Tiểu thuyết Kamen Rider Kiva

chương nhạc đầu tiên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nomura Shizuka không có một sở thích nào cả.

Ừ thì, nhìn chung với những cô cậu học trò lớp 11 đang tất bật chuẩn bị cho kỳ thi đại học vào năm sau thì giờ cũng chẳng phải lúc đắm chìm trong sở thích. Thế nhưng, ngôi trường cấp ba nữ sinh Shizuka theo học lại trực thuộc một trường đại học nữ, chưa kể cô còn luôn đứng thứ năm trở lên trong lớp vào các bài kiểm tra giữa và cuối kỳ, thành thử Shizuka đã cầm chắc thư tiến cử để theo học cao hơn trong tay rồi, vậy nên cô cũng không cần thiết phải học để thi đầu vào nữa.

Nói chung là, còn nhiều thời gian.

Thậm chí bảo là quá dư giả cũng không phải nói quá.

Dẫu vậy, Shizuka lại chẳng có việc gì để làm cả.

Nhưng thôi, biết làm sao được đây - Shizuka thầm nhủ.

Mẹ Shizuka đã qua đời khi cô còn học tiểu học, thành ra từ đó trở đi cô phải chăm lo cho ba và em trai mình thay vị trí người mẹ. Có lẽ là bởi công việc này hợp tính cô, thành ra Shizuka lại không coi những gì mình làm là nặng nhọc, thậm chí còn thấy những việc đó vô cùng xứng đáng là đằng khác.

Sáng sớm thức dậy, việc đầu tiên cô làm là giặt quần áo, rồi làm bữa sáng cho ba người cùng bữa trưa cho ba mình.

Trước khi rời nhà cô sẽ phơi đồ giặt, rồi sau khi tiễn ba và em trai, cô sẽ phóng như bay ra khỏi nhà, miệng ngậm một lát bánh mì hệt như nhân vật chính trong anime thường làm trong tập đầu tiên.

Trên đường về nhà, cô sẽ vò đầu bứt tai không biết nên làm gì cho bữa tối, sau đó mua nguyên liệu ở một siêu thị gần nhà rồi trở về.

Khi đã về đến nhà, cô sẽ thu đồ phơi xuống, chuẩn bị bữa tối rồi chờ ba về.

Công việc duy nhất cô giao phó cho cậu em là lau dọn rồi đun nước tắm, còn những việc nhà thật sự gọi là “việc nhà” thì đều do một tay Shizuka đảm nhận. Từ hồi cấp hai cho tới dạo gần đây, mỗi ngày của Shizuka đều trôi qua như vậy đấy.

Thế nhưng, vừa khi Shizuka lên lớp 11, cha cô phải chuyển ra nước ngoài vì công việc. Cậu em thì nằng nặc đòi đi theo ba do thời điểm ấy cậu cũng vừa tốt nghiệp cấp hai. Còn về phần Shizuka, do cô cũng chuẩn bị học tiếp lên đại học, mà tính cách cô cũng không hợp để thay đổi môi trường sống nên đã quyết định ở lại Nhật Bản.

Cuộc sống một mình nghe sao thật nhàn nhã. Sống có một mình thì dù là dọn dẹp, giặt giũ hay nấu nướng cũng chỉ loáng cái là xong.

Đó là lý do Shizuka có quá trời là thời gian rảnh.

Tình thế của Shizuka hiện giờ hệt như một bà nội trợ được giải phóng khỏi trách nhiệm nuôi con. Những người như thế thường sẽ tập hợp các bà nội trợ chung cảnh ngộ khác thành một nhóm, rồi rủ nhau đi xem kịch giữa ban sáng ngày thường, cùng nhau chơi thể thao, dùng bữa tại quán Pháp bình dân, rồi tối tối thì xem chuyên mục thời sự đặc biệt trông chẳng khác nào chương trình tạp kỹ. Cái gnocchi[note52464] cô thoáng thấy qua tại cửa hàng Ý ở Hiroo trông cũng ngon mắt ra trò đấy chứ.

Thiết nghĩ có lẽ Shizuka nên đi chơi cùng bè cùng bạn, nhưng lại nghĩ điều đó hẳn cũng không ổn cho lắm.

Con gái tầm tuổi này rất thích tụm năm tụm ba thành một nhóm. Xung quanh Shizuka có vô vàn những nhóm nhỏ túm tụm với nhau như vậy, ai ai cũng đều thuộc về một nhóm trong đó cả, ngoại trừ Shizuka, bởi cho tới năm ngoái cô hẵng còn làm việc nội trợ, vừa hết giờ học cái đã chạy thẳng về nhà. Chuyện này thường xuyên đến độ cô thậm chí còn được gọi là “Át chủ bài của Câu lạc bộ Về nhà” kia.

Tất nhiên là cô cũng đã nghĩ đến việc nhập nhóm với các bạn quen thân, nhưng Shizuka đã quá quen ở một mình rồi, giờ phải xen vào mối quan hệ phức tạp giữa các bạn trong nhóm nữa cũng phiền.

Chưa kể, dù cho cô có cố sức tìm được chỗ đứng trong nhóm bọn họ thì cũng chỉ còn một năm nữa là lên đại học rồi, vốn đã phiền giờ lại càng phiền hơn.

Dẫu vậy, do đã luôn bị nghiệp nội trợ đeo bám mà Shizuka lại chẳng biết làm gì cho vui cả.

Phải về sau cô mới nhận ra, nhưng Shizuka đã luôn tìm thấy niềm vui khi chăm sóc gia đình, vì thế mà cô chẳng cần tới một thú vui nào khác.

Giả dụ như, đọc sách?

Cô cũng có đọc sách như bao người, nhưng bản thân cô cho rằng mình chẳng ham đọc đến độ dành toàn bộ thời gian rảnh ra để vùi mặt vào sách truyện. Chưa kể, những cuốn sách các bạn cùng lứa yêu thích thì lại không hợp khẩu vị của Shizuka. Khi trước cô từng được bạn gợi ý một quyển sách, nội dung là về chuyện đồng tính luyến ái giữa con trai với nhau, và thật lòng thì, đọc được một thời gian là cô bắt đầu thấy ngứa ngáy hết cả người.

“Thế mới hay chứ”, người bạn đó khẳng định, nhưng Shizuka lại chẳng sao nghĩ cái cảm giác ngứa ngáy đó là [hay] cho nổi.

Giả dụ như, thể thao?

“Không không không” - Shizuka thầm nhủ.

Shizuka cực tệ với những môn bóng bánh.

Chính xác hơn, cô không thể nào đưa ra những “quyết định tức thời” cần thiết khi chơi những môn bóng cho được.

Khi được bạn chuyền sang rồi nhận bóng, cô sẽ lập tức hoảng loạn rồi không biết phải làm gì tiếp theo.

Chẳng vì vậy mà cứ mỗi lần học thể dục mà học môn bóng như bóng rổ là Shizuka lại cảm thấy như thế giới sắp sập đến nơi.

Vốn dĩ cô chẳng hề ghét vận động cơ thể, thậm chí có thể nói là cô thích nhẹ nhàng di chuyển cơ thể kia. Cô chạy cũng chẳng chậm, thậm chí còn đứng thứ năm trên tổng số 200 học sinh trong cuộc chạy đường dài năm cây số nữa kia.

Dẫu vậy, gọi [đi bộ] là sở thích nghe đúng là sặc mùi người già, chẳng có nét nào giống một thiếu nữ phơi phới tuổi 17 hết… ít nhất là cô cảm thấy thế. Mà cơ thể Shizuka lại quá mảnh mai, chẳng cần phải ăn kiêng.

Cuối cùng cũng được dư giả thời gian, cô muốn làm gì đó có ích cho bản thân trong tương lai kia.

Đúng lúc ấy, tựa như một tia chớp nho nhỏ, trong đầu Shizuka chợt hiện lên hai chữ “tình yêu”. Chẳng lời mào câu dẫn, hai chữ đó cứ vậy tự nhiên xuất hiện.

“Tình yêu”, ừ thì nghe cũng giông giống sở thích đấy.

Thế nhưng mà, “yêu” lại chẳng phải một hành động cô có thể ép bản thân làm được, đó là thứ một ngày kia sẽ rơi trúng đầu cô, vả cô không trượt phát nào kia. Nói vậy cái tự nhiên nghe lọt tai hơn hẳn. Ừm, chuẩn luôn.

Giờ nghĩ lại thì, lần cuối mình yêu là khi nào ấy nhỉ?

Vừa khi lên cấp ba, cô bắt đầu tới trường bằng tàu điện. Hình như cô từ cảm thấy rung động bởi một cậu con trai tầm tuổi mình, mỗi ngày đều lên cùng một chuyến tàu, cùng một toa tàu cùng một lúc thì phải?

