Thuần phục nàng Yandere

chương 20 khoai tây chiên và đọc truyện đầu giường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Món quà mua mừng năm mới đã được đưa tới từ lâu, chính là mấy cuốn Light Novel.

Bởi vì gần đây nhiều bài tập, lại có thêm đủ loại phiền nhiễu cho nên chúng tôi còn chưa mở lớp bọc nilon bên ngoài ra. Nhân lúc nghỉ tết nguyên đán, có thời gian, chúng tôi quyết định mở ra hai cuốn đọc thử.

Sáng sớm ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ Tết Dương lịch, tôi dậy sớm hệt như ngày đi học bình thường, nhưng không hiểu sao tôi lại không muốn rời giường. Vì vậy tôi dựng gối đầu, tựa lưng vào phần đầu giường bằng gỗ, ngồi thẳng người mở sách ra đọc.

Bỏ đi lớp nilon bên ngoài, đập vào mắt tôi là ảnh minh họa màu sắc sặc sỡ. Tôi cảm thấy ảnh này còn tinh xảo hơn bản anime tôi thấy trên tivi, hẳn đây cũng là điểm hấp dẫn của Light Novel. Dùng tranh minh họa tinh xảo trên trang bìa để hấp dẫn các độc giả.

Tôi lật trang sách, dự định tiếp tục đọc một hồi. Tôi cảm thấy giấy và mực in bản Đài Loan tinh tế hơn trong Đại Lục rất nhiều, đương nhiên giá cả cũng đắt hơn nhiều.

Tuy bản Đại Lục có khổ sách và tranh minh họa không khác gì bản Đài, chữ viết cũng là chữ giản thể dễ học, nhưng rõ ràng chất lượng của nó lại kém hơn bản Đài.

Có chỗ in không rõ, tình huống có trang bị nhòe vẫn xuất hiện, loại giấy cũng không tốt lắm. Bản Đại Lục là một trang giấy trắng thật mỏng, còn bản Đài thì là một trang giấy khá dày màu vàng nhạt.

Từ chất lượng của một cuốn sách có thể thấy được trình độ gia công bên nào cao bên nào thấp, khó tránh khỏi có chút lấy nhỏ làm lớn. Chẳng qua không khí xung quanh chúng tôi vốn tương đối táo bạo, cho nên khó có thể tĩnh tâm làm một chuyện gì đó.

Ví dụ như khó có thể tĩnh tâm đọc một cuốn sách…

“Rột rột…”

Bên người truyền tới tiếng khoai tây chiên bị cắn nát, đồng thời mùi đầu của khoai tây chiên cũng bay vào lỗ mũi tôi.

“Đừng ăn vặt vào lúc sáng sớm như vậy, hơn nữa không nên ăn vặt vào lúc đọc sách.”

Thiếu nữ bên cạnh mặc bộ váy ngủ rộng thùng thình, xương quai xanh hơi lộ ra. Cô ấy cũng đang tựa lên gối đầu, đắp chung một cái chăn với tôi, đứng đắn đọc cuốn Light Novel, đồng thời còn há miệng ngậm lấy miếng khoai tây chiên.

Thiếu nữ có kỷ xảo ăn khoai tây chiên rất cao siêu, không cần dùng tay tiếp xúc trực tiếp với khoai tây chiên mà dùng miệng ngậm một miếng, sau đó dùng hộp thu hết tất cả bả vụn.

Có trời mới biết cô ấy phải luyện tập bao nhiêu lâu mới ra được kỹ thuật cao siêu như thế, cũng không biết cô ấy phải ăn hết bao nhiêu xe tải khoai tây mới có thể luyện tới mức thuần thục như thế.

Cô ấy nhìn tôi với vẻ khinh miệt, sau đó lại đưa ống khoai tây chiên tới trước mặt tôi. Cô ấy hoàn toàn hiểu lầm ý tôi, không phải vì tôi muốn ăn nên tôi mới ngăn cản cô ấy.

Em trực tiếp bỏ lên miệng cắn kiểu vậy, có trời mới biết bên trong có dính nước bọt của em không. Thật buồn nôn, anh mới không ăn đâu. Tôi nghiêng đầu đi, biểu thị bản thân mình không ăn.

“Lục Phàm ngại…”

Thiếu nữ thông minh chỉ chớp mắt đã hiểu rõ ý của tôi, tức giận nhếch miệng lên.

“Không… Anh không có ý đó. Nhưng mà em đừng có ăn vặt quá nhiều. Em quên việc mình phải dưỡng tốt thân thể để sinh con sao?”

