“Nè, anh biết Dragon Quest không?”
Trên giường, một người phụ nữ nói với vẻ uể oải hiện rõ.
“Tôi không biết. Một loại dorayaki[note52468] hay gì đó à?”
“Ai bảo anh. Là game ấy, game của Famicom. Chơi cũng vui ra trò.”
Chừng như cô gái này không hiểu ý đồ của Jirou, thành thử giờ anh chẳng rõ nên đáp lại thế nào. Thay vào đó, anh lôi ra một chai nước khoáng trong tủ lạnh khách sạn, vừa tu ừng ực vừa ngắm nhìn cảnh sắc trời đêm tại vịnh Tokyo trải dài ngoài khung cửa sổ. Do tu như thế nên những giọt nước cứ thế chảy xuống bờ ngực trần lông lá của Jirou.
Một khách sạn cao cấp vừa mới hoàn thành gần bờ sông. Cô gái bảo rằng muốn được ngủ trên tầng cao nhất của nơi này để ngắm nhìn cảnh trời đêm.
Cô gái này là sinh viên tại một trường đại học ở Tokyo, tên là Izumi. Jirou lần đầu gặp cô tại một quán bar, và hôm nay là lần thứ ba họ gặp nhau.
Gia đình cô gái điều hành một cửa hàng bán bánh bao cho du khách tham quan tại Hiroshima, dư giả đến độ chu cấp cho con gái số tiền dùng bao nhiêu cũng chẳng hết. Căn phòng khách sạn này cũng là một tay Izumi bao cả.
Jirou có vô số nhân tình.
Khuôn mặt sâu hoắm chẳng hề giống người Nhật, cùng với đó là một cơ thể cao ráo cứng cáp. Lạnh lùng ít nói, nhưng đôi lúc lại có thể thoáng thấy ở anh trình độ cùng kiến thức thâm sâu. Vô vàn phụ nữ đã mơ mộng về Jirou, và Izumi cũng chẳng phải ngoại lệ.
Là cá thể cuối cùng còn sót lại của tộc Wolfen, song hành cùng mong muốn trở thành Adam của tộc, để lại nhiều con cháu hết mức có thể để phục hưng chủng tộc, Jirou chẳng dại gì từ chối những người phụ nữ tiếp cận mình vì tình dục.
Nói là như thế, nhưng anh cũng phải cẩn thận chọn lọc trong số những người phụ nữ tiếp cận mình, và người sở hữu tư chất cao nhất trong số đó sẽ trở thành Eva của tộc Wolfen.
Hiện tại, ứng cử viên thượng hạng vẫn là Aso Yuri, nhưng cũng có thể sau này anh sẽ gặp được người phụ nữ tốt hơn Yuri không chừng.
Dù bị Yuri thu hút, Jirou vẫn dành hằng đêm cho nhiều phụ nữ khác.
Izumi - người vẫn còn đang nằm trên giường tận hưởng dư âm của cuộc giao hợp mãnh liệt mới rồi - cũng có thể được xếp vào tốp những người phụ nữ tốt khi xét theo giá trị quan bình thường.
Cô nàng có tiền, và theo lời cô nàng luôn nói thì nếu hai người họ kết hôn, cô sẽ mua cho anh mọi thứ.
So với một đứa con gái nhà giàu thì cô nàng cũng không quá ích kỷ, thậm chí còn có thể nói là dễ bảo.
Vóc dáng cô nàng không ăn nổi ai, có điều cô nàng luôn tự hào rằng bờ mi của mình dù không đeo đồ trang điểm vẫn dài đến mức đặt que diêm lên không sợ rơi. Chưa kể sống mũi thẳng tắp của cô nàng trông cũng khá bắt mắt.
Nếu Jirou là một gã đàn ông tầm thường thì cô nàng sẽ là đối tượng kết hôn khó lòng tìm được điểm chê.
“Jirou nè, khi nào mình kết hôn ấy, em sẽ sinh cho Jirou thật nhiều con nhé.”
Izumi trùm chăn, bẽn lẽn nói.
Đó cũng là điều Jirou mong muốn.
Tuy vậy, thẳm sâu trong tâm Jirou lại đáp “Không được đâu”.
Dẫu có chút đáng thương, vậy nhưng…
Là một thành viên của tộc Wolfen, khứu giác của Jirou nhạy gấp hàng vạn lần con người, thậm chí còn nhạy hơn cả chó, đến độ có thể ngửi thấy cả tế bào ung thư.
Chỉ cần ngửi qua là mùi là anh có thể biết ngay đối phương có sở hữu cơ thể phù hợp để sinh con hay không. Dẫu chưa giao hợp với Yuri lần nào, nhưng chỉ cần ngửi mùi là anh thừa biết cơ thể cô vô cùng mắn đẻ.
Về phần Izumi, cố lắm chắc cô cũng chỉ sinh được hai đứa là cùng. Từ đó không còn thụ thai hay sinh nở gì nữa.
Chẳng có gì sai khi cô cưới một người đàn ông bình thường, rồi dựng xây một tổ ấm bình thường, hạnh phúc, nhưng đó lại chẳng phải điều Jirou mong muốn. Dẫu vậy, đáng tiếc thay cho Jirou, nếu biết nghĩ cho Izumi thì một cuộc sống bình thường như thế lại khiến cô hạnh phúc hơn cả.
Izumi là một cô gái tốt, nên dù suy nghĩ đau buồn như thế nhưng anh lại không nói ra miệng, mà chỉ nhẹ hừ mũi một cái với cô.
Có vẻ chừng đó đã là đủ với Izumi, cô khẽ mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ. Những người phụ nữ từng làm “đối tác” với Jirou thường ngủ nhanh như vậy đấy.
Trước một người phụ nữ đã thỏa mãn như vậy, anh chẳng cần phải mất công giao lại thông báo “không đủ tư cách” để làm người ta thất vọng làm gì.
Chỉ cần bóng gió rằng cô ấy không có cơ hội đâu là Izumi sẽ tự mình rút lui ngay. Cô gái này nào phải loại người ngu ngốc.
Vốn nếu thấy một người phụ nữ sẽ gây phiền hà cho mình thì ngay từ đầu anh đã chẳng rờ vào họ làm gì. Sự khác biệt như thế Jirou có thể sử dụng khứu giác của mình để phân biệt.
Lại nói, cái “mùi” này có hơi khác với cái “mùi” bình thường hay ngửi thấy bằng mũi.
Rất khó để tìm được một người phụ nữ phù hợp với tiêu chuẩn của Jirou.
Trong suốt quãng đời dài đằng đẵng vượt trội hơn hẳn với con người của mình, Jirou đã gặp gỡ và chia tay với vô vàn phụ nữ, thế nhưng anh chưa bao giờ làm bất kỳ người nào phải đau khổ cả.
Anh luôn mong rằng, dù chỉ một khắc thôi, những người phụ nữ ấy sẽ mơ thấy một giấc mơ thật đẹp.
Thế rồi đôi bên sẽ tự nhiên bước đi trên những con đường khác nhau, chẳng ai phản bội ai.
Đã kinh qua biết bao trải nghiệm, Jirou đã rút ra được những điều mình nên, và những điều mình không nên làm.
Ngày hôm sau, Jirou lại rung chuông tiệm Café mald'amour.
