Aso Yuri đang ngồi tại sảnh tiếp đón ở một khách sạn cao cấp gần Tháp Tokyo.
Mục tiêu của cô là gặp mặt Meister, Fritz von Mayer, vốn đã phải về nước sau chuyến công diễn ở Nhật nhưng đến phút cuối lại quyết định hoãn lại.
Buổi tối ngày thường, đại sảnh tiếp đón được trang hoàng bằng những món đồ trang trí đắt tiền này vô cùng thưa thớt bóng người. Thế này thì cô chẳng làm sao lỡ nổi Meister khi ông ta dùng bữa tối trở về.
Khi cây kim trên đồng hồ đeo tay điểm tám giờ, một chiếc taxi liền đỗ trước cửa ra vào, và cô có thể thấy bóng hình to lớn của Meister bước xuống từ đó.
Yuri lập tức đứng dậy khỏi sô pha, bước tới chào đón Meister vừa bước vào sảnh.
“Chào buổi tối, thưa Meister. Tôi vô cùng xin lỗi vì phải làm phiền khi ngài chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng ngài có thể dành cho tôi chút thời gian được chứ?”
Vừa khi được Yuri gọi lại, trong một thoáng sắc mặt Meister cứng lại thấy rõ. Thế nhưng, ông ta nhanh chóng trở lại với vẻ mặt nghệ sĩ hòa nhã thường thấy.
“…… Tôi không phiền đâu. Được trò chuyện cùng người đẹp như tiểu thư đây quả tình là vinh hạnh đối với tôi.”
“Ở đây thì không tiện lắm.”
Yuri liền dẫn Meister lên sân vườn khách sạn.
“Đây đã là lần thứ hai chúng ta gặp mặt rồi nhỉ.”
Vườn khách sạn ban đêm được thắp sáng ở mức tối thiểu, tùy chỗ thậm chí còn hoàn toàn hòa làm một với màn đêm. Đương nhiên, ngoài Yuri và Meister ra thì không còn bóng dáng con người nào nữa.
“Phải, tôi đã luôn mong được gặp cô.”
Meister đáp, tựa hồ ông đã đoán trước được rằng Yuri sẽ tới.
“Khi ta gặp nhau tại khán phòng cô có đi hai người cơ mà, hôm nay lại chỉ có một mình thôi sao?”
“……… Anh ta là người ngoài.”
“Ra là vậy… Làm tôi bất ngờ quá, cứ ngỡ tay vĩ cầm có tiếng Kurenai Otoya lại là thành viên trực thuộc Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ.”
Yuri lắc đầu.
Có một nhà nguyện được đặt tại một góc khu vườn, được xây để dành cho những cặp đôi muốn kết hôn tại khách sạn này.
Bình thường nơi này sẽ luôn được khóa lại, thế mà Meister lại có thể mở cửa ra như không.
Họ bước vào trong.
Trong nhà nguyện gần như bị ngập trong một màn đêm thăm thẳm, nhưng khi mắt đã quen rồi thì có thể thấy ánh trăng rọi xuống từ khung cửa kính màu ghép.
Trước mặt là một bệ thờ.
Biển cảm hiện lên khuôn mặt Đấng cứu thế bị đóng đinh trông sao thật buồn thảm, thế nhưng đâu đó trông lại đậm tính kịch.
“…… Tôi vốn nghĩ Meister đã phải về nước ngay rồi cơ.”
“Cô không biết sao? Chủng tộc chúng tôi sở hữu một niềm kiêu hãnh ngút trời. Tôi đã một lần bị các cô đánh đuổi, và niềm kiêu hãnh ấy không cho phép tôi trở về mẫu quốc khi chưa giải quyết mọi chuyện ra môn ra khoai với các cô.”
“Vậy là ngài đã chờ tôi đến?”
“Không sao. Chưa kể, trông cô cũng thật xinh đẹp……”
Cơ thể Meister bắt đầu biến đổi, trở thành một con quái vật dị hình màu đen tuyền khoác lên mình những mảnh kính màu ghép sặc sỡ - chính là Fangire Sâu tai.
“Làm tôi muốn hút hết sức sống trong cô làm sao.”
Khuôn mặt Meister trôi nổi trên đám kính màu ghép bao bọc cơ thể Fangire. Đó không phải khuôn mặt của một quý ông điềm đạm, mà là của một con dã thú thèm khát máu thịt.
“Quả là vinh dự cho tôi… vinh dự đến phát tởm!”
Yuri lập tức nới rộng khoảng cách, điều chỉnh tư thế đầy cảnh giác. Trên tay cô nắm chặt thanh Fangire Slayer.
“Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ” là một tổ chức bí mật quy mô toàn thế giới với sứ mệnh thảo phạt toàn bộ Fangire.
Một tuần trước, cô đã nhận được một tin nhắn từ chi nhánh Châu Âu nói rằng Fritz von Mayer - người đang trên đường ghé thăm Nhật Bản - chính là một Fangire.
Nguyên do cô tới khán phòng khi ấy chính là để tự tay tiêu diệt gã tay to từng quét sạch vô số đồng đội của cô tại Châu Âu.
Vũ khí của kẻ địch chính là đôi kéo lưỡi sắc, còn trong tay cô lại là một cây roi kim loại. Nói cách khác, nhỡ bị lâm vào cảnh tấn công tầm gần thì cô sẽ là người gặp bất lợi.
Yuri bước lùi lại, nhưng trong khu nhà nguyện chật hẹp thế này thì không gian cũng chỉ có giới hạn. Khi đã đến bước không thể lùi được nữa, Yuri liền vung thanh Fangire Slayer vào kẻ địch!
Fangire Sâu tai lập tức né đòn tấn công ấy. Nhưng Yuri không hề bỏ lỡ mục tiêu. Giữa không trung, thanh roi kim loại uốn lượn như rắn rết, đuổi theo và trói chặt mục tiêu mặc cho hắn tránh né thế nào.
Tuy nhiên, đòn này lại chẳng hề có tác dụng cho lắm. Thanh roi đáng ra phải trói kẻ địch, giờ đây lại bị đôi kiếm sắc bén kia chém vụn.
Nếu đã không thể trói buộc cả hai tay kẻ địch cùng lúc thì cô hoàn toàn không có cơ thắng.
Mặc cho Yuri sống chết kiếm tìm vị trí để tấn công, Fangire kia lại cứ tấn công liên hồi.
Yuri di chuyển mau lẹ để tránh né đòn tấn công đến từ phía Fangire, men theo chỗ bàn dành cho người tham dự rồi chạy khỏi đó.
