Đêm nay, dưới sự sắp xếp của chủ tịch Thạch, Tấn đại thiếu gia – người cuối năm rồi còn một mình đi đến huyện Đông Sơn, đã thuận lợi trú lại nhà khách cán bộ duy nhất tại huyện thành.
Nhà khách tuy không lớn nhưng điều kiện bên trong cũng khá ổn, trong phòng có lò sưởi và nước nóng suốt bốn mùa quanh năm, còn có máy vi tính và máy fax dùng để chuyển phát bưu kiện và tiến hành những công việc cơ bản.
Bữa tối diễn ra trong nhà ăn chung tại lầu dưới trụ sở chính quyền huyện, thực đơn là các món tiêu chuẩn thường dùng để đãi khách quý, song vì tâm trạng Tấn đại thiếu gia có vẻ không được tốt lắm nên chủ tịch Thạch và mấy người khác đều không dám mời rượu, chỉ an phận duy trì bầu không khí ngột ngạt lạ kỳ cùng vị đại thiếu gia khó hầu hạ này, ăn cho xong bữa cơm đãi khách đầu tiên.
Sau khi dùng bữa xong, mọi người lúng túng trò chuyện vài câu rồi ai về nhà nấy, không hề có chương trình trợ hứng sau tiệc rượu, càng khỏi bàn tới cơ hội tìm hiểu làm thân nhau hơn.
Lần này thư ký cùng theo hắn tới đây, đối với hành vi của hắn, ông ta rõ ràng cũng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Sau khi trình bày xong hành trình ngày mai, ông ta cẩn thận đóng cửa lại rồi rời đi, để lại một mình Tấn Tỏa Dương trong phòng. Hắn đã tắm rửa xong và thay áo ngủ, kính cũng cất đi, đang đứng cau mày trước cửa sổ mà suy nghĩ miên man.
Đứng lặng một mình như thế khiến hắn thoạt trông gầy gò hơn rất nhiều, không còn lạnh nhạt khó gần như hồi ban sáng nữa, mà trái lại, có nét gì đó cô độc khó diễn tả bằng lời.
Mang theo tâm trạng rối bời, chàng thiên niên tóc trắng lơ đãng nhác thấy hình bóng mình phản chiếu trên cửa sổ, ngắm nhìn gương mặt và mái tóc khác hẳn người thường, đi đâu cũng thu hút sự chú ý kia. Lát sau, hắn mới buồn bực nhắm hai mắt lại.
【Đừng cản anh! Anh cứ muốn nói đấy! Nó là người ngoài! Là thằng con hoang! Hà cớ gì từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được dựa dẫm vào nhà họ Trần này!! Còn đòi hỏi chúng ta phải nhường nhịn nó! Văn Tuệ sẽ không đời nào lấy nó! Cô ấy đã là người của tao rồi! Tao và cô ấy đã lên giường với nhau rồi! Nghe chưa hả!】
【Gia Tường…… Gia Tường! Anh đừng nói nhăng nói cuội nữa…… Ôi ôi…… Tỏa Dương, Tỏa Dương, chuyện không phải như thế dâu……】
【Anh nói nhăng cái gì cơ! Tự em nhìn cái bộ dáng quỷ quái của nó rồi trả lời anh đi! Nếu không phải bố mẹ em và ông nội anh cứ ép em lấy nó thì em thật sự muốn lấy thằng ấy sao? Suy cho cùng thì anh và Gia Nhạc, Giai Giai mới là cháu ruột của ông! Ông phải thương yêu quan tâm bọn anh nhất mới đúng…… Tại sao từ nhỏ đến lớn chúng ta lại thua kém hơn thằng quái thai giả tạo này chứ! Tại sao anh không thể quyết định mình sẽ cưới ai, tại sao chỗ nào anh cũng không bằng nó…… Tại sao! Tại sao cơ chứ!】
【……】
【……Cho dù hôm nay ông có đánh chết tao thì tao cũng phải nói!! Nếu không phải…… Nếu không phải mẹ mày cũng mang họ Trần, nếu không phải lúc trước bà ta thảm hại bò về nhà quỳ lạy cầu xin ông nhận mày! Thì cái loại con hoang lai lịch mập mờ, đến cả mình họ gì cũng không biết như mày! Dựa vào đâu mà ngồi lên đầu lên cổ bọn tao!! Đáng lẽ mày phải sớm cút ra khỏi cái nhà này từ lâu rồi!! Trên đời này cóc ai chịu được thằng quái thai kinh tởm như mày, suốt ngày chỉ biết ra vẻ ngoan ngoãn để nịnh nọt ông! Mày nên cuốn xéo tới chỗ không ai biết đi! Đừng tiếp tục gieo vạ cho ai nữa! Cút đi! Mày cút đi cho tao……】
Buổi tối hôm ấy, tự dưng Trần Gia Tường mò về trong bộ dạng say bét nhè, những lời nói của gã đến nay vẫn còn đọng lại trong đầu hắn.
