Đế đô kinh thành, cung Chung Tú im lặng tĩnh mịch. Một ám vệ lặng lẽ quỳ trên đất, chủ nhân của cung Chung Tú đang cẩn thận cắt tỉa một chậu hoa hồng quý, Tề tần cho cung nữ lui xuống, chỉ có một ma ma ở lại hầu hạ.
“Hồi bẩm nương nương, sau khi điều tra, thuộc hạ phát hiện Thái tử vẫn còn sống!”
Bàn tay đang cắt tỉa cành hoa của Tề tần run lên, một bông hồng nở rất đẹp rơi khỏi cành, chậu hoa này lẽ ra không thể nở lâu như vậy, những đóa hoa mà nàng cẩn thận chăm sóc bấy lâu, cuối cùng bị chính tay nàng phá hủy.
“Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa!” Tề tần không thể tin được mình vừa nghe gì.
Vì thế ám vệ lặp lại lần nữa. Gã là ám vệ được Tả tướng Khương Du cài ở Tây Bắc, khi Cửu hoàng tử được điều đến Tây Bắc rèn luyện, gã đã theo bên cạnh Cửu hoàng tử, chỉ là sau đó Cửu hoàng tử bị điều đến một thành nhỏ ở biên cương xa xôi, cách xa trung tâm quân quyền, Khương Du cũng chưa từng động đến con cờ ngầm này, lúc đó không ai ngờ Bắc Tần và Đông Khiên sẽ tập kích biên cương, trực tiếp chết Cửu hoàng tử, ám vệ mà Tả tướng cài ở Tây Bắc không kịp đến cứu. Sau khi Khương Du chết, thế lực ám vệ này được quản gia Khương Hạo giao lại cho Tề tần trong cung.
“Ngươi có chắc chắn tin này là thật? Không có sai sót.” giọng Tề tần trở nên nghiêm túc.
“Thuộc hạ chắc chắn. Thuộc hạ ẩn nấp ở Tây Bắc đã lâu, cùng đoàn người của Tĩnh An Hầu quân lên đường nửa tháng, dù ả che giấu thân phận của Thái tử, cũng bảo vệ Thái tử nghiêm ngặt, người ngoài khó mà nhìn thấy diện mạo, nhưng sau khi thuộc hạ chỉ thị cho cấp dưới xác nhận lại nhiều lần, người có thể được Tĩnh An Hầu quân tận lực chăm sóc như vậy, e là chỉ có một mình Thái tử. Chỉ là Thái tử có vẻ hành động không tiện, ra vào đều có người theo hầu, Tĩnh An Hầu quân và Ôn Sóc cũng không rời nửa bước!”
“Đúng là mạng lớn!” Tề tần căm hận nói “Cửu nhi đáng thương của ta, vì để Thái tử cao quý không bị uy hiếp, mà nó bị người phụ hoàng tốt kia phái đến tiền tuyến Tây Bắc nộp mạng, phụ thân của bổn cung cũng bị Thái tử chết, ngay cả đứa con gái duy nhất của bổn cung cũng suýt bị phụ hoàng nhẫn tâm của nó tặng cho người khác. Hai cha con hắn nhẫn tâm như vậy, thù này không báo, làm sao bổn cung có thể nuốt trôi cơn tức này?” giọng nàng hung ác, ánh mắt đầy oán hận.
Nàng nhìn ám vệ quỳ trên đất, nói tiếp “Nếu phụ thân đã lệnh cho các ngươi đi theo bổn cung, vậy có phải bổn cung lệnh các ngươi làm gì, các ngươi cũng sẽ làm theo? Dù đó là chuyện đi nộp mạng?”
“Thuộc hạ nhận ơn của Tướng gia, đã từng thề chết đi theo Tướng gia! Không ngờ Tướng gia ra đi đột ngột như vậy, thuộc hạ không có gì để báo đáp, nếu di nguyện của Tướng gia muốn thuộc hạ đi theo nương nương, thuộc hạ đương nhiên sẽ nghe lệnh. Bây giờ nương nương muốn báo thù cho Tướng gia, thuộc hạ quyết không chối từ!” ám vệ quỳ trên đất kiên định trả lời.
Bọn họ từng là tử sĩ của Tả tướng, quản gia Khương Hạo trước khi chết không yên tâm về hai người con của Tả tướng, liền đem bí mật thân phận của Ôn Sóc và tử sĩ của Tả tướng phó thác cho Tề tần trong cung, hi vọng nhờ vào át chủ bài này có thể giữ được huyết mạch của Tướng gia vào thời điểm mấu chốt.
“Tốt, các ngươi nghe đây, bổn cung muốn Thái tử không về được kinh thành. Bất kể là dùng cách gì, các ngươi cũng không được để Thái tử còn sống về kinh, có thể làm được không?”“Thuộc hạ tuân lệnh, nương nương yên tâm, dù thuộc hạ có chết cũng nhất định không để Thái tử còn sống về kinh.”