Một hành động đáng báo ứng, nhưng nếu là để bảo vệ mạng sống của chính mình thì hẳn Thượng đế sẽ tha thứ cho cô thôi.
Cô vòng ra sau lưng Fangire, một lần nữa vung roi.
Bị chiếc roi dao chém phải, tên Fangire gào lên bằng giọng Meister.
Chính là lúc này!
Vừa khi con dao thu lại, Yuri đã vung thêm lần nữa, và lần này nó quấn quanh hai tay tên Fangire, hoàn toàn tước đi khả năng cử động của hắn.
Thắng rồi!, nghĩ đoạn, Yuri nhất thời buông lỏng cảnh giác.
Khắc sau, cô hứng trọn đòn tông thẳng từ tên Fangire, để rồi đâm lún cả bức tường bên trong thánh đường.
Vài tiếng trước khi Yuri gặp được Meister tại sảnh đợi của khách sạn.
Tiếng chuông cửa vang lên lách cách tại tiệm Café mald'amour.
Người vừa bước vào - Kurenai Otoya - dáo dác nhìn xung quanh tiệm một hồi, rồi bày ra vẻ thất vọng.
“Nếu cậu tìm Yuri-chan thì hôm nay cô bé nghỉ rồi.”
Ông chủ đương nhiên đã đoán ra nên liền lên tiếng trả lời.
“Nghỉ?”
“Hình như cô bé có việc gấp gì đó, quan trọng lắm. Giọng nói trên điện thoại nghe đến là cứng nhắc, nên nhất định phải là chuyện trọng đại rồi…”
“Chuyện trọng đại ấy hả………”
Đoạn, Otoya liền quay đầu, rồi cứ thế bước ra khỏi tiệm.
“Trời đất ạ, chí ít cũng phải làm cốc cà phê rồi hẵng đi chứ…… nhỉ, Bluemoun.”
Bluemoun thì vẫn nằm ngủ ở chỗ ưa thích như mọi khi.
Như để thay thế vị khách vừa rời đi, lần này đến lượt Jirou bước vào.
Anh ta nhìn xung quanh mà như muốn liếm láp cả cửa tiệm, để rồi lông mày lại có chút nhăn lại.
“Nếu cậu tìm Yuri-chan thì hôm nay cô bé nghỉ rồi.”
Ông chủ đương nhiên đã đoán ra nên liền lên tiếng trả lời.
“Nghỉ ấy hả?”
“Hình như cô bé có việc gấp gì đó, quan trọng lắm. Giọng nói trên điện thoại nghe cứng nhắc khó tả, nên nhất định phải là chuyện trọng đại rồi…”
“Tôi hiểu rồi……”
Jirou quay gót, hớt hả rời tiệm.
“……… Riết rồi chẳng ai coi cái tiệm này ra gì luôn…”
Tay lau cốc bóng loáng, chủ tiệm buông ra một nụ cười khổ, còn Bluemoun thì ngáp một cái rõ to.
Yuri sau khi bị Fangire đâm trực diện, giờ đây đã bất tỉnh nhân sự.
Fangire Sâu tai tự tháo dây xích, rồi thong thả tiến lại gần Yuri.
Nhìn cô bất tỉnh như vậy, khuôn mặt Meister hiện lên lớp kính màu ghép khắp cơ thể liếm môi.
Đúng lúc này.
RẦM! Một thanh âm mãnh liệt vang vọng khắp thánh đường.
Một lần nữa, RẦM!!
Khắc sau, cánh cửa gỗ dẫn vào thánh đường bị phá hủy. Đoạn, Kurenai Otoya nhảy vồ tới cùng cây xẻng lớn trong tay chẳng rõ lôi từ đâu ra.
“AAAAAAAAAAAAA!!!”
Hét lên để nâng cao sĩ khí, Otoya nâng cây xẻng trong tay lên rồi chồm tới tên Fangire nọ.
Tên Fangire trông rõ bất ngờ trước kẻ xâm nhập không ngờ tới, nhưng lại có thể dễ dàng né được đòn tấn công từ Otoya, để nhát chém ấy vung vào không khí.
“Kurenai Otoya hả…”
“Meister… có nằm mơ tôi cũng chẳng ngờ nổi ông lại là quái vật đâu nhé.”
Sau sự kiện tại khán phòng, mặc dù Otoya đã luôn xuất hiện tại chỗ cô làm thêm, nhưng Yuri lại chẳng có vẻ gì là muốn nói chi tiết hơn về sự việc này cả. Hẳn là cô không muốn khiến Otoya bị liên lụy vào “công việc” của mình. Thế nhưng, về phần Otoya, anh đã đại khái luận ra được người Yuri nhắm tới tại khán phòng hôm ấy.
Yuri trông chẳng có vẻ gì là hứng thú với nhạc cổ điển, ấy thế mà lại chuẩn bị cả một bó hoa mà đứng trước cửa phòng Meister Fritz von Mayer.
Khuôn mặt Meister hiện lên lớp kính màu ghép lấy lại vẻ nghệ sĩ hiền hậu mà ông thường xuất hiện trước công chúng.
“Xin đừng gọi tôi bằng danh xưng nhục nhã như ‘quái vật’. Fangire chúng tôi là một chủng tộc kiêu hãnh vô cùng.”
“Cái ngữ tấn công con người không phải quái vật thì là gì?”
“Đó âu cũng chỉ là quy luật tự nhiên. So với con người ăn cỏ, ăn quả, ăn cả xác chết động vật, chúng tôi lại hút lấy sinh lực của con người mà thậm chí còn chẳng để lại xác chết. Cậu không nghĩ rằng sinh vật sống như chúng tôi quả là thượng đẳng hay sao?”
“Mồm mép phết. Tôi thì đã thấy ông giết hại con người rồi đấy nhé, nên giờ đến lượt tôi xử đẹp ông.”
Nghe Otoya nói, Fangire nọ hừ mũi.
“Ê!”
Otoya quay ra cánh cửa sau lưng mà hét lên.
Phía bên kia cánh cửa Otoya vừa đạp tung chỉ là một khu vườn mờ tối.
“Mày đang ở đây đúng không, bước ra coi!”
Người vừa được Otoya gọi và dần xuất đầu lộ diện sau cái bóng của cánh cửa, chính là Jirou.
“Tao biết ngay mày có bám theo mà. Mẹ cái thằng mũi thính như chó.”
