Sau khi chúng tôi xử lý xong toàn bộ tranh chấp, tôi và Tưởng Mộc Thanh hẹn nhau, cô ấy sẽ xử lý chuyện bên phía cô ấy, mà bên phía tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để khiến bầu không khí xung quanh trở nên bình thường, sau đó bắt đầu đối phó với giáo viên.
Nếu cô ấy đã nói muốn tự gánh vác, vậy tôi cũng thả tay mặc cho cô ấy xử lý, không hề hỏi han gì nữa. Về phần tôi, tôi nghĩ tôi cần phải nói rõ mọi chuyện cho Trà Đồ và Mặc Thi Vũ biết.
Cho dù là kỳ vọng với bạn trai mô phỏng hay là kỳ vọng với đại ca, tôi đều phải đáp lại thật cẩn thận.
Tôi không thể nói với cả hai một lúc mà phải nói với từng người một, hi vọng hai cô ấy có thể hiểu cho tôi.
Đại khái chừng giờ nghỉ trưa ngày tiếp theo, tôi tới lớp A tìm Mặc Thi Vũ. Đại đa số người còn đang ăn cơm, mà Mặc Thi Vũ đã ăn cơm trưa xong từ lâu, đang tới phòng tự học.
Cô ấy đúng là người cẩn thận tỉ mỉ. Nếu không phải tôi cần tới tìm cô ấy tôi cũng sẽ ngồi trong phòng tự học, hoặc bị Tưởng Mộc Thanh cứng rắn yêu cầu phải ở lại với cô ấy lúc trưa thêm một hồi nữa.
Hôm nay Tưởng Mộc Thanh cho tôi nghỉ ngơi, cho nên tôi có thể dành thời gian chạy tới đây.
Tôi nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh của phòng học, thiếu nữ đang ngồi lẻ loi một mình trong phòng, cúi đầu học tập. Bầu không khí xung quanh cô ấy như căng thẳng hẳn lên. Đám người xung quanh có vẻ hơi tự nhiên hơn một chút, bọn họ nhỏ giọng trò chuyện hoặc nằm úp sấp trên bàn nghỉ ngơi.
Cô ấy đúng là thiếu nữ không biết mệt mỏi. Buổi trưa ít nhiều gì cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ, nếu không buổi chiều sẽ mệt tới mức ngủ gà ngủ gật.
Trong lòng tôi hơi lo lắng một chút, bèn nhìn về phía Quách Thông bên cạnh.
“Phàm ca với lớp trưởng còn chưa dứt tình cũ sao? Vừa nhìn một xíu đã xuất thần.”
Quách Thông chắp miệng, vẻ mặt xấu xa quay qua nói với tôi.
“Tôi là hạng người như vậy sao? Mau gọi cô ấy ra đây cho tôi.”
Tôi tức giận dùng cùi chỏ thúc cậu ta, giục cậu ta mau đi gọi người. Trong lòng thì thầm suy nghĩ từ ngữ xem mình phải nói thế nào để vừa lộ rõ sự thật lòng của bản thân, lại cố gắng hết sức không làm thiếu nữ bị tổn thương.
Quách Thông không chút hoang mang mà đi vào cửa phòng học của mình, sau đó lại đi tới ngồi xuống chỗ bên cạnh Mặc Thi Vũ đang ngồi. Không biết đây có phải là hành vi ác ý hay không, mà người ngồi cùng bàn với Mặc Thi Vũ thật sự là Quách Thông.
Dường như thầy Lý Triết – chủ nhiệm lớp A – đã coi Mặc Thi Vũ thành vòng kim cô để hàng phục Quách Thông. Suốt một học kỳ tới nay, hai người bọn họ vẫn luôn ngồi cùng bàn.
Quách Thông há cái miệng rộng nói gì đó với Mặc Thi Vũ, mà Mặc Thi Vũ lại như coi nhẹ, vẫn duy trì tư thế cúi đầu học tập như lúc trước.
Mãi tới khi Quách Thông nói xong câu cuối cùng, đột nhiên Mặc Thi Vũ ném mạnh bút lên bàn, trừng mắt liếc Quách Thông, sau đó cô ấy nhìn về phía tôi đã sớm đứng ngoài cửa chờ cô ấy.
Cô ấy nhanh chóng đứng dậy, đụng tới chiếc bàn không ngừng rung động. Bầu không khí nhàn tản xung quanh như bị phá vỡ, tất cả mọi người nhìn thấy Mặc Thi Vũ vốn không dễ chọc nay lại nổi giận đùng đùng vọt ra khỏi chỗ ngồi.
