Bây giờ trong tay tôi cũng đã có chút tiền dư, tôi quyết định sẽ nghỉ ngơi thật tốt sau khi trở về nhà.
Nói cho cùng thì tôi đã rất sợ hãi trong suốt những ngày qua, đến nỗi tôi khó có thể có được một bữa ăn đàng hoàng.
Lý Ma Tử cũng hay chạy đến cửa hàng của tôi, mỗi lần đến đều mang theo rượu.
Trong những ngày này, tửu lượng của tôi đã được Lý Ma Tử dần dần cải thiện.
Một ngày nọ, sau khi đã uống say, Lý Ma Tử hỏi tôi: “Gần đây anh có nhận được mối làm ăn nào không?”
Anh ta sớm muộn cũng sẽ bị trĩ nếu cứ ngồi đó cả ngày.
Tôi tức giận nói: “Anh nghĩ trên thế giới này có bao nhiêu vật cõi âm? Những người làm nghề này như chúng ta, 3-5 năm không có mối làm ăn là chuyện hết sức bình thường.”
Lý Ma Tử thở dài nói: “Là bởi vì các anh không có chí tiến thủ! Không có ý muốn tự đi tìm. Ngày mai, tôi sẽ mang anh về vùng quê hẻo lánh để anh tích lũy thêm một số kinh nghiệm.”
Ngày hôm sau, Lý Ma Tử thực sự lái xe đến chỗ tôi. Anh ta đã nhét đủ thứ vào trong thùng xe của mình. Thậm chí còn có cả một cái lều bên trong. Xem ra là sẽ có một chuyến đi dài.
Tôi bất đắc dĩ cười khổ: “Người anh em, tiền thì anh không thiếu. Hà cớ gì anh lại phải liều mạng như vậy?”
Lý Ma Tử cười toe toét, nói: “Anh à, anh không hiểu được đâu. Tôi phải tiết kiệm tiền vì con trai tôi. Tôi phải trả tiền học cho nó, mua nhà cho nó và lấy vợ cho nó. Anh nghĩ nuôi con trai dễ lắm sao? Còn anh nữa, anh cũng phải nỗ lực hơn đi. Tại sao còn chưa kiếm được cho mình một cô vợ.”
Thôi được rồi. Ngồi trong quán cả ngày cũng chẳng ích gì. Chi bằng, tôi đi cùng Lý Ma Tử ra ngoài một chuyến, tích lũy thêm kinh nghiệm.
Sau khi suy nghĩ xong, tôi thu dọn quần áo và lên đường với Lý Ma Tử.
Ngồi trên xe không làm gì cả nên tôi cảm thấy buồn chán, và không lâu sau, tôi ngủ thiếp đi. Khi tôi mở mắt ra, bên ngoài trời đã tối.
Tôi vươn người và liếc nhìn GPS, tôi phát hiện ra rằng chúng tôi đã cách nhà 700-800 km.
Tôi hoảng sợ, hỏi Lý Ma Tử: “Này, GPS bị hỏng à?”
Lý Ma Tử lúng túng cười. Anh ta trông có vẻ kiệt sức, mắt thì đỏ hoe.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng của anh ta, tôi lại giật mình. Vì vậy, tôi hỏi: “Không phải là anh đã lái xe cả ngày đấy chứ?”
Lý Ma Tử gật đầu, ngáp một cái. Sau đó, tay anh ta bị trượt, và chúng tôi suýt đâm vào một cái cây lớn bên đường.
Tôi bảo Lý Ma Tử dừng xe, rồi mắng anh ta: “Nói thật cho tôi biết, anh đang có âm mưu gì? Anh sẽ không định đưa tôi ra
nước ngoài, đúng không?”
Lý Ma Tử tiếp tục ngáp: “Tôi sợ anh sẽ từ chối đi nếu tôi nói cho anh biết địa điểm. Vì vậy, tôi đành phải tiền trảm hậu tấu. Dù sao, nếu không xảy ra vấn đề gì thì chỉ cần một lúc nữa là chúng ta đến nơi rồi...”
Sau khi nói xong, anh ta định tiếp tục lái xe, mặc dù anh ta không thể mở mắt nổi.
Tôi vội đuổi Lý Ma Tử ra khỏi ghế lái. Anh ta đã thế này rồi mà còn muốn tiếp tục lái xe sao?
Tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại rằng lúc nãy chúng tôi đã suýt va phải một cái cây.