“Ai bám theo mày. Mày chỉ tình cờ ở đúng chỗ tao đang tới thôi.”
“Lắm mồm, đưa Yuri đi coi!”
“Làm như tao phải nghe lệnh mày.”
“Nhanh!”
Jirou lộ rõ vẻ bất phục, nhưng tay vẫn gỡ Yuri ra khỏi tương rồi đỡ lấy cô chạy ra khỏi thánh đường.
Fangire Sâu tai tính đuổi theo cả hai, nhưng bị Otoya chặn lại.
“Ai cho ông đi mà đi.”
“Cô ả đó là con mồi của tôi.”
“Sai hẳn. Đó là người phụ nữ định mệnh của đời tôi.”
“……… Kurenai Otoya, với tư cách một nghệ sĩ tôi đánh giá cậu rất cao. Giết cậu ở nơi này quả tình là phí phạm.”
“Đúng là cái quan điểm chỉ có thể nói được khi đứng trên cao.”
“Cậu nói gì?”
“Phong cách chỉ đạo của ông không quá tệ, nhưng để mà đòi tôi ngước nhìn lên thì hẵng còn sớm mười năm là ít đấy.”
“Nhà ngươi, ngươi nghĩ ta đây là ai chứ hả?”
“Địa vị hay danh tiếng nào có liên quan. Quan trọng là, buổi biểu diễn lần trước, ông đã phải vận hết sức để bắt kịp màn diễn của tôi. Chuyện này chắc bản thân ông phải rõ nhất chứ?”
Otoya nói không hề sai.
Fritz von Mayer đã mất đi quyền chỉ đạo vào tay Otoya. Trớ trêu thay, đó lại chẳng phải chủ đích của Otoya, mà chỉ đơn thuần là khác biệt thực lực giữa hai người bọn họ.
Khuôn mặt Meister trên lớp kính màu ghép quặn lại vì xấu hổ khi bị xổ thẳng một sự thật mà bản thân không hề muốn thừa nhận.
Fangire Sâu tai phát cuồng, vung đôi kéo sắc bén lên mà tấn công Otoya.
Vốn tính sử dụng cây xẻng để đỡ thanh đao sắc bén, thế mà phần tay cầm bằng gỗ lại bị cắt đứt quá dễ dàng, khiến Otoya nhanh chóng bị mất vũ khí.
Ngay đến một thợ săn được huấn luyện bài bản cũng chỉ có xác suất năm ăn năm thua nếu phải đánh một chọi một. Và đời nào có chuyện Otoya lại có thể dùng tay trần ăn được một Fangire đang phát cuồng, thế là Otoya cứ vậy dần bị dồn vào thế bí.
Thế nhưng Otoya lại không hề sợ hãi.
Otoya đã lắng nghe âm nhạc.
Fangire cuồng loạn di chuyển theo một nhịp điệu nhất định, khi vào tai Otoya thì nghe hệt như âm nhạc. Thứ âm nhạc này hoàn toàn chẳng có chút mỹ học, liên tục bị vỡ âm hết chỗ này đến chỗ khác - đó là cảm nhận cá nhân của Otoya.
Chính vì thế, khi đã hiểu được nguyên lý đó thì nhất định anh sẽ có cơ thắng.
Otoya tập trung lắng nghe thứ âm nhạc phát ra từ Fangire.
Đoạn, anh nhận thấy bên mé sườn Fangire có một vết thương lớn. Đó chính là phát trúng ăn may hắn nhận từ anh khi bị Yuri làm phân tâm, dẫu vậy thì vết thương trông lại lớn hơn hẳn so với dự tưởng, khiến tên Fangire này buộc phải bỏ trận chiến mà thoái lui.
Đó chính là điểm chí mạng sao?
Otoya hiện đang bị kẹt lại tại bệ thờ, chẳng còn nơi nào để chạy nữa.
Fangire thì đang dần tiếp cận anh để tung đòn kết liễu.
Nhìn lên trên đầu, Otoya trông thấy một người đàn ông bị đóng đinh trên thập giá, đôi tay anh dang ra chạm được một vật gì đó cưng cứng.
Fangire nâng lên đôi kéo và tấn công, nhưng Otoya đã nắm chặt lấy vật cứng đó và vung vào vết thương của Fangire.
“Ặcc!!!”
Hét lên một tiếng khó mà có thể gọi là âm thanh, Fangire ngừng cử động.
Nhìn lại, sâu bên trong cơ thể tên Fangire chính là một cây chân nến cao.
Otoya vận lực toàn thân, rồi một lần nữa đâm nó vào tận sâu bên trong cơ thể tên Fangire.
Chợt, choang, cảm giác như có một vật gì đó rất cứng vừa bị bể ra trăm mảnh.
Khắc sau, cơ thể tên Fangire tan vỡ thành vô vàn mảnh kính.
Sân vườn khách sạn vô cùng rộng, đến mức ánh đèn dù được đặt đó đây nhưng cũng chẳng thể soi được hết mọi ngóc ngách nơi này.
Jirou đặt Yuri xuống một vũng cỏ mềm mại dưới bóng một cái cây lớn, gần như đen kịt.
Liệu rằng chuyện gì sẽ xảy ra với tên đó - với Kurenai Otoya?
Làm sao một người trần mắt thịt có thể sánh được với Fangire kia chứ. Giờ đây chẳng có gì khác ngoài một hồi kết tàn nhẫn đang chờ đợi hẳn cả.
Hắn là một gã chướng mắt liên tục nhận Yuri - người mà anh đang để mắt tới - là người phụ nữ của đời mình, nhưng hẳn anh nên dành cho hắn một lời khen vì đã hy sinh tính mạng để bảo vệ cô ấy.
Liệu rằng sau khi xử xong Otoya thì Fangire có đuổi theo họ nữa hay không?
Jirou thừa biết Fangire là một chủng tộc vô cùng trọng cái tôi. Đã để xổng con mồi trong bộ dạng khó coi như thế thì đời nào hắn chịu để yên.
Lại nói.
Giờ mà bị đuổi giết, thì anh cũng khác với Otoya.
Anh có những “thuật” cần thiết để giao đấu, đẩy lùi Fangire.
Đầu tiên là phải trấn tĩnh tại nơi này, rồi chờ Yuri khôi phục ý thức cái đã, Jirou thầm nhủ.
Thấy Yuri vẫn đang mất ý thức, Jirou ngắm nhìn khuôn mặt trông nghiêng của cô.
Quá mức xinh đẹp.
Không chỉ khuôn mặt. Tay chân thong dong, cơ bắp phát triển cùng thần kinh vận động trác việt.
