Hàn Diệp phát sốt, đầu óc mê man, giày vò cả đêm vẫn không hạ sốt, Đế Tử Nguyên lo lắng khi thấy Hàn Diệp như vậy, trông chừng bên giường không dám rời đi. Thấy bộ dạng lo lắng của nàng, Đế Tẫn Ngôn và Cát Lợi sợ nàng sẽ không gượng nổi qua đêm, muốn thay nàng nhưng cả hai đều bị Đế Tử Nguyên đuổi đi nghỉ ngơi, sáng mai một người tới thay nàng là được, tối nay bọn họ dưỡng sức cho tốt, đừng để ngày mai không có tinh thần, chăm sóc không tốt Hàn Diệp, khiến hắn bệnh nặng hơn.
Chiều nay Hàn Diệp ngất đi, ý thức mơ hồ đến nửa đêm cũng không tỉnh lại được, dù sốt cao khó chịu cũng không phát ra tiếng rỉ nào. Khi sốt đến mức không còn tỉnh táo, Đế Tử Nguyên dường như nghe thấy một tiếng ‘Tử Nguyên…’ mơ hồ từ trong miệng hắn, không biết có phải nhớ ra chuyện năm xưa hay không, nhưng một tiếng ‘Tử Nguyên’ trong ý thức mê man của Hàn Diệp làm Đế Tử Nguyên mềm lòng lại chua xót.
Đế Tử Nguyên liên tục nhúng khăn vào nước lạnh, rồi đắp khăn lạnh trên trán hắn, nàng lo lắng trằn trọc cả đêm, dần dần cả người nàng cũng thấm ướt mồ hôi, nhưng nàng không quan tâm, chỉ tập trung lau mồ hôi trên mặt cho Hàn Diệp để ngăn mồ hôi chảy vào mắt làm hắn khó chịu. Thỉnh thoảng nghe được một hai câu ‘Tử Nguyên’, nàng cũng kịp thời đáp lời, luôn ghé vào tai Hàn Diệp, giọng nói dịu dàng hiếm thấy, đáp lời hắn “Hàn Diệp, ta ở đây.” Hàn Diệp trong cơn mê man như được tiếng đáp trả này của nàng xoa dịu, lông mày dần giãn ra, nét mặt đau đớn cau có cũng giảm bớt.
Trằn trọc cho đến khi trời gần sáng, Hàn Diệp cuối cùng cũng hạ sốt. Cả một đêm mê man, phát sốt liên tục, Hàn Diệp không thể ngủ yên, mãi đến khi hạ sốt, hắn mới an ổn mang theo mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu.
Đế Tử Nguyên không làm ồn hắn, cẩn thận nhanh chóng lau mồ hôi trên người hắn rồi thay y phục, cả người hắn ướt đẫm mồ hôi vì sốt, nếu không thay nhanh, nàng sợ thân thể Hàn Diệp lại thấm ướt chịu lạnh, phải tiếp tục chịu thêm một trận giày vò.
Quá trình này cũng không quá khó, trước đây khi Hàn Diệp hôn mê, nàng đã làm mấy lần, lúc đó hơi khó làm nhưng hiện tại nàng đã khá thành thạo. Thay y phục cho Hàn Diệp rất nhanh, cũng may khi nàng làm chuyện này đều là lúc Hàn Diệp ngủ mê, nếu không sẽ không nhanh như vậy …
Cát Lợi dậy sớm, đến thay Đế Tử Nguyên. Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy Đế Tử Nguyên trong phòng thấp giọng trả lời. Vì vậy, Cát Lợi đẩy cửa vào. Vừa vào đã thấy Đế Tử Nguyên thay xong áo ngủ rộng rãi cho Hàn Diệp, đang buộc lại thắt lưng. Nàng chăm chú nghiêm túc, dáng vẻ kiên nhẫn. Cát Lợi thấy sự xuất hiện của mình dường như làm hỏng bầu không khí, xáo trộn cảnh tượng trước mắt. Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, Cát Lợi thấy mặt nàng thấm đầy mồ hôi, một đêm không ngủ, dưới mắt xuất hiện quầng thâm, hắn có chút lo lắng nói “Hầu quân mau nghỉ ngơi đi, Điện hạ cứ để nô tài chăm sóc.”