Tôi vội vàng phủ nhận, sau đó lại còn cảnh cáo cô ấy một phen.

“Hừ, hiện tại Lục Phàm còn chưa muốn sinh con, em có ăn một ít cũng chẳng sao.”

Nói xong, thiếu nữ lại trôi chảy mà dùng miệng ngậm một miếng khoai tây chiên từ trong hộp, chuẩn bị nuốt vào.

Nhưng tầm mắt của cô ấy chợt chuyển về phía tôi, sau đó thân thể từ tựa gối chuyển sang tựa vào vai tôi, đưa miếng khoai tây chiên đang cắn trong miệng về phía tôi.

Cô ấy bày ra vẻ mặt nếu anh không ăn em sẽ cho anh đẹp mặt, khiến tôi khẽ nhíu mày cúi đầu. Có lẽ hành động này có thể chứng minh tôi không ghét bỏ cô ấy.

Tôi nhanh chóng cắn nửa miếng khoai tây chiên. Thiếu nữ còn chưa kịp phản ứng, khoai tây chiên đã vỡ ra, có một ít vụn bánh rơi xuống trên chăn.

“Lục Phàm thật ngốc.”

Thiếu nữ có hơi không cam lòng mà nuốt một nửa miếng khoai tây chiên vào miệng, phát ra tiếng giòn tan, đồng thời cô ấy còn tiện tay hất mảnh vụn trên chăn đi.

Đại khái là thiếu nữ muốn tôi chứng minh tôi không chê cô ấy, mặc dù miệng còn dính dầu mỡ khoai tây nhưng vẫn có thể hôn một cái.

Thế nhưng tôi không muốn phải len lén tới phòng vệ sinh xử lý dục vọng dưới ánh nhìn soi mói của thiếu nữ lúc sáng sớm như vậy.

Tôi ghét phải tắm nước lạnh.

“Hiện tại phải tranh thủ giúp Phàm học thật giỏi, em còn hơi lo lắng.”

Thiếu nữ đặt sách xuống, hơi nghiêng đầu nhìn về phía tôi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Bởi vì chúng tôi đã đồng ý với yêu cầu của giáo viên, vào kỳ thi học kỳ sắp tới phải đạt được vị trí thứ hai toàn khối, cho nên bình thường Tưởng Mộc Thanh vẫn luôn thích quấy rối việc học của tôi lại bắt đầu làm ra hành động không thể tưởng tượng nổi – đi đốc thúc tôi học tập.

Cô ấy nói muốn ôn luyện đặc biệt giúp tôi vào mấy ngày trước khi kỳ thi cuối kỳ tới. Việc này không nên chậm trễ, chúng tôi đã bắt đầu từ tối hôm qua, hơn nữa còn thức tới tận khuya.

Đại khái là học tập môn văn – môn yếu nhất của tôi, hiện tại tôi còn chưa nghĩ ra được cách gì để cải thiện khả năng viết văn của mình.

Vất vả lắm mới xử lý mọi chuyện được tương đối ổn, nếu không nghỉ ngơi một hồi tôi sẽ mệt tới gục ngã. Cho nên hôm nay, tôi lại có thể cảm thấy không muốn học tập.

“Cũng không vội vã mấy ngày, chúng ta còn tới mấy tuần nữa mới thi cuối kỳ đây. Hơn nữa hôm nay còn có hoạt động câu lạc bộ, em quên rồi sao?”

Hôm nay là ngày hoạt động đoàn hội thể nghiệm lễ mà câu lạc bộ Light Novel Thanh Mai đã đặt ra, chúng tôi dự định đón một ngày Tết Dương lịch theo hình thức đón Lễ Giáng sinh. Đại khái là đợi sau khi ăn điểm tâm xong mọi người sẽ tới tập hợp ở cửa trường học.

“Vậy sau khi hoạt động xong nhất định phải về học tập. Nếu vào kỳ thi cuối kỳ Lục Phàm không thể đạt được hứa hẹn thì nguy to.”

“Anh biết rồi, em cứ yên tâm đi, anh sẽ cố gắng hết sức.”

Từ góc độ lý trí, tôi có tới 98% là không thể thực hiện được hứa hẹn. Như vậy cũng không sao cả, cùng lắm thì lúc ở trường tôi cố gắng biết điều hơn một chút là được, dù sao về nhà cũng có thể gặp mặt.