Một cơ thể ưu tú - đó chính là điều kiện tiên quyết của Jirou khi lựa chọn bạn đời.
Và trên hết, điều khiến Jirou chú ý đến Yuri chính là mùi hương tuyệt hơn hẳn so với mọi phụ nữ anh từng gặp qua. Mùi hương ấy đến từ một người con gái cao quý mà cũng hết mực khiêm tốn.
Không cần phải nói cũng biết cô ấy vô cùng xinh đẹp, nhưng nếu sở hữu một cơ thể yếu đuổi thì cũng chỉ là vật cản trong sứ mệnh sinh con mà thôi.
Phụ nữ trẻ ngày nay chỉ biết để ý đến vẻ bề ngoài, và chẳng hiểu sao lại cứ chăm chăm đi giảm cân, thành thử xương bọn họ rất dễ vỡ, xương chậu lại nhỏ, đến mức anh cảm tưởng như họ đang quay lưng khỏi trọng trách cao cả của phụ nữ.
Vừa mạnh mẽ, vừa xinh đẹp, vừa có tướng sinh ra những đứa trẻ khỏe mạnh, đó chính là mẫu phụ nữ lý tưởng của Jirou. Và Yuri lại là người phù hợp với phần lớn những điều kiện ấy.
Gu này của Jirou âu cũng là có nguyên do cả.
Mục tiêu sống của Jirou chính là để gia tăng số lượng hậu duệ về sau.
Cũng giống như Fangire, trên thế gian này cũng có những chủng tộc khác với con người, và đương nhiên, Jirou cũng chẳng phải con người.
Anh thuộc một chủng tộc mang tên Wolfen, là hậu duệ của bóng đêm sở hữu hai khuôn mặt, một người một thú.
Ngày xửa ngày xưa, trên thế gian này ngoài Wolfen ra còn có vô số dòng dõi Ma Tộc khác. Họ tôn trọng lẫn nhau, rồi cùng nhau sinh sống với con người.
Thế nhưng Fangire - chủng tộc tự xưng là thống lĩnh của Ma Tộc - không cho phép bất kỳ ai sở hữu sức mạnh bóng đêm ngoài chúng được tồn tại. Fangire cho rằng chỉ cần chúng và con mồi - tức con người - tồn tại đã là quá đủ rồi.
Fangire đã tấn công và tận diệt mọi Ma Tộc khác ngoài chúng.
Phần lớn chủng tộc đều đã bị tuyệt diệt, nhưng vẫn có một số cá nhân đã chạy trốn được khỏi Fangire và đã sống sót.
Jirou là một trong sống đó.
Theo những gì Jirou được biết, thì chẳng còn Wolfen nào khác ngoài anh sống sót được nữa.
Vì không còn phụ nữ Wolfen nào sống sót nên việc để lại dòng máu thuần huyết đã không còn khả thi.
Tuy vậy, Jirou thừa biết rằng dòng máu tộc mình vô cùng mạnh mẽ. Nếu giao hợp với phụ nữ loài người, nhất định đứa trẻ sinh ra sẽ được kế thừa năng lực tộc Wolfen, rồi khi cứ thế lặp đi lặp lại, một ngày nào đó tộc Wolfen sẽ hoàn toàn phục hưng.
Đó chính là giấc mơ mà Jirou vẫn chưa thể hoàn thành.
Anh sẽ tự mình trở thành Adam của tộc.
Và Eva, nhất định phải là người phụ nữ đang nằm trước mặt anh đây.
Giờ đây Yuri đã nằm trong tầm với.
Chỉ cần Jirou muốn là anh sẽ có thể chạm tới giấc mơ ngay tại nơi này.
Nghĩ đoạn, chợt những gì Jirou đã luôn kiềm nén bằng lý tính bung mở, khiến anh cảm thấy thật hưng phấn.
Ngưỡng vọng lên bầu trời, trên đó xuất hiện vầng trăng tròn khổng lồ, tỏa ra sắc thanh khiến con người ta điên dại.
Bên trong Jirou, dòng máu tộc Wolfen, dòng máu của thú sôi sục. Huyết quản xung động từng hồi, cơ bắp lập tức bật ra. Đôi mắt ánh lên một màu đỏ rực rỡ, hàm răng hóa thành những thanh đao sắc bén, toàn thân bị bao phủ trong lông lá từ đỉnh đầu xuống tận gót chân, tại nên những tiếng loạt soạt khắp cơ thể Jirou. Hình dạng này đích xác là sự tồn tại mang tên “người sói” mà con người đã luôn kinh sợ từ thuở ban sơ.
Sau khi đã hóa thú, Jirou nhìn Yuri nằm ngửa, miệng hà ra những hơi thở nóng nảy, ẩm ướt.
Nếu Jirou chỉ đơn thuần là thú thì anh đã chẳng ngại mà lao vào xơi rồi. Chỉ hiềm, Jirou lại quá “con người” để thực hiện hành vi ấy.
Cả phần người lẫn phần thú đều đồng thời tồn tại trong Jirou, “người sói” đúng đến từng chữ.
Là thú, Jirou ham muốn máu thịt. Là người, Jirou lại không ham muốn điều ấy.
Jirou yêu món cà phê đậm hương đậm vị tại tiệm Café mald'amour. Hành vi thưởng thức hương vị cùng độ đắng ấy hoàn toàn không phải thứ bản năng chỉ cần hấp thu dưỡng chất. Jirou cho rằng, bản thân mình yêu điều đó cũng thật tình đáng mến.
Jirou muốn có Yuri.
Tuy nhiên, cũng chính vì thế mà anh không thể nhân lúc cô bị mất ý thức mà đoạt lấy cô bằng vũ lực được.
Đương lúc Jirou còn đang vật lộn với phần thú trong mình, một giọng nói vang lên.
“Mày……!”
Chính là Otoya.
Hẳn là vì đã chạy vòng quanh khu rừng để tìm kiếm nên hắn ta đang hít vào thở ra vô cùng khó nhọc.
Jirou lộ vẻ khó tin.
Chẳng lẽ cái tên này đã đả bại Fangire?
Tuy nhiên, kỳ thực người bất ngờ hơn phải là Otoya khi đã mục sở thị hình dạng thú của Jirou.
“Nhà ngươi cũng là quái vật hả?”
Thấy Otoya thủ thế, Jirou cũng nhe nanh rồi hú lên một tiếng.