Mặc dù sau đó ông ngoại hắn là Trần lão tiên sinh đã thay hắn giáo huấn tên Trần Gia Tường say xỉn gây sự kia, nhưng nghe những lời chửi rủa ngu xuẩn phun ra từ chính miệng em họ mình vẫn tạo thành ảnh hưởng tới tinh thần của Tấn Tỏa Dương.
Hắn cứ cúi đầu thẫn thờ, rồi bất giác nhìn lên mặt cửa sổ, trông thấy gương mặt trắng nhợt như người bệnh cùng với mái tóc bạc trắng dù nhuộm bao nhiêu lần vẫn khó mà che giấu nổi.
Mãi một lúc lâu, chính bản thân thanh niên tóc trắng cũng không nói rõ được tư vị trong lòng mình, tâm trạng hắn tồi tệ vô cùng, hắn thu lại tầm mắt đăm đăm lạnh lùng dán lên cửa sổ, chậm rãi quay trở lại giường ngủ của mình. Sau khi ngồi tựa vào đầu giường, hắn tiện tay cầm lấy cây bút máy màu đen cùng với quyển nhật ký mà đi đâu cũng mang theo.
Vài trang đầu của nhật ký ghi chép lại một cách quy luật một số chuyện lặt vặt và lịch trình thời gian trong sinh hoạt thường ngày của hắn, mặt sau thì lại xen lẫn không ít trích dẫn thông tin, chú giải và phân tích liên quan đến dị văn cổ đại Trung Quốc.
Bên trong thu thập lượng lớn nghiên cứu về văn hóa dòng họ Trung Quốc và một thứ yêu tà tên gọi là “túy”, cũng có rất nhiều lý luận và tham khảo thực tế đến từ chính hắn về việc giữa “người”, “tổ thần”, “túy” rốt cuộc tồn tại tương quan thế nào trong tiến trình văn hóa của Trung Quốc cổ đại.
Tuy nhiên, hiếm khi hắn mới lấy quyển nhật ký này ra ở trước mặt người ngoài. Thứ nhất là vì hắn không muốn để bất cứ ai biết mình hay làm gì trong lúc ở một mình, thứ hai cũng là vì hắn đã sớm qua cái tuổi bộc lộ quá nhiều cảm xúc thật với người khác.
“Tỏa Dương, lại đây nào, ngoan ngoãn nói cho ông ngoại nghe, sau này lớn lên con muốn làm gì?”
“……Con cũng không biết, nhưng con muốn ghi chép lại toàn bộ câu chuyện chí quái trong sách cổ ở thư phòng của ông, để những câu chuyện đó có thể mãi mãi lưu truyền lại.”
“Cái gì thế hả! Chả ra thể thống gì cả! Mấy quyển sách đó chỉ dùng để giết thời gian thôi! Tự con nhìn xem, ngoài kia được mấy ai theo nghiệp học thuật mà giàu có đâu! Còn nhỏ tuổi thì đọc nhiều sách là tốt, nhưng cả đời chỉ biết cắm mặt vào sách thì là ngu ngốc…… Hãy nhìn lại cái bộ dạng ủ dột của con đi! Gia Tường, nói cho ông, nói cho cả anh họ con nữa, lớn lên con muốn làm gì?”
