Thuần phục nàng Yandere

chương 11 giao dịch không hề có nguyên tắc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong một số thời khắc, không dùng bạo lực là không thể giải quyết vấn đề. Nhất là đối với loại người hiểm ác như Lý Tiếu Vân. Bởi vì rất có thể Lý Tiếu Vân cảm thấy ngày thường tôi tới trường, không có can đảm ra tay với cậu ta cho nên cậu ta không phòng bị gì, tôi có thể thoải mái công kích trúng vị trí tôi muốn.

Nơi đau nhất lại không tạo thành tổn thương quá lớn --- Chính là mũi!

Mà khi Lý Tiếu Vân kịp phản ứng, cậu ta cũng không chịu để yên, nhanh chóng xoay người lại đánh nhau với tôi. Từ trình độ giao thủ có thể thấy, cậu ta có một bộ thân thể cường tráng nhưng lại không giỏi đánh nhau.

Lúc ra quyền xuất cước chẳng có điểm đột phá, chỉ đơn giản là đánh đấm lung tung chẳng có kết cấu gì. Mặc dù mỗi nắm đấm đều bao hàm phẫn nộ, biểu hiện cực kỳ nặng nề, nhưng tôi lại có thể thoải mái phòng ngự.

Vì vậy, mũi Lý Tiếu Vân bị tôi đánh chảy máu. Tuy rằng tôi đã liều mạng che mặt, nhưng lông mày vẫn bị đánh tới xanh tím, bụng cũng bị trúng mấy đấm, cảm giác như ruột đã bị đánh lệch vị trí.

Từ tổng thể tới nói, tôi đang nằm ở thế thua. Nhưng lợi ích khi đánh nhau ở trường là còn chưa đánh được bao nhiêu đã bị người đi ngang tách ra, cho nên Lý Tiếu Vân cũng chẳng chiếm được lợi lộc gì, mà tôi cũng không phải chịu thiệt thòi gì nhiều.

Vào lúc chúng tôi đánh nhau kịch liệt nhất đã bị giáo viên vừa chạy tới mời đến phòng làm việc. Mà lúc này, Tưởng Mộc Thanh đã không biết đi đâu.

Đầu tiên chúng tôi đi gặp tổ trưởng khối mười một, thầy Lý Triết. Mới bắt đầu thầy ấy nói về ảnh hưởng tồi tệ khi đánh nhau, phê bình chúng tôi thật nghiêm. Thế nhưng xét thấy đôi bên chưa tổn hại gì nhiều, cho nên thầy ấy chỉ dùng việc cảnh cáo để uy hiếp chúng tôi. Có điều tôi cảm thấy thầy ấy đang muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Ở cấp ba, trường hợp nam sinh xích mích đánh nhau rất phổ biến, mà dù là nữ sinh, khi tức lên cũng có hành vi túm tóc lôi kéo nhau…

Lần này sau khi dạy dỗ xong, thầy Lý Triết mới nghĩ tới việc phải hỏi xem vì sao chúng tôi đánh nhau.

Ngồi trong phòng làm việc, thầy nhìn cái mũi đã nhét giấy vệ sinh của Lý Tiếu Vân sau đó lại nhìn phần đầu mày đã được dán băng cá nhân của tôi. Cả hai chúng tôi đều có vẻ chật vật khó coi, cũng rất mất mặt.

“Nói đi, vì sao hai em lại đánh nhau?"

Vẻ mặt thầy Lý Triết vô cùng bình tĩnh, dường như thầy ấy đang suy đoán đáp án. Học sinh thời phổ thông có thể đánh nhau vì nguyên nhân gì đây? Vì cạnh tranh quá gay gắt, văn đấu không thành biến thành võ đấu? Nhưng tôi và Lý Tiếu Vân vốn không cùng lớp, chắc chắn đáp án không phải là như vậy.

Chẳng lẽ là vì trong lúc buồn chán liếc nhìn đối phương một cái, sau đó hiểu lầm ý trong ánh mắt, tưởng đối phương đang gây hấn

với mình, cho nên đánh nhau?

Cũng không thể nào. Người trong nước vốn không thích gây sự, mà chúng tôi còn là người phương nam ôn hòa nhất.

Nguyên nhân cuối cùng cũng là nguyên nhân có khả năng nhất, chính là vì nữ sinh.

Không ngờ người mẹ anh minh của tôi lại có thể đoán được tôi sẽ vì nữ sinh khác mà đánh nhau thời cấp ba. Chẳng lẽ là tôi đã kế thừa “huyết thống” vinh quang của lão cha sao? Có người nói trước đây vì mẹ, lão cha đã từng đánh nhau một trận thời cấp ba.

