" Ê, mặt nạ, anh lái xe đi đâu? Anh bỏ mặc Tiểu Tống không xu dính túi ở lại nhà hàng à? Anh còn có lương tâm không?"
" Cậu ta chắc chắn giàu hơn em cả vạn lần. Còn nữa, nếu cậu ta không xu dính túi thật thì còn có thể bán nhan sắc. Không phải em nói đẹp trai thời buổi này rất có lợi sao?"
" Làm phục vụ? Công việc đó chỉ hợp với anh thôi, thả tôi xuống để tôi đi tìm Tiểu Tống nhà tôi!"
" Sao em phải lo cho cậu ta như vậy hả? Vì cậu ta đẹp trai? Tôi cũng đẹp trai, tại sao không lo tôi bị người ta ăn hiếp chứ!"
"...."
Cô rất muốn nói, Tiểu Tống trông mỏng manh hơn anh. Nhưng nhìn ai đó mặt mày đầy kìm nén nên chỉ dám im thin thít.
Thật sự cô không dám ho he gì luôn!
Quen hắn có mấy ngày, nhưng cô biết hắn tự có năng lực tự bảo vệ bản thân mình. Không như Tiểu Tống hoàn cảnh khó khăn của cô a~
Lãnh Hoa hét xong, vạch đen trên đầu càng nhiều. Xe lái thẳng vào nhà, hắn nắm tay cô kéo vào vườn.
" Sao anh lại kéo tay tôi vậy. Đau đó!"
Tay hắn rất lớn lại như gọng kìm, muốn nắm chết cô à.
Sân vườn trong biệt thự rất rộng. Vì là giữa trưa hè nên nắng rất chói chang, hắn đứng trước mặt mà cô vẫn phải đưa tay lên che nắng.
Sân vườn cấu tạo rất đặc biệt. Bên trái là căn nhà có sân hè bằng gỗ, cửa kính thủy tinh cùng rèm cửa thỉnh thoảng lay lay. Chính xác bên trong là phòng khách hôm trước ngồi chơi game.
Đằng trước là đài phun nước được thiết kế tỉ mỉ. Rồng cuộn phun nước thành vòng tròn, lênh đênh trên không khí. Từng đợt, từng đợt một rồi vỡ vụn hơi xuống mặt hồ đàn xao động.
Cô biết, lúc hai người đến ban đầu, nơi này không đẹp được như vậy. Mà là do hắn cải tạo. Con mắt thẩm mĩ của hắn quả thật cô không thể chê vào đâu được.
" Mặt nạ, anh bình tĩnh, có việc gì chúng ta từ từ giải quyết ha. Nào, ngồi bình tĩnh uống tách trà giải nhiệt đã"
Hắn thả tay cô ra, đi thẳng vào nhà, không nói lời nào.
Người làm trong nhà thấy thông báo ngoài cổng nên đã xếp thành hàng ở cửa ra vào. Toàn bộ đều là những cô gái xinh đẹp, dịu dàng, hay người hạ giới còn gọi là " maid". Thấy hắn bước vào, cả hàng gập người cúi đầu.
" Cậu chủ đã về~"
" Ừ"
" Sau này hãy mặc bộ đồng phục này"
Lãnh Hoa ném cho cô bộ đồ người hầu y hệt bọn họ. Bộ đồ mang tông đen và trắng, tà váy bồng bềnh màu đen điểm xuyết ren trắng.
" Từ hôm nay cô ấy sẽ trở thành người làm trong nhà"
Lãnh Hoa búng tay cái, ông quản gia cung kính tuân lệnh.
" Dạ, cậu chủ"
Quản gia là một ông chú cao hơn cô nửa cái đầu. Tóc điểm hoa râm, đeo mắt kính cùng bộ đàm gắn bên tai. Bộ quần áo vest chỉnh chu, không nếp nhăn, quả thật thuộc loại người hoàn hảo.
" Ông hãy giám sát mọi hành động của cô ấy. Dạy cô ấy cách làm việc nhà và nấu nướng. Tôi rất hy vọng vào phong cách làm việc của ông"
" Cảm ơn cậu chủ. Tôi sẽ hoàn thành công việc được giao cách xuất sắc nhất có thể"
" Tốt! Ngày mai bảo cô ấy nấu bữa sáng"
Cô ôm lấy bộ đồng phục bị hắn ném qua, mùi thơm của xà phòng cùng mùi của nắng rất ấm áp.
" Sao có mỗi bộ?"
" Nếu em làm tốt sẽ có thêm trang phục"
Hắn hừ lạnh, dám gần gũi với tên Ma Vương đáng ghét đó, hắn sẽ cho cô nếm mùi.
Ăn no rồi nên cô quả thật rất buồn ngủ. Chỉ muốn lên phòng thôi, trong trạng thái mơ màng, cô nghe hắn nói gì mà... Cho cô làm việc dưới trướng của ông quản gia?
" What? Mặt nạ! Sao lại có chuyện đó, không thể nào! Anh đi đâu vậy? A, anh đừng đi mà. Đừng giao tôi cho lão quản gia độc tài mà...."
