Chương 18: Đá ma thuật
(Theo góc nhìn của em trai Hoàng đế)
--------
5 năm trước tôi bị mắc một căn bệnh nan y.
Và căn bệnh đó được mọi người đặt tên là "yêu".
Ban đầu, tôi không hiểu mấy cái triệu chứng đó là của bệnh gì. Tuy nhiên, cuối cùng, sau 5 năm tôi cũng nhận ra được ý nghĩa của những triệu chứng đó.
5 năm trước, em ấy chỉ là một cô bé mười-tuổi. Nhưng trái ngược với độ tuổi của mình em ấy lại có những suy nghĩ rất trưởng thành.
Có lẽ cũng chính vì thế mà em ấy trở nên càng ngày càng đáng yêu vượt quá giới hạn của tôi.
Tôi đã yêu em ấy được 5 năm rồi, và đến giờ thứ tình cảm ấy vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng mà, tôi lại không có khuynh hướng lolicon.
Tôi không hề có cảm giác phấn khích hay cái gì đó tương tự với bất kì cô bé nào khác. Thế nên, tôi càng chắc chắn mình không phải là lolicon hơn.
Nhưng hiện tại có vài thứ đã khác. Em ấy đã bắt đầu tự mình gánh vác những trách nhiệm nặng nề vì lợi ích của khoa học.
Vì lợi ích của anh em trai của mình, em ấy đã không kể ngày đêm để nghiên cứu ra đá ma thuật để giúp vô hiệu hóa ma thuật quyến rũ và ma thuật kích thích tình dục; và vì thấy được sự quyết tâm của em ấy nên tôi quyết định sẽ giúp một tay.
Rồi sau bao nhiêu năm nghiên cứu, hôm nay dự án đã được hoàn thành.
Một khi dự án nghiên cứu này kết thúc, thì chắc hẳn em ấy sẽ không còn lý do gì để tới chỗ của tôi nữa.
Nhưng, nếu không làm ra nó sớm và tặng nó cho anh em trai của em ấy, thì nó không còn tác dụng gì mất.
Dù sao thì, thứ tôi muốn thấy nhất cũng là nụ cười hạnh phúc của em ấy.
Mặc dù vậy, thì, tôi nghĩ, đấy là một ý nghĩ hơi ngu ngốc.
Tuy nhiên, tôi vẫn để Mujina, thành viên trong Đội tình báo đến thông báo cho em ấy.
Một lúc sau Mujina đã quay lại và nói rằng tin tức đã được truyền đến người trong Đội tình báo làm việc cho em ấy rồi.
Và chỉ trong 10 phút, em ấy đã xuất hiện ở phòng thí nghiệm của tôi trong tình trạng thở dốc.
Sức mạnh của cô gái nhỏ này thừa sức để đối đầu với sát thủ chứ chưa nói đến Đội tình báo.
Tôi nghiêm túc nhìn em ấy.
Em ấy thực sự đã trưởng thành hơn rất nhiều và trở nên xinh đẹp hơn trước gấp bội phần.
Chỉ có mái tóc buộc hai bên của em ấy là không thay đổi, từ đôi mắt xanh đen lấp lánh như ngọc, đôi môi căng mọng mềm mại đều đã trở nên cực kì quyến rũ.
Em ấy chắc cao tầm 160cm nhỉ?
Ngực của em bắt đầu phát triển hơn trước nhiều rồi.
Bất kỳ người đàn ông khỏe mạnh nào khác chắc chắn sẽ có chỗ gấp đôi lên nếu gặp em ấy nhỉ?
"Có chuyện gì ạ?"
"Không có gì. Chỉ là ta nghĩ chúng ta đã rất say mê nghiên cứu cái này một thời gian dài nhỉ?"
"Vâng ạ!"
Em ấy cười toe toét đáp lại tôi.
Siêu dễ thương luôn!
Nhưng cho dù tôi có thân thiết với em ấy thế nào thì em ấy vẫn là vợ sắp cưới của cháu trai tôi.
Hơn thế nữa, cháu trai tôi chắc chắn sẽ là người lên ngôi Hoàng đế.
Ta sẽ không thể nào có được em đâu.
Tôi đi về phía chiếc hộp đựng đá ma thuật rồi mở nó ra.