Đó là một cậu con trai cao ráo, có chút u ám cùng bờ mái cứ phe phẩy quanh khóe mi lạnh lùng. Nhìn phù hiệu là biết cùng khối, cô bắt đầu mơ tưởng về một sự kiện bất ngờ nào đó sẽ khiến hai người bắt đầu nói chuyện rồi trở nên thân thiết với nhau hơn. Đáng tiếc thay, Shizuka học ở trường nữ sinh, còn cậu kia lại học tại trường cả nam cả nữ dọc đường tàu chạy.

Mong ước ích kỷ của Shizuka rằng sẽ không có con sâu hại vo ve xung quanh cậu ta đã không trở thành hiện thực, và cỡ hai tuần sau khi gặp mặt, cậu ta đã bắt đầu lên tàu cùng một cô gái vào mỗi sáng, trông rõ thân mật, toát đầy hào quang bạn gái. Cũng vì lẽ đó mà cuộc tình thoáng qua của cô nàng đã tan biến cùng những cánh hoa.

Biết rằng từ hôm sau bản thân sẽ chẳng thể nào rờ lại gần cái cổng soát vé được nữa, Shizuka quyết định đổi phương tiện đến trường.

Vết thương lòng đã nguôi đi phần lớn, nhưng thẳm sâu trong tim Shizuka vẫn có chút ái ngại với chuyện yêu đương.

Tình duyên quả tình phiền phức khôn tả.

Hình như cũng từ đó mà cô bắt đầu không chủ động bày tỏ hứng thú với cánh con trai nữa thì phải.

Vốn dĩ Shizuka cũng không mấy tự tin về vẻ ngoài của mình.

Mắt thì nhỏ, răng cửa lại to, tự cô cũng thấy mình chẳng khác nào một chú thỏ.

Vậy nên, không ít thì nhiều, hẳn cô cũng phải có nét dễ thương của một con thú nhỏ.

Dù vậy thì cũng khó lòng phủ nhận được rằng cô quá mức giản dị.

Bạn bè vẫn thường hay bảo rằng “Shizuka trông cứ như thỏ ấy, dễ thương ghê”, nhưng cô thừa biết rằng cái “dễ thương” mà con gái nói với nhau cũng chỉ là một hình thức xã giao mà thôi.

Con trai nhất định sẽ thích con gái mắt to tròn như người mẫu hơn.

Kiểu người mà mỗi khi đi ngang qua là đám con trai sẽ phải dừng chân ngoái lại một lần ấy.

Chưa kể, cô chẳng có điểm gì đáng tự hào ngoài kỹ năng làm việc nhà cả.

Đời nào có chuyện một đứa con gái chán ngắt đến sở thích còn chẳng có như cô lại có bạn trai được kia chứ.

Chính những tâm tư này đã khiến Shizuka tránh xa khỏi tình yêu.

Không! Cứ mãi thế này thì không ổn! - Shizuka lắc lắc cái đầu trong tâm tưởng - Đúng là giờ mình hơi nhàm chán thật. Nên càng phải ráng sức trở thành một người có sức hút hơn nữa.

Để làm được điều đó, đúng rồi, phải kiếm ra một sở thích thật tuyệt mĩ—Một ngày tháng Ba, thời tiết hẵng còn chút se lạnh, khó lòng gọi là mùa xuân cho được.

Nomura Shizuka rảo bước, trong lòng vẫn cuộn xoáy những tâm tư phức tạp.

Đúng lúc ấy, một ngọn gió thổi tới thật mạnh.

Theo như dự báo thời tiết hôm qua, ngày hôm nay đợt gió nam đầu tiên sẽ thổi tới, báo hiệu mùa xuân đã gần kề.

Một mảnh giấy lớn cỡ tờ tờ rơi cưỡi lên ngọn gió mà dính chặt lấy mặt Shizuka.

“Cái gì thế này?”

Cô vội vã gỡ tờ giấy ra khỏi mặt, và thấy được trên đó có ghi những dòng chữ khép nép trông như sắp phai màu đến nơi với nội dung như sau:

<< Nhận dạy vĩ cầm / Thổi hồn cho cuộc sống tươi đẹp bằng âm nhạc / Hiện đang tuyển sinh / Chỉ nhận dạy ít người >>

Ngày hôm sau.

Lần theo địa chỉ được ghi dưới chân tờ tờ rơi, Shizuka đến được trước cửa một tòa nhà kiểu Tây trông đến là “cổ kính”.

Thế nhưng, khó mà phủ nhận những đấu tranh nội tâm trong lòng Shizuka trên đường tới đây.

Vốn dĩ, cái tờ giấy này quá đỗi khả nghi so với một tờ tờ rơi tuyển sinh lớp dạy vĩ cầm.

Nhìn qua là cũng đủ thấy rằng đây chỉ là một cá nhân tự tiện mở lớp dạy vĩ cầm mà thôi.

Dẫu vậy, cái tờ rơi viết tay từng tờ một thậm chí còn không đem đi phôtô này là thế nào đây?

Chưa kể, nếu muốn quảng cáo thì phải viết chữ thật lớn thật dày chứ, đằng này chữ viết lại khép nép đến lạ, trông rõ là thiếu tự tin.

Đến độ cô phải hoài nghi không biết cái người viết tờ tờ rơi này có thật sự muốn tuyển sinh hay không kia.

Như bình thường thì chẳng ai dám đăng ký vào một lớp học vĩ cầm mờ ám như thế này cả.

Quân tử phải biết phòng thân.

Dù thế, Shizuka vẫn cảm thấy hứng thú đến kỳ lạ.

Không hiểu sao cô cứ có cảm giác nét chữ khép nép thiếu tự tin này đang cố hết sức muốn thể hiện một điều gì đó.

Thực ra tôi không muốn học sinh tới đâu. Tôi có gì để dạy người khác đâu chứ. Nhưng vì lý do này kia tôi phải mở lớp dạy vĩ cầm, nên tôi buộc phải viết tờ tờ rơi này trong khi nội tâm giằng xé giữa cảm xúc muốn người ta tới và ngược lại—— Trong mắt Shizuka, tờ tờ rơi này đang cố bày tỏ những điều như vậy đấy.

Nguy hiểm, đáng ngờ, tốt hơn hết là không nên nhúng chân vào. Với từng đó cảm xúc, cô đã lưỡng lự nguyên đêm, để rồi điều đầu tiên cô nghĩ tới vào ban sáng là “Chẳng biết người đã viết tấm tờ rơi này là người thế nào nhỉ?”.

Đã để tâm đến nhường này rồi thì phải đi thôi chứ biết sao giờ.

Thế là hôm nay, vừa khi học xong cô đã xem bản đồ rồi cuốc bộ tới nơi này.

Vậy nhưng, càng nhìn cô lại càng cảm thấy nơi này có gì đó không ổn.

Ngôi nhà được bao phủ bởi những bức tường cao chót vót, chỉ có thể thấy được thêm trong thông qua cánh cửa sắt khóa kín. Nhìn từ đó là cũng đủ thấy ngôi nhà này đã cũ đến nhường nào, không thì chỉ cần nhìn số thường xuân bám trên tường kia là cũng đủ hiểu.

Thấy phát ớn… hay chính xác hơn là rùng rợn đến ghê cả người, Shizuka phân vân không biết có nên bấm chuông cửa hay không thì chợt, một bác gái ngoài năm mươi trông như nội trợ lên tiếng gọi cô.

“Cháu gái, cháu có việc gì cần gặp Obaketarou hả?”

“Obaketarou?”

Shizuka bất giác hỏi lại khi nghe cái biệt danh kỳ quái của người chủ căn nhà này.

“Chà, cháu không biết hả?”

Shizuka đưa ra tấm tờ rơi cho bác nội trợ kia xem.

“À… đúng rồi nhỉ, lớp học vĩ cầm…”

Thấy bác gái nhíu mày, nỗi bất an của Shizuka lại càng mạnh mẽ.

“... Không biết thế nào nữa…”

“T-Thưa, tại sao người này lại được gọi là Obaketarou ạ?”

“Bác cũng không biết tên thật là gì, nhưng quanh đây ai cũng gọi cậu ta bằng cái tên đó hết. Đàn ông đàn ang gì mà chẳng mấy khi ra ngoài, có ra thì cũng trùm kín mặt rồi loanh qua loanh quanh tránh tai mắt người khác.”

“Ồ…”

“Chưa kể cứ mỗi lần ra ngoài là cậu ta lại làm mấy chuyện khó coi vô cùng, kiểu như nhặt rác trên đường ấy. Đúng là thỉnh thoảng bác có nghe tiếng vĩ cầm phát ra từ trong căn nhà thật… có điều, cháu cứ nhìn căn nhà mà xem.”