Dù sao, đã đến nước này rồi, cũng không thể quay trở lại được. Vậy nên, tôi chỉ có thể khởi động xe và tiếp tục đi theo lộ trình hiển thị trên GPS của Lý Ma Tử.
Tôi hỏi Lý Ma Tử: “Làm sao mà anh có được thông tin về nơi cách xa hàng nghìn km này? Hơn nữa, vật cõi âm có xuất hiện ở nơi mà chúng ta đang đi đến không?”
Tuy nhiên, thứ mà tôi nhận lại được là tiếng ngáy của Lý Ma Tử... Tôi không thể không thầm nguyền rủa anh ta vì tiền mà đến mạng cũng không cần.
Tôi tiếp tục lái xe trong hai tiếng, cho đến khi cuối cùng chúng tôi cũng đến tỉnh Giang Tô, huyện Côn Sơn. Sau khi lên đường cao tốc, tôi mới đánh thức Lý Ma Tử.
Lý Ma Tử sững sờ hỏi tôi: “Chúng ta đang ở đâu đây?”
Sau khi tôi nói với anh ta vị trí hiện tại của chúng tôi, anh ta lấy điện thoại ra và bấm một số.
Rất nhanh sau đó, một chiếc ô tô màu đen chạy tới trước mặt chúng tôi và bắt đầu bấm còi.
Lý Ma Tử bảo tôi đi theo chiếc xe ấy.
Ngoài ra, có vẻ chủ chiếc xe đó đang rất vội vì họ đang lái xe với tốc độ 130 km/h trên tỉnh lộ. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhấn ga để theo kịp.
May mắn thay, không lâu sau đó, chiếc xe ô tô màu đen đã dừng lại trước một khách sạn ở huyện Côn Sơn.
Người lái xe là một nam thanh niên mặc đồ thể thao. Anh ta ném hai thẻ phòng về phía chúng tôi và nói: “Cực khổ cho hai người rồi. Tôi đã giúp hai người đặt phòng khách sạn, trước tiên hai người cứ ngủ lại đây đi! Tôi sẽ đến tìm các người ngay sau khi tôi giải quyết xong một số chuyện.”
Nói xong câu này, anh ta lên xe, rồi nhanh chóng rời đi.
Tôi bối rối trước hành động của anh ta và hỏi Lý Ma Tử: “Anh chàng đó là ai vậy? Anh ta có đáng tin không?”
Lý Ma Tử cười hì hì: “Biết tại sao lại thần bí như vậy không? Bởi vì có thể chúng ta sẽ gặp một mối làm ăn lớn, không thể không giữ bí mật. Đi, đi về khách sạn rồi tắm thôi. Tôi mệt chết đi được.”
Có thể là do ngồi trong xe quá lâu, nên chân của Lý Ma Tử đều đã tê cứng, anh ta vừa ra khỏi xe liền ngồi xổm xuống đất.
Tôi cũng không chịu nổi. Cơ thể tôi cứ lâng lâng, chỉ sau khi nôn ra một chút tôi mới cảm thấy tỉnh táo lại.
Tôi thầm nguyền rủa Lý Ma Tử.
Nếu lần này lãi không quá một trăm vạn, tôi sẽ đánh chết anh ta để trút giận!
Chúng tôi đã qua đêm trong khách sạn. Khi chúng tôi thức dậy vào ngày hôm sau, Lý Ma Tử đã đưa cho tôi một bộ quần áo mới. Anh ta khăng khăng bắt tôi mặc bộ quần áo này để cho dễ hành động.
Sau khi vén bộ quần áo ra, tôi phát hiện ra đó là một chiếc áo hoodie đen tuyền.
Điều này khiến tôi không hài lòng, tôi hỏi Lý Ma Tử: “Tại sao anh lại mua thứ rẻ tiền này? Nếu tôi mặc nó ở nơi công cộng, hình ảnh của tôi sẽ giảm sút khá nhiều!”
Lý Ma Tử cười hì hì và nói: “Lần này chúng ta phải hành động một cách bí mật, nên tốt nhất là chọn quần áo có ích vào ban đêm. Một bộ quần áo màu đen sẽ ngăn người khác dễ dàng phát hiện ra chúng ta.”
Tôi càng nghe càng thấy có vấn đề. Tôi nắm lấy cổ áo của Lý Ma Tử và bảo anh ta nói cho tôi biết sự thật.
Lý Ma Tử thận trọng đóng cửa sổ và cửa ra vào. Sau đó, anh ta trầm giọng nói: “Người anh em, anh có biết về pháp trường Diêm Vương chưa?”
