Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm Tân Dậu, tháng Tân Sửu, ngày Canh Tuất, đếm ngược mười ngày tới khi năm Dậu âm lịch chính thức qua đi.
Trước văn phòng trụ sở chính quyền huyện Đông Sơn, cán bộ huyện vội vàng mặc thêm áo ấm mùa đông, chạy ra từ chỗ rẽ tòa nhà, tươi cười đón tiếp đoàn người lặn lội đường xa đến đây.
Một người đàn ông trung niên đang đứng trước xe ô tô, thấp giọng trả lời gì đó cho người trẻ tuổi bên trong. Trông thấy cán bộ chạy đến, ông ta liền cất tiếng đáp lại, bắt lấy bàn tay hơi đổ mồ hôi của vị cán bộ nọ, sau đó nở nụ cười thắm thiết và nói:
“Sắp hết năm rồi mà còn phải làm phiền chủ tịch Thạch ra ngoài một chuyến, lần này chúng tôi đến đột xuất quá, vô cùng xin lỗi ông……”
“Không đâu! Không đâu! Không hề ha ha! Nếu anh thư ký mà gọi điện báo sớm cho tôi biết hôm nay con trai Trần tiểu thư sẽ tới, thì dù có là cuối năm, người trong toàn huyện chúng tôi cũng sẽ tập hợp lại để ra đón tiếp…… Bao năm qua Trần tiểu thư giúp đỡ huyện chúng tôi nhiều không kể xiết, dù giờ cô ấy đã qua đời rồi, nhưng chúng tôi vẫn luôn mang lòng biết ơn cô ấy……”
“Ôi, không cần phải thế đâu ạ, đây là chút tấm lòng của Trần tiểu thư mà, năm xưa cô ấy và thiếu gia được cứu cũng là nhờ có người địa phương ta giúp đỡ, mọi người chớ lăn tăn làm gì……”
“Không không, sao mà không lăn tăn được chứ? Hơn hai mươi năm qua, chúng tôi đời đời nhớ kỹ ân tình ấy…… Ôi chao, tôi đãng trí quá, chỉ mải chăm chăm nói chuyện…… Trên đường đến đây anh và Tấn thiếu gia đã ăn cơm trưa chưa? Tôi nghe nói sức khỏe Tấn thiếu gia từ nhỏ đã không được tốt, bôn ba đường xa hẳn là vất vả lắm nhỉ? Có muốn đến nhà tôi dùng bữa cơm không, già trẻ trong nhà đều có mặt cả, dù đang là dịp cuối năm nhưng muốn tìm quán ăn ở huyện thành nhỏ này cũng không tiện lắm, mà hương vị ẩm thực đời thường của Động gia không hề tồi đâu……”
Người đứng tuổi được gọi là chủ tịch Thạch vô cùng khéo ăn nói, tính cách lại chu đáo lễ độ, chỉ dăm ba câu đã làm thân với vị thư ký lặn lội đường xa đến đây, còn nhiệt tình mời họ đến nhà mình ăn chung bữa cơm.
Nghe thấy ông chủ động đề nghị như vậy, vị thư ký trung niên cũng tỏ vẻ chần chừ, song không tự ý ra quyết định mà quay đầu liếc nhìn vào trong cửa sổ xe.
Đại thiếu gia nhà ông ta từ đầu vẫn luôn ngồi một mình trong xe, cúi đầu xem điện thoại, không hề hé răng. Bấy giờ, hắn mới đáp có vẻ không quá kiên nhẫn:
“Thôi, không cần thiết phải vậy.”
Hắn lạnh nhạt từ chối, hoàn toàn chẳng vuốt mặt nể mũi người ta, làm chủ tịch Thạch và thư ký đứng ngoài trời đông đều lúng ta lúng túng.
Chủ tịch Thạch giật giật khóe miệng, có lẽ vì lần đầu gặp cậu con trai độc nhất của Trần tiểu thư mà nghe nói năm đó đã chào đời tại huyện Đông Sơn bọn họ, cho nên ông vẫn chưa thích ứng ngay được với người tới từ thành phố lớn như thế này.
Thư ký thì trước nay đã quen với tính tình quái gở của đại thiếu gia nhà mình rồi, ông ta không giải thích gì thêm, chỉ nở nụ cười gượng gạo với chủ tịch Thạch, nói nhỏ nhẹ:
“Không có gì không có gì, không phải vấn đề do ông đâu…… Tôi thấy hôm nay tạm gác lại chuyện cơm nước đã, lần tới có cơ hội rồi chúng ta hẵng bàn sau, bây giờ vào văn phòng của ông ngồi để bàn việc chính của chuyến đi lần này, được chứ?”
