Tôi nghi ngờ, cẩn thận đánh giá thi thể của Ngô Thiết Trụ một lần nữa.
Không ngờ vừa nhìn thì tôi đã phát hiện ra điểm kỳ lạ. Chỗ cánh tay bị gãy không bằng phẳng, miệng vết thương nhìn giống như là bị cắn. Hơn nữa trong miệng của Ngô Tiễn Hồ căng phồng lên, giống như đang ngậm cái gì đó.
Tôi đang chuẩn bị nhờ người ta cạy miệng Ngô Thiết Trụ nhìn xem rốt cuộc trong miệng anh ta có cái gì thì cảnh sát trong trấn đã chạy đến.
Lúc này tên làm biếng ân cần đi tới: "Đồng chí cảnh sát, phần mộ tổ tiên tôi đã bị trộm. Các anh nhất định phải trừng hung thủ thật nghiêm khắc để tổ tiên tôi được yên lòng!"
Tên làm biếng vừa mở miệng thì mùi hôi thối hun tới mức viên cảnh sát lắc đầu nguầy nguậy.
Một cảnh sát hỏi tên lười biếng đã xảy ra chuyện gì, viên cảnh sát còn lại thì đang chụp ảnh hiện trường.
Nghe tên làm biếng liên tục nói về ngôi mộ tổ tiên của gia đình mình, cuối cùng, cảnh sát không thể không hỏi: "Tôi chỉ muốn biết người này đã chết như thế nào..."
Tôi xen vào nói: “Tôi nghĩ anh ta tự cắn đứt tay mình và chết vì mất quá nhiều máu.”
Tôi vừa nói xong thì hiện trường vang lên những tiếng xôn xao.
Đương nhiên là cảnh sát không chịu tin, còn cười hỏi tôi làm sao biết được?
Tôi nói: "Hai người hãy nhìn chỗ cánh tay bị gãy, rõ ràng có dấu vết bị cắn."
Ngay lập tức, một người đàn ông trông như pháp y nhảy xuống hố, xem xét kỹ thi thể một lần nữa, gật đầu nói quả thật là anh ta đã bị cắn.
Tôi lại nói: "Anh nhìn xem, hình như trong miệng anh ta còn có cái gì đó."
Pháp y gật đầu, mở hộp thuốc mang theo bên người, dùng hai cái nhíp lớn và kìm cạy miệng Ngô Thiết Trụ ra. Bên trong đống thịt đã thối rữa còn có cả một ngón tay.
Đám đông rối loạn, rõ ràng là họ rất sợ hãi. Dù sao Ngô Thiết Trụ tự cắn chết chính mình, cho dù nói theo cách nào cũng không hề bình thường. Bọn họ không kiềm chế được liên tưởng cái chết của Ngô Thiết Trụ với câu chuyện ma quái.
Tên làm biếng thì không sợ chút nào, chỉ hả hê mắng một câu: đáng đời.
Pháp y trẻ tuổi cũng có chút sợ hãi, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào ngôi mộ. Anh ta cũng cảm thấy ngôi mộ này rất quỷ dị. Lúc này anh ta kêu đồng nghiệp kéo mình lên, nhanh chóng đưa ra báo cáo khám nghiệm tử thi: người chết Ngô Thiết Trụ, tội danh trộm mộ, trong quá trình trộm mộ thì nảy sinh hành vi tự hại mình, cắn đứt cánh tay trái, mất máu quá nhiều mà chết, nghi ngờ có tiền sử bệnh tâm thần."
Mọi chuyện sau đó liền thuận lý thành chương.
Lúc này, cảnh sát thông báo cho gia đình Ngô Thiết Trụ đến nhận thi thể.
Sau khi cảnh sát rời đi, tôi lại để mọi người tiếp tục khai quật toàn bộ ngôi mộ của phi tử.
Tên làm biếng hỏi tôi với vẻ mặt lo lắng: "Nếu như bây giờ đã biết là do Ngô Thiết Trụ giở trò, chúng ta có cần phải tiếp tục không? Chi bằng an táng ở đây luôn đi."
