Tám mươi vạn này, quả thật không khác gì nhặt được làm tôi thấy rất vui.
Việc đầu tiên tôi làm sau khi có được tiền là sửa lại cửa hàng đồ cổ. Tôi đã ngấm ngầm quyết định rằng tôi sẽ dựa vào cái nghề này để kiếm sống trong tương lai.
Tuy nhiên, chỉ với việc sửa chữa cửa hàng, tôi đã tiêu gần một nửa số tiền kiếm được. Còn hơn bốn mươi vạn còn lại, tôi đều gửi hết vào ngân hàng. Làm một chuyến này, đầu tư nhiều nhưng hiệu quả thu được lại rất chậm. Vậy nên tốt hơn hết là lúc nào trong tay cũng nên có một ít tiền mặt.
Trong tháng tới, tôi không có bất kỳ mối làm ăn nào, việc này khiến tôi trở nên mất kiên nhẫn. Rốt cuộc thì ngồi cả ngày trong cửa hàng và không làm gì cả cũng khá là khó chịu.
Nhưng không ngờ rằng người mang đến cho tôi cơ hội kinh doanh thứ hai lại chính là Lý Ma Tử...
Hôm đó, Lý Ma Tử có tâm trạng rất tốt, anh ta đã mang theo rất nhiều đồ đến thăm tôi. Nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ và giọng điệu tự tin của anh ta, có vẻ như anh ta đến tìm tôi vì có tin vui.
Lý Ma Tử khác với tôi. Anh ta có thể để lại cửa hàng cho trợ lý của mình quản, còn anh ta chỉ cần có thời gian rảnh liền sẽ đi đến một vùng quê hẻo lánh để mua bán đồ cổ. Hơn nữa, anh ta đã kinh doanh nhiều năm và có nhiều mối quan hệ rộng rãi. So với tôi, anh ta có kinh nghiệm phong phú hơn hẳn.
Vì vậy, lúc ban đầu khi Lý Ma Tử đề nghị cùng tôi hùn vốn, tôi đã nói là tôi vớ được một món hời vô cùng lớn.
Lý Ma Tử cầm trên tay một chai ‘Trung Quốc Lam’ trị giá ba trăm tệ, trong khi đó tôi gắp một ít thịt bò và bắt đầu ăn.
Tôi hỏi Lý Ma Tử, có phải có mối làm ăn nào rồi không?
Lý Ma Tử cười toe toét và nói: “Anh Trương, lần này có khách lớn dâng đến cửa rồi. Lần trước, anh bán đôi giày thêu chết tiệt đó với giá tám mươi vạn, nhưng tôi có cảm giác lợi nhuận chúng ta kiếm được lần này sẽ từ một trăm vạn trở lên.”
Tôi lập tức cảm thấy hứng thú nên tôi đã hỏi Lý Ma Tử chi tiết.
Lý Ma Tử uống một ngụm rượu rồi giải thích. Sau khi thấy tôi kiếm được tám mươi vạn vào lần trước, anh ta cảm thấy không muốn bán đồ cổ nữa. Mặc dù kinh doanh đồ cổ là một lĩnh vực béo bở, nhưng ngày nay việc kiểm soát rất nghiêm ngặt, và việc kinh doanh ngày càng trở nên khó khăn. Hơn nữa, anh ta là người đã phát hiện ra đôi giày thêu đó và anh ta muốn kiếm lại số tiền mà anh ta đã bỏ lỡ khi đó.
Anh ta người mà đã đi khắp nơi trong nhiều năm, và anh ta cũng đã nghe nói về một số món đồ cổ gây rắc rối. Vì vậy, sau khi về nhà, anh ta bắt đầu cẩn thận nhớ lại tất cả những điều kỳ lạ mà anh ta đã nghe được trong thời gian qua. Sau đó, anh ta sàng lọc những tin đồn và điều tra từng hộ gia đình để xem hộ nào còn gặp rắc rối.
Tất nhiên, để tìm thấy những đồ vật cõi âm là chuyện không dễ dàng gì. Hầu hết các tin đồn đều là quần chúng nhân dân tự bịa đặt và không có bất kỳ căn cứ xác thực nào.
Tuy nhiên, Lý Ma Tử là một người đàn ông kiên nhẫn, và quyết tâm của anh ta giúp anh ta tìm ra một manh mối giữa hàng trăm tin đồn đó!