Tề tần vẫy tay bảo ám vệ lui xuống, ánh mắt u tối dừng trên cành hoa nàng tỉa hỏng. Nàng còn có Ôn Sóc là con át chủ bài cuối cùng, thật không ngờ thân phận của Ôn Sóc lại là tàn dư Đế gia mà Gia Ninh đế kiêng kị bấy lâu, đây là Thái tử Điện hạ mà ông ta yêu thương, luôn nghịch ý quân vương, chống lại phụ thân, ông ta đã dạy được một đứa con ngoan! Nàng nhất định sẽ khiến ông ta biết rốt cuộc đứa con ngoan của mình đã mang lại cho ông ta nỗi nhục nhã thế nào. Một đế vương như ông ta từ đầu đến cuối chỉ là một trò cười! Ý nghĩ muốn trả thù Gia Ninh đế và Hàn Diệp, cùng với phản ứng sau khi Gia Ninh đế biết mọi chuyện và kết cục của Hàn Diệp mà nàng tưởng tượng khiến nàng vô cùng vui sướng! Nghĩ đến đây, nụ cười trên khóe miệng nhếch lên đến mức không thể kiềm chế được.
Phía bên kia, Đế Tử Nguyên cũng đã tiếp tục lên đường về kinh. Nhưng nàng không biết, khi nàng vừa khởi hành, một con bồ câu đưa thư bay ra từ cửa sổ của phòng tạp dịch kín đáo trong quán trọ, hướng nó bay là nơi kết thúc lộ trình của Đế Tử Nguyên.
Đoàn người của Đế Tử Nguyên lên đường khoảng tám chín ngày. Sáng sớm ngày thứ mười xuất phát, đi được nửa đường thì người ngựa đều mệt mỏi, Đế Tử Nguyên vén màn dặn dò Đế Tẫn Ngôn vẫn luôn cưỡi ngựa đi bên cạnh tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Sắc mặt Hàn Diệp hôm nay vô cùng tái nhợt, lên đường chưa được bao lâu thì lại rơi vào trạng thái mê man do đường xá gập ghềnh, may mà xe ngựa rộng rãi, dù có hai người nằm thì vẫn đủ cho vài người nữa ngồi. Để tiện chăm sóc Hàn Diệp mọi lúc, Linh Khu cũng đang ngồi trong xe ngựa, lúc Hàn Diệp tỉnh lại, Linh Khu bắt mạch cho hắn, biết hắn chỉ mệt mỏi do đi đường vất vả, cũng không có gì đáng lo, sau khi cho Hàn Diệp uống thuốc, dặn dò kỹ lưỡng với Đế Tử Nguyên, rồi ra ngoài cùng đánh xe với Cát Lợi.
Dù Linh Khu đã cho Hàn Diệp uống thuốc, cũng nói không cần lo lắng, nhưng Đế Tử Nguyên vẫn không an tâm khi thấy mồ hôi lấm tấm trên trán Hàn Diệp. Trong lúc Hàn Diệp mê man, nàng vẫn luôn trông chừng bên cạnh, cầm khăn không ngừng lau mồ hôi trên trán cho Hàn Diệp vẫn luôn cau mày khi ngủ. Thấy môi hắn khô, liền thấm ướt khăn sạch bằng nước trà, sau đó cẩn thận thấm môi cho hắn. Có lẽ hành động này khá mẫn cảm, hoặc là Hàn Diệp đang thật sự khát nước, cả người đang mê man cũng nhanh chóng tỉnh lại, Hàn Diệp mở đôi mắt ôn hòa trầm tĩnh dù lúc này đã không còn nhìn thấy, Đế Tử Nguyên thấy vậy, lập tức thu lại bàn tay đang thấm môi, nét mặt không mấy tự nhiên hơi thoáng qua.
Nàng dìu Hàn Diệp ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi “Có muốn uống nước không?”
Hàn Diệp nghe vậy chỉ gật đầu. Đế Tử Nguyên rót một ly nước cho hắn, không để ý đến động tác vươn tay muốn tự cầm ly nước của Hàn Diệp, một tay đỡ hắn, tay còn lại nhẹ nhàng đưa ly nước đến bên môi hắn, chỉ chờ hắn mở miệng uống, Hàn Diệp đành lặng lẽ bỏ tay xuống, ngoan ngoãn phối hợp với động tác của Đế Tử Nguyên uống hết nước.
Đế Tử Nguyên hỏi “Muốn uống nữa không?”
Hàn Diệp lắc đầu.
Đế Tử Nguyên gọi Linh Khu vào, tiện thể hỏi “Có chỗ nào khó chịu không?”
Hàn Diệp đương nhiên chỉ trả lời nàng “Không sao.”