Bên trong tiệm chỉ có một vị khách, chính là Kurenai Otoya.
Jirou thoáng nheo mày.
Mặc dù sau sự kiện với Meister Fritz von Mayer, khoảng cách giữa hai người đã giảm xuống đáng kể, nhưng một khi vẫn còn vướng vào mối quan hệ tam giác tình yêu với Yuri thì anh vẫn không sao thoải mái được khi ở cạnh người đàn ông này.
Về phần Yuri vừa được nhắc tới, nghe chừng cô nàng đang có quá trời thời gian rảnh, cứ thong dong ngồi trên chiếc ghế sâu trong tiệm mà đọc một cuốn sách khổ mềm, lâu lâu lại né tránh cái liếc mắt đưa tình đến từ Otoya.
Jirou yên vị trên chiếc ghế đẩu cạnh quầy uống, cách chỗ Otoya ngồi hai ghế.
“Ông chủ, cho một blend.”
Chờ một lúc, chủ tiệm bưng ra một cốc cà phê. Hệt như mọi khi, đó là một hương vị nồng nàn đủ sức thỏa mãn một kẻ kén chọn cà phê như Jirou.
“Jirou-chan, thử đoán blend ngày hôm nay coi nào.”
Chủ tiệm thường xuyên hỏi anh đoán loại hạt dùng trong blend cho bớt chán.
Jirou đưa mặt lại gần cốc, khịt khịt mũi, ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp.
“Nền là Colombia, Brazil, rồi thêm Kilimanjaro và Robusta.”
“Ngoạn mục! Quả không hổ là Jirou-chan.”
Cùng một khuôn mặt tự hào như muốn nói “Hiển nhiên thôi”, Jirou đưa cà phê lên miệng nhấp một cái thì chợt, Otoya từ hai hàng ghế cách đó bất ngờ sáp lại.
“Thấy chừng cái mũi mày hằng tự hào nay lại bị nghẹt mất rồi ha.”
“Nói gì cơ?”
“Đồng ý là blend hôm nay có nền là Colombia, Brazil, rồi thêm Kilimanjaro và Robusta. Thế nhưng…”
Otoya đưa mặt lại gần cốc hơn để cảm nhận mùi hương từ đó.
“Dù không nhiều, nhưng bên trong vẫn có trộn thêm chút Mandheling. Thế nào hả ông chủ?”
“Trời ơi, mong cậu đừng ăn nói hàm hồ nữa được không? Làm sao mà Mandheling…”
Nói đến đây, chủ tiệm ngưng lại như vừa ngộ ra điều gì đó.
“Yuri-chan, blend hôm nay là cháu nghiền hạt đúng không?”
“Dạ?”
Yuri ngẩng đầu lên, khuôn mặt thoáng lộ vẻ hồ nghi.
“Trước khi nghiền Brazil thì đầu tiên cháu có nghiền gì khác không?”
“Cháu nhớ hình như là… Mandheling thì phải.”
Nghe lời đáp ấy, khuôn mặt chủ tiệm lộ rõ vẻ cay đắng như thể vừa nuốt cái ực một cốc espresso rang kiểu Ý.
“Otoya-chan trả lời chính xác.”
“Đấy bảo mà.”
Thấy Otoya giương giương tự đắc, Jirou lườm anh ta một cái.
Khi nghiền hạt, chủ tiệm phải rửa máy nghiền mỗi lần đổi sang loại hạt khác. Nếu không làm thế thì một ít bột từ hạt trước sẽ bị lẫn với hạt sau. Tuy nhiên, Yuri lại vô cùng qua loa đại khái, và nếu không được bảo trước thì cô sẽ chẳng thèm rửa máy nghiền mà cứ thế nghiền tiếp luôn. Hẳn hôm nay là một ngày như thế.
Điều bất ngờ ở đây là khứu giác nhạy bén của Otoya. Chẳng lẽ anh ta thực sự đã ngửi ra cái mùi Mandheling thoang thoảng còn sót lại trên máy nghiền hay sao? Nhìn khuôn mặt đắc thắng của Otoya, chủ tiệm chợt thầm nhủ như vậy.
Jirou còn bất ngờ hơn hẳn. Anh chưa từng nghĩ mình lại để thua một con người.
Vốn dĩ Jirou cũng ngửi thấy một hương vị kỳ lạ ngoài số loại hạt vừa trả lời, thế nhưng anh lại nghĩ điều đó chẳng đáng để tâm, mà anh cũng chẳng thích Mandheling đến thế, thành thử anh chẳng thèm đề cập đến nó.
Thỉnh thoảng người đàn ông này lại làm anh bất ngờ như thế.
Cũng có thể là hắn chỉ đang phỏng đoán. Dù vậy, gã đã có thể nói ra điều mà bản thân không quá chắc chắn. Hẳn gã phải vô cùng tin tưởng trực giác của bản thân thì mới có thể làm được như vậy.
Anh đã nghe rằng gã là một tay chơi vĩ cầm có tiếng, nhưng có lẽ hắn thậm chí còn sở hữu năm giác quan ưu việt hơn hẳn so với người thường.
Có khi nào, nghệ sĩ nào cũng như thế này?
Jirou vô cùng yêu thích nghệ thuật.
Tộc Wolfen sống thọ hơn hẳn so với con người. Để cuộc sống dài đằng đẵng ấy không bị nhàm chán, Jirou đã thưởng thức âm nhạc, hội họa và cả văn học. Đây hẳn cũng là một biện pháp để Jirou chống lại dòng máu tộc Wolfen - vốn dĩ mang tính thú nhiều hơn tính người, luôn ép buộc anh sống bằng bản năng.
Jirou đã luôn cố gắng không để tộc Wolfen bị coi là bộ tộc man rợ chẳng khác nào thú vật. Bởi là cá thể cuối cùng còn sống sót, Jirou vô cùng nỗ lực thay đổi định kiến ấy.
Tất thảy những nghệ sĩ thuộc nhiều loại hình nghệ thuật khác nhau mà Jirou từng tiếp xúc cho tới ngày nay, ai nấy cũng đều sở hữu giác quan nhạy bén đến đáng ngạc nhiên.
Có lẽ nào Otoya cũng là một trong số đó?
Nghĩ đoạn, chợt từ tận đáy lòng Jirou nảy sinh lòng tôn kính dành cho người đàn ông này, nhưng anh nhanh chóng phủi chúng đi.
Gã này đâu có thượng đẳng đến thế. Thái độ lồi lõm, lúc nào cũng đứng từ trên cao nhìn xuống người khác, thích gì nói nấy, muốn gì làm nấy, tính cách thì lại quá sức tùy tiện. Nhân cách bại hoại nhường ấy, dầu có chút giác quan vượt trội hơn con người thì cũng chẳng đáng để tôn trọng… hay chính xác hơn, hắn là loại người buộc phải bị khinh miệt.
Trên hết, gã này đang nhắm tới Yuri. Vậy há chẳng phải chính là tình địch của mình hay sao? Jirou thầm nhủ, rồi lại liếc nhìn Otoya - người vẫn còn say trong cơn men chiến thắng trận chiến đoán hạt và đang nhăn nhở ngắm Yuri.
Đúng khi ấy, có một tiếng leng keng phát ra từ quầy uống, khiến Yuri hét lên một tiếng. Ấy chính là tiếng Yuri đánh rơi và làm vỡ chiếc cốc đang rửa.
