Tôi bực bội nổi nóng một câu sau đó nghiêng đầu, không để ý tới cô ấy đang ở sau lưng. Tôi biết mình làm vậy là quá đáng, thế nhưng tôi không thể đối mặt với cô ấy được.
Tình cảm không phải giao dịch, tình cảm cũng không thể dùng thân thể đổi lấy, chớ nói chi cô ấy lại vì bảo vệ tôi mà dùng thân thể giao dịch với người khác.
Tưởng Mộc Thanh sai quá nhiều, tới mức tôi không thể chịu nổi.
Tôi nghe thấy thiếu nữ sau lưng quỳ gối trên giường, sửng sốt tại chỗ vài giây sau đó chậm rãi xuống giường, dần rời khỏi phòng tôi.
Tôi miễn cưỡng bản thân mình không đứng dậy đuổi theo cô ấy, nhẫn tâm bỏ mặc cô ấy rời đi.
Thân thể tôi rét run, cuộn mình trong chăn, tôi đau lòng tới mức không ngừng trào nước mắt. Tôi biết nam tử hán không thể tùy tiện khóc, nhất là ở trước mặt nữ sinh, nhưng tôi lại không nhịn được.
Vì sao chuyện lại biến thành như vậy? Tôi phải giải quyết như thế nào đây?
Tha thứ cho Tưởng Mộc Thanh, vui vẻ quay lại ngày tháng trước đây? Tôi vốn không thể làm được. Hiện tại chỉ cần cô ấy có hành động thân thiết gì với tôi, tôi lại không tự chủ được mà nghĩ tới cảnh cô ấy với Lý Tiếu Vân ôm nhau, cảm thấy vô cùng chán ghét.
Không tha thứ cho Tưởng Mộc Thanh, mặc kệ cô ấy? Thấy dáng vẻ cô ấy cô đơn một mình, tôi lại không nhịn được muốn ôm cô ấy vào ngực. Cô gái này ở một mình đã quá lâu, cô ấy sợ cô đơn, tôi không muốn để cô ấy tiếp tục phải ở một mình thêm nữa.
Cứ giao cô ấy cho Lý Tiếu Vân như vậy? Không được, rõ ràng tên Lý Tiếu Vân kia chỉ ôm tâm lý chơi đùa với Tưởng Mộc Thanh, nếu không chắc chắn cậu ta sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy.
Vì vậy cả đêm, đại não vốn nên được nghỉ ngơi đầy đủ, chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày học tiếp theo, nhưng mặc dù tôi đang nằm yên trên giường, mắt nhắm lại, mà một phút cũng không ngủ được.
Trằn trọc trên giường, đổi nhiều tư thế vẫn không thể ngủ được. Mãi tới khi báo thức buổi sáng vang lên, cuối cùng cũng tới lúc rời giường, tôi không lề mề mà trực tiếp thức dậy rửa mặt.
Làm điểm tâm, sau đó lại gọi Tưởng Mộc Thanh đang ở trong phòng ra ăn cơm.
“Tưởng Mộc Thanh, dậy ăn cơm.”
Tôi cố gắng khôi phục dáng vẻ thường ngày, dùng giọng ôn hòa gọi một tiếng. Thấy trong phòng không có tiếng đáp lại, tôi đẩy cửa phòng ra bước vào xem, phát hiện trong phòng đã không có người, chăn mềm của cô ấy cũng không tán loạn như lúc trước, đang được xếp gọn gàng.
Trên chiếc chăn đã được xếp gọn còn lưu lại một tờ giấy.
“Em sẽ xử lý tốt chuyện của mình… Sẽ không để Lục Phàm phải khó xử nữa. Thi Vũ là người tốt… Cô ấy không giống em… Cô ấy sẽ không chọc Phàm tức giận…”
Bút tích không giống kiểu chữ thường ngày của Tưởng Mộc Thanh, không hề xinh xắn đáng yêu mà giống như kim loại, nét bút run run cực kỳ khó coi.
Lá thư hệt như đang báo hậu sự này khiến phần lưng tôi lạnh lẽo.