Trong thế giới động vật, giữa giống đực và giống đực thường khó có thể sống chung. Có câu một núi không thể chứa hai hổ, trừ phi là một đực một cái, đã thuyết minh rõ việc này.

Giống đực có thể vì địa bàn, vì thức ăn, vì giống cái mà đánh nhau, cũng chính là tranh đấu vì quyền cư ngụ, quyền sinh tồn và quyền sinh sôi nảy nở. Giống đực có sức mạnh sẽ giành được chiến thắng cuối cùng, có thể tiếp tục duy trì gien của mình.

Nhân loại cũng là như thế, hơn nữa còn không giới hạn trong mấy việc như vậy. Mị lực nhân cách, năng lực tài chính, vẻ ngoài, gia thế… Tất cả mọi thứ đều có thể cạnh tranh.

Trong xã hội loài người, học sinh cấp ba chúng tôi chưa tới lúc cần tranh đấu vì những lý do này, chúng tôi cần tích súc lực lượng chuẩn bị cho việc tranh đấu trong kỳ thi đại học. Trong mắt thầy cô, nam sinh đánh nhau vì nữ sinh là hành động ngu tới không thể ngu hơn.

Cho nên Lý Tiếu Vân sẽ không thừa nhận, tôi cũng không thể thừa nhận.

Tôi sợ mình liên lụy tới Tưởng Mộc Thanh. Nếu tin tức cô ấy bị người cưỡng ép bị truyền ra ngoài, sợ rằng cô ấy khó có thể tiếp tục ở lại học trong trường.

Mà có lẽ Lý Tiếu Vân sợ sẽ hủy hoại danh dự của bản thân. Một người đẹp trai ngời ngời như cậu ta, xung quanh vốn nên có không ít fan nữ quấn quanh, vậy mà cậu ta lại đi đánh nhau vì một nữ sinh. Cậu ta làm vậy hẳn sẽ làm tan nát trái tim các thiếu nữ. Huống hồ tội danh cưỡng ép nữ sinh đã có thể cấu thành tội quấy rối tình dục, phải tới cục cảnh sát vài lần, bị nhốt vài ngày cũng không quá đáng.

Tôi và Lý Tiếu Vân nhìn nhau, đều chưa nguôi giận mà trừng đối phương. Nếu không phải thầy Lý Triết còn ở đây, đoán chừng chúng tôi còn sẽ đánh nhau nữa.

Thế nhưng chúng tôi cũng không tính là ngu, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

“Đều không nói? Là không muốn nói hay là ngại nói?”

Thầy Lý Triết trừng mắt rống to một câu, khiến hai người chúng tôi sợ tới mức thân thể run lên một cái.

Trong mắt thầy ấy lộ ra tia sáng thấu hiểu. Chẳng qua chúng tôi cũng không quá sợ hãi, dù thầy Lý Triết có thể đoán được chuyện đã xảy ra, nhưng chỉ cần chúng tôi đánh chết cũng không nhận là được rồi. Dù sao thầy ấy cũng không có chứng cứ gì.

“Quên đi, thầy không hỏi nữa. Hai em đừng làm lớn chuyện, thầy cũng lười tới xin lãnh đạo xử phạt hai em. Thầy rất bận, không rảnh mò mẫm với hai em, mỗi người về viết một bản kiểm điểm vạn chữ, ngày mai nộp cho thầy! Hai em phải bảo đảm sau này không được tái phạm nữa. Nếu tái phạm, cho dù thành tích của hai em có tốt cỡ nào thầy cũng sẽ không nể tình.”

Vào thời trung học phổ thông, tất cả mọi thứ đều lấy thành tích ra để nói chuyện. Lớp A và lớp B có thể tính là hai lớp mũi nhọn, học sinh xuất từ hai lớp này đều có hi vọng thi đậu đại học, không thể tùy tiện chậm trễ.

Từ sau khi thầy Lý Triết quyết định dạy bảo chúng tôi một trận, tôi đã có thể đoán được cuối cùng là kết quả không tới nơi tới chốn thế này.

Rời khỏi phòng làm việc của thầy tổ trưởng khối mười một, tôi lại bị chủ nhiệm lớp kéo về la mắng một trận, nhưng kết quả cuối cùng cũng chẳng khác gì nhau mấy. Thật khó có thể tưởng tượng, mấy giáo viên này chưa từng thảo luận riêng với nhau, nhưng phương pháp xử lý lại giống nhau như đúc.