Tôi lắc đầu nói: "Không được. Đã kinh động đến người chết, vẫn nên hạ táng một lần nữa thì tốt hơn. Còn nữa, mục đích Sứ Thanh Hoa chỉ dẫn chúng ta đến chỗ ngôi mộ cổ này là gì? Ngoài tìm ra kẻ trộm mộ, chắc chắn còn có nhắc nhở khác giấu trong quan tài."
Bây giờ tên làm biếng như thiên lôi sai đâu đánh đó, răm rắp nghe theo tôi, vì vậy công việc vẫn được tiếp tục!
Cạy mở những viên gạch xanh xung quanh, rất nhanh ngôi mộ đã lộ ra. Ngôi mộ không lớn, xung quanh còn rải rác một số chai lọ, quan tài làm bằng gỗ sơn son thếp đỏ nhìn thấy mà giật mình.
Nắp quan tài đã bị mở ra. Không cần phải nói, chắc chắn do Ngô Thiết Trụ làm.
Thấy thôn dân chậm chạp không ra tay, tôi đành tự mình buộc dây vào chốt quan tài và nhờ thôn dân kéo quan tài lên.
Kết quả, quan tài vừa lộ ra ánh mặt trời, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Thi thể phụ nữ trong quan tài hoàn toàn không bị hư thối, thậm chí hoàn hảo nguyên vẹn, răng, tóc, ngay cả lông mi cũng có thể thấy rõ. Cô ấy mặc một bộ y phục cung đình dành cho phi tử, trên mặt mang theo nụ cười, hai tay đặt ngang, trông rất bình tĩnh.
Cô ấy đã trở thành một cái xác khô.
Trên tay cô ấy vẫn còn cầm chặt một cuộn giấy.
Tôi do dự một lúc rồi đưa tay lấy cuộn giấy và mở ra.
Trên đó có đề một bài thơ.
“Người mất làm ta kinh ngạc quá
Đột ngột nhìn thấy, không gượng nổi
Chỉ còn mình ta giữa thế gian
Vì sao cùng sống không cùng chết?
Cùng chết liệu còn gặp lại chăng
Làm đôi xương trắng chốn đồi hoang
Chờ được sinh ra thêm lần nữa
Sớm chiều bầu bạn cùng sử sách,
Quan tài tối tăm có là gì?
Khắc lấy dáng vẻ trong trái tim
Cười đùa năm trước giờ thành bụi
Giấc mộng hôm nay đẫm lệ sầu.”
Mặc dù không rành thơ cổ, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua thì tôi cũng biết đây là bài thơ ca ngợi tình yêu đôi lứa.
Ý đại khái là một người thở dài xúc động trước di ảnh người yêu đã mất, khóc than vì sao không thể đồng sinh cộng tử. Khi nhớ về những hạnh phúc từng có chỉ có thể lấy nước mắt rửa mặt.
Tôi không hiểu tại sao phi tử lại làm ra bài thơ này, chắc hẳn năm đó người yêu của cô ấy mất sớm?
Ở xã hội phong kiến, chốn thâm cung tường cao có vô số phi tử. Mong chờ được hoàng đế sủng ái chỉ là hy vọng xa vời. Rơi vào đường cùng mới phải đặt hy vọng vào người khác.
Không biết ai may mắn được người phi tử này yêu mến? Nhưng vì vận mệnh ngăn trở mà chết trẻ.
Có lẽ là có liên quan đến người đầu xanh.
Lúc đó tôi không có thời gian để điều tra chuyện này, chỉ sai người đóng nắp quan tài lại, dùng đinh sắt phong kín. Chuyện dời mộ sau đó, tôi có muốn nhúng tay vào cũng không được, trong thôn đã có thợ thủ công phụ trách.
Sau đó, Lý Ma Tử và tôi lật xem gia phả tổ truyền của gia đình tên làm biếng mới biết được lai lịch của “người đầu xanh”.
Vào những năm cuối triều nhà Thanh, đại danh tướng Nạp Lan tình cờ gặp được phi tử. Hai người vừa gặp đã yêu. Nhà trai thưởng thức tài văn chương của nhà gái, nhà gái lại thưởng thức sự anh dũng của nhà trai.
