“Kurenai Otoya vẫn chưa tới sao ạ?”
Người quản lý của công ty âm nhạc tổ chức buổi biểu diễn tối nay lên tiếng hỏi.
“Đừng sốt sắng như vậy chứ. Cứ chờ tiếp đi.”
“Nhưng mà…”
“Nghệ sĩ càng tài năng thì càng sớm nắng chiều mưa chuyện giờ giấc. Ngược lại, đó mới là minh chứng cho thấy tinh thần của người đó không hề bị bất kỳ điều gì bó buộc.”
“…… Dù ngài có nói là vậy thì… Vất vả lắm ta mới mời được Meister đến Nhật mà…”
“Tôi càng ngày càng mong được đồng diễn với cậu ta đấy.”
Người vừa trấn an cô gái chính là Fritz von Mayer, một nhạc trưởng tầm cỡ quốc tế đã từ Đức tới Nhật để biểu diễn tại buổi hòa nhạc này.
“Cái tên Otoya Kurenai[note52465] đã vang xa tới tận nước Đức. Một nghệ sĩ thiên tài ảo mộng… nếu được đồng diễn với Otoya ấy thì tôi có thể chờ bao lâu cũng được.”
“Đã sắp tới giờ khai mạc rồi đấy ạ. Khán thính giả sẽ không chờ đâu.”
“Cậu ta sẽ tới. Cậu ta là một nghệ sĩ hạng nhất, không bao giờ có chuyện phản bội lòng tin của khán giả.”
“Tôi cũng mong là được vậy…”
Chỉ còn một chút nữa là đến thời điểm 3 giờ bắt đầu công diễn, và hàng ghế khán giả giờ đây đã chật ních.
Tất thảy đều vô cùng phấn khích đón chờ màn đồng diễn giữa nhạc trưởng mang danh hiệu Meister và thiên tài vĩ cầm ảo mộng.
Dẫu vậy, mặc cho tiếng chuông báo hiệu còn 10 phút cho tới giờ công diễn đã vang lên, Kurenai Otoya vẫn chưa hề xuất hiện.
“Không chừng, nàng chính là thiếu nữ định mệnh của đời tôi.”
Ngồi trên ghế khách tại một quán cà phê không gian mở, Kurenai Otoya thì thầm những lời này với cô phục vụ vừa tới bàn để dọn chiếc cốc cà phê anh vừa uống xong.
“Dạ?”
“Đôi ta được gặp nhau tại đây, có lẽ cũng là trò đùa của số mệnh… nàng có nghĩ vậy chăng?”
Trước những lời thì thầm ngọt ngào đến bất ngờ ấy, khuôn mặt cô gái phục vụ đỏ ửng như trái cà chua chín.
“Cũng có thể đây là chỉ dẫn từ Thượng đế không chừng.”
“T-Tôi… theo đạo Phật ạ…”
“Tông phái nào vậy?”
“Hơ?…… Ưm, gia đình tôi theo phái Chân ngôn tông ạ.”
“Quả tình, phong cách biến thể Hoằng Pháp Đại Sư[note52466] sáng lập vô cùng tao nhã.”
Cho dù cô phục vụ đã nhẹ nhàng từ chối, Otoya vẫn chẳng hề lùi bước.
“Vậy nàng có muốn thưởng trà… À không, trà thì vừa uống xong rồi. Nàng có muốn dùng bữa ở đâu đó không?”
“Thưa không, tôi vẫn còn đang làm việc ạ.”
“Ba cái công việc cứ để đấy cũng có sao đâu. Để tôi đi sắp xếp với chủ quán.”
Vừa lúc đứng dậy tìm chủ quán, một người phụ nữ ngồi ở ghế khác lọt vào tầm mắt Otoya.
Mái tóc đen dài thẳng mượt, trên người khoác lên bộ vét ôm lấy tay chân mềm dẻo. Khuôn mặt vô cùng thanh tú, nhưng không chỉ có thể, mà cô nàng còn toát ra vẻ thanh lịch cùng một ý chí sắt đá. Luồng sáng mạnh mẽ trú ngụ dưới bờ mi dài kia trông sao thật hút tầm mắt.
Cô nàng gấp cuốn sách khổ nhỏ đã đọc từ khi nãy lại bỏ vào trong túi, rồi cầm chiếc túi giấy cỡ lớn đặt cạnh ghế ngồi mà bước ra quầy thu ngân.
Quan sát những cử chỉ thanh lịch của cô nàng, bờ mi Otoya thoáng giật giật.
Otoya ngồi lại xuống ghế, hớt hải chuẩn bị rời quán.
“……. Xin thứ lỗi, chừng như tôi đã có chút nhầm lẫn.”
“Dạ?”
“Hệt như nàng có định mệnh đời nàng, tôi cũng có định mệnh của riêng mình. Và có vẻ đôi ta đã được định sẵn rằng sẽ không thể đi chung một con đường.”
“Vậy ạ…”
“Ta sẽ còn gặp lại. Nguyện cho định mệnh đời nàng thật tình tráng lệ.”
Nói đoạn, Otoya nhanh chóng rời ghế rồi hướng ra quầy thu ngân như muốn đuổi theo người phụ nữ khi nãy.
Cô gái thu ngân vừa bị Otoya bỏ lại thì cứ thế đứng đấy như còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Otoya đập chỗ tiền cà phê lên quầy thu ngân, rồi đưa mắt tìm kiếm người phụ nữ vừa rời khỏi cửa hàng sau khi trả tiền phần mình xong.
Anh tìm thấy cô nàng đang rảo bước trên đường phố, mái tóc tung bay thật tao nhã trong làn gió tháng Năm.
Như thể sợi chỉ trên đầu vừa bị ai kéo lấy, cô gái vươn vai rồi sải bước rộng hơn, hệt như đang có một niềm tin gì đấy thúc đẩy cô nàng vậy.
“Xin hãy chờ một chút.”
Otoya cất tiếng gọi, nhưng cô gái không hề dừng chân. Phải gọi đến lần thứ ba cô nàng mới ngoảnh đầu nhìn lại.
“Anh gọi tôi à?”
“Không sai.”
Otoya chạy bước nhỏ theo sau.
“Cái này vừa bị rơi, là của nàng phải chứ?”
Nói đoạn, anh giơ ra một tấm khăn mùi soa.
Tất nhiên, cô gái không hề nhận ra tấm khăn ấy.
—— Cô gái thầm nhủ.
“Đúng cái phong cách tán gái cũ mèm.”
Thật sự có đứa con gái nào ngoài kia lại đổ vì cái kế sách hạ lưu này hay sao?
Nghĩ đoạn, thẳm sâu trong tâm cô gái chợt nảy ra một suy nghĩ tinh nghịch.
Phải làm gã đàn ông này bối rối. Cá nhân cô nghĩ, đây mới là cách đúng đắn để đối phó với những kẻ xài tới mánh khóe lỗi thời như gã này.
“Cảm ơn anh.”
Nói xong, cô gái nhanh chóng nhận lấy tấm khăn từ tay tên kia, xong thẳng thừng ngoảnh mặt đi rồi tiếp tục rảo bước.
Đã quay lưng đi rồi nên cô không thấy được nữa, nhưng gã kia hẳn đang sốc đến không nói nên lời. Nghĩ vậy khiến cô chợt thấy buồn cười đến mức suýt để lộ ra miệng. Thực lòng cô muốn thử nhìn mặt gã lắm, nhưng thôi đành nuốt ngược mong muốn này lại.