Nếu đột nhiên nửa đêm có người mở cửa đi ra ngoài, tôi không thể không biết. Nhưng không hiểu vì sao, rõ ràng tôi không ngủ nhưng lại không nghe thấy gì, dường như tôi đã chìm đắm quá sâu vào suy tính mâu thuẫn, hoặc là vì quá tức giận, nên tiềm thức của tôi đã che giấu động tĩnh của cô ấy.
Cô gái này lại miên man suy nghĩ cái gì nữa? Đừng hồ đồ!
Cô ấy đi đâu? Cô ấy định tới trường sao? Hay là đi tìm Lý Tiếu Vân? Suy nghĩ của tôi hoàn toàn hỗn loạn. Trong lúc hỗn loạn, tôi không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho cô ấy.
Tôi vốn tưởng rằng cô ấy sẽ vì hờn dỗi mà không nghe điện thoại của tôi, nhưng vừa gọi, điện thoại lại được kết nối.
“Tưởng Mộc Thanh, em đang ở đâu? Mau về nhà cho anh!”
“Lục…”
Phía đối diện truyền tới giọng nói lạnh như băng.
“Chắc chắn là ảo giác, Lục Phàm đã không cần em nữa, sao có thể gọi điện thoại cho em được! Em đang suy nghĩ gì vậy… Đều do em sai…”
Đầu bên kia truyền tới tiếng lải nhải của Tưởng Mộc Thanh.
“Tưởng Mộc Thanh, em bình tĩnh lại cho anh! Anh chính là Lục Phàm! Em đang ở đâu? Về ngay cho anh!”
“Không ngờ em lại có thể nghe được giọng của Lục Phàm, anh ấy kêu em tới… Không thể, hẳn… Lục Phàm đã chán ghét em…”
Giọng nói của thiếu nữ trầm thấp khàn khàn, cô ấy không ngừng lẩm bẩm hệt như đang phát điên.
“Đều tại Lý Tiếu Vân, đều là lỗi của Lý Tiếu Vân, đều do cậu ta làm hại… Em muốn giết cậu ta! Còn cả Tưởng Mộc Thanh, Tưởng Mộc Thanh cũng chọc Lục Phàm tức giận, hai người bọn họ đều đáng chết, em muốn giết bọn họ đi! Giết bọn họ rồi, Lục Phàm sẽ vui vẻ trở lại…”
Đầu bên kia truyền tới tiếng nói bậy bạ hệt như người bị bệnh tâm thần nghiêm trọng. Luồng khí tràng này còn đáng sợ hoơn lúc cô ấy giơ dao lên đâm tôi vào ngày tôi tới nhà cô ấy lần đầu tiên.
“Tưởng Mộc Thanh! Em bình tĩnh lại cho anh, nghe anh nói đi được không? Đừng xúc động!”
Tôi muốn mau chóng biết được vị trí của cô ấy sau đó tới ngăn cản cô ấy, thế nhưng lấy trạng thái trước mắt của Tưởng Mộc Thanh, cô ấy vốn không thể nói ra tin tức hữu dụng gì.
“Em không phải Tưởng Mộc Thanh, anh nói bậy! Em chán ghét cái tên này!”
Cuối cùng Tưởng Mộc Thanh còn hướng về phía điện thoại hô một câu, sau đó ném di động xuống. Di động rơi xuống đất phát ra tiếng vang cực lớn, sau đó là tiếng máy bận…
Nếu mục tiêu của cô ấy là Lý Tiếu Vân, vậy chắc chắn cô ấy đang đi về phía trường học. Vì vậy, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Trà Đồ, nói rõ nguyên nhân, sau đó kêu cô ấy rời khỏi trường học chạy tới giúp đỡ. Tôi cũng vội vàng chạy ra khỏi nhà, chuẩn bị đuổi tới trường học, hai mặt giáp công ngăn cản cô ấy.
Tôi mặc kệ bữa sáng mới vừa nấu xong, không ăn miếng nào mà vội vàng mặc đồng phục chạy ra ngoài. Lúc này mẹ tôi còn đang trong mộng, suy nghĩ một hồi, cảm thấy mẹ cũng chẳng thể giúp được gì, chuyện bệnh kiều không thể để mẹ biết được, cho nên tôi không kinh động tới mẹ.
