Tôi lấy sữa mẹ đổ vào trong góc nơi Lý Ma Tử đã đặt chiếc giày thêu.
Rất nhanh sau đó, mặt đất vốn sạch sẽ bắt đầu xuất hiện những vệt nước mờ nhạt.
Cuối cùng thì những vệt nước tụ lại thành hình dáng của hai bàn chân, một to một nhỏ. Hai dấu chân dính sát vào nhau, lộ ra rõ ràng.
Lý Ma Tử sợ hãi hỏi tôi: ”Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi trả lời với vẻ mặt u sầu: “Bàn chân to là của người mẹ, còn bàn chân nhỏ là của đứa con mà cô ấy sinh.”
Lý Ma Tử chết lặng: “Tại sao lại xuất hiện thêm một đứa bé?"
"Anh quên là anh mới sinh khi nãy à?”
Mặt Lý Ma Tử nhăn lại, anh ta nhớ lại những việc đã xảy ra trước đó.
Tôi nhanh chóng kể cho Lý Ma Tử nghe câu chuyện về “tử mẫu nhục ấn". Thực ra đó chính là trang phục mà những người phụ nữ mang thai từng mặc lúc chết thảm.
Bởi vào lúc mang thai thì tình mẫu tử trở nên sâu đậm nhất, đột nhiên chết thảm ngoài ý muốn làm bọn họ vô cùng không cam lòng, dẫn đến oán niệm. Cuối cùng nỗi oán niệm theo đó bám vào trên quần áo họ từng mặc lúc chết.
Phụ nữ mang thai có nỗi sợ đến gần như ám ảnh với dầu ô liu chính vì họ nghĩ nó sẽ gây xảy thai.Còn sữa mẹ thì sẽ làm cho họ cảm thấy ghen tị. Cho nên có thể tạm thời sử dụng hai thứ đó để ngăn chặn “tử mẫu nhục ấn” trong một thời gian ngắn.
Nhưng chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa, cách giải quyết tốt nhất hiện tại là tìm ra chiếc còn lại và ghép chúng thành một đôi hoàn chỉnh.
Lý Ma Tử nắm tóc, giận dữ thét lên: “Anh Trương, làm ơn hãy đi với tôi! Tôi phải tìm ra gia đình đã bán chiếc giày này, họ suýt thì hại chết tôi rồi.”
Tôi ngăn Lý Ma Tử lại không cho anh ta hành động theo cảm tính. Nếu bây giờ anh ta chạy đến nhà họ làm loạn thì chắc chắn họ sẽ không bao giờ giao chiếc giày còn lại ra.
Lý Ma Tử nghiến chặt răng, không còn cách nào khác đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Hôm nay không thể đến nhà họ được. Tôi cảm thấy vẻ mặt của Lý Ma Tử như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Sau đó tôi đã mất một khoảng thời gian để cố gắng khuyên nhủ anh ta rằng có khả năng họ chỉ muốn bán một chút đồ vật để lấy tiền, không hề hay biết về mối nguy hiểm ẩn đằng sau chiếc giày. Bất kể thế nào cũng phải giúp Lý Ma Tử bình tĩnh lại trước đã.
Tôi gần như thức trắng cả đêm, mãi đến khi mặt trời mọc mới chợp mắt được một lát. Nhưng vừa ngủ không bao lâu thì đã bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Thì ra con trai của Lý Ma Tử đã về, nhìn thấy cả hai chúng tôi đều bình an cậu liền nhảy cẳng lên vì vui sướng.
Lý Ma Tử nghiêm túc nói với cậu bé, hai ngày tới anh phải rời nhà để giải quyết một chút chuyện. Anh ta dặn con ở lại trường càng lâu càng tốt và tuyệt đối không được ở nhà một mình.
Con trai Lý Ma Tử rất nghe lời, cậu gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Sau đó, tôi và Lý Ma Tử lên xe đi thẳng một đường về quê của anh ta.
Quê của Lý Ma Tử nằm ở huyện Khai Phong tỉnh Hà Nam. Cũng như những vùng quê khác, nơi này bẩn thỉu, đổ nát và thậm chí còn không có một con đường đàng hoàng.
Nhưng không ngờ giao thông bất lợi lại chính là nguyên nhân chủ yếu thúc đẩy thị trường đồ cổ nơi đây phát triển.
Tôi không khỏi cảm thán trước sự tài giỏi của Lý Ma Tử khi anh ta có thể tìm ra một nơi hoàn hảo để mua đồ cổ mà không phải mất nhiều tiền như vậy.
Nơi này vừa trải qua một cơn mưa lớn làm cho mặt đất trở nên lầy lội, xe cộ căn bản không thể đi qua được, chúng tôi đành phải để xe lại trước cửa làng và đi bộ vào.
Lúc chúng tôi đi ngang qua một ngôi nhà đổ nát, Lý Ma Tử đột nhiên lên tiếng bảo đã tới nơi. Tuy nhiên, còn chưa kịp vui mừng thì nỗi thất vọng theo sát ập đến khi chỉ mới nhìn lướt qua căn nhà. Cửa chính bị đóng chặt, xuyên qua khe cửa còn có thể thấy trong sân mọc đầy cỏ dại và các loại dụng cụ bếp núc bị vứt lung tung khắp nơi.
Không cần nói cũng biết, gia đình này đã bỏ trốn.
Cơn giận Lý Ma Tử cố kìm nén suốt mấy ngày nay cuối cùng cũng bộc phát. Anh ta dùng một chân đá bay cánh cửa, sau đó ngồi trước ngưỡng cửa chửi ầm lên.