Bên trong, là một viên đá có hình của một bông hoa hồng đỏ.
Vì nghĩ đến em ấy trong lúc làm, nên tôi đã cho chút chiết xuất của hoa hồng đỏ vào đó. Và không ngờ rằng, thứ đó lại là một nguyên liệu quyết định để hoàn thành dự án này.
Chắc hẳn viên đá có mùi hoa hồng nhè nhẹ này là thứ mà em ấy đang tìm kiếm.
Tôi từ từ nhấc viên đá ra khỏi hộp rồi quay người về phía em ấy.
...Hử?!!
Không một chút do dự, cô gái nhỏ trước mặt tôi đã nốc thẳng một chai chứa thuốc kích dục cấp độ 5 cực kì nguy hiểm vào bụng.
Sau khi uống xong cái chai rơi bộp xuống chân em ấy.
Cơ thể em ấy bắt đầu không dữ được thăng bằng. Thấy vậy, tôi vội đỡ lấy cơ thể em ấy.
Vào lúc ấy, đôi mắt của em ấy bỗng trở nên trống rỗng…
“Broudo…..-sama….”
Cô gái nhỏ đang nằm trong vòng tay tôi bắt đầu gọi tên tôi bằng một giọng cực kì gợi cảm.
Tác động của thuốc thật là tuyệt vời.
"Nóng… quá."
Em ấy bị sốt sao? Tôi hoảng hốt vội đặt tay lên trán em ấy.
Đột nhiên em ấy nắm lấy tay tôi rồi áp tay tôi lên má em ấy.
"Tay ngài mát quá… Thật thoải mái… Hãy chạm vào em, nhiều nữa đi…"
C- Cứu với!
Mình phải làm gì với một người dễ thương như thế này đây?
Em thực sự muốn ta phải làm sao mới được đây?
[Con phải biết chấp nhận thử thách…]
Những lời cha nói trước đây bỗng đột nhiên hiện lên trong đầu tôi.
Tất nhiên, là con không thể làm vậy được rồi!!
Trong vòng tay tôi, em ấy vẫn tiếp tục cười một cách quyến rũ.
Cực dễ thương!
Tồi tệ quá đi mà!!
Cực kì tồi tệ!!!
Có được không khi ta hôn em một cái nhỉ?
Mình không thể!!
Tôi không muốn hôn em ấy, trong khi em ấy đang trong tình trạng không tỉnh táo thế này. Nếu không thì tôi sẽ hối hận cả đời mất.
Tôi nhanh chóng lấy viên đá ma thuật đặt vào tay em ấy, rồi lấy tay em ấy nắm chặt lại.
Một lúc sau, em ấy cuối cùng cũng bình thường lại.
"Em xin lỗi ngài. Nhưng viên đá này có tác dụng tuyệt thật đấy."
Em ấy nhanh chóng khỏi vòng tay tôi rồi nhìn chằm chằm vào viên đá.
Tôi loạng choạng đi về chỗ ngồi rồi kiệt sức nằm dài lên bàn làm việc.
Ngay sau đó, anh trai em ấy đột nhiên xông vào phòng.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì không ở với em ấy một mình nữa.
Nhìn thấy anh trai mình, em ấy liền nở một nụ cười hạnh phúc.
Dù sao thì, em ấy làm đá ma thuật này cũng là vì lợi ích của anh em trai em ấy mà. Thế nên, em ấy vui vẻ như vậy cũng là đương nhiên mà.
Tuy nhiên, không hiểu em ấy nghĩ gì, em ấy lại định tặng viên đá đầu tiên này cho tôi.
Không, bây giờ tôi không muốn em ấy rời xa viên đá này đâu.
Em ấy có vẻ hơi kinh ngạc khi thấy tôi cầu xin.
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?"
Anh trai em ấy lo lắng nhìn tôi. Nhưng tôi thực sự mong không ai hỏi lại tôi cái chuyện vừa xảy ra nữa.
"Ta thề… Ta không làm bất cứ thứ gì vượt quá nguyên tắc xã hội cả… Hãy yên tâm."
Tôi chỉ có thể nói vậy thôi, mong là cậu ấy sẽ tha thứ.