Lý Ma Tử khéo léo múc đầy một chậu nước từ giếng cũ. Điều làm tôi thắc mắc là... nửa đêm nửa hôm, anh ta lấy nước để làm gì?
Tiếp theo, anh ta đổ nước vào một cái nồi to, cho thêm ít củi vào rồi sau đó châm lửa.
Mặc dù hành động của anh ta hơi không được tự nhiên nhưng tôi lại có cảm giác anh đã làm việc này nhiều lần và rất quen thuộc với chúng. Tuy vậy, tôi vẫn chưa hiểu anh ta đang cố làm gì.
Một lát sau, anh bắt đầu khóc lớn trong khi đang quay mặt về phía giếng. Sau đó thì lại bật cười. Bạn có thể tưởng tượng ra khung cảnh đáng sợ đó không?
Tôi hít một hơi thật sâu và quyết định sẽ gọi anh ta dậy để kết thúc chuỗi hành động quái đản này.
Nhưng, khi tôi tiến tới gần hơn, Lý Ma Tử đột ngột ôm bụng và lăn lộn trên đất trông có vẻ rất đau đớn.
Mặt anh ta nhăn tít lại, như thể đang phải trải qua một cơn đau khủng khiếp vậy. Lạ hơn là anh ta há to miệng như đang hét nhưng lại chẳng có chút âm thanh nào phát ra cả.
Hành động của Lý Ma Tử khiến tôi sợ hãi, tôi lùi về sau hai bước theo bản năng.
Anh ta lăn lộn không ngừng dưới ánh trăng. Một lúc sau, anh ta mới khó khăn đứng dậy từ mặt đất, gương mặt đầy vẻ nhẫn nhịn. Anh nhúng khăn vào trong nước nóng, đắp lên đáy quần và bắt đầu lau nhẹ.
Anh ta đang tập trung toàn bộ sức lực vào phần dưới cơ thể. Làm được một lúc, toàn thân anh bỗng thả lỏng ra. Anh nằm bệt xuống đất, thở hổn hển, như vừa trải qua một bài tập thể dục vất vả.
Trong lúc đợi, tôi cuối cùng cũng biết anh ta đang làm gì- Lý Ma Tử anh ta đang sinh con!
Không có gì để nghi ngờ nữa. Tất cả hành động diễn ra ban nãy đích thực là những việc mà người phụ nữ làm khi sinh con.
Việc sinh đẻ đã hoàn thành, Lý Ma Tử kiệt sức nằm trên mặt đất.
Lúc này, tôi đã có một vài manh mối về xuất xứ của chiếc giày thêu này.
Liệu đây có phải là "tử mẫu nhục ấn" không?
Lý Ma Tử không cần phải chịu những cực khổ này nữa vì tôi đã tìm ra nguồn gốc của chiếc giày thêu. Lúc này, anh ta đang muốn cắt dây rốn của mình.
Tôi nhanh chóng chạy về phòng, lấy hết dầu thực vật có trong nhà anh ta, và bôi nó lên đầu anh và cả chiếc giày thêu.
Trong quá khứ, ông vẫn thường kể với tôi "tử mẫu nhục ấn" sinh ra là do oán hận của những thai phụ. Sự căm hận khi họ mang nặng chín tháng rồi lại chết trong quá trình sinh rất khó để xua tan. Nên những oán khí này thường bám vào trên quần áo nạn nhân mặc khi ấy.
Bộ quần áo đó sau này được người ta gọi là "tử mẫu nhục ấn".
Tất cả những người bị "tử mẫu nhục ấn" ảnh hưởng đến đều có chung một loại mộng du kỳ lạ, bắt đầu hành động như những thai phụ trước khi chết. Ví dụ như, rửa chén, giặt đồ, sinh con, v.v...
Mặc dù nó không gây nguy hiểm đến tính mạng của con người, nhưng nó có thể khiến họ phát điên.
Đối phó với "tử mẫu nhục ấn" không khó. Thứ mà nó sợ nhất là dầu, chỉ cần đổ một ít dầu lên người đang bị mộng du, họ sẽ tỉnh dậy ngay lập tức.
Chắc chắn Lý Ma Tử sẽ liền tỉnh lại sau khi tôi bôi dầu lên đầu anh ta. Anh ta vừa rên rỉ vừa đứng dậy từ mặt đất, và chạy xa khỏi cái giếng.
Tôi nhanh chóng đuổi theo và ngăn anh ta lại: "Lý Ma Tử, bình tĩnh. Mọi chuyện ổn rồi!”
Chỉ khi tôi liên tục trấn an, anh ta mới bình tĩnh lại đôi chút. Anh ta nắm chặt tay tôi và nói: “Anh Trương, anh chắc chắn biết cách đối phó với đôi giày này, đúng không? Mẹ kiếp, vừa nãy tôi có cảm giác mình thật sự là một phụ nữ đang mang thai...”
