"Mấy ngày hôm trước lúc đang cấy lúa, em vô tình cuốc trúng một khúc xương trắng như tuyết. Em sợ khúc xương đó mang lại xui xẻo nên đã ném nó vào trong rừng liễu. Bây giờ ngẫm lại, đúng là dường như em bắt đầu gặp những chuyện kỳ lạ từ lúc ấy... " tên làm biếng nói.
"Chuyện lớn như vậy sao cậu không nói với chúng tôi sớm hơn?!" Tôi giận dữ hét lên: "Mau ngẫm lại, có phải đồng ruộng nhà cậu đã từng chôn cất người chết nào không? Người mà có liên quan đến sứ Thanh Hoa."
Tên làm biếng suy nghĩ một lúc lâu rồi nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng: "Bố em từng nói… khi xưa cánh đồng này là phần mộ tổ tiên của gia đình chúng em, nhưng nó đã biến trở thành đất nông nghiệp trong một cuộc Cách mạng Văn hóa."
Tôi không nhịn được mà hít một hơi: "Khúc xương cậu vứt đi rất có thể là của một trong những tổ tiên nhà cậu!"
Tên làm biếng sợ hãi: "Em gây họa lớn rồi! Anh Trương, xin anh hãy cứu em!"
Tôi nói: "Cậu bình tĩnh một chút được không? Để tôi suy nghĩ kỹ lại. Chẳng lẽ cậu không thấy lạ à? Tại sao một khúc xương đáng lẽ phải nằm trong mộ tổ tiên lại xuất hiện trên ruộng lúa? Lý Ma Tử, theo phong tục của quê hương anh thì phần mộ thường nằm sâu bao nhiêu? "
"Khoảng một mét." Lý Ma Tử trả lời.
"Vậy thì chắc chắn có ai đó đã đào khúc xương ra. Tên làm biếng, cậu thành thật trả lời cho tôi, có phải cậu đã từng động tay động chân tới phần mộ tổ tiên hay không? Ví dụ như trộm mộ."
Tên làm biếng ngay lập tức lắc đầu: "Không có không có, tuyệt đối không có. Em thừa nhận mình không phải người gì tốt, nhưng loại việc thiếu đạo đức như đào mộ tổ tiên em làm không được."
Nhìn biểu hiện của tên làm biếng thì có vẻ anh ta không nói dối. Hơn nữa, đến thời điểm này rồi tôi chắc chắn anh ta cũng không dám nói dối.
Vậy thì đã có chuyện gì xảy ra với khúc xương đó? Sau khi phân tích tình hình, tôi đưa ra hai kết luận.
Thứ nhất, chính là có ai đó đã trộm mộ tổ tiên của nhà tên làm biếng.
Thứ hai, chuyển động của lớp vỏ Trái Đất đã nâng phần mộ tổ tiên lên.
Nhưng mà việc quan trọng nhất cần làm bây giờ là tìm lại khúc xương mà tên làm biếng đã vứt bỏ. Chỉ sau khi tìm thấy khúc xương thì mới có thể dập tắt cơn giận của sứ Thanh Hoa.
Lúc này bầu trời vốn tối đen đã sáng lên một chút, ba người chúng tôi lao thẳng vào rừng liễu.
Trên đường đi, tên làm biếng đã kể chi tiết những chuyện đã xảy ra hôm đó cho tôi nghe.
Tôi nghe đến phát chán, hỏi: "Có thợ đào nào ở gần đây không? Hoặc trong trong khoảng thời gian này có người nào khả nghi quanh quẩn trong làng của cậu không?"
"Thợ đào? Đó là cái gì?" Tên làm biếng hỏi.
Tôi nói: "Chính là những người đào mộ."
Tên làm biếng sửng sốt hỏi: "Anh Trương... anh nghĩ có ai đó đã trộm phần mộ tổ tiên của gia đình em?"
Tôi trả lời: "Có thể là như vậy."
