Sự kiên quyết của Đế Tử Nguyên không khiến Hàn Diệp thay đổi ý định và đồng ý với những gì nàng làm, thậm chí Hàn Diệp còn uy hiếp, nếu hắn phát hiện tay nàng bị thương lần nữa, hắn sẽ không tiếp tục phối hợp với nàng. Đế Tử Nguyên có chút lo lắng vì hắn nói được làm được, nên nàng đành phải cam đoan sẽ không để tay mình bị thương, còn những chuyện khác thì bảo Hàn Diệp không cần quan tâm. Hàn Diệp biết nàng đã nhượng bộ, hắn cũng không thể thay đổi sự cố chấp của Đế Tử Nguyên, nên hắn đành ngầm chấp nhận những gì Đế Tử Nguyên nói.
Từ đó, một trong những việc hắn phải làm hàng ngày chính là kiểm tra kỹ càng xem trên tay Đế Tử Nguyên có vết thương nào mới không. Vì biết tính khí của Hàn Diệp, quả thật Đế Tử Nguyên không có thêm vết thương mới nào, vết thương cũ cũng dần lành lại.
Chỉ là Đế Tử Nguyên cảm thấy khá khó, nàng vô cùng cẩn thận không để tay bị thương, những chuyện có nguy cơ thì đều để Cát Lợi làm, giờ tay của nàng không băng bó nữa, nhưng xem ra nàng hoàn toàn không có năng khiếu nấu ăn, tay nghề chẳng có tiến bộ gì, mỗi ngày nàng còn phải để Hàn Diệp kiểm tra tay. Dù nàng biết Hàn Diệp là quân tử, không có suy nghĩ sâu xa gì, nhưng tay Đế Tử Nguyên vẫn bị người khác nắm lấy cẩn thận mò mẫm, mà người này lại là Hàn Diệp, thật sự rất khó để nàng có thể ổn định nhịp tim của mình. Mỗi ngày kiểm tra một lần, Đế Tử Nguyên cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng bị Hàn Diệp làm rối loạn nhịp tim, ngẩn ngơ trong lòng.
Nhưng người bắt đầu là Hàn Diệp thì như chẳng có chuyện gì, không phải vì hắn không có ý gì với Đế Tử Nguyên, mà vì hắn không muốn Đế Tử Nguyên tự làm mình bị thương, dù hắn thường nắm tay Đế Tử Nguyên nhưng chưa từng có suy nghĩ sâu xa gì. Nhưng sau nhiều lần, hắn cũng nhận ra Đế Tử Nguyên không mấy thoải mái, Hàn Diệp thông minh như vậy, trong lòng hiểu rõ nhưng cũng không vạch trần, sau đó tần suất kiểm tra biến thành hai ba ngày một lần, thậm chí ba bốn ngày một lần, hắn còn biết chỉ cần Đế Tử Nguyên không cố ý tránh chạm vào hắn, thì thường không có vấn đề gì.
Trong việc chăm sóc Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên có một sự kiên trì khác thường. Đôi khi Hàn Diệp tự hỏi có phải vì những chuyện hắn làm trước kia đã tạo áp lực tâm lý quá lớn cho nàng không, nên bây giờ Đế Tử Nguyên cảm thấy có lỗi, không thể bỏ mặc hắn, dù Đế gia còn đang đợi nàng về.
