Ăn điểm tâm xong, chúng tôi lại thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát. Lúc này mẹ cũng đã dậy. Việc đầu tiên bà ấy làm là xem lại hộp cơm tiện lợi chúng tôi dành lại cho bà ấy, sau đó mới nhìn về phía hai người chúng tôi đã quần áo sẵn sàng, chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Hai con đi đâu vậy? Giấu mẹ len lén đi hẹn hò?”
Mẹ tôi vốn vô cùng lười biếng hôm nay lại lộ ra nụ cười không có ý tốt, hệt như chúng tôi là trộm cắp bị mẹ bắt tại trận vậy.
“Bọn con hẹn bạn ra ngoài chơi.”
Tôi đáp lại.
Mẹ cứ ở nhà làm bạn với Tiểu Hắc đi, đừng tùy tiện quấy rối hoạt động của người trẻ tuổi.
“Ôi, đi với bạn khác nữa à? Mẹ còn đang định đi chung với các con, nhưng xem ra chỉ có thể chờ lần sau. Vậy hai con đi chơi vui vẻ nhé, buổi trưa nhớ về ăn cơm.”
“Để xem sao đã ạ.”
“Kể ra cũng kỳ thật, trước đây dù ngày lễ không phải làm bài tập Tiểu Phàm cũng không muốn ra ngoài, hiện tại con ra ngoài là vì Tiểu Thanh?”
“Con đã nói là có hẹn với bạn học rồi.”
Mẹ tôi thật càng ngày càng phiền. Tôi không nhịn được hơi lớn giọng, thuận tiện đưa mũ len cho Tưởng Mộc Thanh. Mà Tưởng Mộc Thanh lại không nhận mũ, trực tiếp cúi đầu tới. Thấy cô ấy làm vậy, tôi ngầm hiểu, thuận tay đội mũ lên đầu cho cô ấy.
Tưởng Mộc Thanh ngẩng đầu lên tự mình điều chỉnh cái mũ trên đầu, trên mặt hiện lên ý cười ấm áp.
“Thật tốt, cuối cùng hai con cũng làm hòa rồi. Ôi, chuyện của hai con còn phiền mẹ phải quan tâm. Đừng có dính chặt lấy nhau như vậy, nếu thành tích học tập giảm xuống mẹ sẽ nổi giận.”
Mẹ tôi hơi đứng đắn hắng giọng, giả vờ nghiêm túc khoanh tay cảnh cáo chúng tôi.
Chúng tôi trăm miệng một lời đáp lại, sau đó kéo tay nhau đi ra ngoài.
Nơi tập hợp là cổng trường. Xã trưởng An Vị Nhiên đã nói, sau khi tới cổng trường sẽ tuyên bố hành trình tiếp theo cho chúng tôi. Ngoại trừ đi hoạt động đoàn hội dã ngoại, chúng tôi còn sắp xếp một hành trình đặc biệt cho Tưởng Mộc Thanh.
Tôi vẫn luôn nói sẽ tặng Tưởng Mộc Thanh một món quà mừng năm mới đặc biệt, mà hôm nay chính là ngày tôi tặng nó. Thế nhưng dường như thiếu nữ đang nắm tay tôi cũng không cảm thấy vội vã không thể chờ đợi nổi gì.
Cô ấy đã quên rồi sao? Không, chắc chắn cô ấy không thể nào quên được, đại khái đây là một loại khảo nghiệm, khảo nghiệm xem rốt cuộc tôi có quên hay không. Dựa theo lẽ thường, Tưởng Mộc Thanh cực kỳ quan tâm tới những chuyện có liên quan tới tâm ý thế này.
Dù đối mặt với hoạt động tương đối nhàn nhã kiểu vậy, tôi vẫn tuân thủ nghiêm ngặt quan niệm thời gian. Vì lễ phép, đại khái tôi sẽ tới nơi trước chừng năm phút.
Vì hiện tại là ngày nghỉ, thời gian này trên đường không có nhiều người lắm, đại đa số học sinh và dân đi làm đều đang ở nhà nghỉ ngơi, chỉ có một vài ông cụ bà cụ đang bước nhanh trên đường. Bà cụ cầm khăn đỏ với radio, dường như muốn tới công viên ở gần đây múa quảng trường. Ông lão thì cầm Thái Cực Kiếm cùng với lồng nuôi chim sẻ, dường như đang định tới quảng trường gần đây múa kiếm, đồng thời đưa chim đi chơi cho đỡ buồn.