Tất cả mọi người đều cúi đầu theo bản năng, lòng thầm cầu nguyện ác phụ đột nhiên phát tác này không tới tìm mình. Chỉ có tôi và Quách Thông biết, bọn họ chỉ đang buồn lo vô cớ.
Cứ để bão tố tới mạnh hơn một chút đi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Lấy tính cách mạnh bạo của Mặc Thi Vũ, tôi bị tát một cái đã tính là nhẹ.
Có trời mới biết vì hoàn thành nhiệm vụ tôi giao, Quách Thông đã nói lời gì để kích thích Mặc Thi Vũ. Nói chung trông cô ấy thật sự rất tức giận. Cô ấy nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt tôi, sau đó kéo tay tôi bước thẳng về phía sân thượng tòa nhà dạy học.
Vào giờ nghỉ trưa, trên sân thượng không một bóng người. Nhưng trên này trời thanh gió mát, ngược lại rất thích hợp với bữa trưa tiện lợi. Có điều nhà trường cấm mang theo bất kỳ loại thức ăn gì tới trường, cho nên chúng tôi không được hưởng cái phúc ấy.
Ngoài ra, nơi này cũng là nơi tốt để nói chuyện riêng.
“Cậu và Tưởng Mộc Thanh…”
Mặc Thi Vũ đứng trước mặt tôi nhưng lại quay mặt sang chỗ khác, không muốn nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Mình đã đồng ý rồi.”
“Làm việc kia?”
Mặc Thi Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi, sau đó túm lấy cổ áo tôi.
“Sao vậy?”
Tôi lui về sau vài bước, nhưng bất đắc dĩ là thiếu nữ vẫn đang từng bước ép sát, không cho tôi có chút không gian nào để thở dốc.
“Lục Phàm, cậu là tên khốn nạn!”
Thiếu nữ vừa nói tới đây lại có thể bật khóc.
“Chờ đã, rốt cuộc cậu bị sao vậy?”
“Đần độn, cậu và cô ấy đã làm chuyện kia…”
Mặt Mặc Thi Vũ đỏ bừng lên, cô ấy hệt như mất hết lý trí chất vấn tôi.
“Bọn mình không hề làm gì cả.”
Tôi hiểu ý cô ấy. Dường như Quách Thông đã cố ý nói gì đó với cô ấy. Chuyện này cũng không thể trách Quách Thông, nếu Quách Thông không nói vài lời kích thích cô ấy, đoán chừng cô ấy sẽ tiếp tục chiến tranh lạnh, cự tuyệt không chịu gặp tôi.
Mặc Thi Vũ hơi điều chỉnh hơi thở sau đó cúi đầu, không thể nói được gì nữa.
“Chuyện là… bệnh của Tưởng Mộc Thanh đã khỏi rồi. Mặt khác mình không muốn giấu giếm cậu, đúng là mình đã thích cô ấy.”
Tôi do dự một hồi cuối cùng nói thẳng với Mặc Thi Vũ.
“Vậy những lời lúc trước là sao? Cậu đang lừa mình, đang lừa mọi người?”
Tuy Mặc Thi Vũ đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng cô ấy hoàn toàn không thể hiểu nổi.
“Trước đó là mình đang trị liệu bệnh kiều thật. Nhưng… chuyện phía sau ai có thể đoán trước, chuyện tình cảm vốn không thể cưỡng cầu, mình thật sự thích cô ấy.”
Tôi chậm rãi nói xong, sau đó nghiêm túc nhìn cặp mắt đã đỏ bừng lên của thiếu nữ.
“Lục Phàm, cậu thay đổi rồi. Lục Phàm trước kia tuyệt đối sẽ không yêu đương thời phổ thông, tuyệt đối sẽ không…”
“Đúng vậy, mình ở chung với Tưởng Mộc Thanh lâu như vậy, đúng là mình đã thay đổi rất nhiều. Xin lỗi cậu, mình đã biến thành dáng vẻ mà cậu không thích…”
Tôi biết người Mặc Thi Vũ thích là tôi của thời trung học cơ sở, người chỉ biết một lòng một dạ với học tập mà không hề để tâm tới bất kỳ thứ gì khác.
