Tinh Phong Truyền Thuyết

chương 125: phẫn nộ bạo phát (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhạc Nguyệt, Vương lão tướng quân và những người khác đang lo lắng chờ đợi ở bên ngoài. Nhưng bọn họ lại không hề biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Trong mắt bọn họ, khu vực chiến đấu phía trước Phong Vũ Quan đã khôi phục lại như trước kia, không hề có một bóng người, không có một giọt máu tươi. Vương lão tướng quân đã phái người đi thăm dò, nhưng chỉ đi được vài bước thì không có cách nào tiến tới được nữa. Bọn họ lúc này mới phát hiện trước mặt đang có một bức tường vô hình ngăn cản bọn họ.

Nói cách khác, trước mắt bọn họ chỉ là huyễn cảnh.

Đúng, đây chính là không gian cấm chế do Trương Tinh Phong tạo thành. Những người ở bên trong không gian cấm chế đều bị công kích, nhưng ở bên ngoài lại không hề có việc gì.

Đang lúc tất cả mọi người đều tập trung vào huyễn cảnh trước mặt, không ai chú ý đến "Bích Huyết Đao" bị Đại trưởng lão đánh rơi bắt đầu khẽ nhúc nhích, đột nhiên lóe sáng lên rồi biến mất. Nếu như Trương Tinh Phong nhìn thấy, hắn có thể phát hiện Bích Huyết Đao đã trở về bên trong cơ thể của của Lang Phong đang hôn mê.

"Bích Huyết Đao" và Lang Phong là nhân khí hợp nhất, căn bản là không cần chân nguyên lực cũng có thể khống chế.

Nhạc Nguyệt lúc này đang ôm Lang Phong đi về hướng trướng bồng, nàng cũng không chú ý đến cặp mắt của Lang Phong khẽ giật giật.

Lúc này bên trong không gian cấm chế!

Trương Tinh Phong sắc mặt lạnh như băng, từ trên không trung nhìn xuống những Nguyên Mông chiến sĩ bên dưới, hỗn độn lực trong cơ thể vận chuyển như một tia chớp. Hắn hiện tại muốn sử dụng thức thứ hai của Cửu Tiêu Thần Lôi Dẫn Kiếm Quyết. Mặc dù một chiêu này yêu cầu thực lực phải đạt đến Hợp Thể tiền kỳ mới có thể thi triển, nhưng Trương Tinh Phong bây giờ đã đạt đến Phân Thân hậy kỳ, hơn nữa dựa vào thân thể cường hãn, hắn tin rằng có khả năng chịu được phản phệ.

- Cửu Tiêu Thần Lôi Dẫn Kiếm Quyết —— Lôi Thần Chi Nộ!

Trương Tinh Phong khuôn mặt lãnh khốc, hai tay biến thành trong suốt, những tia chớp không ngừng lóe lên trên tay.

- Diệt —— Thế!

Hắn đã tuyên án tử hình đối với những binh lính Nguyên Mông bên dưới.

"Oanh!"

"Tê!" "Oanh!" "Long!" Tiếng sấm vang lên không dứt, những tia chớp như cơn mưa vần vũ trong thiên địa.

"A!" "A!"...... Chỉ có những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tất cả những binh lính Nguyên Mông đã không còn nhìn thấy gì nữa, trước mắt bọn họ những tia chớp vô tận. Những người bị thiểm điện đánh đều trúng lập tức tử vong, bao gồm cả Nguyên Anh kỳ cao thủ.

"Phanh!" Một nửa thành trì Phong Vũ Quan cũng ở bên trong phạm vi cấm chế, cho nên cũng phải gánh chịu tai nạn. Đối mặt với lội điện cực hạn kinh khủng, thiên hạ đệ nhất quan cuối cùng đã không còn đứng vững.

Từng tia chớp không ngừng đánh xuống Phong Vũ Quan, những kiến trúc bên trong lần lượt sụp đổ. Những binh lính bên trong cũng hoàn toàn tử vong.

Yên tĩnh!

Một sự yên tĩnh đáng sợ!

Trương Tinh Phong nhìn những thi thể bị cháy đen bên dưới, tâm của hắn như một khối băng, không hề có một chút thương hại nào. Hắn đột nhiên nhìn về hai thi thể ở phía xa, đó chính là tiền đồ vô hạn Tạp Sát và địa vị chí cao Đại trưởng lão, bây giờ bọn họ đã trở thành hai thi thể lạnh như băng.