Dù hiện giờ Hàn Diệp không nhìn thấy, cũng mất đi ký ức trong hai năm với Đế Tử Nguyên, nhưng hắn chắc chắn: cô bé mà hắn mong nhớ mười mấy năm qua đã trưởng thành với dáng vẻ mà hắn thích, một nữ tử lạnh lùng kiên định, tuy cao ngạo nhưng khí phách hào hùng, tài giỏi hơn nhiều nam tử trong thiên hạ. Nhưng hắn không cho rằng nữ tử này sẽ thích hắn vì hôn ước lúc nhỏ và quá khứ đã phai mờ giữa họ, đặc biệt là sau khi nghe Cát Lợi kể về những chuyện xảy ra trong hai năm qua, Hàn Diệp càng chắc chắn Đế Tử Nguyên một lòng báo thù, ý chí kiên định sẽ không dễ dàng bị thứ gì lung lay, thân phận của hắn đối lập với nàng, từ lúc bắt đầu e là đã muộn, sao có thể thích hắn được? Có lẽ Đế Tử Nguyên không ngờ hắn sẽ làm như vậy, nên nàng mới do dự …
Hàn Diệp cũng từng thăm dò thái độ lúc này của Đế Tử Nguyên với Hàn thị, sát khí trong giọng điệu của Đế Tử Nguyên không thể che giấu, quả như hắn đoán, nếu không oán hận sâu đậm, sao lại có sát khí như vậy, sao có thể không hận được chứ? Hàn Diệp tự giễu, nếu đổi lại là hắn, hắn có thể không hận sao? Dĩ nhiên là không. Cho nên ngay từ đầu hắn lựa chọn thành toàn cho nàng, cũng vì hắn biết những chuyện này đều là nợ của Hàn gia, nếu hắn không làm gì, hắn sẽ thấy hổ thẹn, trong lòng khó yên.
Ngày tháng trôi qua, chớp mắt đã qua một năm. Vì Hàn Diệp cứ thúc giục, cuối cùng Đế Tử Nguyên đã lên kế hoạch về kinh. Thân thể Hàn Diệp vẫn còn rất yếu, chỉ là đại cục trong kinh không có người chủ trì, Đế Tử Nguyên thật sự không thể trì hoãn thêm nữa. Nàng muốn chăm sóc thân thể Hàn Diệp tốt hơn một chút rồi mới lên đường, nói luôn dễ hơn làm, thân thể Hàn Diệp bị thương nghiêm trọng, khỏi bệnh không phải chuyện một sớm một chiều.
Vì Đế Tử Nguyên nhất định muốn ở bên cạnh chăm sóc Hàn Diệp, Hàn Diệp không thể thay đổi quyết định của nàng, hắn không muốn nàng trì hoãn chuyện trong kinh, nên hắn chỉ đành miễn cưỡng lê thân thể ốm yếu đi cùng Đế Tử Nguyên, Tịnh Thiện đạo trưởng vốn cảm thấy chuyện này không ổn, nhưng Đế Tử Nguyên nhất quyết cùng tiến cùng lui với Hàn Diệp, Hàn Diệp đương nhiên không muốn nàng lãng phí thời gian ở đây với hắn, kiên quyết bảo nàng mau chóng về kinh chủ trì đại cục. Dù nàng muốn cùng Hàn Diệp ở đây dưỡng bệnh, Hàn Diệp sao có thể cho phép nàng làm như vậy, hắn biết tình hình hiện tại không thể kéo dài thêm nữa, dù phải lê thân thể ốm yếu này cũng phải thúc giục Đế Tử Nguyên về kinh.
Đế Tử Nguyên sợ thân thể Hàn Diệp không thể chống chọi chặng đường xa xôi, nên Tịnh Thiện đạo trưởng đã vét rất nhiều đan dược, bảo đích truyền đại đệ tử Linh Khu của ông cùng lên đường.
Linh Khu cứ cách một khoảng thời gian sẽ xuống núi trị bệnh cứu người, cũng xem như từng trải nghiệm nhân gian, có phong thái lúc còn trẻ của Tịnh Thiện đạo trưởng. Lần đi này cũng là vì để tiện chăm sóc cho Hàn Diệp. Dù gì thì ở đâu cũng có thể hành y, đi đến đâu hành y đến đó.
