Sau khi nghe những lời đó, mặt Lý Ma Tử tái mét:
“Chờ chút đã anh Trương! Tôi biết là từ đời ông anh, nhà anh đã bắt đầu giải quyết những thứ bị nguyền, thứ mà những người khác không muốn chạm vào. Vậy lẽ nào tôi không thể để chiếc giày này lại chỗ anh à? Anh hãy giúp tôi đi! Anh biết là tôi rất quan tâm con trai mình mà!”
Tôi cười mỉa và nói: “Có lẽ anh cũng biết nhỉ? Một món đồ cổ bình thường có đôi có cặp. Khi bị tách ra chúng cũng sẽ khiến người chủ cảm thấy khó chịu, đó là còn chưa kể đến đôi giày thêu này! Tôi không thể giúp anh nếu anh chưa tìm ra được chiếc còn lại đâu.”
Lý Ma Tử đổ mồ hôi nhễ nhại: “Nhưng gia đình kia nói với tôi rằng họ chỉ có mỗi chiếc này thôi...”
Tôi nói: “Điều này thật vô lý. Nếu nhà kia chỉ có một chiếc thì sao nơi họ sống không bị ám?”
Nghe xong lời tôi, Lý Ma Tử quỳ xuống : “Anh Trương, anh đừng dọa tôi nha! Bị ám ư? Đây chỉ là một chiếc giày có hơi quỷ quái thôi. Mấy chuyện này thì liên quan gì đến ma quỷ chứ?”
Tôi nhận ra lời nói của mình hơi quá khích.
Thật ra mọi người trong ngành kinh doanh này không tin ma quỷ và các hiện tượng siêu nhiên. Chuyện xảy ra ở nhà Lý Ma Tử là do một âm vật gây ra.
Do oán khí của của người chủ đôi giày quá mạnh, cùng sự hỗ trợ của hoàn cảnh xung quanh đã làm cho đôi giày này trở thành âm vật. Tôi nhanh chóng giải thích mọi chuyện cho Lý Ma Tử. Cuối cùng tâm trạng anh ta cũng tốt hơn.
Sau đó, anh ta hỏi tôi: “Vậy tôi phải làm gì bây giờ?”
Tôi trả lời anh ta: “Tôi có thế giúp anh, nhưng đổi lại anh phải tặng đôi giày đó cho tôi.”
Đây là vụ làm ăn đầu tiên của tôi nên tôi nghĩ không nên từ chối. Lỡ như thành công thì cũng giúp mấy vụ sau có thể nước lên thì thuyền lên.
Lý Ma Tử gật đầu như giã tỏi: "Không những đôi giày, tôi có thể cho anh cả cửa hàng của tôi cũng được!”
Bây giờ chính là lúc để tôi xác định mức độ nguy hiểm của chiếc giày.
Tôi không thể đưa ra kết luận nếu chỉ dựa vào dăm ba câu của Lý Ma Tử được.
Vì thế, tôi nói anh ta hãy đợi, tối mai tôi sẽ đến nhà anh ta. Lúc đó, hai người đàn ông chúng tôi sẽ thức thâu đêm để canh. Chúng tôi phải quan sát chiếc giày để xem thử nó có còn tiếp tục gây rắc rối không!
Dương khí của trẻ con rất yếu nên âm vật dễ dàng tác động đến chúng, và ngược lại thì rất khó để tác động đến người lớn có dương khí đầy đủ. Đây là lý do vì sao trẻ con có thể thấy được ma quỷ. Trừ phi may mắn, nếu không cả đời người lớn cũng sẽ không thấy được chúng.
Lý Ma Tử yếu ớt hỏi tôi: "Tôi có thể để chiếc giày lại đây được không?”
Tôi từ chối ngay vì mẹ nó tôi cũng rất sợ.
Sau chuyện đó, tôi xúc động cả một ngày. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi liền nghĩ ngay đến đôi giày thêu.
Đây là lần đầu tiên tôi tự giải quyết một thứ như thế này, và đó là lý do tôi lo lắng. Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết nó là một âm vật đáng sợ nhưng tôi cũng không chắc lắm về độ nguy hiểm của nó.
Ài... Người ta luôn sợ hãi những thứ mà mình không biết.
Tôi nhớ tới bố và ông tôi. Mỗi khi nghe nhắc tới việc đụng độ với các âm vật thời trẻ thì họ đều lộ ra sự bùi ngùi thật lâu. Bởi vậy, người ta có thể tưởng tượng ra sự lợi hại của những món đồ này.
