Tinh Phong Truyền Thuyết

chương 126: hoàng thượng đích ân tứ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trận chiến tại Phong Vũ Quan, Minh quân cuối cùng giành được thắng lợi. Tuy nói thắng lợi có điểm không thật, nhưng cũng không có ai tính toán. Những chiến sĩ của Minh quân vừa tiến vào Phong Vũ Quan, liến lập tức hoàn toàn phong bế cửa bắc. Quân đội Nguyên Mông đã không có khả năng tiến vào nội địa một lần nữa. Nguyện vọng trăm năm của Nguyên Mông đã bị Trương Tinh Phong dập tắt hoàn toàn, bọn họ chỉ chỉ đành rút khỏi chiến tranh.

Lúc này đã là tháng năm, không khí mát mẻ. Tất cả những chiến sĩ của Minh quân đều đang hưởng thụ những cơn gió mát thổi qua, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trương Tinh Phong điềm nhiên cỡi trên lưng chiến mã đi về hướng kinh thành. Kỳ thật hắn rất muốn sớm trở về Tinh Phong trang viên, nhưng thương thế của Lang Phong làm cho hắn không cách nào an tâm rời đi. Huống chi hắn cũng không nhẫn tâm chia lìa Lang Phong và Nhạc Nguyệt, cho nên chỉ có thể cùng với đại quân đồng thời trở lại kinh thành.

Từ phía xa, bóng dáng của kinh thành đã dần dần hiện rõ. Tất cả những chiến sĩ đều bắt đầu cảm thấy hưng phấn. Lần này bọn họ trở lại kinh thành với tư cách là những người thắng trận trở về, đương nhiên là phi thường kiêu ngạo.

- Trương bá tước, lần này phải thật sự đa tạ Lang Phong huynh đệ. Sau khi trở lại kinh thành, Hoàng thượng nhất định sẽ phong thưởng thật lớn!

Vương lão tướng quân nhìn Trương Tinh Phong cười cười nói.

Trương Tinh Phong chỉ cười nhạt, tựa như không hề để ý gì đến chuyện này.

Vương lão tướng quân cười cười, cũng không nói gì thêm. Lúc này đã đến trước cổng thành, phía xa xa đã có thể thấy được đội ngũ nghênh đón đang đứng chờ.

Chu Lệ đứng ở phía trước, dường như có vẻ rất sốt ruột, vừa nhìn thây quân đội xuất hiện lập tức trên mặt hiện ra vẻ tươi cười.

Vương lão tướng quân và Hồng Trụ đi ở hàng đầu tiên, nhìn thấy Chu Lệ tự mình đứng ở phía trước chờ bọn họ, trong lòng cảm thấy kích động, lập tức xuống ngựa đi đến trước mặt Chu Lệ.

- Thần không phụ thánh ân, cuối cùng cũng đã đuổi được kỵ binh của Nguyên Mông ra khỏi bờ cõi!

Vương lão tướng quân quỳ xuống, cao giọng nói.

Trương Tinh Phong lạnh nhạt cười: "Vương lão tướng quân này vậy mà mặt cũng không đỏ, nói như thể là những Nguyên Mông kỵ binh này thật sự là do hắn tiêu diệt vậy!”

Nhưng Trương Tinh Phong cũng không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn lại xe ngựa phía sau, bên trong xe có Lang Phong đang bị trọng thương.

Chu Lệ lập tức bước lên phía trước, đỡ Vương lão tướng quân và Hồng Trụ dậy, nói:

- Hai vị là những anh hùng của Đại Minh ta, hãy mau đứng lên. Đi, theo trẫm hồi cung!

Chu Lệ thị lập tức nắm lấy tay hai người, dẫn vào bên trong thành.

Đoàn người theo Chu Lệ vào cổng thành, tiến về hướng hoàng cung. Tất cả nhân dân trong kinh thành đều đổ hết ra đường để tung hô. Bọn họ biết chiến tranh đã thắng lợi, đã không còn nguy hiểm, cho nên đều cảm thấy hưng phấn. Kỳ thật là những bình dân bọn họ chỉ cầu đươc bình an mà thôi.