"Hô!" Trương Tinh Phong ngự không rời đi, bay về hướng Lang Phong.

"A!" "A!" "A!"......

Tất cả Minh quân đều khiếp sợ nhìn vô số thi thể trước mặt. Sau khi Trương Tinh Phong rời đi, cấm chế không gian đã mất đi tác dụng, tràng diện bên trong hiện ra khiến cho tất cả đều sợ đến ngây người.

Năm mươi vạn thi thể xuất hiện trước mặt, vô cùng khủng khiếp!

"A!"......

Nguyên Mông quân ở phía bắc Phong Vũ Quan vừa rồi hoảng sợ phát hiện ra không thể nào đến phía nam thành. Khi bọn họ đến được, một tràng cảnh hiện ra hiến cho bọn họ cả đời cũng không thể quên.

Vô số thi thể, vô số kiến trúc đổ ập xuống. Tất cả thành trì phía nam Phong Vũ Quan đều bị phá hủy, đó là một chuyện không thể tưởng tượng được, nhưng nó thật sự đã xảy ra.

——————————————

- Đại ca!

Trương Tinh Phong đột nhiên xuất hiện bên trong trước bồng của Lang Phong. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lang Phong, vẻ lãnh khốc trên mặt hắn trong nháy mắt giống như băng bị hòa tan, cặp mắt cũng bắt đầu trở nên ươn ướt.

Lang Phong cho đến bây giờ cũng chưa từng yêu cầu Trương Tinh Phong một điều gì, luôn lặng lẽ vì Tinh Phong trang viên mà làm việc. Đây là lần đầu tiên, Lang Phong vì tình yêu đã yêu cầu Trương Tinh Phong để cho hắn đến Phong Vũ Quan.

Trương Tinh Phong đưa mắt nhìn Lang Phong mạnh mẽ của trước kia, bây giờ đã trở nên yếu ớt, rất có thể sau này cũng không có khả năng tu luyện lại. Vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn cảm thấy đau nhói.

"Ta hỗn đản! Ta hỗn đản! Ta thật sự là một tên hỗn đản!" Trương Tinh Phong trong lòng không ngừng gào lên. ”Nếu như ta cho đại ca Bích lăng đan thì làm sao có thể xảy ra chuyện như hôm nay. Làm sao có thể xảy ra!"

Lần đầu tiên khi luyện chế thành công Bích lăng đan trở lại Tinh Phong trang viên, bởi vì Lang Phong đang ở trong mật thất tu luyện "Bích Huyết Đao", nên Trương Tinh Phong cũng không có cơ hội đem Bích lăng đan cấp cho Lang Phong. Sau khi Lang Phong rời khỏi mật thất, Trương Tinh Phong đã đi đến hoàng cung.

Lần thứ hai khi gặp Lang Phong, toàn bộ sự chú ý của Trương Tinh Phong đều tập trung vào chuyện cảm tình của Lang Phong, liền lập tức an bài cho Lang Phong thành lập Thiên Phong đổ tràng, hắn cũng đã quên mất chuyện linh đan.

Lần thứ ba, là khi phát sinh chuyện Lý gia tấn công Thiên Phong đổ trang đích chuyện, tâm tình của Trương Tinh Phong đều hoàn toàn tập trung vào chuyện báo thù. Sau đó lại xảy ra sự tình của Phong Vũ Quan, Lang Phong lại cùng Nhạc Nguyệt đi đến nơi này.

Từ đầu đến cuối, Trương Tinh Phong chưa từng đem Bích lăng đan cấp cho Lang Phong.

"Những người khác ta đều cho, tại sao, tại sao ta lại quên mất đại ca của mình?" Trương Tinh Phong trong lòng tràn ngập cảm giác hối hận. "Ta cho Tiêu Lâm, ta cho Trương Vũ bọn họ, ngược lại huynh đệ sinh tử của mình của ta lại quên!"

"Khục!" Lang Phong đột nhiên ho lên một tiếng, khiến cho Trương Tinh Phong giật mình đứng dậy.

Lang Phong chậm rãi mở mắt ra nhìn Trương Tinh Phong, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

- Nhị đệ, nhị đệ, khục......

Lang Phong hiển nhiên lần này thụ thương thật sự quá nặng, nói chuyện cũng rất khó khăn.

- Đại ca, đừng nói mữa, hãy nghỉ ngơi trước đi!

Trương Tinh Phong lập tức đỡ Lang Phong nằm xuống, để cho hắn nghỉ ngơi. Trên mặt cố gắng nở nụ cười, chỉ là trông có vẻ rất miễn cưỡng.

