Chap : Tình Đơn Phương Đã Được Đáp Lại
Trần Thanh nhanh chân đạp chiếc xe đạp mình đến nơi cần đến.
Dừng lại trước ngôi nhà quen thuộc, cô thắng gấp làm lên tiếng 'ÉT' thật lớn, quăng luôn cả chiếc xe ở đó rồi chạy lại bấm chuông.
Nhấn liên hồi cho đến khi có người ra mở cửa, nhưng không phải là Ách Hân, mà là một là một phụ nữ trung niên
'ai đấy? Làm gì mà bấm chuông inh ỏi vậy? Có biết phép lịch sự là gì không hả? Chắc tôi phải dạy cho...' người đó đột nhiên ra giảng đạo cho cô.
Vì sốt ruột nên cô đành cắt lời bà ta, cho dù không biết người đó là ai...
'dạ... Cháu xin lỗi ạ! Cháu nghe tin Ách Hân bị ốm nên mới đến đây...' Trần Thanh cuối đầu xin lỗi định xông vào nhưng...
Đó là mẹ nuôi tôi...
Bỗng nhớ đến hôm buổi tiệc thì mới nhận ra người này, thực quá thất lễ rồi.
'này, sao dám cắt lời người lớn hả con nhóc kia? Con cái nhà ai mà đến đây, quậy phá à?'
'cháu xin lỗi, có phải bác là mẹ nuôi của Ách Hân không ạ?'
'Ờ...'
'haha, thất lễ với bác rồi, cháu muốn gặp Ách Hân ạ?'
'Đúng là con bé bị bệnh, đến thăm phải không?'
'vâng.'
'vậy quà cáp gì đâu? Đến thăm người ta phải có gì đó chứ!'
Trần Thanh bây giờ mới nhớ ra nhìn hai bàn tay mình trống không, chả có gì cả, nên vội chạy ra ngoài.
'để cháu đi mua nhé!'
'haha, không cần. Ta chỉ đùa thôi!' người đó kéo áo cô ra khỏi chiếc xe.
'được rồi! Vào nhà đi!'
'vâng.' Trần Thanh vui mừng quăng chiếc xe đạp rồi chạy vào nhà.
'nè, chiếc xe...'
'a, cháu quên.' rồi lại chạy ra, dẫn chiếc xe đạp vào .
Tại phòng Ách Hân
Đúng là nhà rộng thấy sợ, chạy đến phòng của người ta thôi mà cũng muốn đứt hơi, sao khi nãy cô không dắt xe vào chạy luôn nhỉ?
Cốc cốc...
Im lặng
Cốc cốc
Đến khi gõ cửa lần hai thì vẫn không nghe động tĩnh gì nên cô đành mở cửa đi vào luôn...
Vừa mở ra thì...
Bốn mắt à không là sáu mắt nhìn nhau mới đúng, vì Trần Thanh có đeo mắt kính, cô bị cận nhẹ
Trước mặt cô là một người... Cực cực cực cực kỳ... Quyến rũ, khăn tắm, tóc ướt, da trắng,... bộ ngực đó... đầy đặn nhưng không to bằng người kia thôi... Nói chung là hình ảnh thật ướt át...
'Aaaaa...' Ách Hân la lên rồi xoay lưng lại.
Trần Thanh như đứng hình, cứ trơ ra đó
'sao còn đứng đó! Ra ngoàiiii'
'ơ... Dạ...' Trần Thanh nhanh chân chạy ra ngoài đóng cửa lại
Cô bịt mũi mình lại khi cảm thấy cái gì đó chảy ra, lại nữa...
Cạch...
Cánh cửa mở ra bất ngờ, nên làm cô mất chỗ dựa mà ngã ra sau, và...
Đầu cô chạm vào bộ ngực đó, ôi thôi rồi...
Mềm quá~
'còn đứng đó?' Ách Hân đứng chóng nạnh nhìn
'ơ, dạ em xin lỗi, em xin lỗi...' Trần Thanh liên tục cuối đầu xin lỗi người đẹp
'được rồi! Mau vào đây.' Ách Hân kéo tay Trần Thanh vào, rồi đóng cửa lại, nàng đi lại giường ngồi.
'nói mau đến đây làm gì? Tôi bảo em tự học mà! Em có biết là em chỉ bỏ một bữa là phí lắm không hả? Em mau về học đi!'
Aa, không phải là vì cô sao mà cô lại còn dám đuổiii.
'em chỉ lo cho cô thôi! Nghe cô nói bị bệnh nên em liền cấp tốc đến đây... Cô không thương em gì cả' Trần Thanh khoanh tay phùng má, giận dỗi.
Thình thịch...
Ách Hân đứng hình vài giây trước biểu cảm đó... Làm nàng muốn tan chảy ra rồi!
'haha, xem em này!' Ách Hân đi đến ôm Trần Thanh vào lòng.
'còn giận dỗi tôi sao?'
Đáng yêu quá!
'ưm sướng quá!'