Hàn Diệp đã hạ sốt, Đế Tử Nguyên cũng thấy yên tâm hơn. Nàng nhỏ giọng dặn dò Cát Lợi “Chàng hạ sốt rồi, mới ngủ thiếp đi, đừng quấy rầy chàng, ngươi ở bên trông chừng là được, chuyện khác đợi chàng tỉnh rồi nói sau.”
Điều dưỡng thế nào cho thân thể của Hàn Diệp, thật sự là làm khó Đế Tử Nguyên rồi. Dù nàng xuất thân từ trại An Lạc, vật lộn trong ổ thổ phỉ, nhưng vẫn luôn là chủ tử có người hầu hạ, nào biết chăm sóc người bệnh, còn là người trọng thương như Hàn Diệp.
Sau khi nghe Linh Khu hướng dẫn, vẫn hoàn toàn không biết gì. Ví như về mặt ăn uống, Hàn Diệp trọng thương, thể chất đặc biệt, chế độ ăn uống của hắn khác với người thường, hơn nữa, muốn thân thể hồi phục như ban đầu thì phải điều dưỡng trong thời gian dài, bữa ăn hàng ngày phải phối thêm thuốc, nhưng Đế Tử Nguyên đâu hiểu dược thiện* càng đừng nói là bắt tay làm. Mà hai người bên cạnh — Cát Lợi và Đế Tẫn Ngôn cũng không biết gì.
*Dược thiện là những món ăn truyền thống Trung Quốc, nấu cùng nguyên liệu Đông Y.
Đế Tẫn Ngôn thì không cần phải nói, hắn vốn là thiếu gia. Hàn Diệp nuôi nấng từ nhỏ, thân thể tôn quý! Nào động vào những chuyện này.
Vốn Đế Tử Nguyên còn đặt hi vọng vào Cát Lợi, nói sao thì cũng là nội thị Đông cung mà! Nghĩ hắn sẽ biết một chút, nhưng khi Đế Tử Nguyên có chút chắc chắn hỏi hắn, lại nghe vị nội thị thân cận bên cạnh Thái tử Điện hạ này trả lời “Hầu quân, nô tài quả thật là nội thị Đông cung, nhưng nô tài cũng là thị vệ phụ trách bảo vệ an toàn cho Điện hạ, chưa từng đụng tới chuyện bếp núc.”
Hắn nói như vậy, Đế Tử Nguyên mới nhớ lại, người trước mặt này tuy là nội thị Đông cung chức vị không cao, nhưng là thị vệ cấp bậc chuẩn tông sư của Thái tử, cũng giống như nàng, đánh nhau thì được, chuyện bếp núc quả thật làm khó hắn rồi.
Hết cách, Đế Tử Nguyên chỉ có thể tự mình làm. Dù nàng không biết, nhưng đây là chuyện liên quan đến Hàn Diệp, dù gì Hàn Diệp cũng là phu quân tương lai của Đế Tử Nguyên nàng. Tuy trước đây nói những lời này với Hàn Diệp giống như cái cớ để hắn về kinh, có lẽ Hàn Diệp cũng nghĩ như vậy, nhưng có lẽ ngay cả bản thân Đế Tử Nguyên cũng không để ý, từ lâu nàng đã xếp Hàn Diệp vào phạm vi những người cực kỳ quan trọng trong đời nàng, vì họ, nàng sẽ hy sinh tất cả, thậm chí cả tính mạng.