Nói như vậy, dáng vẻ âm u mỗi ngày của tôi cũng rất bình thường. Người trẻ tuổi thường có thể mệt mỏi vì đủ loại chuyện, chỉ khi về hưu mới được giải phóng chân chính. Người trẻ tuổi mỗi ngày đều mệt mỏi muốn chết, làm gì còn chí tiến thủ gì đáng nói. Cho nên những người trẻ tuổi nỗ lực hăm hở tiến lên vốn không thể nào có chí tiến thủ gì.
Buổi sáng là lúc nhiệt độ thấp nhất trong ngày. Sau một đêm đối không có ánh mặt trời bổ sung nhiệt lượng, dường như nhiệt lượng trên bề mặt địa cầu đã lan tỏa tới cực hạn. Tôi cảm thấy lạnh lẽo bèn rụt cổ vào trong cổ áo jacket, tay cũng không tự chủ được mà muốn đút vào túi.
Thế là tôi kéo cả thay thiếu nữ cùng bỏ vào trong túi mình.
“Sao vậy?”
“Thật ấm.”
Thiếu nữ cũng cảm nhận được ấm áp trong túi, nhẹ nhàng cười một tiếng với tôi. Thân thể cô ấy cũng không tự chủ được mà nhích lại gần.
Vẻ hơi xấu hổ trên mặt cô ấy khiến tôi cảm thấy cả người nóng lên. Đây không phải là ấm áp bình thường mà là ấm áp khiến tôi hoàn toàn không thể cảm nhận được lạnh lẽo.
Nhiệt độ hôm nay đã cao hơn hôm qua một chút thật, tôi có thấy ấm áp cũng bình thường.
Mặc dù hơi xấu hổ nhưng tôi không định buông tay cô ấy ra. Tôi không ngừng tự nói với mình, đây là thái độ bình thường khi yêu đương, không có gì sai trái.
“Đặt tay vào túi Lục Phàm thật sự rất ấm áp.”
Thiếu nữ hoàn toàn không hề ý thức được tôi đang cố ý chuyển sang chủ đề khác, bỏ qua chủ đề khiến người ta xấu hổ này mà dùng giọng điệu dứt khoát tiếp tục cường điệu.
Đúng là không đáng yêu chút nào.
Tôi không hi vọng người bên cạnh cảm thấy lạnh lẽo, nhất là tay lạnh lẽo. Cái tay ngày trước cho dù tôi có hà hơi thế nào, có che chắn thế nào cũng không thể khiến nó ấm áp hơn khiến tôi rất chú ý tới điểm này.
Tôi không để ý tới cô ấy thêm nữa, tiếp tục duy trì tư thế tiến về phía trước.
Bởi vì chúng tôi đã dự đoán thời gian, cho nên vào lúc sớm hơn giờ hẹn năm phút chúng tôi đã tới điểm tập hợp trước cổng trường.
Vào kỳ nghỉ dài hạn nhỏ, trường học có vẻ vô cùng vắng vẻ. Ban ngày cổng trường vẫn được mở rộng để các học sinh ở lại trong trường có thể thoải mái ra vào. Hôm nay chúng tôi mặc trang phục thường ngày hiếm thấy, dõi mắt nhìn các học sinh mặc đồng phục lui tới trước mặt.
Người tới đầu tiên là Trà Đồ. Có lẽ cô ấy đứng trên tòa nhà ký túc xá thấy được trên con đường bên ngoài trường có hai cái bóng, cho nên vội vàng chạy xuống.
Cô ấy cũng mặc trang phục thường ngày, áo bông mỏng chống lạnh kèm theo chiếc quần jean có thể mặc bốn mùa trong năm.
“Đại ca, chị Tưởng.”
Cô ấy vẫy tay với chúng tôi, mà tôi với Tưởng Mộc Thanh cũng chủ động buông lỏng tay ra, vẫy tay đáp lại cô ấy.
Trà Đồ vừa tới đã ôm chầm lấy cánh tay Tưởng Mộc Thanh, mặt cũng như dán hẳn lên mặt Tưởng Mộc Thanh. Có nữ sinh khác, Tưởng Mộc Thanh cũng tự nhiên giữ một khoảng cách với tôi, sau đó nói chuyện với Trà Đồ.
“Nghe nói trong tiệc tối Tết Dương lịch hôm qua, đại ca với chị Tưởng đã song ca?”
“A, sao em biết được?”
Tưởng Mộc Thanh hơi kinh ngạc nhìn về phía Trà Đồ.
“Có người quay video, hai người hát hay lắm.”
Trà Đồ lấy điện thoại của mình ra mở video chúng tôi hát hôm qua lên.
“Sao em lại có video?”
Tôi vốn đang định giữ một khoảng cách cũng tiến lên góp mặt, bắt đầu cùng xem video với Tưởng Mộc Thanh.
