Quê quán Lý Ma Tử ở huyện Khai Phong, tỉnh Hà Nam, cách đây không lâu chúng tôi mới đến đó một chuyến nên cũng coi như là biết đường.
Cha mẹ anh đã mất từ lâu, hiện tại người thân duy nhất còn sót lại là dì hai.
Cho nên lúc đến thăm tôi có đặc biệt mang theo một chút thức ăn dinh dưỡng, gia đình dì hai cảm động đến rơi nước mắt, một hai phải giữ chúng tôi ở lại ăn tối nhưng bị tôi uyển chuyển từ chối.
Lý Ma Tử biết điều kiện trong làng không được tốt lắm, đến cả vệ sinh cũng không sạch sẽ. Bởi vậy khi về quê chúng tôi có mang theo khá nhiều đồ ăn nhanh như mì gói, cơm ăn liền, v.v.
Sau khi ăn vài thứ đơn giản trên xe, chúng tôi trực tiếp đến chỗ của tên làm biếng.
Lúc này mặt trời chiều đã ngã về tây, chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa.
Tên làm biếng đó thật sự rất lười, hoàn toàn xứng đáng với biệt danh của anh ta. Trên người thì mặc một bộ đồ rách tung tóe, đầu tóc rối bù và ở trong căn phòng bừa bộn đến nỗi không đủ chỗ để đứng.
Nhưng, kinh tởm hơn chính là trong phòng còn tỏa ra một mùi hôi thối, nó xộc thẳng vào mũi làm tôi không nhịn nổi phải bịt mũi lại.
Lý Ma Tử lập tức đứng trong sân mắng anh ta. Tuy nhiên, tên làm biếng chỉ biết cười khẩy và nói: "Anh Lý, đừng mắng nữa, em đã quen với mùi này rồi. Nếu bây giờ anh dẫn em đến sống ở thành phố lớn thì em lại cảm thấy lạc lõng không quen."
Thấy Lý Ma Tử có vẻ muốn mắng thêm vài câu nữa, tôi dứt khoát ngăn anh ta lại, nói: "Quan trọng là việc chính, đi xem bộ đồ sứ Thanh Hoa kia trước đã."
Tên làm biếng đã đặt bộ đồ sứ Thanh Hoa trong phòng ngủ, chúng tôi vén rèm cửa lên nhìn thoáng qua.
Nhìn bề ngoài, bộ đồ sứ Thanh Hoa này không khác gì mấy những món đồ sứ thông thường. Nó có màu hơi xanh, lấp lánh và toát ra vẻ cổ xưa. Toàn thân thì mịn và sáng bóng, chỉ nhìn một chút tôi biết ngay đó là món đồ tốt thật sự.
Tuy nhiên nếu đi tới bên cạnh quan sát tỉ mỉ hơn, sẽ lập tức phát hiện có điều gì đó rất quái lạ ở món đồ sứ Thanh Hoa này.
Từ nhỏ đến lớn, đừng nói đến việc tiếp xúc, tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy hay nghe qua một bộ đồ sứ Thanh Hoa giống như thế!
Trên toàn bộ phần thân của sứ Thanh Hoa được chạm khắc các hoa văn hình vuông, chúng dày đặc bao phủ khắp cơ thể nó, giống như vảy của một con rắn.
Ngoài ra, phần trên của nó rất dày, trong khi phần dưới khá mỏng - hoàn toàn trái ngược với những bộ sứ Thanh Hoa bình thường.
Nên hình dung thứ này như thế nào đây?
Nó giống như một đứa trẻ có cái đầu to và răng mọc khắp cơ thể.
Tôi hít một hơi thật sâu, mùi hôi thối trong phòng xộc thẳng vào mũi khiến tôi ho khan lên. Có vẻ tôi đã biết được bộ sứ Thanh Hoa này là chuyện thế nào.
Loại đồ sứ Thanh Hoa hình người này được gọi là 'Đầu người xanh'.
Tóm lại, có hai lý do làm người ta chế tạo ra loại sứ Thanh Hoa như vậy.
Lý do thứ nhất: Nó được sản xuất bằng cách sử dụng nội tạng người, tro cốt và những thứ tương tự, sau đó đem trộn với bùn rồi bỏ vào lò nung. Loại sứ Thanh Hoa này thường được dùng để tưởng nhớ người chết, với hy vọng họ sẽ mãi mãi trường tồn với thế gian giống như đồ sứ.