Đế Tử Nguyên hiển nhiên đã quá quen với câu trả lời này, nàng không tin lời hắn, chỉ là câu hỏi này dường như đã trở thành thói quen của nàng, nàng quay đầu, ánh mắt tin tưởng nhìn Linh Khu đang bắt mạch cho Hàn Diệp, tìm kiếm câu trả lời chính xác.
“Vừa mới uống thuốc, hiện tại không sao cả. Chỉ là không khí trong xe ngột ngạt, lát nữa dừng chân, nên để Điện hạ ra ngoài hít thở một lát sẽ tốt hơn.” Linh Khu đón nhận ánh mắt dò hỏi của Đế Tử Nguyên rồi trả lời.
Nghe vậy, Đế Tử Nguyên chỉ an tâm được một nửa, nửa câu sau làm nàng hơi lo. Quán trà ven đường đông đúc, thân phận của Hàn Diệp lúc này rất nhạy cảm, sợ sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nàng nhìn sắc mặt Hàn Diệp vô cùng kém, lại nghĩ bên cạnh đều là người luyện võ lăn lộn trên chiến trường, còn có nàng, Đế Tẫn Ngôn và Cát Lợi luôn ở sát bên Hàn Diệp. Suy cho cùng, so với những nguy hiểm ngầm trong bóng tối, thân thể Hàn Diệp mới là thứ khiến nàng thật sự lo nhất. Huống chi, nàng tin mình có thể bảo vệ Hàn Diệp.
Khi đoàn người dừng chân ở quán trà ven đường, Đế Tử Nguyên, Hàn Diệp, Linh Khu và Đế Tẫn Ngôn ngồi cùng nhau, chờ tiểu nhị bưng trà. Trong quán trà còn có một nhóm người ăn mặc như người trong giang hồ ngồi cách không xa, khi họ nhìn thấy đoàn người của Hàn Diệp đến, một vài người trong số đó thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn họ.
Điều này đã khơi dậy sự cảnh giác của Cát Lợi, hắn là thị vệ thân cận của Thái tử, nhiều năm qua luôn ẩn mình trong bóng tối, âm thầm bảo vệ an toàn cho Hàn Diệp, không một chút động tĩnh kỳ lạ nào xung quanh Hàn Diệp thoát khỏi đôi mắt và trực giác nhạy bén của hắn. Hắn nắm chuôi kiếm đeo ở thắt lưng, tăng thêm chút cảnh giác và cẩn trọng, luôn chú ý đến tình hình bên người Hàn Diệp.
Đế Tẫn Ngôn lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của Hàn Diệp. Hắn nhớ đến dáng vẻ hào hoa phong nhã, tràn đầy nhiệt huyết của Hàn Diệp ở trường săn năm xưa, rõ ràng khác xa với người hai mắt đã mù, thân thể yếu ớt trước mặt, nhất thời cảm thấy buồn bã. Nhưng dù người này có trở thành dáng vẻ gì thì trong lòng Đế Tẫn Ngôn, hoặc là nói trong lòng Ôn Sóc, Hàn Diệp vẫn luôn là Thái tử mà hắn vô cùng dựa dẫm. Chỉ khi ở cạnh Hàn Diệp, hắn mới nhận ra mình luôn là Ôn Sóc có thể làm nũng tùy hứng. Đế Tẫn Ngôn càng thêm quyết tâm bảo vệ thật tốt cho Điện hạ.
Một lúc sau, tiểu nhị bưng trà lên, chỉ là chưa kịp đặt xuống bàn đã xảy ra biến cố.
Tiểu nhị kia hất tách trà vào Đế Tử Nguyên, tay còn lại không biết lấy đâu ra một con dao găm đâm về phía Hàn Diệp. Gã cách Hàn Diệp rất gần, mà Hàn Diệp đã mất võ công còn không thể nhìn thấy, lúc này gần như không thể tránh được, con dao găm đâm thẳng vào ngực Hàn Diệp. Nhưng gần như cùng lúc, gã tiểu nhị kia cũng đầu lìa khỏi cổ, Cát Lợi xuất hiện như một bóng ma, thân kiếm dính đầy máu nóng.
Con dao găm đâm vào Hàn Diệp vừa dính một chút máu đã không găm sâu thêm tấc nào nữa, vì có một bàn tay đã nắm chặt lưỡi dao sắc bén. Đế Tử Nguyên luôn đặt tâm tư trên người Hàn Diệp, nên khi có chuyện xảy ra, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là chặn tách trà hất vào người mình, mà trong tiềm thức chặn con dao găm đâm về phía Hàn Diệp, mặc kệ nó có sắc bén đến cỡ nào. Lúc này tay nàng cũng đang chảy máu, y phục thấm nước trà ẩm ướt, thậm chí lá trà còn dính cả trên váy. Nàng không quan tâm đến bản thân, chỉ cẩn thận rút con dao găm chưa đâm quá sâu trước ngực Hàn Diệp, nhanh chóng điểm huyệt gần vết thương, miễn cưỡng cầm máu, tay còn lại ôm lấy Hàn Diệp, gần như ôm nửa người hắn ở trong lòng, hoàn toàn là tư thế của một người bảo vệ.
