Đi mua sắm vào ngày nghỉ tuyệt đối không phải lựa chọn đúng đắn.
Trong siêu thị đầy người là người, đâu đâu cũng có. Vừa vào siêu thị, ngẫu nhiên quay đầu liếc nhìn nơi thanh toán, có một chớp mắt tôi có cảm giác muốn quay đầu về nhà.
Chẳng lẽ mua đồ trong siêu thị không cần dùng tiền sao? Mọi người xách theo bao lớn bao nhỏ xếp hàng ở chỗ tính tiền, đội ngũ dài tới không nhìn thấy điểm đầu, tất cả lối ra đều đang vận hành hết công suất nhưng vẫn không thể thỏa mãn được nhu cầu muốn trả tiền của người tiêu dùng.
Vào ngày nghỉ thời này, dường như mọi người không coi tiền là tiền. Hôm nay là Tết Dương lịch, còn cách Tết Âm lịch chừng một tháng nữa, nhưng người ta đã bắt đầu lợi dụng ngày nghỉ để vận chuyển hàng từ siêu thị về nhà.
Một khi tới tết, phần lớn ngành nghề trong thành phố này như chết đi, ngoại trừ một số ít ngành năm ngoái chưa kiếm đủ tiền hoặc các ngành dịch vụ công cộng còn đang tiếp tục kinh doanh thêm giờ, đa số siêu thị đều sẽ đóng cửa không tiếp tục kinh doanh.
Không có nơi gọi đồ ăn ngoài, không có nơi mua đồ ăn, ngay cả đi dạo phố cũng có giới hạn thời gian.
Nói cách khác, nếu mọi người không mua đồ ăn dự trữ trong nhà, nói không chừng bọn họ sẽ phải đón năm mới bằng một cuộc sống quẫn bách. Không phải là vì không có tiền mà là có tiền cũng không thể mua đồ được.
Cho nên hiện tại mọi người đã bắt đầu liều mạng mua đồ, siêu thị như sắp bị mọi người chen vỡ.
Siêu thị tôi đang nhắc tới hiện tại cũng là siêu thị tôi và Tưởng Mộc Thanh đã tới lần trước. Nhưng hôm nay tôi tới không phải để mua thực phẩm. Mẹ tôi đã nói bà ấy sẽ tránh thời gian dòng người đông đúc để tới đây chọn mua hàng tết, kêu chúng tôi không cần lo lắng.
Mục đích tôi tới đây hôm nay chỉ là tới khu vật dụng hằng ngày chọn mua một món quà, hoàn thành nhiệm vụ đoàn hội.
Siêu thị, danh như ý nghĩa, đây là một khu mua sắm lớn tập trung đầy đủ tất cả mặt hàng cần dùng hằng ngày, từ các sản phẩm nông sản nhỏ nhặt cho tới các thiết bị điện gia đình to bự, cần gì có đó, đương nhiên cũng có khu đặc biệt bán hộp quà tặng.
Thế nhưng tôi sẽ không bao giờ mua mấy loại hộp quà tặng chỉ được cái mác bề ngoài kia. Mặc dù hộp quà tặng rất đẹp, nhưng sau khi tháo lớp đóng gói đẹp mắt ra bên trong gần như chẳng có thứ gì, nói cách khác, toàn bộ tốn hao đều nằm ở việc đóng gói bên ngoài.
Vẫn nên mua mấy món quà đơn giản thực dụng thì hơn.
Lúc này, đội ngũ nữ sinh đã mất tung mất tích từ lâu. Về phần Quách Thông, sau khi tiến vào siêu thị cậu ta cũng tách khỏi nhóm chúng tôi, hiện tại chỉ còn tôi và Tiểu Phàm cùng bàn đang giãy giụa trong đám người, tìm kiếm món quà thích hợp.
Thời đại tin tức hóa không sợ lạc đàn, tất cả mọi người đều có di động, khi cần liên lạc chúng tôi chỉ cần gọi điện thoại cho xã trưởng xác định vị trí hội hợp sau cùng là được.
Bởi trong siêu thị có quá nhiều người, chúng tôi còn chẳng thể cầm nổi cái giỏ mua sắm trên tay chứ đừng nói tới xe đẩy nhỏ thường được dùng khi chọn mua hàng hóa.