Hẳn gã đã mong rằng cô sẽ phủ nhận, bảo rằng “Đây không phải khăn của tôi”, rồi từ đó bắt đầu một cuộc trò chuyện đầy tự nhiên. Thế nhưng, cô đã đi một nước cao tay hơn.
“Cảm ơn anh.”, thế là hết chuyện. Vừa nhanh vừa gọn, giải quyết triệt để được tình thế này.
…… Đáng ra phải là thế. Vậy mà…
“Đã mất công tôi nhặt lên vậy rồi, chẳng phải thái độ của nàng như vậy có hơi lạnh nhạt hay sao?”
Nói đoạn, gã đàn ông tiếp tục đuổi theo cô.
Tất nhiên cô lờ gã đi mà bước tiếp, nhưng rồi gã lại tiếp tục réo tên cô.
Phiền kinh khủng.
“Nhìn qua là thấy, chiếc khăn mùi soa này đích thị là hàng thượng cấp. Tôi đã giúp nàng không làm mất nó rồi, chẳng lẽ nàng không thể niềm nở với tôi hơn một chút hay sao?”
Chết dở.
Cô vốn định kết thúc thật nhanh gọn, thế mà cuối cùng lại thành ra phiền phức hơn nữa. Câu thành ngữ “Nói trước bước không qua” chợt hiện lên trong đầu cơ hồ muốn trêu ngươi cô gái này.
“…… Giờ mà lan man qua chuyện tôi có làm rơi hay không thì phiền lắm nên thôi đi.”
“Hiểu rồi… Vậy ta vào thẳng vấn đề chính nhé. Tôi muốn trò chuyện với nàng. Nàng có phiền đi uống trà cùng tôi chăng?”
Tất cả những gì cô cần nói ra là một câu “Tôi từ chối”, rồi vẫy tay tạm biệt gã đàn ông này là xong. Vĩnh viễn sẽ không nói chuyện với nhau câu nào nữa. Ấy thế mà, đâu đó trong tim cô vẫn nổi lên chút hứng thú với gã đàn ông đưa ra lời mời gọi khó hiểu này.
Mất tầm một phút cân nhắc cô mới đáp lại được.
“………… Tôi có việc phải đi rồi.”
“Nàng đi đâu? Cho tôi theo với.”
“Có việc phải đi” rõ ràng là một cách nói khéo để từ chối lời mời đó rồi. Bộ tên này không biết khi nào nên bỏ cuộc hay sao?
“Anh mà đi theo thì sẽ rắc rối lắm, thôi đi.”
“Hừm.”
Cô gái quay lưng bỏ đi.
Mặc dù đã bảo đừng có theo rồi, thế mà gã đàn ông vẫn giữ một khoảng cách nhất định mà bám theo cô.
“Tưởng tôi bảo là đừng đi theo tôi rồi cơ mà?”
“Tôi đâu có theo nàng đâu nhỉ. Tôi cũng có công chuyện ở hướng này mà.”
“Xạo sự.”
“Tôi đâu có ưa dối trá.”
Có nghĩ thế nào cũng thấy gã đàn ông này đang bá láp bá xàm, ấy thế mà vì đâu gã lại có thể nhìn thẳng vào cô như thế? Rốt cuộc gã phải có niềm tin vững chắc nhường nào để có được đôi mắt thế kia?
“Chừng như nàng và tôi đều có chung một đích đến. Hẳn định mệnh cũng bắt đầu dẫn lối đôi ta rồi.”
Và thế quái nào gã có phun ra những lời như thế đơn giản như không vậy kia chứ?
Mồm miệng dẻo quẹo, đúng loại đàn ông cô ghét nhất.
Cô gái từ bỏ, không thèm nghe gã này nói xàm nữa.
Cô cứ thế sải bước thật rộng mà đi tới nơi cần tới.
Ấy thế mà, gã đàn ông vẫn bám theo cô.
Chẳng mấy chốc, đích đến đã lọt vào tầm mắt cô gái.
Đó là một khán phòng lớn. Cũng tức là cô tới đây để thưởng thức buổi biểu diễn nhạc cổ điển tổ chức tại đó.
Nói chính xác hơn, mục đích của cô gái khi tới đây không phải là để nghe nhạc
“Đấy, tôi biết lắm mà.”
Vừa khi cô gái bước chân vào khoảng sân dẫn tới khán phòng, gã đàn ông đã cất tiếng.
“‘Biết lắm mà’…… tức là anh cũng tới nghe buổi biểu diễn này ấy hả?”
“Tôi không tới thưởng thức buổi diễn. Nhưng đích đến của tôi đúng thật là nơi này.”
“Anh đang nói cái gì vậy hả?… Nói chung là ta phải chia tay ở đây rồi. Tôi chỉ có một vé thôi.”
Cô gái rút ra vé vào buổi biểu diễn từ túi áo rồi vẫy vẫy trông đầy phô trương.
“Buổi diễn này nổi tiếng lắm, nên vé trong ngày bán hết sạch cả rồi. Từ giờ trở đi anh không còn vào được nữa đâu.”
“Cho tôi xem tấm vé đó nào.”
“Hả?”
“Cứ đưa tôi xem.”
Gã đàn ông nọ giật lấy tấm vé từ tay cô.
“Này…!”
“Trời ơi, chỗ ngồi tệ hại gì đâu.”
Hắn nhìn qua số ghế chỗ ngồi viết trên tấm vé mà buông lời cảm thán. Đoạn, hắn lôi ra từ túi áo cái gì đó trông như một xấp giấy, lật qua lật lại một hồi, rồi đưa cho cô một tờ trong số đó.
“Ngồi chỗ này đi. Khi nghe nhạc giao hưởng thì pha âm thanh cũng quan trọng lắm đấy.”
Thứ tên đàn ông vừa đưa ra cho cô, nhất định là một tấm vé vào xem biểu diễn.
Cô gái lộ rõ vẻ bối rối.
Tại sao cái tên này lại có vé xem biểu diễn? Mà còn chẳng phải một hay hai tờ, hắn có cả xấp tầm mười tờ có lẻ. Đồng thời, cái cụm từ “pha âm thanh” lạ tai lại càng khiến cô bối rối hơn hẳn.
“Hả? Chờ đã, thế này là sao?”
“Quả thực nàng nói không sai, từ nơi đây đôi ta sẽ không còn đi chung một đường nữa.”
Hắn nói, lộ rõ vẻ tiếc nuối cùng những cử chỉ cường điệu.
“Thế nhưng, nhất định ta sẽ còn gặp lại. Chí ít tôi có thể biết tên nàng được chứ?”
Bình thường thì còn lâu cô mới tiết lộ những thông tin kiểu này.
Thế nhưng, những sự kiện kỳ quặc cứ thế liên tục diễn ra khiến cô không khỏi sửng sốt, để rồi buột miệng lộ ra tên bản thân cho tên đàn ông nọ. Chẳng khác nào bị dính bùa ngải phép thuật.
“Tôi, là Aso Yuri.”
“Ra vậy, quả là một cái tên tuyệt đẹp.”
Nói đoạn, tên đàn ông nhanh chân bước vào khán phòng.
Thấy hắn định bụng thản nhiên bước qua quầy tiếp tân, cô tiếp tân trực ca này giơ một tay lên chặn đường. Chợt hắn nói gì đó, xong cô tiếp tân đột ngột thay đổi thái độ, cúi đầu rồi dẫn hắn vào khán phòng.
Cô gái - Yuri vẫn chưa hết sửng sốt, nhưng khi hình bóng gã đàn ông khuất hẳn thì cũng là lúc cô định thần lại. Cô vội vã hoàn thành thủ tục tiếp tân, bước vào khán phòng rồi tìm ra chiếc ghế trên tờ vé hắn vừa đưa cô, tầm ghế giữa hàng thứ ba của dãy ghế trước.
