Cẩn Thần Hi theo Lãnh Hoa vào phòng ăn, bộ đồ maid trên người rất hợp với cô.
Mái tóc dài xõa ra đến thắt lưng. Đôi mắt tím cùng làn da bạch ngọc. Hơn nữa, dáng vẻ vẫn buồn ngủ thật đáng yêu.
Hắn bước vào phòng ăn rộng lớn, cả bàn ăn đầy thức ăn, tỏa hương thơm phức.
Lãnh Hoa hài lòng gật đầu, tán dương cô.
" Bàn ăn này do em làm? Học tập cũng nhanh đó. Còn nữa Khôn quản gia, ông làm tốt lắm, huấn luyện ngày mà kết quả đã tốt như vậy. Sẽ có thưởng nhé"
Đột nhiên hắn thấy góc áo động đậy, cô giật giật sơ mi của hắn vài cái. Cẩn Thần Hi cắn cắn môi, mặt đầy khó xử, giọng lại nhỏ nhẹ lạ thường. Hắn chưa thấy bộ dạng này của cô bao giờ, bình thường đều là gào ầm ĩ, chửi thề tứ tung, không thì cũng là ngồi ăn bất chấp trời đất.
Lãnh Hoa xoa đầu cô, thật giống mèo nhỏ đáng yêu!
" Mặt nạ...."
" Ừ... em sao vậy, tiểu hồ ly"
Hắn hỏi cô đầy cưng chiều, làm được bàn đồ ăn như vậy cũng rất khó khăn đi? Hắn nên thưởng cô cái gì nhỉ?
" Đó....không phải.... Đây... đây là.... mới là thành quả của tôi!"
Cô cúi đầu thật thấp, giơ khay thức ăn ra trước mặt hắn. Bộ dạng đầy đáng thương và chịu đựng. Trên khay thức ăn là một đĩa trứng rán... cháy khét và một chén cháo loãng tới mức khó mà ăn được.
Khôn quản gia thấy vậy, thở dài, quỳ rạp xuống mặt đất.
" Lão già này bất tài, không làm cô chủ khá lên được. Tôi đã cố hết sức, mong cậu chủ trách phạt"
Không nghe thấy hắn nói gì, chỉ nghe tiếng " rầm". Lãnh Hoa mặt tái mét, ngẩng đầu nhìn hai người cùng đống main nữ đàn lo lắng. Hắn chỉ chỉ tay.
" Hai người không lừa tôi đấy chứ... Còn bàn đồ ăn thơm phức trên kia?"
" Là do chúng em làm, thưa cậu chủ"
Đám maid nữ xinh đẹp cúi đầu, duyên dáng nói.
" Mặt nạ à, anh có muốn ăn thử không?"
Cô nhìn hắn mắt long lanh, thực sự là đang muốn dằn mặt hắn sao? Cái đó mà ăn được?
Nuốt nước miếng, yết hầu dao động vài cái.
"Em... tôi đột nhiên đau bụng quá, lên phòng nghỉ đây..."
Lãnh Hoa thực sự tỏ ra đau bụng, tay ôm bụng, mặt nhăn nhó, khó khăn đi từng bước ra ngoài cửa phòng bếp.
Cô maid nữ tóc nâu, nhìn trông mặt mày thanh tú, vừa nhìn đã khiến người ta có cảm tình dìu hắn lên phòng.
Lãnh Hoa đi mất, Cẩn Thần Hi cười lăn lê bò toài.
" Ha ha, trông cái mặt đó. Thật đáng yêu nha, mặt nạ thật đáng yêu. Ha ha, mắc cười quá"
" Cô chủ à..."
"...."
Cười hết hơi, Cẩn Thần Hi lại bị nấc cục, tu hết đống nước cam trên bàn.
Vẫn muốn cười, ha ha.
Đống thức ăn này, cô nên đánh chén hết không nhỉ? Bỏ đi thì phí lắm. Bà Nhĩ đầu bếp ở Ngự thiện phòng đã nói, phàm là đồ ăn trên đời thì không nên bỏ phí~! Cô thuận theo ý trời thôi nhỉ?
Lãnh Hoa bị cô chơi vố hồi sáng không cam tâm.