'hả?' Ách Hân đẩy cô ra
'À mà cô bệnh mà lại đi tắm sao?'
'Không lẽ không tắm, tôi không chịu nổi đâu.' Ách Hân đi lại giường nằm xuống bắt chéo chân lại...
'mà nè! Em kể cô nghe cái này!'
'gì?'
'khi sáng em đi đến bệnh viện...'
'em bị bệnh gì sao?' Ách Hân nghe câu đó xong liền cắt lời cô, quay sang hỏi ngay
Không không, chỉ mấy căn bệnh nhỏ thôi... Kể tiếp nha, em gặp cô bác sĩ...'
Ách Hân lại cắt ngang lời nói cô tiếp.
'em thích cô ta?'
' không đâu. Cô làm ơn nghe em nói đi!'
'được rồi! Tiếp đi!'
'em gặp cô ta, em nhìn cũng hết hồn, trong cô ta y hệt cô luôn...'
'gì chứ? Tôi không có chị em sinh đôi nhé! Với lại tôi không tin có người giống người như vậy... Đừng có lừa con nít'
'cô không tin cũng được nhưng quả thật là rất giống giống lắm luôn... Khi nãy ở thư viện lại gặp cô ta, em cứ tưởng là cô nên lại nói chuyện...'
'cô ta có đẹp hơn tôi không?'
'đẹp... À không hai người đều đẹp cả'
'Không đúng, tôi phải đẹp nhất, đẹp nhất, đẹp nhất'
Trần Thanh hoảng hồn, không ngờ hôm nay cô lại bắt được bộ mặt tự cao tự đại của ngự tỷ trong trường... Ôi... Đáng Yêu muốn chết!
'được rồi! Cô là đẹp nhất'
'Không phải, tôi là đẹp nhất đẹp nhất đẹp nhất đẹp nhất...'
Bị bệnh đến nổi chạm đến dây thần kinh não luôn sao? O.o đáng sợ thật...
'được rồi cô là đẹp nhất đẹp nhất đẹp nhất nhất nhất luôn...'
'haha, được rồi!'
'mà hình như cô ta tên là Tư Nhiệt thì phải. Tên cũng đẹp nhỉ?'
'Không phải, tên của tôi là đẹp nhất, nghe rõ chưa?' Ách Hân đưa ngón trỏ chỉ lên trán cô.
'cô bị sao thế?' Trần cầm ngón tay Ách Hân xuống
'sao trăng gì? Có tin tôi cho em chép phạt với nội dung là HỌC SINH LÊ TRẦN THANH CHỈ ĐƯỢC KHEN MỘT NGƯỜI LÀ ÁCH HÂN ĐẸP NHẤT ĐẸP NHẤT THÔI... KHÔNG ĐƯỢC KHEN BẤT KỲ AI KỂ CẢ NGƯỜI NHÀ! NẾU TRÁI LỜI SẼ BỊ...sẽ bị... à... SẼ BỊ CHỊU BẤT KỲ MỌI HÌNH PHẠT NÀO MÀ ÁCH HÂN XINH ĐẸP ĐƯA RA...'
'haha...'
'cười gì? Em đùa tôi à?'
'đây không phải là hợp đồng tình nhân sao? Y hệt luôn đó.'
'hợp đồng tình nhân? Là gì?'
'là dành cho các cặp đôi... Giới trẻ hay sử dụng'
'thì... cứ xem là vậy đi!'
'haha, chúng ta cũng đâu phải tình nhân tình ái gì đâu?'
'cũng phải ha... Mà tôi muốn vậy, vậy thì chúng ta làm tình nhân đi!'
'hả? Làm... Tình nhân sao? không đùa chứ?'
'Không với lại... Tôi... Cũng yêu em' Ách Hân thẹn thùng nói
Đứng hình vài giây....
Trần Thanh tự tán vào mặt mình, Ách Hân liền ngăn lại
'đây không phải là mơ đâu. Là sự thật... Tôi yêu em Lê Trần Thanh' nhìn sâu trong đôi mắt đó... Lời nói như chạm đến trái tim cô, điều ước của cô trở thành sự thật rồi phải không?
Trần Thanh cứ ngồi lỳ ra đó mãi đến Ách Hân từ từ tiến tới, môi chạm môi. Cuối cùng đôi môi hai người cũng được hoà vào nhau.
Vì còn bất ngờ nên Trần Thanh cứ trơ ra, mãi sao biết đối phương muốn tiến vào nên cô hé răng ra một chút, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau đến mấy giây sau liền xuất hiện sợi chỉ bạc...
Trần Thanh mỉm cười
'bây giờ em mới biết, được người mình yêu đáp lại thì cảm giác như thế nào rồi! Tình Đơn Phương đã được đáp lại... Vui nhỉ?'
'Không phải đây là điều em mong muốn sao? Mau nói yêu tôi đi!'
'em yêu chị... Ách Hân...'
_________
Đáp lại rồi! Có sớm quá ko nhỉ?