Với bệnh tình lúc này của Hàn Diệp, chỉ khi nàng đích thân làm thì mới yên tâm. Trong thời gian ngắn Hàn Diệp không thể hồi phục hoàn toàn, nếu người bên cạnh không chú tâm, khó mà tưởng tượng sau này Hàn Diệp sẽ thế nào, Đế Tử Nguyên dĩ nhiên muốn Hàn Diệp hồi phục như ban đầu, cho nên nàng luôn cực kỳ chú tâm. Vì vậy nàng luôn tích cực yêu cầu Linh Khu và Linh Triệu dạy cách nấu dược thiện, và cả cách chăm sóc người mù. Nhưng nàng là người mới, khó tránh khỏi vài chuyện luống cuống tay chân.Một ngày nọ, Đế Tử Nguyên bảo Đế Tẫn Ngôn đi chăm sóc Hàn Diệp. Còn mình và Cát Lợi ngồi trong bếp nghiên cứu thực đơn dược thiện cho Hàn Diệp. Bọn họ đang ở trong nơi ẩn cư của Tịnh Thiện đạo trưởng, thân là khách, ngày thường nhờ người ta kê đơn, sau đó nán lại quấy rầy địa bàn của người ta xem như đã chịu ân huệ rồi, nào có thể không biết xấu hổ bảo người ta làm mấy chuyện này cho mình. Huống chi, Đế Tử Nguyên nghe Linh Khu nói thân thể của Hàn Diệp vẫn cần phải điều dưỡng thật tốt, hiện giờ hắn mất ánh sáng, mất cả võ công, thân thể suy yếu, không thể thiếu người bên cạnh, nàng muốn tự mình làm thêm nhiều chuyện vì Hàn Diệp, không muốn nhờ vả người khác. May là vẫn có thể thỉnh giáo hai vị cao đồ của Tịnh Thiện, nếu không hai đầu bếp không biết gì về nấu ăn như Đế Tử Nguyên và Cát Lợi làm sao có thể xử lý được.
Dù gì bọn họ vẫn là người mới, tuy Đế Tử Nguyên xuất thân là thổ phỉ, từng làm đại tướng quân, dẫn binh đánh giặc, tung hoành trên triều, với cả nàng từ nhỏ đã là tiểu thư mười ngón tay không dính nước. Thật không ngoa khi dùng từ tay chân vụng về để miêu tả. Làm cả nửa ngày, trên tay Đế Tử Nguyên có thêm vài vết bỏng và vết cắt, Cát Lợi thấy mà sợ hãi. Vị Tĩnh An Hầu quân này ngày thường dẫn binh đánh giặc, đánh hăng say kịch liệt một hồi mới thấy bị thương, hiện giờ lại vì nghiên cứu dược thiện cho Thái tử Điện hạ mà có thêm nhiều vết thương, Cát Lợi thấy mà phập phồng lo sợ.
Cát Lợi cũng là người mới, suy cho cùng hắn vẫn là người hầu hạ Thái tử trưởng thành, dù hắn đã đạt tới cấp bậc chuẩn tông sư, nhưng võ đạo và bếp núc là hai chuyện không hề liên quan, song hắn học những thứ này nhanh hơn hẳn Đế Tử Nguyên, hơn nữa hắn tự nhận mình da thô thịt dày, không quan tâm những vết thương nhỏ đó. Nhưng Đế Tử Nguyên thì khác, tuy nàng là tướng quân, nhưng vẫn là đại cô nương chưa tới hai mươi. Đối với Cát Lợi, đây không chỉ là chủ tử, còn là cô nương, nữ tử mà Thái tử Điện hạ thích, thế nên thân phận nàng đương nhiên càng thêm tôn quý. Nhưng dù hắn có khuyên Đế Tử Nguyên cứ để hắn làm, bảo nàng đừng làm nữa, nàng đều không chịu, thậm chí còn dặn hắn không được nói với Thái tử Điện hạ, Cát Lợi không biết phải làm sao …
Sáng hôm sau, khi Đế Tử Nguyên cùng Hàn Diệp tinh thần khá tốt đi dạo hít thở không khí như thường lệ, nàng cẩn thận giấu lòng bàn tay quấn vải trắng, nhưng Hàn Diệp vốn nhạy cảm, dù không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm nhận được, người luôn thích dùng bàn tay nắm cánh tay hắn để dìu hắn đi, hôm nay lại ôm cánh tay hắn bằng cẳng tay, hai lòng bàn tay luôn cẩn thận tránh tiếp xúc với hắn, đây không phải là tác phong của Tĩnh An Hầu quân quen thói động tay động chân, không câu nệ tiểu tiết với hắn, thấy nàng cố tình không muốn hắn biết, Hàn Diệp cũng vờ như không biết.