“Cháu xin lỗi ạ.”
“Trời, chịu cháu rồi đấy. Lần tới nhớ cẩn thận nghe chưa.”
“Vâng, cháu thực sự xin lỗi ạ.”
Chủ tiệm tỏ thái độ bao dung trước vẻ xin lỗi chân thành của Yuri, nhưng thực tế đây không phải lần đầu Yuri làm vỡ chén đĩa. Cứ tầm hai ngày một lần, Yuri sẽ làm vỡ cái gì đó tại Café mald'amour này. Có lẽ đó là bởi tính cách qua loa đại khái cùng vẻ lóng ngóng đến cực đoan của cô nàng.
“…… Có khi nào cháu…”
“Dạ?”
“Chờ bác một chút.”
Từ quầy uống, Yuri, Otoya cùng Jirou tỏ rõ thái độ hiếu kỳ không biết chủ tiệm định làm gì, chợt ông bước ra, mang theo một miếng đậu phụ.
“Cháu thử dùng đũa gắp cái này lên ăn xem sao.”
Yuri phồng má.
“Xin đừng coi cháu như con ngốc đi ạ. Chỉ là đậu phụ thôi mà, đời nào có chuyện cháu lại lóng ngóng đến mức đó kia chứ.”
Thế nhưng dù Yuri có cố sức gắp cỡ nào thì miến đậu phụ cũng bị vỡ thành từng mảnh, chẳng làm sao đưa được đến miệng cả.
“Biết ngay…”
Thấy chủ tiệm tỏ vẻ thông suốt, Otoya lại nhớ tới bộ phim truyền hình hồi trước mình từng xem. Hình như trong đó cũng có một cảnh tương tự thế này, một viên cảnh sát lóng ngóng không sao dùng đũa gắp đậu phụ cho được. Nhìn Yuri - vốn lóng ngóng lại nghiêm túc và ghét thua cuộc - nổi cả gân trán lên để gắp đậu phụ thế kia quả tình là giống viên cảnh sát ấy y đúc[note52470].
À không, có lẽ chính vì lóng ngóng nên cô mới nghiêm túc rồi dễ cáu chăng? Những con người khéo léo tháo vát thì sẽ không nổi đóa lên vì những chuyện thế này đâu.
Khỏi cần phải nói, vẻ lóng ngóng của Yuri đối với Otoya lại là một điểm đáng yêu, và Jirou cũng cảm thấy tương tự. Chủ tiệm cũng có cảm giác như thế, nhưng khác với hội Otoya, ông lại ở bên chịu thiệt hại do dụng cụ trong tiệm cứ bị phá hết lần này đến lần khác, thành thử chẳng thể nào buông lời yêu thương cho nổi.
Mẹ của Yuri là một kỹ sư.
Bằng một cách nào đó, bà đã biết đến tổ chức chống lại Fangire “Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ” và trở thành một thành viên trong đó, rồi bắt tay vào công cuộc phát triển vũ khí chống lại Fangire. Thanh Fangire Slayer mà Yuri vẫn hay dùng để chiến đấu với Faire chính là một trong những món mẹ cô tham gia phát triển, nên với Yuri, thứ này hệt như kỷ vật từ bà vậy.
Mẹ cô đã góp công lớn trong công cuộc chiến đấu chống lại Fangire, nhưng rồi chuyện ấy cũng trở thành cái nghiệp bà phải gánh chịu.
Bà đã bị một Fangire tấn công, để rồi mất mạng.
Khi ấy Yuri mới 10 tuổi, còn đang chơi nhảy dây cùng bè cùng bạn thì thấy giáo viên xanh mặt bước vào, bảo cô nhanh chóng về nhà.
Yuri đã mất ba từ sớm, vừa theo cậu mợ đến bệnh viện thì cũng vừa lúc mẹ cô trút hơi thở cuối cùng.
Khuôn mặt khi ra đi của bà trông vẫn thật xinh đẹp, nhưng cô có thể hiểu được khi nghe nhóm người lớn nói chuyện, rằng bà đã bị thương nặng tại vùng cổ hiện đang được băng trong vải trắng kia.
Sau khi đã mất cả ba cả mẹ, Yuri lịch sự khước từ khi cậu mợ yêu cầu cả ba sống chung, rồi bắt đầu sống tự lập với số tiền hỗ trợ tối thiểu.
Cô không muốn nhận lời giúp đỡ từ bất cứ ai, bởi đó chẳng khác nào cô đang tự thừa nhận bản thân mình yếu đuối. Cô ghét điều đó.
Dẫu không còn ba mẹ, tôi vẫn có thể tự mình sống theo kỷ cương, cô muốn chứng minh điều đó. Tư tưởng hạn hẹp như thế này âu cũng xuất phát từ sự lóng ngóng và nghiêm túc trong tư duy của cô mà ra.
Phải đến khi tốt nghiệp cấp ba Yuri mới biết rằng mẹ mình không hề ra đi vì “tai nạn” như người ta thông báo ngày xưa, mà là bởi bị Fangire tấn công.
Từ đó, Yuri - đến giờ vẫn luôn sống một mình - đã gia nhập “Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ”. “Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ” nguyên là một tổ chức mà vô vàn gia quyến của những người bị Fangire giết hại tham gia.
Do là con gái của một kỹ sư tài năng nên Yuri cũng được liệt vào danh sách thành viên dự khuyết từ sớm, nhưng phải tới khi tốt nghiệp cấp ba cô mới được chiêu mộ chính thức.
Sau khi đã biết nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của mẹ cùng những thiệt hại do Fangire gây ra, Yuri đã lập tức quyết định. Với tư cách thành viên của Tổ chức, cô sẽ cống hiến bản thân để không một ai phải chịu hoàn cảnh giống như cô nữa.
Trên hết, việc này cũng là để cô kế thừa di nguyện từ người mẹ quá cố.
Quyết tâm của Yuri không thể nào lay chuyển.
Sau đó cô đã vào khu huấn luyện của tổ chức rồi thành thạo những kỹ thuật để chiến đấu chống lại Fangire. Khi còn học cấp ba, cô đã từng thuộc câu lạc bộ điền kinh, bộ môn chạy cự ly trung bình, nên cô vô cùng tự tin vào thể lực của bản thân. Đồng thời cũng nhờ có tố chất mà cô nhanh chóng tiếp thu được những kỹ thuật chiến đấu, khiến cô nổi bật lên hẳn trong hàng ngũ đồng nghiệp khi xét về sức mạnh thể chất.
Nếu buộc phải nêu một nhược điểm của Yuri khi làm thợ săn Fangire, thì hẳn đó là việc cô thường quá đắm chìm vào việc chiến đấu với kẻ địch trước mặt mà thỉnh thoảng đánh mất đi tính khách quan. Điều này hẳn là do tính cách lẫn tầm nhìn hạn hẹp của cô nàng, khó lòng mà cải thiện được, thế nhưng những chiến công cô đạt được trong thực chiến là quá đủ để những người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Có một số thợ săn Fangire làm việc theo nhóm, nhưng Yuri không muốn dựa dẫm vào đồng đội mà chuyên tự mình làm việc đúng như tính cách của cô.
Chính vì vậy mà tới tận bây giờ, Yuri vẫn luôn chiến đấu một mình.