Hàn Diệp vốn đã rất yếu, hiện giờ bị đâm một nhát, tuy vết thương không sâu nhưng máu chảy không ngừng, Đế Tử Nguyên điểm huyệt chỉ là cách tạm thời để máu chảy chậm lại.
Hiện trường lúc này rối loạn, đoàn người của Đế Tử Nguyên đang hỗn chiến với đám người giang hồ. Còn Đế Tẫn Ngôn, Cát Lợi và Linh Khu vẫn luôn canh giữ bên cạnh Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên, chỉ cần có người đến gần sẽ lập tức bỏ mạng dưới kiếm của bọn họ.
Tình thế nguy cấp nhưng Đế Tử Nguyên không thể quản nhiều, nàng cẩn thận xem xét vết thương trên ngực Hàn Diệp, hàng mày không khỏi nhíu chặt, không thể để máu cứ chảy thế này mãi được. Trong nửa năm, nàng tốn hết bao nhiêu công sức chỉ vì muốn điều dưỡng thân thể Hàn Diệp tốt hơn, không thể vì một nhát dao này lại trở về điểm xuất phát.
“Tử Nguyên …” đột nhiên, Đế Tử Nguyên nghe thấy người nàng ôm trong lòng gọi nàng, giọng điệu đó đầy khổ sở.
Đế Tử Nguyên định thần lại thì phát hiện bàn tay đầy máu của mình đã bị Hàn Diệp nắm chặt. Nàng không cần nhìn xuống cũng biết biểu cảm của hắn hiện giờ khó coi đến mức nào.
Nàng không cần nghĩ cũng biết hắn hiện giờ đang nghĩ gì, hắn thà để con dao găm xuyên qua ngực mình, còn hơn là làm nàng liên lụy …
Nhưng Đế Tử Nguyên nghĩ: Hàn Diệp, ta không cảm thấy đây là liên lụy.
“Nàng buông ta ra trước đi.” giọng Hàn Diệp yếu ớt nhưng rất kiên định, dường như hắn đã bình tĩnh khá nhiều.
Con dao găm đâm vào ngực hắn, nói hắn biết đám người này đang nhắm vào hắn. Vốn dĩ chuyện hắn còn sống là mối nguy cho an toàn của Đế Tử Nguyên, Đế Tử Nguyên không quan tâm, nhưng Hàn Diệp không thể bỏ mặc. Bây giờ xem ra, ngay cả khi hắn chỉ còn nửa cái mạng, vẫn còn rất nhiều người muốn hắn chết, Đế Tử Nguyên đáng lẽ không nên vì hắn mà dấn thân vào vũng nước đục này.
Đế Tử Nguyên không ngốc, trước đây nàng không đoán được tâm tư của Hàn Diệp, ngoài việc Hàn Diệp quá thông minh, và cả nàng chưa từng nắm chắc trái tim của Hàn Diệp. Không biết có phải hắn cũng giống như Gia Ninh đế, trong mắt chỉ có hoàng quyền và thiên hạ Hàn gia, không biết giữa dân chúng và giang sơn Hàn gia, trong lòng hắn thứ nào quan trọng hơn, phân lượng giữa Đế Tử Nguyên và hoàng quyền thì như thế nào. Bây giờ nàng đã biết tất cả câu trả lời, nàng sao không biết hắn đang nghĩ gì, có thể làm gì.
Thế nên lúc này nàng sao có thể buông Hàn Diệp, nàng ôm hắn chặt hơn. Mặc kệ Hàn Diệp phản kháng và cả người nhếch nhác với bàn tay đang chảy máu không ngừng của mình, trực tiếp dùng hai tay ôm chặt Hàn Diệp vào lòng.
Người thanh niên thân hình cao lớn, Đế Tử Nguyên tựa đầu vào vai hắn, ghé sát tai hắn “Hàn Diệp, chàng mệt rồi … nghỉ ngơi một lát đi.” giọng Đế Tử Nguyên dịu dàng như nước mà trước đây chưa từng có.
Một loạt hành động của Đế Tử Nguyên trực tiếp làm Hàn Diệp bất ngờ, còn lần đầu tiên nghe thấy Đế Tử Nguyên nói một câu dịu dàng mê hoặc như vậy, hắn không khỏi ngây ngẩn. Nhưng một cơn đau âm ỉ đột ngột từ sau gáy truyền đến, trước khi kịp suy nghĩ gì thì Hàn Diệp đã ngất đi.