Nói đoạn, bác gái ngước lên nhìn căn nhà. Shizuka cũng ngước lên nhìn nơi ấy, một căn nhà kiểu Tây trông hệt như đang có ma sinh sống.

“Chẳng phải trông rùng rợn lắm hay sao?”

Bác gái hạ giọng, mặc dù chẳng còn ai khác ngoài bọn họ ở quanh đây. Có khi nào bác ấy lo rằng nếu chủ căn nhà nghe được họ nói chuyện thì sẽ dính phải một lời nguyền đáng sợ nào đó? Nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng hình như đúng là vậy thật.

“Bác nói không có ý xấu gì đâu, nhưng chớ có nên vào đó.”

Nhé, sau khi nhấn mạnh lần nữa, bác rời đi.

Bị bỏ lại một mình, Shizuka ngước nhìn lên ngôi nhà một lần nữa.

Chuyện cô bác vừa kể nghe hơi bị kỳ lạ, nhưng người chủ căn nhà - được gọi với cái tên Obaketarou - này chẳng hiểu sao lại hợp với hình ảnh Shizuka mường tượng ra từ chữ viết tay trên tấm tờ rơi này đến kỳ lạ, thành thử cô cũng không bất ngờ đến mức đó.

Giờ thì sao đây?

Suy nghĩ như bình thường thì chẳng ai lại đi gặp cái người tuyển sinh bằng tấm tờ rơi đáng ngờ này, sống tại căn nhà rùng rợn thế này và đến cả hàng xóm cũng chẳng có thiện cảm gì như thế này cả.

Dẫu vậy, cô đã tự mình đến được nước này rồi.

Cô cũng đã dự liệu trước đối phương sẽ là người như thế.

Một nửa trong cô muốn bấm chuông rồi bước vào bên trong, nửa còn lại muốn thoái lui mà trở về.

Như có gì đó đẩy từ sau lưng, cánh cửa sắt vang lên những tiếng cọt kẹt mà mở ra. Cảm giác tựa hồ có người nào đang quan sát Shizuka lưỡng lự mà mở cửa để mời cô vào dinh thự đó vậy.

Đoạn, kỳ lạ thay, trái tim Shizuka không còn do dự nữa.

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa nặng nề phía sau khung cửa sắt, rồi bước vào khoảng sân khu nhà kiểu Tây như thể bị nó hút lấy.

Đến lúc nhận ra, Shizuka đã đứng ngay chỗ thay giày sau cửa ra vào dinh thự rồi. Chẳng nhớ cô đã mở cửa rồi bước vào bên trong tự lúc nào nữa, nhưng đã vào rồi thì thây kệ đi.

“Xin chào.”

Dinh thự yên ắng, chẳng có nổi một lời hồi đáp.

“Xin chào.”

Lần này cô gọi to hơn khi nãy một chút, thế mà vẫn chẳng có ai đáp lại, khiến Shizuka mất kiên nhẫn.

“Xin phép đi lên ạ.”

Nghĩ đến chuyện có thể người ta không ở nhà mà mình lại tự tiện bước vào làm Shizuka thoáng do dự, thế nhưng ít nhất cô vẫn có cái cớ là đến xem lớp học vĩ cầm, nên dù người kia có trách cô cũng chẳng việc gì phải sợ. Nghĩ đoạn, Shizuka cởi giày.

Sàn nhà lát gỗ - thường được gọi luôn là “sàn gỗ” - có vẻ đã để được khá lâu, có hơi bị lạnh, khiến bàn chân đeo vớ đen của cô chợt thấy se se.

Phải đến khi ấy Shizuka mới nhận ra rằng trong dinh thự đang có một thứ mùi khó ngửi nồng nặc lan tỏa khắp xung quanh.

Cô chẳng làm sao nhận diện được thứ mùi này. Nếu buộc phải nói ra, nó sẽ là một bản giao hưởng kinh hãi giữa đủ thứ mùi tỉ như mùi phân hủy với mùi nấm mốc này nọ.

“Cái mùi quái quỷ gì đây……”

Cô bất giác đưa tay lên bịt mũi, nhưng đó âu cũng chỉ là chống cự vô ích.

Thứ mùi này làm cô muốn chạy khỏi đây hơn cả vẻ đáng ngờ mà căn nhà này toát ra, thế nhưng Shizuka đã bằng cách nào đó nuốt ngược cảm giác đó lại mà tiến sâu hơn vào bên trong căn nhà.

Có vẻ căn nhà này cũ kĩ hệt như vẻ ngoài của nó, nếu không muốn nói là còn hơn thế.

Trần nhà cao, cột chống dày, bức tường được sơn trắng có hơi bẩn, tựa như lịch sử của ngôi nhà đã được ghi khắc lên trên đó. Không khí bên trong ngôi nhà thậm chí còn “ớn lạnh” hơn cả bên ngoài nữa.

Có lớn tiếng gọi đến đâu cũng chẳng có ai trả lời.

Nhưng trong ngôi nhà này, hẳn phải có ai đó đang chờ đợi cô.

Chẳng biết niềm tin đó từ đâu mà ra, Shizuka vẫn leo cầu thang tiến lên tầng hai.

Cô chợt thấy chút hưng phấn khi tự tiện bước vào nhà người lạ rồi đi loanh quanh như thế này. Cảm tưởng như trống ngực cô đang vang lên ngày càng mạnh mẽ.

Càng đi lên cao thì cái thứ mùi nồng nặc kia càng rõ rệt, có điều trí tò mò của cô đã chiến thắng tất cả.

Trên tầng hai có hai phòng, một trong số đó dường như là nhà vệ sinh. Còn phòng còn lại đang được mở hé cửa.

“Chính là phòng này”, trực giác của cô mách bảo.

Không chần chừ, Shizuka mở tung cánh cửa rồi bước vào bên trong.

Rõ ràng thứ mùi kia xuất phát từ chính căn phòng này. Khi nhận ra điều đó thì mũi Shizuka đã bị công kích trước, khiến cô nhíu mày mà quan sát khắp xung quanh.

Mặc dù đang là ban ngày nhưng căn phòng vô cùng tối, khiến mắt cô phải mất một lúc mới quen được.

Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ đã bị khe hẹp cửa chớp hướng xuống một góc 45 độ, họa nên những dải sáng mong manh gần tường. Chỉ những nơi ánh mặt trời chiếu vào ấy, những hạt bụi bé li ti mới tung bay tỏa sáng hệt như mica.

Do ánh mặt trời từ bên ngoài đã bị hướng xuống, nên trung tâm căn phòng bị bao phủ trong một màu tối mờ.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là một lượng lớn những cây đàn vĩ cầm được treo trên thứ kiểu như thanh dầm kia. Vài cái trong số đó vẫn chưa được đánh véc ni xong, khoe ra tấm vỏ gỗ trần trụi. Vẻ hiếm có ấy hút lấy ánh nhìn của Shizuka.

Số vĩ cầm trong căn phòng này không chỉ có thế. Đó đây vẫn còn những cây chưa làm xong, cây chừng như đang được sửa lại cùng vô vàn những bộ phận vĩ cầm nằm rải rác xung quanh nữa.

Trong số đó, hút lấy tầm mắt cô chính là cây vĩ cầm được đặt trong một nơi trông như tủ trưng bày âm tường có thể thấy được ngay lúc vừa bước vào căn phòng.

Trước giờ Shizuka chưa bao giờ được thấy một cây vĩ cầm gần đến độ này. Ấy thế mà cô vẫn có thể cảm nhận được rằng cây vĩ cầm ấy có gì đó vô cùng đặc biệt, mặc cho vẻ bề ngoài của nó không khác mấy so với những cây vĩ cầm bình thường.

Nếu buộc phải tìm ra một điểm, thì đó là cái màu véc ni hổ phách đánh trên đó khiến nó đỏ hơn, gây ấn tượng mạnh hơn hẳn những cây khác. Dẫu vậy thì đó cũng không phải lý do khiến cô bị thu hút.

Đó là một sức hút vô hình khó lòng nói thành lời.

Đến độ Shizuka còn lầm tưởng rằng cây vĩ cầm đang phát ra hóoc môn thu hút giới tính và kích thích bản năng của cô kia. Thật đẹp đẽ, nhưng lại có mùi hương đầy hiểm nguy.

Đoạn, cô nghe thấy một giọng nói phát ra từ chính giữa căn phòng mờ tối.

“Bloody Rose.”

Ban đầu, Shizuka còn bất ngờ khi thấy trong căn phòng này có người.

Bởi cô chẳng hề cảm nhận được bất kỳ khí tức nào cả.

Thế nhưng, chủ nhân giọng nói không phải vừa tự nhiên xuất hiện, mà đã luôn ở trong phòng từ khi Shizuka bước vào. Không thể sai được. Shizuka chỉ đơn thuần không nhận ra “thứ đó” chính là “con người” mà thôi.