Cuộc đời của một thợ săn Fangire thường vô cùng đơn độc, bởi gia đình và bạn bè thân thiết sẽ có nguy cơ gặp nguy hiểm vì bị cuốn vào trận chiến.
Có rất nhiều Fangire sở hữu tính cách cao ngạo, nên chúng hiếm khi đụng tới gia đình các thợ săn nếu họ không phải chiến binh, nhưng dù vậy cũng khó mà bảo đảm cho được.
Các đồng chí tại “Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ” đều có chung ý chí, nhưng cũng chưa tới độ gọi nhau là “bạn bè”. Mà vốn dĩ, Yuri cũng như các thợ săn khác đều đã mất gia đình, và đã luôn sống một cuộc đời vắng bóng sự tồn tại mang tên “bạn bè” rồi.
Dẫu vậy, bản tính Yuri không hay dựa dẫm vào người khác mà cũng chẳng ưa gì đám đông, cô lại thấy thế này thoải mái hơn hẳn. Người duy nhất Yuri thường xuyên nói chuyện là bác chủ tiệm ở chỗ làm thêm, coi như là để có mối liên kết tối thiểu giữa đời sống sinh hoạt của mình với xã hội.
Chính vì thế mà dạo gần đây, Yuri mới cảm thấy phức tạp khi có tới hai gã đàn ông sấn tới tiếp cận mình.
Vì làm việc trong một tiệm cà phê nên đương nhiên Yuri có nói chuyện với khách hàng và cũng thân thiết với họ ở mức độ nhất định. Thế nhưng thái độ của hai người kia lại đi quá giới hạn.
À không, để mà nói chính xác thì vấn đề chỉ nằm ở Kurenai Otoya mà thôi. Jirou vốn đã luôn là khách hàng thân thiết của tiệm, và rõ ràng anh ta có hứng thú với cô nên cô cũng tò mò về anh. Có điều, anh ta cũng chưa từng thẳng thắn bộc bạch đến như thế cho tới khi Otoya xuất hiện. Thậm chí anh ta còn bày tỏ vô số thái độ đáng ái ngại với cô, và cái vẻ táo bạo ấy chỉ có thể là do Kurenai Otoya gây ảnh hưởng xấu chứ chẳng thể là ai khác.
Không ai biết gì về người đàn ông mang tên Jirou, và với vẻ ngoài điển trai kiểu hoang dã cùng phong thái quý tộc kia, cô đồ rằng xung quanh anh ta luôn phải có bóng hình phụ nữ.
Cô không rõ anh ta làm nghề gì, nhưng theo lời đồn đại chẳng biết chủ tiệm nghe được ở đâu thì anh ta đã cặp kè với rất nhiều “phú bà” nên không quá lo lắng chuyện tiền bạc. Nghĩ lại thì đúng là lần nào vào tiệm anh ta cũng khoác lên mình một chiếc áo sơ mi mới coóng gọn gàng.
Hãn hữu lắm mới có lần nhóm phụ nữ có vẻ quen biết với Jirou ghé tiệm, nhưng mặc cho người ta đồn đoán về bản tính phóng khoáng trong quan hệ với nữ giới, hóa ra lại chẳng có màn cãi vã hay đánh ghen nào xảy ra cả. Họ chỉ thưởng trà đầy thanh lịch rồi ai về nhà nấy, khiến Yuri không khỏi cảm thấy kỳ quặc.
Chính vì Jirou như thế nên cho dù anh ta có hứng thú với cô, cô cũng chỉ nghĩ rằng mình là một phần trong hằng hà sa số những người phụ nữ mà anh ta quan tâm mà thôi.
Chưa kể, trong tâm Yuri bây giờ chỉ có việc chiến đấu với Fangire là quan trọng, chẳng còn không gian nào để nhét cho vừa xúc cảm yêu đương nữa.
Về phần Kurenai Otoya, đó đích thị là lần gặp mặt tệ nhất cô từng trải nghiệm. Một tay tán gái điển hình, cùng những lời lẽ có cánh đến nổi cả da gà.
Đồng ý là màn biểu diễn vĩ cầm tại khán phòng ấy đã lau động tâm can cô, nhưng điều ấy cũng chỉ chứng tỏ anh ta là một nghệ sĩ ưu tú, chứ còn có muốn can hệ với anh ta như một người đàn ông hay không lại là một chuyện khác.
Mặc dù chỉ là do dòng đời xô đẩy, Otoya đã bị vướng vào trận chiến với Fangire. Đó mới là điều khiến cô để tâm. Để người thường can thiệp vào trận chiến chống lại Fangire, đối với một thợ săn Fangire chuyên nghiệp mà nói thì rõ ràng đây là sai lầm lớn nhất cô từng mắc phải. Chỉ riêng việc đó đã khiến Yuri phải chán ghét bản thân, nói gì đến việc chính cô đã được Otoya cứu trợ trong trận chiến ấy. Điều này đã khiến lòng tự trọng trong Yuri bị tổn thương sâu sắc.
Tuy nhiên, nhìn lại cô mới thấy sức mạnh của Otoya quả thực là kỳ lạ.
Như bình thường thì con người vừa thấy Fangire một phát là tay chân đã run lẩy bẩy rồi, nói gì đến việc đứng lên chống lại chúng. Otoya lần đầu thấy Fangire có vẻ cũng đã thoáng bất ngờ, nhưng anh ta cũng lập tức với lấy bất cứ thứ gì có trong tầm tay làm vũ khí. Phải can đảm chừng nào mới có thể làm được như vậy?
Dầu cho Yuri có coi Otoya là đối tượng đáng khinh miệt, thì cũng phải thừa nhận rằng cô cũng có mang trong mình chút hứng thú với anh ta.
Chưa kể, cô cũng đã luôn để ý đến cái đêm mình đi thảo phạt Meister Fritz von Mayer. Khi ấy cô đã bị Meister - sau khi lộ nguyên hình là một Fangire - đuổi theo ráo riết, cuối cùng bị bất tỉnh. Bình thường thì rõ ràng giờ này cô đã chẳng còn tỉnh dậy nổi nữa rồi.
Ấy thế mà, cô vẫn còn sống.
Có lẽ đã có ai cứu giúp cô chăng? Nếu vậy thì chí ít có thể loại trừ những đồng nghiệp thợ săn Fangire của cô, do cả cô lẫn họ đều hoạt động cá nhân.
Phải về sau cô mới nghe được từ chủ tiệm rằng, vào hôm đó, cả Otoya lẫn Jirou đều lần lượt tới tiệm tìm cô.
Có khi nào Otoya hay Jirou đã tới cứu mình? Hoặc cũng có khi nào, họ đã chung tay?
Yuri đã nhiều lần nghĩ tới chuyện hỏi thẳng bọn họ, nhưng rồi lại nghĩ, chẳng đời nào có ai trong số đó chịu trả lời cô đàng hoàng đâu— mặc khác, là một thợ săn Fangire, cô không muốn thừa nhận rằng mình đã được người bình thường cứu giúp, thành thử cuối cùng cô cũng chẳng hỏi nữa.
Giờ nghĩ lại, đây là lần đầu tiên Yuri có hứng thú với người lạ khác giới, tất nhiên là tạm chưa tính tới chuyện yêu đương.