Quả tình là thoải mái hơn hẳn so với ghế tầng hai mà Yuri chuẩn bị từ trước.
Hắn là nhân viên tổ chức sự kiện này chăng?
Thế rồi lỡ đến sớm quá, hắn mới đi uống trà, mới gọi cô bắt chuyện, cốt là để giết thời gian.
Bảo là tình cờ cũng không sai, nhưng khi nghĩ theo hướng này thì cô thấy chuyện cũng chẳng có gì kỳ lạ cho lắm.
Vừa lúc Yuri lý giải được cuộc gặp mặt của bản thân với gã đàn ông, tiếng chuông báo hiệu màn biểu diễn sắp bắt đầu vang lên.
Khi Kurenai Otoya xuất hiện sát giờ biểu diễn, quản lý Takagi đã nổi trận lôi đình và nạt anh ta một trận.
Thế nhưng, Otoya lại nghe tai nọ xọ tai kia với khuôn mặt tỉnh bơ, lôi ra cây vĩ cầm từ hộp đựng rồi bắt tay vào chuẩn bị biểu diễn.
Chỉ khi nhạc trưởng Fritz von Mayer - người vẫn luôn đợi anh - đến xin bắt tay, anh mới ngẩng mặt lên rồi bắt tay lại, còn những lời người khác nói thì anh nghe tai này lọt tai kia. Người đàn ông này chỉ chăm chú nâng cao khả năng tập trung trước thềm biểu diễn.
Ánh đèn chiếu rọi hàng ghế khách phụt tắt, thế vào đó, đèn sân khấu lại sáng rực lên.
Khán thính giả buông ra một tràng pháo tay tựa sấm rền vào khoảnh khắc các nhạc công giao hưởng bước lên sân khấu.
Cuối cùng, tất thảy các nhạc cụ còn lại đều vang lên âm sắc của riêng mình, đồng điệu cùng nốt La do concertmaster - tức người chơi vĩ cầm đầu tiên - tấu nên.
Mỗi nhạc cụ lại phát ra một âm thanh riêng, vậy nên việc chỉnh âm cho tất cả tạo cho Yuri một ảo ảnh như nghe được tiếng chim hót, nối sau đó là tất thảy sinh vật sống trú ngụ trong rừng đồng loạt làm ầm lên vậy.
Đầu tiên là nhạc cụ hơi, tiếp sau đó là các loại đàn, rồi sau một chuỗi các âm thanh như vậy, cả khán phòng một lần nữa lại trở về với vẻ tĩnh lặng.
Khi Meister đồng thời cũng là nhạc trưởng của ngày hôm nay, ông Fritz von Mayer xuất hiện trên sân khấu, khán thính giá đồng loạt buông một tràng vỗ tay nồng nhiệt chào đón ông.
Trong số hàng ghế khán giả chật ních người tỏ rõ vẻ phấn khích khi được mục sở thị nhạc trưởng tầm cỡ quốc tế này, chỉ có mình Yuri là vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.
Bởi Yuri không thực sự thích nghe nhạc cổ điển cho lắm.
Cô tới nơi này vì một mục đích khác.
Biết là đã mất công nhận được chỗ ngồi đặc biệt từ tên đàn ông kỳ lạ đó rồi, ấy thế nhưng đáng buồn thay, với mình thì cái này khác nào đàn gảy tai trâu đâu - Yuri thầm nhủ.
Cho dù đây có là buổi diễn trong mơ đối với dân cuồng nhạc cổ điển, với người chẳng có mấy kiến thức về nhạc cổ điển cũng như chẳng quan tâm gì đến mảng này cho lắm như Yuri thì cũng khó mà phủ nhận được rằng nó vô cùng buồn tẻ.
Cơ chừng là do mệt mỏi tích tụ nhiều ngày, Yuri đã ngáp ngắn ngáp dài khi vừa qua được một nửa ca khúc đầu tiên.
Sự đã đến nước này rồi thì chẳng thà cô cứ ngồi trên tầng hai cho đỡ nổi bật.
Trong tâm cô thầm nguyền rủa gã đàn ông đã ép cô ngồi cái chỗ nổi bật đến độ chỉ cần gật gù một chút là bị người khách bên cạnh lườm nguýt tức thì.
Bằng cách nào đó mà khi ca khúc đầu tiên kết thúc Yuri vẫn chưa bị cơn buồn ngủ đánh gục.
Trước khi vào bài thứ hai, người nhạc trưởng bắt đầu giao lưu gì đó với khán thính giả bằng tiếng Đức. Hình như ông đang giới thiệu một nhạc công khách mời.
Giờ nhớ lại, hình như khi trước cô có thấy chương trình này giới thiệu rằng sẽ mời một nhạc công là nghệ sĩ vĩ cầm người Nhật Bản tới biểu diễn với tư cách khách mời. Có điều Yuri không quan tâm lắm nên mặc kệ luôn.
Thế nhưng, khi thấy vị nghệ sĩ vĩ cầm nọ thượng đài theo lời mời gọi của nhạc trưởng, Yuri mới lộ ra vẻ sửng sốt.
Nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng thấy rằng người vừa xuất hiện chính là cái gã vừa mới cố gắng tán tỉnh cô khi nãy.
Yuri hớt hải rút ra tờ giới thiệu chương trình trong túi, rồi kiểm tra tên khách mời.
Ca khúc thứ hai bắt đầu tấu lên.
Tiếp nối phần dẫn nhập lặng lẽ, khoảnh khắc Kurenai Otoya gảy đàn, bầu không khí trong khán phòng đồng loạt biến đổi.
Để mà nói một cách đơn giản nhất có thể, thì đó chính là “Diễn tấu của vua”.
Vừa lúc gảy đàn, anh ta đã thống trị mọi thanh âm vang vọng tại nơi khán phòng này, không thèm bắt nhịp theo người khác mà cứ thế tấu lên nhạc khúc áp đảo tuyệt đối.
Mạnh mẽ, tuyệt đẹp, thanh lịch mà cũng thật tinh vi.
Âm sắc phong phú đến độ có thể sử dụng bất kỳ tính từ nào dùng cho âm nhạc cũng có thể miêu tả được, cứ thế chiếm lấy đôi tai khán giả.
Mà đâu chỉ có khán thính giả. Ngay đến những nhạc công biểu diễn trên sân khấu kia dù vẫn đang chơi nhạc cụ của riêng mình cũng đồng loạt bị hớp hồn bởi thanh âm tấu lên từ cây vĩ cầm trên tay Otoya.
Rõ ràng quyền chỉ huy dàn nhạc không còn nằm trong tay nhạc trưởng nữa, mà đã hoàn toàn bị Otoya cướp lấy mất rồi.
Fritz von Mayer tái xanh mặt.
Gã trai người Nhật này chưa từng ló mặt ra buổi diễn tập nào, ấy thế mà lại thấu hiểu màn biểu diễn trong mơ của ông hơn bất kỳ ai trong khán phòng này, lại còn thể hiện nó ở một độ cao không tưởng mà đến ông cũng chẳng thể nào với tới được.
Ông buộc phải thừa nhận, rằng nhạc trưởng là ông đã để mất gậy chỉ huy vào tay một người diễn đơn như Otoya.
Thế nhưng, Otoya cũng chẳng đơn thuần là một vị vua thống trị vạn vật.
Anh cũng là một phù thủy sử dụng màn diễn của mình để dẫn dắt, rút đến tối đa tiềm năng của các nhạc công khác trên sân khấu.