Cái việc chính này ắt hẳn cần vị đại thiếu gia ngồi trong xe chẳng chịu ló mặt kia đích thân ra trận, chủ tịch Thạch lúng túng gật đầu, tiếp đó trông thấy cánh cửa xe được thư ký nhẹ nhàng mở ra, một thanh niên điển trai hờ hững bước xuống. Vóc người hắn rất cao, tuổi không lớn lắm mà mái tóc đã bạc trắng xóa, thấm đẫm nét tang thương, trên vai còn phủ thêm một chiếc áo khoác màu đen.
Ánh sáng bên ngoài làm đôi mắt thanh niên tóc trắng hơi đỏ lên, hắn nhanh chóng đeo thêm một cặp kính mắt. Trong thoáng chốc đối diện với hắn, chủ tịch Thạch sững ra.
Đôi mắt trắng ấy khiến người ta lạnh đến gai người, bên trong lại chứa đựng từng chút nhiệt độ bình thường. Lúc này, Tấn đại thiếu mới lạnh nhạt liếc nhìn ông.
“Xin cho hỏi, rốt cuộc chúng ta còn phải đứng đây bao lâu nữa?”
Câu nói này làm chủ tịch Thạch bừng tỉnh, ý thức được mình cứ nhìn chằm chằm người ta như thế thật không lịch sự gì cả, ông vừa xấu hổ xen lẫn căng thẳng, lắp bắp nói lời xin lỗi:
“Ôi…… Xin lỗi xin lỗi…… Là do tôi sơ sót…… Giữa mùa đông gió lớn thế này, chúng ta đừng đứng đây nữa, mau vào trong đi thôi…… Tiểu Lưu, Tiểu Lưu, mau lên lầu nấu nước pha trà để đãi khách đi, nhanh lên nhé……”
Có lẽ là muốn che giấu sự bối rối vì mình vừa nhìn chằm chằm ngoại hình kỳ lạ của chàng thanh niên, chủ tịch Thạch nói xong thì lúng túng cười gượng rồi lập tức bước nhanh tới phía trước. Thư ký bị bỏ lại một mình, đưa mắt nhìn bóng chủ tịch Thạch đáng thương rời đi, cũng cảm thấy căng thẳng quá đỗi.
Thư ký liếc nhìn đại thiếu gia lạnh băng lúc nào cũng tỏa ra khí thế đè ép người khác, áp lực trong lòng cũng vô thức lớn thêm, ông ta dè dặt tiến lại gần, chủ động nhắc tới một việc khác mà ban nãy trên đường chưa kịp nói.
“Thưa đại thiếu, vừa rồi lúc chúng ta đi trên đường…… Có phải Văn Tuệ tiểu thư và Gia Tường thiếu gia đã gọi tới rất nhiều cuộc không ạ……”
“……”
Chuyện gì không nói, tự dưng ông ta lại nói tới chuyện này. Sắc mặt Tấn Tỏa Dương chùng xuống, bởi vì hắn lại bắt đầu nhớ tới mấy việc xảy ra trước đó đã khiến mình bực bội, thư ký thấy thế thì nơm nớp lo sợ, nhỏ giọng hỏi rằng:
“Lát nữa cậu…… thật sự không gọi về nhà một cú sao? Trước khi chúng ta đi, Văn Tuệ tiểu thư khóc lóc rất thảm thương…… đến nỗi khàn cả họng…… Tuy Gia Tường thiếu gia nói nặng lời thật, nhưng tính khí cậu ấy từ nhỏ đã vậy, cậu đừng chấp nhặt làm gì…… Gia Nhạc thiếu gia đã gửi không ít tin nhắn cho tôi, cũng là về chuyện của Văn Tuệ tiểu thư và Gia Tường thiếu gia, nói là bây giờ Gia Tường thiếu gia đang đòi tự sát, lão gia đã sắp giết cậu ấy đến nơi rồi, còn bảo đã năm hết tết đến, cậu không nên khiến sự tình trở nên khó coi như vậy…… Dẫu sao bọn họ cùng đều lớn lên cùng cậu, cậu xem liệu có thể……”
Thư ký nói đến nước này, đã tỏ rất rõ ý cầu xin thay cho một số người nào đó rồi. Những việc bẽ bàng xảy ra trong nhà trước khi Tấn Tỏa Dương tới đây hiển nhiên đã gây ảnh hưởng đến lợi ích trực tiếp của không ít người nhà họ Trần, nhưng đáng tiếc người đứng trước mặt ông ta lại là vị chủ nhân xưa nay vẫn luôn vô tình.