Sau khi đi dạo về, Hàn Diệp bắt lấy Cát Lợi dò hỏi nhân lúc Đế Tử Nguyên rời khỏi, tuy Cát Lợi đã hứa với Tĩnh An Hầu quân sẽ không nói với Thái tử Điện hạ, nhưng Hàn Diệp cố chấp hỏi bằng được. Thái tử Hàn Diệp là chủ cũ của Cát Lợi, là người hiểu rõ Cát Lợi nhất, dù trước trận chiến Vân Cảnh đã giao người cho Đế Tử Nguyên, dù hiện giờ hắn không còn thân phận Thái tử Điện hạ, hắn vẫn có thể bắt chẹt được người hầu hạ hắn từ nhỏ cùng hắn lớn lên này.
Nét mặt hắn trịnh trọng, lại như khẽ thở dài “Bảo ngươi đi theo Tĩnh An Hầu quân, hiện giờ, đến cả ta hỏi, ngươi cũng không muốn nói thật …” giọng Hàn Diệp nhàn nhạt, như thể đó chỉ là một lời thông thường.
Nhưng khi rơi vào tai Cát Lợi thì ý nghĩa hoàn toàn khác. Nói thẳng hơn thì chẳng phải là Cát Lợi đổi chủ mới, bỏ chủ cũ sao? Cát Lợi làm sao có thể gánh được câu này! Cát Lợi bị lời của Hàn Diệp dọa sợ không dám che giấu, chớp mắt liền quên mất Tĩnh An Hầu quân đã dặn gì “Điện hạ hiểu lầm nô tài rồi, tay Hầu quân quả thật có bị thương một chút, chỉ là trong lúc nấu nướng gây ra …” Cát Lợi nói hết mọi chuyện với Hàn Diệp.
Hàn Diệp sững sờ khi nghe Đế Tử Nguyên vào bếp, đợi Cát Lợi nói xong, trong lòng hắn cảm xúc phức tạp, trầm mặc hồi lâu.
Buổi trưa, Đế Tử Nguyên bưng món cháo thuốc nàng nấu vào phòng Hàn Diệp. Nàng và Cát Lợi nấu món cháo này dưới sự hướng dẫn của Linh Khu, sau nhiều lần thất bại, mới có bát này vẫn còn ăn được. Hàn Diệp bình tĩnh ăn cháo, làm Đế Tử Nguyên luôn theo dõi phản ứng của hắn thở phào nhẹ nhõm. Mùi vị của cháo thuốc không quan trọng ngon hay dở, nhưng nếu làm không kỹ thì chắc chắn sẽ khó ăn, ăn không được thì càng đừng nói đến công hiệu gì. Phản ứng bình tĩnh của Hàn Diệp làm Đế Tử Nguyên nghĩ hẳn là không quá dở, xem như có thể hợp khẩu vị của Thái tử Điện hạ, nhưng nàng còn chưa cảm nhận được chút thành tựu, thì chợt nghe Hàn Diệp gọi nàng.
“Tử Nguyên, đưa tay cho ta.” Hàn Diệp xòe lòng bàn tay, trực tiếp lên tiếng yêu cầu Đế Tử Nguyên, chờ người đưa tay vào lòng bàn tay hắn.
