Ở nông thôn không có trò giải trí nào cả, chính vì thế mà mọi nhà tắt đèn từ rất sớm. Bốn phía im lặng tới mức nghe được tiếng kim rơi.
Lý Ma Tử đang sợ hãi. Anh ta ngồi thu lu ở góc tường đã hơn nửa giờ, hẳn là bị dọa tới đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt thì đỏ bừng, đến tay cũng run rẩy theo.
“Anh Trương, chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu đúng không? Anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể trị được thứ này? Anh mà không nói tôi biết thì trong lòng tôi không yên tâm!”
Thật ra so với Lý Ma Tử, tôi còn khẩn trương hơn ấy chứ! Nếu như chiêu này không thành công, tôi cũng chỉ biết bó tay. Hơn nữa rất có thể sẽ bị vận xui từ đôi giày quấn lấy.
Tuy nhiên, trước mặt Lý Ma Tử, tôi vẫn phải giữ bình tĩnh, chỉ thản nhiên đáp: “Nắm chắc chín mươi phần trăm.”
Trong sảnh lớn, chiếc đồng hồ cũ kỹ tích tắc từng giây trôi qua, trái tim tôi cũng từ từ treo lên.
Thời gian trôi qua rất chậm, chỉ mới một giờ mà tôi đã rùng mình ba lần.
Hơn nữa trong thôn rất tối, không có điện đường, thậm chí cả ánh trăng cũng bị mây đen che khuất hơn phân nửa. Nghĩ tới bọn tôi bà chiếc giày thêu kia chỉ cách nhau một bức tường, không hiểu sao trái tim tôi lại đập thình thịch không ngừng.
Sân nhỏ bên cạnh cực kỳ yên tĩnh, theo lý mà nói thì chuyện này có điểm kỳ lạ!
Trong thôn không có bất kỳ con chuột, con rắn nào thì có vẻ không đúng lắm.
Chỉ sợ tất cả là do chiếc giày kia gây ra.
Dù sao chiếc giày thêu kia quá hung ác, mà chuột và rắn lại là động vật ưa bóng, chúng càng có thể cảm nhận rõ ràng âm khí chiếc giày kia tỏa ra.
Nửa đêm, sau khi chuông điểm mười hai giờ, thần kinh toàn thân tôi căng chặt. Nếu như không có gì bất ngờ, chiếc giày thêu chắc chắn sẽ có động tĩnh.
Quả nhiên, phía đối diện bắt đầu có tiếng động.
Hình như có một trận gió thổi qua sân nhỏ bên cạnh kèm theo tiếng băng ghế ngã.
Lý Ma Tử lập tức ngã vào người tôi, run lẩy bẩy, tôi chẳng biết nói gì ngoài mắng một câu vô dụng.
Cơn gió nhỏ rất nhanh đã ngừng lại, nhưng bụi bặm trong sân lại bị thổi bay tán loạn đầy trời. Trên người bọn tôi cũng bám đầy bụi đất. Đến nỗi hít thở cũng hít vào toàn tro đáy nồi, thật buồn nôn.
Tôi cố gắng giữ cho mình không hắt hơi.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Thời gian dần trôi qua, trong sân bắt đầu vang lên tiếng bước chân.
Ban đầu âm thanh kia rất nhỏ, nhưng theo bước chân tới gần thì chúng tôi đã có thể nghe rõ.
Giống như là một người đang cà nhắc đi lại trong sân.
Tôi đã cố gắng không để mình suy nghĩ lung tung. Nhưng đầu óc vẫn không tự chủ hiện ra khung cảnh người phụ nữ mặc váy trắng, tóc tai bù xù đang đi tìm giày ở khắp nơi trong sân.
Mà lúc tiếng bước chân tới gần bọn tôi thì lại dừng lại một lúc. Lý Ma Tử run rẩy, trong lòng tôi cũng bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Đừng nói là bị phát hiện rồi?