Đến tối, hắn thấy cô đang ngồi xem phim, ăn đồ ăn vặt trên sopha, thỉnh thoảng không quên bố thí vài giọt nước mắt cho mấy bộ phim tình cảm Hàn Quốc cảm động. Hắn xuống Nhân gian không lâu nhưng cũng đủ hiểu bộ phim cô đang xem cẩu huyết thế nào. Nào là nam chính yêu nữ chính sâu đậm, đột nhiên phát hiện bản thân bị bệnh hiểm nghèo không thể chữa trị. Sau đó giấu nữ chính, âm thầm làm những việc tốt cho cô sau này, chịu đựng căn bệnh trong đau đớn mình.
Cuối cùng, nữ chính biết chuyện, nhưng đã quá muộn, chỉ còn vài ngày bên nhau, nam chính hát cho nữ chính bài hát khi xưa anh sáng tác tặng cô. Hồi kiệt sức trên gối nữ chính, chết trong tâm can tê tái, nữ chính khóc lóc, và độc thân suốt phần đời còn lại.
" Tiểu hồ ly, tôi có nhiệm vụ giao cho em đây"
Cô lau nước mắt, nước mũi tùm lum hết lên, khóe mắt ửng đỏ.
" Ừ?"
" Em khóc cái gì chứ. Kịch bản cẩu huyết ai cũng có thể nghĩ ra như vậy mà cũng ngồi khóc cho được. Lụy tình như vậy quả thực chỉ có ở trong phim thôi, ngoài đời không có đâu"
" Tôi biết... Nhưng mà vì nam chính đẹp trai~"
"....."
Vì đẹp trai? Hắn thật sự muốn đào giùm cô cái hố để chui xuống, mặt cô có thể dày hơn được không? Mê trai cũng không cần công khai như vậy chứ!
"E hèm... Được rồi, bỏ qua vấn đề đó. Tôi có con thú cưng muốn em chăm sóc"
" Thú cưng? Thú cưng mà anh nói có phải giống mấy con chó nhỏ tôi thấy trên tivi không? Lông mềm mại như tơ, màu trắng tinh khiết cùng đôi mắt đen láy nhìn là muốn bắt nạt? Hay mấy chú mèo con chân ngắn, mặt mày đáng yêu, thỉnh thoảng liếm ria mép?"
Hắn lắc đầu.
" Ồ, vậy thì chắc là mấy chú hamster béo núc ních chỉ biết ăn. Sau đó tôi sẽ cho ăn, cho ngồi trên xích đu chơi, cho chạy chạy cuộn chỉ màu đỏ giống trong ti vi~"
"Đến nơi em sẽ biết thôi"
Cô theo hắn trong tâm trạng lâng lâng khó tả, từ trước tới giờ quả thật cô rất thích những vật nhỏ nhắn xinh xắn như thú cưng. Hồi nhỏ, chị hằng nga có tặng cô con thỏ ngọc mắt đỏ xinh xắn, cô rất thích nó, liền đem cho nó thật nhiều đồ ăn và rượu hoa đào cô thích nhất. Ai dè, nó uống rượu xong lại trúng phong hàn, lăn quay ra chết.
Ôi, bi kịch đau thương. Cô hoàn toàn không muốn nhắc đâu.
" Mặt nạ à, sao anh lỡ nuôi thú cưng ở nhà kho to, gió lùa như vậy chứ"
Nhà kho đằng sau nhà rất lớn, buổi tối dù có bật điện cũng không sáng lắm vì căn bản là nơi người trong nhà ít lui tới. Chỉ có mấy món đồ được trùm kĩ càng, dính bụi và mạng nhện.
" Nó thích ở đây"
Cô ngó ngàng xung quanh, mắt dán nhặt nền đất chú ý những góc cột nhỏ, tay vẫy vẫy gọi ngọt ngào. Cô thật sự muốn cục bông nhỏ nào đó lao vào vòng tay đang dang sẵn của cô.
" Tiểu Hoa Hoa, mau ra đây với chị nào~"
" Tiểu Hoa Hoa?"