“Anh ta” nhìn ngoài có vẻ ở tầm tuổi từ mười lăm đến đôi mươi. Thanh niên ấy trông hệt như một thiếu niên với vẻ ngoài trưởng thành, hoặc một người lớn lớn với vẻ ngoài con nít, thật khó mà đoán định ra được tuổi tác.

Thân hình mảnh dẻ, mái tóc xoăn sáng màu uốn lượn hệt như đang nhảy múa. Đôi mắt lớn cùng bờ mi dài điểm lên khuôn mặt duyên dáng hệt phái nữ khiến Shizuka cảm thấy vẻ đẹp của người này trông sao thật khác thường.

Anh ta khoác lên mình chiếc áo sơ mi bằng vải sa tanh màu đỏ sẫm, tạo cảm giác như cả một khóm hoa hồng cùng màu đang bao phủ lấy anh ta. Thế nhưng, Shizuka nhận ra rằng sắc đỏ sẫm tối màu ấy không phải màu hoa hồng, mà là màu của thứ gì đó khác. “Bloody Rose”...? “Hoa hồng nhuốm máu”... Phải rồi, đó là thứ màu đỏ hơn, đen hơn cả hoa hồng, là màu của máu…

Nghĩ vậy, nhất thời Shizuka không sao hiểu nổi cái cụm “Bloody Rose” anh ta vừa nói rốt cuộc là muốn ám chỉ thứ gì.

Tựa như nghi vấn này đã hiển hiện trên khuôn mặt Shizuka, chàng trai kia tiếp lời.

“Là tên, cây vĩ cầm đó.”

“T-Thưa… em xin lỗi, vì đã tự tiện lên lầu ạ.”

Khi đã hoàn hồn, việc đầu tiên Shizuka làm là xin lỗi vì hành động của mình. Điều quan trọng bây giờ không phải là tên cây vĩ cầm, mà là phải giải thích nguyên cớ cô ở đây.

“Em, đã thấy cái này ạ.”

Shizuka đưa ra tờ rơi chiêu sinh cho lớp học vĩ cầm.

“Bạn học sinh.”

Nãy giờ chưa hề biểu lộ biểu cảm gì, chợt khuôn mặt anh ta động đậy, như thể đang bất ngờ khôn tả.

“...... Vĩ cầm thì sao? Bạn có mang theo không?”

“Dạ?”

“Không mang à? Thế thì… cái này đi.”

Anh ta với lấy cây vĩ cầm gần đó rồi nhấn vào Shizuka.

“Chờ chút đã ạ. Chuyện là, em hôm nay tới để quan sát thôi, chưa quyết định học ngay đâu ạ.”

Shizuka có chút hoảng loạn khi đột nhiên bị dúi cho cây vĩ cầm.

Mà lại nói, người này muốn cái gì đây? Ngôi nhà này, căn phòng này, cái mùi này, tất thảy đều toát lên hai chữ “khả nghi”. Mọi thứ đều khả nghi, thế nhưng sang đến câu hỏi rằng liệu người này là một thiếu niên hay một thanh niên là não bộ Shizuka đã hết xử lý nổi rồi.

“Ờ, vậy thì, tôi nên làm gì đây?”

“Ơ……”

Chuyện đấy phải để em hỏi mới phải chứ.

“Đầu tiên thì, xem nào… ta nên giới thiệu bản thân trước.”

“À… b-bạn nói phải. Phải làm thế trước nhỉ… Để xem, tên bạn là gì?”

“Khoan đã, giới thiệu bản thân thì em nghĩ anh nên làm trước chứ.”

“Vậy à? Bạn nói phải. Tôi tên là Kurenai Wataru.”

“Kurenai, Wataru……”

“Còn bạn?”

“Nomura Shizuka ạ.”

“Vậy à, mong bạn chiếu cố nhé. Giờ thì, cầm cây vĩ cầm này đi.”

“Khoan đã, làm sao nói mỗi tên thôi là xong được ạ.”

“Hơ?”

“Anh bao nhiêu tuổi, anh làm gì ở đây, lớp học vĩ cầm còn học sinh nào khác không, tại sao căn phòng này hôi mù lên như thế…… Em có nhiều điều muốn hỏi anh lắm đấy ạ!”

“Đến mức đó cơ á?”

“Vâng.”

“Ờm, tuổi thì cỡ năm sau tôi sẽ lên 20… chắc vậy.”

“Cỡ? Chắc vậy?”

“Tôi cũng không rõ lắm, bởi tôi luôn sống ở đây một mình mà.”

“Hả? Đùa à… Thế anh sống kiểu gì? Ăn uống thì sao?”

“Có người ở tiệm gần đây, sẽ mang đến.”

“... Ý anh là sao cơ?”

“Nguyên liệu… bánh mì, rau củ, sữa các thứ…”

“Anh tự nấu tự ăn ạ?”

“Hồi còn nhỏ, nói sao nhỉ… từng có rất nhiều người tới, chăm sóc tôi.”

“Rất nhiều người?”

“Ừm. Người tôi không biết mặt cứ tới, làm đồ ăn cho tôi, rồi tắm rửa…”

“Thưa, vậy còn ba mẹ anh?”

“Tôi không có. Lúc tôi còn bé xíu thì hai người đã mất rồi.”

“Vậy ạ…”

Hiểu rồi, vậy ra người thanh niên tên Kurenai Wataru này đã mất cả ba lẫn mẹ từ khi còn nhỏ, nên họ hàng thân thích cứ lần lượt thay phiên nhau tới chăm sóc cho anh ta. Nhưng khi đến một thời điểm nào đó, họ cho rằng anh ta có thể tự lập được rồi, hoặc có thể vì nguyên do nào đó họ không tới được nữa, nên từ đó đến nay anh ta đã luôn sống một mình. Lời giải thích hơi mập mờ, nhưng đại khái Shizuka cũng đã hiểu ra.

Dần dần, Wataru kể thêm về bản thân mình cho Shizuka.

“Cha tôi tên là Kurenai Otoya, một nghệ sĩ vĩ cầm.”

“Kurenai Otoya…”

Hình như cô từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi. Nếu đến cả người không mấy tường tận về âm nhạc như Shizuka còn biết tên thì khả năng cao người này vô cùng nổi tiếng.

“Đa phần số vĩ cầm ở đây đều là do một tay cha tôi làm ra. Cha nổi tiếng là thiên tài khi biểu diễn, nhưng tay nghề làm đàn cũng không chê vào đâu được. Mấy người lạ hay đến nhà tôi khi trước đều nói như thế.”

“Vậy ạ…”

Khi nói về người ba ấy, Wataru chợt nhiều chuyện đến mức khiến Shizuka phải bất ngờ, đảo mắt ngắm nhìn xung quanh căn phòng. Có đâu đó tầm 10 cây vĩ cầm đã hoàn thành được đặt đó đây quanh phòng. Trong số đó, cây thu hút ánh nhìn nhất vẫn luôn là “Bloody Rose”.

“Cây này cũng là ba anh làm ạ?”

“Ngay cả trong số những cây cha tôi để lại thì Bloody Rose cũng là kiệt tác của kiệt tác. Có nhiều người thèm muốn và gạ mua lắm, nhưng duy chỉ cây đó là nhất định tôi không bán. Cho dù có ra giá một triệu yên đi nữa…”

“Một triệu?!”

“Ừ… Nó đáng giá cỡ tầm đấy.”

“Vĩ cầm thực sự đắt đến mức đó sao…”

“Cũng có loại rẻ chứ. Những cây tôi làm ra giá còn chưa tới mười ngàn yên kia.”

“Wataru-san cũng làm đàn ạ?”

“Ừ. Nhưng mà cũng không được lắm đâu. Màu véc ni đánh xong đến đoạn cuối chẳng hiểu sao không thể đẹp cho được…”

Wataru đứng dậy, trỏ vào cái nồi bự chảng đặt trên một cái bếp ga để bàn tại một góc căn phòng.

“Vấn đề chính nằm ở nguyên liệu trộn vào véc ni. Giờ tôi đang đun xác ve sầu nghiền xem thế nào.”

“Xác ve sầu?”

“Thợ làm vĩ cầm sẽ trộn nhiều thứ vào véc ni để tạo thành màu sắc của riêng mình. Thế nhưng trộn gì thì lại là bí mật, không thể nói cho ai được. Tôi cũng đang nghĩ xem mình nên trộn cái gì đây. Da cá, giun đất hay mảnh vỏ bia…”

“Chẳng phải tất cả toàn là những thứ nằm la liệt quanh đây hay sao ạ?”