Lần này Hàn Diệp che giấu thân phận về kinh, y phục cũng vô cùng đơn giản. Lúc xuống xe ngựa trước quán trọ, hắn chỉ mặc trường bào xám nhạt, bên ngoài khoác áo choàng tối màu để tránh gió, đội nón có màn lụa đen che mặt, cả người Hàn Diệp được che chắn kỹ càng, hầu như không bao giờ lộ diện.Nhưng nói cho cùng Hàn Diệp vẫn là Thái tử Đại Tĩnh bậc nhất Trung Nguyên của trước kia, dù có che chắn kỹ càng trước mặt người khác thì vẫn không giấu được phong thái nho nhã trong từng động tác. Trong mắt người ngoài, dù vị nam tử được che chắn kỹ càng này có thân thể yếu ớt, nhưng bên cạnh luôn có người theo hầu, cử chỉ lịch sự tao nhã, khác hẳn người thường, hiển nhiên là công tử có thân phận cao quý. Dù chưa từng nghe hắn lên tiếng, nhưng dường như ai cũng có thể hình dung được giọng của hắn nhẹ nhàng và dễ chịu đến nhường nào.
Đế Tử Nguyên biết Gia Ninh đế phái người theo dõi nàng, thế nên nàng rất ít khi bảo Cát Lợi đi theo Hàn Diệp trước mặt mọi người, đa phần đều do Linh Khu chăm sóc. Linh Khu có lòng trắc ẩn, ở bên cạnh Hàn Diệp mấy tháng, biết Hàn Diệp làm Thái tử cũng không dễ dàng gì, không có sung sướng vui vẻ như người ngoài vẫn thấy, chỉ có nỗi buồn và gánh nặng quốc gia, cũng biết hắn luôn kiềm chế nhẫn nại, bất kể nỗi đau nào hắn cũng âm thầm gánh chịu một mình, không muốn người khác biết rồi lo lắng. Linh Khu là y giả, xưa nay luôn nhân từ thiện lương, thấy Hàn Diệp thế này cũng không mấy đành lòng. Hàn Diệp cũng có tính cách tương tự, khi cả hai rảnh rỗi trong cốc, họ thường bàn luận thơ từ âm luật, học hỏi cầm kỳ thi họa từ đối phương. Thế nên lần này nhóm người Đế Tử Nguyên rời cốc, cũng do Linh Khu chủ động đề nghị, tự nguyện đi theo.
Để làm rối ám vệ mà Gia Ninh đế phái tới, trong đoàn người của Đế Tử Nguyên trộn lẫn rất nhiều gương mặt lạ. Hàn Diệp cũng che chắn kỹ càng, nhất thời sẽ không dễ bị nhận ra. Chỉ là phong thái của Hàn Diệp xuất chúng, dù có giấu mặt thì vẫn nổi bật nhất. Nhưng Đế Tử Nguyên không lo lắng, dù Hàn Diệp có nổi bật thì cũng không bắt mắt bằng đoàn người phô trương hoành tráng về kinh này. Theo Đế Tử Nguyên về kinh, ngoài Hàn Diệp, Đế Tẫn Ngôn, Cát Lợi, Linh Khu, thì còn có một vài tướng lĩnh Tấn Nam xuất chinh đến Tây Bắc, vốn nàng định để những tướng sĩ này trấn giữ ở Tây Bắc, nhưng trước khi về kinh nàng lại thay đổi chủ ý, ngoài một vài tướng lĩnh trấn giữ ở nơi hiểm yếu, nàng dẫn theo các tướng lĩnh ở vài thành nhỏ cùng lên đường. Còn mấy vị trí thiếu người thì nàng để Thi Tranh Ngôn sắp xếp người bù vào.
Vì thân thể Hàn Diệp còn rất yếu, Đế Tử Nguyên đã lệnh cho vài tướng lĩnh dẫn đầu một đội quân lớn xuất phát trước, còn nàng để lại mười thân tín, cùng Hàn Diệp và nhóm người Đế Tẫn Ngôn chậm rãi theo sau, hầu như là đi một ngày, nghỉ một ngày, người ngoài không biết còn tưởng Tĩnh An Hầu quân đột nhiên có tâm trạng muốn dạo chơi dọc đường. Đế Tử Nguyên mặc kệ bọn họ nghĩ gì, dù gì Hàn Diệp mới là người quan trọng nhất, nàng cũng không định đẩy nhanh lộ trình, nếu đã bắt đầu đi thì sớm muộn gì cũng đến, chậm mấy ngày cũng không thành vấn đề.