Hiếm khi nghe Hàn Diệp từ sau khi tỉnh lại luôn xa cách với nàng chủ động gọi tên nàng, đáng lẽ Đế Tử Nguyên phải vui mừng, nhưng rồi lại nghĩ tay mình vừa bị thương không lâu. Bây giờ Hàn Diệp bảo nàng đưa tay cho hắn, chẳng lẽ phát hiện được gì rồi, có phải do Cát Lợi nói với hắn? Yêu cầu khác thường của Hàn Diệp làm Đế Tử Nguyên nghi ngờ. Nàng thận trọng cảnh giác hỏi Hàn Diệp “Điện hạ muốn làm gì?”
Nghe giọng điệu phòng bị của nàng, Hàn Diệp thầm buồn cười, chỉ nói “Sao vậy? Tĩnh An Hầu quân luôn miệng nói ta là phu quân tương lai, bây giờ đề phòng ta như vậy, sợ rồi à?”
Đế Tử Nguyên không còn cách nào khác, lặng lẽ tháo băng trên tay, tùy tiện lau sạch thuốc trên vết thương, sau đó đưa bàn tay phải không bị thương quá nhiều vào lòng bàn tay hắn.
Hai ngày nay, bàn tay trái của nàng thảm không nỡ nhìn. Cả bàn tay trái của nàng có bốn đến năm vết thương rất sâu, chỉ cần thêm chút sức thì gần như nàng đã cắt đứt các ngón tay! Những người không biết có lẽ nghĩ Tĩnh An Hầu quân đã so chiêu với cao thủ khó nhằn nào đó nên mới bị thương như vậy.
Tuy nhiên, Tĩnh An Hầu quân anh minh thần võ của chúng ta bị cắt trúng tay nhiều như vậy, mà cũng chỉ hơi cau mày, cảm khái bản thân quả thật không có năng khiếu nấu ăn, nhưng nấu ăn cũng là kỹ năng sống, làm thêm nhiều lần thì sẽ biết thôi. Bị thương như vậy mà nàng cũng xem là chuyện nhỏ, mà quả thật cũng không có gì lạ, dù sao nàng ở trên chiến trương còn bị thương nghiêm trọng hơn thế này, nàng cũng không kêu ca một tiếng, chẳng qua đây là lần đầu tiên nàng bị thương bằng cách này. Hơn nữa hiện tại nàng đã quyết tâm với chuyện bếp núc này rồi, nàng có thể tung hoành trên triều đình và chiến trường, nàng không tin nàng không thể nấu ăn!
Bàn tay phải của nàng thì đỡ hơn, chỉ có một vết bỏng và hai vết rạch nhỏ. Đầu tiên là nàng bất cẩn bị bỏng trong lúc nấu cháo, sau đó là do Tĩnh An Hầu quân từng vung đao múa kiếm trên chiến trường khi vào bếp lại vụng về tay chân bị dao cắt rau làm bị thương, nếu chuyện này truyền ra ngoài, vậy Tĩnh An Hầu quân nàng sẽ mất hết thể diện …
Hàn Diệp không nhìn thấy, nên chỉ có thể chạm nhẹ vào tay nàng, dùng đầu ngón tay kiểm tra cẩn thận từng tấc da dưới bàn tay, cảm nhận được nhiệt độ và làn da của Đế Tử Nguyên.
Nhịp tim của Đế Tử Nguyên hơi nhanh khi đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào, trên mặt dần ửng hồng đáng ngờ, nàng biết Hàn Diệp không có tâm tư trêu đùa nàng, nhưng loại đụng chạm này vẫn rất kỳ quái. Đế Tử Nguyên muốn rút tay lại nhưng Hàn Diệp đã nắm chặt cổ tay nàng, nàng chịu đựng một lúc, trên tay chỉ có một vết bỏng và hai vết rạch nhỏ nên chắc sẽ không sờ ra được.
Cuối cùng, sau khi Hàn Diệp kiểm tra xong, mới buông cổ tay nàng. Thấy biểu hiện của hắn không có gì bất thường, Đế Tử Nguyên cảm thấy an tâm. Nhưng lại nghe thấy Hàn Diệp bình thản nói một câu “Tay kia.”