Shizuka cuối cùng cũng ngộ ra bản chất của thứ mùi nồng nặc khiến cô phải để ý nãy giờ. Khắp căn phòng, đó đây toàn là những thứ đồ lượm được - nói nặng hơn một chút là rác thải - được bỏ vào túi ni lông không thèm buộc miệng. Chưa kể, Wataru còn đang đun chúng lên để trộn vào véc ni, trông chẳng giác nào chiếc nồi táo độc mà mụ phù thủy làm ra để hạ độc Bạch Tuyết.

Hình ảnh Wataru đi lại loanh quanh tìm thứ để trộn vào véc ni trong mắt hàng xóm hẳn phải vô cùng khả nghi.

“…… Tại vì, tôi đâu có tiền.”

“Wataru-san không đi làm ạ? Thế anh lấy gì trả sinh hoạt phí?”

“Đó giờ tôi luôn sống bằng số tiền cha để lại. Có điều, số ấy cũng sắp cạn rồi.”

“A, có khi nào… vì thế nên anh mới mở lớp dạy vĩ cầm?”

“Ừ.”

“Vậy… trước giờ anh chưa từng làm việc ạ?”

“Tôi… bị dị ứng với thế giới này.”

“Dị ứng với thế giới?”

“Phải. Bầu không khí bên ngoài dinh thự này bẩn vô cùng, không hợp với tôi. Hệ miễn dịch trong tôi sẽ phản ứng quá mức, tùy tình hình có thể sẽ nguy hiểm đến cả tính mạng.”

“Hả?”

“Ngày xưa. từng có người đến ngôi nhà này nói với tôi như thế. Vậy nên… nhớ hạn chế đi ra ngoài, người đó bảo tôi như vậy.”

“Em chưa từng nghe đến căn bệnh này bao giờ.”

“Có thật đó. Chỉ cần đi ra ngoài là cơ thể sẽ bủn rủn cả lên. Ráng sức chịu đựng rồi lấy xong món mình cần mà không về tắm rửa ngay… là cái mạng tôi sẽ gặp nguy khốn lắm.”

Hiểu rồi, vậy nên anh ta mới phải đeo khẩu trang khi đi ra ngoài. Nhất định đó cũng là lý do anh ta hạn chế tiếp xúc với hàng xóm luôn, Shizuka thầm nhủ.

Người thanh niên này - Wataru - đã luôn khóa chặt bản thân trong dinh thự, hạn chế tối thiểu việc tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Cô không sao hiểu nổi nguyên nhân mà người từng tới căn nhà này lại nói những lời đó với Wataru. Khả năng cao rằng có một thời điểm họ không ở đây, Wataru đã đi ra ngoài rồi gặp phải vô vàn nguy hiểm khôn lường. Hẳn đây là một phương án để bảo vệ anh ta khi những người ấy không thể ở bên anh suốt 24/7.

Tuy nhiên, Wataru trước mặt cô bây giờ đã là một người lớn, sắp trưởng thành tới nơi, và rõ ràng việc cắt đứt quan hệ với con người đang cản trở quá trình phát triển của anh ta.

Đâu đó trong tim Shizuka cảm thấy ngứa ngáy khó tả.

“Vậy nghĩa là, đối với Wataru-san thì em cũng dạng như một mầm bệnh đúng không ạ?”

“Chuyện đó cũng không sai.”

Shizuka đã cố tình đổi cách nói để trêu chọc người thanh niên này. Ấy thế mà cậu chàng lại thẳng thừng khẳng định cái điểm mà bình thường ai cũng để ý đến người khác mà phủ nhận đi.

Quả nhiên con người này hoàn toàn không hề biết cách đối nhân xử thế.

“Vậy thì anh đứng lớp vĩ cầm làm sao được?”

“Nên tôi mới nghĩ, nếu không thể ra ngoài làm việc thì có tầm một hai người đến nhà chắc cũng không sao…”

“Nhưng mà, vậy cũng nguy hiểm phải không?”

“…… Tôi cần tiền. À không, cũng không cần nhiều lắm, đủ ăn là được rồi……. Tôi thì cũng không ăn nhiều đến thế, chỉ cần hằng tháng kiếm được một chút là…”

“Có điều… Wataru-san chắc không để ý, chứ căn phòng này hôi quá thể đáng luôn ấy. Có khi đây mới là mầm bệnh của anh không chừng.”

“Vậy sao?”

Khuôn mặt Wataru lộ rõ vẻ thất vọng.

Lúc Shizuka mới tới, xem chừng chàng trai này đã nghĩ rằng cô tới làm học sinh vô điều kiện. Cái tính ngây ngô đó khiến Shizuka có phần khó chịu.

“Chưa kể…… Em không tin rằng có ai sống trong căn phòng bẩn thỉu như thế này lại có thể tấu nên một bản vĩ cầm đẹp đẽ cho được. Cho phép em suy nghĩ về vụ học đàn này một chút ạ.”

Nói đoạn, Shizuka quay lưng đi rồi rời khỏi phòng.

“Chờ đã.”

Mặc kệ Wataru gọi với lại từ phía sau, cô tiếp tục bước xuống cầu thang.

Cứ thế này đi xuống rồi mở cửa ra ngoài thì có lẽ Wataru sẽ đuổi theo cô không chừng. Hẳn anh chàng sẽ hớt hả đeo khẩu trang vào, nhưng cái đó thì cô sẽ giật ra ngay thôi.

Dẫu có hơi tọc mạch - à không, đây chính xác là tọc mạch chuyện người ta, nhưng Shizuka muốn đưa Wataru ra thế giới bên ngoài.

Cô không chịu nổi khi thấy Wataru từng này tuổi rồi, cao ráo khỏe khoắn như vậy rồi mà còn đi tin vào những chuyện như “dị ứng với thể giới này” để rồi không dám bước chân ra ngoài, lại còn đoạn tuyệt quan hệ với con người. Cô muốn đưa anh ta tiếp xúc với bầu không khí bên ngoài, hít một hơi thật sâu, rồi nói “Đó, có bị gì đâu phải không?”.

Nào, nhanh đuổi theo em đi, nghĩ đoạn, Shizuka rảo bước tới cửa ra vào.

Thế nhưng, cô lại không thể mở cửa ra.

Vừa lúc cô định xỏ giày, một âm thanh chói lọi vang lên như muốn xé toạc không khí, độp thẳng vào tai Shizuka.

Dây đàn vĩ cầm được làm ra bằng chất xơ bền chọn lọc từ ruột cừu, đem đi phơi khô rồi thêm vào đó dây kim loại để cho chắc hơn. Sau đó chúng sẽ được ma sát bằng cung vĩ làm từ lông đuôi ngựa để có thể rung động từ bên trong. Thanh âm mạnh mẽ ấy đã tạo đủ ấn tượng để cản bước Shizuka.

Bất giác Shizuka ngoảnh mặt nhìn lại, thì thấy Wataru đang đứng trên bậc cầu thang mà gảy vĩ cầm. Trên tay anh chính là cây “Bloody Rose”.

Sau khi dư âm dài từ âm đầu đã hết, nối liền ngay sau đó là một giai điệu trơn tru. Những ngón tay trái của Wataru di chuyển hệt như mỗi cái trong số đó đều là một sinh vật sống sở hữu ý thức riêng. Âm giai nghe sao thật đáng thương, thật đau nhói. Shizuka cảm giác như, âm thanh này đã nói lên sự cô đơn của Wataru khi phải sống một thân một mình trong dinh thự này mà chẳng hề có ai để bắt chuyện.

Thế nhưng, đó vẫn chưa phải tất cả.

Bởi mặt khác, nỗi cô đơn đó trông cũng thật đẹp đẽ. Nỗi cô đơn để bảo vệ một thứ quan trọng với bản thân. Vẻ đẹp khi buộc phải ráng sức chịu đựng vì một điều trân quý đến độ phải đánh đổi những điều lớn lao. Shizuka chợt hiểu ra, rằng hóa ra trên thế giới này vẫn có những điều như vậy.

Lần đầu tiên trong đời, Shizuka được biết rằng “âm thanh” thuần túy từ một cây vĩ cầm lại có thể truyền tải chừng ấy cảm xúc như thế này mà chẳng cần tới một dòng lời nhạc. Đến khi nhận ra, lệ đã lăn dài nơi bờ má cô.

Phải đến khi ấy, Shizuka mới chợt ngộ ra, rằng mọi thứ xung quanh Wataru đều vô cùng bất khả thi đối với thường thức của thế giới này. Từ dinh thự này, đến cái mùi này, rồi cả tính cách của Wataru nữa.

Thế nhưng, lại có một nguyên do quan trọng cho những điều này. Có lẽ kẻ ngốc ở đây phải là cô khi không để ý thấy chuyện đó mà lại cố phủ nhận tất cả bằng thường thức.

Nếu như vì một lý do nào đó mà Wataru bị bó buộc, phải chịu dày vò trong cô đơn, anh sẽ cần tới một người khác giải phóng cho mình, và cô nghĩ, có thể cô chính là một người như thế.