Lý Ma Tử vừa chửi được một lát thì có một người đàn ông từ căn nhà bên cạnh đi ra. Ông ấy nhìn anh với vẻ bất thiện và biểu cảm không mấy vui vẻ.
Tôi vội vàng đi tới trước mặt ông ấy và hỏi: "Ông có biết gia đình này đã đi đâu không?”
Ông ta tức giận đáp: ”Ngoài chạy trốn ra còn có thể đi đâu được nữa. Cả nhà bọn họ bị ám, nếu không chạy thì sẽ chết sạch."
Tôi giật nảy mình, biết chắc chắn có điều gì đó đáng ngờ ở đây. Tôi lấy bao thuốc Ngọc Khuê đặt vào trong tay ông ta. Lúc này thái độ của ông ta mới dịu đi đôi chút, kể lại cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra.
Thì ra gia đình này mới từ ngôi làng bên cạnh chuyển tới được mấy năm. Nhưng từ khi chuyển tới, trong nhà bọn họ bắt đầu xảy ra những chuyện kỳ lạ, trẻ con thường xuyên bật khóc lúc nửa đêm, hơn nữa bọn họ còn nghe thấy có tiếng bước chân vang lên trong sân.
Thậm chí là vài năm nay, nữ chủ nhân của căn nhà đã mang thai ba lần nhưng luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra làm cho sinh non.
Mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn kể từ khi bọn họ bán đi một chiếc giày thời nhà Thanh!
Đêm hôm khuya khoắt, gia đình kia luôn nhìn thấy có một người phụ nữ tóc tai bù xù ngồi bên cạnh giếng. Nhưng khi bọn họ tiến lại gần thì người đó liền nhảy xuống giếng, dùng đèn pin soi lại thấy dưới giếng cũng không có gì cả.
Vào những ngày đầy mây, họ thậm chí còn nghe thấy dưới giếng truyền ra tiếng nức nở của một người phụ nữ, cực kỳ đáng sợ.
Tuy nhiên câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Nguyên nhân chân chính làm cho bọn họ phải chuyển đi nơi khác, là có vài lần bọn họ phát hiện con cái trong nhà thường xuyên vô tình hoặc cố ý đứng trên thành giếng, sững sờ nhìn xuống giếng hơn nửa ngày.
Họ sợ có ngày bọn nhỏ thật sự nhảy xuống, kiên quyết chuyển nhà.
Nghe xong tôi tê cả da đầu, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Những chuyện ông ta kể rất giống với chuyện đã xảy ra ở nhà Lý Ma Tử.
Nhưng suy nghĩ một lúc tôi liền bình tĩnh trở lại. Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là do chiếc giày còn lại gây ra. Có vẻ chúng tôi không tìm sai nơi, chiếc giày thêu còn lại thật sự nằm trong tay gia đình kia.
Vấn đề duy nhất là lúc đi bọn họ có mang theo chiếc giày hay không.
Thế là tôi quyết định tối nay sẽ đi tìm chiếc còn lại, gắng hết sức để bọn chúng sớm ngày đoàn tụ với nhau.
Sau khi quyết tâm, tôi bàn kế hoạch với Lý Ma Tử. Lý Ma Tử nghe xong có chút sợ hãi: “Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”
Tôi nói: ”Đây không phải vấn đề lớn, bây giờ anh đi chuẩn bị cho tôi vài món đồ, tối nay cần dùng."
Kế hoạch của tôi rất đơn giản. Nếu hai chiếc giày thêu thật sự muốn đoàn tụ với nhau, thì khi màn đêm buông xuống chiếc giày trên tay chúng tôi sẽ tự động tìm kiếm chiếc còn lại. Đến lúc đó trên sân chắc chắn sẽ để lại một vài ‘dấu chân’.
Tôi và Lý Ma Tử chỉ cần đi theo dấu chân là có thể tìm được chiếc còn lại. Dễ dàng như rút một khúc gỗ vậy.
Sau đấy tôi đưa cho Lý Ma Tử danh sách những vật cần mua trước khi đêm xuống. Còn tôi thì đi thuyết phục chủ nhà bên cạnh cho chúng tôi ở nhờ một đêm.
Không có gì là tiền bạc không thể giải quyết. Dưới sự cám dỗ của đồng tiền, ông ta sẵn sàng chấp nhận lời thỉnh cầu của tôi.
Nửa tiếng sau Lý Ma Tử quay lại, trên vai vác theo một bó lớn cành liễu, trong tay còn cầm một cái bọc vải. Bên trong bọc vải là một trong những thứ tôi đã yêu cầu: ấm đun nước dính tro
Chúng tôi đem tro rải đều xuống sân, sau đó trải các cành liễu lên trên lớp tro đã rải.
Lý Ma Tử hỏi: ”Sao chúng ta phải làm như vậy?”
Tôi giải thích: ”Tro dưới đáy nồi sẽ làm dấu chân của chiếc giày xuất hiện rõ hơn. Còn những cành liễu có thể giúp chúng bước đi một cách thoải mái."
Lý Ma Tử kinh ngạc nói: ”Anh Trương, không ngờ anh lại có tài năng đáng kinh ngạc như vậy.”
Tôi cười nói: "Tài năng cái gì? Đây chỉ là kinh nghiệm mà các đời nhà tôi đúc kết lại thôi. Tôi vẫn là lính mới. Đây là cơ hội để tôi cho anh mở mang kiến thức về tài năng của ông nội tôi.”
Sau đó, tôi cẩn thận đặt chiếc giày thêu trước lối ra vào sân. Khi đã hoàn thành xong tất cả mọi việc, chúng tôi nhanh chân chạy đến nhà ông hàng xóm, vểnh tai lên nghe, chú ý từng động tĩnh của sân bên cạnh.