Sau khi nghe tôi nói xong, tên làm biếng lập tức nổi cơn thịnh nộ và chửi bới không ngừng. Phần mộ tổ tiên bị người ta đào là một chuyện vô cùng đau đớn đối với tên làm biếng.
Dù đã nghèo khổ đến mức này nhưng anh ta vẫn nhất quyết không chạm vào phần mộ tổ tiên của gia đình. Vậy mà bây giờ anh ta lại phát hiện có người lạ đã lợi dụng nó, thậm chí còn gây ra một đống rắc rối lớn cho bản thân thì làm sao mà anh ta không tức giận được.
Nó giống như việc bạn tìm thấy một cô bạn gái xinh đẹp, mỗi ngày nâng niu ở trong tay không dám chạm vào, rồi sau đó phát hiện cô ấy bị một người khác lặng lẽ đưa lên giường vậy. Sau khi cô ấy có thai bạn còn phải thanh toán các loại hóa đơn. Thực sự là có chút ghê tởm.
Tôi an ủi tên làm biếng và bảo tạm gác chuyện này sang một bên, trước tiên phải tìm cho ra khúc xương. Bây giờ tức giận cũng chỉ vô ích mà thôi.
Tên làm biếng dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng liễu và dừng lại trước cây liễu to nhất. Nói lúc ấy anh ta đã ném khúc xương quanh đây.
Tôi thở hổn hển nói: "Cây liễu vốn đã mang âm khí rất nặng, chưa kể đến loại cây liễu có tuổi đời cả trăm năm như thế này. Cậu ném khúc xương vào đây để nó mỗi ngày đều lây dính âm khí của cây liễu. Không phải là đang tìm đường chết sao?"
Tên làm biếng thở dài: "Làm sao em biết được mấy chuyện đó? Em chỉ muốn khúc xương cách ruộng lúa nhà em càng xa càng tốt."
Lý Ma Tử lo lắng hỏi tôi: "Khúc xương đó sẽ không thành tinh đâu… đúng không?" Khi xưa anh ta có nghe những người lớn tuổi kể rằng nếu chôn xương cốt dưới gốc cây liễu, nó sẽ mọc lên da thịt và quay trở lại làm hại mọi người.
Tôi nói: "Tôi không nghĩ chuyện này sẽ đi xa đến vậy đâu, nhưng trước tiên chúng ta phải tìm thấy khúc xương."
Tuy nhiên, ngay khi chúng tôi đến gần cây liễu thì có một thứ gì đó bất ngờ rơi xuống từ trên ngọn cây, dọa chúng tôi sợ đến vội vàng rút lui.
Sau khi nhìn kỹ thì thấy đó là một con rắn sặc sỡ to gần bằng cổ tay.
Con rắn sặc sỡ không ngừng rít lên đe dọa chúng tôi, cảnh báo nó sẽ cắn nếu dám bước tới gần thêm nữa.
Tôi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía cây liễu lớn.
Sau khi nhìn lên trên, tôi lập tức choáng váng.
Chỉ thấy có vô số con rắn đang bao quanh cây liễu lớn, giữa đống rắn có một khúc xương trắng toát bị mắc kẹt trên cành cây.
Tôi nhớ ông đã từng nói với tôi một câu: Xương cốt hấp dẫn đại trùng, nhất định sẽ rất hung hiểm.
Có lẽ khúc xương này thực sự đã thành tinh!
Có rất nhiều rắn ở nông thôn. Vậy nên sau khi chứng kiến cảnh tượng này tên làm biếng vẫn không hề sợ hãi. Anh ta móc bột hùng hoàng từ trên người ra rồi ném nó về phía cành liễu. Rắn rất ghét mùi hùng hoàng, toàn bộ bầy rắn nhanh chóng chạy tán loạn.
Tên làm biếng lập tức trèo lên cây rút khúc xương ra. Anh ta vừa cầm khúc xương trong tay vừa nói: "Xin tổ tiên hãy tha thứ cho con."