Lý do thứ hai: Trong quá trình nung, thân sứ thường bị biến dạng nhẹ do nhiệt độ cao. Mà một số nghệ nhân sống trong 'tháp ngà' vì theo đuổi nghệ thuật hoàn mỹ đã điên cuồng đến mức tự niêm phong chính mình và sứ Thanh Hoa vào trong lò nung, dùng những giây phút cuối đời để bảo tồn hình dạng hoàn mỹ của đồ sứ.
Mỗi một bộ sứ Thanh Hoa được nghệ nhân dùng cơ thể chế tạo ra toàn là cực phẩm trong cực phẩm, có chất lượng cực kỳ cao.
Bất kể loại sứ Thanh Hoa nào, trong quá trình nung đều sẽ hấp thụ linh hồn của người đã khuất, sau đó trở thành một vật cõi âm.
Tôi duỗi tay ra chạm vào vách trong sứ Thanh Hoa, nhẹ nhàng vuốt ve.
Chắc chắn một điều là nó khác hẳn các loại sứ Thanh Hoa khác. Vách trong không mịn và khi chạm vào có cảm giác khá thô ráp, kỹ thuật thủ công không được tốt lắm. Dựa vào đó tôi đã loại trừ khả năng thứ hai, đoán món đồ sứ Thanh Hoa này có thể được làm từ tro cốt con người.
Nghe tôi giải thích tình hình xong, tên làm biếng đầu tiên là sững sờ, sau đó hét lên: "Làm sao có thể? Ai lại điên khùng đến mức dùng tro người để chế tạo một bộ sứ Thanh Hoa?"
Lý Ma Tử sốt ruột nói: "Nếu anh ấy đã nói thế thì chắc chắn là như thế. Cậu nghĩ mình hiểu biết bằng anh ấy sao?"
Tên làm biếng ngậm miệng không nói nữa. Anh ta im lặng nhìn bình sứ Thanh Hoa với ánh mắt đầy sợ hãi.
Lý Ma Tử hỏi: "Tối nay chúng ta nên làm gì với nó?"
Tôi im lặng một lúc rồi đi ra cửa hút điếu thuốc, thản nhiên nói: "Bây giờ việc quan trọng nhất cần làm là tìm hiểu những vết thương trên người anh ta từ đâu tới, xuất hiện bằng cách nào. Hôm nay chúng ta cần qua đêm ở đây ... "
Nghe tôi nói xong, Lý Ma Tử lập tức căng thẳng. "Muốn ở lại thì anh ở một mình đi. Tôi thà ngủ trong chuồng heo còn hơn ở chỗ này!"
“Được.” Tôi cười nói: "Vậy số tiền kia, một đồng anh cũng đừng nghĩ có."
Lý Ma Tử thở dài thật sâu, nói: "Được rồi, anh thắng."
Tôi cảm thấy việc ở chung phòng với tên làm biếng không phải là một quyết định khôn ngoan. Đầu tiên, chúng tôi có khả năng sẽ bị vật cõi âm phát hiện. Thứ hai, nếu vì thế mà bị thương thì sẽ mất nhiều hơn được, không đáng để chúng tôi liều mạng.
Vậy nên sau khi kiểm tra ngôi nhà của tên làm biếng, tôi và Lý Ma Tử quyết định leo lên mái nhà để có thể tùy thời quan sát động tĩnh.
Thời tiết ở nơi này hơi lạnh, vì vậy Lý Ma Tử đã mượn dì hai của mình hai chiếc mền. Chúng tôi quấn mền quanh người, gỡ vài viên ngói trên mái nhà xuống và bắt đầu quan sát tình hình diễn ra từ trên đó.
Rất nhanh, bầu trời tối sầm lại.
Ngôi làng vô cùng yên tĩnh, lâu lâu lại có tiếng quạ kêu làm trong lòng rất không thoải mái.
Tôi lấy hành tây đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, dùng tay vắt lấy nước và rải lên trên mền.
Lý Ma Tử hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Tôi trả lời: “Nước hành tây có thể che giấu dương khí, tránh bị phát hiện."