Nếu không phải Đế Tử Nguyên tin tưởng nhân phẩm đoan chính với biểu hiện quá nghiêm túc của Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên tự hỏi liệu hắn có đang cố tình lợi dụng nàng không.
Nàng không quan tâm đến những vết thương trên tay mình, nàng cũng không muốn Hàn Diệp quan tâm, vì chúng có nghiêm trọng đến đâu thì cũng không có vết thương nào nghiêm trọng hơn vết thương mà nàng từng chịu trên chiến trường, ngược lại hành động này của Hàn Diệp đã thử thách sức chịu đựng của nàng, nàng kiềm xuống kỳ quái trong lòng, nghiến răng miễn cưỡng nói “Hàn Diệp … chàng rốt cuộc muốn làm gì?”
Nghe thấy giọng điệu khác biệt của nàng, Hàn Diệp sững sờ một lúc, không hiểu sao Đế Tử Nguyên lại đột nhiên nói với giọng điệu như vậy, hắn có hơi không được bình tĩnh, chỉ nghĩ là nàng sợ mình phát hiện ra vết thương trên tay, mới dứt khoát nói rõ.
“Mấy ngày nay, nàng luôn tránh tiếp xúc ta bằng lòng bàn tay, có phải trên tay có vết thương sợ ta phát hiện?” Hàn Diệp nghiêm mặt quay lại nhìn nàng. Dù đã biết đáp án từ Cát Lợi, nhưng rốt cuộc hắn vẫn muốn biết vết thương như thế nào, khiến nàng cố ý tránh hắn, không muốn hắn biết.
Quả nhiên vẫn bị phát hiện rồi, cũng không biết Cát Lợi có nói lộ điều gì không, Đế Tử Nguyên thầm nghĩ.
“Chỉ là vết thương nhỏ, không cần để ý.” Đế Tử Nguyên chẳng để tâm nói.
“Nếu là vết thương nhỏ, cần gì phải tránh ta, đưa tay kia cho ta.”
“… chàng không phải đã kiểm tra tay của ta rồi sao, không phải do vết thương quá nhỏ nên sờ không ra sao? Tay kia cũng vậy.”
Hàn Diệp cũng không đẩy qua kéo lại với nàng nữa, chỉ lặng lẽ đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, chờ người ngoan ngoãn đưa tay kia vào lòng bàn tay của mình.
Thái độ của hắn rất cứng rắn, Đế Tử Nguyên không biết phải làm sao, nàng biết Hàn Diệp rất thông minh, có giở trò gì cũng vô dụng, nên nàng không phí lời thêm nữa, đành phải đưa tay trái cho hắn. Lần này nàng không tháo băng quấn trên tay, có lẽ biết mình không thể giấu được hắn, nếu tháo ra sẽ phát hiện vết thương, nên nàng chả để ý nữa.
Không ngờ, Đế Tử Nguyên có thể nghe thấy lời mỉa mai của Hàn Diệp “Sao không tháo băng nữa? Đây là ‘tay kia cũng vậy’ của nàng sao?” thì ra hắn sớm đã phát hiện nàng tháo băng rồi.
Hàn Diệp sờ bàn tay bị quấn như cái bánh ú của Đế Tử Nguyên, có chút tức giận, đây là vết thương nhỏ mà nàng nói, có phải chặt cả bàn tay mới coi là bị thương nặng! Trong lòng hắn bất mãn vì Đế Tử Nguyên không coi trọng bản thân, lời của hắn hiếm khi có ý châm chọc móc mỉa.
“.…..” Đế Tử Nguyên cứng họng, vội nói “Hàn Diệp, chàng làm sao biết vừa rồi ta mới tháo băng? Có phải chàng nhìn thấy rồi không?”