Khi bài ca kết thúc, khi cung vĩ đã rời khỏi dây đàn, Wataru dùng đầu ngón tay gảy qua một chút. Hẳn Shizuka không hề biết tới, nhưng đây là một kỹ thuật diễn tấu có tên pizzicato.

Một rung động ngắn vang vọng khắp dinh thự tĩnh lặng. Chơi xong, Wataru không nói thêm lời nào, chỉ đứng trên bậc cầu thang nhìn xuống Shizuka.

Shizuka cũng thoáng im lặng, cố gắng lựa chọn từ ngữ.

Wataru lộ vẻ bất an, cứ thế nhìn chằm chằm vào Shizuka.

Cuối cùng, Shizuka mới mở miệng.

“…… Xin hãy, dạy em chơi vĩ cầm.”

Đó là lần đầu tiên cô được nghe biểu diễn vĩ cầm sống, nên hẳn đây không là gì hơn ngoài một dự cảm.

Nhưng có lẽ, trong vô vàn những nhạc công Shizuka sẽ gặp trong suốt quãng đời này, Wataru vẫn sẽ luôn là người biểu diễn vĩ cầm tuyệt đỉnh nhất.

Shizuka là kiểu người tin vào trực giác của bản thân mình.

“Học phí hằng tháng là 5000 yên nhé.”

Sau khi trở lại căn phòng trên tầng hai, Wataru nói.

“Shizuka-san muốn tới học lúc nào cũng được, đến khi nào cũng được. Tôi cũng chẳng đi đâu đâu mà.”

“5000 yên? Chừng đó có đủ không ạ?”

“…… Tôi vẫn còn chút tiền cha để lại… Nếu số học sinh tăng lên thì…”

“Em hiểu rồi ạ.”

Nếu chỉ là 5000 yên một tháng thì số tiền ba cô gửi từ nước ngoài về là quá đủ trả. Chưa kể, cô không biết giá thị trường thế nào, chứ 5000 yên để học vĩ cầm nghe ra hơi bị hời thì phải?

Lại còn được học bao nhiêu buổi cũng được nữa chứ.

“…… Nhưng mà, em có một điều này muốn xin anh ạ.”

“Hơ?”

“Xin hãy để em dọn dẹp lại căn phòng này.”

“Dọn dẹp?”

“Tại vì, đối với một nơi để học âm nhạc đẹp đẽ thì nơi này lại bẩn quá…”

“B-Bạn nghĩ vậy à…”

“Đúng đấy ạ.”

“…… Tôi thì cũng không sao.”

“Vậy đầu tiên là chỗ rác này.”

“Đâu phải rác, là nguyên liệu nấu véc ni đấy.”

“Cái này vứt đi.”

“Không được, cái đó quan trọng lắm.”

“Vậy thì chí ít anh cũng nên khép miệng túi đàng hoàng, rồi đặt nó ở đâu mà mùi không tỏa ra được đi ạ.”

“…………”

“Anh vẫn còn khẩu trang chứ?”

Vừa khi nhận được khẩu trang mới từ Wataru, Shizuka đã tức tốc lao vào xử lý đống rác trong phòng.

“Em mở cửa sổ đây. Cho không khí nó lưu thông.”

“Hả? Không được đâu, tôi…”

“Không sao đâu ạ.”

Nói đoạn, Shizuka lập tức mở cửa chớp, rồi dần mở hết cửa sổ phòng Wataru từng cái một.

Ánh mặt trời mùa xuân rọi qua khung cửa sổ vừa mở, khiến Shizuka bất giác nheo mắt lại.

Wataru thì chân trước chân sau chạy biến ra khỏi phòng, dòm vào phòng từ góc khuất cánh cửa đầy ái ngại.

Làn gió xuân ấm áp thổi qua, thế chỗ bầu không khí ứ đọng trong căn phòng này.

Số rác thải Wataru tích tụ được nhét kín hai túi rác, sau khi được buộc chặt lại thì bị quẳng vào nhà kho.

Sau đó Shizuka lau dọn gần một tiếng, để rồi căn phòng cuối cùng cũng dễ coi hơn hẳn. Kỹ năng nội trợ trui rèn suốt bao nhiêu năm tháng quả tình không chỉ để trưng.

Thứ mùi kia vẫn chưa hết hẳn, nhưng đã giảm xuống mức chịu được rồi.

Trong khi Shizuka dọn dẹp thì Wataru “di cư” xuống tầng một, và dù đã dọn dẹp xong thì anh chàng cũng không dám vào phòng do bầu không khí đã thay đổi rõ rệt. Phải khi đeo khẩu trang lên thì anh ta mới dám bước vào.

“Bệnh dị ứng với thế giới âu cũng chỉ là vấn đề về miễn dịch thôi phải không? Thế thì anh cứ làm quen dần dần là nó khỏi liền à.”

“Không phải thế đâu, nguy hiểm đến tính mạng thật đó.”

Mà thôi, ngày đầu lúc nào chẳng như thế này. Không nên ép người quá đáng, Shizuka cho là như thế, và với vụ này thì sẽ tương đối mất thời gian nên cô cứ bình tĩnh mà làm cũng không có vấn đề gì.

Wataru cứ nhìn chằm chằm khuôn mặt Shizuka dưới lớp khẩu trang, để rồi cuối cùng cũng mở miệng.

“Này.”

“Dạ?”

“Khi nãy, tôi đã giới thiệu bản thân rồi… nhưng, bạn thì chưa.”

“A.”

“Tôi mới, biết mỗi tên bạn.”

Giờ nghĩ lại thì Shizuka cũng chỉ mới nói tên mình. Ấy thế mà cô đã dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này rồi. Có nghĩ sao cũng thấy chuyện này thật kỳ quặc.

Thế rồi cô mới giới thiệu bản thân là một học sinh cấp ba, nói tên trường theo học rồi cả địa chỉ nhà cho Wataru.

“Trường học… là một nơi thế nào nhỉ.”

Ra vậy, ra là vậy.

Wataru đã luôn sống một mình trong căn nhà này, nên dù có biết về trường học thì anh cũng không hề rõ học hành tại nơi đó có cảm giác như thế nào. Vậy nên khi cô nói về trường học, về bạn bè, Wataru lắng nghe vô cùng chăm chú.

Nói về những chuyện thế này, Shizuka chợt cảm thấy khoảng cách giữa mình với Wataru giảm dần đi, dẫu có chỉ là một chút.

Hai người họ mải mê nói chuyện đến khi bên ngoài trời tối tự lúc nào không hay.

Sau khi bảo Wataru rằng mình sẽ tới vào cùng giờ này ngày mai, Shizuka đứng dậy chuẩn bị ra về.

Wataru không giấu nổi mong muốn cô ở lại thêm chút nữa, nhưng chừng như anh ta cũng không thoải mái khi phải ngồi chung với một người mình mới gặp lần đầu vào lúc cuối ngày như thế này.

Cô không ngờ rằng người cự tuyệt tiếp xúc với người khác như Wataru lại chủ động như thế, nhưng hẳn đó cũng chỉ là vấn đề đạo đức trong Shizuka mà thôi.

Wataru tiễn cô cho tới chỗ cửa ra vào, bảo rằng cần phải đóng cửa lại càng nhanh càng tốt.

Khi bước ra tới bên ngoài và chuẩn bị đóng cửa nhanh hệt như được dặn, cô chợt để ý thấy Wataru đang nhẹ nhàng vẫy tay thông qua khe cửa sắp khép.

Đôi chân của Shizuka chợt nhẹ bẫng trên con đường chỉ cách nhà tầm 20 phút đi bộ.

Niềm vui khi cuối cùng cũng tìm ra được sở thích bản thân đã mò mẫm suốt bao lâu nay khiến cơ thể cô như bay bổng.

Học chơi vĩ cầm - quả tình là một sở thích tao nhã đáng để cô ưỡn ngực tự hào khoe khoang với chúng bạn, thế nhưng nội tâm Shizuka lại thấy khác.

Sở thích mà Shizuka vừa tìm ra được không phải là vĩ cầm, mà chính cái việc hỗ trợ người thanh niên sống đơn độc khép mình trong dinh thự tên Kurenai Wataru, để anh ta có thể tự mình kết nối với thế giới bên ngoài mới thực sự là sở thích của cô.

Hơn cả vĩ cầm, đó mới là việc khiến lồng ngực cô cảm thấy rộn ràng.

Đồng ý là cái việc “thay đổi một con người” nghe rõ là kiêu căng tự phụ.

Nhưng biết sao được đây, Shizuka thầm nhủ.

“Bởi mình thích tọc mạch chuyện người ta mà.”

Buổi đêm cùng ngày.

Có một người phụ nữ đang chạy hết tốc lực trong màn đêm đen kịt.

Cô gái ấy tên là Aso Megumi.