- Trương đại ca, huynh đã đến rồi!

Nhạc Nguyệt đột nhiên chạy vào trướng bồng, nhìn thấy Trương Tinh Phong liền kinh ngạc.

- Trương đại ca, bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao quân Nguyên Mông lại chết hết như thế?

Nhạc Nguyệt đến bây giờ cũng không biết những binh lính Nguyên Mông vì sao lại chết.

Khi bọn họ nhìn thấy các thi thể, Trương Tinh Phong đã rời đi.

- Bọn họ hình như đều là bị sét đánh chết. Những binh lính Nguyên Mông hung tàn này giết nhiều người như vậy, bây giờ ông trời đã trừng phạt bọn chúng rồi!

Nhạc Nguyệt ngây thơ vẫn nghĩ là do ông trời trừng phạt. Chuyện này cũng khó trách nàng, ai có thể tưởng tượng được chỉ một người lại có thể giết chết nhiều người đến như vậy.

Trương Tinh Phong ngẩn người, nhưng sau đó chỉ cười cười, không nói gì thêm. Như vậy cũng tốt, hắn cũng không muốn người khác phải hoảng sợ.

- Lang Phong ca ca!

Nhạc Nguyệt nhìn thấy Lang Phong đã tỉnh lại, lập tức kinh hỉ hô lên. Nhưng sau đó thanh âm đột nhiên lại trở nên ngượng ngùng.

Sắc mặt Lang Phong cũng bắt đầu đỏ lên. Trương Tinh Phong bên cạnh dường như nhận ra điều gì, lập tức thẳng tắp địa nhìn chằm chằm vào Lang Phong. Lang Phong cũng nhìn Trương Tinh Phong, không biết nói gì cho tốt, chỉ đành làm ra vẻ thân thể đang bị thương còn chưa hồi phục, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Trương Tinh Phong lập tức đem ánh mắt chuyển hướng sang Nhạc Nguyệt. Sắc mặt Nhạc Nguyệt chợt đỏ bừng, nhưng trong nháy mắt dường như tràn đầy dũng khí, nói:

- Trương đại ca, muội và Lang Phong đại ca đã tư định cả đời rồi!

"Ách!" Trương Tinh Phong ngạc nhiên. Chuyện gì xảy ra vậy? Hắn đem ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Lang Phong và Nhạc Nguyệt, nhưng có vẻ như hai người cũng không muốn nói ra. Trương Tinh Phong trong lòng cảm thấy cao hứng vì Lang Phong, cũng không muốn tiếp tục làm cho mọi người xấu hổ, lập tức đi ra khỏi trướng bồng.

Nhạc Nguyệt lẳng lặng đi đến bên giường Lang Phong. Nàng nhìn Lang Phong, trên mặt có vẻ tươi cười hạnh phúc. Lang Phong nhìn Nhạc Nguyệt, hai người đều nhớ lại chuyện xảy ra sau khi Nhạc Nguyệt ôm Lang Phong đi đến trướng bồng.

Lúc ấy, Lang Phong bởi vì "Bích Huyết Đao" trở về bắt đầu thức tỉnh. Lúc này Nhạc Nguyệt thống khổ bắt đầu ở bên cạnh Lang Phong khóc lóc, còn nói người mình yêu chính là Lang Phong, hy vọng Lang Phong tỉnh lại để nói cho hắn nghe. Lang Phong vừa nghe được trong lòng đại hỉ, hắn vẫn giả vờ hôn mê để nghe Nhạc Nguyệt tiếp tục nói.

Lang Phong càng nghe càng hưng phấn, cũng không thể khống chế được vẻ mặt, cuối cùng bị Nhạc Nguyệt phát hiện. Lang Phong cũng không giả vờ nổi nữa, hai người cứ như vậy yên lặng nhìn nhau.

Tất cả chính là đơn giản và nhanh chóng như vậy!

Trương Tinh Phong đi ra khỏi trướng bồng. Lúc này bên trong quân doanh đang tràn ngập không khí vui mừng phấn khởi, tất cả mọi người đều cao hứng. Nguyên Mông quân bỗng nhiên mạc danh kì diệu bại vong, bọn họ đương nhiên không cần phải tiếp tục chiến đấu nữa.

- Trương bá tước!

Đột nhiên phía sau có người gọi tên hắn.

Trương Tinh Phong xoay người nhìn lại, mỉm cười nói:

- Vương lão tướng quân, ngài càng ngày càng tráng kiện ra đấy!