Nhưng Hàn Diệp không nghĩ như vậy.
Trời lại về đêm, bọn họ đi ngang một trấn nhỏ, nên quyết định dừng chân ở đây, Đế Tử Nguyên chọn một quán trọ hẻo lánh ở ngoại thành, để đảm bảo quán trọ không làm phiền Hàn Diệp nghỉ ngơi, nàng liền bao trọn quán trọ.
Cát Lợi hiện giờ quá nổi bật, không thể ở bên cạnh chăm sóc Hàn Diệp, để tiện theo dõi bệnh tình của Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên sắp xếp cho Hàn Diệp và Linh Khu ở cùng một gian phòng, còn mình và Đế Tẫn Ngôn ở phòng bên cạnh.
Vừa thu xếp xong mọi thứ, ai nấy về phòng nghỉ ngơi. Đế Tử Nguyên không về phòng, nàng tránh tầm mắt của người khác, tiến lên vài bước, Linh Khu hiểu ý, nhường vị trí bên cạnh Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên đỡ cánh tay của hắn, sánh vai đi cùng. Cảm nhận được cái chạm đột ngột trên cánh tay, Hàn Diệp hơi khựng lại, ngay cả khi Đế Tử Nguyên không nói gì, hắn cũng biết người đến là Đế Tử Nguyên, chỉ có nàng mới dùng động tác thân mật thế này dìu hắn, hoặc là nói không hề kiêng nể gì. Không quan tâm đến thân phận, không dùng mấy lễ nghi kia với hắn, nghĩ đến đây, Hàn Diệp cảm thấy trong lòng có một luồng ấm áp.
Đế Tử Nguyên cẩn thận dìu Hàn Diệp vào phòng, liếc nhìn kích thước căn phòng và cách bài trí đồ đạc, quả như lời chủ quán trọ nói, không gian đủ rộng để hai người không phiền nhau, còn tiện chăm sóc.
Đây là phòng lớn nhất và tốt nhất nên cách bài trí cũng khá trang nhã. Trong phòng có hai ghế dài để nằm nghỉ, không gian thoáng mát, bày ít đồ đạc, một chiếc bàn vuông phủ lớp khăn trải bàn trắng, bộ ấm trà sứ thanh hoa và hai chiếc ghế dựa tường, là gian phòng chính để nghỉ ngơi ban đêm, phía ngoài bức bình phong tứ quân tử, bày nhiều đồ đạc hơn, không gian cũng rộng hơn, thư án dùng để đọc sách viết chữ, trên bàn có đủ bút mực giấy nghiên, góc đối diện có một chiếc ghế dài đơn giản dùng để nghỉ ngơi sau khi đọc sách, tuy không lớn như trong gian chính, nhưng đủ cho một người nằm. Chăn đệm vừa được tiểu nhị được thay một bộ dày như trong gian chính. Gần cửa sổ kê một cái bàn đặt cổ cầm, chỉ có một chậu hoa lan đang lặng lẽ nở rộ, khi ngửi kỹ sẽ thấy có mùi thơm thoang thoảng trong không khí, Linh Khu đặt cây thất huyền cầm luôn mang theo bên mình lên bàn.
Đế Tử Nguyên khá hài lòng với cách bài trí của căn phòng, nàng dìu Hàn Diệp ngồi xuống ghế, rồi tới bên cửa sổ mở cửa nhìn ra ngoài. Xa xa ẩn hiện vài khóm tre xanh, đằng sau bức màn thiên nhiên xanh tươi thấp thoáng cây cầu đá, vài bóng người lưa thưa lướt qua trên cầu, âm thanh truyền tới nghe có chút không chân thật, không có cảm giác huyên náo, tiếng suối chảy róc rách nghe rất dễ chịu. Khung cảnh này làm người khác thấy vui vẻ thoải mái, Đế Tử Nguyên rất hài lòng, nàng cảm thấy môi trường ở đây rất tốt, có lẽ nên ở đây vài ngày rồi lên đường, Hàn Diệp cũng có thể nghỉ ngơi thêm.