Pháp trường Diêm Vương?
Tôi bối rối. Tôi không biết Lý Ma Tử đang nói về cái gì.
Lý Ma Tử giải thích: “Cách đây một thời gian, khi mọi người đang đào hồ chứa nước ở một ngôi làng ở huyện Côn Sơn, họ đã khai quật được nơi gọi là pháp trường Diêm Vương. Hãy nghĩ về nó... Với cái tên kỳ lạ như vậy, hẳn là bên trong sẽ có rất nhiều vật cõi âm.”
Tôi không thực sự tin rằng trên đời này lại có Diêm Vương. Vì vậy, tôi đã hỏi Lý Ma Tử: “Nói rõ cho tôi, cái gọi là ‘pháp trường Diêm Vương’ có nghĩa là gì?”
Lý Ma Tử hắng giọng, rồi nói: “Trước đây, khi tôi làm ăn ở thành phố Tô Châu, tôi đã nhận một người anh em kết nghĩa. Gần đây, người anh em kết nghĩa này đã mở một cơ sở chế biến thực phẩm, nhưng việc kinh doanh cũng không quá tốt. Theo những gì anh ta nói, mỗi tuần, trong cơ sở của anh ta sẽ xảy ra một vài chuyện kỳ quái.
Ví dụ, máy móc đột ngột hoạt động vào lúc nửa đêm. Khi tan làm, nhân viên nhìn thấy rất nhiều bóng người xuất hiện trên khung cửa sổ...”
“Còn có lần, một nhân viên đi vào nhà vệ sinh, anh ta nghe thấy tiếng kiếm tuốt vỏ phát ra từ sau lưng. Đoán xem khi anh ta quay lại, anh ta đã nhìn thấy gì? Anh ta nhìn thấy một người Nhật Bản mặc quân phục, đang cầm kiếm chĩa về phía anh ta rồi cười lạnh. Nhân viên này ngất xỉu tại chỗ và anh ta đã từ chức ngay sau khi tỉnh lại.”
“Tin tức nơi này bị ma ám đã lan truyền ra ngoài. Cơ sở chế biến này vốn đã hoạt động không tốt, giờ lại còn rơi vào tình trạng tồi tệ hơn. Không bao lâu sau, công nhân liền lần lượt nháo nhào muốn từ chức và cơ sở chế biến này cũng vì đó mà phá sản.”
Tính tò mò của tôi đã bị kích thích, tôi hỏi: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Sao anh có thể kết luận rằng nơi đó là pháp trường Diêm Vương? Họ có nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa đang chiên người trong chảo dầu không?”
Lý Ma Tử nói: “Họ còn thấy cả dụng cụ chặt đầu chứ đừng nói đến chảo dầu để chiên người.”
Tôi bị dọa đến mức cả người hơi run rẩy.
Tôi vốn cho rằng cái gọi là mười tám tầng địa ngục và Diêm Vương đều là những câu chuyện thất thiệt mà người đời bịa ra. Nhưng tôi không ngờ rằng thực sự sẽ có một dụng cụ chặt đầu, cũng như những cái chảo dầu ở nơi bị ma ám đó.
Tôi đã yêu cầu Lý Ma Tử kể cho tôi chi tiết mọi chuyện.
Hóa ra, sau khi người em kết nghĩa của Lý Ma Tử thấy rằng cơ sở chế biến đó không thể tiếp tục hoạt động được nữa, anh ta đã dứt khoát bán miếng đất đó cho chính phủ, để bọn họ đào hồ chứa nước.
Chỉ có điều là trong lúc đang đào hồ chứa nước thì đã gặp phải một rắc rối lớn.
Sau khi đội thi công đào đến độ sâu khoảng hai mét, họ bất ngờ khai quật được một bộ xương cũng như một số lượng lớn gạch.
Những viên gạch đó có vẻ khá cũ và vô cùng lớn, chắc chắn khác với gạch đỏ hiện đại.
Ban đầu, đội thi công rất hào hứng, vì họ nghĩ rằng có lẽ sẽ tìm thấy một ngôi mộ cổ, như vậy bọn họ có thể sẽ trở nên giàu có.
Tuy nhiên, khi họ tiếp tục đào, họ phát hiện ra điều gì đó không ổn... Bởi vì có vẻ như họ không gặp được một ngôi mộ cổ, mà là một ngôi mộ tập thể.