Thế nhưng chuyện này cũng chẳng có gì to tát, chúng tôi chỉ cần mua một món quà rồi ra ngoài, tự dùng tay cầm là được.
Sau khi đi dạo lung tung không mục đích một vòng, theo thời gian trôi qua, tôi cảm thấy lại có thêm không ít người tràn vào siêu thị, trong số đó có không ít ông cụ bà cụ mới vừa luyện công buổi sáng xong, lúc về lại tiện ghé vào làn sóng mua sắp này.
Thật là, hiện tại không chỉ kẹt xe, ngay cả người cũng bắt đầu kẹt rồi sao?
“Lục Phàm, đi chậm một chút.”
Phía sau truyền tới giọng nam hơi căng thẳng, đồng thời, góc áo của tôi cũng bị người nắm chặt lấy.
“A? Cậu vẫn còn ở đây à?”
Tôi quay đầu nhìn lại, thì ra là Tiểu Phàm cùng bàn. Tôi còn tưởng cậu ta đã sớm tách ra tự đi chọn mua phần mình, không nghĩ tới cậu ta vẫn còn đi theo sau lưng tôi.
Vì sao cậu ta không đi theo những người khác, hết lần này tới lần khác lại đi theo tôi? Chẳng lẽ cậu ta thích tôi?
Chú ý, thích này chỉ đơn thuần là tình hữu nghị giữa hai nam sinh thuần khiết ngồi cùng bàn với nhau.
“Tiểu Phàm, cậu đã nghĩ được mình sẽ mua thứ gì chưa?”
“Cũng có chút chút.”
Tiểu Phàm vừa cố gắng giữ vững tốc độ song song, vừa tự tin nói.
“Thứ gì vậy?”
Tôi lén lút hỏi.
“Không phải xã trưởng đã nói đợi tới khi trao đổi quà xong mới công bố sao? Nói ra trước thì còn ý nghĩa gì nữa.”
Dường như Tiểu Phàm đã có mục tiêu rõ ràng. Cậu ta dõi mắt nhìn về phía khu văn phòng phẩm, thoạt nhìn cậu ta muốn chọn một loại văn phòng phẩm đẹp mắt làm quà tặng.
Cũng đúng, đối với học sinh, thứ thực dụng nhất chính là văn phòng phẩm, tặng nó làm quà cũng là thỏa đáng nhất.
Vì vậy, Tiểu Phàm cùng bàn chào hỏi tôi một tiếng sau đó rời khỏi bên cạnh tôi, chui vào trong đám người khác ngắm các văn phòng phẩm.
Nếu cậu ta đã định mua văn phòng phẩm, đương nhiên tôi không thể mua văn phòng phẩm giống cậu ta, quà giống nhau sẽ rất nhàm chán. Tôi tiếp tục đi về phía trước. Một hồi sau lại có người túm lấy phần lưng tôi.
Tiểu Phàm cùng bàn mua xong nhanh vậy sao? Tôi vừa nghĩ vậy vừa xoay người ra sau nhìn xem, lại phát hiện người nắm lấy phần áo sau lưng tôi không phải Tiểu Phàm cùng bàn.
“Anh ơi…”
Đó là một nữ sinh đại khái mới lớp hai lớp ba, đầu cột hai đuôi ngựa, đang vừa nhìn tôi với vẻ mặt cầu xin vừa kéo mạnh lấy áo tôi.
“Sao vậy em?”
“A, anh không phải anh em!”
Con bé vốn đã bày ra vẻ mặt sắp khóc, sau khi ngẩng đầu nhìn tôi, phát hiện tôi không giống với người nào đó trong trí nhớ của con bé, con bé lại sợ tới bật khóc to.
Ôi ôi, anh chưa làm gì cả mà, em đừng tự dưng nắm lấy áo anh sau đó bật khóc òa lên như thế chứ! Anh sẽ bị người nghi thành tội phạm bắt cóc mất.
Tôi vô thức lo lắng nhìn xung quanh, tất cả xung quanh có thể tính là bình thường. Cũng may hoàn cảnh xung quanh tôi tương đối ầm ĩ, tiếng khóc của cô bé bị dìm ngập trong tiếng ồn, có vẻ không quá thu hút.