Ngay đến các nhạc công kia cũng cảm thấy như Otoya đang “kéo ra” một màn diễn khiến chính bản thân họ phải sửng sốt.
Đôi lúc thật dữ dội, có những khi lại nhẹ nhàng đến khó tin.
Thứ âm nhạc mang theo mình vô vàn cảm xúc cứ thế tràn ngập cả khán phòng.
Phần lớn những khán thính giả yêu thích nhạc cổ điển cũng chỉ biết đến cái tên Kurenai Otoya. Chưa một ai ở đây từng được nghe màn trình diễn đến trực tiếp từ thiên tài diễn đơn mộng ảo cả.
Đây chính là âm nhạc của Kurenai Otoya sao?
Tất thảy con người hiện diện tại nơi đây đều cảm thấy rung động trước điều ấy, và Yuri cũng chẳng phải ngoại lệ.
Đây là lần đầu tiên cô được nghe nhạc cổ điển sống.
Mặc dù ca khúc đầu tiên là một kiệt tác do chính tay Meister chỉ đạo, thế mà chính ca khúc ấy lại khiến cô phải ngáp ngắn ngáp dài.
Rõ là như thế, vậy mà giờ đây, Yuri lại cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Màn diễn tấu của Otoya thẩm thấu không chỉ qua tai, mà qua từng lớp da trên cơ thể Yuri, khiến cô tận hưởng cảm giác khoái lạc như đang chìm đắm, đang bị thống trị trong âm thanh. Ấy vậy nhưng, cảm giác đó cũng chẳng hề khó chịu.
Yuri giờ đây không sao rời mắt khỏi hình bóng Otoya đang biểu diễn trên sân khấu cho nổi.
Đương gảy đàn thật vô ưu, Otoya chợt ngẩng mặt lên, rồi chạm mắt với Yuri.
Khoảnh khắc ấy, Otoya đã thả lỏng khuôn mặt, rồi mỉm cười với cô ấy.
Nhất thời, Yuri có cảm giác như mình vừa bị mất ý thức.
Sau khi màn biểu diễn kết thúc, khán phòng vang lên những tiếng vỗ tay như vạn sấm, ấy thế mà âm thanh đó lại chẳng hề lọt vào tai Yuri chút nào.
Phải tới khi màn biểu diễn đã kết thúc và phần đa khán thính giả đã rời chỗ thì Yuri mới hoàn hồn.
Cơ thể cô vẫn còn hơi tê, hẳn là do màn biểu diễn rung động tâm can của Otoya, nhưng cuối cùng Yuri cũng đứng dậy được.
Giờ không phải lúc yên vị một chỗ thế này. Mình đâu có tới đây để nghe nhạc cổ điển đâu chứ - Tự trách mắng bản thân như vậy, Yuri cầm lấy cặp và túi giấy rồi hướng tới phòng thay đồ.
Tại cuối dãy hành lang bên hông khán phòng, cô có thể thấy một cánh cửa gắn tấm biển ghi “Không phận sự cấm vào”.
Quan sát thấy không có ai và cánh cửa không khóa, Yuri cứ thế bước vào hành lang dẫn tới phòng thay đồ.
Sau khi màn biểu diễn kết thúc, sau cánh gà hầu như chẳng còn ai. Nhạc công thì vào từng phòng thay đồ riêng, còn nhân viên sân khấu dạng như phụ trách ánh sáng thì bận bịu với công việc thu dọn, thành ra cũng chẳng ai rảnh mà trách mắng Yuri vì tội xâm nhập cả.
Yuri rút ra một khóm hoa hồng đỏ thẫm từ trong túi giấy.
Cô mang theo thứ này để đề phòng trường hợp vạn bất đắc dĩ có ai đó chặn cô lại.
Để có thể tiếp cận mục tiêu, cô cần đóng vai làm fan nhiệt thành của kẻ đó.
Tất nhiên, có là fan nhiệt thành cỡ mấy thì cũng không được phép bước vào cánh gà. Ngay đến Yuri cũng biết rằng trong một buổi hòa nhạc, nếu muốn trao hoa cho người nào thì cũng phải đưa qua tiếp tân. Cùng lắm nếu bị để ý thì cứ bảo cô không biết những cái quy tắc kiểu này là không lo bị lộ.
Thế nhưng, chừng như cô đã lo lắng thừa thãi. Yuri đã thuận lợi bước tới được trước cửa phòng thay đồ có ghi tên của người cô cần tìm. Vừa khi định gõ cửa, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng cô.
“Thấy không, tôi đã bảo ta sẽ còn gặp lại mà.”
Chính là Otoya.
Vô thức, Yuri tặc lưỡi.
Sao cái tên này chọn đúng thời điểm mà xuất hiện thế không biết?
Sau khi thấy được tài năng áp đảo của Otoya và biết rằng anh không chỉ đơn thuần là một gã đú đởn thích tán gái, trong thâm tâm Yuri đã đánh giá anh ta cao hơn một chút.
Có điều, khi nói đến chỗ tính xấu của gã đàn ông này sau khi bước khỏi sân khấu thì…
Đang lúc có chuyện quan trọng phải thực hiện vậy mà…
“Tôi biết nàng sẽ tới mà. Nàng tới gặp tôi phải chứ?”
“Ai bảo.”
“Vậy tại sao nàng lại ở đây? Nơi này cấm người ngoài cơ mà.”
“Tôi…”
“Gì đây, lại còn mất công mang hoa tới nữa kìa.”
Otoya giật lấy bó hoa hồng từ tay Yuri.
“Nhầm rồi, tôi không mang nó tới để đưa cho anh.”
Yuri vươn tay ra định giật lại, nhưng xem ra Otoya chẳng định trao lại dễ dàng đến thế.
“Đã lắng nghe buổi diễn hôm nay rồi, thì ngoài tôi ra còn ai đáng để tặng hoa hơn chăng?”
Cái câu này, nếu là một người bình thường nói thì sẽ quá sức vô liêm sỉ. Ngược lại, từ miệng gã đàn ông này nói ra thì lại quá sức thuyết phục, Yuri không sao phản bác lại được.
“Mùi hương quyến rũ làm sao. Chọn hẳn hoa hồng để mang đến, không hổ là người phụ nữ định mệnh của đời tôi.”
“Đừng có tự tiện biến người ta thành đối tác trong mơ của anh!…… Nói chung là tôi định trao bó hoa này cho người khác, trả đây.”
Ồ, Otoya nhướn mày, tỏ ra đăm chiêu.
“Nếu như là nàng buộc phải trao đi bó hoa này, bất kể cảm xúc có ra sao…… tức nàng đang dự tính điều gì phải không?”
Trái tim Yuri đánh lên cái thịch.
Vẻ ngoài chơi bời là vậy, thế mà gã đàn ông này lại có khả năng quan sát tốt đến không chờ.
Không sai, nếu tuân theo cảm xúc thực lòng thì người cô tặng hoa nhất định sẽ là người đã mê hoặc cô bằng màn diễn của mình, Otoya. Nguyên do Yuri không làm như thế là bởi cô có dự định hoàn toàn khác.
“Lắm chuyện, trả đây.”
“Đóa hoa đẹp nhường này mà phải trao tay người không xứng thì tội nghiệp lắm. Thôi cứ để tôi giữ cho lành.”
“Tôi xin anh luôn đấy, trả tôi đi. Thứ này quan trọng lắm.”
“Không chỉ là chuyện đóa hoa thôi đâu, mà phẩm giá phụ nữ của nàng cũng sẽ tuột dốc luôn đấy.”
“Liên quan quá ha.”