Trường học cách nhà tôi không xa, sau khi Trà Đồ nghe nói việc này cũng vội vàng chạy tới, chúng tôi gặp nhau giữa đường.
“Không thấy chị Tưởng, làm sao bây giờ? Em đã tìm trong trường rồi nhưng không thấy!”
Trà Đồ nhiệt tình chạy tới đầu đầy mồ hôi. Trên đỉnh đầu cô ấy mơ hồ có khí nóng bốc lên, bởi vì rời khỏi ký túc xá quá vội vàng, tóc cô ấy còn chưa được chải gọn, cứ mặc kệ bù xù như vậy chạy thẳng ra ngoài.
“Anh cũng không thấy, rốt cuộc cô ấy đã đi đâu?”
Tôi như kiến bò trên chảo nóng, đã sắp không biết phải làm thế nào bây giờ. Có lẽ cô ấy đã hẹn gặp Lý Tiếu Vân ở đâu đó, thế nhưng tôi không biết đó là đâu.
Nếu Tưởng Mộc Thanh có hành vi giết người, cô ấy sẽ đi lên con đường không lối về. Mà tôi cố gắng hầu bên cạnh cô ấy lâu như vậy, nỗ lực nhiều như vậy cũng sẽ thành công cốc.
“… Đúng rồi, gần trường có chỗ nào ăn sáng không?”
Có lẽ Tưởng Mộc Thanh đã hẹn Lý Tiếu Vân đi ăn sáng, sau đó ra tay. Nhưng dù sao đối phương cũng là nam sinh, liệu cô ấy ra tay có phần thắng nào không? So sánh với Lý Tiếu Vân, tôi càng lo lắng cho cô ấy hơn.
“Có, nhưng có quá nhiều, nếu tìm từng quán một sợ rằng sẽ mất rất nhiều thời gian.”
Trà Đồ trọ trong trường nên hiểu khá rõ tình huống xung quanh.
“Có hẻm nào vắng vẻ không? Nói chung là nơi rất vắng vẻ, không khiến người ta nghi ngờ. Em có nghĩ được nơi nào không?”
Trong lúc hỏi Trà Đồ, tôi cũng đang dồn hết tâm tư cố gắng suy nghĩ.
“Ở đây là trung tâm thành phố, đường nào cũng có camera giám sát, người đi đường cũng rất nhiều, trên cơ bản không đủ điều kiện để gây án. Nhưng nếu nói tới nơi vắng vẻ, chúng ta có thể tới công viên xem thử.”
“Công viên?”
Tôi nghĩ tới công viên tôi và mẹ Tưởng đã hẹn gặp nhau lần trước, nơi đó cây cối che trời, muốn trộm cắp mờ ám gì đó đúng là rất thuận tiện.
Nhưng công viên quá rộng, chỉ dựa vào hai người chúng tôi không cách nào tìm được cô ấy trong thời gian ngắn.
“Đoán chừng chị Tưởng đã tới nơi, mà hẳn Lý Tiếu Vân sẽ không tới sớm như vậy. Cho nên chúng ta không cần lo lắng quá, cứ từ từ tìm là được.”
So sánh với tôi đã hoàn toàn rối loạn trận tuyến, Trà Đồ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Dường như chỉ cần có cô ấy ra tay, tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết thuận lợi.
“Thế nhưng ngộ nhỡ Lý Tiếu Vân tới sớm thì sao? Không phải hiện tại chúng ta cũng đang chạy tới đó sao? Nếu cậu ta tới trước hẳn phải có xe của cậu ta đậu trước công viên mới đúng.”
Tôi và Trà Đồ vừa bắt đầu chạy về phía công viên vừa chú ý xem có gặp phải ô tô chuyên dụng nhà Lý Tiếu Vân không. Nhưng chúng tôi vốn không nhìn thấy gì.
Xem ra cậu ta còn chưa tới, trong công viên lại không cho chạy xe riêng vào, nếu không dừng ở cửa chứng minh Lý Tiếu Vân còn chưa tới.