" Ừ, tên đáng yêu nhỉ. Tôi vừa đặt cho nó đấy. Nói nhỏ với anh, anh tuyệt đối đừng nói với ai. Tôi dùng tên tiểu tử rồng con mà tôi quen đặt tên cho thú cưng đó. Mà thôi, anh không biết hắn là ai đây, nghe cũng bằng hòa mà thôi"
Sao hắn không biết? Cô bôi nhọ hắn thật trực tiếp và công khai.
Cẩn Thần Hi nghe tiếng phì phò rất tho to ở phía trên đầu, từ từ ngẩng lên. Không biết từ đâu bãi chất nhầy hơi trúng mặt cô. Không hề báo trước, cô đứng hình trong giây lát.
Một con chó ba đầu cao tận trượng đứng trước mặt cô. Hàm răng sắc nhọn nhe ra, nước dãi nhỏ xuống sàn nhà.
Cô sợ đến mất mật!
Sao lại giống con khuyển cẩu đầu canh gác cầu Nại Hà dưới Địa phủ vậy? Không, không phải giống, đích thị là nó rồi. Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu cô liền xoay người bỏ chạy thục mạng, ngay cả chiếc dép lê bên trái cũng bị tuột ra mà không dám quay lại nhặt.
Chó đuổi theo ngay đằng sau cô.
" Grừ... Gâu... Gâu..."
" Chó ba đầu. Sao mày giận dai thế, chuyện từ mấy trăm năm trước rồi sao vẫn còn nhớ hả? Tao rõ ràng không cố ý làm rớt khúc long cốt của mày xuống sông Hoàng Tuyền đâu, tao thề đó. Chỉ tại lúc đó mấy con quỷ dưới địa phủ cứ trêu tao, tao mới lấy nó làm vũ khí phòng thân, ai ngờ lúc đó tháo chạy gấp quá không kịp nhặt..."
"Sau đó tao cũng quay lại tìm giúp mày mà, nhưng ai ngờ nó rơi xuống Hoàng Tuyền lập tức tan biến. Y hệt như muối bỏ bể. Tao thành thật xin lỗi mà"
" Lúc đó không phải mày cũng được quyền tức giận, làm đổ mấy nồi canh Mạnh bà vất vả nấu từ sáng sớm sao? Tao cũng bị phạt cấm túc mà"
Cô vừa chạy vừa nói mà không đứt hơi, mặt đổi sắc trầm trọng. Giờ cô mất tiên thuật, con chó này muốn trả thù không phải dễ hơn cả canh cầu Nại Hà sao?
Một bãi nước dãi nữa lại nhỏ lên vai cô, sợ quá nên cô chạy càng nnhanh không có thời gian quan tâm bản thân có bẩn đến mức nào.
" Tao xin lỗi mà, đừng ăn thịt tao. Không phải chỉ là xương rồng ở Tây Phương thôi sao? Tao đền cho mày nhé~
Hẳn một con luôn~ Không đồng ý? Vậy hai! Là hai con!!! Á, đừng đuổi tao nữa!"
" Gâu gâu...."
Nó có tận ba cái đầu, nếu cô bị ăn thịt khẳng định người sẽ phân ra thành khúc đều chằn chặn. Chết còn không toàn thây.
Cô chạy không biết mệt, quay sang cầu cứu Lãnh Hoa đang tựa vào cột gỗ xem trò vui.
" Mặt nạ soái ca. Anh cứu tôi với, sau này tôi sẽ trả ơn anh thật hậu hĩnh mà~"
Hắn dường như không quan tâm lắm đến lời cô nói.
Quay sang nói với khuyển cẩu đầu rồi đi mất.
" Chơi vui nhé, đừng chơi chết người là được!"
" Mặt nạ! Mặt nạ~ Mặt nạ!! Anh bỏ tôi thật à? Đừng mà~ Cứu tôi đi...."
Không thật thì giả? Cho em chừa cái tội dám trêu trọc nam nhân. Tên Tiểu Tống nhà em thì có gì hơn tôi chứ.
" Nhớ cho nó ăn đầy đủ, ngày bữa. À, nhớ tắm cho nó thật sạch sẽ, tôi thấy chỗ nào bẩn thì đừng hòng ăn cơm..."
" Gâu... gâu..."
" Hức hức... tha cho tao đi mà, chó cưng"