Cho nên đoàn người Đế Tử Nguyên thật sự nán lại đây đến bốn năm ngày, mỗi ngày, Đế Tử Nguyên và Cát Lợi không phải ngồi xổm trong phòng bếp nhỏ của quán trọ nấu cơm cho Hàn Diệp, thì là tránh tầm mắt của người khác dìu Hàn Diệp rời quán trọ từ cửa sau, đi dạo trong rừng trúc nhỏ. Ngày qua ngày, cả hai dường như đã trở lại khoảng thời gian ở Vô Ưu cốc. Đế Tử Nguyên lưu luyến không rời, vui quên lối về.
Chỉ có vài thân tín không biết nội tình mới cảm thấy Tĩnh An Hầu quân suốt dọc đường rất kỳ lạ, nhưng bọn họ không dám hỏi, chỉ biết tuân lệnh. Đế Tử Nguyên mang theo bọn họ là để che giấu tai mắt, tình hình của Hàn Diệp rất đặc biệt, hiện giờ không thích hợp để quá nhiều người biết thân phận của hắn.
Hoàng hôn ngày thứ năm, Đế Tử Nguyên vừa đi dạo với Hàn Diệp về, liền đưa hắn về phòng nghỉ ngơi, lúc định quay về phòng thì gặp Đế Tẫn Ngôn đang tìm nàng, hai người cùng đến phòng của Đế Tử Nguyên.
“Nói đi, tìm ta có chuyện gì?” Đế Tử Nguyên nhướng mày nhìn Đế Tẫn Ngôn.
“Thật ra cũng không có chuyện gì …” Đế Tẫn Ngôn ngập ngừng nói, tiện thể hỏi một câu “Tỷ, tỷ định ở đây bao lâu?”
“Thêm hai ngày nữa đi! Sao vậy? Thấy buồn chán à?” Đế Tử Nguyên không thấy gì khác thường, thế nên dò thám ẩn ý của hắn “Vậy tìm Hàn Diệp nói chuyện đi, rồi dạo quanh trấn vài vòng giải tỏa tâm trạng.”
“Không phải, ở đây rất tốt. Chỉ là Điện hạ không muốn gặp đệ cho lắm, đệ cũng sợ Điện hạ phiền lòng.” Đế Tẫn Ngôn hiếm khi buồn rầu.
Đế Tử Nguyên nghe vậy nhíu mày khó hiểu nói “Chàng thương đệ nhất, sao lại không muốn gặp đệ? Chàng từ chối gặp đệ lúc nào?”
“Từ chối thì không có, nhưng đệ cảm thấy, mỗi lần đệ đến gặp Điện hạ, ngài ấy dường như không muốn gặp đệ, nói được hai ba câu liền gạt đệ đi.” Đế Tẫn Ngôn có chút ủ rũ.
Đế Tử Nguyên nghe vậy không khỏi cau mày …
Quả thật gần đây Hàn Diệp rất ít nói, sắc mặt cũng ngày càng lãnh đạm, lúc hai người ở cạnh nhau đều do nàng tìm chuyện để nói, nàng đến hay đi đều không có khác biệt gì với hắn, chuyện này cũng làm Đế Tử Nguyên có chút thất vọng. Nàng nỗ lực ở Vô Ưu cốc nửa năm, mới làm thái độ của Hàn Diệp với nàng dần dần thay đổi theo chiều hướng tốt. Kết quả mấy ngày nay lại giống như lúc Hàn Diệp mới hôn mê tỉnh dậy.
Đế Tử Nguyên trầm ngâm một hồi, chợt nghe thấy tiếng đàn du dương từ trong phòng của Hàn Diệp. Đế Tử Nguyên và Đế Tẫn Ngôn chăm chú lắng nghe, tiếng đàn khi như dòng suối trong vắt chảy qua khe đá, khi như tùng xanh khẽ ngâm nga trong gió …
Trong phòng trọ hạng nhất bên kia, bầu không khí an tĩnh thanh bình. Trầm Hương Thủy lặng lẽ cháy trong lò Bác Sơn, khói hương lượn lờ trên đầu ngón tay gảy đàn của Hàn Diệp, dần dần lan tỏa trong không khí. Linh Khu ngồi bên cạnh trầm ngâm, như thể đang nghe khúc nhạc.