Lúc trước tại Thái Hành san mạch, khi Trương Tinh Phong đến đại doanh của Chu Lệ để chữa thương đã gặp qua Vương lão tướng quân.

Vương lão tướng quân là nhân vật cấp nguyên lão của quân bộ, là người mà Chu Lệ tín nhiệm nhất. Ông ta cũng biết một chút về chuyện của các thế lực lớn, hơn nữa cũng hiểu rất rõ sự lợi hại của Trương Tinh Phong.

Khi Vương lão tướng quân đột nhiên chứng kiến vô số thi thể của Nguyên Mông quân xuất hiện trước mắt, người khác đều nghĩ là do ông trời trừng phạt, nhưng Vương lão tướng quân trong nháy mắt không hiểu sao lại cho rằng đây có thể là kiệt tác Trương Tinh Phong!

Đương nhiên trong nháy mắt, Vương lão tướng quân đã phủ nhận phán đoán của mình. Ông ta cũng không tin một người lại có lực phá hoại lớn đến như vậy. Phá hủy cả một nửa Phong Vũ Quan, con người có khả năng làm được sao?

- Trương bá tước, bây giờ Lang Phong tiểu huynh đệ thế nào rồi?

Vương lão tướng quân đối với Lang Phong cảm thấy rất áy náy. Bảo vệ công chúa là trách nhiệm của bọn họ, mà Lang Phong lại vì vậy nên mới trọng thương.

- Không có gì, chỉ là công lực hoàn toàn biến mất thôi!

Sắc mặt của Trương Tinh Phong đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Bây giờ hắn nhớ đến một người —— Chu Lệ!

Nếu như lúc đầu Chu Lệ đáp ứng chuyện của Lang Phong và Nhạc Nguyệt, còn có thể xảy ra chuyện như hôm nay sao?

"Chu Lệ, hừ!" Trương Tinh Phong trên mặt như bị bao phủ bởi một lớp băng.

- Lão tướng quân, ta muốn nghỉ ngơi trước, ngài có thể an bài giúp ta một nơi bên cạnh đại ca được không?

- Được, được!

Vương lão tướng quân lập tức cười nói, không hề vì sắc mặt của Trương Tinh Phong lúc này mà cảm thấy mất hứng, trong lòng ông ta đã có quyết định.

- Trương bá tước xin đợt một lát, ta sẽ lập tức bảo thủ hạ thành lập một cái trướng bồng mới!

Vương lão tướng quân tươi cười nói.

Trương Tinh Phong gật đầu. Nghĩ đến võ công của đại ca mình đã hoàn toàn biến mất, tâm tình của hắn lại trở nên không tốt, cho dù vừa rồi đã phát tiết ra.

"Nguyên Mông đã lui binh rồi!", Nguyên Mông đã lui binh rồi!" Đột nhiên thanh âm kinh hỉ vang lên.

"Nguyên Mông đã lui binh rồi!" "Nguyên Mông đã lui binh rồi!" "Nguyên Mông đã lui binh rồi!"......

Những tiếng hò hét trong nháy mắt truyền khắp cả đại doanh. Tất cả binh lính đều vui mừng hớn hở, bởi vì bọn họ đã thắng lợi, đã đánh đuổi được bọn người Nguyên Mông ngông cuồng tự đại, mặc dù nguyên nhân chính thức không phải là do bọn họ.

Trương Tinh Phong sau khi nghe được, chỉ cười cười. Cho dù là đội quân nào một khi bị đả kích như thế thì đều phải lui binh mà thôi, bởi vì bọn họ đã khủng hoảng. Ngoài thành đã chết năm mươi vạn, bên trong thành lại chết đi hai mươi vạn, hơn nữa lại không hiểu nguyên nhân. Không có ai nhìn thấy, chỉ nhận ra bộ dáng của những người chết giống như bị sét đánh chết. Bị sét đánh chết? Phán đoán này đã làm cho những binh lính Nguyên Mông trở nên khủng hoảng.

Hồng Trụ nhìn Phong Vũ Quan không còn một bóng người, lạnh lùng cười cười: "Các ngươi dám không chạy sao? Ngoài thành đã chết năm mươi vạn, bên trong thành đã chết hai mươi vạn, chỉ còn lại mười ba vạn quân các ngươi còn dám ở lại hay sao?"

Hồng Trụ đột nhiên hét lớn:

- Nhanh lên, phong bế cổng phía bắc lại!