Đúng lúc ấy, Yuri thoáng nghe được một giọng nữ hét lên. Âm thanh thấp thoáng đến độ nghe được cũng như không. Nếu là người bình thường thì nhất định sẽ không để ý thấy.
Tuy vậy, Yuri đã được huấn luyện để không bỏ lỡ những thanh âm như thế này.
“Nàng nghe thấy không?”
Điều Otoya vừa nói khiến Yuri sửng sốt.
“Anh nghe thấy sao?”
Cô hỏi ngược lại Otoya.
Ra vậy, hóa ra thính lực của một nhạc công tinh tường hệt như các chuyên gia đã được huấn luyện bài bản.
Khi Yuri hẵng còn đang ấn tượng thì Otoya đã chạy trước tới nơi phát ra tiếng hét. Đến khi hoàn hồn thì cô mới hớt hải chạy theo sau.
Bước ra khỏi cửa sau khán phòng, hai người đến được một không gian tăm tối kẹp giữa tòa nhà khán phòng và tòa nhà sau đó.
Người mở cửa trước là Kurenai Otoya đã tận mắt chứng kiến cảnh cơ thể con người trở nên trong suốt và vỡ tan như thủy tinh.
“!”
Mặc dù giờ đây đã tan thành vô vàn những mảnh vỡ bay lượn trên bầu trời, nhưng Otoya nhớ hình dáng ấy khi còn mang hình người. Chính là nữ quản lý của công ty âm nhạc đã tổ chức buổi biểu diễn này, cũng là người đã mắng Otoya một trận vì phải đến sát thời gian biểu diễn anh mới đặt chân tới.
Thế rồi, phía sau lưng cô gái ấy là một quái nhân dị hình mà Otoya chưa từng thấy bao giờ.
Cơ thể đen nhánh của quái nhân ấy đó đây lại được trang trí lòe loẹt bởi thứ gì trông như kính màu ghép.
“Fangire!”
Nhảy ra khỏi cửa trễ mất một khắc, Yuri gào lên cái tên ấy.
Fangire?
Nếu cái tên đó ám chỉ “Ma cà rồng thời hiện đại” thì Kurenai Otoya có biết. Nhưng anh vẫn nghĩ đó chỉ đơn thuần là truyền thuyết đô thị, chứ chẳng hề tin rằng chúng có thật.
“Đó là, Fangire?”
“Tránh ra!”
Nói đoạn, Yuri nắm lấy tấm cổ áo vét của Otoya và ép anh nằm xuống, trong nháy mắt đã lôi ra một vũ khí làm bằng hợp kim đặc thù rồi chĩa vào Fangire kia.
Món vũ khí dạng như sợi xích có lưỡi sắc bén này được gọi là Fangire Slayer, là thứ mà mọi thợ săn Fangire tại “Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ” đều được trang bị.
Chiếc roi làm bằng hợp kim đặc thù Yuri vừa vung ra va chạm vào cơ thể Fangire, tạo thành những ánh lửa mãnh liệu.
Tuy vậy, Fangire ấy cũng chỉ hơi co mình lại một chút, chứ chẳng hề có vẻ gì là đã nhận phải một vết thương chí tử.
Fangire mang đặc tính của bộ Cánh da này được “Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ” gọi bằng cái tên “Fangire Sâu tai”.
Fangire thường sở hữu một cái tên thật mà chỉ có những kẻ đồng tộc mới được phép gọi, nhưng phần lớn cái tên đều là bí ẩn đối với con người.
Fangire Sâu tai khéo léo né tránh mọi đòn tấn công Yuri tung ra, rồi thực hiện phản công bằng đôi kéo gắn trên tay.
Yuri né được nhát chém qua đường tơ kẽ tóc, rồi một lần nữa vung cây roi vào bên hông đối phương.
Xẹt xẹt xẹt!!
Fangire Slayer sở hữu độ cứng gấp nhiều lần sắt thép, cứ thế siết chặt đôi tay Fangire Sâu tai.
Mặc dù chuyển động của đối phương đã bị hạn chế, nhưng Yuri không biết tiếp theo mình nên làm gì.
Fangire sở hữu sức mạnh thể chất gấp nhiều lần, thậm chí là hàng chục lần so với con người.
Fangire Sâu tai cũng đang dồn hết lực vung Yuri đi.
Cứ thế này thì mình sẽ ngã lăn ra đất mất!
Vừa khi suy nghĩ đó vụt qua đầu Yuri, Kurenai Otoya đã lao tới, trên tay cầm theo một cái ống sắt xây dựng chẳng rõ lôi từ đâu ra.
Ống sắt Otoya cầm trên tay đâm xuyên qua một phần được phủ trong kính màu ghép trên cơ thể Fangire Sâu tai.
Chừng như là do lần đầu bị đả thương, Fangire ấy gào ầm lên, vận lực toàn thân xé nát chiếc roi đang quấn quanh tay mình, rồi rút ống sắt cắm sâu vào trong cơ thể ra.
Bị cơn giận làm mờ mắt, hắn vung tay tấn công Otoya, nhưng do vết thương mà tướng chạy của hắn bị loạng choạng, thành thử chiếc kéo chỉ chém qua được không khí.
“AAAAAAAAAAAA!!!”
Otoya nhặt ống sắt lên, rồi một lần nữa vung vào cơ thể Fangire Sâu tai.
Thế nhưng, khi thấy tình hình bất lợi cho bản thân, Fangire ấy liền nhảy lên với sức bật chẳng hề tương xứng với cơ thể khổng lồ ấy, rồi biến mất vào khuôn viên tòa nhà bên cạnh.
Những mảnh vỡ còn sót lại từ người phụ nữ đã hóa thủy tinh khi trước giờ đã mất hút, và cuối cùng cũng chỉ còn sót lại mình Otoya và Yuri.
“Nàng không sao chứ?”
Yuri không thể tin vào đôi tai mình.
Một chuyên gia thảo phạt Fangire như cô lại được một con người bình thường hỏi han sau một trận chiến chống lại Fangire.
Dầu rằng trong cô đang sôi sục nỗi nhục nhã trước vẻ khó coi của mình, thì một mặt khác, cô lại thầm ngưỡng mộ Otoya vì dám đứng lên chống lại thứ quái vật dị hình ấy.
Tuy nhiên, tính cách của Yuri lại khiến cô tuôn ra những lời khó nghe thay cho cảm xúc thực lòng của mình.
“Không phải lo cho tôi.”
“Vết thương của nàng thì sao?”
Âm giọng Otoya nghe sao thật dịu dàng. Mà đối phương càng dịu dàng bao nhiêu thì Yuri lại càng bướng bỉnh bấy nhiêu.
“Kệ tôi, có bị thương gì đâu. Mà kể cả có thì tôi cũng chẳng cần tới anh thương hại.”
“Nàng gọi thứ đó lả Fangire nhỉ? Lại còn chuẩn bị sẵn để đập nó nữa, chẳng lẽ nàng vốn đã biết nó đang ở đây?”
“Không liên quan đến anh. Biết nghĩ cho cái mạng mình thì đừng có mà chõ mũi vào chuyện này nữa.”
Vốn đã mất đi người mẹ từ khi còn thơ, buộc phải lớn lên cùng nghĩa vụ chiến đấu nên Yuri khó mà kháng cự khi được đối xử dịu dàng. Và vì đã để một thường dân bị vướng vào nhiệm vụ vốn cần hoàn thành trong bí mật, nên mồm miệng cô lại sắc bén hơn mức cần thiết.
Chừng như đã để ý thấy cảm xúc đó trong Yuri, Otoya quyết định không hỏi thêm nữa.
“Tôi hiểu rồi. Vậy ta đành để lần sau nói tiếp thôi.”