“Thưa ông! Con muốn kiếm bộn tiền! Muốn phát tài!”
“Ừm…… Nghe hơi tục tằng, nhưng ít ra còn lanh lợi có chí hướng hơn anh họ con…… Tỏa Dương, ông hỏi con một lần nữa, lớn lên con rốt cuộc muốn làm gì?”
“……”
“Còn muốn ông ngoại hỏi lại một lần nữa sao?”
“……Chăm chỉ học tập, kế thừa gia nghiệp.”
“Lặp lại lần nữa, nói rõ cho cả em họ con nghe!”
“……Chăm chỉ học tập, kế thừa gia nghiệp.”
“Tốt, tốt lắm, đều là cháu ngoan của ông, có chí khí lắm, thế mới là người nhà họ Trần chứ……”
Nghĩ đoạn, dường như hắn bỗng hiểu ra lý do vì sao tối hôm ấy, Trần Gia Tường uống say lướt khướt rồi lại chửi bới mình dối trá giả tạo, khiến người ta phát ghét.
Cho tới nay, chàng thanh niên tóc trắng vẫn luôn sống theo cách mà người khác mong muốn. Tiếp đó hắn không suy nghĩ vẩn vơ nữa, hắn ôm nỗi lòng phiền muộn, chầm chậm lật tới bức ảnh chụp chung giữa mình và mẹ được kẹp ở giữa, nhìn bản thân mình hồi nhỏ mỗi lần chụp ảnh đều đứng lẻ loi một mình, mặt cúi gằm, chẳng một anh chị em nào chịu để ý đến.
Ở một mình trong phòng suốt hồi lâu, cuối cùng hắn mới lật qua trang này, tiếp tục đắm chìm trong những trang nhật ký của mình. Bên trong ghi chép những điều cổ quái mà trước đây hắn tìm kiếm trong thư tịch cổ, song đến nay vẫn chưa nghiên cứu ra được xuất sứ cụ thể.
【Hổ uy】: Đá quặng màu vàng do ánh mắt con hổ sắp chết nhìn chằm chằm mặt đất mà hóa thành, tương truyền có công hiệu trừ tà tiêu tai. —— Xuất phát từ《Dậu Dương Tạp Trở》
【Kiến càng ngựa】: Bộ tộc kiến khổng lồ có đầu nam nữ, đa phần mang họ Phạm, thích hóa thành hình người và sống quần cư tại vùng núi thẳm Xuyên Thục, Tương Tây. Thông thường người già và trẻ nhỏ ở lại trong nhà, thanh niên ra ngoài kiếm ăn. Kém thông minh, hiền lành, chân to như vạc, giỏi xây cất nhà, song lại chẳng có sức lay cây. —— Xuất phát từ《Quý Hằng Tử》 (TQ có câu thành ngữ “Kiến càng lay cây”, chỉ lấy sức lực nhỏ bé, hoàn cảnh yếu thế mà làm việc lớn lao quá sức. Từ gốc là “tỳ phù mã”, đây là cách người TQ vùng Tây Bắc gọi kiến lớn.)
【Cá tử tôn】: Lấy nước ối làm hồ, bào thai hóa cá, trẻ con được cá mẹ đặt trong suối nước, lớn đến mười hai tuổi sẽ biến thành người. Nữ là cá tử, nam là cá tôn, đa phần mang họ Dương, người bình thường nuôi trong nhà có thể tích luỹ phúc khí, được con đàn cháu đống, tục xưng là cá tử tôn. —— Xuất phát từ《Tấn Thư》
【Gà mặt người】: Những người sống ở thời Trung Quốc cổ đại, vì các bệnh liên quan đến hoàn cảnh, nguồn nước mà sinh ra có khuôn mặt dị dạng. Trước kia ở vài vùng, người ta cho những đứa trẻ sơ sinh mặt mũi dị dạng ăn cám thóc, để toàn thân chúng dính đầy bùn đất lông tóc, nuôi nhốt chung với gà vịt gia cầm, đến khi lông không thể nào dứt ra khỏi cơ thể nữa, hoàn toàn biến thành gà, thì sẽ moi ruột chúng cho vào nồi nấu lên ăn. —— Xuất phát từ《Tam Thuyết》
Kể tới mấy câu chuyện chí quái kỳ lạ mà người khác có lẽ chưa từng nghe tới này, đây đương nhiên đều là sở thích của hắn từ thuở bé, vì thấy hứng thú nên đã đi chung quanh tìm đọc sách cổ, sưu tầm và giản hóa lại nên mới có được.