“Vậy hiện tại mình tính là gì…”
Mặc Thi Vũ vẫn luôn cố gắng mô phỏng theo tôi, cố gắng nỗ lực. Một khi mất đi dáng vẻ này, tương lai của Mặc Thi Vũ sẽ thành như thế nào đây…”
“Lớp trưởng cũng phải có dáng vẻ của riêng mình…”
Tôi nói với cô ấy như vậy, mà Mặc Thi Vũ lại bày ra vẻ mặt mờ mịt nhìn tôi. Cô ấy đã đắm chìm quá sâu vào mô phỏng không cách nào tự thoát ra được. Hiện tại mục tiêu mô phỏng đột nhiên biến mất, cô ấy bắt đầu cảm thấy tiền đồ vô vọng.
Trước đây tôi cho rằng loại tình cảm này của Tưởng Mộc Thanh cũng có thể tính là tình yêu, nhưng hiện tại tôi lại phát hiện nó không phải vậy. Cho tới bây giờ Mặc Thi Vũ vốn không thấy tôi bản hoàn chỉnh, cô ấy chỉ vì một số việc mà thấy được tôi đang tập trung toàn bộ tinh lực vào học tập. Bởi vì sự mô phỏng này, nhân sinh của Mặc Thi Vũ đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đó không phải công lao của tôi mà là kết quả do cô ấy nỗ lực đạt được.
Tôi chỉ là bạn trai giả thôi, cho dù kể ra ngay cả chính tôi cũng cảm thấy không rõ ràng, có lẽ cả tôi và cô ấy đều đã hiểu lầm.
“Lớp trưởng, mình đã trở về thực tế, cho nên lớp trưởng cũng hãy trở về thực tế đi.”
Cuối cùng, tất cả đồ vật hư vô đều sẽ bị diệt vong, cậu có thể trở về thực tế sớm ngày nào sẽ càng nhận được hạnh phúc sớm ngày ấy.
Lục Phàm, cậu nói thật nhẹ nhõm…”
Mặc Thi Vũ hơi tỉnh táo hơn, giọng điệu lạnh lùng mà hậm hực.
Đúng vậy, tôi đã nói quá nhẹ nhõm đơn giản, chỉ một câu nói đã hủy đi mấy năm cố gắng của Mặc Thi Vũ. Đây đúng là chuyện quá tàn nhẫn, tôi vốn không phải người trong tưởng tượng của cô ấy.
Mặc Thi Vũ trầm ngâm một hồi, sau đó cô ấy lại lần nữa ngẩng đầu lên, ép gò má về phía tôi.
Trên khóe mắt của thiếu nữ thậm chí còn có ngấn lệ. Cô ấy nhìn chằm chằm tôi, từng bước từng bước thực hiện hành động tiếp theo, trong mắt như không dung bất kỳ ý cự tuyệt nào.
Cô ấy nhắm mắt lại hôn lên, nhưng lại bị tôi lấy tay ngăn cản. Khi lòng bàn tay tôi cảm nhận được nhiệt độ từ đôi môi thiếu nữ, trong lòng tôi thẹn thùng vô cùng, thật ra tôi đã thích một người khác.
Thiếu nữ nhẹ nhàng tiếp xúc một hồi đã cảm giác được dị thường. Cô ấy mở mắt ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, cười hậm hực một tiếng, trong mắt như trở lại bình thường…
“Lục Phàm, mình hiểu được.”
“Xin lỗi cậu, cảm ơn cậu đã thích mình.”
Tâm ý của Mặc Thi Vũ đã truyền tới đáy lòng tôi, tạm thời tôi cũng có thể tính là đã đáp lại cô ấy cẩn thận.
“Mình sẽ nghe theo lời Lục Phàm, sẽ cố gắng sống vì bản thân. Chỉ là… Những thói quen trước kia… khiến mình không biết nên làm gì mới phải?”
Thiếu nữ như đã mất đi động lực, thân thể hơi chùng xuống.
“Học sinh cấp ba vẫn nên chăm chỉ học tập. Mình và Tưởng Mộc Thanh cũng sẽ làm như vậy. Nói chung lớp trưởng đừng buông lỏng, chuyện này hẳn không cần mình nhắc nhở đúng không?”
“Cậu nói cũng đúng.”
Mặc Thi Vũ thở dài một hơi, quay đầu lại đi về phía vòng bảo hộ ở sân thượng. Cô ấy dùng tay nắm nhẹ lên vòng bảo hộ, nhìn về phía xa xăm.
“Nhưng thỉnh thoảng cậu cũng nên thư giãn một chút, ví như tham gia câu lạc bộ chẳng hạn…”
Tôi cũng đi tới, nói bóng nói gió.