Tôi nghiêm túc nói với anh ta: “ Lý Ma Tử, nghe kỹ lời tôi. Thứ mà anh có là "tử mẫu nhục ấn", và là một món đồ độc ác từ thế giới khác. Tôi không chắc mình có thể đối phó được với nó không. Nhưng dù sao đi nữa, tôi cần anh giúp tôi tìm một ít sữa mẹ và dầu ô liu. Không cần nhiều đâu, khoảng 30 ml hoặc 50 ml là được. Mau đi đi. Nếu không sẽ không kịp đâu.”
Sau khi nghe được lời tôi, Lý Ma Tử câm lặng: “Dầu ô liu thì tôi có thể mua được ở siêu thị, nhưng biết tìm sữa mẹ ở đâu bây giờ? Tôi cũng không thể vắt ra sữa được mà.”
Tôi thì đang rất lo lắng vậy mà anh ta còn có thời gian đùa giỡn. Tôi tức giận: “Nếu anh không biết tìm nó ở đâu, thì không cần để ý đến nó, và tôi cũng không cần quan tâm chuyện này nữa, vậy đi.”
Sau đó, tôi nhắc anh ta rằng nếu không tìm thấy những gì tôi yêu cầu trong vòng nửa tiếng nữa, thì kể cả ông tôi có đến cũng chẳng thể làm gì được.
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, anh ta có vẻ đã hiểu ra tình hình hiện tại rất nghiêm trọng. Do đó, không lãng phí thời gian nữa, anh ta ngay lập tức chạy ngay đi.
Cùng lúc đó, tôi vội vã chạy về phòng. Cậu bé đã thức dậy, và nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi.
Tôi cởi sợi dây đang trói cậu bé và nói, “Hãy đến một khu đông đúc và đừng về nhà tối nay. Nếu ngày mai cháu không thấy bố hoặc chú, cũng không được đi tìm. Bọn chú sẽ trở về nhanh thôi.”
Dường như cậu bé dường như cũng nhận thấy được những điều kỳ lạ xảy ra trong nhà mấy ngày qua. Sau khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, cậu bé gật đầu một cách sợ sệt.
Tiễn cậu bé đi một đoạn, tôi cũng không lãng phí thời gian nữa mà tìm ngay một thùng dầu khác trong phòng. Tôi đục một lỗ trên đó và thả chiếc giày xuống.
Tôi cẩn thận quan sát chiếc giày và phát hiện màu đỏ trên thân nó mờ đi rất nhiều. Đồng thời, màu vàng của dầu đã bị nhuộm đỏ như máu.
Tôi thở hổn hển. Nếu chiếc giày này thật sự là "tử mẫu nhục ấn", tôi không chắc mình có thể trấn áp nó.
Tôi tiếp tục quan sát chiếc giày. Chiếc giày lúc này đang được ngâm trong dầu ăn, không di chuyển chút nào. Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng trái tim tôi đập liên hồi.
Mười phút... hai mươi phút... hai mươi lăm phút... thời gian không ngừng trôi, nhưng tôi vẫn chưa nghe thấy giọng Lý Ma Tử trong sân.
Tôi đang dần mất kiên nhẫn. Giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát khoảng nửa tiếng không làm khó được tôi, nhưng tôi không chắc thùng dầu này có thể ngăn được chiếc giày kia sau nửa tiếng không.
Tôi âm thầm nguyền rủa mười tám đời nhà Lý Ma Tử. Ba phút nữa... Rốt cục anh ta cũng trở về. Anh ta thở hổn hển xông vào nhà, đưa cho tôi chai dầu ô liu và sữa mà tôi cần: “Mẹ kiếp, mệt chết tôi rồi. Tôi không về muộn chứ?”
Tôi đã không còn thời gian để ý đến anh ta nữa. Tôi trực tiếp đổ dầu ô liu và sữa mẹ vào trong chậu rửa. Sau khi trộn đều, tôi lập tức nhúng chiếc giày vào trong.
Lạ làm sao, ngay khi vừa nhúng chiếc giày vào, chất lỏng trong chậu bắt đầu sôi lên.
Chiếc giày nổi lềnh bềnh trong chậu mà không hề bị chìm.
Thấy cảnh tượng này, Lý Ma Tử liền câm nín: “Đây... chuyện gì xảy ra vậy?”
Lòng bàn tay tôi đã đổ đầy mồ hôi, nhưng tôi vẫn không dám rời mắt khỏi cái chậu.
Chỉ khi chất lỏng ngừng sôi--- và chiếc giày chìm xuống--- tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi ngồi xổm xuống đất lau mồ hôi trên trán.
“Thành công.”
Lý Ma Tử cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi.”
“Tốt con khỉ.” Tôi trừng mắt với anh ta: “Cách này chỉ có thể khống chế nó trong một khoảng thời gian ngắn thôi, không phải mãi mãi! Sau khoảng 10-15 ngày nữa, nó sẽ bắt đầu gây chuyện lại. Lúc đó, cho dù có chuyển nhà đi thì anh cũng không thoát khỏi nó đâu.”
Anh ta liền hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đầu tiên, ta phải xác định thứ này có thật là "tử mẫu nhục ấn" không.”