Không đúng, nếu Lý Tiếu Vân hẹn riêng Tưởng Mộc Thanh, có thể không cần đi xe nhà, cũng có khả năng địa điểm gặp mặt không phải công viên.
“nếu em là chị Tưởng, nhất định em sẽ chọn tập kích ở công viên. Chỉ cần tùy tiện tìm một gốc cây chôn thi thể và công cụ gây án xuống là có thể tiêu hủy chứng cứ.”
Mặt trời đã hơi mọc lên từ phía chân trời, đêm tối đang bị xua tan, gió lạnh lúc sáng sớm thổi qua hai má chúng tôi, những chiếc lá cây vẫn kiên cường trước mùa đông đang phát ra tiếng xào xạc. Tiếng động này dường như rất giống với hoàn cảnh tôi nghe được qua điện thoại Tưởng Mộc Thanh.
Có lẽ Trà Đồ đoán không sai.
“Vậy em tìm ở gần cửa, đại ca đi vào trong tìm thử xem. Có gì liên lạc qua điện thoại. Dựa theo tình huống của bệnh kiều, đoán chừng chị Tưởng đã tới từ lâu…”
Sau khi tạm thời tách khỏi Trà Đồ, tôi chạy vào công viên. Lúc này đèn trong công viên vẫn đang sáng, chiếu rõ từng con đường nhỏ trong công viên. Hẳn nơi hẹn phải rất dễ tìm, hẳn phải là nơi có ký hiệu đặc biệt gì đó.
Rất nhanh tôi đã đi tới quảng trường dưới cây đa trong công viên, thế nhưng ở đây không một bóng người. Sau khi chạy một vòng, tôi phát hiện dưới đèn đường có một vật thể sáng lấp lánh.
Là chiếc điện thoại vỡ nát của Tưởng Mộc Thanh sao?
Lúc này điện thoại của tôi đổ chuông, là Trà Đồ gọi tôi, tôi nhận ngay.
“Đại ca, đã tìm được chị Tưởng chưa?”
“Chưa, nhưng cô ấy đã tới đây, anh tìm được điện thoại của cô ấy.”
Tôi nhặt chiếc di động bị cô ấy đập nát lên, tiếp tục tìm khắp bốn phía nhưng không có thu hoạch gì.
“Lý Tiếu Vân đâu?”
“Còn chưa tới, không thấy xe nhà cậu ta.”
Nếu Lý Tiếu Vân tới gặp Tưởng Mộc Thanh một mình cũng có thể không ngồi xe nhà. Nhưng ở đây có điện thoại của Tưởng Mộc Thanh, hẳn cô ấy sẽ không cách nơi này quá xa.
“Tưởng Mộc Thanh! Em đang ở đâu?”
Tôi bắt đầu hô to với rừng cây trống trải, nhưng xung quanh ngoại trừ tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc thì không còn tiếng động nào khác. Chẳng lẽ chuyện đã xảy ra, mà Tưởng Mộc Thanh làm xong chuyện thì đã rời khỏi đây rồi?
“Đại ca, Lý Tiếu Vân tới rồi, em thấy cậu ta vừa xuống khỏi taxi.”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng la kích động của Trà Đồ.
“A?”
Nếu Lý Tiếu Vân đã đến, vậy đúng là Tưởng Mộc Thanh đã hẹn cậu ta tới đây thật, vậy không lý nào Tưởng Mộc Thanh lại không ở gần đây. Chẳng lẽ cô ấy đã trốn đi? Hay bọn họ đã hẹn nhau ở chỗ khác trong công viên?
“Em ngăn cản Lý Tiếu Vân giúp anh một hồi, anh tìm tiếp. Cố gắng không để cậu ta liên lạc với Tưởng Mộc Thanh.”
Ghê tởm nhất là tên Lý Tiếu Vân hư hỏng không thể tả lại thành đối tượng được chúng tôi bảo vệ, mà kẻ có thể tập kích cậu ta lại là thiếu nữ cần được bảo vệ nhất.