Trương Tinh Phong cũng bị Chu Lệ phái người mời đến Kim Loan điện, thậm chí cả Lang Phong đang trọng thương cũng được người dùng kiệu đón tới.

Tất cả văn vũ bá quan trọng Kim Loan điện đều vui mừng hớn hở, trên mặt mỗi người đều có vẻ tươi cười.

- Ha ha...... Tất cả hình như đều đang rất cao hứng thì phải? Ha ha...... Người đâu, chuẩn bị chỗ ngồi cho Trương bá tước!

Chu Lệ ngồi trên long ỷ, cười sang sảng, vừa nhìn thấy Trương Tinh Phong lập tức an bài người chuẩn bị chỗ ngồi.

Trương Tinh Phong mỉm cười khẽ cúi người, cũng không từ chối liền ngồi xuống, quay về đại ca Lang Phong bên cạnh cười cười. Lang Phong hôm nay có vẻ như rất cao hứng, vẻ mặt tươi cười, không hề buồn phiền vì mất đi võ công.

- Hôm nay trẫm rất cao hứng, rất cao hứng, ha ha...... Ha ha ha......!

Chu Lệ cười lớn, hiển nhiên hắn đang rất phi thường cao hứng, những thần tử phía dưới cũng đều vui mừng hớn hở.

- Hôm nay, trẫm có vài chuyện muốn tuyên bố!

Nụ cười trên mặt Chu Lệ thu lại một chút. Tất cả bách quan bên dưới cũng lập tức yên lặng, bọn họ biết Chu Lệ đang muốn phong thưởng. Phong thưởng sau khi đại thắng, đây là thông lệ.

- Vương lão tướng quân, trẫm cũng không cần nói nữa, cúc cung tận tụy cả đời vì Đại Minh triều, trẫm cũng không muốn để cho Vương lão tướng quân phải tiếp tục vẩt vả như vậy. Bây giờ trẫm tuyên bố, ban cho Vương lão tướng quân ngàn lượng hoàng kim, một tòa hào trạch bên cạnh Tây Hồ của Hàng Châu, để cho Vương lão tướng quân sau này có thể sống thoải mái và dễ chịu!

Chu Lệ quay sang Vương lão tướng quân cười cười.

Vương lão tướng quân lập tức bước lên phía trước, quỳ xuống nói:

- Tạ hoàng thượng ban ân!

Ngàn lượng hoàng kim không phải là một số lượng nhỏ, tương đương với mười vạn lượng bạc, phỏng chừng lương bổng cả đời của lão tướng quân cũng không nhiều như vậy.

- Vương lão tướng quân không cần đa lễ. Cống hiến của khanh đối với Đại Minh ta, trong lòng trẫm biết, đại gia cũng đều biết, khanh hoàn toàn xứng đáng!

Chu Lệ nói rất thành khẩn.

Vương lão tướng quân trong mắt có chút ươn ướt. Cả một đời chinh chiến, không biết đã bao nhiêu lần đứng bên bờ vực sinh tử. Đã già rồi, cũng cảm thấy lực bất tòng tâm. Bây giờ công thành danh toại, rút lui khi đang ở trên đỉnh vinh quang, lưu lại thiên cổ mỹ danh, Vương lão tướng quân đã cảm thấy thập phần thỏa mãn. Vương lão tướng quân đứng dậy trở về chỗ của mình.

Chu Lệ cười nói:

- Lần này, ta phát hiện Hồng Trụ tướng quân đúng là một nhân tài mới!

Bách quan phía dưới đều biết Chu Lệ muốn phong thưởng, đều hâm mộ nhìn về phía Hồng Trụ. Còn Hồng Trụ vẫn như trước kia, vẻ mặt không hề thay đổi chút nào.

Chu Lệ lớn tiếng nói:

- Trẫm tuyên bố, hiện thăng Hồng Trụ tướng quân làm Binh Bộ Thị Lang, thưởng trăm lượng hoàng kim!

Hồng Trụ lập tức quỳ xuống tạ ơn, trên mặt cũng không hề quá vui mừng, chỉ khẽ mim cười.