Yuri rất đẹp, nên có lẽ đã có rất nhiều gã trai bày tỏ thiện ý với cô, thế nhưng bản thân Yuri luôn tỏa ra một bầu không khí đẩy người khác ra xa.
Tất nhiên, điều cô đang ôm trong lòng chỉ đơn thuần là hứng thú, chẳng hề can hệ gì đến chuyện yêu đương.
Do được nuôi dạy không giống ai nên cô cũng chẳng được trải qua một tuổi trẻ bình thường. Thế nhưng do hai tên đàn ông này mà Yuri lại cảm thấy như có một cảm xúc gì đó bản thân chưa từng cảm nhận đang dần nảy nở trông cô.
Nghĩ vẩn nghĩ vơ, Yuri quan sát Otoya và Jirou đấu khẩu trong khi duy trì một khoảng cách mơ hồ tại quầy uống, để rồi một lần nữa chiếc cốc lại trượt khỏi tay Yuri, vang lên một âm thanh chói tai…
1986 / 2008
“Tại sao tôi lại không nhận ra sớm hơn kia chứ…”
“Xin lỗi, tại em tự nhiên mơ màng quá.”
“Tôi cũng vậy thôi mà.”
“Em thật sự xin lỗi, vậy nên… xin lỗi, anh đạp nhanh lên với.”
Shizuka ngồi trên yên sau chiếc xe Wataru đang đạp, bám chặt lấy người cậu để khỏi ngã rồi chắp hai tay lại xin lỗi trong tâm.
Hôm nay Shizuka có hẹn với bạn, nên ngay từ đầu đã xin rời lớp vĩ cầm sớm hơn mọi khi. Dẫu vậy, hai người lại lỡ chú tâm quá mức, thành thử đến khi nhận ra thì đã đến giờ hẹn với người bạn kia từ thuở nào rồi.
Thấy Shizuka nước mắt lưng tròng tất tả chuẩn bị ra về, Wataru đã đề nghị chở cô ra ga bằng xe đạp.
“Em biết ơn lắm, nhưng mà… đây là lần đầu anh chở hai phải không? Có sao không ạ?”
“Chắc cũng không sao đâu.”
Shizuka ngồi trên yên sau định quay người về hẳn một phía, nhưng làm vậy chỉ khiến xe bị mất thăng bằng mà thôi. Quả thực cô có để ý cái váy, nhưng rồi quyết định đành ngồi làm sao cho Wataru dễ lái. Dù vậy, mối quan tâm của Shizuka lại hóa thừa thãi.
Vừa khi Wataru đạp lên bàn đạp, chiếc xe trượt đi mượt mà đến bất ngờ.
Chiếc xe này được hai người chọn mua cỡ hai tuần trước, do Shizuka đề xuất để mở rộng phạm vi di chuyển của Wataru ra thêm một chút.
Trước giờ Wataru chưa một lần lái xe đạp, vậy mà khi luyện tập cùng Shizuka, cậu ta lại điều khiển trơn tru đến khó tin. Chưa kể, rõ ràng đây là lần đầu cậu chở hai, ấy thế mà lại chẳng gặp chút khó khăn nào.
Mình đã mong rằng anh ấy sẽ phải bối rối một hồi kia… Chán thật.
Shizuka vốn đã định cầm tay chỉ dạy từng đường đi nước bước cho cậu, tựa như một người mẹ dạy con lần đầu lái xe cơ, vậy nên giờ đây cô có chút thất vọng.
Lần đầu gặp mặt, Wataru hệt như một đứa trẻ thơ ngây, và niềm vui sướng của Shizuka chính là chỉ dạy cho cậu từng chút một về thế gian này… hay đáng ra phải là như vậy.
Ấy thế mà, một khi cánh cửa bung mở, Wataru lại thể hiện khả năng thích ứng khéo léo thần sầu, chẳng sao tưởng tượng được rằng cậu ta đã phong bế bản thân trong dinh thự cho tới khi trưởng thành.
Thần kinh vận động của cậu ta đặc biệt tốt, và trong những môn như bowling hay đánh bóng, cậu ta lại đạt được điểm số khó mà tin nổi rằng đây là lần đầu cậu ta được chơi. Mỗi lần như thế trong lòng Shizuka lại sinh cảm giác bực bội, cứ thầm mong cậu ta chơi tệ tệ một chút.
Cả cái xe đạp này cũng vậy. Từ lúc cậu ta đi được tới giờ mới được hai tuần, ấy thế mà đã có thể chạy an toàn khi có cô ngồi yên sau rồi.
Cảm giác sao mà bất công.
Tay ôm ghì lấy bờ hông Wataru, Shizuka ngắm nhìn bờ lưng cậu ta.
Mỗi lần Wataru giỏi điều gì đó, Shizuka lại thấy cô đơn.
Có khi đây chính là… cảm giác của người mẹ khi buộc phải xa con khi nó trưởng thành?
Ban đầu cô cũng nghĩ như thế, nhưng dạo gần đây, cô nhận ra rằng đó không phải nguyên do duy nhất.
Wataru đang dần trở nên xa cách.
Khi bốn mắt thoáng chạm nhau trong lớp vĩ cầm, cậu ta sẽ cẩn trọng đảo mắt đi. Khi cô chuẩn bị bắt chuyện thì cậu ta sẽ lập tức im bặt.
Chẳng lẽ anh ấy giận vì mình biểu diễn không khá hơn chút nào?
Bản thân cô cảm thấy mình đang khá lên từng ngày, nhưng có khi nào với Wataru thì như vậy vẫn là chưa đủ?
Có suy nghĩ bao nhiêu thì cuối cùng cô cũng chẳng thể tìm ra câu trả lời. Thế rồi, Wataru càng tỏ thái độ như vậy, trong đầu Shizuka lại càng bị hình bóng Wataru xâm lấn.
Từ lần đầu gặp nhau, cô đã nghĩ cậu là một thanh niên điển trai. Có phần yếu đuối và khó lòng trông cậy được, nên cô mới được thôi thúc bởi cảm giác muốn được làm gì đó cho cậu ta.
Tuy vậy, Wataru giờ đây đã có thể tự mình làm được rất nhiều thứ, thậm chí còn giang tay giúp đỡ Shizuka như hôm nay vậy.
Thay vì được Shizuka bảo vệ, giờ đây cậu còn có một cơ thể săn chắc đúng chất con trai. Bờ lưng Wataru đập vào mắt cô bây giờ thật rộng, thật đáng tin cậy làm sao.
Trong một khắc, thẳm sâu trong trái tim Shizuka chợt hiện lên khung cảnh Wataru đang ôm lấy mình, nhưng rồi cô vội vã xua hình ảnh đó đi.
Quan hệ của mình với Wataru đâu phải như thế.
Bây giờ là vậy, và mãi sau này cũng không thay đổi.
Wataru là thầy dạy vĩ cầm cho cô, và cô là giáo viên dạy Wataru về thế giới. Chỉ như vậy mà thôi, không hơn không kém.
Tuy nhiên, nếu là như vậy thì khi Wataru đã có thể tự mình làm mọi thứ, rồi vai trò của Shizuka kết thúc, quan hệ của họ sẽ ra sao?
Miễn Shizuka còn được học vĩ cầm thì quan hệ của họ vẫn sẽ là giáo viên - học sinh, nhưng khi đến chuyện đó cũng kết thúc thì sao?