Trong hoàn cảnh phong kiến lúc bấy giờ, hai bên phải chịu đủ mọi áp lực, chỉ đành lén lút gặp nhau.
Sau đó, trong một trận đại chiến, Nạp Lan bị thương nặng, mắt thấy không thể qua khỏi, phi tử đau lòng tuyệt thực ba ngày, ý muốn “không mong sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ mong chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.”
Nạp Lan đau lòng liền lập di chúc, sai người đem răng và tro cốt của mình làm thành đầu người xanh, hy vọng mãi mãi đi theo bên cạnh phi tử.
Phi tử đau lòng không ngớt, nhận lấy đầu người xanh, đêm nào cũng ôm nó khóc lóc thảm thiết.
Sau đó, cô ấy kinh ngạc phát hiện đây không phải là một món Sứ Thanh Hoa bình thường, cô ấy luôn có cảm giác mỗi đêm đại tướng quân Nạp Lan đều đang ngủ bên cạnh gối.
Ở thời điểm đó với bọn họ mà nói, bầu bạn ngày đêm chính là kết cục tốt nhất.
Sau đó, Liên minh tám nước công chiếm thành Bắc Kinh, dưới sự bảo vệ của đầu người xanh, phi tử đã yên bình trốn ra khỏi cung, hơn nữa còn mang theo rất nhiều bảo vật, đủ để cô ấy sống sung túc nửa đời còn lại.
Không ai ngờ tới, kể cả sau khi chết tướng quân Nạp Lan vẫn dùng linh hồn để bảo vệ người phụ nữ mình yêu. Thời gian thấm thoắt trôi quan, cảnh vật thay đổi, thời gian mấy trăm năm cũng không thể hòa tan được phần tình cảm kia.
Dựa theo ước định trước đó, chúng tôi sẽ lấy đầu người xanh như thù lao cho chuyến này.
Nhưng mà, có ai nỡ chia rẽ đoạn giai thoại tình yêu có vui có buồn này?
Huống chi, cho dù tôi có lấy đầu người xanh, nó cũng sẽ không để tôi yên.
Cho nên cuối cùng chỉ có thể để người đầu xanh và phi tử cùng nhập thổ vi an...
Chuyện này làm Lý Ma Tử tức ba ngày ba đêm không để ý tới tôi. Trơ mắt nhìn trăm nghìn tệ chôn xuống đất, ai mà không đau lòng.
Đừng nói Lý Ma Tử, tôi cũng cảm giác lòng mình đang rỉ máu.
Tuy nhiên, để trả ơn cho chúng tôi, tên làm biếng đã chọn một vài vật trong ngôi mộ cổ và đưa chúng cho chúng tôi.
Mấy thứ này đều là đồ trong cung, giá trị không nhỏ nên chúng tôi cũng thu được một mớ.
Từ sau khi dời mộ, tên làm biếng cũng không gặp mấy chuyện kỳ quái nữa. Có lẽ được tổ tiên phù hộ, nhờ vào bảo vật trong mộ mà buôn bán lời một số tiền lớn, sau này cần cù chăm chỉ trở thành một điền chủ giàu có.
So với tên làm biếng ngày càng trở nên nổi bật, gia đình của Ngô Thiết Trụ thê thảm hơn rất nhiều.
Bố của Ngô Thiết Trụ gặp tai nạn xe trở thành người thực vật, mẹ của Ngô Thiết Trụ không chịu được áp lực gia đình, uống thuốc tự tử. Ngay cả anh trai duy nhất của Ngô Thiết Trụ cũng sinh ra một cậu con trai "không có lỗ hậu".
Mọi người đều nói do Ngô Thiết Trụ làm việc xấu nên đã mới gặp báo ứng.
Lý Ma Tử cũng đã từng hỏi tôi, có phải nhà anh ta gặp quả báo không?
Tôi chỉ cười không nói.
Biết đâu trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn chúng ta?
Về phần anh trai Ngô Thiết Trụ sinh ra một đứa con trai không có lỗ hậu cũng không phải chuyện kỳ lạ gì. Đó chỉ là bệnh không có lỗ hậu bẩm sinh, đi giải phẫu là xong rồi.