Đế Tử Nguyên đầy nghi ngờ quan sát mắt hắn, đôi mắt của Hàn Diệp dù không nhìn thấy vẫn rất đẹp, dường như đọng lại dòng nước mùa thu, ánh mắt ngoài không tìm được phương hướng, thỉnh thoảng có hơi xuất thần, đôi khi còn lộ ra chút mê man. Lúc này, đôi mắt này đang bình thản ‘nhìn’ vào một nơi nào đó, nhưng nếu nhìn sâu vào đôi mắt hắn, sẽ thấy chúng trống rỗng, không có gì lọt vào mắt hắn.
Đế Tử Nguyên thất vọng từ bỏ ý nghĩ này.
Thật ra mắt của Hàn Diệp không phải không có hy vọng hồi phục, chỉ là thuốc dẫn khó tìm, phải tốn công, còn phải đợi, nàng đã phái người đi tìm thuốc, hy vọng sẽ tìm được.
“.…..” đây là trọng điểm à? Lạc đề lạc tới biên giới luôn rồi! Hàn Diệp tức giận, phớt lờ hai câu cố tình chuyển chủ đề, làm mờ trọng điểm của câu nói “Không biết nấu, thì đừng nấu nữa!” một câu nói kéo suy nghĩ đang phiêu bạt chín tầng mây của Đế Tử Nguyên quay về.
Cát Lợi đúng là không đáng tin, quả nhiên nói hết với Hàn Diệp rồi, Đế Tử Nguyên tức giận nghĩ.
“Ta đã học được một chút rồi, nấu thêm mấy lần là quen.” Đế Tử Nguyên có sự lạc quan và tự tin đến mù quáng về chuyện này.
“Cái này gọi là học được của nàng?” Hàn Diệp siết nhẹ cổ tay trái hỏi ngược lại.
Đế Tử Nguyên cảm thấy khả năng của mình lại bị nghi ngờ và cười nhạo, nàng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của Hàn Diệp, gấp gáp tìm bằng chứng xác thực cho bản thân.
“Chuyện gì mà ban đầu không khó chứ! Vừa rồi không phải chàng thử món thuốc ta nấu rồi sao, chắc vẫn ăn được phải không?” Đế Tử Nguyên vội vàng hỏi.
“Hẳn không chỉ một mình nàng nấu nhỉ … Tử Nguyên, chuyện này không đơn giản như nàng nghĩ, nàng không cần vì ta mà làm như vậy.”
Đế Tử Nguyên biết hắn sẽ nói như vậy, nàng sợ Hàn Diệp nghĩ nhiều nên mới bảo Cát Lợi che giấu, kết quả hắn vẫn biết.
Đế Tử Nguyên đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm người luôn muốn từ chối nàng “Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên ta không bao giờ ép bản thân làm những việc mà ta không muốn, mọi việc ta làm đều là ta cam tâm tình nguyện, chàng không cần nghĩ nhiều. Ta nói thật cho chàng biết, nếu chàng muốn ta mặc kệ chàng, ta không làm được, ta cũng không yên tâm để người khác chăm sóc chàng. Cho nên, Hàn Diệp, nếu chàng không muốn ta lo lắng, thì đừng từ chối ta. Đừng quên, ta từng nói với chàng, ta sẽ không buông tay.”
Mặc cho trái tim Hàn Diệp như sắt đá, cũng khó có thể thờ ơ sau khi bị Đế Tử Nguyên liên tục tấn công, bày tỏ tâm ý của mình! Huống chi Hàn Diệp không mang trái tim sắt đá, Đế Tử Nguyên luôn vô cùng đặc biệt với hắn, niềm vui thầm lặng và đau nhói thầm kín ấy cứ tái hiện trong lòng hắn, Hàn Diệp có thể lừa người khác, nhưng không thể lừa bản thân, Đế Tử Nguyên như vậy có lẽ là những gì hắn tìm kiếm trong suốt mười năm qua, nhưng hắn tự hỏi: bây giờ, hắn còn cầu được sao?