Lý Ma Tử theo bản năng ngẩng đầu nhìn vách tường làm tôi rất không thoải mái. Tôi bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh người phụ nữ tóc dài kia leo lên đầu tường, từ trên cao nhìn xuống bọn tôi.
Ngay khi tôi vẫn còn đang nghĩ ngợi lung tung thì bên trong giếng cổ bắt đầu truyền đến tiếng bọt khí ùng ục ùng ục như nước giếng đang sôi trào.
Âm thanh rất lớn vang lên trong buổi đêm yên tĩnh nghe có vẻ vô cùng đặc biệt.
Dường như tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc thê lương của phụ nữ truyền ra từ trong giếng cổ.
Tiếng bước chân “bịch bịch” vang lên lần nữa, rất nhanh đã tới bên miệng giếng.
Tiếng nhảy vào nước vang lên rất to, nước giếng đang sôi trào đã dừng lại. Toàn bộ thế giới lại trở nên yên tĩnh một lần nữa.
Đợi thêm nửa giờ nữa cũng không có bất kỳ tiếng động nào.
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trán và nói: “Thành công rồi.”
Lý Ma Tử đã sớm sợ đến toàn thân co rút, nghe tôi nói như vậy, anh ta thở dốc một hơi: “Anh Trương, xoa chân giúp tôi với. Chân tôi bị chuột rút rồi...”
Tôi vịn vai đỡ Lý Ma Tử đi vào trong phòng, cố gắng chịu đựng qua một đêm khó khăn này.
Trời vừa hửng sáng, chúng tôi liền vọt vào sân.
Lúc cửa mở ra, cả tôi và Lý Ma Tử đều nổi da gà cả người.
Cành liễu vẫn yên vị tại chỗ cũ nhưng tro đáy nồi đã bị thổi tan làm hằn lên dấu chân một lớn một nhỏ đầy sân.
Mà chiếc giày thêu tối hôm qua tôi để ở cửa, không hiểu sao lại nằm bên cạnh giếng.
Tôi biết rõ chiếc giày thêu còn lại chắc chắn đang ở trong giếng.
Nhưng mà làm cách nào để vớt nó lên được đây?
Cũng may Lý Ma Tử có kinh nghiệm sống phong phú, nhanh chóng tìm một hộ chuyên hành nghề “nạo vét giếng”, ông ta dùng một cái móc sắt bắt đầu kéo đồ từ dưới lên.
Mới đầu chỉ kéo lên được mấy thứ linh tinh, bèo, rác rưởi,...
Nhưng rất nhanh, móc sắt đã đụng phải một vật rất nặng. Ông ta dùng toàn bộ sức lực từ khi cha sinh mẹ đẻ của mình cũng không thể kéo thứ đó lên được.
Tôi và Lý Ma Tử phải tiến lên giúp đỡ mới có thể kéo được thứ này lên.
Mà khi thứ này lên tới mặt đất, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Đây là một ngăn tủ cũ kỹ!
Ngăn tủ có kiểu dáng cổ xưa, lớp sơn đỏ bên ngoài đã bị bong tróc hết.
Hai cánh cửa tủ bị khóa chặt. Tôi chỉ đành tìm một cây gậy sắt để cạy tủ ra.
Sau khi cửa tủ mở ra, gậy sắt trong tay tôi “ầm” một tiếng rơi xuống đất. Lý Ma Tử ở bên cạnh thét lên sợ hãi rồi chạy đi.
Một bộ xương khô trắng hếu được đặt trong tủ. Vải dệt quần áo vẫn chưa mục nát hoàn toàn nên vẫn có thể nhận ra đây là trang phục thời Mãn Thanh.
Mà trên chân bộ xương khô còn mang một chiếc giày thêu đỏ như máu.
Mặc dù những phục sức khác đều đã bị mục mát, duy chỉ có chiếc giày thêu đỏ vẫn còn mới tinh.
Tôi cẩn thận quan sát phần bụng của bộ xương khô thì phát hiện chỗ đầu khớp xương còn có một bộ xương nhỏ khác.
Khỏi cần nói cũng biết, lúc chết, cô ấy đã mang thai.