Otoya tuy có hơi chùn chân, nhưng nhất định không lui bước. Hẳn cảm xúc muốn bảo vệ Yuri đã giúp hắn ta đứng vững. Cũng cứng ra trò, Jirou nghĩ.
Việc Jirou thuộc về tộc Wolfen là một bí mật không thể tiết lộ cho bất kỳ con người nào. Như bình thường, nhất định anh sẽ không để bất kỳ kẻ nào đã thấy hình dạng này được sống tiếp.
Thế nhưng, Jirou lại chẳng hề có ý định xử Otoya.
“Đừng có…… nói với ai về hình dạng này của tao.”
Trở về hình người từ hình thú, Jirou nhìn Otoya bằng ánh mắt sắc lẹm như mọi khi mà nói.
“……… Mày cũng là Fangire?”
“Mày nhầm, nhưng quả thật tao cũng là Ma Tộc. Tao là cá thể cuối cùng của tộc Wolfen.”
“Tộc Wolfen…”
“Cấm được nói cho ai nghe về chuyện này. Đổi lại thì tao sẽ thôi không giết mày nữa.”
Otoya liếc thấy Yuri đàng nằm phía sau lưng Jirou. Cô ấy được đặt xuống vô cùng nhẹ nhàng, trên y phục còn chẳng hề có vết nhăn nhúm.
Cho tới khi Otoya tới được đây, hẳn đã phải có rất nhiều thời gian cho Jirou thực hiện những hành vi bỉ ổi. Ấy thế mà, gã đàn ông này lại chẳng hề làm vậy. Otoya muốn tin vào điều ấy.
“……… Nếu mày không gây hại cho con người, rồi sống yên ả như một thị dân…”
Cái cách Otoya dùng từ “thị dân” nghe sao thật đáng cười, khiến Jirou bất giác nhếch môi.
“Thì tao cũng chẳng quan tâm mày rốt cuộc là cái thá gì.”
“Thế là được rồi. Tao cũng chả muốn phải giết mày. Chẳng làm sao ghét nổi một đứa đã cố gắng hết mình vì người con gái tao yêu.”
“Thế nhưng.”
Vừa bước tới chỗ Yuri nằm, Otoya vừa bồi thêm.
“Tao sẽ không giao Yuri cho mày. Cô ấy là người phụ nữ…”
“Yuri sẽ sinh con cho tao.”
Jirou lập tức xen vào lời Otoya nói.
“Cô gái này sẽ trở thành Eva của tộc Wolfen.”
Trước khí thế ngút trời của Jirou, Otoya cũng đáp lại như không muốn thua kém.
“Thích nghĩ gì thì nghĩ. Nhưng lựa chọn sẽ nằm trong tay Yuri.”
“Ờ.”
Jirou khẽ gật đầu.
Đã bao lâu trôi qua rồi?
Yuri lấy lại được ý thức, run người trong cái lạnh trời đêm.
Cô đang nằm tại một góc khu vườn khách sạch, tại bóng của một cái cây lớn nơi đèn điện không chạm tới.
Mình đã chiến đấu với Fangire… rồi mất đi ý thức… sau đó rồi sao nữa?
Cô dáo dác nhìn xung quanh đầy cảnh giác, nhưng lại không có bóng dáng con người này xung quanh, chỉ có ánh đèn mờ mờ từ tòa khách sạn đằng xa…
1986 / 2008
“Không phải không phải, phải đặt cung vĩ ở đúng góc với dây đàn.”
Dinh thự Tây phương, phòng của Wataru.
Shizuka đã bắt đầu học vĩ cầm được vài buổi.
“Thế này?”
“Không phải… nghiêng khuỷu tay đi một chút, như thế này.”
Bàn tay Wataru chạm vào khuỷu tay Shizuka để chỉnh tư thế.
Khó mà nghĩ người từng cự tuyệt cảm nhận không khí bên ngoài giờ đây lại có thể chạm vào tay người khác. Bản thân Wataru cũng bất ngờ trước sự thay đổi trong mình.
Lần đầu tiên cậu chạm vào Shizuka là hồi chủ nhật tuần trước.
Ngày hôm đó, theo lời Megumi - người họ mới gặp ở Café mald'amour, cậu đã cùng cô ấy và Shizuka đã cùng nhau tới thủy cung ven biển để học thêm về xã hội.
Đối với người chưa từng bước ra khỏi phạm vi bán kính 500 mét quanh nhà như Wataru, đây có thể nói là chuyến đi xa đầu tiên, thậm chí có bảo là một cuộc thám hiểm lớn cũng không ngoa.
Shizuka có phần lo lắng khi đột ngột dẫn Wataru tới nơi đông người, nhưng Megumi thì lại cho rằng dùng biện pháp mạnh vẫn tốt hơn rồi quyết chí dẫn cậu theo.
Tính cách của Megumi vô cùng bùng nổ, hay chính xác hơn là vô cùng qua loa đại khái, dễ tính đến độ chẳng hề để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt. Tính cách phóng khoáng hệt như đàn ông ấy khiến Shizuka có đôi chút ghen tị.
Nếu có thể theo đuổi mọi chuyện với lòng tự tin ngút trời thế này, thì cuộc sống hẳn sẽ vui lắm - Shizuka nghĩ khi thấy Megumi lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ.
Cảm giác như cứ làm theo lời Megumi nói thì vấn đề của Wataru sẽ được giải quyết xuôi chèo mát mát không chừng.
Con Cabriolet đỏ chói của Megumi là chiếc xe hơi đầu tiên Wataru từng ngồi.
Cảnh vật bên ngoài khung cửa xe cứ thế bay qua, tỏa sáng trong ánh nắng đầu hè.
Vừa khi tới được thủy cung, tinh thần Megumi và Shizuka đã chạm đỉnh, khiến mục đích ban đầu là giúp Wataru học tập thêm về xã hội đã bay biến đi đâu mất.
Không gian bên trong đẹp vô cùng tận, được bao phủ trong một màu xanh thẳm. Những loài cá hiếm đầy màu sắc. Cử động có phần mê hoặc từ loài chim cánh cụt, cùng màn bơi lội tuyệt mĩ có thể thấy được qua bể chứa nước.
Tất thảy đều là những khung cảnh mới mẻ đối với Wataru. Và tuy rằng trải nghiệm này vui vô cùng, nhưng việc Shizuka và Megumi đang vui đùa hết mình đằng kia mới là điều khiến con tim cậu hẫng một nhịp.
Con người khi vui thật sự có thể cười nhiều đến độ này sao?