“Còn có lần sau nữa chắc?”
“Không, nhất định sẽ có thôi. Tôi đã bảo rồi mà, rằng nàng chính là người phụ nữ định mệnh của đời tôi.”
Nói đoạn, Otoya cất bước trở lại khán phòng.
Vừa khi bóng lưng Otoya đi khuất, khuôn mặt Yuri quặn lại vì đau đớn khi một dòng máu từ cổ tay áo cô chảy xuống lòng bàn tay. Hẳn đó chính là vết thương cô phải chịu từ trận chiến vừa rồi.
Những lời Otoya để lại tại khán phòng, bất ngờ thay, đã sớm trở thành hiện thực.
Ngay hôm sau buổi biểu diễn, như mọi khi, Yuri làm thêm tại Café mald'amour - một tiệm cà phê với những hạt cà phê được chọn lọc kỹ càng, điều hành bởi người chủ tiệm yêu chó và idol hơn tất thảy.
Yuri cũng là nhân viên bán thời gian duy nhất tại đây. Những khi có sự tình mà cô buộc phải vắng mặt, chủ tiệm sẽ quán xuyến nơi này một mình. Dù gì nơi đây cũng chẳng đông đúc đến thế, nên mình chủ tiệm thôi cũng không phải bất tiện gì cho lắm.
Nguyên do mà một cửa tiệm chẳng cần thuê phục vụ thế này lại đi thuê Yuri, ấy chính là bởi chủ tiệm vô cùng có hứng thú với tính cách của cô. Ông cho rằng, một cô gái như Yuri vô cùng thích hợp với Café mald'amour, rằng khi có cô ở đó thì cửa tiệm mới thực sự hoàn thiện.
Buổi chiều thứ hai hôm ấy, trong tiệm chỉ có đúng một người khách quen. Người khách ấy lặng im tận hưởng hương cà phê, còn trong tiệm chỉ vang lên âm thanh phát ra từ chiếc CD Onyanko Club[note52467] yêu thích của chủ tiệm, được chỉnh âm lượng thấp để không làm phiền vị khách nọ.
Chủ tiệm vô cùng yêu chó, và dạo gần đây ông mới nhận nuôi một chú cún tên Bluemoun, hiện đang nằm ngủ tại chỗ ưa thích là một bên quầy uống. Tên nó được đặt theo một loại hạt cà phê có thật là Blue Mountain.
Tiếng chuông cửa vang lên, Kurenai Otoya bước vào.
“Chào mừng quý khách.”
Yuri chào khách theo phải xạ, nhưng vừa thấy đó là Otoya cái là cô đã đanh mặt lại.
“Sao, anh lại…”
Mặc dù không nói ra miệng, nhưng nội tâm Yuri đang gào thét.
“Cuối cùng cũng tìm được nàng rồi, hỡi người con gái định mệnh của đời tôi.”
Thấy Yuri vẫn đang đóng đá, Otoya rảo bước tiếp cận rồi nắm lấy bàn tay cô.
“Nào, ta cùng đi làm cốc trà thôi chứ?”
Thấy Otoya đang kéo nhân viên của mình, chủ tiệm mới hoảng hốt lên tiếng.
“Chờ một chút đã! Cô bé đang làm thêm! Với cả, rủ cô bé đi uống trà như vậy…… tức là cậu còn chẳng biết tiệm này là tiệm gì đúng không?”
Nghe xong, Otoya nhìn một lượt xung quanh tiệm.
“Trông không giống tiệm sushi cho lắm.”
“Tất nhiên là thế rồi! Nơi này là tiệm cà phê! Café mald'amour! Nếu có uống trà thì xin cậu hãy uống ở đây cho! Có điều, cô bé vẫn còn đang làm việc nên mong cậu thả cả nó ra nữa!”
“Vậy à……”
Thể hiện vẻ thấu hiểu bất ngờ, Otoya ngồi xuống ghế quầy uống.
“Vậy cho cháu cốc cà phê. Loại đắng nhất luôn nhé.”
“…… Một Italian Roast nhỉ.”
“Chờ một chút đã!”
Vừa khi chủ tiệm ghi món cà phê, Yuri đã xen vào.
Bộ mặt khác của Yuri - một thợ săn Fangire, tuyệt đối không thể để chủ tiệm và vị khách kia biết được. Vậy nên nhỡ chăng Otoya đi hỏi tường tận gốc rễ về những chuyện hôm qua thì hỏng bét.
“Saaao thế, Yuri-chan?”
Nghe chủ tiệm hỏi, Yuri chẳng biết nên đáp lại thế nào, chẳng rõ nên giải thích ra sao. Chưa kể, dù rõ ràng Otoya tới đây là để nói chuyện với cô, nhưng anh ta cũng đã ngoan ngoãn nghe lời chủ tiệm mà ngồi xuống gọi món, nói cách khác đã là khách hàng rồi. Chẳng có lý do gì để đuổi anh ta đi cả.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủn lăn lộn giữa mớ suy nghĩ bòng bong, Yuri đã đưa ra được phương án tốt nhất chính là bản thân cô phải rời khỏi nơi này.
“Chủ tiệm à! Cháu chợt nhớ cháu có việc gấp, cho cháu nghỉ sớm được không ạ?”
Tự cô cũng biết rằng đối phó kiểu này chẳng hay ho gì cho cam, nhưng chẳng còn thời gian đâu mà lưỡng lự nữa rồi. Cô không muốn cho Otoya cơ hội bắt chuyện với mình.
“Chờ đã nào. Tôi đâu có định bới móc thêm chuyện hôm qua đâu. Hôm nay tôi tới đây là để bàn chuyện hữu ích hơn nữa kia.”
“Chuyện hữu ích?”
Nghe Otoya nói thẳng rằng không muốn nói thêm về chuyện hôm qua khiến Yuri bớt căng thẳng hơn một chút.
“Phải, tôi muốn bàn chuyện yêu đương.”
Thế quái nào thằng cha này có thể phun ra ba cái lời thoại trời ơi đất hỡi với cái mặt tỉnh bơ đó được nhỉ?
Khi Yuri đã đâm ngán ngẩm, người khách vốn đã luôn im lặng uống cà phê nãy giờ đột nhiên nghiêng người xen vào cuộc trò chuyện.
“Đừng có bắt chuyện với Yuri. Cô ấy không định bàn chuyện yêu đương với mày đâu.”
Đó là một người đàn ông với đôi mắt sắc bén đến nổi da gà cùng khuôn mặt chạm trổ tinh vi đậm nét hoang dã. Nửa phần trên áo sơ mi không cài cúc, để lộ cơ ngực săn chắc.
Nói rằng người đàn ông này trông hoang dã cũng chưa đủ, phải nói rằng cả cơ thể anh ta toát ra một mùi hương nam tính nồng nặc đến nghẹt thở.
Bình thường mà bị người đàn ông này dọa cho thì ai cũng phải rén, ấy thế mà Otoya lại cứ bình thản mà cự lại.
“Tao muốn nói chuyện với Yuri đấy. Mày thì tư cách gì mà cản tao nói chuyện với nàng?”
“Tao sẽ biến Yuri thành người phụ nữ của mình.”
Vừa nghe xong câu đó, Yuri đã ngửa mặt lên trời.
Đồng ý là cô cũng loáng thoáng cảm nhận được rằng người khách quen của tiệm - Jirou - đang để ý cô.
Thế nhưng, Jirou nhìn vậy chứ… mà nói vậy cũng hơi thất lễ, nhưng kỳ thực anh ta là một quý ông, chưa từng buông lời bóng gió một lần nào. Thế mà lần này, chẳng hiểu có phải là do lây bệnh từ Otoya hay gì mà tự nhiên anh ta lại gọi cô là “người phụ nữ của tao”.