Có một câu chuyện nổi tiếng ở quê của anh ta.
Vào cuối thời nhà Thanh, trong vùng này có một gia đình giàu có sinh sống. Chủ gia đình kia đã tốn rất nhiều công sức để gửi con gái của mình vào Hoàng cung, làm thiếp của Hoàng đế Phổ Nghi.
Sau khi nhà Thanh sụp đổ, một thái giám cũ của triều đình đã cùng với người thiếp trở về quê quán của cô ta. Khi quay lại, cô ta mang theo một cỗ xe chứa đầy bảo vật Hoàng cung.
Tuy nhiên, hạnh phúc của gia đình chẳng kéo dài được bao lâu thì ngay sau đó, đất nước lại một lần nữa chìm trong khói lửa chiến tranh.
Giữa lúc hỗn loạn, gần như toàn bộ bảo vật trong gia đình đều bị đánh cắp, chỉ còn lại một bộ đồ sứ Thanh Hoa kỳ quái.
Mà đại gia tộc đó, giờ đây chỉ còn lại duy nhất một tên làm biếng.
Anh ta thậm chí không thèm nhổ cỏ mọc ngoài đồng, quanh năm chỉ dùng đồ có sẵn. Cuối cùng, gia tộc đã triệt để bị hủy hoại trong tay anh ta.
Cho đến một ngày nọ, một người bán hàng rong nghe nói rằng trong gia đình này có bảo vật nên đã đến đó để mua nó. Ngay khi biết tin anh ta có thể bán được món đồ sứ Thanh Hoa kỳ lạ trong nhà với giá hai nghìn nhân dân tệ, anh ta đã vui vẻ nhận lời.
Có điều là sau khi bán, những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Bất cứ khi nào anh ta thức dậy vào buổi sáng, khắp người anh ta đều sẽ có máu tươi đầm đìa. Những vết thương đẫm máu như thể có ai đó đã dùng móng tay cào sâu vào người anh ta.
Điều đáng sợ nhất là anh ta không hề cảm thấy đau đớn dù khắp người đầy rẫy những vết thương đó.
Vốn nghĩ răng đây chỉ là một trò đùa của ai đó. Vậy nên, tên làm biếng đã đóng chặt tất cả cửa ra vào và cửa sổ, thậm chí buộc một sợi tóc ở mọi lối ra vào. Nếu ai đó xông vào, sợi tóc sẽ đứt, và anh ta sẽ biết điều đó.
Thật không ngờ rằng, sáng hôm sau khi tỉnh dậy kẻ làm biếng phát hiện vết thương trên người anh ta ngày càng nhiều. Trên lưng anh ta có năm vết cào đẫm máu, nhìn thấy mà giật cả mình, vết cào sâu đến mức có thể nhìn thấy cả da thịt.
Còn những sợi tóc mà anh ta buộc ở mọi lối ra vào, chúng hoàn toàn nguyên vẹn. Có vẻ như không có ai xông vào phòng anh ta.
Lúc này, tên làm biếng bỗng chết lặng, anh ta biết chắc rằng việc này là do cái đồ sứ Thanh Hoa kia quấy phá.
Bởi vì tổ tiên của anh ta đã từng nói rằng đồ sứ Thanh Hoa là vật gia truyền quý báu của gia tộc, cho dù là đến bước đường cùng cũng phải dùng tính mạng để bảo vệ nó bằng mọi giá. Nếu không, tai họa đẫm máu sẽ ập đến.
Tên làm biếng dù có tham tiền, nhưng tính mạng anh ta đang ở trước mắt, anh ta không thể không thận trọng!
May mắn thay, người đã lấy đi món đồ sứ đó là một người thân thích ở địa phương. Vì vậy, tên làm biếng đã sử dụng cả chiến thuật cứng rắn và mềm mỏng để đối phó với họ.
Bất cứ khi nào rảnh rỗi, anh ta sẽ đứng ở lối vào của họ và chửi bới, nói những lời xui xẻo. Cuối cùng, bên đối phương không thể chịu đựng được nữa nên đã mang món đồ đó trả lại cho anh ta.
Kể ra cũng lạ, từ đó về sau tên làm biếng không còn gặp bất cứ điều gì tương tự như vậy nữa.