Vì thế, tôi lại phải viết thêm một bản kiểm điểm năm ngàn chữ gửi cho giáo viên chủ nhiệm. Tên Lý Tiếu Vân khốn kiếp kia, thầy Lý Triết cũng là thầy chủ nhiệm của cậu ta, cho nên cậu ta có thể viết ít hơn tôi năm ngàn chữ.

Quả nhiên không cùng lớp sẽ có số mệnh khác nhau. Lớp A đúng là công dân hạng đầu, tiêu chuẩn cân nhắc mức hình phạt cũng trở nên không giống. Cổ đại nói gì mà vương tử phạm pháp xử tội như thứ dân, hoàn toàn là lừa người, mấy lời đó chẳng qua chỉ đang lừa gạt đám dân chúng khổ cực thôi.

Điểm khác biệt duy nhất là cô Liễu Lan. Vào lúc chủ nhiệm đang dạy dỗ tôi cô ấy có đi ngang qua, định đi thương lượng với giáo viên có quan hệ tốt xem buổi tối sẽ đi đâu ăn cơm, kết quả nghe thấy chuyện tôi đánh nhau với bạn.

Không ngờ cô ấy lại có thể nhân lúc các giáo viên khác không chú ý mà len lén giơ ngón tay cái lên với tôi.

Không phải cô ấy cảm thấy học sinh cấp ba đánh nhau là biểu hiện của tinh thần đầy phấn chấn đấy chứ?

Cô ấy có xứng với hai chữ giáo viên không? Đúng là đang cổ vũ học sinh phạm tội mà. Tôi khinh miệt nhìn cô ấy, sau đó tiếp tục nghe cô giáo dạy dỗ như đang tụng kinh truyền đạo.

Bất kể thế nào cũng không thể chậm trễ việc học. Tuy nguyên một buổi chiều tôi vẫn đang bị dạy dỗ, nhưng thời gian lên lớp cũng không bị chậm trễ, tới giờ là cho tôi quay về học, sau đó hết tiết lại lên nghe dạy dỗ tiếp.

Bởi vì phải nghe cô giáo dạy dỗ, nên tôi có thể đường hoàng bỏ qua tiết sinh hoạt đoàn hội, mãi tới khi trực tiếp tan học.

“Được rồi, cô đã nói rất nhiều, tương lai của em phải dựa vào chính em. Chẳng lẽ sau này em định làm xã hội đen chỉ biết dựa vào nắm đấm sao? Không muốn đúng không? Nếu không muốn thì ngoan ngoãn học tập cho giỏi cho cô. Em là xã hội đen à? Mới tí tuổi đã đánh nhau hung ác như vậy, đúng là không ra gì. Không cho phép có lần sau. Nếu em còn dám tái phạm thì cút ngay ra khỏi lớp cô.”

Cuối cùng cô chủ nhiệm còn dùng giọng thô lỗ uy hiếp tôi, sau đó thở vì phò đuổi tôi ra ngoài.

Lúc ra khỏi phòng làm việc, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào một hơi. Bởi hiện tại là mùa đông cho nên ngày hơi ngắn, trời tối rất nhanh. Đông chí đã qua không lâu trước, đại khái mỗi ngày sau đó, ban ngày sẽ càng lúc càng dài hơn.

Đêm tối đã tới, ánh bình minh còn có thể xa sao?

Nhưng thứ tôi cảm nhận được không chỉ là đêm tối không bến bờ. Tôi phải làm sao để đối mặt với Tưởng Mộc Thanh đây?

Rõ ràng tôi kêu cô ấy đi nghiêm túc đáp lại, cô ấy lại không có giới hạn đi trao đổi với người ta. Hôm nay là bị người ta hôn, ngày mai cho dù cô ấy có bị người ta lừa gạt lên giường tôi cũng chẳng thấy kỳ lạ.

Đúng là giống như kỹ nữ. Nếu cô ấy là nữ sinh chẳng có chút quan hệ nào với tôi, cho dù đối phương có xinh đẹp bao nhiêu tôi cũng sẽ không thèm nhìn.

Cho dù có nhìn, cũng chỉ là đang tính toán xem tôi cần dùng bao nhiêu tiền mới có thể đổi lấy thứ tôi muốn từ trên người cô ấy.

Bởi vậy tôi cảm thấy rất thất vọng về Tưởng Mộc Thanh, cực kỳ thất vọng. Nhưng nghĩ tới chuyện cô ấy làm tất cả những chuyện này đều là vì tôi, loại thất vọng này lại chuyển tới trên người tôi.

Vì sao cô ấy làm vậy? Xét tới cùng cũng là vì cô ấy không tín nhiệm tôi.