Nghĩ về những chuyện này làm cô chóng mặt dữ dội.
“Biến Yuri thành người phụ nữ của mày?”
“Đúng đấy, làm sao?”
“Nghĩa là cô ấy vẫn chưa phải người phụ nữ của mày chứ gì?”
“Hừ……”
Otoya chỉ ra điểm này làm Jirou cứng họng.
Jirou trông thì cứng thế thôi, chứ xét về đấu võ mồm thì rõ ràng Otoya vẫn trên cơ.
“Úi giời ơi yêu đơn phương kìa! Người đâu mà dễ thương quá thể đáng!!”
“M-Mày nói cái gì?!”
Hơi thở Jirou trở nên nặng nề, rõ ràng anh đang mất bình tĩnh.
Mặc dầu mắt vẫn lườm Otoya như thế, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn liêng liếc sang Yuri. Thấy được tình cảm chân thành trong đôi mắt ấy làm Yuri không sao chịu nổi nữa.
“Mẹ mày……”
“Jirou-chan!”
Thấy rằng võ mồm không ăn thua, Jirou nắm chặt lấy cổ áo Otoya, và vừa khi ấy thì chủ tiệm hét lên một tiếng.
“Cả cậu nữa! Ai cho các cậu đánh nhau trong tiệm này hả! Thích giải quyết nhau thì ra ngoài kia mà làm!”
Choáng ngợp trước thái độ nghiêm nghị đến đáng sợ từ chủ tiệm, cả Jirou - người vừa nắm cổ áo - và Otoya - người vừa định cự lại - đều ngoan ngoãn ngồi lại xuống ghế.
“Đã để cậu phải chờ, một ly Italian Roast của cậu đây.”
Hương thơm rù quyến tỏa ra từ cốc cà phê chủ tiệm vừa đặt xuống kích thích khứu giác Otoya.
Thôi thì cứ làm hớp cà phê đã nhỉ, Otoya thầm nghĩ.
Cứ đến đây là sẽ gặp được Yuri thôi, không việc gì phải vội.
Có điều, việc đột nhiên xuất hiện một tên địch thủ trông có vẻ khó chơi kia cũng khiến anh bứt rứt không yên.
1986 / 2008
Aso Megumi ngắm nhìn khung cảnh thanh bình được ánh mặt trời chiếu rọi bên ngoài khung cửa sổ tiệm cà phê Café mald'amour.
Trong tiệm chỉ phát bài nhạc của nhóm AKB48 - nghe bảo là nhóm idol gần đây chủ tiệm ưa thích - với âm lượng đủ để không gây phiền hà cho khách.
Đây cũng là nơi mà mẹ Megumi từng làm việc bán thời gian.
Mặc dù bà đã làm việc bán thời gian tại đây từ rất lâu trước khi cô chào đời, nhưng Megumi vẫn có những ký ức mờ nhạt về những lần tới nơi này cùng mẹ từ hồi nhận thức còn chưa thành hình.
Vậy nên, cho dù giờ đây bà đã đi xa, Megumi vẫn có thể nhìn thấy những hình ảnh nọ mỗi lần tới tiệm này.
Chưa kể, cô còn có thể cảm nhận được, một hình bóng người mẹ của cô từ hồi còn chưa làm mẹ, từ hồi còn tầm tuổi Megumi bây giờ vẫn còn sót lại trong cửa tiệm này.
Chủ quán từ hồi đó cho tới bây giờ vẫn chẳng hề thay đổi.
Vào năm ngoái, vào lần đầu tiên Megumi tới tiệm sau hàng chục năm chẳng hề ghé qua từ hồi còn thơ, ông vẫn có thể ngay lập tức nhận ra cô.
Hay đúng hơn, “người” đầu tiên nhận ra phải là chú chó yêu của chủ tiệm, Bluemoun mới phải. Theo lời ông thì Bluemoun đã xác định được mùi hương của mẹ cô từng Megumi.
Ông cũng bảo rằng Bluemoun khi ấy trông vô cùng hoài niệm, nhưng thật sự ông có thể phân biệt được biểu cảm loài chó chỉ vì là chủ nuôi của nó hay sao?
Bluemoun vẫn đang nằm dài tại vị trí cố định là bên cạnh quầy uống. Giờ đây đã già, nhưng hình như thời mẹ cô còn sống thì nó vẫn chỉ là một chú cún con.
Cô cố gắng hồi tưởng lại hình ảnh Bluemoun hồi còn là cún con, nhưng khi ấy cô thật sự còn quá nhỏ, ký ức mù mờ, chẳng làm sao mà nhớ ra nổi.
Đối với một người vừa phải làm việc cho tạp chí thời trang vừa bận rộn với công việc thợ săn Fangire như Megumi thì chỗ ngồi tại tiệm cà phê này là nơi duy nhất mà cô có thể thả lỏng bản thân.
Tuy vậy, ngày hôm nay lại có những vị khách bất ngờ tới phá tan khắc bình yên của Megumi.
Tiếng chuông kêu leng keng, và người đầu tiên bước vào tiệm là một cô bé tầm tuổi cấp ba mà Megumi đã thấy tới tiệm được vài lần.
Megumi nhớ, bởi cô bé này cũng tương đối dễ thương, lại có hàm răng cửa hơi quá khổ so với bình thường gợi cô nhớ tới loài thỏ.
Do tính chất công việc người mẫu… mà cũng không hẳn là như thế, nhưng đại để thì Megumi rất thích quan sát đánh giá những cô gái dễ thương.
Tuy vậy, người tiếp theo bước vào tiệm lại mang bộ dạng quái lạ đến mức khiến cô bất giác rùng mình một cái.
Mũ đội kéo xuống quá mắt, đeo kính râm, rồi thì còn quấn khăn che hết nửa dưới khuôn mặt thành ra còn chẳng thể đoán định là nam hay nữ. Rõ đang là cái mùa nắng đổ hệt như mùa hè mà người đó lại mặc áo phao, tay còn đút hết cả vào trong túi áo. Nhìn kĩ ra thì hình như còn đang đeo găng tay nữa kìa. Bộ dạng gì mà trông như thể cố gắng hạn chế tiếp xúc với không khí nhất có thể ấy, làm Megumi nhớ tới mấy bộ đồ bảo hộ phóng xạ. Kiểu, nhỡ mà chạm phải không khí cái là tính mạng sẽ gặp nguy hiểm ấy.
Cả hai ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, nơi Megumi có thể quan sát rất rõ. Là vị trí mà có thể thấy được tên khả nghi kia bằng cách nhìn qua vai cô bé nọ.
“Chủ tiệm ơi, cho hai cốc cà phê ạ.”
Cô bé gọi món bằng giọng điệu thân thuộc, nhưng người kia thì vẫn chưa sao bình tĩnh nổi, cứ len lén liếc nhìn xung quanh cửa tiệm.
“Anh cứ bình tĩnh đi. Có gì đâu mà phải sợ.”
Mặc dù đã bị cô bé nhắc nhở, người kia vẫn không sao giấu nổi vẻ bồn chồn.
Rồi khi chủ tiệm mang cà phê ra, ông mới hỏi cô bé với vẻ hiếu kỳ.
“Bạn Shizuka-chan hả?”
“Đúng rồi ạ.”
“Làm sao thế? Thấy không khỏe hở?”
“Dạ không, anh ấy khỏe mạnh lắm ạ. Có điều, Wataru tin rằng anh ấy bị dị ứng với thế giới này nên là…”
“Dị ứng với thế giới?”