Chu Lệ âm thầm gật đầu. Hồng Trụ chẳng những cẩn thận, hơn nữa bất kể tình huống nào cũng không hoảng loạn, cũng không vội vàng, là một người phi thường thận trọng, một thủ hạ khiến cho người ta vô cùng yên tâm.

Chu Lệ đột nhiên nhìn về phía Lang Phong. Lang Phong lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần, hắn thụ thương quả thật là rất nặng, bây giờ vẫn thường xuyên phải ngủ, một ngày co thể ngủ đến hơn tám canh giờ.

- Lang Phong, quả thật là tấm gương của nam nhân Đại Minh ta, giết địch hơn ba vạn, mỗi lần chiến đấu đều xông lên đầu, đóng góp rất lớn cho chiến thắng này. Quan trọng nhất chính là Lang Phong vì bảo vệ nha đầu Nhạc Nguyệt kia, dũng cảm quên mình, thân bị trọng thương!

Chu Lệ từ trên long ỷ đứng lên, ánh mắt sáng rực nhìn Lang Phong.

Lang Phong cũng mở mắt ra, nhìn thấy một màn này liền mỉm cười. Hắn bây giờ vẫn không thể tự mình đứng dậy hoặc là bước đi, chỉ có thể ngồi trên ghế nhìn Chu Lệ.

Chu Lệ tiếp tục nói:

- Dựa theo quân công của Đại Minh, giết ba vạn địch quân đã có thể trở thành tướng quân. Vì Lang Phong không có quân tịch, hiện trẫm tuyên bố......

Trương Tinh Phong đột nhiên nhìn về phía Chu Lệ, trên mặt khẽ mỉm cười, ánh mắt như muốn nhìn thấu qua tim gan của hắn, không hề có một chút tiếu ý nào: "Chu Lệ, để xem ngươi quyết định như thế nào. Nếu như không khiến cho ta hài lòng, hừ!"

Trương Tinh Phong đối với sự việc của Lang Phong vẫn cảm thấy rất ray rứt. Bây giờ Chu Lệ phong thưởng, hắn cũng cực kỳ lưu tâm. Bởi vì mục đích Lang Phong đến quân doanh chính là vì muốn lập được quân công, sau đó đạt được địa vị cao, có thể xứng đáng với Nhạc Nguyệt.

Mặc dù bây giờ Nhạc Nguyệt và Lang Phong đã ngầm có tình ý, nhưng nếu như Lang Phong không có đủ địa vị, chuyện của hai người quả thật rất khó thành.

- Lang Phong trong cuộc chiến này đã giết địch vô số, dũng cảm quên mình bảo vệ công chúa, trung dũng đều có đủ, trẫm cũng cảm thấy rất vui mừng. Bây giờ trẫm phong cho Lang Phong làm bá tước!

Chu Lệ đột nhiên nhìn về phía Trương Tinh Phong, nở một nụ cười rất thâm thúy, giống như là một con chồn nhìn một con gà vậy.

"Bá tước!"

"Bá tước!"

Tất cả mọi người đều khiếp sợ. Bá tước địa vị tôn sùng, những quan viên bình thường không thể so sánh được. Thiên hạ cũng chỉ có gia chủ của tứ đại thế gia mới có thể trở thành công tước, còn lại cao nhất chính là bá tước. Có thể tưởng tượng được tước vị bá tước khó đạt được đến như thế nào.

Trương Tinh Phong khóe miệng khẽ mỉm cười: "Bá tước sao? Chu Lệ, xem như ngươi cũng biết nặng nhẹ!" Trương Tinh Phong lại chuyển ánh mắt sang Lang Phong.

Lang Phong có vẻ cực kỳ cao hứng. Có được địa vị bá tước, muốn kết hôn với công chúa cũng không có vấn đề gì. Địa vị cũng đã có rồi, chuyện bây giờ hắn muốn làm nhất chính là đi tìm Nhạc Nguyệt để nói nàng biết chuyện này. Nhưng Nhạc Nguyệt bây giờ lại không có ở đây, vừa về đến nơi thì đã bị mẫu hậu của nàng gọi đi rồi.