Thế nhưng những người đi ngang xung quanh vẫn nhìn về phía tôi với ánh mắt hoài nghi.
"Xin lỗi, em gái cháu nổi điên… À không, nổi tính bướng bỉnh.”
Tôi vội vàng luống cuống tay chân giải thích, sau đó ôm lấy cô bé lên đi về phía khu gia dụng ít người.
Khu điện gia dụng không thuộc phạm vi mặt hàng chọn mua tết, cho nên ở đây không có nhiều người lắm, bên trong cũng khá vắng vẻ giống với ngày thường. Lại nói, bình thường khi cần mua đồ điện rất ít người tới siêu thị, mà thường tới cửa hàng chuyên bán đồ điện gia dụng.
Cô bé cột hai đuôi ngựa trước mặt vẫn đang nhìn tôi vừa khóc vừa la, tôi vốn không cách nào yêu cầu con bé ngừng khóc được.
Tôi thật không giỏi dỗ dành mấy cô bé tuổi này, Tưởng Mộc Thanh lại không có ở đây. Tôi cảm thấy cô bé trước mắt còn khó đối phó hơn cả cô bé tôi gặp được ở nhà nghỉ lần trước, ngoại trừ khóc cũng chỉ biết khóc, hỏi gì con bé cũng không trả lời.
“Em tên gì?”
Tôi cảm thấy mình như ông chú xấu xa đang dụ dỗ làm quen với mấy em nhỏ. Cô bé còn chưa nói gì, chính tôi đã tự cảm thấy thẹn thùng một cách khó hiểu.
“Hu hu…”
Cô bé ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó tiếp tục khóc.
“Có phải em bị lạc mẹ không? Anh dẫn em đi tìm mẹ được không?”
Tôi cố gắng dùng giọng dịu dàng để an ủi cô bé, không nghĩ tới cô bé càng khóc to hơn.
Lúc đầu, hoàn cảnh ồn ào xung quanh đã đủ khiến tôi khó chịu, hiện tại cô bé này còn cứ khóc mãi trước mặt tôi, tôi càng tức giận hơn. Tôi chẳng còn mềm dịu được nữa, trực tiếp hét lên!
“Khóc cái gì mà khóc? Có tin anh ném em vào trong khe suối để em không bao giờ gặp lại mẹ được nữa không! Tết cũng đừng mơ lấy được tiền mừng tuổi.”
Tôi bày ra dáng vẻ hung thần ác sát, hù dọa cô bé thích khóc này.
Một lát sau tôi mới kịp phản ứng được, trong lúc sơ ý tôi đã có hành động vô lễ tới mức đi hù dọa con nít. Đang định xin lỗi, chợt thấy cô bé bày ra vẻ bị dọa sợ tới ngơ ngác, ngừng khóc hẳn.
Không hiểu sao đã dỗ được cô bé rồi.
Xem ra cô bé này được nuông chiều từ bé, ăn mềm không ăn cứng. Kế tiếp tôi sẽ dùng phương pháp giống vậy, rất nhanh sẽ có thể tìm được người nhà của cô bé.
“Nói đi, mẹ em là ai? Nếu không nói cho anh, anh lập tức ném em vào trong khe suối của khu dân nghèo!”
“Mẹ không tới… Em đi cùng anh trai…”
Cô bé lộ ra vẻ mặt vội vã cuống cuồng, trả lời như thực.
“Anh của em có vóc dáng giống với anh sao?”
“Vâng… Hơn nữa hai người đều mặc quần áo màu đen…”
Cô bé chỉ vào bộ trang phục trên người tôi.
“Anh em tên gì? Nói cho anh biết. Không nói thật anh sẽ cho em đẹp mặt!”
Tôi trừng mắt kề sát vào mặt cô bé. Cô bé không ngừng lùi lại, khiến cô bé sợ tới mức nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố găng nín khóc. Chỉ mong tôi không tạo thành bóng ma tâm lý gì cho cô bé này.
“Sao phải cần tên anh ấy?”
“Tìm anh trai em qua đây chuộc em, chỉ cần cậu ta đưa tiền là được, nếu không anh sẽ bán em đi! Có biết số điện thoại của anh em không?”