Tôi nói: "Chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi, nơi này không sạch sẽ cho lắm."
Sau đó, chúng tôi vội vã trở lại ruộng lúa.
Tôi kêu tên làm biếng xác định vị trí chính xác của ngôi mộ, nhưng anh ta lắc đầu nói không biết nó ở đâu. Phần mộ tổ tiên đã sớm trở nên bằng phẳng dưới thời bố anh ta.
Vì vậy tôi đành để tên làm biếng quay trở lại làng mời một người lớn tuổi tới. Người lớn tuổi rất có khả năng sẽ biết vị trí ngôi mộ tổ tiên của gia đình tên làm biếng.
Ông già kể với chúng tôi rằng năm xưa ông cũng tham gia Cách mạng Văn hóa. Khi đó ông vẫn còn là một sinh viên, tình cờ phụ trách việc san phẳng khu nghĩa địa này. Ông ta nhớ rõ phần mộ tổ tiên của tên làm biếng nằm gần tấm bia ranh giới, bởi lúc ấy bọn họ còn định nhổ cả tấm bia ấy lên.
Sau khi được điều này chúng tôi nhanh chóng kiểm tra khu vực mười mét xung quanh tấm bia ranh giới.
Tất nhiên là chúng tôi không bắt đầu đào ngay lập tức, làm vậy lãng phí rất nhiều thời gian và sức lực. Tôi dùng một cái xẻng giản dị để cảm nhận địa hình xung quanh, dò xét một chỗ lại một chỗ. Mọi việc diễn ra khá thuận lợi, chúng tôi nhanh chóng tìm thấy phần mộ tổ tiên ở phía tây của tấm bia biên giới.
Tôi nói với ông già: "Phần mộ tổ tiên của gia đình tên làm biếng đã bị trộm mất. Chúng tôi cần người giúp đỡ để có thể chuyển nó đi nơi khác."
Ông già nói không có vấn đề gì. Ông ta còn có thể nhờ người đến kiểm tra phong thủy của mảnh đất, chỉ là...
Tôi lập tức bảo Lý Ma Tử đưa cho ông già một nghìn nhân dân tệ để ông ta xử lý vấn đề này giúp chúng tôi.
Thực ra dời mộ cũng không phải mục đích chính của tôi. Mục đích của tôi là trả khúc xương lại nơi nó thuộc về và chôn cất tổ tiên của tên làm biếng.
Nếu khúc xương không trở về đúng vị trí của nó, việc đó giống như chặt đầu một thi thể trước khi hài cốt còn chưa lạnh. Thảo nào tổ tiên lại nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng mà tôi vẫn chưa rõ một điều, rốt cuộc thì sứ Thanh Hoa có quan hệ gì với gia đình tên làm biếng? Tại sao nó lại ngoan cố bảo vệ phần mộ tổ tiên của gia đình anh ta?
Tôi nhớ tới lai lịch của bộ sứ Thanh Hoa, hình như có một phi tử đã mang sứ Thanh Hoa ra khỏi Hoàng cung… Chẳng lẽ 'Đầu người xanh' có liên quan đến người phi tử đó?
Hầu hết mọi ngôi làng đều có người chuyên môn phụ trách việc chôn cất người chết. Những người này sẽ đi dạo xung quanh nơi đó và kiểm tra phong thủy của vùng đất. Sau khi tìm thấy một 'địa điểm thuận lợi', họ sẽ gọi dân làng đến và bắt đầu làm việc.
Một chiếc lều đơn sơ màu đen được dựng lên phía trên phần mộ tổ tiên. Họ quỳ lạy và đốt tiền giấy làm một vật cúng cho người chết. Đợi đến thời điểm thích hợp mới bắt đầu đào.
Sau khi đào sâu được một mét thì có người nào đó hét lên: "Tìm thấy rồi!" Tôi vội chạy đến xem thì thấy họ đã rửa sạch sẽ khối bia mộ.