Thế rồi, lần đầu tiên Wataru hiểu ra được, rằng thấy nụ cười của những người gần gũi với mình có thể khiến cậu vui lây.
Một thông báo vang lên trong thủy cung.
“Màn biểu diễn cá heo chuẩn bị bắt đầu. Những quý khách muốn xem, vui lòng bước ra bể bơi ngoài trời.”
“Biểu diễn cá heo kìa!”
Megumi hét lên đầy phấn khích.
“Nghe vui ghê! Đi thôi, Wataru!”
Shizuka dang tay ra, nắm lấy bàn tay Wataru vô cùng tự nhiên.
Từ thuở mới có được nhận thức, đây là lần đầu tiên Wataru được chạm vào tay người khác.
Thật mềm mại, thật mịn màng, thật ấm áp.
Nhất thời, cậu cảm thấy như bị một dòng điện chạy khắp toàn thân, nhưng Wataru cố gắng không thể hiện điều đó ra mặt.
Thế rồi, Shizuka dẫn cậu bước ra bể bơi ngoài trời.
Đương lúc xem biểu diễn cá heo, Wataru chợt cảm thấy một xúc cảm cậu chưa từng trải nghiệm qua dâng trào. Cảm giác này là gì? Như thể có một cánh cửa khổng lồ đang dần mở ra và cậu phải bước qua đó để đi ra bên ngoài, như lại quá sợ hãi đến nỗi không bước chân được.
Dẫu sợ hãi, nhưng trong thâm tâm cậu vẫn có cảm giác muốn nhảy ra. Hai xúc cảm đối lập khiến Wataru rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Thấy lũ cá heo nhảy ra khỏi mặt nước, Shizuka hét lên cô vũ.
Mặt khác, Wataru lại chẳng hề xem màn biểu diễn cá heo chút nào. Chưa kể, cậu còn chẳng thể nhìn thẳng vào Shizuka được.
Cố gắng không để Shizuka để ý, cậu liếc mắt trộm trông biểu cảm khuôn mặt cô ấy.
Khuôn mặt Shizuka bừng lên nét vui vẻ. Thấy vậy, Wataru chợt nghĩ Thật đẹp làm sao…
“Wataru, thế này thì sao?”
Shizuka thử chơi vĩ cầm trong khi cố gắng giữ nguyên tư thế Wataru vừa sửa.
Thanh âm Shizuka gảy ra chính xác là âm sắc của người mới, nhưng so với hồi mới học thì cô cũng đang có những bước tiến bộ vững chắc.
“Được đấy, cứ giữ nguyên tốc độ đó.”
Vừa dạy vĩ cầm cho Shizuka, Wataru vừa quan sát cô gái.
Mái tóc đen dài suôn mượt.
Làn da mịn màng.
Sống mũi thẳng tắp.
Lông tơ nhẹ nhàng phủ xuống gáy.
Từ khi cảm thấy Shizuka thật đẹp tại thủy cung, Wataru đã liên tục cảm nhận được nét quyến rũ từ cô ấy.
Một đường từ gáy xuống vai. Từ đó lại xuống thấp hơn chút nữa, bộ ngực đầy đặn vẽ nên một đường cong mềm mại lọt vào tầm mắt cậu, khiến Wataru quá xấu hổ không dám nhìn thẳng mà vội vã đảo mắt đi.
Khi chuyển ánh nhìn sang những ngón tay đang nhất dây đàn của Shizuka, cậu chợt nhớ ra rằng những ngón tay mảnh dẻ ấy đã từng nắm lấy tay mình. Điều này làm trái tim cậu đập thình thịch.
“Âm vực nghe không ổn lắm… Lắng nghe âm thanh của em rõ ràng hơn một chút đi nhé.”
“Vâng.”
Trong đời sống sinh hoạt bình thường thì Shizuka là người bảo hộ cho cậu, nhưng khi học vĩ cầm thì vị trí của cả hai đã đảo vị trí lại cho nhau.
Khi được Wataru dạy dỗ, Shizuka lại là một học sinh vô cùng dễ dạy.
Shizuka bình thường luôn hành xử như một người chị gái - hay thậm chí là một người mẹ, giờ đây lại hóa thân thành một cô em gái dễ bảo. Sự thay đổi này đến giờ vẫn khiến Wataru bối rối.
Khi được ở bên Shizuka, Wataru chợt cảm thấy một xúc cảm mình chưa từng cảm nhận đang sục sôi.
Wataru ráng sức đè nén xúc cảm này xuống, thành thử khiến cậu thỉnh thoảng lại như lên mây.
Những lúc như thế, Shizuka sẽ nhìn thẳng về phía Wataru cùng đôi mắt không chút tà niệm.
“Sao thế Wataru?”
“À… không, không có gì đâu. Tiếp tục đi…”
Nhịp tim Wataru tăng lên chóng mặt mỗi lần chạm vào Shizuka, khiến cảm xúc muốn chạm thêm nữa, rồi là ôm lấy cô cứ vậy dâng trào trong cậu. Đó là một cảm giác vô cùng bình thường của một thiếu niên tuổi mới lớn dành cho cô bé cậu ta để ý, thế nhưng Wataru vốn đã luôn cắt đứt quan hệ với thế giới bên ngoài, giờ đây đột nhiên lại bị chìm đắm trong một bể thông tin khổng lồ nên chẳng biết phải làm sao để quản lý cảm xúc trong mình được nữa.
Bối rối, Wataru bị dày vò trong mong muốn cảm xúc này ngưng lại.
Từ khi gặp mặt Shizuka, thế giới xung quanh Wataru đã dần được nhuộm thêm màu sắc.
Thế nhưng mặt khác, Wataru cũng bị dày xéo trong tình thế tiến thoái lưỡng nan khi không thể nào chạm tay vào thứ quý giá nhất đặt tại trung tâm thế giới tươi đẹp nọ.
Nếu không biết thì đã chẳng phải đau khổ… Có khi nào cậu cứ không biết như vậy sẽ tốt hơn chăng?
Wataru tự vấn bản thân, tai vẫn nghe âm thanh vĩ cầm nghiệp dư từ Shizuka.
Một lúc sau khi buổi học vĩ cầm kết thúc và Shizuka đã rời căn dinh thự Tây phương của Wataru, cây vĩ cầm được treo trên tường - cây “Bloody Rose” - vang lên một thanh âm thấp thoáng mà chỉ có tai Wataru mới nghe được.
Âm sắc ấy đánh thức mã gen bình thường vẫn luôn ngủ say trong từng tế bào tạo nên cơ thể Wataru.