Chính như thư ký từng nói trước đó, là một đại thiếu gia sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã không lo cơm áo, nhưng dường như ngay từ lúc chào đời Tấn Tỏa Dương đã quan tâm với những món đồ cổ, tranh chữ mà chỉ ông già mới thích.
Ngặt nỗi Trần lão tiên sinh, ông ngoại hắn, lại chẳng ưa gì việc nghiên cứu mấy truyền thuyết dân gian tẻ nhạt này, mà rõ ràng ông hi vọng hắn sẽ vâng theo sự sắp xếp của gia đình, theo học ngành kinh doanh hoặc là học y.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn nghiêm túc vâng lời trưởng bối, rất hiếm khi bày tỏ ý kiến của mình, cho nên vẫn mãi che giấu sở thích này rất kỹ. Hắn vừa nỗ lực đóng vai một đại thiếu gia cao ngạo, khắc chế lạnh lùng trước mặt người khác, chưa bao giờ gây rắc rối cho gia đình, vừa không để bất cứ ai biết trong âm thầm mình lại có sở thích kỳ quặc, hay phải nói là thần bí này.
Giờ phút này, hắn đăm chiêu liếc nhìn miếng hổ uy màu vàng óng trên tay mình, không khỏi nhớ tới câu chuyện khó tin mới được nghe tại văn phòng của chủ tịch Thạch hồi sáng nay.
Tấn Tỏa Dương thật lòng phải thừa nhận rằng, nơi mang tên huyện Đông Sơn này thần bí và kỳ lạ hơn tưởng tượng của mình rất nhiều. Hồi lâu sau, hắn cụp mắt mím môi, tiếp tục cúi đầu xem lời chú thích mình viết, bấy giờ tinh thần mới từ từ thả lỏng được. Trước khi đi nghỉ, hắn tháo miếng hổ uy trên cổ ra, đặt lên chiếc tủ đầu giường trong phòng, rồi chậm rãi nằm xuống.
Miếng hổ uy này…… lúc trước rốt cuộc đã có được bằng cách nào?
Năm xưa mẹ đã gặp thứ gì trên núi…… nên mới nhất quyết không chịu tiết lộ cho mình biết chuyện đã xảy ra……
Và cả, chẳng lẽ rồng…… thật sự tồn tại trên thế gian này ư? Bằng không thì thứ mà chủ tịch Thạch tận mắt nhìn thấy là gì?
Cứ như thế, tối nay Tấn Tỏa Dương không quá buồn ngủ, đến tận hừng đông vẫn mải mê suy nghĩ về những chuyện kỳ quái phức tạp ấy.
Có lẽ cũng bởi nguyên nhân này mà đêm hôm đó, hắn bỗng mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, hắn đứng một mình dưới cây cầu ọp ẹp xập xệ, dưới cầu có sao, có trăng, xa xa có hai bóng lưng mà hắn không quen biết song lại gợi cảm giác rất đỗi thân mật, đang ngồi tựa sát vào nhau dưới vòm cầu.
Hắn muốn tiến lại gần, nhưng xuất phát từ một lý do nào đó không rõ, hắn chẳng tài nào tới gần nơi lạ lùng ấy được.
Mãi đến khi chàng thanh niên tóc trắng hoang mang trông thấy một người trong đó quay lại, hắn cau mày đang định bước lên phía trước để nhìn kỹ mặt của hai người đàn ông nọ, thì bỗng choàng tỉnh bởi chiếc điện thoại đặt ở đầu giường. Hắn tức khắc mở mắt ra, đối diện với trần nhà ngập tràn ánh nắng.
—— Thì ra, trời đã sáng từ lâu.