Trước khi khởi hành đến huyện Đông Sơn, Tấn đại thiếu gia không hề chào hỏi bất cứ người nào, rõ ràng vẫn còn đang nổi nóng. Cho nên mặc dù nghe rằng những người có quan hệ mật thiết với mình đang lâm vào tình cảnh gay go, hắn chỉ lạnh nhạt quay sang nhìn thư ký, nói từng câu từng chữ:
“Nếu tôi nhớ không lầm, bọn họ đã là người trưởng thành từ lâu rồi nhỉ.”
“……”
“Nhưng hành vi hiện tại của bọn họ chỉ khiến tôi cảm tưởng như mình đang nói chuyện với một đám người bị khiếm khuyết trí lực.”
“……”
“Trần Gia Tường muốn làm bất cứ việc gì vì Từ Văn Tuệ hay vì ai, đều không liên quan đến tôi. Từ Văn Tuệ sẽ không bao giờ trở thành vợ của tôi, tôi cũng sẽ không vì bất cứ nguyên nhân gì mà đồng ý cưới cô ta. Cho nên đừng có làm như thể tôi luôn cố ý gây rối chia rẽ bọn họ vậy. Không cần phải báo cáo với tôi về chuyện của bọn họ, trong thời gian tiếp theo đây đừng để tôi tiếp tục nghe thấy tên của mấy người đó nữa, trước tiên tập trung làm cho xong việc mà mẹ tôi giao phó lúc lâm chung đi, rõ chưa?”
“Dạ, vâng, vâng ạ……”
Thư ký đi theo hắn cũng đã mấy năm, biết lần này mình không thể nào thuyết phục được hắn, ông ta đành sờ mũi gật đầu, cùng Tấn Tỏa Tương – người mang tâm trạng còn tệ hơn lúc nãy – tiến vào trong tòa nhà chính quyền huyện Đông Sơn.
Thư ký giúp hắn để điện thoại trong túi, lúc lên lầu, điện thoại lại reo mấy lần, sợ đại thiếu gia nhà mình mất hứng nên ông ta đều lặng lẽ tắt đi.
Đoàn người phong trần mệt mỏi cùng tiến vào trong văn phòng mà chủ tịch Thạch đã dặn cấp dưới bật sẵn lò sưởi. Từ nhỏ đến lớn, vì lý do sức khỏe nên Tấn đại thiếu gia khá sợ lạnh, khi bước vào căn phòng ấm áp này, sắc mặt hắn mới tốt lên đôi chút.
Cơ sở hạ tầng của huyện Đông Sơn vẫn còn tương đối đơn sơ, do đó trong căn phòng chật hẹp này thậm chí còn chẳng có chỗ ngồi đàng hoàng, chỉ có độc một chiếc sô pha nhỏ đủ cho vài người ngồi, lúc ngồi xuống còn phát tiếng kẽo kẹt.
Vừa ngồi xuống, Tấn Tỏa Dương ngay tức khắc nhìn thấy bên dưới mặt bàn thủy tinh có ép một tờ tiền giấy màu đỏ sậm, mệnh giá một tệ bản thứ tư, ở thời nay đã không còn gặp được tờ tiền này nữa.
(Tờ tiền nhân dân tệ bản thứ tư.)
Hiển nhiên tờ tiền giấy này đã ra đời từ cách đây rất lâu, bốn góc ố vàng được ép thẳng thớm, chân dung nhân vật ở mặt sau đã mờ hết cả.