“Là anh Quách quay lại thì phải, sau đó ảnh gửi cho em.”
Trà Đồ trả lời.
Đúng nhỉ, Quách Thông cũng học lớp A, nhưng vì sao hôm qua tôi lại không nhìn thấy sự hiện hữu của cậu ta nhỉ? Nếu không có Trà Đồ nhắc nhở, thậm chí tôi còn chẳng biết hôm qua Quách Thông có tới hay không.
Tôi còn tưởng cậu ta đang nằm ngủ trong phòng chăm sóc sức khỏe.
“Hôm qua cậu ta cũng tới à? Sao anh không thấy nhỉ? Tưởng Mộc Thanh, em có thấy cậu ta không?”
“Em không chú ý, em nhớ là không thấy cậu ta.”
Tưởng Mộc Thanh nhìn về phía tôi.
Đại khái là vì giai đoạn đầu buổi tiệc tối cậu ta vẫn luôn ngủ trong phòng chăm sóc sức khỏe, mãi tới khi thầy Lý Triết sắp tới kiểm tra cậu ta mới trở về, vừa vặn thấy chúng tôi biểu diễn tiết mục cuối cùng nên quay lại.
“Không nghĩ tới chị Tưởng lại là người bài gì cũng hát được, hôm nay chúng ta nhất định phải tới KTV, em muốn chính tai nghe chị hát!”
Trà Đồ nói xong lại cười với Tưởng Mộc Thanh.
Tưởng Mộc Thanh đã đồng ý, sau đó lại nhìn về phía tôi.
“Được, vậy Lục Phàm có đi không?”
“Anh không có ý kiến, đợi lát nữa em lại nói với xã trưởng đi. Dù sao thì hôm nay anh cũng dự định thả lỏng bản thân, mọi người muốn đi thì cứ đi thử, tiện thể xả stress.”
“Đại ca chỉ cần ngồi một bên nghe là được rồi.”
Trà Đồ nghe thấy tôi nói vậy, khóe miệng khẽ run lên.
“Em nói vậy là thế nào? Ý em là anh hát rất khó nghe đúng không? Tuy anh cũng không có lời gì để phản bác…”
“Đại ca, bài này anh hát miễn cưỡng chấp nhận được, ngoài ra anh chỉ có thể hát quốc ca. Lẽ nào anh định hát quốc ca trong KTV?”
Trà Đồ cười xấu xa, nói lời khiến tôi bị nghẹn không đáp lại được.
Nơi tiêu khiển như quán kara sao có thể xứng với bài quốc ca trang nghiêm được, xem ra hôm nay tôi chỉ có nước ngồi trong quán bị tiếng nhạc đập ù tai thôi, sau đó tôi có thể tùy tiện uống ít đồ uống, ăn một vài thực phẩm chiên dầu…
Trong lúc chúng tôi nói chuyện lung tung, các thành viên trong và ngoài biên chế của câu lạc bộ Light Novel Thanh Mai lục tục chạy tới.
An Vị Nhiên, Tiểu Phàm cùng bàn, Mặc Thi Vũ đều đã tới, chỉ có Quách Thông còn chưa tới. Cậu ta nói mình có chuyện quan trọng, phải chờ thêm một hồi nữa mới tới được. Sau khi An Vị Nhiên gọi điện thúc giục nhiều lần, rốt cuộc Quách Thông cũng chịu bước ra từ tiệm net trên đường cái đối diện.
Nhìn mái tóc rối bời và vòng mắt thâm quầng của cậu ta, tôi biết ngay sau tiệc tối Tết Dương lịch tối qua cậu ta đã vọt ngay vào tiệm net, tới hiện tại mới ra.
Trong khoảng thời gian theo đuổi Giản Ngọc, Quách Thông cũng đã thử thay đổi, mỗi ngày về nhà ngủ rất đúng giờ, chú ý chăm sóc da dẻ… Nhưng chỉ trong một chốc một lát không thể theo đuổi thành công được, thế là Quách Thông lại có biểu hiện trầm luân.
Tưởng Mộc Thanh thấy Quách Thông như vậy hơi hít sâu, chào hỏi cậu ta.
Tôi và Tưởng Mộc Thanh cũng đã từng thử giúp Quách Thông, nhưng chuyện này rất khó khăn, trên cơ bản Giản Ngọc thuộc loại người có tính cách lạnh lùng khó gần, vốn không thể dùng phương pháp theo đuổi nữ sinh bình thường để theo đuổi Giản Ngọc.
Tôi đã đồng ý với Tưởng Mộc Thanh sẽ cố gắng giúp Giản Ngọc ra khỏi cửa, nhưng cho dù đã đồng ý, trước mắt tôi vẫn chưa tìm được cách nào khả thi.