Hai ngày trở lại đây, hàng lông mày của Hàn Diệp thường nhuốm u buồn, hắn còn kiệm lời hơn bình thường. Dù hắn không nói gì nhưng Linh Khu dường như vẫn cảm nhận được. Mời hắn gảy đàn, như thể hy vọng hắn có thể giải tỏa phiền muộn thông qua tiếng đàn.
Linh Khu rất giỏi âm luật, luôn mang cổ cầm bên mình. Khi còn ở Vô Ưu cốc, Linh Khu thấy hắn lo sầu trăm mối, nên có ý tặng thất huyền cầm Độc U nổi tiếng mà mình luôn cất giữ, nhưng Hàn Diệp đã từ chối, Linh Khu cũng đành thôi. Tuy nhiên, để tránh Hàn Diệp u sầu thêm bệnh, Linh Khu luôn lấy cớ học hỏi cầm nghệ để trò chuyện với hắn, hoặc mời hắn gảy đàn. Không nói đến thân phận, hai người cũng xem như là bằng hữu.
Tuy hiện giờ hắn không còn nhìn thấy, nhưng cầm nghệ của hắn được học từ nhỏ cùng với đạo trị quốc, thiên phú hơn người, lại còn cần mẫn, nên nhận thức và trí tuệ đều hơn hẳn người thường. Cầm nghệ của hắn được các lão sư vô cùng tán thưởng, chỉ có điều hắn thân là Thái tử, sớm tối lo chuyện quốc gia, không có thời gian luyện tập, nên lâu ngày có chút không quen. Dù đã lâu không gảy đàn, nhưng khi Linh Khu mời hắn gảy đàn Độc U, hắn cũng không khỏi có chút ngứa tay. Sau một thời gian làm quen, tìm lại được cảm giác, dựa vào thính giác mẫn cảm của mình tìm được chuẩn âm. Lần thứ hai Linh Khu đến tìm hắn, Hàn Diệp đã có thể gảy được một khúc nhạc hoàn chỉnh.
Khúc nhạc kết thúc, dư âm còn đọng. Nhưng kết thúc kèm theo tiếng thở dài, khó tránh làm người khác thấy hụt hẫng.
“Điện hạ không cần phải lo âu như vậy, Tĩnh An Hầu quân không phải nữ tử bình thường, người phải tin nàng.” Linh Khu nghe được ẩn ý của Hàn Diệp, liền lên tiếng khuyên nhủ.
“Không phải ta không tin nàng, ta biết nàng nhất định làm được, chỉ không muốn nàng …” vì hắn mà gặp nhiều trắc trở, bây giờ chỉ là chậm trễ hành trình, sau này thì sao? Sau khi về kinh, những thứ chờ đợi nàng không chỉ như vậy, có lẽ bọn họ chưa kịp về kinh thì đã phải đối mặt với một trận ám sát. Tử Nguyên không hiểu phụ hoàng, nhưng hắn lại hiểu hơn ai hết.
“Thứ cho Linh Khu nói thẳng, Điện hạ không muốn như vậy, nhưng hiện giờ người cũng không thể làm gì, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên, yên lặng quan sát rồi lại tiếp tục tìm cách.” sầu lo nhiều không hề có lợi, suy nghĩ quá độ càng dễ tổn hại thân thể, Linh Khu thân là y giả, không muốn thấy Hàn Diệp sầu khổ như vậy.
Hàn Diệp hiểu ý tốt của Linh Khu, đây có lẽ là một lời khuyên tốt, chỉ là không hợp với hắn, hắn cũng không muốn nói gì thêm. Chỉ khẽ động tay ra hiệu không cần khuyên nữa, rồi tự mình đứng dậy đi nghỉ.