Chủ tịch Thạch cởi áo bông, ngồi xuống cùng bọn họ. Thấy vậy, ông khách sáo rót trà dầu đặc sản địa phương cho họ, sau đó chỉ vào tờ tiền có mặt sau vẽ hai thiếu nữ dân tộc thiểu số, nở nụ cười tự hào nói rằng:
“Đây là nhân dân tệ mà nước ta phát hành năm , một trong hai cô gái mặc trang phục dân tộc trong hình chính là Động nữ ở quê hương chúng tôi, tên là Thạch Nãi Dẫn. Nghe nói khi đó cô ấy đang cùng các chị em của mình xuống núi mua sắm, tình cờ lọt vào mắt xanh của một họa sĩ nổi tiếng đi ngang qua nơi đây, hoạ sĩ liền vẽ ra bức tranh này rồi sau đó tranh được dùng để phát hành nhân dân tệ, nhờ đó người dân cả nước mới biết dung mạo Động nữ đẹp đến nhường nào, không hề thua kém cô gái Miêu gia kia……”
Tấn đại thiếu đang cúi đầu uống trà, lời này không khiến hắn có quá nhiều phản ứng, thư ký ngồi cạnh đó thì cũng cười lễ phép. Chủ tịch Thạch ngạc nhiên phát hiện sau khi Tấn Tỏa Dương cởi chiếc áo khoác màu đen, trong áo sơ mi của hắn dường như có thứ gì đó màu vàng óng như đá quặng, ông tò mò hỏi:
“Ồ, lúc nãy ở bên ngoài tôi không để ý…… Thứ đại thiếu đeo trên cổ là hổ uy sao?”
“……”
Tấn Tỏa Dương và thư ký cùng bày vẻ mặt kỳ lạ nhìn chủ tịch Thạch, chủ tịch Thạch bất ngờ, nhận ra mình vừa nói gì đó không phải, ông ngơ ngác chớp chớp mắt, sau đó mới chậm rãi lên tiếng:
“Chẳng lẽ không đúng? Tôi thấy giống lắm mà…… Ngày xưa người già ở chỗ chúng tôi hay cho trẻ nhỏ mới sinh đeo cái này, nói đeo vào thì sẽ không dễ bị “trẻ con già” trên núi bắt cóc ăn thịt, cơ mà cũng không có căn cứ khoa học gì……”
Nghe ông nói vậy, đôi mắt nhạt màu của Tấn Tỏa Dương hơi thay đổi, bởi vì miếng đá quặng vàng óng này đúng là do mẹ hắn Trần Như Thấm trao cho hắn trước đây, cũng chính miệng bà nói cho hắn biết nó có tên là hổ uy. Nghĩ tới mục đích mình tới đây, chàng thanh niên tóc trắng cau mày chìm vào im lặng.
“Dương Dương, hãy giúp mẹ trở lại đó, bằng mọi giá phải nghĩ cách giúp mẹ trở lại nơi đó, nhất định phải trả món nợ mà chúng ta đã nợ nơi đó, bằng không mẹ dù có chết thành quỷ cũng không thể nào yên lòng được……”
Lời nói của người phụ nữ hao gầy nằm trên giường bệnh hãy còn văng vẳng bên tai, đáng tiếc món nợ và sự hoàn trả đối với huyện Đông Sơn mà bà nhắc đến, Tấn Tỏa Dương – đứa con duy nhất của bà – cho tới nay vẫn không hiểu rốt cuộc nó có nghĩa là gì.
Trong sự chiêu đãi nhiệt tình của chủ tịch Thạch, bọn họ uống hết chén dầu trà nóng hổi trước mặt. Vì nguyện vọng của mẹ mà Tấn Tỏa Dưng đích thân bôn ba đường xa để tới đây, bấy giờ, hắn mới bắt đầu nói về những thông tin cần thiết.
Nếu là trước đây thì kỳ thật một mình thư ký đến đây để hoàn thành cũng được. Bình thường Tấn Tỏa Dương chẳng mấy khi ra ngoài, song vì một số nguyên nhân đặc biệt mà hắn lại lựa chọn rời nhà ngay lúc cuối năm, lựa chọn cùng tham dự vào chuyến đi này.
Chủ tịch Thạch nghe bọn họ tỏ ý sẵn sàng bỏ vốn lớn để khai phá du lịch tại huyện Đông Sơn, còn nguyện ý trùng tu miếu Phạm gia và hồ Long Vương, thậm chí xây cả một ngôi miếu Long Vương bề thế hơn để mời chào du khách, ông quả thực mừng rỡ khó mà tin nổi. Tấn đại thiếu vẫn luôn khá kiệm lời, hắn khẽ đẩy mắt kính, lạnh nhạt lên tiếng:
“Trước kia tôi được nghe rằng nơi đây có hoạt động cúng tế Long Vương và miếu tổ, nhưng địa phương mãi chưa có đủ kinh phí để hoàn thiện việc tu sửa miếu thờ, nếu việc này có ảnh hưởng trực tiếp tới ngành du lịch của địa phương, chúng tôi cũng có thể giúp chính quyền huyện hoàn thành hạng mục này. Các khoản quyên góp từ thiện của mẹ tôi trước đây vẫn chưa thể thay đổi kinh tế bản địa từ tận gốc rễ, cá nhân tôi thì thiên hướng về phương thức này hơn, ngài chủ tịch thấy thế nào?”