Trên mạng thì dễ nói, nhưng tới hiện thực, muốn thấy mặt cô ấy còn khó hơn lên trời.
Thấy mọi người đều đã tới đông đủ, An Vị Nhiên bắt đầu tuyên bố kế hoạch hôm nay.
Nhiệm vụ 1. Mục tiêu: Khu phố thương mại.
Mỗi người mua một món quà cho người khác, người khác ở đây chỉ có thể là một trong số các thành viên của đoàn hội.
Không thể không nói, An Vị Nhiên đã thiết kế việc trải nghiệm ngày lễ một cách tiêu chuẩn, đã rất lâu rồi tôi không tặng quà cho người khác, cũng chưa nhận được quà người khác tặng.
Gần đây tôi có chuẩn bị một ít đồ cho Tưởng Mộc Thanh, nhưng đó có thể tính là đồng ý tặng trong trạng thái nửa bắt ép, không thể tính là tự nguyện muốn tặng.
Nhắc tới chủ đề có liên quan tới quà, mấy món quà có tính đồng nhất như táo với thiệp mừng ngày Giáng sinh được xuất hiện rất nhiều, có thể không cần lựa chọn tỉ mỉ vẫn có thể tặng cho người khác.
Nếu chưa từng tặng quà hoặc chưa từng nhận được quà do người khác tặng, vậy thanh xuân này cũng thật không hoàn chỉnh.
Mối quan hệ không có quà tặng qua lại chỉ có thể tính là bạn học bình thường tới không thể bình thường hơn, để mọi người đi chọn quà sau đó tặng quà cũng có thể tính là hợp với dự tính ban đầu của đoàn hội --- Thể nghiệm và khắc ghi thanh xuân.
Nói vậy, sau khi hoạt động xong hẳn chúng tôi còn phải viết bài cảm nhận.
“Vậy mọi người chú ý, tiến lên!”
Theo An Vị Nhiên ra lệnh một tiếng, đám người chúng tôi đã hiểu rõ nhiệm vụ cũng bắt đầu kéo nhau đi vào phố thương mại.
Các nữ sinh theo An Vị Nhiên đi phía trước, mà đám nam sinh không quá hào hứng thì đi ở phía sau.
Rõ ràng Tiểu Phàm cùng bàn định đi lên chỗ An Vị Nhiên, nhưng cậu ta chợt ý thức được xung quanh toàn là nữ sinh nên chậm rãi lui về phía sau, quay về đội ngũ ba nam.
Thật ra cậu ta vốn không cần chú ý chuyện này. Dựa vào dáng vẻ đáng yêu của cậu ta, cho dù có đi trong đội ngũ nữ sinh chúng tôi cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ.
Ngay từ đầu chúng tôi kéo cả đám đi thật, thế nhưng sau khi bước vào khu phố thương mại đông người, rất nhanh chúng tôi đã như trâu đất xuống biển, rất khó có thể duy trì đội hình ban đầu.
Thời gian dần qua, chúng tôi và đội nữ sinh đã hoàn toàn tách ra. Hiện tại chỉ có tôi, Quách Thông và Tiểu Phàm cùng bàn đang cùng chọn đồ.
Nên mua gì bây giờ?
Nếu món quà quá đắt tôi không đủ tiền mua, mà quá rẻ thì lại ngại lấy ra, cần chọn món quà giá vừa phải lại có tính thực dụng.
Thế nhưng xã trưởng cũng không giới hạn phải tặng cho ai, nên tôi rất khó có thể căn cứ theo điểm đặc biệt của một người để chọn quà, vì vậy phải lựa chọn món quà có tính quần chúng hóa.
Nếu là quà cho nữ sinh, hẳn nên dựa theo quy tắc chọn quà ba đáng yêu. Tôi quả quyết chọn mấy thứ lông mềm. Nhưng món quà này cũng có thể là tặng cho nam sinh. Tuy Tiểu Phàm cùng bàn mà nhận được mấy thứ lông mềm này cũng sẽ rất vui vẻ, nhưng cậu ta đã có một con gấu bông còn cao hơn thân người rồi.
Đó là gấu Quách Thông tặng. Cậu ta vốn định tặng nó cho Giản Ngọc, nhưng Giản Ngọc lại không thích, cậu ta không thể làm gì khác hơn là bố thí nó cho Tiểu Phàm cùng bàn.
Nếu có thể trực tiếp đưa tiền thì hay biết mấy. Tiền là thứ khá đại chúng hóa, ai cũng sẽ thích.
Chẳng qua nếu không phải hối lộ, thông thường sẽ chẳng có người nào tặng món quà đầy mùi "thúi"[note37311] như vậy.