Cổng phía bắc không hề bị phá hủy, hơn nữa đó cũng là duy nhất con đường duy nhất thông đến Nguyên Mông. Chỉ cần phong bế nơi này, Nguyên Mông thật sự không có biện pháp để tiến vào Minh triều.

- Tuân lệnh!

Hàng loạt Minh quân lập tức chạy về hướng cổng bắc.

——————————————

- Cái gì, lặp lại lần nữa xem!

Chu Lệ tròn mắt nhìn tên thái giám truyền tin trước mặt.

- Hoàng thượng, có tin thắng trận của Vương lão tướng quân báo về!

Thiếp thân thái giám của Chu Lệ lập tức từ cầm lấy bức thư trong tay tên thái giám truyền tin, đi đến bên cạnh Chu Lệ, trình lên trước mặt. Chu Lệ liếc nhìn tên thái giám truyền tin đang còn quỳ gối, khoát tay ra hiệu cho hắn rời đi.

"Bẩm Hoàng thượng, Nguyên Mông quân đã lui binh!"

Chu Lệ vừa đọc dòng đầu tiên của bức thư, lập tức trở nên kích động. Hắn chỉ biết là thắng trận, còn tưởng rằng là thắng lợi trong quá trình chiến đấu mà thôi, nhưng sự thật lại là hoàn toàn thắng lợi!

Chu Lệ lập tức đọc tiếp.

"Lần chiến đấu này, vừa mới bắt đầu quân ta thương vong mười ba vạn, Nguyên Mông quân thương vong mười bảy vạn, hai bên giằng co lẫn nhau cũng không hề có biện pháp gì.”

Chu Lệ hài lòng gật gật đầu. Thương vong ít hơn so với Nguyên Mông tiểu đã rất tốt rồi.

"Lần chiến đấu này may mắn có Lang Phong huynh đệ. Hắn một người đã giết hơn ba vạn binh lính của Nguyên Mông. Là tiên phong của quân.”

Chu Lệ ngẩn người. ”Lang Phong, không phải là huynh đệ kia của Trương Tinh Phong hay sao? Hắn tại sao lại tham dự vào cuộc chiến này?”

Chu Lệ lắc đầu, tiếp tục đọc xuống.

"Sau đó bắt đầu xảy ra bước ngoặt, Nguyên Mông quân bỗng nhiên xuất hiện hai tuyệt đỉnh cao thủ. Một người cầm chân Lang Phong, còn một người lại muốn giết Nhạc Nguyệt công chúa!"

Chu Lệ đọc đến đây cũng phải đổ mồ hôi lạnh. Chỉ cần nữ nhi của hắn bị sát hại, sĩ khí sẽ bị đả kích rất lớn, thậm chí có thể vì vậy mà hoàn toàn thất bại.

"Lang Phong vì bảo vệ công chúa, bị trọng thương hôn mê bất tỉnh. Lúc này tình huống đã rất nguy cấp, cao thủ kia của Nguyên Mông quân đã chuẩn bị giết chết công chúa!"

Chu Lệ cả kinh. Mặc dù hắn đã biết kết quả, nhưng khi đọc đền đây, trong lòng cũng thầm cảm thấy sợ hãi.

"Ngay lúc này, Trương Tinh Phong bá tước bỗng nhiên xuất hiện. Sau đó chúng thần cũng không biết chuyện gì ra, giống như Trương bá tước và năm mươi vạn quân Nguyên Mông đồng thời biến mất. Nhưng sau đó chúng thần phát hiện ra phía trước có một bức tường vô hình ngăn cách tất cả!"

Chu Lệ khẽ nhíu mày. Hắn đã xác định, tất cả nhất định là kiệt tác của Trương Tinh Phong.

"Đợi đến khi chúng khi nhìn thấy được bên trong, năm mươi vạn người đã chết, giống như bị sét đánh. Hơn nữa Phong Vũ Quan cũng giống như bị vô số lôi điện công kích, khu vực phía nam hoàn toàn bị phá hủy. Đồng thời hai mươi vạn quân Nguyên Mông bên trong cũng thương vong. Nhân cơ hội này, quân ta đã dễ dàng giành được thắng lợi!"

Chu Lệ để bức mật tín sang một bên, chân mày khẽ nhíu lại, hiển nhiên hắn đang tập trung suy nghĩ.

"Lang Phong? Nhạc Nguyệt? Trương Tinh Phong?" Chu Lệ trong lòng đã có quyết định, trên mặt lộ ra một nụ cười cao thâm mạt trắc.

Truyện Chữ Hay