Tôi cũng chẳng còn tâm trạng kinh doanh gì nữa nên quyết định đóng cửa một ngày. Tôi hút hai gói thuốc lá và nhớ lại những điều mà ba đã dạy cho tôi, sau đó nghĩ đến các cách có thể giải quyết "nó".
Dù tôi tin kế hoạch mà tôi nghĩ ra chắc chắn sẽ thành công nhưng tôi vẫn cảm thấy mọi chuyện không dễ như vậy.
Ngày mai đúng tám giờ tối, tôi đi đến trước cổng chính nhà Lý Ma Tử.
Lý Ma Tử đang kiên nhẫn chờ tôi. Sau khi thấy tôi, anh ta vỡ òa như nhìn thấy ba mình trở về.
Tôi không rảnh mà nói chuyện với Lý Ma Tử. Tôi kêu anh ta dẫn tôi đi làm quen hoàn cảnh quanh nhà. Lỡ như có gì bất ngờ xảy ra cũng có thể tùy cơ ứng biến. Nếu không được nữa thì còn có thể bỏ chạy để giữ mạng.
Lý Ma Tử sống trong một ngôi nhà cấp bốn. Bên ngoài là một cái cổng sắt lớn, một cái sân nhỏ và một cái giếng. Còn trong nhà thì có hai phòng ngủ và một phòng khách. Bởi vì thiếu vắng phụ nữ đã lâu nên nội thất cũng đã sứt mẻ và không khí tràn ngập một mùi kỳ lạ.
Tôi nhìn quanh nhà nhưng chẳng phát hiện được điều gì khác thường.
Sau đó tôi bảo Lý Ma Tử chỉ cho tôi nơi mà anh ta để chiếc giày thêu.
Lý Ma Tử đặt chiếc giày thêu với một vài đồ cổ mà anh ta sưu tầm được vào trong một góc khuất và hẻo lánh của phòng khách.
Có lẽ đây chỉ là do tưởng tượng nhưng khi tôi nhìn chiếc giày này, tôi lại cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Về phần vì sao tôi cảm thấy khó chịu thì bản thân tôi cũng không rõ.
Sau khi kiểm tra nơi này xong, Lý Ma Tử hỏi tôi: “Anh đã phát hiện được điều gì bất thường chưa?”
Tôi lắc đầu nói: “Tôi vẫn chưa thấy gì cả.”
Lý Ma Tử có phần buồn bã nhưng anh ta cũng không nói gì thêm.
Trở lại vấn đề ban nãy, từ khi chiếc giày này xác định chủ thể là con trai Lý Ma Tử, tôi đã quyết định là sẽ trói cậu bé lại để ngăn cậu bé tiếp xúc với chiếc giày.
Về phần Lý Ma Tử và tôi thì sẽ thức thâu đêm để xem chiếc giày có tiếp tục gây rắc rối nữa không.
Mọi thứ đều ổn cho đến nửa đêm. Tôi chơi máy tính trong khi Lý Ma Tử xem ti vi. Còn con trai Lý Ma Tử thì đã chìm vào giấc ngủ. Rốt cuộc thì cậu bé đã phải mệt mỏi tận mấy đêm liền.
Sau nửa đêm, mí mắt tôi bắt đầu trĩu xuống, tôi cảm thấy rất buồn ngủ. Tôi đã hút hết cả gói thuốc Ngọc Khê mà tôi đem theo bên mình. Cuối cùng cũng không còn thứ gì có thể giúp tôi tập trung tinh thần và thoát khỏi cơn buồn ngủ dai dẳng, tôi nói Lý Ma Tử canh giúp tôi một chút. Trong lúc ấy tôi sẽ tranh thủ thời gian chợp mắt rồi sau đó đổi ca để anh ta nghỉ ngơi.
Lý Ma Tử không dám mất cảnh giác, anh ta thường xuyên quay đầu lại nhìn con trai mình. Điều này thực sự làm tôi cảm thấy bớt căng thẳng. Miễn là Lý Ma Tử không ngủ thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Sau khi ngủ được một chút thì tôi bị đánh thức bởi tiếng nước chảy. Tôi vội vàng mở mắt ra và hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong mắt tôi là con trai Lý Ma Tử. Thật may là cậu bé vẫn còn nằm ngủ ngon lành trên giường. Cậu ngủ rất say và thậm chí còn phát ra những tiếng ngáy nhỏ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lờ đờ bật máy tính lên và bắt đầu chơi vài trò chơi điện tử.
