cùng mà... Vậy dành một ngày cho nhau được nha?'
'... Nếu em đậu' Ách Hân suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định.
'tất nhiên' Trần Thanh mừng rỡ.
_______
Hẹn hò hẹn hò... Mình nhất định sẽ hẹn họ với Ách Hân... Chị ơi! Chờ em!
Đầu thì nghĩ tay thì viết miệng thì nhẩm nhẩm như đọc thần chú, thật là thần thánh khi đề thi tốt nghiệp năm đầu đã được Lê Trần Thanh đạt được kỷ luật, trong thời gian là phút tức tiếng thì trong vòng tiếng cô đã làm xong hoàn thành xong câu với câu trắc nghiệm, câu hỏi ngoài, câu tự luận... Lê Trần Thanh mệt mỏi nằm úp xuống bàn để ngủ một chút vì tối qua cô chỉ ngủ được có tiếng đồng hồ thôi, tất cả thời gian còn lại là dành cho việc học, quên cả việc ăn uống...
Chắc mọi người cũng không biết là cô bị mất ngủ trầm trọng... Nên việc này cũng hơi nguy hiểm, lúc đầu thấy không ổn nên cô đã nhờ chị em sinh đôi cùng cha khác ông cố tổ nội của Ách Hân xem xét giùm...
______
'em bị mất ngủ sao?'
'chắc là do việc học gây stress cho em, nếu tình trạng này kéo dài thêm nữa thì rất nhiều tác hại ập vào em... Như là gây rối loạn tâm lý, làm mất tập trung, làm suy giảm trí nhớ, gây các bệnh về tim mạch, có thể làm cho em dẫn đến trầm cảm... Nói chung là đều không tốt điều gì cả...'
Tư Nhiệt nói như hâm doạ cô, làm cô cũng xanh mặt thay.
'vậy có cách nào trị khỏi không? Em không muốn vậy đâu...'
'Nêú như em không ngại thì tôi sẽ điều trị cho em.'
'thật không á?' cô mừng rỡ.
'đừng quên tôi là bác sĩ khoa thần kinh ở bệnh viện nổi tiếng nhất nha... Nói chứ! Tôi sẽ tận tâm với em...'
'ưm...'
'vì em là một bệnh nhân đặc biệt đối với tôi.'
'haha, được rồi! Em tin chị mà! Tư Nhiệt.'
_________
'đã hết giờ làm bài đề nghị các thí sinh ngừng bút...' một giọng nói cất lên
Lập tức có gần người đi thu bài, nói chứ gác gắt lắm, phía ngoài phía trong đầy người canh, dễ gì mo bài được, hó hé nhúc nhích còn không xong...
Đi ra khỏi phòng thi, Trần Thanh đụng mặt người không muốn gặp
'a... Trần Thanh, cô thi sao rồi? Ổn không?' Là Mỹ Duyên
'ừm, ổn.' Trần Thanh như không quan tâm, cô bỏ đi.
'nè! Đề năm nay khó quá ha.' Mỹ Duyên đi theo mục đích là để bắt chuyện
'ừ.'
Chỉ ừ một cái thôi sao...
Khó cái đách gì... Dễ ợt như vậy mà...
Vừa tới cổng thì thấy chiếc xe quen thuộc, cửa kính ở ghế lái được hạ xuống bởi người trong chiếc xe, Ách Hân rất sang trọng với cái kính râm đen, đưa tay ra vãy với cô, Trần Thanh cười rồi đi đến...
'tôi đi về trước nhé!'
Mỹ Duyên như tức điên lên nhìn hai người họ vui vẻ với nhau, đúng là không xem cô ra gì, đàng hoàng không muốn...BNếu như vậy thì đừng trách.
'wow, hôm nay chị trông ngầu lắm nha... Haha' Trần Thanh ngồi trên xe, kéo dây an toàn rồi gài vào.
'tất nhiên, tôi đẹp như vậy thì làm gì cũng đẹp cả.' Ách Hân cho xe chạy
'nói chứ... Chị bớt tự tin giúp em, chị tự cao tự đại từ khi nào vậy?'
'từ khi yêu em.'
'...' Trần Thanh đứng hình bởi câu nói đó, không lẽ là lỗi của cô sao???
'haha... không phải sao?'
'Em cho tôi mọi cảm giác trên đời này khi tôi chưa biết gì. Em là người ôm trọn cô đơn trong lòng tôi...'
'câu đó là em nói thì đúng hơn. Khi mà lúc đó, em say, em đã nói yêu chị. Xin lỗi... Vì em có tình cảm không đúng đắn như vậy, là do em chưa trưởng thành hay là do em còn chưa đủ lý do để nói yêu chị? Em tự hỏi rằng... Sẽ như thế nào... Khi chúng ta đều là nữ và... Công khai với mọi người. Dư luận của xã hội... Đó là thứ rất đáng sợ. Mẹ em... Bà ấy cũng rất dũng cảm khi mà đối mặt với những điều đó...
Liệu chúng ta có thể vượt qua không?'
'...' Ách Hân không nói gì, lặng im lái xe đi.
'haha...' đột nhiên cô bật cười làm nàng đang lái xe cũng giật mình.
'cười gì?'
'từ khi nãy giờ, sao chị không hỏi em thi như thế nào?'
'à quên mất, tại em thôi!'
'sao lại tại em?'
'cứ nói chuyện tào lao mãi... Được rồi, em thi thế nào? Đề thi khó không?'
'haha... Chị nghĩ xem, trong thời gian ngắn như vậy mà em có thể tả văn cho chị nghe, thì như thế nào thì em không làm được... Tất nhiên là chị bắt đầu chuẩn bị cho buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta đi... Em rất mong chờ nó đó!'
'em đừng có tự cao tự đại như vậy. Bộ em không nghe câu nói "nói trước bước không qua" sao... Lo mà mơ tưởng đi nhé! Không đậu thì em chết với tôi'
'thì chỉ có hai hướng thôi. Một đậu hai rớt, đơn giản.' cô đơn giản hoá vấn đề.
'mà thôi. Em định chọn ngành nào?'
'Không biết' nhún vai
'chị chọn giúp em đi.'
'em muốn giao cả tương lai của mình cho tôi sao?' nàng mỉm cười nâng kính lên.
'đúng vậy đúng vậy. Tương lai của em giao hết cho chị đó! Nhớ xem kỹ lưỡng'
'em đùa à? Có khác nào em cho tôi chịu trách nhiệm đâu. Tự mà chọn'
'ơ... Chị nỡ sao???'
'sao lại không? Nếu em muốn vậy thì tôi sẽ chọn cho em ngành kinh doanh, hợp với em.'
'gì? Kinh doanh, chị nghĩ sao thế? Em ghét nó'
Ách Hân cười khi biết rằng đứa trẻ đó ghét nhất cái ngành kinh doanh.