Tay cô nắm chặt một thứ trông như khẩu súng nhỏ tỏa nhẹ ánh bạc. Hai bên đầu súng có gắn vật gì y như đôi cánh nho nhỏ. Thứ đó được gọi bằng cái tên Fangire Buster, là thứ vũ khí duy nhất cô gái có thể dùng để đối đầu với kẻ địch của mình.

Fangire - đó chính là tên kẻ địch mà cô ấy đang truy đuổi.

Nói là như vậy, nhưng đó không phải tên một cá nhân, mà là danh xưng của cả một chủng tộc.

Fangire không phải con người.

Chúng chuyển hóa hình dạng thành con người, hòa nhập vào xã hội loài người, nhưng rồi bất ngờ, chúng sẽ lộ ra danh tính thực sự là một con quái vật với cơ thể mang họa tiết kính màu ghép rồi ăn thịt con người.

Phải, Fangire ăn thịt con người. Nói chính xác hơn thì chúng chuyển hóa sinh mệnh con người thành một dạng năng lượng sống rồi hút lấy thứ đó.

Con người bị Fangire tấn công sẽ bị biến thành một xác ướp khô quằn - không phải, sẽ bị biến thành hình kính không màu trong suốt, vỡ vụn rồi tử mạng.

Chúng chính là thiên địch của nhân loại.

Thế nhưng Fangire lại hiếm khi công khai đối đầu với con người. Chúng có cơ thể mạnh mẽ cùng nhiều năng lực đặc thù, có điều, so với con người thì số lượng của chúng ít đến thảm thương. Giả như nhân loại cố hết sức nâng khả năng phòng vệ lên mức tối đa thì nhất định chúng sẽ rơi vào thế bất lợi.

Vốn những kẻ này ưa thích màn đêm hơn. Đó là cách hành động của Fangire dựa trên quan điểm mỹ học, nhưng đồng thời cũng vô cùng hợp lý bởi chúng muốn tránh đi tai mắt con người.

Chúng đã tồn tại từ trước khi lịch sử con người thành hình, nhưng lại sinh sống bằng cách lẩn khuất trong màn đêm của lịch sử ấy.

Dẫu vậy, trong hàng ngũ con người vẫn có những người biết về sự tồn tại của Fangire và vùng lên chiến đấu. Aso Megumi là một trong số đó.

Tự đặt cho mình cái tên “Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ”, họ bao gồm chủ yếu là người thân những gia đình bị Fangire hãm hại và cả những người xung quanh họ.

Megumi cũng chẳng phải ngoại lệ, và nạn nhân xấu số của Fangire đó chính là bà của cô.

Thế nhưng, điều khiến Megumi có chút khác biệt với những thành viên khác, ấy chính là mẹ của cô cũng là một thành viên của “Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ”.

Bà của Megumi là một thành viên sáng lập của “Tổ chức bầu trời xanh”, vậy nên có thể nói cô thuộc dòng họ ba đời làm thành viên của tổ chức này.

Trong “Tổ chức bầu trời xanh”, những thành viên nhận nhiệm vụ thảo phạt Fangire sẽ được gọi là “Thợ săn Fangire”. Dầu rằng bà cô là một nhà nghiên cứu, Megumi lại tiếp nối đời mẹ, trở thành một thợ săn Fangire từ trong máu.

Cho tới nay, Megumi đã thảo phạt vô số Fangire.

Hôm nay cũng vậy, cô bám theo một nhân vật có vẻ là Fangire mà cô đã nhắm tới từ trước, và đúng thời điểm kẻ đó lộ nguyên hình để tấn công con người, cô lập tức nhắm vào điểm chí mạng rồi bắn hắn một phát bằng khẩu Fangire Buster.

Đáng tiếc là cô đã bắn trượt điểm chí mạng, tạo cơ hội cho Fangire bỏ chạy, nhưng ít nhất cô đã cứu được cô gái bị hắn tấn công. Thảo phạt Fangire cũng quan trọng đấy, nhưng mục tiêu chủ yếu của nhiệm vụ vẫn là hạn chế thương vong xuống mức tối thiểu.

Đuổi theo tên Fangire vừa bỏ chạy, Megumi đặt chân vào công viên buổi đêm. Tên Fangire đó nhất định chỉ ở đâu đó quanh đây thôi - Megumi có thể đoán được nhờ kinh nghiệm tích lũy biết bao nhiêu năm nay.

Fangire cũng có tính cách riêng, hệt như con người.

Có kẻ nghiêm túc, có kẻ cù bất cù bơ, có kẻ ý chí mạnh mẽ, có kẻ tâm hồn mong manh. Tính cách mỗi kẻ mỗi khác, nhưng nhìn chung thì chúng là một chủ tộc có niềm kiêu hãnh ngút trời.

Fangire tự nhận bản thân chúng là quý tộc, chẳng hề ngần ngại tuyên bố rằng mình là một chủng tộc thượng đẳng hơn hẳn con người.

Để cho rõ hình dung, con người chỉ ăn động thực vật đã qua chế biến, nói thẳng ra là tử thi của chúng. Ngược lại, Fangire chỉ hút năng lượng sống trực tiếp từ con người còn sống. Điểm này là quá đủ để chúng khẳng định niềm kiêu hãnh của bản thân, cho rằng mình không đứng ngang hàng với thứ nhân loại thô tục.

Có lẽ chính bởi thế mà đám Fangire mà Megumi từng chiến đấu cho tới bây giờ đều vô cùng nóng máu. Hẳn chúng không chịu nổi sự thật rằng chủng loài chúng cho rằng hạ đẳng hơn lại đang giương nanh múa vuốt về phía mình.

Với chúng, bị con người tấn công cũng đồng nghĩa với tổn thương danh dự. Đó là lý do mà hiếm khi Fangire chịu rút lui hay bỏ chạy chỉ vì bị tấn công một chút. Cho dù có chạy một lần thì nhất định chúng sẽ phản công khi có cơ hội.

Để một kẻ có địa vị con người như Megumi sống sót trở về sau khi gây tổn thương cho bản thân, rõ ràng sẽ là vết thương chí mạng dành cho tên Fangire đó.

Vậy nên, nhất định hắn đang ở quanh đây.

Nơi này vô cùng thích hợp để một Fangire ẩn thân và vồ ra tấn công. Megumi cẩn trọng để ý xung quanh, đặc biệt chú ý đến những lùm cây, bóng tòa nhà đổ xuống và đủ những nơi khác mà tên Fangire ấy có thể lẩn trốn.

Khẩu Fangire Buster vẫn luôn được cô nắm chặt bằng cả hai tay để có thể khai hỏa bất kỳ lúc nào.

Nếu đối phương có xuất đầu lộ diện, thì khả năng cao sẽ là từ sau lưng cô.

Đúng như Megumi đã dự đoán, bụi cây gần cổng vào công viên phía sau lưng cô chợt vang lên những tiếng sột soạt, thế rồi một cái bóng khổng lồ cao hơn hai mét lao đến tấn công cô trực diện.

Megumi xoay người, bóp cò khẩu Fangire Buster trong tay trước thân ảnh khổng lồ điểm xuyết thứ kính màu ghép lòe loẹt của Fangire Nhện!

Fangire Buster không thể lấy mạng Fangire nếu không nhắm đúng điểm chí mạng. Chính vì thế là trong nhiều trường hợp, nó lại được sử dụng vì mục đích khác.

Viên đạn bạc Megumi vừa bắn ra - Silver Arrow - không nhắm thẳng vào cơ thể Fangire Nhện. Viên đạn vẽ nên một vòng cung đặc thù, và ngay khi tưởng chừng nó đã trượt mục tiêu thì nó đã vẽ nên một vòng cung lớn và bắt đầu xoay xung quanh tên Fangire nọ.

Một sợi dây cáp được gắn vào viên đạn trói lấy cơ thể kẻ địch và khóa cử động của hắn. Tên Fangire bị dây thép trói lại không đứng yên nổi, thành ra ngã lăn đùng ra đất.

“N-Nhà ngươi… chỉ là một con người hạ đẳng, mà dám giương nanh múa vuốt với bọn ta……”

“Lời trăn trối cuối cùng của bây đó hả?”

Megumi nói, đầy khinh miệt, tay bận thay hộp đạn sang loại đạn chuyên dùng để tung đòn kết liễu.

“Chắc bây cũng phải có cái tên thật nghe kênh kiệu lắm phải không? Thế thì phải biết lựa lời trăn trối sao cho phù hợp với cái tên đó đi chứ.”

Ngay lúc Megumi vừa nhắc đến hai từ “tên thật”, cơ thể tên Fangire run lên thấy rõ. Bị con người gọi bằng tên thật là nỗi sỉ nhục lớn nhất mà một Fangire có thể hứng chịu. Tất nhiên, Megumi không hề gọi tên thật của Fangire đó ra, nhưng chỉ riêng việc đề cập đến hai chữ “tên thật” là quá đủ để hắn mất kiên nhẫn rồi.