Tên căn bệnh này ngay đến người đang chăm chú nghe lỏm như Megumi cũng chưa nghe bao giờ.
“Chỉ có nhà mới là nơi an toàn, còn lại chỉ cần tiếp xúc với không khí bên ngoài đã là có hại cho sức khỏe rồi… Wataru thực lòng tin là như vậy đấy ạ.”
“Ồ…”
Câu hưởng ứng của chủ tiệm cũng chính là tiếng lòng của Megumi.
Megumi đại khái cũng đã nắm được tình hình thông qua cuộc trò chuyện giữa chủ tiệm và cô bé tên Shizuka kia.
Cậu thiếu niên (hay thanh niên? Thôi thì biết chắc không phải nữ giới cái đã) tên Wataru kia chừng như đã luôn sống một mình, nên không có sức đề kháng nào với thế giới bên ngoài ngôi nhà mình.
Shizuka thì lại muốn giúp Wataru thích nghi với thế giới bên ngoài, vậy nên để bắt đầu, cô bé đã dẫn cậu ta đến cửa tiệm này để có được trải nghiệm đi uống cà phê lần đầu tiên.
Nhìn qua thì có vẻ ít nhất Wataru cũng từng uống cà phê. Cậu ta rụt rè vén khẩu trang lên rồi từ từ đưa cốc cà phê blend chủ quán vừa mang tới lên miệng mình.
“Đó Wataru, nơi này là tiệm cà phê nhé. Vui lắm đúng không?”
Cách Shizuka gọi Wataru chuyển từ “Wataru-san” thành “Wataru-kun”, còn giờ thì bỏ luôn cả hậu tố. Xét về tuổi tác thì rõ ràng Wataru vẫn hơn cô, nhưng vì cô đang ở vị trí dẫn dắt cậu ta nên việc lược bỏ thế này cũng là lẽ thường tình mà thôi.
Wataru thì chuyển sang gọi Shizuka là “Shizuka-chan”.
Trái với những lời Shizuka vừa nói, trông Wataru hoàn toàn chẳng vui chút nào. Thậm chí trông cậu ta đúng kiểu chỉ muốn về càng sớm càng tốt.
“…… Lòng và lòng vòng.”
Thấy bộ dạng hai người kia như vậy, Megumi cũng dần mất kiên nhẫn.
Megumi có thể gọi là dân thể thao, nói thô ra là kiểu tay nhanh hơn não.
Cô hiểu rằng Shizuka đang nghĩ cho Wataru, muốn đưa cậu ta tái hòa nhập xã hội bằng phương pháp ít kích động cậu ta nhất có thể, nhưng cá nhân Megumi lại nghĩ cái kế hoạch từng bước như thế này hoàn toàn không cần thiết.
Đoạn, Megumi đứng dậy khỏi ghế, bước tới chỗ Wataru trang bị toàn thân và bất ngờ lột sạch mũ, khẩu trang và cả kính râm của cậu ta ra.
“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!”
Wataru vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tỏ ra hoảng loạn rồi sống chết cúi mặt xuống.
“Tự nhiên chị lại làm cái gì vậy ạ?!”
“Đấy, có vấn đề gì đâu thấy chưa?”
Megumi nói mà chẳng có chút hối lỗi nào, còn tranh thủ dòm khuôn mặt mộc của Wataru dưới lớp khẩu trang.
Ôi trời.
Thằng bé này cũng đẹp trai quá chừng đấy chứ.
Đó là ấn tượng đầu tiên của cô ấy.
Vẻ đẹp ấy vô cùng mê hoặc, pha trộn giữa nét trẻ trung và vẻ cứng cáp, một điểm đặc trưng trong thời kỳ khi một thiếu niên trở thành một thanh niên.
“Ồ…”
Khi Megumi còn đang mải ngắm, lần này đến lượt Shizuka lên tiếng phản đối.
“Đừng có bắt nạt Wataru!”
“Không, chị đâu có bắt nạt gì đâu…… Làm thế này chẳng phải còn nhanh hơn à.”
“Wataru mỏng manh dễ vỡ lắm!”
Megumi mỉm cười khi thấy cảnh Shizuka bảo vệ Wataru hệt như cách một người mẹ che chở cho con.
“Thôi thôi Shizuka-chan, chỉ là Megumi-chan nghĩ đó là cách hay thôi mà. Với cả, xem ra cậu này vẫn còn ổn lắm.”
Quay sang nhìn mới thấy Wataru đang e dè hít vào thở ra.
Đúng như chủ tiệm nói, biện pháp mạnh của Megumi chừng như đã phát huy tác dụng, và Wataru có vẻ đang nhanh chóng thích nghi với bầu không khí bên ngoài mà không cần tới khẩu trang.
“Liệu… không sao thật không?”
“Rõ ràng. Ai mà chẳng hít thở để mà sống.”
“Nhưng em… không giống mọi người.”
“Sao cậu lại nghĩ thế? Con người ai cũng như nhau cả thôi… đừng có nghĩ chỉ có mình mình là đặc biệt so với người khác.”
Shizuka cảm thấy thuyết phục khi thấy nụ cười vô lo của Megumi.
“Đúng rồi, hay để Megumi-chan giúp Wataru-kun tái hòa nhập xã hội đi? Nhất định sẽ có tác dụng lắm cho xem.”
“Megumi-san?”
“Aso Megumi-chan. Khách quen ở tiệm bác, là người mẫu của một tạp chí thời trang đấy.”
Chủ tiệm nhân lúc này tranh thủ giới thiệu Megumi.
“Người mẫu của tạp chí thời trang…”
Vừa nghe thấy hai chữ “người mẫu”, đôi mắt Shizuka sáng lên đúng kiểu thiếu nữ tầm tuổi mình.
Quả tình trong mắt cô, Megumi hiện lên vô cùng xinh đẹp, lại còn toát ra bầu không khí không hề giống người bình thường.
Sự cảnh giác mới rồi bị thổi đi phù một cái, giờ đây trong cô lại rộn lên cảm giác muốn trò chuyện thêm nữa với Megumi.
“Megumi-chan cũng nghe chuyện hai cô cậu này rồi phải không?”
Trong thâm tâm Megumi thầm lè lưỡi tinh nghịch khi biết chủ tiệm đã để ý hành vi nghe lỏm của mình.
Có điều, với tính hiếu kỳ của mình, Megumi cho rằng danh tay giúp đỡ cặp đôi trẻ trung xinh xắn có phần kỳ lạ này một chút cũng không phải ý kiến tồi.
“Hiểu rồi. Cứ để onee-san này hỗ trợ hai đứa.”
Nghe Megumi nói, Shizuka hét lên một tiếng mừng rỡ.
Về phần Wataru, cậu vẫn đang cuộn mình trong lo âu, cẩn trọng ngắm nhìn thế giới bên ngoài bằng đôi mắt trần không đeo kính râm của mình.
Tại một chỗ ngồi đặt tại góc khuất trong tiệm, có một nhân vật đang vừa nhấp cà phê vừa quan sát tất thảy cuộc trò chuyện vừa diễn ra phía đằng kia.
Cơ thể cao ráo săn chắc, đôi mắt sắc bén cùng khuôn mặt chạm trổ tinh vi.
Người đàn ông đó tên là Jirou, là khách hàng thân thiết đã tới tiệm này hai chục năm có lẻ.
Nhóm Megumi có vẻ đang thảo kế hoạch đi chơi. Lắng nghe cuộc đối thoại ấy, đôi mắt Jirou chợt đảo đi, hướng về một nơi xa xăm nào đó.