“Không cần, chỉ sợ Tưởng Mộc Thanh sẽ ghét mình mất.”
“Nào có, Tưởng Mộc Thanh là người đầu tiên nói muốn cậu trở về.”
“Phải không?”
Dường như Mặc Thi Vũ không tin lời tôi. Bởi suy cho cùng, trước đó hai người đã từng phát sinh xung đột khó có thể tha thứ lẫn nhau.
“Cô ấy… không muốn mất đi người bạn là cậu.”
“Cô ấy còn coi mình là bạn sao? Thật xấu hổ, tới tận bây giờ mình còn coi cô ấy là tình địch…”
Mặc Thi Vũ như đang nói đùa, nhưng tôi lại cảm thấy cô ấy nói rất chân thành.
“Lớp trưởng, nếu cậu còn thích mình sẽ khiến mình thấy rất áp lực…”
Tôi mỉm cười khó xử đáp lại.
“Đừng tự mình đa tình, mình nào có thích cậu! Nghiêm chỉnh mà nói, chúng ta vẫn nên cùng học tập cho giỏi đi, ngày nghỉ tới thư viện nhớ dẫn theo Tưởng Mộc Thanh.”
Mặc Thi Vũ vung tay lên, hung tợn gõ một cái lên đầu tôi.
“Ừ, mình biết rồi.”
Cảm giác đau đớn truyền tới, tôi ôm đầu, vui mừng đồng ý.
“Vậy mình về trước, Lục Phàm cũng mau về lớp học đi.”
Mặc Thi Vũ vẫy tay tạm biệt tôi sau đó rời khỏi sân thượng xuống lầu.
Thấy Mặc Thi Vũ lại khôi phục sáng vẻ nghiêm nghị trước đây, tôi cảm thấy dường như chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt. Xử lý xong công việc chủ yếu hôm nay, tôi phải đi về phòng học tập.
Tuân theo chỉ thị của lớp trưởng, tôi định trở về phòng học, cố gắng nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, tích lũy đủ năng lượng cho tiết học buổi chiều.
Tôi định gửi tin nhắn cho Tưởng Mộc Thanh, nói cho cô ấy biết Mặc Thi Vũ đã đồng ý quay về đoàn hội, kêu cô ấy yên tâm.
Đang khó khăn ghép vần trong hành lang mờ tối, đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng người truyền tới.
“Chỉ cần cậu hôn mình một cái là được, về sau mình sẽ không tới gây sự với tên ngốc kia nữa.”
Ở sau mặt tường chỗ ngã rẽ đột nhiên truyền tới giọng nói của Lý Tiếu Vân.
Tên khốn này đang nói lung tung cái gì vậy?
“Không được, Lục Phàm biết sẽ nổi giận.”
Lại truyền tới giọng nói của Tưởng Mộc Thanh.
“Tên khốn hèn yếu kia có biết được thì thế nào? Mặc dù cậu đối xử với cậu ta kém cỡ nào, cậu ta cũng chẳng dám rên một tiếng.”
“Lục Phàm không phải người hèn yếu!”
Tưởng Mộc Thanh cực kỳ cứng rắn phủ quyết.
“Đàn ông mà để phụ nữ tới bảo vệ mình, đúng là mất mặt.”
“Mình không cho phép cậu nói Lục Phàm như vậy!”
Dường như càng ngày Tưởng Mộc Thanh càng kích động, thậm chí cô ấy còn rống lên. Giọng nói của cô ấy rất lớn, cũng may không có ai đi lại bên này, sẽ không bị người nào chú ý tới.
“Nói đi, cậu có chịu hôn không? Hôn mình một cái, mình đồng ý sẽ không can thiệp vào chuyện giữa hai người nữa.”
“Vậy được rồi.”
Tưởng Mộc Thanh do dự một hồi sau đó đồng ý, sau đó hai người không nói gì nữa.
Đần độn, đừng xằng bậy! Trong lòng tôi hoảng lên, vội vàng bước nhanh tới.
“Tưởng Mộc Thanh!”
“Lục Phàm! Ưm…”
Miệng thiếu nữ đã bị người cậy mạnh chặn lại, thân thể mảnh mai cũng bị người ôm vào trong ngực. Ánh mắt cô ấy nhìn về phía tôi, vô lực giãy giụa, thế nhưng Lý Tiếu Vân quá mạnh mẽ, cô ấy vốn không thể giãy thoát được.
Khóe mắt cô ấy có nước mắt chảy ra.
Tình hình này là thế nào?