Tuy nhiên, tiếng nước chảy vẫn tiếp tục phát ra từ hướng cái sân nhỏ.
Tôi bối rối hỏi Lý Ma Tử: “Chuyện gì vậy? Có phải cái ống nước nào bị vỡ rồi không?”
Tuy nhiên, Lý Ma Tử không đáp lại.
Tôi lại hỏi thêm một lần nữa nhưng kết quả vẫn như cũ, không có âm thanh nào trả lời.
Thấy khá kỳ lạ nên tôi đã quay đầu nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của anh ta. Sau đó, tôi hoảng sợ phát hiện Lý Ma Tử đã biến mất!
Ngoài ra thì chiếc ghế sô pha mà anh ta ngồi đã bị ướt. Đây rõ ràng là một điềm xấu! Mọi cơn buồn ngủ còn sót lại đều bị chuyện bất ngờ xảy ra này đánh tan. Lúc này, trong đầu tôi chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: “Lý Ma Tử đi đâu rồi?”
Tôi vội vàng nhìn xung quanh căn phòng nhưng không tìm thấy dấu vết nào của Lý Ma Tử.
Đúng rồi! Chiếc giày thêu!
Nhưng khi tìm kiếm trong góc của căn phòng thì tôi phát hiện ra một điều đáng sợ hơn. Nó cũng đã yên lặng biến mất cùng với Lý Ma Tử.
Đầu óc tôi rối bời còn toàn thân thì nổi hết da gà. Rõ ràng có điều gì đó không hay đã xảy ra với Lý Ma Tử.
Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho anh ta.
Tuy nhiên, ngay lúc đó, có tiếng bước chân vang lên trong phòng khách. Tôi nhìn xung quanh và suýt chút đâm sầm vào người Lý Ma Tử. Anh ta lén lút đi đến sau lưng tôi và nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bị anh ta dọa sợ hết hồn, mở miệng mắng: “Lý Ma Tử, anh làm cái quái gì thế?”
Tuy nhiên Lý Ma Tử lại không trả lời tôi. Anh ta nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi mở cửa và đi thẳng ra ngoài sân.
Tôi chẳng để ý đến chuyện mình đang nổi da gà cả người mà nhanh chóng đi theo sau anh ta.
Bên ngoài rất tối, chỉ có sân nhỏ là được ánh trăng soi sáng làm cho không khí càng trở nên đáng sợ, kinh dị hơn.
Mặc dù rất sợ hãi nhưng tôi biết giờ quay trở lại thì cũng đã trễ. Thế nên tôi cố gắng động viên bản thân và bắt đầu tìm kiếm Lý Ma Tử.
Ngay lúc này, tôi phát hiện Lý Ma Tử đang cầm một cây kéo và trên vai còn vắt vài cái khăn tắm.
Cây kéo phản chiếu lại ánh trăng, chiếu sáng nửa gương mặt của anh ta.
Trái tim tôi đập loạn nhịp, trong đầu thầm nghĩ: “Có phải Lý Ma Tử đang cố tự tử do chịu sự ảnh hưởng của chiếc giày?"
Nhưng nếu chỉ muốn tự tử thì tại sao anh ta lại mang theo nhiều khăn tắm như thế?
Lý Ma Tử đi tới miệng giếng thì dừng lại. Còn tôi, tôi còn cách anh ta cả chục mét, chỉ đi một quãng đường ngắn như vậy đã đủ khiến tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi thở hổn hển, cảm thấy như bản thân vừa đi một quãng đường dài vô tận.
Vài chú chim đang đậu trên mấy cành cây gần đó tự nhiên đập cánh bay đi càng khiến tôi sợ hãi hơn.
Ài... Những chú chim thình lình bay đi như vậy gợi lên một điềm báo chẳng lành.
Tôi nhìn chằm chằm Lý Ma Tử không chớp mắt, có vẻ anh ta đã bị chiếc giày thêu tác động đến. Tôi nghĩ lúc này không nên làm phiền anh ta.
Để giải quyết vấn đề của Lý Ma Tử, trước hết tôi cần biết được lai lịch của chiếc giày này!