Để tăng thêm độ tin cậy cho câu chuyện này, Lý Ma Tử đã nhiều lần nói với tôi rằng hồi đó sự việc kỳ lạ này đã lan truyền rất xa. Tất cả các ngôi làng gần đó đều biết đến nó, và một nhà báo thậm chí đã đến đó để phỏng vấn.
Lần trước Lý Ma Tử vô thức nhớ lại chuyện này. Sau đó, anh ta đã thực hiện một chuyến đi đến nhà của tên làm biến đó, và may mắn cho anh ta là chuyến đi không vô ích. Anh ta phát hiện ra rằng dạo gần đây tên làm biếng lại một lần nữa gặp phải những điều kỳ lạ!
Mỗi ngày anh ta căn bản đều không dám ngủ. Vì sáng hôm sau, tỉnh dậy người anh ta sẽ dính đầy máu.
Nhưng, sau bài học mà anh ta đã học được lần trước, tên làm biếng đã cẩn thận bảo vệ món đồ sứ Thanh Hoa.
Không biết là lần này anh ta đã làm gì mà lại mạo phạm đến nó.
Lý Ma Tử kết luận rằng món đồ sứ Thanh Hoa này có thể là đồ vật của cõi âm. Vì vậy, anh ta nói với tên làm biếng rằng anh ta sẽ tìm một chuyên gia để giải quyết vấn đề này.
Lý Ma Tử có một cửa hàng ở đó, và anh ta là một nhân vật được kính trọng trong làng. Vì vậy, chỉ cần một câu nói của anh ta là có thể lấy được lòng tin của tên làm biếng.
Nghe xong câu chuyện, tôi giật mình. Sau đó, tôi nói: “Lý Ma Tử à... Lý Ma Tử! Anh thật không biết sợ là gì mà. Lần trước anh đã suýt mất mạng, vậy mà lần này anh vẫn quyết định tìm kiếm thứ nguy hiểm thế này!”
“Chiếc giày thêu chỉ có thể khiến người ta bị mộng du chứ không thể gây hại đến tính mạng người khác, vậy mà thứ này lại có thể khiến người khác bị thương. Hẳn nó phải có nguồn gốc rất đặc biệt!”
Lý Ma Tử sửng sốt: “Anh Trương, sao có thể như vậy? Lần trước, tôi thấy anh rất chuyên nghiệp mà!”
Tôi thở dài và nói: “Chúng ta, những người làm trong ngành kinh doanh này có ba loại đồ vật mà chúng ta không thể chấp nhận. Theo thứ tự lần lượt là những đồ vật có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của người khác, những đồ vật có thể ảnh hưởng đến số phận của người khác và những dôd vật có thể hút máu và tinh chất của người khác. Như anh thấy đấy, đồ vật mà anh đang nói đến đã vi phạm hai quy tắc! Nó có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của người khác và cũng có thể hút máu và tinh chất của người khác. Tôi xin lỗi, nhưng chuyện này tôi không thể nhúng tay vào được.”
Lý Ma Tử cầu xin: “Anh Trương, làm ơn, anh phải xem qua một chút đi! Tôi còn khoe khoang trước mặt tên đó! Anh chỉ cần nhìn sơ qua một lượt thôi. Nếu là chuyện anh có thể giải quyết thì tốt. Nếu không, chúng ta có thể bỏ đi. Dù sao thì ở đây anh cũng không có việc gì làm. Anh có thể coi đó như là đang tham gia một chuyến phiêu lưu cũng được.”
Tôi cười lạnh nói: “Nghề này của chúng ta còn có một quy tắc khác, khi mua bán đồ vật cõi âm, hoặc là bỏ qua đồ vật đó, cả đời không thèm đoái hoài đến nó... Hoặc là dính líu đến thì phải xử lý cả đời.”
“Sao nghề này của anh lại có nhiều quy tắc như vậy? Được rồi, anh Trương, tôi hiểu rồi. Chúng ta đều là người ngay thẳng không nói lời quanh co. Nhưng mà, sao anh có thể áp dụng cái khả năng tính toán với khách hàng lên tôi được? Thật là khiến cho tôi đau lòng mà. Thay vì chia doanh thu 5-5, tôi có thể cho anh một vụ giao dịch 6-4”, Lý Ma Tử nói.
“Vấn đề không phải là tiền.”
“7-3, thấy thế nào?”
“Thành giao.”
“Fuck.”
Không có thời gian để lãng phí. Cứ như vậy, chúng tôi lập tức lên xe và đi về quê của Lý Ma Tử.