Shizuka thử tưởng tượng chuỗi ngày không có Wataru ở bên, nhưng cô không thể. Bởi cô có cảm tưởng như sẽ xuất hiện một cái hố sâu hoắm khoét vào lồng ngực mình.
Mình đang kiếm tìm điều gì ở Wataru?
Cô có thể mường tượng ra câu trả lời, nhưng rồi lập tức ngừng suy nghĩ bởi cô nghĩ nếu diễn tả thành lời thì nó sẽ vỡ ra mất.
Liệu rằng quan hệ này có tồn tại mãi mãi hay chăng?
Bản thân cô thừa biết rằng quan hệ giữa người với người chẳng đời nào tồn tại vĩnh cửu cho được, vậy nhưng…
Shizuka ôm chặt lấy bờ hông Wataru, vờ như suýt thì ngã để nhấn cơ thể mình vào tấm lưng ấy.
Đôi mắt nhắm nghiền, chợt cô cảm giác như con tim mình đang đập mạnh hơn.
Cơn gió thoảng qua, vuốt ve bờ má Shizuka.
◯
May sao hôm qua mình rửa xe trước.
Dưới bầu trời trong xanh không một gợn mây, Aso Megumi vừa lái xe trên cao tốc vừa nghĩ. Radio trên xe phát tin tức về cuộc bầu cử tổng thống tại Hợp chủng quốc Hoa Kỳ cho hay rằng năm nay có thể sẽ là năm đầu tiên nước này chào đón một thủ tướng là người da đen.
Tối hôm qua, Megumi chợt nhận một cuộc gọi từ “Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ” chi nhánh Nhật Bản yêu cầu cô đi đón một thợ săn từ Hoa Kỳ về nước, và niềm kiêu hãnh của Megumi không cho phép cô đi đón người đồng đội sẽ trở thành thành viên mới cùng chi nhánh kia trên một con xe bẩn thỉu.
Luôn luôn xinh đẹp, mãi mãi lôi cuốn, tỏa sáng chói lọi - Ấy chính là châm ngôn của Megumi.
Do hành nghề người mẫu để kiếm sống, nên cô vô cùng hãnh diện về ngoại hình của bản thân. Cô muốn đảm bảo rằng không chỉ lớp trang điểm hay trang phục, mà cả mọi vật dụng cá nhân cũng phải thật gọn gàng ngăn nắp, không để lộ ra một kẽ hở nào. Đó chính là nguyện vọng của Megumi.
Tuy nhiên, xét về nền tảng thì vẫn có một vấn đề to bự cản trở Megumi đạt được nguyện vọng ấy.
Đó chính là tính cách bẩm sinh của cô nàng.
Khi hỏi ba thì có vẻ cô giống tính mẹ y đúc, thành thử cô cũng có phần căm hận cái gọi là “gen di truyền”, nhưng có lẽ nguyên nhân chủ yếu là tại cô sống trong môi trường gà trống nuôi con. Để mà nói thật ngắn gọn, tính cách của Megumi có thể được miêu tả trong bốn chữ “qua loa đại khái”.
Bảo là “không để ý những vấn đề nhỏ nhặt” thì nghe cũng lọt tai đấy, nhưng cô nàng lại có vẻ phóng khoáng đậm chất đàn ông, chẳng có lấy chút tinh tế hay thanh lịch nào ở phụ nữ cả. Chính điều này đã khiến cô trăn trở biết bao lâu.
Vậy nên cái hành động tùy hứng đem xe ra nhà rửa xe tự động đánh bóng một phát ngày hôm qua quả thực là một phép màu. Thế này thì cô không phải lo bị người mới coi thường là một kẻ lôi thôi luộm thuộm nữa rồi.
Phải, ấn tượng đầu tiên là vô cùng quan trọng. Đặc biệt là khi đối tượng là người khác giới.
Megumi chỉ mới được thông báo rằng thợ săn mới sẽ đáp xuống sân bay là nam thôi. Đặc điểm nhận dạng chỉ có một chiếc đồng hồ đeo tay sở hữu chức năng đặc thù dành riêng cho các thành viên trực thuộc “Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ”, nhưng thế là quá đủ rồi.
Đã là thợ săn với nhau thì sẽ phân biệt được bằng một thứ mùi đặc trưng.
Cô không biết đối phương là người như thế nào. Cô mong đó sẽ là người ưa nhìn một chút, có điều, do tính chất công việc thợ săn mà cánh đàn ông đồng nghiệp cô gặp được cho tới giờ phần lớn là dạng vai u thịt bắp, chẳng một ai hợp gu với Megumi cả, nên chắc lần này cô cũng không nên kỳ vọng quá nhiều.
Giờ nghĩ lại, không biết cặp đôi dễ thương Wataru-Shizuka mình gặp được ở Café mald'amour dạo này thế nào rồi nhỉ?
Đàn ông con trai mà có khuôn mặt ưa nhìn như Wataru mới đánh được vào gu của Megumi.
Nói vậy thôi, chứ cô cũng chẳng định cướp Wataru khỏi một cô bé thơ ngây kiểu thỏ con như Shizuka đâu. Vốn dĩ, cậu ta quá mức không đáng tin cậy, nên dẫu rằng bản năng làm mẹ trong lòng có thôi thúc cô bảo vệ cậu ta đấy, nhưng để coi là đối tượng yêu đương thì khó lắm.
“Mong là không phải ông chú già cứng cựa nào đó.”
Megumi lẩm bẩm, nhấp nháy đèn xin chuyển làn để vượt con xe đang chạy trước mặt.
Ngẫm lại thì, đã bao nhiêu năm mình không yêu đương gì rồi nhỉ?
Cô đã luôn mong rằng mình có thể yêu, nhưng không phải bạ ai cũng yêu được. Megumi mong được tình yêu tìm đến hơn là kiếm tìm tình yêu.
Megumi xinh đẹp nhường này, đương nhiên sẽ có rất nhiều tên con trai tiếp cận tán tỉnh cô, và trong số đó cô sẽ luôn có thể tìm ra một tên tạm gọi là đáp ứng được điều kiện của mình rồi hẹn hò với hắn. Thế nhưng, cô lại thấy tình yêu kiểu đó thật vô vị.
Cô được yêu chiều như thế âu cũng là nhờ trẻ trung xinh xắn, thế nhưng những đặc điểm này sẽ còn kéo dài được bao lâu đây?
“Hạn sử dụng” của phụ nữ vô cùng ngắn ngủi.
Nếu cứ tiêu xài khoảng thời gian quý giá đó cho những mối tình vô vị thì về sau có hối cũng chẳng kịp.
Đã là như vậy thì mình muốn yêu thật lớn! Đủ lớn để người đời phải ghen tị!
Đối phương phải là một người mà Megumi sẵn sàng dâng hiến toàn bộ con tim mình. Phải là một người khiến cô phải mơ mơ màng màng dù có đang ngủ hay còn thức.
Đao to búa lớn thế thôi, đời nào có chuyện một người đàn ông như thế khi không lại xuất hiện trước mặt cô được.
Trong khi cô còn kén cá chọn canh thế này thì quãng thời gian quý giá của phụ nữ đã tiêu đi không ít.
Thời gian càng trôi thì lại càng sốt ruột.