Có một hàng chữ ghi trên bia mộ. Ta nhìn thoáng qua sau đó nói với tên làm biếng: "Đây là mộ của người phi tử đó."
Những người làm trong ngành như tôi ít nhiều cũng phải biết một chút về phong thủy địa lý, tôi tin chắc ngôi mộ nằm ở phía bắc của khối bia. Vậy nên đã nói các công nhân tiếp tục đào về phía bắc.
Nhưng mà không ngờ được, khi dân làng đang sắp xếp bức tường gạch bên ngoài ngôi mộ cổ lại cho ngay ngắn thì phát hiện ra một chuyện kinh hoàng. Tường gạch thế mà bị lủng một cái lỗ lớn, hơn nữa còn có một cái xác thối rữa bị mắc kẹt ở trên đó.
Những dân làng đang đào mộ lập tức hét lên, ném tất cả xẻng cuốc trong tay xuống đất.
Tôi cố gắng làm mọi người bình tĩnh lại sau đó cẩn thận kiểm tra cái xác.
Tay trái của xác chết vẫn đang 'leo' lên trên trong khi tay phải lại không thấy đâu. Toàn thân thối rữa và bốc mùi hôi thối khó chịu. Nhìn quần áo thì có vẻ xác chết là của một người đàn ông ở thời đại chúng tôi.
Anh ta chết cách đây không quá một tháng.
Hơn nữa vẻ mặt của cái xác cực kỳ vặn vẹo, như thể đã thấy thứ gì vô cùng đáng sợ ngay trước khi chết.
Tôi lập tức kết luận anh ta là một kẻ trộm mộ, không biết vì nguyên nhân gì mà chết ở đây khi cố gắng trộm đi ngôi mộ của người phi tử.
Sau khi biết anh ta là kẻ trộm mộ, tên làm biếng nổi điên lên và quên mất nỗi sợ hãi. Anh ta cầm lấy cây cuốc gần đó rồi đánh xác chết một cách không thương tiếc. Nhưng tôi đã nhanh chóng ngăn anh ta lại, bây giờ không phải là lúc cho những việc này.
Tôi bảo dân làng báo cảnh sát để họ đến xử lý thi thể của kẻ trộm mộ. Rốt cuộc thì đây cũng là xã hội hiện đại được cai trị bởi luật pháp.
Đồng thời tôi hỏi Lý Ma Tử có nhận ra người này không.
Rất nhanh Lý Ma Tử đã nhận ra chủ nhân của cái xác, không ngờ anh ta lại là Ngô Thiết Trụ, người sống nhà bên cạnh. Từ khi còn nhỏ thằng nhóc này đã thích trộm vặt, nhưng Lý Ma Tử không ngờ anh ta không những trộm đồ của người sống mà còn trộm cả đồ của người chết. Cuối cùng thì bỏ mình ở nơi này, chỉ có một chữ thôi, xứng đáng.
Tên làm biếng rất tức giận, nói đợi dời mộ xong sẽ tìm gia đình của Ngô Thiết Trụ tính sổ.
Tôi không để ý đến những lời bàn tán của mọi người, chỉ tập trung quan sát thi thể của Ngô Thiết Trụ.
Càng nhìn càng thấy có gì đó kỳ lạ.
Nếu Ngô Thiết Trụ tìm cách xuống dưới để trộm mộ, vậy tại sao anh ta lại ra ngoài với đôi tay trống trơn? Hơn nữa nhìn bộ dáng thì có vẻ anh ta đang cố chạy trốn khỏi nơi này. Lúc ấy chắc hẳn anh ta đã rất sợ hãi, sợ đến nỗi không rảnh lấy đi bất cứ thứ gì đã vội chạy.
Vậy thứ gì trong mộ người phi tử đã khiến anh ta sợ hãi đến vậy?
Và, tại sao anh ta lại bị cụt tay?