“Đương nhiên đương nhiên, cơ mà thật sự là, thật sự là làm phiền cậu quá…… Việc này giúp ích rất nhiều cho địa phương chúng tôi…… Ngày kia, không, sáng mai tôi sẽ dẫn cậu và thư ký đi khảo sát tình hình ngọn núi phụ cận, bảo đảm sẽ nhanh chóng báo cáo thông tin phản hồi lại cho các vị, tuyệt đối không làm trễ nải thời gian của mọi người, tranh thủ xác định xong việc này trước năm mới……”
Chủ tịch Thạch tỏ thái độ phối hợp như vậy cho thấy chuyện này đã thành công một nửa, tiếp đó hai bên sắp sửa hợp tác này cũng không tiếp tục bàn bạc gì nữa, chỉ tán gẫu đôi câu về các tác phẩm thư họa treo trên tường, có vẻ được tạo nên bởi tay chủ tịch Thạch.
Thư ký chính là người chủ động gợi chủ đề về những bức thư họa này, bởi vì đại thiếu gia nhà ông ta ngay từ nhỏ đã không giống trẻ con bình thường lắm, hắn thích nghiên cứu sách xưa, tranh chữ, đồ cổ từ hồi còn ở trong bụng mẹ rồi, nếu trò chuyện về đề tài hắn hứng thú thì chí ít hắn sẽ không lạnh nhạt với chủ tịch Thạch, dù gì tiếp sau đây người ta còn phải giúp đỡ bọn họ nhiều mà.
Vốn dĩ muốn khiến không khí trò chuyện sôi nổi hơn, ngặt nỗi trình độ hội họa của chủ tịch Thạch chỉ ở mức nghiệp dư nên thành ra bầu không khí lại nặng nề thêm.
Trên bức tường trắng, ngoại trừ vài điều lệ tuyên truyền tinh thần cán bộ thuộc thể chế, một ít mảnh giấy cắt chữ Phúc phù hợp với không khí ngày lễ của địa phương, thì cũng chỉ có vài bức phác thảo non nước và tranh sơn dầu, không biết đã vẽ từ năm nào tháng nào, cách chọn cảnh và phối màu hết sức vụng về, thậm chí có thể phán một câu hoàn toàn chẳng ra làm sao cả.
Nhìn từ nét mặt chàng thanh niên tóc trắng thì rõ ràng là hắn chẳng biết nên đánh giá những “tác phẩm dòng ý thức” như thế nào. Hắn mím môi, dõi ánh mắt phức tạp ngắm nhìn những cây cổ thụ và hòn đá vụn được vẽ lộn xộn méo mó. Rồi trong lúc lơ đãng, hắn chợt để ý thấy ở góc tường còn có một bức tranh sơn dầu vẽ dở, bên trên là mây mù quẩn quanh, dưới đáy hồ thấp thoáng hình dáng đuôi rồng tạo nên những gợn sóng lạ lùng, khiến hắn không khỏi sững lại. (Tác phẩm dòng ý thức là chỉ những tác phẩm tái hiện cảm xúc, ý thức, nội tâm của con người, phá vỡ những quy tắc trật tự thông thường.)
【Thạch Hùng Vĩ • Vẽ vào mùa hạ trong năm • Ven hồ Xích Thủy Long Vương】
“Bức tranh vẽ dở này…… cũng là do chủ tịch Thạch tự tay vẽ nên sao?”
Lúc hỏi câu ấy, Tấn Tỏa Dương nhìn về phía người trung niên ngoại hình bình thường này, biểu cảm rõ ràng có chút kính phục và kinh ngạc.
Trình độ nghệ thuật mà bức họa này biểu hiện ra khác hoàn toàn những bức trước đó, chỉ riêng việc chọn cảnh hồ hiếm có ấy thôi đã có thể nói là xuất sắc rồi, càng khỏi bàn tới phương thức thể hiện ánh sáng đặc thù và bút pháp khắc họa nên núi rừng buổi đêm tối.