Càng rốt ruột thì cô lại càng đặt ra nghi vấn “Có khi nào mình đã nhìn nhầm đàn ông hay không?”, rồi lại càng cảm thấy tình duyên thật quá xa tầm với.
Cái vòng luẩn quẩn chết toi gì thế này.
Chẳng lẽ đây chính là cái “Phức cảm Lọ Lem” hay “Hội chứng hoàng tử bạch mã”[note52473] mà cô thường nghe người ta đồn đại?
Tên tuổi thì thế nào mà chẳng được, nói chung là nỗi phiền não của Megumi thâm sâu nhường đó đấy.
Vừa khi đặt chân tới sảnh sân bay, đôi mắt Megumi đã dán chặt lấy một người thanh niên mà quên béng mất nhiệm vụ chính của mình là đón thành viên thợ săn mới.
Người thanh niên kia toát ra một bầu không khí hoàn toàn tách biệt khỏi những người khác tại nơi đây.
Do tính chất công việc nên cô đã thấy vô số người mẫu nam, nhưng e rằng tất cả bọn họ đều bị lu mờ trước vẻ đẹp của người thanh niên kia. À không, bản thân việc so sánh với vẻ đẹp chỉ dùng để ngắm kia đã là sai lầm rồi. Vẻ đẹp của anh ta vô cùng vững vàng, như được một thứ gì đó bên trong trợ lực.
Sau một thoáng ngắm nghía trầm trồ, Megumi mới để ý thấy một chiếc đồng hồ quen thuộc đeo trên cổ tay trái anh ta.
Có khi nào là—
Cô không thể tin vào mắt mình, nhưng nhất định không thể sai được.
Người kia chính là thợ săn Fangire trực thuộc “Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ” vừa trở về từ Hoa Kỳ.
“Tôi đã được cử tới đón anh. Tôi tên là Aso Megumi.”
Cô lên tiếng gọi, không đề cập đến tên tổ chức.
Đối phương hẳn cũng có thể nhận ra rằng Megumi là đồng đội qua chiếc đồng hồ đa chức năng kiểu nữ cô đeo trên tay.
“Cảm ơn cô rất nhiều. Tôi tên là Nago Keisuke.”
“Xe của tôi đang đỗ trong bãi nên…”
Nói đoạn, Megumi vươn tay ra định cầm một túi hành lý Nago đang cầm trên tay, nhưng rồi anh ta nhẹ nhàng từ chối.
“Tôi không thể để phụ nữ cầm hành lý hộ mình được.”
Dù đây có là phong thái đối xử với nữ giới ở phương Tây hay là chính chủ trương của Nago thì cách hành xử khéo léo ấy cũng đã gia tăng thiện cảm ở Megumi đối với anh ta.
Nụ cười thẹn thùng nơi khóe môi kia cũng không chê vào đâu được.
Megumi vốn luôn nghĩ rằng đàn ông thì phải cười thật sảng khoái, thành thử nhìn Nago đã đẹp trai giờ lại càng điển trai hơn nữa.
Biết rằng ngay từ đầu Megumi đã luôn có hứng thú xem thợ săn mới sẽ là người như thế nào, nhưng khi đứng trước “thượng phẩm” vượt xa mọi dự liệu thế này, tinh thần cô chợt trào dâng như núi lửa phun trào.
Tất nhiên cô không thể để chỗ cảm xúc đó trào lên mặt rồi.
“Anh bay từ Los Angeles về mất bao lâu vậy? Chắc mệt lắm phải không?”
“Tôi bay mất tầm 11 tiếng, thế nhưng chuyến bay lại tương đối thoải mái.”
Đương duy trì hình tượng là một đàn chị trong làng thợ săn Fangire chi nhánh Nhật Bản, Megumi vẫn cố hết sức moi móc mọi thông tin có thể về đối phương.
“Anh làm công việc này từ khi nào vậy?”
“Tôi gia nhập khu huấn luyện hồi 17 tuổi.”
Khu huấn luyện ý là ở bên Hoa Kỳ hay Nhật Bản đây?
“Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ” thiết lập cứ điểm trên toàn thế giới, nên cái nào cũng có khả năng cao như nhau.
Megumi chỉ có thể đáp lại “Vậy à”, như thể cô biết Nago sẽ cảm nhận được lòng hiếu kỳ trào dâng trong cô nếu cứ hỏi liền tù tì.
Thế nhưng, chỉ cần một mảnh thông tin có trong lời đáp của Nago là quá đủ cho “công cuộc điều tra” của Megumi rồi.
Anh ta nhập khu huấn luyện sớm hơn mình một năm. Bình thường thì phải tốt nghiệp cấp ba, gia nhập Tổ chức rồi mới bắt đầu huấn luyện cơ mà, hay anh ta có hoàn cảnh đặc biệt nào đó? À mà, năm học ở Hoa Kỳ chia thế nào ấy nhỉ?
Ôm trong mình những suy nghĩ vẩn vơ, Megumi và Nago lên xe, rồi lái tới nơi ở mới của Nago - một khu chung cư được Tổ chức chỉ định.
Trên đường cao tốc, Nago và Megumi trao đổi thông tin với nhau từng chút một. Nago lớn hơn cô tầm hai tuổi, anh đã sống ở Hoa Kỳ từ năm 12 tuổi do tính chất công việc của ba. Người ba ấy đã mất từ lâu, và giờ đây chỉ còn người mẹ anh là còn lưu lại ở Hoa Kỳ. Nago cũng nói thêm rằng anh có chút lo lắng khi để mẹ lại một mình mà trở về Nhật Bản.
Một người đàn ông tầm tuổi Nago mà lại thẳng thắn bày tỏ tình yêu dành cho mẹ mình quả tình là rất hiếm có, và chính điều này lại càng khiến thiện cảm của Megumi dành cho anh tăng lên.
Sau rốt, chủ đề lại quay sang tình hình Fangire tại Hoa Kỳ.
Tỷ lệ Fangire xuất hiện và phạm vi phát sinh sự việc tại đó cũng xêm xêm Nhật Bản.
Có không ít người dân Hoa Kỳ được sở hữu súng, và phần nhiều trong số đó khi bị tấn công đã dùng súng để đám trả Fangire, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là kháng cự vô ích - Nago nói.
Cách duy nhất để tiêu diệt Fangire chính là phá vỡ hạch tâm - vốn là một phần cơ thể chúng, mà vị trí hạch tâm lại khác nhau tùy từng cá thể. Ngoài nơi đó ra thì dù có bắn vào đâu cũng chẳng có nghĩa lý gì hết.
Xác định vị trí hạch tâm qua cái nhìn đầu tiên, rồi phá vỡ nó chỉ bằng một phát bắn là việc vô cùng khó khăn kể cả đối với những thợ săn Fangire đã trải qua biết bao khóa huấn luyện.
Thế nhưng, Nago lại tiếp lời, một thứ vũ khí chống-Fangire được phát triển tại Hoa Kỳ sẽ hoàn toàn thay đổi cục diện.
Megumi cũng đã nghe loáng thoáng về món vũ khí ấy, một món vũ khí tối tân mang tính cách mạng sẽ thay đổi hoàn toàn thế trận đối đầu với Fangire. Và nguyên do chính khiến Nago về nước thực ra là để mang món vũ khí đó về Nhật Bản.
Chỉ cần có món vũ khí ấy, nhân loại sẽ sở hữu ưu thế áp đảo khi đối đầu với Fangire.