Hiện tại Tưởng Mộc Thanh cũng không còn kiểu một tiết không gặp tôi sẽ không chịu nổi như trước kia nữa. Sau quá trình trị liệu bệnh kiều, bệnh trạng của cô ấy đã khỏi trên diện rộng, hẳn có thể làm được điểm ấy.

Tôi vốn muốn dùng lời hứa hẹn thất bại này để nói cho Tưởng Mộc Thanh biết, lúc ở trường phải chú tâm học tập, từ đó hai chúng tôi cũng có thể yên tâm học tập trên trường.

Nhưng trong mắt Tưởng Mộc Thanh lại lộ ra vẻ quyết tuyệt. Tôi biết, đây là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau giải quyết áp lực trước mặt. Vất vả lắm mới có thể tin tưởng lẫn nhau, nếu không thành công, đây sẽ là đả kích lớn với cả hai người chúng tôi.

“Ừm.”

Xem ra vì Tưởng Mộc Thanh, dù có phải liều mạng tôi cũng phải cố gắng thật nhiều trong lần thi cuối kỳ này.

Tưởng Mộc Thanh thấy tôi đồng ý rồi lại lần nữa cầm sách lên đọc. Cũng có thể là độc một hồi cảm thấy hơi buồn chán, cô ấy lại liếc mắt nhìn tôi, thân thể như không xương mà dựa lên người tôi, cuối cùng cô ấy trực tiếp rời khỏi gối đầu của mình mà nằm trong ngực tôi.

“Em làm gì vậy? Em đè anh không thoải mái.”

“Lục Phàm, dường như cuốn của anh càng thú vị hơn.”

Tưởng Mộc Thanh dùng đầu cọ cằm tôi, mái tóc chưa được chải hơi vểnh lên, cạ mặt tôi ngưa ngứa.

“Rõ ràng là cùng một series tiểu thuyết mà.”

“Em nói cuốn của Lục thú vị là nó thú vị, vì được Lục cầm nên nó thú vị.”

Nhìn dáng vẻ không hiểu phong tình của tôi, Tưởng Mộc Thanh lại bày ra vẻ mặt không thể kiềm chế được. Cô ấy hừ lạnh vài tiếng, hoàn toàn chui vào giữa sách và tay tôi, dùng một góc nhìn với tôi để đọc cuốn sách này.

“Vậy chúng ta đọc chung đi.”

Tôi điều chỉnh tư thế, muốn để cô ấy có thể nằm thoải mái hơn một chút.

“Không được, em muốn Lục Phàm đọc cho em nghe.”

“Như vậy mới có thể đảm bảo hai người chúng ta đang đọc cùng một nội dung, đúng không?”

Tưởng Mộc Thanh như hóa thân thành tiểu ác ma mà cười với tôi.

“Em nói cũng không sai, nhưng anh vừa cầm sách vừa đọc cho em, như vậy thật quá không công bằng với anh.”

Tôi tức giận dùng ngón tay chọc lấy đầu cô ấy, tỏ vẻ kháng nghị.

“Em cũng có việc của mình mà, lần này chúng ta có thể phối hợp không sai sót.”

Nói xong, thiếu nữ lấy tay cầm lấy hộp khoai tây chiên đã vơi đi một nửa, kéo miếng nắp nhựa ra, dùng miệng ngậm một miếng khoai tây chiên lên, sau đó đưa về phía tôi.

“Em làm như vậy, anh vốn không thể nào chuyên tâm đọc sách cho em nghe.”

Sau khi miễn cưỡng thành công tiếp được miếng khoai tây chiên, tôi oán hận nói.

“Vậy tâm tư của Lục Phàm đang đặt ở đâu?”

Khóe miệng thiếu nữ trong ngực lộ ra một vòng cung nghiền ngẫm, chớp chớp cặp mắt không có ý tốt.

“Anh ăn nhiều khoai tây chiên, hẳn đã khát rồi đúng không?”

“Vậy có cần đưa đồ uống tới cho Lục Phàm không?”

Thiếu nữ le lưỡi như đang khoe khoang.

Cô gái này đúng là được voi đòi tiên. Em có biết nếu hiện tại em không được pháp luật bảo vệ, mẹ cũng không nằm ngủ say như chết ở phòng bên cạnh, em có tin hiện tại anh lập tức xách thương ra trận thịt em luôn không?

“Cô gái ngu ngốc này, nếu đổi lại nam sinh khác, bị em làm loạn như vậy, em đã sớm khó giữ được trinh tiết.”

Tôi tức giận cảnh cáo cô ấy.