Thấy Tấn Tỏa Dương chú ý tới bức họa phủ bụi đặt trong góc này, chủ tịch Thạch cũng lấy làm ngạc nhiên. Hồi lâu sau, người đàn ông trung niên tỏ vẻ mặt phức tạp, nở nụ cười gượng gạo và bảo rằng:
“Ồ? Đúng đúng đúng, là bức tranh năm xưa tôi vẽ cảnh ở Đông Sơn, hôm đó là ngày mười lăm trong tháng, là tiết tịnh thân theo truyền thống. Người địa phương sẽ vâng theo lời của các cụ già, phải ở nhà dùng lá chuối tây rửa sạch đi khí xúi quẩy, ngay cả sơn tinh yêu tà trong núi rừng cũng không ngoại lệ…… Tính kỹ ra thì…… Thời gian đã trôi qua biết bao năm rồi…… Hôm ấy trên núi có mưa, tôi và mấy vị cán bộ quen biết cùng đi lên núi để thăm hỏi nhân dân, lúc chạng vạng có ghé ngang qua hồ Xích Thủy Long Vương, vì nổi hứng nhất thời nên tôi liền cầm bảng vẽ và máy ảnh tới bờ hồ để vẽ phong cảnh……”
“……”
“Lúc đó trên mặt hồ không có gió, chỉ có sao và trăng, chung quanh vương vất sương mù, xa xa là bầu trời đêm tiếp giáp với mặt hồ, sắp sửa hoàn toàn buông xuống. Tôi đứng trên sườn núi cách đó không xa, khi đang hướng máy ảnh về phía mặt hồ, tôi tình cờ bắt gặp cảnh tượng ấy, lòng phải trầm trồ xuýt xoa thiên nhiên mới thần kỳ và đẹp đẽ xiết bao……”
Lúc nói tới đây, chủ tịch Thạch tỏ vẻ tự hào xen lẫn cảm khái, đến đôi mắt ông cũng sáng bừng lên. Tấn Tỏa Dương thật lòng cảm nhận được sự nhiệt thành và yêu thích của ông dành cho bức họa này, liền thắc mắc:
“Vậy tại sao cuối cùng ông không vẽ nốt? Nếu kiên trì hoàn thành thì đây sẽ là một tác phẩm thư họa vô cùng xuất sắc.”
“Ừm…… Là bởi vài lý do đặc biệt…… Cũng liên quan đến một ít phong tục kiêng kỵ của bản xứ……”
“Phong tục kiêng kỵ?”
“Vào thời điểm ấy, ngoại trừ cảnh hồ, tôi còn trông thấy một ít thứ không bình thường ở bên cạnh hồ nước giữa trời mưa. Mà theo truyền thống của người địa phương, cảnh tượng như thế không thể tùy tiện ghi lại bằng máy ảnh hay bất kỳ thứ gì khác…… Cho nên lúc đó tôi không dám chụp, cũng không dám khắc họa lại hoàn chỉnh thứ mà tôi đã nhìn thấy……”
“……”
“Ấy thế nhưng sau đó tôi trở về huyện thành, kể lại chuyện này cho người nhà và bạn bè, lại có không ít người nói tôi may mắn, có thể tận mắt nhìn thấy thứ đó thì tức là điềm lành thăng quan phát tài. Không lâu sau, tôi quả thực đã gặp được vận may lớn nhất trong hơn nửa đời người, liên tục đảm nhiệm chức vụ tại bản địa…… Chính vì lẽ đó mà tôi mãi chẳng dám vẽ xong bức họa này, chỉ coi nó như một hồi ảo giác mà mình nhìn thấy ven hồ đêm ấy mà thôi……”
“……”
Câu chuyện của ông lập tức khơi gợi hứng thú của những người đang ngồi nghe. Đến cả Tấn đại thiếu, một người mặt lạnh tâm lạnh, hiếm khi tỏ ra hiếu kỳ với chuyện gì, cũng phải chau mày nghi hoặc.
Ngay sau đó, chủ tịch Thạch liền được hỏi “Ông rốt cuộc đã nhìn thấy gì, trên bức họa này vốn còn có thứ gì nữa?”. Bấy giờ, chủ tịch Thạch, người mới nửa kể nửa giấu câu chuyện, mới hạ thấp giọng, chỉ vào vị trí trống không bên cạnh gợn sóng hình đuôi rồng, nói có vẻ thần bí:
“Ở mặt nước chỗ này vốn dĩ còn có một người nữa…… Một người đàn ông, vì cách quá xa nên tôi chẳng thấy rõ mặt, trên cơ thể người ấy có vảy và sừng rồng rất rõ ràng, đằng sau còn mọc một chiếc…… đuôi rồng màu xanh ánh vàng.”