Chỉ trong nửa ngày, họ đã đào được rất nhiều bộ xương.
Hầu hết các bộ xương đều rời rạc và không hoàn chỉnh. Không phải thiếu cánh tay, thì cũng là thiếu chân. Như thể bị ai đó cưa đôi khi vẫn còn sống.
Lúc bấy giờ, mọi người đã hiểu tại sao cơ sở chế biến thực phẩm lại bị ma ám.
Có nhiều bộ xương bị chôn vùi bên dưới như vậy, nó mà không bị ma ám thì mới là lạ đó!
Đội thi công đào tới đây thì không có ý định tiếp tục đào thêm nữa.
Dù sao thì chuyện này cũng quá kỳ quái, họ sợ rằng nếu tiếp tục đào sẽ chọc giận linh hồn của những người chết trong ngôi mộ tập thể này và sẽ gây rắc rối cho mọi người.
Chỉ có điều, linh hồn của những người đã chết hình như đã bị chọc giận rồi...
Ngay tối hôm đó, đội thi công gặp tai nạn. Người phụ trách công trường đột ngột qua đời, cái chết của anh ta quả thực rất thê thảm.
Anh ta gục mặt vào một cái nồi chiên ngập dầu, và dầu sôi làm các đường nét của anh ta bị biến dạng đến nổi không thể nhận ra.
Cái chết tức tưởi của anh ta khiến các thành viên khác trong đội thi công vô cùng tức giận.
Vì vậy, bọn họ đã khai quật tất cả các bộ xương vẫn còn dưới lòng đất rồi thiêu chúng bằng lửa và thậm chí mời cả một nhà sư Phật giáo để trừ tà cho nơi này.
Khi họ tiếp tục đào bới, cuối cùng họ phát hiện ra rằng nơi này không phải là một ngôi mộ tập thể, mà phải gọi là ‘pháp trường Diêm Vương'.
Bởi vì, trong khi khai quật, họ đã tìm thấy một tấm bia bằng đá cẩm thạch có khắc dòng chữ ‘pháp trường Diêm Vương’.
Nhìn thấy bốn chữ đó, tất cả mọi người đều run lên vì sợ hãi.
Sau đó, họ cũng khai quật được một chiếc chảo lớn, bên trong chiếc chảo là một bộ xương đã bị nấu đến mục nát.
Ngoài cái chảo ra, còn có một số vật dụng kỳ lạ khác. Ví dụ như một cái máy chém đã rỉ sét, một chiếc thòng lọng, vv...
Sau khi phát hiện ra rằng thứ họ khai quật được là pháp trường Diêm Vương, mọi người đều hoảng sợ hết hồn.
Ngay cả nhà sư Phật giáo mà họ mời đến cũng không thể kiểm soát được tình hình, trước khi rời đi, ông ấy đã dặn đội xây dựng nhanh chóng lấp hố.
Tuy nhiên, vấn đề cũng không kết thúc chỉ vì họ đã lấp đầy bãi pháp trường...
Đêm đó, một thành viên khác của đội thi công đã chết.
Người đàn ông này cũng chết một cách thảm khốc, bị chặt đầu bởi một con dao làm bếp và phần đầu của anh ta đã đứt lìa khỏi cơ thể.
Mọi người đều biết rằng vụ hành quyết này là một mô phỏng của ‘Dụng cụ chặt đầu’ mà bọn họ đã thấy trước đó.
Tin tức về việc Diêm Vương tức giận và muốn kéo tất cả mọi người xuống vực sâu của địa ngục lan nhanh như cháy rừng.
Người miền Nam nổi tiếng là rất mê tín, sau khi chứng kiến điều kỳ lạ này, họ đã tin ngay vào lời đồn.
Đội thi công đã không báo cáo vấn đề này với cảnh sát mà thay vào đó quyết định che giấu nó. Họ tìm một cái cớ và nói rằng địa chất của vùng đất không thích hợp để đào một hồ chứa nước.
Người dân trong làng cũng sợ hãi, mỗi ngày họ đều cúng thịt, cá ở pháp trường Diêm Vương với hy vọng xoa dịu cơn giận dữ của Diêm Vương.
Tuy nhiên, nó đã phát huy tác dụng một cách bất ngờ. Sau đó, không có thành viên nào khác của đội thi công phải thiệt mạng và mọi thứ yên bình trở lại.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn Lý Ma Tử với vẻ mặt khó tin: “Tất cả những gì anh nói về những người đã chết đó, có đúng sự thật không?”