Chu Lệ thầm nghĩ: "Trương Tinh Phong, ta cho ngươi mặt mũi lớn đến như vậy, tiếp theo ta mời ngươi hỗ trợ ngươi nhất định sẽ không thể cự tuyệt!" Chu Lệ trên mặt lộ ra một nụ cười thâm thúy.

Chu Lệ đột nhiên lớn tiếng nói:

- Trẫm hôm nay, còn có một đại hỉ sự muốn tuyên bố!

Tất cả mọi người đều yên lặng. Đại hỉ sự? Chiến đấu thắng lợi cũng đã tuyên bố xong, còn có hỉ sự gì đây?

- Hoàng hậu nương nương giá đáo!

Thanh âm the thé của một thái giám đột nhiên vang lên.

Chu Lệ trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, tất cả đều nằm trong tính toán của hắn.

Hoàng hậu nương nương qúy phái sang trọng đang được Nhạc Nguyệt bên cạnh dìu, đi vào bên trong Kim Loan điện.

"Nhạc Nguyệt!" Lang Phong đột nhiên mở mắt thật to, vẻ vui mừng hiển lộ không nghi ngờ. Nhạc Nguyệt nhận ra Lang Phong đang nhìn nàng, ánh mắt không hề che dấu, khuôn mặt cũng khẽ đỏ lên, lập tức cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn Lang Phong nữa. Hoàng hậu bên cạnh cũng chú ý đến tràng cảnh này, chỉ cười cười.

Chu Lệ lập tức đứng dậy nắm lấy tay hoàng hậu, để cho hoàng hậu ngồi bên cạnh. Hoàng hậu nhìn Chu Lệ khẽ mỉm cười, Chu Lệ cũng mỉm cười, hai người đều cùng nhìn về phía Nhạc Nguyệt.

Chu Lệ sau khi an vị, nói:

- Trẫm và hoàng hậu đã bàn với nhau về chuyện hôn nhân của nha đầu Nhạc Nguyệt kia, bây giờ đã nhất trí quyết định!

Ồ, công chúa muốn kết hôn? Trong nháy mắt tất cả ánh mắt của các đại thần đều sáng lên nhìn về phía Chu Lệ, đối với chuyện này bọn họ cực kỳ nhiệt tình. Rốt cuộc là ai sẽ may mắn được kết hôn với công chúa đây? Các đại thần đều nghi hoặc.

Nhạc Nguyệt lo lắng nhìn phụ hoàng và mẫu hậu của mình, nàng rất sợ phụ hoàng và mẫu hậu đem nàng gả cho người mà nàng không thích.

"Ta đến bây giờ còn chưa nói cho phụ hoàng biết chuyện của ta và Lang Phong nữa!" Nhạc Nguyệt trong lòng lo lắng.

Lang Phong cũng phi thường lo lắng. Việc này quyết định lúc nào vậy? Hắn bắt đầu khẩn trương, nhìn về phía Nhạc Nguyệt, hy vọng từ sắc mặt của Nhạc Nguyệt có thể nhìn ra được điều gì, nhưng có vẻ Nhạc Nguyệt cũng là không hề biết gì về chuyện này. Lúc này hắn đã không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, bởi vì đáp án đã được tuyên bố.

- Trẫm tuyên bố Nhạc Nguyệt công chúa và Lang Phong bá tước nửa năm sau sẽ kết hôn!

Chu Lệ đột nhiên lên tiếng.

"Lang Phong!" Trương Tinh Phong ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Chu Lệ. Chu Lệ cũng đang cười cười nhìn Trương Tinh Phong. Hắn biết Chu Lệ nhất định là có việc muốn thỉnh cầu, nếu không thì cũng không có khả năng chẳng những phong cho Lang Phong làm bá tước, hơn nữa lại đem nữ nhi của mình gả cho Lang Phong. Quan trọng nhất là mấy tháng trước khi Trương Tinh Phong nói chuyện này với Chu Lệ, thái độ của hắn rất không hài lòng.

Bây giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ, xem ra cho dù Chu Lệ không có việc muốn thỉnh cầu, cũng nhất định là vì lấy lòng Trương Tinh Phong. Bởi vì sau khi Nhạc Nguyệt trở về, căn bản là không hề gặp mặt Chu Lệ, hiển nhiên Chu Lệ cũng không biết chuyện giữa Nhạc Nguyệt và Lang Phong, xem ra không phải là vì nữ nhi của mình mà quyết định. Vậy thì có thể kết luận được.