Thế nhưng Megumi sẽ không có cơ hội nào để mục sở thị món vũ khi ấy cho tới khi chở được Nago về chung cư rồi đưa anh ta tới chi nhánh Nhật Bản của Tổ chức vào một ngày khác.
Chiếc xe Megumi lái rời đường cao tốc rồi xuống đường thường.
Khu chung cư Nago sẽ sống được đặt gần cứ điểm “Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ”, và cũng ngay sát nơi Megumi đang sống luôn.
Khi chiếc xe chuẩn bị đến đích, Nago lại chợt yêu cầu cô đánh rẽ một chút.
“Có một nơi nằm trên đỉnh đồi có thể trông ra bờ biển bên ngoài thành phố. Trước khi tới Hoa Kỳ, tôi đã sống gần đó và thường được ba mẹ dẫn ra đó. Tôi muốn được tới nơi đó lần nữa.”
Megumi hiểu. Một khi đã tới chung cư thì anh ta sẽ phải tất bật với đủ thứ để bắt đầu cuộc sống mới, rồi khi bắt đầu làm việc thì nhất định anh ta sẽ bận tối mắt tối mũi.
Nago nói thêm, rằng khi nghĩ đến việc về sau sẽ khó có thời gian để anh ta đắm chìm vào hoài niệm thuở ấu thơ, nên dù cảm thấy vô cùng có lỗi với Megumi, nhưng anh vẫn muốn đi ngay bây giờ.
“Đơn giản như đan rổ.”
Nago trông không có vẻ gì là người nhiều chuyện, ấy thế mà lại cho cô thấy một phần riêng tư trong mình như vậy thì làm gì có chuyện Megumi lại từ chối kia chứ.
Đằng nào nếu đi bằng ô tô thì cũng tầm nửa tiếng là tới chứ mấy.
Chiếc xe chở hai người đáng ra phải đi thẳng thì giờ chợt rẽ phải nơi ngã tư, hướng tới địa điểm đong đầy kỷ niệm của Nago.
Sau khi đỗ xe tại điểm đỗ tự động giữa con dốc, Megumi và Nago bắt đầu leo lên đồi.
Ngọn đồi giờ đây đã trở thành một khu dân cư tĩnh lặng, vô cùng phù hợp để thả bộ, thậm chí đâu đó còn xuất hiện những quán cà phê kiểu cách, thành thử nơi này rất ra dáng một điểm hẹn hò lý tưởng.
Khung cảnh một người mẫu là Megumi và một người sở hữu khuôn mặt đẹp là Nago sánh bước cạnh nhau trông sao thật siêu thực, hệt như một khung cảnh cắt ra từ bộ phim nào đó vậy. Khu dân cư giờ đây tràn ngập các bà nội trợ đi mua đồ cho bữa tối, ấy thế mà hai người họ lại thu hút ánh nhìn hơn cả.
Trong mắt người lạ, hẳn hai người họ trông chẳng khác nào một cặp.
Megumi không hề cảm thấy thiếu thoải mái hay gì cả.
Nếu là cô với Nago thì chẳng có chỗ nào để chê. Ngoại hình của Nago quá sức hoàn hảo đến độ tùy theo cách cô nghĩ, có thể chính bản thân cô mới là người không phù hợp với anh không chừng.
Trong một khắc, Megumi đã quên béng nhiệm vụ của mình chính là chở người thợ săn đồng nghiệp này về nhà mới, mà chỉ chăm chăm tưởng tượng một câu chuyện tình duyên giữa nam thanh và nữ tú.
Cuối cùng tầm nhìn cũng rộng mở, hai người họ đã lên tới đỉnh đồi.
Nơi ấy được bảo quản vô cùng cẩn thận, thậm chí còn được đặt thêm vài chiếc ghế dài để trở thành công viên.
Quả tình hệt như Nago nói, đánh mắt nhìn xuống, qua hàng hàng lớp lớp dãy nhà dưới phố kia chính là cảnh sắc biển khơi hùng vĩ, một địa điểm quan sát lý tưởng. Một nơi gần gũi đến nhường này mà cô lại chưa bao giờ biết tới, thật đáng tiếc làm sao.
“Quả là một khung cảnh tươi đẹp.”
Ngay cả khi Megumi lên tiếng bắt chuyện, những lời ấy chừng như còn chẳng hề lọt vào tai Nago.
Nago cứ vậy nhìn ngắm biển cả.
Megumi bị choáng ngợp trước ánh mắt khép hờ phản chiếu bờ biển lúc chiều tà trên khuôn mặt Nago.
Biểu cảm tỏa sáng từ đàn ông khi nào cũng là sexy nhất,
Hẳn đại đa số phụ nữ đều đồng tình với ý kiến này.
Huống gì, người trưng ra biểu cảm ấy còn sở hữu một khuôn mặt đẹp đẽ.
Megumi gồng sức, cố gắng ngăn mình đừng liếm môi.
“Hồi học tiểu học tôi từng được ba mẹ dắt tay tới đây rất nhiều lần.”
Nago nói mà như độc thoại.
Trời, vậy là anh ấy đang hồi tưởng về người ba đã khuất, cùng người mẹ đang sống một mình bên Hoa Kỳ nhỉ. Hẳn nơi đây chan chứa rất nhiều kỷ niệm đẹp đối với anh ấy.
Nói là như vậy, nhưng mỗi lần nói về ba mẹ, khuôn mặt Nago lại thoáng lộ vẻ buồn đau đến độ khó mà nghĩ đó toàn những kỷ niệm đẹp đẽ cho được.
Tạm không nói đến người mẹ có vẻ vẫn đang sống khỏe, người ba thì đã ra đi mãi mãi, nên biểu cảm đó không đến nỗi khó hiểu, thậm chí là phải như vậy mới phải.
Ngắm nhìn khuôn mặt trông nghiêng của Nago, Megumi chợt nghĩ Cảm giác thế này cũng được quá chứ nhỉ?
Do vừa gặp hôm nay nên cô cũng không dám chắc, nhưng khung cảnh trước mặt cô giờ đây không quá tệ để làm bối cảnh cho chương mở đầu của một câu chuyện tình nam nữ đâu.
Megumi nhẹ nhàng đặt tay lên ngực mình.
Nhịp đập con tim cô nhìn qua thì có vẻ chẳng có gì khác biệt so với bình thường, nhưng cảm giác như cô có thể cảm thấy ở đâu đó một thoáng rung động.
Những gã đàn ông Megumi từng tương ngộ cho tới hiện tại đều bị vẻ đẹp của cô thu hút mà không thèm che giấu đi “tính hiếu kỳ” - mà nói thẳng ra là “ý đồ riêng” trong mình. Thế nhưng cô lại có ấn tượng tốt về Nago, rằng anh không phải loại người như thế.
Đồng nghiệp thợ săn Fangire với nhau thường vô cùng thân cận, và cái ý nghĩ đem chuyện tình duyên vào công việc nghe không hay ho gì cho lắm, nhưng đã đến nước này rồi thì đó âu cũng chỉ là chuyện vặt vãnh.
“Được, hãy trân trọng thời khắc tương ngộ này nào!”
Đôi mắt vẫn ngắm nhìn cùng một quang cảnh mặt trời lặn giống Nago, trong tâm Megumi lại hét lên đầy quyết ý.