Cô ấy không tin tôi có thể thắng Lý Tiếu Vân, cho nên cô ấy tự lấy bản thân ra để giao dịch. Thật đúng là ngốc tới đỉnh điểm, ngốc chết đi được!

Rõ ràng đã nói là phải tin tưởng lẫn nhau, nhưng suy cho cùng chúng tôi đều không thể làm được. Tôi đi một mình trên đường, lại cảm thấy rã rời hết sức.

Tưởng Mộc Thanh vẫn luôn chờ tôi ở cổng trường. Thấy tôi đi ra, cô ấy trực tiếp đi theo tôi. Cô ấy cũng không biết phải làm thế nào, muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích từ đâu. Cô ấy muốn xin lỗi nhưng rồi lại cảm thấy mình đã làm chuyện không thể tha thứ. Vì thế cô ấy chỉ có thể yên lặng đi theo sau lưng tôi.

Cơm tối là Tưởng Mộc Thanh nấu, tôi lại lấy lý do không thoải mái mà chẳng ăn miếng nào.

Thấy tôi không ăn cơm, mẹ cũng không quan tâm tôi, còn ngồi trên bàn ăn khen Tưởng Mộc Thanh nấu cơm ngon hơn tôi. Bà ấy cảm thấy nam sinh da dày thịt béo, chỉ không thoải mái một chút thôi, không có gì đáng quan tâm.

Sau khi làm bài tập xong, tôi lại lên mạng tìm kiếm “văn mẫu kiểm điểm đánh nhau thời phổ thông”, phát hiện có rất nhiều bản kiểm điểm dài hơn vạn chữ, vì vậy tôi tổng hợp vài bài, liên tục chắp nối những câu nói có ý hối lỗi sâu sắc vào bản kiểm điểm vạn chữ cho tổ trưởng khối mười một, sau đó lại giảm bớt một ít để viết bản kiểm điểm năm ngàn chữ cho cô chủ nhiệm.

Rửa mặt, ngủ sớm, tôi cảm thấy hình như hôm nay tôi đã trực tiếp làm xong bài tập cho một năm. Từ trước tới nay tôi chưa từng cảm thấy mệt mỏi như vậy bao giờ.

Buổi tối, vào lúc ý thức mơ hồ, đột nhiên tôi cảm giác trên môi có vật thể ấm áp đang run run.”

“Thanh…”

Trong bóng tối, Tưởng Mộc Thanh nằm úp sấp trên ngực tôi, đang cúi đầu hôn mặt tôi, sau đó cô ấy lại hôn lên môi tôi.

Cô gái này đang làm gì vậy?

“Lục…”

Tưởng Mộc Thanh ý thức được tôi đã tỉnh, lại rụt rụt thân thể trong lòng tôi, không biết nên giải thích thế nào nên càng thêm cố sức hôn tôi.

Tôi đẩy cô ấy ra.

“Lục Phàm cảm tháy em ô uế…”

Cô ấy thấy tôi đẩy cô ấy ra, tinh thần như bị rút sạch, vô lực nằm bên cạnh tôi, nghiêng đầu nhìn tôi.

“Nghe lời, ngoan ngoãn ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều…”

Tôi hờ hững nói một câu với cô ấy sau đó xoay người, đưa lưng về phía cô ấy. Không biết vì sao, hôm nay tôi không muốn nói chuyện với cô ấy.

Nếu miễn cưỡng nghe cô ấy giải thích, tôi sẽ chỉ càng căm hận bản thân mình vô dụng.

“Lục… Đêm nay em muốn… Em muốn…”

Tôi nghe được tiếng thiếu nữ ở sau lưng tôi đang cởi quần áo. Cô ấy muốn dùng hành động này để tôi tha thứ sao? Đầu tiên là giao dịch với Lý Tiếu Vân, sau đó lại giao dịch với tôi.

Cô gái buồn cười này.

Cô ấy vẫn luôn thích sử dụng giao dịch mất hết nguyên tắc như vậy, chẳng lẽ trong mắt cô ấy, tôi là nam sinh vô sỉ bỉ ổi giống với Lý Tiếu Vân sao?

Thân thể lạnh như băng của thiếu nữ muốn áp vào lưng tôi, nhưng tôi không cảm thấy hưng phấn, thậm chí trong nội tâm tôi còn trào dâng cảm giác chán ghét càng lúc càng rõ ràng hơn. Đầu óc tôi nóng lên, lại phát ra một câu khó có thể thu hồi.

“Cút ngay cho anh!”

Truyện Chữ Hay