“……… Phải đi thôi.”
Wataru mở ra cánh cửa bình thường chẳng bao giờ dùng, rồi bước xuống tầng hầm.
Tầng hầm ấy là một ga ra đặt sẵn chiếc mô tô cỡ lớn màu máu tươi - chiếc Machine Kivaa. Khi nhét chìa khóa vào rồi khởi động động cơ, âm thanh động cơ khàn khàn vang vọng khắp ga ra chật hẹp.
“…… Biến thân.”
Lẩm bẩm những lời vang lên từ tận sâu trong tâm, cơ thể Wataru dần bị bao bọc trong bóng đêm. Một bộ giáp đỏ nhuốm máu bồi lên trên cơ thể đen tuyền nọ, rồi một chiếc mặt nạ cùng đôi mắt tỏa sáng hệt như một con dơi dang cánh đeo lên. Hình dạng này chính là Ma Nhân được Aso Megumi gọi với cái tên “Kiva”.
Khi Kiva cưỡi lên chiếc mô tô của mình, cái cửa nặng nề chắn đi cửa ra ga ra vang lên những tiếng kin kít rồi dần mở ra.
Brừm brừm!
Cùng hai tiếng động cơ khàn khàn, chiếc mô tô cùng Kiva chạy dọc con đường dẫn lên mặt đất.
Lần đầu Wataru biến thân thành Kiva là một thời gian ngắn sau khi cậu bước sang tuổi mười sáu.
Khi ấy Wataru đang cạo vĩ cầm trong phòng, thì chợt nghe thấy một điệu nhạc chối tai khiến lông gà lông vịt toàn thân cậu dựng ngược cả lên.
Wataru không thể tin vào tai mình. Bởi thanh âm ấy phát ra từng chính cây “Bloody Rose” được treo trên tường kia.
Không đời nào có chuyện một cây vĩ cầm chưa từng có ai chạm vào lại có thể tự mình phát ra âm thanh, nhưng thanh âm này nhất định thuộc về “Bloody Rose” khi được gảy dây.
Thế rồi, khi lắng nghe thanh âm ấy, cơ thể Wataru cũng dần biến đổi dị thường.
Xác thịt Wataru chợt lồi lên cùng một chấn động như muốn đâm xuyên cơ thể cậu từ bên trong ra bên ngoài. Bộ giáp màu đỏ máu bao phủ toàn thân, cùng với đó là một chiếc mặt nạ với đôi mắt tỏa sáng hình cánh dơi.
Wataru sau khi đã chuyển hóa thành Kiva, chợt lao ra khỏi nhà như bị thứ gì đó thôi thúc.
Ý thức của Wataru như đang ở trên mây cho tới khi đến được nơi đó. Wataru chẳng rõ cậu tới được đây bằng cách nào, và đến khi nhận ra thì cậu đã thấy cảnh một Fangire đang tấn công một bé gái ngay trước mặt mình.
Cơ thể cậu biết cách chiến đấu.
Cơ thể Wataru chợt rộn lên, phó mặc hoàn toàn cho bản năng.
Nắm đấm của cậu đập vào cơ thể Fangire, rồi cậu nhảy thật cao lên không trung, từ đó lộn ngược một vòng rồi tung cước xuống cơ thể tên Fangire nọ.
Khi quan sát tên Fangire ấy tan thành từng mảnh ngay trước mắt, trong thâm tâm Wataru còn tự vấn xem liệu người vừa ra tay có thực sự là mình hay không.
Từ đó trở đi, được âm sắc của “Bloody Rose” dẫn lối, Wataru liên tục chuyển hóa thành Kiva rồi thảo phạt những Fangire tấn công con người.
Cậu chưa từng đặt nghi vấn “tại sao” mình lại làm việc này.
Hẳn là bởi xung quanh Wataru không hề có điều gì “bình thường” để cậu có thể đem ra so sánh.
Wataru đã chấp nhận rằng sự tồn tại mang tên Fangire là một điều bình thường, rằng cũng chấp nhận luôn việc bản thân là một người biến thân thành Kiva để tiêu diệt bọn chúng.
Mỗi lần Bloody Rose phát ra những thanh âm chói tai, đôi tai Wataru luôn nghe thấy giọng nói của một người đàn ông.
Giọng nói ấy liên tục nói với Wataru rằng “Hãy tiêu diệt Fangire đi”.
Thế rồi, Wataru cuối cùng cũng nhận ra, như một lẽ hiển nhiên, rằng giọng nói ấy thuộc về người cha đã khuất của mình.
Ngày hôm đó cũng vậy, Wataru đã một mạch tới được nơi cần tới mà không một lần bị lạc, như thế đã có một bàn tay vô hình nào đó dẫn dắt cậu vậy.
Thế rồi cậu đã phát hiện ra Fangire đang dồn một người đàn ông trẻ trông như dân văn phòng và chuẩn bị hút lấy sinh lực anh ta.
Wataru— Kiva liền chạy tới cứu trợ, nhảy vào tên Fangire.
Người đàn ông trông như dân văn phòng vừa khi nãy còn như đã sẵn sàng bỏ mạng, giờ lại sống chết cố gắng bỏ chạy khỏi nơi đó bằng cách cào bới mặt đất bằng cả hai tay hai chân. Có lẽ anh ta cũng chẳng dư thời gian mà nhìn xem người vừa cứu mình trông như thế nào.
Tên Fangire vừa lật ngửa do bị Kiva vồ lấy liền bật dậy và thủ thế.
Fangire Bạch tuộc sở hữu một phần đầu lớn với vô số những xúc tua nhầy nhụa xung quanh quả tình trông hệt như một con bạch tuộc.
“Nhà ngươi…… là Kiva sao?!”
Fangire Bạch tuộc gào lên.
Wataru biết cái tên “Kiva” do đám Fangire cứ liên tục gọi hình dạng sau khi biến thân của cậu như vậy.
Nhưng rốt cuộc Kiva là cái gì?
Khi chiến đấu chống lại Fangire Bạch tuộc, chợt Wataru tự hỏi bản thân cậu chiến đấu vì điều gì?
Wataru đã coi việc bản thân là con người như một điều hiển nhiên, và điều đó cũng chẳng hề thay đổi kể cả khi cậu đã hóa thân thành Kiva rồi tiêu diệt Fangire. Tất nhiên, cậu cũng thừa biết rằng năng lực chuyển hóa thành Kiva của mình không phải ai cũng có. Người bình thường làm gì có ai biến đổi bản thân được.