Ý của tôi vốn muốn cô ấy tôn trọng tôi một chút, cẩn thận tôi không nhịn được mà phải đi tắm nước lạnh thật, tới lúc đó một mình em lẻ loi ở đây hẳn cũng sẽ lười đọc sách.

“Đúng không? Thoạt nhìn phương pháp viết tạp chí cũng không sai, làm vậy thật sự có thể thu hút sự chú ý của nam sinh.”

Tưởng Mộc Thanh bày ra vẻ mặt được như ý, ngồi bật dậy, đụng đầu vào cằm tôi.

“Đừng đọc tạp chí linh tinh.”

Tôi che phần cằm bị cô ấy đụng đau, nghiêm túc nói.

Đại khái là cô ấy đã đọc mấy cuốn tạp chí về bí kíp yêu đương gì đấy, cũng biết rõ mấy hành vi khiêu khích như vậy sẽ mang tới hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, thế nhưng cô ấy còn không biết tự kiểm điểm, còn dám không chút cố kỵ mà thí nghiệm trên người tôi.

Em có biết không, sau lưng em lúc này là một con sư tử mạnh mẽ đã phát dục hoàn toàn, nếu em chọc nó, có khi nó sẽ đè con cừu nhỏ là em ra ăn tươi.

Tuy nhiên, đầu sư tử mạnh mẽ này đã đồng ý với mẹ nó, vào thời cấp ba nó chỉ có thể ăn cỏ.

Nhưng sẽ có một ngày, anh sẽ đè em lên giường làm tới em không đứng dậy nổi. Đó cũng là cái giá phải trả vì hành vi xằng bậy của em ngày hôm nay.

“Vậy được rồi, vì không thể ảnh hưởng quá tới Lục Phàm, Lục Phàm đọc một chương, em sẽ đút anh một miếng khoai tây chiên coi như khen thưởng là được. Anh đọc đi, em đang nghe đây.”

Tưởng Mộc Thanh lui bước nhượng bộ, sau đó lại lần nữa yên tâm thoải mái tựa vào trong lòng tôi, ôm lấy cái chăn vốn chỉ thuộc về một mình tôi, nhắm mắt lại bày ra vẻ như đang hưởng thụ lắm.

Đọc sách đọc sách, nếu không đọc nữa tôi sẽ rất dễ thất thần. Nếu đọc ra tiếng, tối thiểu cũng có thể đảm bảo mình đọc không sót chữ nào.

Cuối cùng tôi cũng có thể tĩnh tâm đọc một cuốn sách.

Tôi dùng giọng dịu dàng bắt đầu kể về câu chuyện cũng dịu dàng không kém. Phảng phất như liệu pháp dịu dàng này có thể chữa trị cho thiếu nữ trong ngực. Mà thân là bác sĩ, dường như thân thể tôi cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Chúng tôi như du lịch trong câu chuyện trong sách, tôi và Tưởng Mộc Thanh ngồi lên chiếc xe ngựa không rộng lắm, cô ấy tựa trong ngực tôi ngủ, mà tôi thì nắm lấy cương ngựa trong tay, bắt đầu tiến về phía xa.

Chỉ là thiếu nữ thường thường quấy rầy tôi.

“Lục Phàm… A…”

Một miếng khoai tây chiên bị nhét vào miệng.

“Lục Phàm, đọc chậm một chút. Nếu như anh thật sự muốn được em đút, vậy cứ một chương em đút cho anh hai lần là được.”

“Lý nào lại vậy!”

Tôi đỏ mặt nhìn thiếu nữ đang nhắm mắt dưỡng thần trong ngực, vô lực giải thích.

Tiểu Hắc vẫn đang lăn qua lộn lại trên chăn mền của chúng tôi, nhưng chỉ có tôi biết nó vẫn đang nhòm ngó khoai tây chiên trong tay Tưởng Mộc Thanh. Nó dùng động tác lăn qua lăn lại để che giấu, muốn hấp dẫn lực chú ý của thiếu nữ, từ đó để thiếu nữ cho nó ăn.

Thế nhưng dường như hôm nay lực chú ý của Tưởng Mộc Thanh không đặt trên người nó, mà đặt vào việc nằm trong ngực tôi nghe kể chuyện, thuận tiện khen thưởng cho tôi.

Tất cả khoai tây chiên đều là của tao, mày cút được bao xa thì cút bấy xa đi.

Sao tôi cảm giác trước mặt Tưởng Mộc Thanh, tôi giống con mèo vậy? Rõ ràng tôi là con sư tử mạnh mẽ đó, có được không?

Truyện Chữ Hay