Chap : Buổi Hẹn Hò Đầu Tiên Của Người
Nói là giữ lời hứa, cũng vì thể diện nên phải đồng ý, và cũng vì là cô giáo nên không thể nói quên là quên, đâu là phải vào đó .
Với lại hai người giờ cũng là người yêu của nhau rồi. Buổi hẹn hò đầu tiên đó cũng nên chứ! Trong lúc chờ điểm thi thì vui chơi thoả thích thì được rồi
Hai người quyết định đi xem phim. Phim ma, đó là bộ phim Ách Hân thích nhất và cũng là bộ phim Trần Thanh ghét nhất.
Mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ, Trần Thanh cứ mãi che mắt lại không dám nhìn, còn Ách Hân thì ngồi cười như đang xem phim hài. Thật kỳ lạ...
Đến khi cảnh kinh dị nhất của phim xuất hiện, đúng thật là mấy người nữ hay sợ mà khi đi cùng người yêu thì có thể được ôm vào lòng che chở, nhưng không...
Ai ai cũng la lên, và Trần Thanh cũng không ngoại lệ, nói chứ còn la lớn nhất nữa... Cô khóc lóc kéo tay Ách Hân, năn nỉ ra ngoài... Ách Hân cười mãi thôi...
'nè nè ... Chờ tôi với... Há há' Ách Hân đuổi theo cô đang muốn bỏ về, nhưng miệng vẫn không nhịn được cười, càng cuời thì cô lại càng tức...
'xin lỗi xin lỗi... Em đang giận à?!' Ách Hân kéo Trần Thanh lại về phía mình
'chị còn cười... Nếu thích thì ở lại đó mà xem đi, ra đây làm gì. Cười trên nỗi đau của người khác thì vui lắm chắc...' Trần Thanh lại bỏ đi
'xin lỗi mà. sẽ không dẫn em xem phim đó nữa đâu... Đừng giận. Chúng ta đi ăn nhé!'
'chị bao.'
'Nhưng mà em phải cười lên...'
'Được rồi! Chúng ta đi thôi' Cô vờ nhe răng ra rồi bỏ đi trước.
Cả hai vui vẻ nắm tay đi lấy xe rồi đi đến chỗ ăn...
________
Ách Hân dừng xe trước cửa nhà Trần Thanh, trước khi cô xuống nàng lại ra yêu cầu... Buộc cô phải thực hiện.
'chị làm gì vậy? Mở cửa cho em xuống' Trần Thanh cứ nắm, lắc, đẩy cánh cửa xe
Ách Hân cười cười, chỉ vào má mình
'chị... Không ngờ hôm nay lại có bộ mặt này...' Trần Thanh lắc đầu rồi chòm người tới hôn lên má Ách Hân sẵn tiện bật luôn cái nút để mở xe.
'tối nay chị sẽ qua nhé!' Trần Thanh mở cửa xuống xe
không được... Nhỡ gia đình em thấy...'
'haha... Như thế nha...' Ách Hân làm như không nghe ai kia nói, cho xe chạy đi.
Trần Thanh đứng đó nhìn một lúc thì cũng vào nhà...
'con về rồi!' Trần Thanh đứng ở cửa cởi giày
'về rồi hả? Mau lại đây lại đây...' Lâm An Dư ngồi ở sofa quắc cô lại
'có chuyện gì vậy dì?' Trần Thanh đi lại rồi ngồi xuống kế bên An Dư
'xem cái này... Con chọn cái nào để còn sắp xếp?' An Dư cho Trần Thanh xem những căn phòng của khách sạn, từng phòng từng phòng.
'làm gì? Chúng ta đi đâu sao?'
'đúng vậy. Dì và mẹ con định tổ chức cho con, đậu đại học'
'haha, con mới thi xong, còn chưa biết điểm. Nhỡ rớt thì sao?' Trần Thanh bất cần, dựa người ra ghế
'đừng có nói xui. Con phải đậu, nghe đâu Hy Châu và ba con sắp xếp hết rồi!'
'hửm. Chuyện gì?'
'Hai người họ định cho con vào công ty để làm việc.'
'biết ngay mà!... Con không muốn'
'biết sao được... Bộ con không nghe câu "cha mẹ đặt đâu thì con ngồi đó sao"?'
'nhưng mà... Dì quen mẹ con, tức là mẹ thứ hai con, dì giúp con nhé!' Trần Thanh nắm tay An Dư lay lay
'Không biết không biết...'
'biết rồi, con biết rồi!' Trần Thanh thả ra rồi ngồi im, khoanh tay chòm tới nhìn An Dư.
'biết gì?'
'dì sợ vợ...'
'cái. Gì?'
'ai nói ai nói...' An Dư phản bác.
'nhìn hai người cũng đủ biết ai công ai thụ rồi!'
'công? Thụ? Là gì?'
'ôi trời!' Trần Thanh lấy tay đập vào trán mình
'như thế cũng không biết. Công có nghĩa là người mạnh mẽ nhất trong hai người, tức là nằm trên... Còn thụ thì ngược lại.'
'hửm... Nằm trên...?' An Dư đang liên tưởng đến cái từ "nằm trên" người nói ra thì một ý nghĩ, còn người nghe thì hiểu theo ý nghĩ khác.
'đúng rồi! Hai người cũng không ít lần lên giường. Cũng đủ biết dì nằm trên, nhưng mà lại... Sợ vợ... Thật đáng tiếc mà! Haha'
'nhưng sao con biết... À, không không, ai nói dì sợ vợ.'
'ai tin được' cô nhún vai đứng dậ.
'vậy để dì cho con thấy ai sợ ai. Chờ đó! Dì sẽ nói hộ con.'
'haha, được rồi, cám ơn dì trước' rồi Trần Thanh đi lên phòng
Cách để làm cho một người chịu giúp mình là phải nói khích họ. Và cô đã thành công... Nhưng mà...
Cô đã biết trước được là họ sẽ cho cô vào công ty làm. Và bản thân lại không thích điều đó tý nào, nói trắng ra là cô không thích kinh doanh. Thực sự không thích, không hợp...
_________
Hơi ngắn. Thông cảm.