Ngày trước, Wataru chỉ coi khả năng biến hình của mình không gì hơn ngoài một kĩ năng đặc biệt, là điều mà hầu như ai cũng phải có một cái. Như có thể bẻ ngón cái sang hướng ngược lại, hay như có thể bẻ cong người sao cho đầu chui qua được giữa hai chân.
Với tư cách con người, cậu sẽ tiêu diệt những kẻ gây hại cho con người - tức các Fangire. Đối với Wataru, đó chính là “chính nghĩa” mà cậu sẽ không bao giờ ngờ vực.
Thế nhưng vào lúc ấy, trong tâm cậu đã nảy sinh chút nghi ngại thoáng qua.
Fangire thường giả dạng con người rồi hòa nhập vào xã hội loài người.
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì sẽ chẳng làm sao phân biệt được. Tuy cảm xúc hỉ nộ ái ố lẫn tính cách đều có phần tự cao, ngoài phần đó ra thì hầu như chúng chẳng có mấy khác biệt so với con người.
Dẫu có thiên địch của con người, việc cứ vậy khơi khơi tống táng những kẻ sở hữu cảm xúc đau đớn và buồn bã như con người cũng khiến cậu cảm thấy phần nào bối rối.
Trước giờ cậu chưa từng cảm thấy thấu cảm với Fangire đến vậy.
Tất cả Fangire đối với cậu đều là “người ngoài”, đều là “kẻ địch” cần được thanh trừng.
Thế nhưng, giá trị quan đó đang dần bị lung lay.
Nếu cậu là con người, thì làm sao cậu lại có thể hóa thân thành Kiva? Theo dòng suy nghĩ, vô cùng tự nhiên, Wataru đặt ra một nghi vấn cho bản thân. Một nghi vấn mà trước giờ cậu đã luôn vờ như không để ý đến.
—Có khi nào mình không phải con người, mà là một Fangire?
Thực tế, Wataru đã nghĩ một giả thuyết tương đối hợp lý.
Cha của Wataru, tức Kurenai Otoya, có lẽ chính là con người. Tuy không có bằng chứng xác đáng, nhưng cậu có thể phần nào đoán ra được từ bộ dạng đám người lớn từng ra vào nhà khi cậu còn nhỏ.
Thế nhưng, mẹ của cậu thì sao?
Wataru thậm chí còn chẳng biết tên mẹ mình.
Tất cả những người lớn từng tiếp xúc với Wataru hồi nhỏ đều tránh nhắc đến người ấy, như thể mẹ cậu là một sự tồn tại đáng khinh bỉ.
Có khi nào, sự tồn tại của mẹ Wataru đối với bọn họ là điều cấm kỵ là bởi bà là Fangire?
Tuy rằng nghi vấn này đã luôn trôi nổi trong ý thức Wataru, nhưng cậu đã ngăn không cho nó nổi lên.
Dẫu vậy, một khi đã nổi lên rồi thì cậu khó mà có thể phủ nhận sự thật này được nữa.
Nghi vấn hóa thân thành một nhà tù, khóa chặt trái tim Wataru trong một sợi xích vô hình.
Một sự tồn tại nửa vời, chẳng phải con người mà cũng chẳng phải Fangire, khó lòng nào được cả con người hay Fangire chấp nhận.
Xúc cảm vô thức sinh ra ấy chính là bản chất của chứng “dị ứng với thế giới này” của Wataru.
“Đừng có nghĩ chỉ có mình mình là đặc biệt so với người khác.”
Megumi đã nói như thế, nhưng trong thâm tâm Wataru buộc phải phủ nhận điều đó.
Gặp được Shizuka đã mở ra cánh cửa thoát khỏi nhà tù tinh thần cho Wataru. Thế nhưng, đôi chân cậu vẫn còn đang bị xích chặt.
Cánh cửa đã mở, thế giới mở rộng ở phía bên kia ngập tràn trong ánh sáng. Mặc dù có thể thấy, nhưng Wataru lại chẳng thể nào bước tới bên đó được.
Suy tư của Wataru nhất thời đã tạo nên kẽ hở trong chuyển động của Kiva.
Fangire Bạch tuộc không hề bỏ lỡ điều đó, hắn liền gầm lên rồi kéo dài số xúc tu xung quanh quấn lấy người Kiva.
Khi ấy, Fangire Bạch tuộc chợt nói một điều khiến Wataru không khỏi bất ngờ.
“Kiva không phải là Vua của Fangire hay sao?!”
Trong một khắc, cậu đã chẳng thể nào hiểu được ý nghĩa của những lời ấy.
Thế nhưng, đó lại là những lời hậu thuẫn nghi vấn bấy lâu nay của Wataru, theo cách cậu không mong muốn nhất.
“Là Vua của Fangire vậy mà sao ngươi lại làm điều này với đồng loại—”
Mặc cho Fangire Bạch tuộc vẫn chưa ngừng nói, Wataru— Kiva không nói lời nào mà chỉ vung một nắm đấm.
Chỗ kính màu ghép tô điểm cho cơ thể Fangire Bạch tuộc vỡ vụn.
Thế nhưng nỗi đau, lại là nỗi đau trong tim Wataru.
Quả nhiên mình chính là Fangire sao?
Trong một khắc, khuôn mặt Shizuka hiện lên trong tâm trí Wataru.
Cậu đã cảm thấy một cảm giác kích thích mang tính bản năng đối với người đã mở ra cánh cửa dẫn tới trái tim mình là Shizuka.
Nếu là con người thì có thể diễn giải cảm giác hưng phấn trong lồng ngực ấy là minh chứng cho thấy đó là lần đầu tiên họ cảm thấy bị thu hút bởi người khác giới.
Thế nhưng, nếu là Fangire thì sao?
Fangire coi con người là thức ăn.
Vậy há chẳng phải, cơn thèm khát mà Wataru dành cho Shizuka không khác gì cơn thèm ăn ở con người mỗi khi họ thấy đồ ăn ngon hay sao?
“Không phải!”
Wataru gào thét trong thâm tâm.
“Mình là con người!”
Cậu dộng thẳng nắm đấm chan chứa những xúc cảm rối bời trong mình vào cơ thể tên Fangire trước mặt mình một lần nữa - dẫu rằng hắn có thể là một kẻ cùng tộc với mình.
Cơ thể Fangire Bạch tuộc tan ra thành từng mảnh vụn, và những mảnh kính vỡ cứ thế lấp lánh tung bay lên bầu trời.