“Đồ con người xấu xí.”

“Ôi xin chia buồn, trong mắt bây thì có thể là thế chứ trong thế giới con người thì đây là người mẫu đó nha, ăn tiền cực kỳ nữa là đằng khác. Chả ai điên lại đi bảo đây là xấu xí đâu nhé.”

“Không tha… Ta nhất định không tha cho ngươi!”

“Vĩnh biệt nhé, hỡi Fangire-san thô lỗ cục mịch.”

Cô nhắm họng súng vào ngực tên Fangire. Loại đạn đặc thù này sau khi bắn ra sẽ phân tán thành nhiều mảnh, rồi một trong số đó có khả năng sẽ trúng vào điểm chí mạng cố hữu của Fangire. Ngoài điểm chí mạng đó ra, bất kỳ phần nào khác khi bị thương đều sẽ nhanh chóng khép miệng lại. Đó là nguyên do mà Fangire bất tử. Dẫu thế, duy chỉ điểm chí mạng là hồi phục vô cùng chậm. Đôi mắt của một thợ săn đã được trui rèn để không bỏ lỡ đặc điểm đó.

Ngay khi biết điểm yếu nằm ở đâu, thì việc còn lại chỉ là phá hủy nó mà thôi.

Thế nhưng, Megumi lại chẳng thể bóp cò.

Với trực giác thợ săn của mình, cô lập tức quay đầu lại khi cảm thấy một làn gió mang theo sát khí chết người đến từ phía sau lưng mình.

Đó là một Fangire mang hình dáng bọ rùa.

Megumi tự khiển trách bản thân trong lòng.

Cô đã cho rằng đối phương nhất định sẽ phản công và đã dành quá nhiều thời gian để truy đuổi. Kết quả là hắn đã được trao dư thời gian để gọi đồng bọn.

Điều này đặt Megumi vào tình thế cực kỳ bất lợi.

Fangire Nhện cũng vừa được đồng bọn cởi trói, đang dần lấy lại tự do.

Vốn dĩ thợ săn Fangire đã luôn phải đối đầu với một kẻ địch mạnh mẽ đến áp đảo với trang thiết bị tối thiểu. Trong cái công việc tuyệt vọng nhường này, những thứ duy nhất một thợ săn có thể dựa vào là tài phán đoán và cả dũng khí trong mình.

Quy luật thép là chỉ được đánh một chọi một.

Kẻ địch mà có số lượng nhiều hơn thế, là coi như không còn cơ hội nào để chiến thắng nữa rồi.

“Chỉ còn cách rút lui chiến thuật thôi nhỉ.”

Lần này đến lượt Megumi phải gồng mình lên mà nói.

Thế nhưng, chạy nổi hay không lại là một câu chuyện khác.

Trong khi Megumi còn đứng như trời trồng, hai tên Fangire đã thu hẹp khoảng cách với cô tự lúc nào.

Tốc độ của Fangire vượt xa khả năng vận động của con người.

Thời điểm cô quay lưng bỏ chạy, nhất định Megumi sẽ bị bắt lại, rồi bị chém xoẹt một cái vào sau lưng.

Phải làm sao? Phải làm sao đây?

Đúng lúc ấy, cô nghe được một âm thanh trầm lắng phát ra từ phía đằng xa.

Một luồng sáng tiếp cận, chiếu thẳng xuống con đường dẫn tới công viên.

Đó là một chiếc mô tô. Thanh âm nặng nề đến từ động cơ bốn kỳ vang vọng giữa màn đêm hiu hắt tựa như trống rền.

Hai tên Fangire chừng như cũng nhất thời để ý sang phía đó.

Chính là lúc này.

Megumi nhảy bật sang một bên, rồi từ đó chuẩn bị bỏ chạy.

Nhưng ấy cũng chỉ là cố gắng vô ích.

Phụt phụt phụt!!

Tên Fangire Nhện phóng tơ, tóm chặt lấy Megumi. Lần này đến lượt cô nằm sõng soài ra đất.

“Đã bảo là ta không tha đâu rồi mà.”

Móng vuốt tên Fangire Nhện kêu răng rắc, định bụng tấn công Megumi, nhưng rồi khắc sau, hắn bị ai đó đánh sang một bên.

“Ặccccccccc!!”

Tên Fangire Nhện nằm lăn ra đất mà rên rỉ. Tên Fangire Bọ rùa thấy thế cũng lùi lại một bước.

Tại đó, là một người đàn ông.

Cơ thể đen nhánh được bao bọc trong một bộ giáp đỏ rực như máu, vai và chân được cuốn xiềng xích kim loại, cơ hồ muốn ám chỉ rằng kẻ này là một sự tồn tại đáng sợ đến độ buộc phải sử dụng những thứ đó để niêm phong lại.

Hắn đeo một chiếc mặt nạ, và đôi mắt hình cánh dơi dang rộng kia tỏa sáng tựa như mặt trăng trôi nổi trên bầu trời chạng vạng.

“Kiva……?”

Đó là cách Megumi gọi gã đàn ông giáp sắt.

Quả tình, tại “Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ”, người đàn ông này được gọi là “Kiva”. Một kẻ luôn đeo mặt nạ, khoác lên mình bộ giáp đỏ như máu cùng đôi mắt sáng rực tựa trăng tròn.

Megumi mới chỉ đọc qua về người này qua tài liệu, và đây là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến kẻ này, nhưng trực giác trong cô mách bảo đây chính là kẻ tên “Kiva” đó.

Mặc cho Fangire Nhện vẫn đang gào thét trong đau đớn vì vừa bị đập nát móng vuốt, gã đàn ông vẫn tóm lấy hắn, vực dậy, rồi vung nắm đấm vào bụng hắn.

Cơ thể Fangire ấy vỡ vụn, khiến cánh tay gã đàn ông xuyên qua đó.

Bình thường vết thương trên cơ thể Fangire sẽ chẳng mất bao nhiêu thời gian để hồi phục. Ấy thế mà kỳ lạ thay, cơ thể của Fangire vừa bị gã đàn ông nghiền nát lại chẳng hề có dấu hiệu tái sinh. Cảm giác hệt như cơ thể Fangire đó lo rằng mình sẽ làm phật ý người đàn ông kia vậy.

Vào khắc lâm chung, khuôn mặt Fangire khi hắn ngụy trang thành con người chợt hiện lên lớp kính màu trên cơ thể.

“N-Ngươi, chính là…”

Cơ thể tên Fangire tan ra thành từng mảnh vụn khi gã đàn ông dồn thêm lực vào nắm tay.

“AAAAAAAAAAA!!!!”

Tên Fangire Bọ rùa bị bỏ lại chợt bay thẳng lên trời, vồ lấy gã đàn ông giáp sắt.

Thế nhưng, gã đàn ông chỉ nhẹ nhàng di chuyển cơ thể để né, ngược lại còn nắm lấy chân hắn rồi quật lê ra đất.

Thấy tên Fangire cố sức vực dậy, gã đàn ông nghiêng người, rồi dùng chân phải sút thật lực.

Khi ấy, những sợi xích quấn quanh chân gã bật mở ra, để lộ một cặp cánh dơi.

Đoạn, gã đàn ông dậm mạnh chân lên mặt đất, rồi nhảy bật lên trên không trung cách mặt đất hàng chục mét.

Sau khi ngửa người lộn một vòng trên không, gã bổ xuống như muốn xé toạc cả không khí, dộng thẳng chân phải vào tên Fangire Bọ rùa vừa đứng dậy thủ thế.

Tên Fangire Bọ rùa bị thổi bay đi, lún cả cơ thể vào một bức tường bê tông cách đó hàng chục mét. Khi ấy, một biểu tượng hình dơi nổi lên trên bức tường, rồi vừa khi biểu tượng ấy biến mất thì cũng là lúc cơ thể tên Fangire ấy biến thành nhiều mảnh kính sáng rồi vỡ vụn.

Sau khi quan sát khoảnh khắc cuối cùng của tên Fangire đó, Megumi rút từ trong túi ra một con dao để tự cởi trói cho bản thân. Rồi khi nhìn lại, gã đàn ông kia đã đi mất rồi.

Từ phía ngoài công viên cô có nghe thấy tiếng động cơ mô tô gầm rú, nhưng liệu đó có phải của gã đàn ông đó hay không thì cô không chắc.

“Đó chính là… Kiva…”

Nếu thực là như vậy, thì nhất định ngày nào đó Megumi sẽ phải đối mặt với gã.

Bởi trong tài liệu của “Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ” có ghi.

[Kiva là Vua của chủng loài Fangire, là kẻ địch tối thượng của chúng ta].

Truyện Chữ Hay