Tất cả dấu hiệu đều cho thấy tôi đã gặp phải ‘tử mẫu nhục ấn’.
Ông cụ hàng xóm thở dài, lẳng lặng ngồi xổm một bên đốt thuốc hút.
Tôi chắc chắn ông cụ biết rõ câu chuyện về giày thêu nên cũng ngồi xổm bên cạnh hỏi ông cụ một số chuyện.
Ông cụ không muốn nói thêm gì về chuyện này, chỉ đơn giản nói vài câu: “Vào thời nhà Thanh, nơi này có một hộ gia đình giàu có. Thiếu gia nhà bọn họ phong lưu phóng khoáng làm lớn bụng một người hầu. Người hầu kia không muốn phá thai nên bị thiếu gia nhốt vào tủ chén thả xuống đáy giếng. Mà đôi giày thêu chính là món quà duy nhất thiếu gia tặng nên cô ấy rất quý trọng nó...”
Sau khi nói xong, cụ ông liền đứng dậy: “Tôi đi nói với trưởng thôn một tiếng để ngày mai người dân trong thôn gom tiền mua cho cô ấy một cái quan tài để chôn cất.”
Còn tôi, nhân lúc không ai chú ý tháo đôi giày thêu trên chân bộ xương khô xuống.
Dựa theo thỏa thuận của tôi và Lý Ma Tử thì đôi giày này hoàn toàn thuộc về tôi.
Tên nhóc này cũng rất hiểu chuyện, sau khi về nhà không bao lâu liền mang theo bao lớn bao nhỏ tới nhà để cảm ơn tôi.
Buổi tối, Lý Ma Tử ở lại nhà tôi uống rượu. Trong lúc anh ta uống say thì mơ màng hỏi tôi sao lại đi thu thập những thứ mà trong mắt người khác là điềm xấu? Một đôi giày hư thì có thể bán được bao nhiêu tiền?
Tôi nói cũng không nhiều lắm, nếu gặp phải người biết giá thì khoảng mấy chục vạn thôi.
Lý Ma Tử lập tức phun hết rượu vừa uống ra. Tôi đoán anh ta đã hối hận đến xanh ruột rồi.
Tuy nhiên anh ta vẫn không mở miệng đòi chia chác. Có thể thấy anh ta vẫn cần chút mặt mũi.
Thay vào đó, anh ta đề nghị anh ta sẽ tìm tung tích vật cõi âm giúp tôi, lợi nhuận chia đều hai bên.
Đây đúng là chuyện tốt đốt đèn lồng tìm không thấy, vì vậy tôi liền đồng ý ngay lập tức.
Sau đó tôi liền phát tán tin tức về ‘tử mẫu nhục ấn’ ra khắp nơi
Chỉ vài ngày sau, một người đàn ông bụng bia trông như quan chức đến cửa tiệm của tôi. Chào hỏi đơn giản vài câu xong ông ta tỏ ý muốn nhìn tận mắt ‘tử mẫu nhục ấn’.
Mặc dù ‘tử mẫu nhục ấn’ là vật mang điềm xấu nhưng chỉ cần bày một đôi trong nhà thì con đường làm quan sẽ ngày càng rộng mở.
Đối phương là người trong quan trường nên tôi cố hết sức làm giọng nói của mình cung kính hơn, cầm lấy ‘tử mẫu nhục ấn’ mà khen lấy khen để.
Người đàn ông bụng bia này cũng rất ung dung, chỉ hỏi tôi vật này có tác dụng phụ gì không.
Sau khi có được sự bảo đảm của tôi, ông ta liền dùng gần ba tỷ để mua ‘tử mẫu nhục ấn’.
Người làm nghề buôn đồ cổ, ba năm không mở cửa, nhưng chỉ cần mở cửa một lần liền kiếm đủ tiền ăn trong ba năm.
Còn những thương nhân chuyên buôn đồ cõi âm như chúng tôi ấy à, mười năm không mở cửa, mở cửa một lần thì kiếm tiền ăn trong mười năm!