Tên làm biếng đang ăn một cái bánh bao với rau cải muối, trông anh ta có vẻ rất thích thú với bữa ăn. Còn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn, nhếch môi lộ ra hàm răng vàng khè hỏi chúng tôi có muốn ăn không.
Nhìn bộ dạng ghê tởm của anh ta thực sự khiến tôi rất buồn nôn. Trong lòng tôi khá hoang mang… rõ ràng tuổi còn trẻ lại khỏe mạnh cường tráng, tại sao lại sa đọa đến loại trình độ này? Cho dù anh ta có lên thành phố làm những công việc lặt vặt thì điều kiện cũng tốt hơn rất nhiều so với hiện tại.
Thực sự không hiểu nổi người này.
Thôi quên đi, mỗi người đều có chí riêng. Nếu anh ta thực sự hài lòng với tình trạng hiện tại của mình thì tôi cũng không nên xen vào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng tên làm biếng cũng lên giường đi ngủ, anh ta vừa cởi giày thì có một mùi hôi nồng nặc đến chết người thoát ra.
Lúc này ngay cả chớp mắt tôi còn không dám, chỉ sợ bỏ sót chi tiết quan trọng nào.
Vậy mà tên làm biếng ngủ rất say, thậm chí cơ thể còn rất ít khi động đậy. Chúng tôi nhìn mãi đến một giờ sáng, vẫn không có gì xảy ra.
Lý Ma Tử ngáp liên tục, nói: "Anh Trương, có vẻ tối nay sẽ không có gì xảy ra. Chúng ta có nên vào trong xe ngủ một chút không?"
Tôi nói với Lý Ma Tử:
"Cố gắng chờ một lát nữa. Khoảng thời gian từ 11 giờ tối đến 1 giờ sáng vừa kết thúc, vật cõi âm chưa gây chuyện cũng là điều bình thường. Thực ra, âm khí nặng nhất là lúc mặt trời vừa dâng lên, tôi cảm thấy khoảng thời gian đó mới là nguy hiểm nhất…."
Lý Ma Tử kiên trì gật gật đầu.
Cứ như vậy chúng tôi nhìn mãi cho đến 3 giờ sáng, cuối cùng thì trong phòng ngủ cũng vang lên tiếng loẹt xoẹt~ loẹt xoẹt~
Tôi liếc sang bên cạnh thì thấy Lý Ma Tử đã ngủ thiếp đi, nhanh chóng tát một cái cho anh ta tỉnh lại.
Lý Ma Tử vừa định nói chuyện, tôi lập tức bịt miệng anh ta lại và dùng ngón tay chỉ phía dưới, ám chỉ có chuyện gì đó đang xảy ra trong phòng ngủ.
Mà khi vừa nhìn xuống, cả hai chúng tôi lập tức trợn tròn mắt.
Không biết từ khi nào, tên làm biếng đang nằm trên giường đã đứng dậy, anh ta để trần nửa thân trên, mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Tôi chắc chắn là anh ta đang nhìn chúng tôi!
Anh ta dùng sức nghiến răng, khuôn mặt thì vặn vẹo như ác quỷ, âm thanh xoẹt xoẹt lúc nãy chính là tiếng hai hàm răng nghiến vào nhau.
Cứ như vậy chúng tôi nhìn nhau một lúc, đột nhiên tên làm biếng nhếch miệng lộ ra một nụ cười quái dị, sau đó vươn tay cào lên lưng của mình.
Trong chốc lát, trên lưng anh ta đã xuất hiện năm lỗ máu!
Mà nhìn lại phần lưng của anh ta, chúng tôi phát hiện trên đó đầy ra những vết xước chằng chịt, hầu hết chúng vẫn còn chưa khỏi hẳn.
Nhịp tim của tôi tăng nhanh, cảnh tượng trước mắt thật sự quá đẫm máu!
Tôi cảm thấy mình không thể ngồi xem mặc kệ, bởi vì giờ phút này toàn thân tên làm biếng như ngứa không nhịn nổi. Anh ta liên tục cào cấu mình và không hề có dấu hiệu dừng lại.
Ngay khi tôi định lao xuống cứu anh ta, Lý Ma Tử hét lên.
Tôi giật mình, vội vàng gỡ viên gạch ra nhìn xuống phía dưới. Mà vừa nhìn một cái, suýt chút nữa tôi đã ngã từ trên mái nhà xuống!