"Không sai, Chu Lệ, mặc dù ta biết là ngươi có ý đồ với ta, nhưng ta vẫn rất cao hứng!” Trương Tinh Phong trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, hiển nhiên hắn đang rất cao hứng.

Lang Phong lúc này đang ngơ ngác, khi hắn vừa nghe được tên của mình thì đầu óc đã trở nên trống rỗng. Ngàn vạn chờ mong, cuối cùng phát hiện ra mình thật sự đã thành công, một khắc kích động đã khiến cho hắn hoàn toàn ngây ngốc.

"Ta thành công rồi, Nhạc Nguyệt muốn ở cùng với ta! Nhạc Nguyệt đã thuộc về ta!" Lang Phong tâm tình cực kỳ kích động, trong đầu cũng cũng chỉ có mấy câu nói đó.

Nhạc Nguyệt cũng rất hưng phấn, nhưng sự ngượng ngùng của nữ tử khiến cho nàng chỉ có thể cúi đầu, len lén liếc nhìn Lang Phong. Nhìn thấy bộ dạng ngớ ngẩn của Lang Phong, trong lòng thầm oán giận nói: "Thật đúng là một tên ngốc!"

Lang Phong rốt cục đã hoàn toàn tỉnh táo lại, lập tức đứng dậy, nhưng thân thể của hắn thật sự không cho phép. Trương Tinh Phong lập tức dìu hắn ngồi xuống.

Chu Lệ lập tức nói:

- Lang Phong, khanh không cần phải đứng dậy, cứ ngồi đi!

Lang Phong hay là hai tay vịn vào thành ghế, khẽ khom người, cảm kích nói:

- Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn hoàng hậu!

Nói xong, liền len lén liếc nhìn Nhạc Nguyệt, lúc này Nhạc Nguyệt cũng đang lén nhìn hắn, ánh mắt của hai người vừa tiếp xúc, lập tức lại tách ra, tựa hồ như sợ bị người khác phát hiện. Lúc trước tại quân doanh hai người cảm thấy rất tự nhiên, bây giờ sau khi đã có danh phận, ngược lại trở nên ngượng ngùng.

- Tốt, hôm nay, trẫm muốn đãi tiệc quần thần! Đi, đến ngự hoa viên, trẫm đã dặn hạ nhân chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi!

Chu Lệ lớn tiếng cười nói.

- Tạ ơn hoàng thượng!

Tất cả mọi người đều đồng thanh hô lớn.

Lập tức, tất cả mọi người đều theo Chu Lệ đến ngự hoa viên. Trương Tinh Phong đã đến ngự hoa viên một lần, nhưng lần này trở lại, hắn vẫn cảm thấy thoải mái vì cảnh đẹp nơi này.

Một trường đình dài trăm thước, rộng khoảng hai mươi thước tại khu vực đông bắc ngự hoa viên. Bên trong trường đình có một chiếc bàn dài, phỏng chừng có thể ngồi được cả trăm người.

Chu Lệ và hoàng hậu ngồi xuống trước tiên, tất cả mọi người theo thứ tự đều ngồi xuống, bắt đầu hưởng thụ mỹ yến.

Bên trong trường đình, gió mát hiu hiu, sảng khoái dễ chịu. Dùng mỹ yến, nhìn cảnh đẹp quả thật là một đại hưởng thụ. Tất cả đều có vẻ như rất hoàn mỹ, nhưng hết lần này đến lần khác sự hoàn mỹ lại bị phá hư.

- Hoàng thượng, hoàng thượng, Thanh Châu quận cấp báo!

Một thái giám từ đằng xa đã bắt đầu hô lên.

Chu Lệ giật mình, trong đầu xuất hiện dự cảm không tốt: "Sẽ không phải là Liêu quốc cũng tham gia vào đấy chứ?"

Nghĩ đến đây, Chu Lệ nhìn về phía Trương Tinh Phong, ánh mắt lóe ra một tia sáng khó hiểu.

Truyện Chữ Hay