Cẩn Thần Hi tỉnh ngủ, chạy theo hắn bằng toàn bộ sức bình sinh của bản thân.
Nhưng bóng dáng Lãnh Hoa đã khuất sau cầu thang.
Trong đầu cô lập tức tưởng tượng ra thảm cảnh. Bác quản gia mọc sừng và đuôi, cười nham hiểm sai việc cô. Không những thế ông ta còn cầm ly máu uống ừng ực từng ngụm. Khóe miệng còn dính máu mà mắng chửi cô....
Cẩn Thần Hi gượng cười, đầu quay từ từ, chậm hết mức có thể. Giờ phút này cô thật hận bản thân khi không lại chọc giận hắn. Khi không lại gọi bàn toàn hải sản trong khi biết rõ hắn ghét nhất.
Lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy bản thân vừa đưa ra quyết định thật tệ.
Quản gia đẩy gọng kính, giọng nói nghiêm túc, đưa đồng hồ lên xem.
" Bắt đầu thôi. Thay quần áo trước. Cô có phút giây để thay váy"
" Bộ quần áo này không hợp với tôi, nó ngắn như vậy. Cha ta đã nói rằng ngay cả cổ chân cũng không nên để lộ mà. Đó là quy cách! Ta không thay!"
" Cô còn phút giây"
" Đã nói không thay là không thay!"
Mấy cô người hầu nữ nhìn cô mà mặt đầy cảm thông, rỉ tai nhau.
" Bác quản gia rất nghiêm khắc. Ai không nghe lời ông ấy khẳng định kết quả không tốt. Mấy ngày trước có cô bạn vì không lau chùi sạch sẽ mà bị... biến mất!"
Cô hầu gái tóc nâu đó đưa tay ngang cổ, làm hành động thể hiện kết cục bi thảm.
" Cô còn phút!"
" Tôi thay! Tôi thay"
Cẩn Thần Hi lao vào phòng tắm thay đồ bằng tốc độ nhanh nhất. Cô không muốn chết sớm như vậy đâu.
Cả ngày bị hành hạ quần quật, cuối cùng cô cũng lê được về giường. Mới đặt lưng xuống đã ngủ thiếp đi.
Đây đúng là địa ngục trần gian!
Địa phủ cũng không đáng sợ như vậy. Tên mặt nạ có nhất thiết phải hành hạ cô như vậy không? Vẫn là Tiểu Tống tốt nhất.
Sáng hôm sau, bình minh vừa lên. Lãnh Hoa đã tràn đầy sinh lực đến phòng cô, khoanh tay trước ngực, đứng bên đầu giường.
" Mau dậy đi, trời sáng rồi. Dậy mà làm bữa sáng! Hôm qua chắc quản gia đã dạy em kĩ năng làm bữa sáng đơn giản rồi nhỉ?"
Cẩn Thần Hi nằm trên giường, ôm chặt cái gối ôm hình nam thần. Khóe miệng còn chảy nước miếng.
Trong giấc mơ, cô vừa đi đường vừa ăn đồ ăn ngon. Bối cảnh là thời nhà Đường của Trung Quốc. Kẹo hồ lô ngọt lịm, màu đỏ kèm theo màu long lanh của đường.
Đột nhiên, có một nam nhân kéo cô vào bên trong xóm nhỏ. Bịt lấy miệng cô, không kêu được tiếng nào. Vừa định hạ thủ thì nam nhân đã cất lên chất giọng trong trẻo.
" Lâu lắm mới tìm được nàng. Thượng tiên Cẩn Thần Hi"
Cô không nhận ra hắn là ai, chỉ thấy nam nhân rất soái. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào đường nét cương nghị trên gương mặt, thật soái!
" Nhưng... anh là ai? Tôi không biết anh là ai mà?"
" Muội không nhớ? Không sao, tạm thời ta đang bị truy binh của Hoàng cung đuổi, mau giúp ta cắt đuôi"
" Anh là trộm sao? Dù anh đẹp trai thật, nhưng những hành động trái luân thường đạo lí ta luôn không ưa"
" Không phải!"
" Đừng nói anh là Hoàng thượng bận thường phục đi du hành nhé"
" Coi như là vậy đi, muội cắt đuôi, ta chạy trước"
Hắn đẩy cô ra ngoài đường lớn. Cô chạy thục mạng, chạy mãi chạy mãi, mệt đến bở hơi tai. Đột nhiên, có giọng nói lạnh lẽo đầy tức giận truyền đến mang tai cô.
" Cần Thần Hi, mau dậy! Tôi đếm đến , em không dậy thì đừng trách tôi độc ác"
Cô vẫn trong giấc mơ chưa tỉnh được, chỉ thấy hình như có gì đó không ổn. Vẫn ôm chăn ngủ.
" ... ... ... Ào"
Hắn đem xô nước đổ thẳng vào mặt cô.
" A!!! Cháy nhà, cháy nhà à?"
Cẩn Thần Hi vuốt nước trên mặt, tỉnh dậy trong hoang mang, mắt còn chưa kịp mở đã chạy đem hết đồ ăn vặt nhét vào vạt áo chạy ra khỏi phòng.
Chỉ để lại vệt khói. Hành động thật mau lẹ...
"...."