Tôi rút điện thoại ra, ra hiệu cho cô bé là tôi muốn đòi tiền chuộc.
Cô bé vừa nghe vậy đã cảm thấy đời mình không còn hi vọng, vội vàng báo tên và số điện thoại của anh tra ra. Tuổi nhỏ như vậy đã có thể nhớ kỹ số của anh trai mình tới thế sao? Xem ra phụ huynh cô bé dạy dỗ cô bé không tệ chút nào.
Chắc chắn cô bé tin tưởng, dù có chuyện gì xảy ra anh của cô bé cũng sẽ tới cứu cô bé. Nói không chừng cô bé còn đang ảo tưởng anh mình sẽ như siêu anh hùng, tới đánh tôi tơi bời hoa lá.
Tôi gọi điện thoại. Có lẽ do xung quanh quá ồn nên đối phương không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vốn không nhấc máy.
“Em chắc chắn đây là số của anh em chứ?”
“Vâng, chính là số này. Không ai nghe sao ạ? Vậy anh bán em đi…”
Cô bé bày ra tư thế vì cách mạng nguyện anh dũng hi sinh, liều chết không sợ. Cô bé ngốc này, vào thời điểm như vậy phải hét lên xin người xung quanh giúp đỡ mới đúng. Em bày ra vẻ bình tĩnh trấn đinh, nhưng nó chẳng có chút tác dụng nào trong thực tiễn.
Tôi chỉ có thể giao cô bé cho nhân viên của siêu thị, đợi khi nhân viên kêu qua loa, hẳn có thể tìm được anh trai của cô bé.
“Lần này phải xem biểu hiện của em, chỉ cần em không khóc không làm loạn, ngoan ngoãn theo anh, anh sẽ không bán em đi.”
“Ai thèm tin lời giả dối của anh.”
Không nghĩ tới cô bé này còn ngạo kiều như vậy. Tôi cũng có biện pháp để đối phó với ngạo kiều.
“Thật phiền phức. Loại không nghe lời giống như em bán đi cũng lỗ vốn, không bán không bán, để em lại đây tự sinh tự diệt đi.”
Tôi làm bộ lắc đầu chuẩn bị rời đi. Cô bé sững sờ trong chốc lát, sau đó vội vàng chạy tới nắm lấy tay áo tôi.
“Nhiều người quá, em hơi sợ…”
Cô bé nắm chặt lấy tay áo tôi không chịu buông ra, mắt nhìn bốn phía, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
Lấy chiều cao vẻn vẹn chỉ hơn một mét của tiểu loli, cứ đứng ngẩng đầu nhìn vô số người lớn qua lại xung quanh cô bé, chắc chắn cô bé sẽ không phân rõ đông tây nam bắc, còn có cảm giác khủng hoảng vì phạm vi nhìn bị che khuất.
“Đi theo anh đi, dù sao em cũng không sợ anh bán em.”
Tôi lại ngồi xổm xuống chọc cô bé.
“Dựa vào tướng mạo của anh, vốn không xứng đáng làm người xấu.”
Có lẽ cô bé thấy tôi có tướng mạo đường đường, quang minh lẫm liệt, không giống hạng người làm điều phi pháp.
“Thật không thành thục chút nào, hệt như đứa trẻ vậy.”
Cô bé trợn mắt nhìn tôi, sau đó nắm lấy tay tôi, che miệng len lén nở nụ cười.
Chẳng lẽ màn biểu diễn của tôi lúc nãy… Là tôi đang tự kiếm chuyện chơi sao?
Tự dưng có cảm giác thẹn phát nổ xông thẳng lên đại não.
“A… Em biết cả rồi sao? Cứ đi theo anh trước. Hiện tại anh không gọi điện cho anh trai em được, đợi chút nữa anh sẽ liên lạc với người nhà của em.”
Tôi lúng túng chắp tay sau gáy, khẽ cười khổ kéo tay cô bé, thân thể cứng đờ đi về phía trước.
Con nít ngày nay thật đúng là kiến thức càng ngày càng rộng rãi, muốn đùa cũng không đùa được nữa. Nhận được lượng kiến thức không tương xứng với lứa tuổi, thật đúng là quá không đáng yêu.